Tôi Ăn Cẩu Lương Mà Lớn Lên
9: Tôi Vốn Đem Lòng Yêu Trăng Sáng Thế Mà Trăng Sáng Chiếu Mương Ngòi


Edit+Beta: Mỹ Nữ Ái Đường
Góc PR cá nhân: Hãy tha thứ cho người em gái bị trúng lời nguyền và follow IG @sheer_joyeee để được học tiếng Anh miễn phí nha các tiểu tiên nữ ????????????
Dịch Huyên trở lại phòng ngủ liền lướt Tieba của Lan Công, quả nhiên nhìn thấy công ty tự động hóa kĩ thuật NK của Ninh Khang thông báo tuyển dụng, còn lên hot search luôn.

Cô cẩn thận nhấn vào, trên cơ bản chia làm hai nhóm đối tượng.

Một nhóm là sinh viên ở học viện Người Máy cùng nghiên cứu sinh đang thảo luận kịch liệt chuyện làm ăn của NK, nhóm còn lại...!chính là một đám gái FA ngồi buôn dưa về độ đẹp trai của tổng giám đốc.

Nhiều nghiên cứu sinh và người mới tốt nghiệp rất muốn vào làm ở đây.

Lại thêm giám đốc là Ninh Khang, người có background xịn xò như thế, ai ai cũng chen chân vào a.

Tuy nhiên, vẫn có người đưa ra thuyết âm mưu.

Người dùng Mỗi Ngày Đều Bị Tọng Cẩu Lương: Ninh giáo sư ở phương diện chuyên môn và năng lực đương nhiên không còn gì để nói, nhưng hiện tại tự nhiên lại khởi nghiệp công ty gia đình, phong cách quản lí này hơi có vấn đề à nha.

Ninh giáo sư thật ra cũng không phải vạn năng, tôi khuyên mọi người vẫn là nên bình tĩnh.

Người dùng Một Ngày Ba Bữa Cơm Chó: Cung cấp kiến thức cho lầu trên một chút, Ninh giáo sư ở đại học Berkeley (top 20 Mỹ nha cả nhà, chứng tỏ anh không những giỏi mà còn có tiền nữa:)) có bằng tiến sĩ AI cùng với bằng thạc sĩ Quản Trị Kinh Doanh.

Thêm vào đó, anh ta ở nước ngoài đã từng có kinh nghiệm khởi nghiệp rồi.

Người Dùng Bị Nghẹn Cơm Chó Đến Chết: Anh trai Ba Bữa Cơm Chó thiệt ngốc nha, tại sao lại đem tin mật ra chia sẻ thế chứ, anh trai có biết như vậy sẽ có thêm N+1 người cạnh tranh với anh không hả??
Hình như fans học thuật còn có lý trí, fans nhan sắc liêm sỉ cũng không còn...!
Người dùng Ninh Giáo Sư Là Của Tui: Chỉ cần có thể làm nhân viên của Ninh giáo sư, tui không tiền lương còn được nữa mà.

Người dùng Phú Bà Của Ninh Giáo Sư: NK còn cần bồ góp vốn sao?
Người dùng Fan Trung Thành Của Ninh Giáo Sư:....!Lăn hết đi! Ninh giáo sư là người có thể khom lưng vì tiền sao?
Người dùng Ninh Giáo Sư Là Chồng Tui: Mọi người thôi đi, trừ ngày thường lên lớp có thể gặp được thầy, còn ai có thể lén tiếp xúc với giáo sư?
Dịch Huyên càng lướt càng thấy mắc cười, trong lòng nhếch mép khinh bỉ fans não tàn của Ninh Khang.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như anh có nhiều fans như vậy, ứng viên chức trợ lí ắt phải tre già măng mọc.

Dù cho là đối tượng trọng điểm được suy xét, nhưng cái xác suất cao đến ngút trời này, chắc là anh đang nói giỡn đi.


Vào bên đêm, Dịch Huyên nhận được WeChat của Phương Trạch Chu, hỏi khi nào có thể mời cô ăn cơm?
Cô không nghĩ tới Phương Trạch Chu vừa không khách khí lại vừa nôn nóng đến như vậy, nhưng cô cũng không thích nợ người khác, thế là hẹn trưa hôm sau ăn món Quảng Đông ở gần trường.

Từ hôm gặp được nhau ở tiệm cơm Tây, Lâm Nhược Vân vẫn luôn chú ý đến trạng thái của Dịch Huyên cùng Phương Trạch Chu, hiện tại biết được hai người lần nữa hẹn nhau đi ăn, cô quả thực so với chuyện tình yêu của mình còn hăng hái hơn.

"Huyên Huyên, cậu ngày mai mặc cái váy chiffon nha, da cậu trắng, mặc vào nhìn ảo lắm.

Còn có, tuy hong có ngực để lộ, nhưng xương quai xanh của cậu nhìn cũng quyến rũ lắm nha." Lâm Nhược Vân càng nói càng hưng phấn, biểu tình cũng ngày càng đáng khinh.

Dịch Huyên cạn lời mà chọc chọc đầu con bạn thân, nói: "Ngày mai ăn cơm là để trả nợ, không phải để hẹn hò.

Còn có, tuy rằng tui biết tui mặc váy tiên nữ giáng trần dữ lắm, nhưng tui cảm thấy không cần phải đối với người mình không thích làm màu."
Lâm Nhược Vân hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Dịch Huyên: "Cậu không nghe tui, tương lai cậu sẽ phải hối hận."
"Đã biết, chị hai."
Lâm Nhược Vân tức tới độ muốn ôm bạn trai hôn hít.

Trưa ngày hôm sau, Dịch Huyên mặc áo thun rộng thùng thình cùng quần bò ra cửa.

Nhưng quần bò lại làm tôn lên đôi chân dài của cô, làm người qua đường nhìn không rời mắt.

Cô chỉ nghĩ là đi trả nợ cho người ta, không ngờ Lâm Nhược Vân ngu ngơ ngờ nghệch kia lại nói đúng phóc, Phương Trạch Chu là muốn dây dưa.

Dịch Huyên nhìn bó hoa hồng được nhét vào trong tay, cười cười: "...!Anh khách khí quá."
Cô nghĩ xã giao nên chỉ cười lịch thiệp thôi, không ngờ Phương Trạch Chu lại không hề giống như hai ngày trước, thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm cô, sau đó nói: "Em thông minh như vậy, không có khả năng là không biết anh đang có ý gì."
Dịch Huyên: cảm ơn đã khen cô thông minh nha.

Tuy rằng Phương Trạch Chu tấn công mãnh liệt, nhưng Dịch Huyên cũng không phải là ăn chay.

Từ nhỏ số người theo đuổi cô rất lớn, cự tuyệt nhiều thành quen mồm.

Đối với loại nhất định phải theo đuổi cho bằng được này, cô vẫn có thể tung tuyệt chiêu.

Dịch Huyên rũ mắt, rồi lại ngước lên thật nhanh, thay đổi thành bộ dáng ủy khuất lòng người, sau đó hạ bút thành văn viết thành bộ tình yêu bi kịch "Tôi vốn đem lòng yêu trăng sáng, thế mà trăng sáng chiếu mương ngòi".

Đương nhiên, nữ chính bi thảm trong bộ truyện này chính là cô.


"Anh ấy là nốt chu sa trong lòng em, em đời này,...!không thể quên được anh ấy." Dịch Huyên chớp chớp mắt, tựa như ngay sau đó liền có thể lã chã rơi lệ.

Dịch Huyên tự cảm thấy cô diễn tốt như vậy, vô luận là cốt truyện hay biểu cảm, đều phát huy vượt mức thần sầu.

Đang lúc cho rằng Phương Trạch Chu sắp bị thuyết phục, anh ta lại hai mắt sáng ngời mà nói: "Huyên Huyên, anh chờ em, chờ đến lúc em có thể quên đi hắn ta hoàn toàn, chừa một chỗ trong tim cho anh bước vào."
"Không..." Dịch Huyên kinh ngạc nhìn, đang nghĩ nói gì tiếp thì Phương Trạch Chu đã nói: "Không cần phải cự tuyệt anh, em nói gì cũng đều vô dụng, anh sẽ tiếp tục theo đuổi em."
Dịch Huyên gần như gục mặt xuống bàn rồi.

Bữa ăn này như đứng đống lửa, như ngồi đống than, như cá trạch giãy đành đạch a.

Ngẫu nhiên nhìn thấy ánh mắt tươi cười, sủng nịnh của Phương Trạch Chu, cô đều nổi cả da gà.

Cô đột nhiên cảm thấy, đối mặt với cái khuôn mặt như tắm gió xuân này, chẳng thà ngồi với Ninh Khang lạnh băng băng còn hơn.

Cái gì? Cô làm sao có thể nhớ đến tiểu nhân Ninh Khang đó chứ?
Dịch Huyên vì mau mau kết thúc Hồng Môn Yến này, tùy tiện ăn vài miếng liền lấy cớ đi WC, trên đường đi thuận tiện trả tiền, chặt đứt cơ hội mời cơm của Phương Trạch Chu.

Sau khi ăn xong, Phương Trạch Chu muốn đưa cô về kí túc, cô cự tuyệt không được, chỉ có thể cầm hoa hồng trong tay đi chung với anh ta.

Tuy rằng một nam một nữ đi chung với nhau, nhà gái cầm hoa nhà nam cười toe toét không phải hiếm, nhưng vẫn là sẽ khiến mọi người vây quanh nhìn trộm, thậm chí là chụp ảnh.

Dịch Huyên không có bao giờ bị như này, từ tiệm cơm đi ra vẫn luôn cúi đầu, tránh ánh mắt hóng hớt của người khác, cũng quên không để ý SUV chạy ngang qua.

Lúc trở lại phòng ngủ, bởi vì trong tay có hoa tươi, nên mặc dù cô không nói nhưng Lâm Nhược Vân vẫn biết được đã xảy ra chuyện gì.

Lâm Nhược Vân cười cười, nhưng lập tức lại hóa hận sắt không thành thép sau khi nghe Dịch Huyên từ chối Phương Trạch Chu: "Mặt hàng như Phương Trạch Chu mà cậu còn cự tuyệt, Dịch Huyên, cậu có thể thật sự thích một người đàn ông không vậy? Hay là, cậu thích con gái?"
"...!Cậu chắc là yêu tui rồi đi?" Lâm Nhược Vân sau khi nhận ra Dịch Huyên có khả năng thích con gái, liền lấy tay che ngực, nói: "Cậu hết hy vọng đi, tui đối với Hằng Hằng nhà tui là đến chết không phai."
Dịch Huyên a một tiếng, con người quả là đáng khinh: "Mặt hàng như cậu, tui có thích con gái cũng không thèm."
"Hứ".

Lâm Nhược Vân liếc mắt mộ cái, nghiêm mặt nói: "Một đứa 24 tuổi đầu vẫn chưa yêu lần nào, người ưu tú như vậy theo đuổi cũng thờ ơ, tui đại khái biết nguyên nhân rồi nha."
"Cậu biết cái gì?" Dịch Huyên cười.

Lâm Nhược Vân bĩu môi: "Chắc chắn là có người trong lòng nhớ mãi không quên a."

Dịch Huyên búng trán nhỏ bạn, "Cậu thiệt tình, tui thấy cậu đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi đó, sao không ký hợp đồng luôn với văn học Tấn Giang đi."
Lâm Nhược Vân gỡ tay cô xuống, hừ một tiếng, nói: "Cậu đừng có nói gần nói xa, dù sao tui cũng tin chắc là tui đúng."
Dịch Huyên không thèm cãi lại nữa, rửa mặt liền đi ngủ trưa.

Một giấc ngủ này cô mơ rất nhiều, mấy chuyện khi nhỏ đều lóe qua, cho đến khi bị điện thoại của Diệp Gia Minh đánh thức: "Anh đang ở dưới kí túc xá của mày, hôm nay bao mày ăn cơm đó."
Dịch Huyên mơ mơ màng màng đồng ý, điện thoại suýt rớt mới biết là đã 5h chiều.

Hình ảnh thiếu niên trong mơ vẫn còn khắc in mãi trong đầu, cô bỗng nhiên cong cong khóe môi, ai nói cô không thích đàn ông? Hồi nhỏ cô cũng thích qua một người a, chỉ là lần đầu tiên rung động, thế mà lại thích con trai nhà kẻ thù, thiếu chút nữa làm nên vở Romeo và Juliet.

Bất quá còn chưa mở máy quay, cô đã đem tình cảm này cắt đứt.

Muốn hỏi cô tại sao ư? Đương nhiên là vì sợ chết rồi, Romeo và Juliet cuối cùng dắt tay nhau đi tới suối vàng, cô mới không muốn làm Juliet đâu.

Tình yêu đáng quý, tự do cũng quan trọng, nhưng xét tới vấn đề sinh tử thì những cái khác có thể vứt.

Dịch Huyên cô, chính là một người rất biết trân trọng cuộc sống được không.

Cô đơn giản thu dọn một chút, sau đó xuống lầu.

Cô đứng ở kí túc xá, liếc mắt nhìn bốn phía, mười mấy hai chục chiếc xe, chẳng có chiếc nào là của Diệp Gia Minh cả.

Cô mở di động ra, định gọi ông anh mình thì một chiếc Alto đi ra từ bãi đỗ.

"Huyên Huyên, bên này." Diệp Gia Minh vẫy vẫy tay với Dịch Huyên.

Dịch Huyên cho là mình chưa tỉnh ngủ, duỗi tay xoa xoa mắt, chớp chớp vài cái.

Thế mà người đi xe Alto lại là Diệp Gia Minh.

Dịch Huyên tuy rằng không ham hư vinh, nhưng giờ phút này đứng cạnh Alto, vẫn là rất cần dũng khí.

"Ca à.

Anh đang giả nghèo sao?" Dịch Huyên có chút ghét bỏ.

Diệp Gia Minh vẻ mặt uể oài: "Anh mày không phải giả nghèo, là nghèo thật."
Thật ra đợt đó được Dịch Huyên đề xuất chuyển đổi mô hình sản xuất, Diệp Gia Minh có nói lại với Diệp Đại Thụ, Diệp Đại Thụ đương nhiên là ủng hộ hết mình rồi.

Nhưng toàn bộ quá trình nhập máy thì không có đụng tới, giao lại toàn bộ cho Diệp Gia Minh.

Diệp Gia Minh còn tưởng ba mình vẫn còn chút tình máu mủ, không ngờ tuyệt đường sống của anh luôn, cho nên phen này Diệp Gia Minh quyết tâm khởi nghiệp, chứng tỏ với lão ba.


Diệp Đại Thụ tuy rằng rất thương con cái, nhưng ba mươi năm tới nhất định không nhượng lại bất động sản trong tay.

Vì để có tiền, Diệp Gia Minh đem mấy cái con siêu xe đi bán hết, mua một chiếc Alto secondhand thay đi bộ.

Phương Hiểu Hiểu thấy bây giờ xe của anh ta còn kém cái túi xách của mình, không do dự lấy tính cách không hợp đề nghị chia tay.

Tình trường thương trường đều tàn lụi, Dịch Huyên thương hại vỗ bờ vai anh: "Anh à, người rồi sẽ tốt lên, đêm nay em mời khách!"
"Okay".

Diệp Gia Minh lập tức đáp ứng, thật ra dây dưa nãy giờ cũng vì lời này.

Diệp Gia Minh ngồi vào ghế lái, Dịch Huyên đang muốn vòng qua đuôi xe ngồi ghế phụ, thì cách đó không xa truyền đến tiếng còi xe, cô quay qua vừa thấy xe NK333 của Ninh Khang bá đạo mà chặn Alto.

Cửa sổ hạ thấp xuống, lộ ra sườn mặt của Ninh Khang.

Tay anh đáp ở trên vô lăng, ánh mắt nhẹ liếc nhìn Dịch Huyên.

Tuy rằng thoạt nhìn anh phong đạm vân khinh, nhưng Dịch Huyên vẫn cảm thấy anh tâm tình khó chịu.

Thật giống như, chuyện gì cô làm anh cũng đều chướng mắt.

Cô không thèm để ý đến Ninh Khang nữa, xoay người liền đi về phía ghế phụ, đột nhiên, một thanh âm mát lạnh truyền đến: "Dịch Huyên, lên xe."
Không đợi Dịch Huyên cự tuyệt, Diệp Gia Minh ló đầu ra: "Huyên Huyên, mày ngồi xe Ninh Khang đi, điều hòa xe anh hỏng rồi."
Chưa kịp làm gì, đã thấy Alto phóng đi rồi.

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
Bạn nhỏ Nhất Nhất ở nhà trẻ ăn cơm trưa, đem cà rốt mình không thích ăn bỏ ra chỗ khác.

Cô giáo: Nhất Nhất, bé không được kén ăn!
Nhất Nhất: Nhưng bé không thích ăn cà rốt.

Cô giáo: Ăn cà rốt mắt sáng dáng cao lại còn đẹp trai, bé ăn nhiều một chút, tương lai sẽ cao như papa mama a~
Nhất Nhất: Cô giáo, cô giáo gạt người.

Cô giáo:?
Nhất Nhất: Mama không thích ăn cà rốt, nếu trong chén mama có cà rốt, papa sẽ đem nó gắp đi rồi, nhưng mama hiện tại còn cao hơn cả cô giáo đó!
Cô giáo:...!Tức mà hong nói được gì.

Đừng buồn vì chương này Ninh giáo sư không được lên sân khấu nhiều, chương sau là ngập tràn lung đó!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương