Phần trước mình sử dụng lời kể của Rin,Len.Bây giờ mình sẽ kể theo lời của mình.Đây cũng là quá khứ của hai bé,chap sau mình sẽ viết hiện tại.Tay nghề còn non nên sẽ còn nhiều lỗi,mong mn bỏ qua^^
************
Thoáng chốc cũng đã mười năm từ cái ngày mà Rin đi.Khoảng thời gian ấy rất dài nhưng chẳng thể nào làm mờ đi câu chuyện ngày hè hôm ấy.Nhiều lúc ngồi một mình,nhớ lại những lời nói của Len,cô bỗng cảm thấy tủi thân một cách lạ lùng,tay nắm sợi tóc vàng ngắn của mình mà mắt cô cứ ươn ướt.Len đâu biết rằng,ẩn sâu trong mái tóc ngắn ấy là một câu chuyện.
Từ khi vừa sinh ra,cô không được lành lặn như bao đứa trẻ khác.Cô mắc một căn bệnh bẩm sinh.Do đó,cô luôn là con bé yếu ớt,mong manh nhất bọn.Vì phải sử dụng thuốc thường xuyên nên tóc cô chỉ có thể mọc đến vai là quá giới hạn của nó rồi.Một mái tóc dài là điều không thể.Nhiều lúc nhìn những cô gái với mái tóc dài lướt qua,lòng cô xen kẽ nào tủi thân,nào ghen tị.Gia đình quyết định đưa cô sang nước ngoài để chữa bệnh,có lẽ sẽ lâu,đồng nghĩa với việc cô sẽ xa Len.Nhưng buộc phải chấp nhận,vì đâu còn cách nào khác.Cô sẽ về mà!
Cô nhớ cái ngày đầu mà cô gặp Len.Thơ thẩn dạo quanh vườn hoa màu tím nhạt,khẽ hít thử bầu không khí trong lành,để mặc cho gió luồn qua mái tóc vàng của mình,cô cảm thấy thoải mái hơn.Bỗng từ xa,bóng một cậu bé cũng tóc vàng chạy về phía cô.Cậu ta nhìn quanh một hồi,như thấy được sự hiện diện của cô,cậu mon men đến gần.Hù một cái khiến cô giật mình quay lại.Cậu cười:
-Tớ tên Len,cậu tên gì?Đang làm gì ở đây vậy?
Rin nhìn cậu ta rồi trả lời:
-Rin...Tớ chỉ đi dạo thôi.

-Cậu lạ thật,khác hẳn những bạn nữ mà tớ thấy trước kia.
-Khác như thế nào?-Rin tròn mắt.
Cậu nâng niu mái tóc cô một cách nhẹ nhàng:
-Tóc cậu ngắn.
Cô quay mặt đi,mắt rưng rưng:
-Tớ biết mà...híc
-Ơ kìa..Sao lại khóc?Không sao,tớ không ghét cậu đâu.Làm bạn nhé?

Từ đó,họ trở thành bạn thân của nhau.Cậu luôn bảo vệ cô khỏi những đứa chuyên trêu chọc,gây sự với cô hằng ngày.Điều đó làm cô cảm thấy quý cậu hơn.Dù rất thân nhưng cô không cho cậu biết về căn bệnh của mình.
Sẽ nói cho Len tất cả vào ngày trước khi mình đi-Cô tự nhủ.
Về phần cậu,cậu rất quý cô,cậu rất thích mái tóc ngắn của cô.Chỉ là cậu không nói.Sau khi cô đi được mấy hôm,cậu nhận được lá thư từ nước ngoài,bên ngoài mục người gửi có dòng chữ Kagamine Rin.Cậu vội vàng mở ra,là thư có nội dung:
Len thân mến,
Xin lỗi đã đột ngột bỏ đi mà không nói với cậu lời nào.Vì có lẽ cậu ghét mái tóc của tớ,ghét luôn cả tớ nên tớ không dám nói tạm biệt cậu.Ưm..thật sự là tớ mắc một căn bệnh từ nhỏ,hiện tớ đang điều trị ở nước ngoài.Sẽ khá lâu.Tớ dùng thuốc nhiều quá nên tóc không thể nào mọc thêm được nữa.Tóc ngắn là do như thế đấy.Tớ sẽ trở về.Nếu cậu đồng ý thì hãy chờ tớ nhé.
Tạm biệt cậu.Không cần trả lời đâu,chỉ cần cậu đọc là được rồi.
Rin
**********************
Thanks for reading ^^

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương