Tôi Ăn Cẩu Lương Mà Lớn Lên
-
23: Khuê Nữ Lá Ngọc Cành Vàng
Edit+Beta: Mỹ Nữ Ái Đường
Do not reup
Sau hiện trường "quy tắc ngầm", cuối cùng Dịch Huyên cũng được thông báo thứ hai tuần sau 9h đến công ty.
"Anh không sợ bị người ta nói công tư không phân minh hả?" Cô nằm trong lồng ngực anh, hỏi.
Ninh Khang tỏ vẻ vô tội, "Không còn cách nào khác, những người khác đều không đạt yêu cầu bằng em."
"Yêu cầu gì cơ?" Dịch Huyên nghiêng đầu hỏi.
Ninh Khang cong môi, "Người đảm nhiệm vai trò trợ lý của anh, đương nhiên phải là bạn gái anh rồi."
Dịch Huyên: cô cũng cạn lời luôn.
Cơm trưa xong, Ninh Khang phải về công ty, vừa ra đến cửa liền nắm bắt cơ hội thân thân Dịch Huyên.
Cô thực sự không hiểu nổi, rõ ràng vừa mới ở bên nhau, không hiểu sao giờ đã thấy nhớ lắm rồi.
Cô nằm trên vai anh "Anh như vậy sau này làm sao mà chúng ta làm chung được?"
Ninh Khang không nghĩ như thế "Anh công tư phân minh lắm, đợi tí nữa anh chăm chú làm việc quên luôn em thì đừng nháo nhé."
"Tốt nhất nên như vậy." Dịch Huyên không tin.
"Em muốn về trường sao?"
"Không đâu, trời đang nắng, em ngủ trưa rồi mới về." Cô làm sao không nhìn ra tâm tình của con người này cơ chứ.
"Được, phòng khách chưa có quét tước nhiều, em lên phòng ngủ chính đi." Anh lập tức tươi hẳn.
"Oki." Thật ra nằm sofa lâu cô cũng không chịu được.
Ninh Khang vừa đi, cô liền trở lại sofa nằm, cô tưởng nơi này là nơi ngủ tốt nhất rồi, nhưng sau khi bị Ninh Khang làm càn, cô liền thấy không ổn.
Phòng ngủ chính vẫn là tốt nhất ha.
Phòng ngủ được bài trí theo gam màu lạnh, đúng là có hiệu quả hạ nhiệt vào những ngày trời nóng như thế này.
Ninh Khang dọn giường rất sạch, không có một vết bẩn nào, nhưng đồ dùng toàn là đơn sắc, không phù hợp với cô gái cá tính như Dịch Huyên cô.
Dịch Huyên đá dép lê sang một bên, nhảy lên trên giường thì phát hiện giường quá cứng rồi, không khác gì nằm trên gỗ hết.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đây đâu phải nhà của cô, không thể yêu cầu qúa nhiều, thế là hai tay hai gối đi ngủ.
Một giấc này hết gần 4 tiếng, cô tỉnh dậy check WeChat còn thấy anh nhắn: Ngủ thoải mái vậy sao?
Tuy rằng có chút không hài lòng, nhưng tạm tha cho mấy cái gối có mùi anh, cô có thể ngủ yên ổn, nhưng không thể để anh đắc ý, cô liền không thành thật nhắn: Khăn trải giường màu tối quá, nệm không êm, rate 1 sao.
Ninh Khang: Đổi, ngày mai đổi liền.
Dịch Huyên: Không cần, em chỉ đùa mà thôi, đàn ông các anh ai mà chẳng vậy.
Ninh Khang: Không được, lỡ như em không vừa lòng liền không chịu ngủ với anh thì sao giờ.
Dịch Huyên:...
Bởi vì tuần sau cần đi làm, cô tận dụng mấy ngày nghỉ viết luận văn, lúc trước còn nghĩ rằng thời gian còn sớm, còn dư dả, nhưng nghĩ tới tuần sau đã phải đi làm, thứ bảy chủ nhật mới được nghỉ, còn có yêu đương nữa, cảm tưởng thời gian cực kì gấp gáp.
Vì không để luận văn chiếm mất thời gian hẹn hò, Dịch Huyên hằng ngày đều ngâm mình trong thư viện, làm cho Lâm Nhược Vân có cảm giác cô chính là bị bạn trai học bá ảnh hưởng.
Tối thứ sau, Dịch Huyên đã bị Diệp Tiểu Hà lệnh cho về nhà, bởi vì mai là tiệc đại thọ 80 tuổi của bà ngoại cô, cũng muốn xử đẹp họ hàng thổ hào đó nữa (ai không nhớ thì xem lại chap 1 nghen).
Giống như thường lệ, Diệp Tiểu Hà sẽ chuẩn bị váy, cô về mặc thử, cảm thấy kiểu dáng rất không tồi, nhưng có điều hơi tôn dáng quá, làm cho các đường cong hiện lên vô cùng bắt mắt.
"Mẹ, con mới mua váy hôm trước, hay tới lúc đó con mặc đại một bộ." Dịch Huyên thương lượng "Mặc bộ này đi chúc thọ kì quá."
Diệp Tiểu Hà vừa lòng nhìn Dịch Huyên, cười nói "Không, có cái gì không thích hợp chứ." Bà nhìn ba vòng của Dịch Huyên rồi cảm khái "Quả là mẹ gen tốt."
Dịch Huyên không nhịn được nhìn muffin top của mẹ mình, không hiểu sao gen nào truyền sang cô.
Nhận thấy Dịch Huyên nhìn vào bụng mình, Diệp Tiểu Hà phá lệ không cáu kỉnh, lại lấy thân phận người từng trải ra thuyết giảng "Con gái cưng à, sau này cưới chồng sinh con, về sau con cũng sẽ bị con con kì thị đó a."
Dịch Huyên: Vòng qua vòng lại vẫn là giục kết hôn đúng không.
Trung Quốc này, cha mẹ hết giục cưới tới giục có cháu bế, haiz.
Chiều thứ bảy, ba người Dịch gia rời xe chuẩn bị tới khách sạn.
Dịch Hải Lập nắm tay Diệp Tiểu Hà ra gara, Dịch Huyên đi nhanh thêm hai bước liền bị Dịch Hải Lập nói "Con đi chậm lại đi."
Dịch Huyên có chút dỗi, quả là có vợ bỏ con mà.
Nhìn cặp đôi âu yếm trước mặt, cô liền đưa mắt sang chỗ khác, ấy thế mà lại bắt gặp chiếc NK333 quen thuộc.
Dịch Huyên vừa mừng vừa lo, nhưng vẫn chạy qua.
Ninh Khang nhìn thấy bộ dáng của cô, đứng ở cửa xe đón cô.
Cô dường như nhào vào ngực anh, mặt hớn hở hỏi "Anh sao lại tới đây thế?"
Ninh Khang dừng lại ở trên người cô một lát mới trả lời lạc đề một câu "Em tuyệt quá."
Dịch Huyên hôm nay rất xuất sắc, trừ bỏ một bộ váy tôn đường cong còn trang điểm xinh đẹp, cùng ngày thường rất khác biệt, có thêm mấy phần thanh tú của người trưởng thành.
Bị bạn trai khen ngợi, Dịch Huyên xấu hổ gục đầu xuống "Anh tại sao không gọi điện trước cho em, em sắp đi mừng thọ ngoại rồi, hay là để ăn xong em đi tìm anh nhé."
Ninh Khang nhìn cô "Tối muộn mới tìm anh, khó để anh không nghĩ nhiều nha."
Dịch Huyên không nhịn được đỏ mặt "Không phải ý này."
"Nhưng anh nghe ra chính là ý này."
Ninh Khang còn đang đùa thì trong gara đã có một chiếc xe phóng nhanh qua.
Dịch Huyên phản ứng lại mới hiểu, liền hét to "Ba ơi, từ từ nào, con còn chưa lên xe!!"
Nhìn chiếc xe không lưu luyến trước mặt, Dịch Huyên tức phồng má "Hừ, có vợ bỏ con!"
Ninh Khang ôm vai cô, đưa cô sang ghế phụ, nói "Chú chưa chắc đã quên em, chỉ là đem em giao cho anh thôi."
"Giao cho anh?" Dịch Huyên hết hồn "Nên anh đi tới mừng thọ bà luôn hả?"
Ninh Khang gật đầu "Dì bảo mang anh đi xem họ hàng em."
Dịch Huyên "Anh không thấy nhanh quá sao?"
Ninh Khang cười đạm "Cuối cùng cũng đem em cưới về mà, nói chung càng nhanh càng tốt."
Dịch Huyên:...
Hai người tới khách sạn liền thấy Diệp Tiểu Hà vẫy tay "Huyên Huyên, mau đưa Ninh Khang sang đây chào hỏi bà con một chút."
Nhìn Diệp Tiểu Hà gấp không chờ nổi, cô rất đau đầu, nhỏ giọng nói với Ninh Khang "Mẹ em có lòng hư vinh lớn, trước kia tham gia các thể loại gặp mặt liền bị mọi người khè con rể đến xanh mặt, hiện tại tóm được anh liền..., anh thứ lỗi nha."
Cô nói xong liền nhìn Ninh Khang, ai ngờ anh đến nửa điểm không hài lòng cũng không có, ngược lại còn cười ấm áp "Không sao, anh muốn mọi họ hàng đều biết đến anh, sau này không ai rủ rê em đi xem mắt nữa!"
Dịch Huyên bị anh trêu đến dở khóc dở cười, nói "Ninh Khang, có phải anh rất thích tham gia thể loại hội họp này không hả?"
"Đúng vậy." Ninh Khang hào phóng thừa nhận, "Anh đi ngang qua sân khấu, mọi người liền biết sau này em là gả cho anh, em muốn bỏ anh nhất định không được rồi."
Kỳ thật, từ khi hai người xuất hiện ở cửa khách sạn, các trưởng bối đều ngợi khen không dứt lời.
"Huyên Huyên, bạn trai cháu làm nghề gì vậy a?" Dì cả A hỏi.
Không đợi Dịch Huyên hay Ninh Khang mở miệng, Diệp Tiểu Hà đã giành trước trả lời "Ninh Khang nhà em nghiên cứu người máy, mở công ty thiết bị tự động hóa, đợt trước anh Hai em cũng ký hợp đồng với nó."
"Ồ, vậy là nghiên cứu khoa học rồi." Dì cả B phụ họa.
Diệp Tiểu Hà vẻ mặt tự hào, tựa như Ninh Khang là con trai mình nói "Đúng rồi, Ninh Khang còn là giáo sư mới nhậm chức ở Lan Công nữa, người đến nghe đông lắm nha."
Dì cả mồm năm miệng mười hỏi, Diệp Tiểu Hà cười ha hả làm người nói chuyện, còn Dịch Huyên và Ninh Khang thì đứng hai bên cười phụ họa.
"Huyên Huyên cũng là người xuất sắc a, Ninh Khang con tính khi nào cưới con bé vậy?" Hứa Yến Phi đột nhiên lên tiếng.
Từ khi con gái mình gả vào hào môn, mỗi khi tụ họp bà luôn là tâm điểm, nhưng hôm nay thế nào lại bị Diệp Tiểu Hà chiếm mất spotlight, bà đương nhiên là ngứa ngáy không chịu được rồi.
Yêu đương thì đã sao, cưới xong rồi mới nói.
Hiện tại mấy đứa nhóc ghét nhất là bị giục hôn, bà lúc trước cũng từng nói câu này, thế là bị con rể hiện tại làm mặt lạnh suốt mấy tháng.
Nếu như không phải con gái bà đặc biệt, không chừng đã bị bỏ rồi.
Ninh Khang nghe xong, ý cười cứng đò, đang lúc Hứa Yến Phi định lên mặt, anh chân thành nhìn Dịch Huyên nói "Chỉ chờ một cái gật đầu của cô ấy, cháu ngày mai đưa cô ấy đến Cục Dân Chính cũng được ạ."
Dịch Huyên ngẩng đầu nhìn anh, con ngươi thâm thúy nghiêm túc, cô cứ tưởng anh chỉ ứng phó với trưởng bối, nhưng không ngờ là nghiêm túc thật.
Bên tai là lời tán thưởng của trưởng bối, Dịch Huyên không nhịn được mà thẹn thùng, cô liền chọc chọc tay anh, giống như đang nhắc nhở anh đừng nói lung tung.
Nhưng với lực đạo của cô thì giống như cào ngứa, thế là Ninh Khang nói nhỏ bên tai cô "Huyên Huyên, đừng câu dẫn anh." Cô sợ đứng người.
Tuy rằng Ninh Khang ứng biến rất tốt, nhưng đối với kẻ thù trước mặt, Diệp Tiểu Hà làm sao có thể buông tha.
Bà nhìn Hứa Yến Phi cười nhạt "Yến Phi, như thế nào hôm nay chẳng thấy cháu rể? Chẳng lẽ do bà ngoại mặt mũi không đủ lớn? Không đúng, hình như anh Hai là khách hàng lớn nhà họ cơ mà, sao lại chẳng đến cho anh Hai mặt mũi cơ chứ?"
Diệp Tiểu Hà vừa nói xong, dì cả liền tiếp lời "Tiểu Hà, em không biết, thông gia của Yến Phi nổi tiếng trọng nam khinh nữ, hình như lúc trước con gái của cô ta đi siêu âm phát hiện là thai nữ.
Ai ya, thời đại này, nam nữ đều giống nhau cơ mà." Nói xong bà giả vờ săn sóc với Hứa Yến Phi "Yến Phi, thôi thì cứ làm công tác tư tưởng đã, lỡ con bé nghĩ nhiều, dù sao nhà họ cũng có tiền mà."
Hứa Yến Phi bị cả hai người nói chêm vào, mặt lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng lấy cơ tìm con gái mới có thể thoát thân.
Trận đại tiệc mừng thọ này, Ninh Khang đã làm cho Diệp Tiểu Hà kiếm đủ thể diện, Diệp Gia Minh phải vất vả lắm mới bắt được anh "Mày phải cảm ơn tao, không phải nhờ tao mày mới đẩy nhanh được tiến độ hay sao."
Ninh Khang xem thường liếc mắt một cái "Vì 30 vạn liền đem tiểu muội bán đi, còn không biết xấu hổ lại đây tranh công."
Diệp Gia Minh:...
Tiệc mừng thỏ tới 9 giờ liền kết thúc, lúc Dịch Huyên và Ninh Khang rời đi, bà ngoại còn bắt lấy tay anh "Bà hiện tại cao tuổi, tới bao giờ mới được thấy chắt chứ/
Ninh Khang cũng bắt lấy tay bà "Bà ngoại, người còn khỏe, sẽ sống lâu trăm tuổi, còn thấy được con của chúng con vào đại học."
Những lời này làm cho lão nhân già cười đến không khép được miệng, cũng đồng thời làm Dịch Huyên đỏ mặt.
Chờ hai người lên xe, Dịch Huyên mới trách anh "Ninh Khang, anh đừng tùy tiện nói chuyện kết hôn a, em dù sao cũng là khuê nữ lá ngọc cành vàng, em ngại."
Hôm nay cô tô son đỏ, ở trong xe tối tăm mà nhìn rất nổi bật, dưới váy còn hiện đùi trắng, làm Ninh Khang không tự chủ được khụ khụ vài cái.
"Ý của em là, nếu như không phải là khuê nữ lá ngọc cành vàng thì sẽ không ngại ngùng chứ gì?" Nói xong, anh liền tới tấp hạ xuống vô vàn nụ hôn.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
Nhất Nhất: Nghe nói có nhiều tiểu tiên nữ nhầm tưởng bé là nữ đúng hong.
Ninh giáo sư: Lúc papa phát hiện ra bé là con trai papa cũng buồn lắm chứ.
Lúc papa cho rằng con là con gái, papa vui đến mấy ngày không ngủ được, còn mua cho bé nhiều váy hường phấn lắm!
Nhất Nhất:...!Ồ, mấy cái váy hường phấn hồi bé đều là kiệt tác của papa sao??
Ninh giáo sư: Papa chỉ nghĩ là đừng nên lãng phí thôi.
Ừm, thiết nghĩ nếu như thằng nhỏ là con gái thiệt thì ổng cũng đã không ngược cẩu đến mức này:)).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook