Tôi Bị Kẻ Thù Cũ Ký Hiệu Rồi
-
Chương 2: Ký Hiệu Tạm Thời
Tô Chiêm đi về phía sân luyện tập bên cạnh, đến phòng thay quần áo phía sau núi dùng nước lạnh cọ rửa cơ thể.
Tắm xong, triệu chứng của cậu chẳng những không giảm bớt, trái lại càng lúc càng kịch liệt hơn.
Cậu cau chặt mày, luôn cảm thấy phòng thay quần áo bình thường phi thường sạch sẽ thì phòng thay quần áo cũng hòa lẫn vào nhau tạo ra mùi hương kỳ quái, có mùi ngọt ngào, mùi thuốc lá, mùi tanh của máu hoặc là mùi sắt rỉ......!
Các loại mùi hương quyện lại với nhau, tranh nhau chen chen lấn lấn mà bay về phía lỗ mũi cậu, cậu cau mày, vẻ mặt phiền muộn là vươn tay kéo kéo cổ áo trước ngực, muốn tìm một chút không khí trong lành, yên tĩnh ở nơi này.
Văn Mặc đứng cách phòng thay đồ không xa, nhìn Tô Chiêm rời khỏi phòng thay đồ, đi dọc theo đường nhỏ lên phía sau núi.
Trường cấp ba Dục Trạch ở trên thành phố vùng ngoại thành, chiếm diện tích lớn, trong sân trường có một sườn núi nhỏ, được gọi là núi sau.
Phía trên núi sau trồng rất nhiều cây cối xanh tốt, ở giữa cây cối có một cái chòi nghỉ mát nhỏ, trong chòi không khí trong lành, thời điểm này khí hậu rất tốt, hầu như tất cả học sinh đều thích đến nơi này để học thuộc lòng.
Bây giờ là thời gian lên lớp, phía sau núi người ở rất thưa thớt, cho nên thanh tĩnh hơn rất nhiều.
Tô Chiêm đi dọc theo đường nhỏ phía sau núi đi tới phía chòi nghỉ mát, hít sau một hơi, trong không khí không còn các loại mùi hương kỳ quái, mà lại tràn đầy mùi hoa cỏ thơm ngát, cuối cùng cậu cũng thoáng thở phào nhẹ nhõm một cái, ngồi một mình trên ghế dài trong chòi.
Tuy rằng cảm giác buồn bực tạm thời không còn nữa, nhưng cậu luôn có cảm giác cơ thể mình rất trống vắng, giống như đang đè nén một cái gì đó, không biết lúc nào sẽ trào ra triệt để.
Văn Mặc cũng đi trên đường nhỏ tới chòi nghỉ phía sau núi, giờ đang là cuối hè, thời tiết cùng ánh mặt trời đều rất tốt, nhìn xuyên qua khe hở loang lổ của lá cây chiếu lên trên mặt Tô Chiêm, lấm tấm, mang theo ánh mặt trời sáng rực rỡ.
Hắn đứng tại chỗ một láy, trong không khí rất nhanh liền bay đến một mùi hương tươi mát.
Không phải là mùi tươi mát trong lành của cây cối, so với cây cối thì hơi thở càng mát lạnh hơn, mang theo một cảm giác là mùi của hương hoa.
Đồng tử của hắn thu nhỏ lại, là mùi hương tin tức tố của omega.
Không giống với mùi hương ngọt ngào thông thường, đây là một tin tức tố đặc biệt, Văn Mặc khẽ hít hít mấy cái, đột nhiên cảm thấy mùi hương quá là dễ chịu rồi đi.
Dễ chịu đến mức tin tức tố alpha trong cơ thể hắn cũng rạo rực.
Ánh mắt hắn trầm xuống, nhìn Tô Chiêm ngồi trong chòi, trong đầu liền lóe lên một suy đoán.
Hắn đi đến gần một chút, nhìn thấy Tô Chiêm đang nghiêng người dựa vào thanh cột, môi cậu khẽ nhếch, hai gò má đỏ ửng, đôi mắt màu hổ phách phủ một lớp sương mù mờ mịt.
Trên người Tô Chiêm mang theo một loại khí tức trong trẻo, da dẻ trắng nõn, khí chất sạch sẽ, dưới cái nhìn của hắn trông cậu lại như một tờ giấy trắng đơn thuần, hiện tại tờ giấy trắng này dường như đã nhiễm phải dấu vết nhỏ của sắc thái, phá lệ cực kỳ mê người.
Càng tiếng tới gần Tô Chiêm, mùi hương tin tức tố càng dày đặc, hương hoa mát lạnh quấn quanh dừng lại ở bên hắn, thủy ý nồng nặc bên trong lại pha thêm tí ti ngọt, mùi hương này đối với Văn Mặc mà nói, có điều lại càng mê người.
Không quá mấy giây, tin tức tố omega của Tô Chiêm lại càng thêm nồng đậm, thuốc ức chế trên người Văn Mặc đều đã mất hiệu lực, thuộc về hắn, mùi hương tin tức tố tươi mát của gỗ trào ra ngoài, cùng mùi hương hoa hòa quyện lại với nhau cùng một chỗ.
Hắn nhắm mắt lại, dòng máu thuộc về alpha muốn giữ lấy cướp đoạn nổi lên, hắn cố gắng chống lại cảm giác bản năng này.
Ý thức của Tô Chiêm đã trở nên mơ hồ, đôi môi nhỏ của cậu mở ra, nhẹ nhàng thở hổn hển, trên người rất nóng, hai gò má ửng hồng, cậu không biết mình hiện tại là bị như thế nào, cậu có thể ngửi thấy được mùi hương hoa kỳ quái ngay bên cạnh mình.
Chẳng biết từ lúc nào, mùi hương hoa đã hòa quyện lại cùng mùi hương gỗ thơm tươi mát, mang theo cảm giác hòa nhã cao quý, như giương nanh múa vuốt mà quấn quanh lấy cậu, cậu theo bản năng muốn chạy trốn, rồi lại không nhịn được mà tới gần hơn.
Cậu thở hổn hển, cảm thấy thân thể cậu thật kỳ quái, hai chân không nhịn được mà nhẹ nhàng khép lại, chợt bên tai nghe thấy một âm thanh quen thuộc hỏi cậu: "Cậu là omega?"
Cậu cau mày, miễn cưỡng mở mắt ra, dường như nhìn thấy Văn Mặc cách đó không xa đang đứng trước mặt cậu.
Thanh âm của Văn Mặc vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng nghe kỹ lại giống chất giọng hơi khàn khàn.
Nhìn thấy Văn Mặc, cậu theo bản năng khó chịu mà cau chặt lông mày, nhưng loại mùi hương gỗ thơm ngát quấn quanh lấy cậu, làm cho hô hấp cậu dồn dập, thân thể như muốn nhũn ra, cậu không khống chế được mà nhẹ nhàng "A" lên một tiếng, để cậu chống lại rất không có khí thế, cậu nhọc nhằn hỏi: "Anh, tại sao anh lại ở chỗ này, cái gì mà omega?"
Con ngươi của Văn Mặc dần dần trầm xuống, hắn lạnh lùng lên tiếng giọng mang theo một chút khàn: "Cậu là omega, cậu không biết sao?"
"Không, không biết......" đầu óc Tô Chiêm choáng váng, mơ màng, giọng nói của cậu không giống như ngày thường mà mang theo chút mềm mại: "Tôi không phải là beta sao, tôi đã 17 tuổi, đã qua thời kỳ phân quá lâu rồi, làm sao lại là omega được, Văn Mặc cậu đây là đang bị thiểu năng trí tuệ đi......"
Văn Mặc không kìm lòng được hầu kết giật giật lên xuống mấy cái, sau vài giây, tin tức tố omega tỏa ra trong không khí tăng thêm mấy phần, hắn mím môi, nỗ lực duy trì chất giọng bình tĩnh nói: "Cậu là omega, tin tức tố của cậu bây giờ đang tỏa ra nồng độ càng ngày càng cao, dựa theo tốc độ này, chỉ cần 2 – 3 phút nữa, cậu sẽ tiến vào thời kỳ động dục, cậu cần tự mình quyết định."
"Tôi không tin!" Tô Chiêm nghe Văn Mặc nói, thật gắng gượng lắm mới tìm về được một tia lý trí, trợn mắt lên, thật sự không thể tin được.
Thế nhưng trong không khí lại nồng nặc mùi hương hoa cùng mùi thơm của chất gỗ, làm cho cậu không biết phải thừa nhận bản thân như thế nào, đang yên đang lành không biết tại sao lại biến thành một omega, hơn nữa tình trạng cơ thể của cậu bây giờ quả thực giống với tiết nói về giáo dục giới tính nói về điềm báo thời kỳ động dục của omega.
Tiết giáo dục giới tính còn nói như thế nào?
Omega khi đến kỳ động dục cần có thuốc ức chế!
Đúng, cậu hiện tại đang cần thuốc ức chế.
Cậu nỗ lực vươn tay bám vào cột chống chòi muốn đứng lên, nhưng khi cậu đứng lên hai chân lại như nhũn ra, cả cơ thể như không có khí lực, mới vừa đứng lên hai đầu gối cậu mềm nhũn, suýt nữa thì ngã xuống.
Bàn tay to lớn đỡ lấy cậu, chủ nhân của đôi tay kia trên người mang theo mùi thơm tươi mát của chất gỗ pha chút lành lạnh, khiến bản năng của cậu muốn tới gần hơn.
Cậu trợn tròn mắt, là Văn Mặc đang đỡ lấy cậu.
"Cậu......" cậu cắn chặt răng, trừng mắt nhìn Văn Mặc, nhưng đuôi mắt đã bắt đầu ửng hồng, làm cho đôi mắt không lộ ra vẻ hung ác mà ngược lại còn mang theo vài phần mê người.
Cậu thở hổn hển, đầu óc choáng váng, muốn nói tự mình có thể đi tìm thuốc ức chế, nhưng thực sự cả người cậu không còn chút sức lực nào nữa.
Chính bản thân cậu có thể cảm nhận được tình huống của cậu bây giờ là rất khẩn cấp, không chỉ là thân thể tỏa nhiệt cùng thở dốc, ý thức mơ hồ, dựa theo bản năng muốn tiếp cận tin tức tố của alpha.
Không thể tiếp tục như vậy được.
Cậu cố nén lại cảm giác xấu hổ nói với Văn Mặc: "Cậu có thể đi mua giúp tôi một lọ thuốc ức chế không."
Cậu bên này là đang trong tình huống khẩn cấp, lời Văn Mặc nói lại không nhanh không chậm, chỉ là âm thanh của hắn mơ hồ có chút khàn khàn: "Tại sao tôi phải giúp cậu?"
Đệt!
Tô Chiêm có cảm giác mình muốn mắng người, nhưng cơ thể không có khí lực nên mắng không ra, hơn nữa tình thế này lại đi so đo với người mạnh hơn, cậu lại tuy rằng không quá hiểu rõ thời điểm omega động dục sẽ ra dạng gì, nhưng nghe nói rất đáng sợ, không chống cự lại được bản năng muốn bị người khác đặt ở dưới thân như vậy......!
Cậu suy nghĩ một chút liền bị suy nghĩ của chính mình làm cho sụp đổ.
Vì không muốn bị như vậy, cậu đè nén lại sự tức giận trong lòng đối diện Văn Mặc nói: "Là bạn học chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau, đồng học Văn Mặc, cậu là một học sinh tốt trong mắt các thầy cô giáo, vậy nên càng phải lấy mình làm gương."
Cậu cắn răng nghiến lợi mà nói, đáng tiếc thân thể như muốn nhũn ra của cậu cùng tiếng thở dốc giống như tình nhân nhỏ trong lúc đang làm chuyện đó lẩm bẩm vậy.
"Cậu nói có đạo lý." cánh tay Văn Mặc đỡ cậu vẫn không buông ra: "Nhưng vấn đề ở đây là tin tức tố của cậu càng ngày càng nồng, trong vòng năm phút này cậu cần phải tiêm thuốc ức chế ngay.
Hiện tại tiết thể dục đã tan, bãi tập gần nhất cách chỗ này khả năng không hề có omega, tôi giúp cậu chạy về lớp tìm mượn thuốc ức chế của omega, đi đi lại lại cũng phải mất ít nhất đến mười phút, cậu chắc chắn cạu có thể chờ đến lúc ấy?"
Hắn nói xong lời cuối cùng, thanh âm cuối có chút cao lên, mang theo ý tứ dụ người sâu xa.
Fuck!
Tô Chiêm không kìm lòng được mà khẽ nguyền rủa: "Có còn biện pháp nào khác không?"
"Có."
Ánh mắt của Văn Mặc hướng về phía sau gáy của Tô Chiêm đã trở nên vô cùng ám muội, mang theo bản năng muốn cướp đoạt của alpha, chăm chú nhìn chằm chằm vào vị trí sau gáy cậu.
Đó là vị trí tuyến thể của omega.
Giọng nói của hắn nhẹ một chút: "Có thể làm ký hiệu tạm thời, động viên omega sắp tiến vào thời kỳ động dục, cậu hẳn đã biết ký hiệu tạm thời là gì."
Ký hiệu tạm thời?!
Tô Chiêm cận lực huy động đầu óc suy nghĩ về vấn đề này.
Lúc bọn họ học lớp mười đã trải qua khóa sinh lý, cậu tuy rằng chỉ thờ ơ, nhưng vẫn là nhớ kỹ một ít trọng điểm.
Ký hiệu tạm thời, hình như chỉ là alpha cắn vào tuyến thể của omega, dùng tin tức tố từ xưa đến nay để động viên omega, đây gọi là ký hiệu tạm thời.
Nói trắng ra thì chính là cắn vào cái cổ, dánh cho tin tức tố.
Thời điểm ấy cậu nghe thì không có cảm giác gì, nhưng bây giờ phải đối mặt với tình huống này, bản năng lại sinh ra sợ sệt.
Cậu không biết tại sao bỗng nhiên tin tức tố của cậu lại bị biến thành omega, nhưng bây giờ tình huống đã là như vậy, trước mắt cậu muốn cân nhắc.
Dưới tình huống này khi cậu là omega, có một alpha đứng sau lưng của cậu, lấy một tư thế tràn đầy cướp đoạt, cắn vào vị trí sau gáy cậu, cắn vào vị trí mềm mại nhất, muốn cậu cứ yếu ớt như vậy mà giao cho một alpha, bản năng của cậu từ chối.
Huống chi, người kia là Văn Mặc.
Cậu đặc biệt chán ghét Văn Mặc!
Cậu cảm giác mình cùng Văn Mặc trời sinh Hắn cảm giác mình trời sinh khí tràng không hợp, Văn Mặc nhìn cậu bằng ánh mắt cân nhắc cùng hứng thú, tựa như đang nhìn một con mồi, mỗi câu Văn Mặc nói với cậu đều có ý nghĩa khác, giống thật mà giả, đặc biệt gióng với tình nghi quấy rối.
Bởi vậy, khi cậu vừa mới nhìn thấy Văn Mặc đã xù lông lên, hiện tại......!vị trí tuyến thể quan trọng này đưa cho Văn Mặc cắn tạo ra ký hiệu tạm thời?
Cậu chỉ cần nghĩ đến điều này, trong lòng liền dấy lên cảm giác nhục nhã.
"Tôi, tôi không......" Cậu không chịu khuất phục nói, trên người không hề có một chút khí lực, trừng đôi mắt màu hổ phách có chút đỏ hồng lên.
Dáng vẻ ấy của cậu ở trong mắt của Văn Mặc không có chút nào hung dữ, mà thậm chí còn có mấy phần đáng yêu.
Văn Mặc rũ mí mắt, chậm rãi nói với cậu: "Tin tức tố của cậu đã rất nồng rồi, căn cứ theo cảm giác của tôi, đã đến rất gần với kỳ động dục rồi, coi như hiện tại cậu từ chối tôi không để tôi ký hiệu tạm thời, chờ lát nữa kỳ động dục đến, như thế cậu cũng sẽ muốn tôi ký hiệu thôi, vào lúc ấy sẽ không đơn giản chỉ là ký hiệu tạm thời......"
"Tôi......" bây giờ cậu đang rất rối loạn, trong lòng cũng rất sợ, mới vừa từ phía sau núi lên đây mà bây giờ đã phát sinh ra nhiều chuyện giống mộng ảo như thế, cậu hi vọng đây chỉ là giả, chỉ là giấc mơ thôi.
Nhưng, từng tia li ti tin tức tố mùi gỗ thơm ngát quấn quanh lấy cậu, dường như muốn phong bế lại tất cả đường lưu của cậu, để cậu không có đường trốn.
Cậu nhắm mắt lại, đôi lông mi khẽ run, nói không ra lời.
Văn Mặc thở dài một tiếng, thanh âm khàn khàn, mang theo chút bất đắc dĩ khẽ lẩm bẩm: "Quả thật là một thằng nhóc ngốc nghếch quật cường."
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi bảo đảm, truyện này là điềm văn*, công đặc biệt sủng cưng chiều thụ.
(Điềm văn: Ngọt văn).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook