Tóc Mây Thêm Hương
-
Chương 41: Phụng chỉ nói dối
Lần này lông mày Bệ hạ giãn ra, muốn giả vờ bộ dạng tức giận thì cần phải tĩnh tâm dưỡng khí.
Trước bữa tối, Bệ hạ triệu Hàn Lâm Phong vào cung.
Đương nhiên, làm ra chuyện đồi phong bại tục như vậy, Ngụy Huệ đế theo lẽ thường tình sẽ vờ mắng một trận.
Hàn Lâm Phong hối hận biết vậy chẳng làm, nói thẳng mình đã uống quá nhiều rượu, lúc lên núi cảm thấy dưới chân như giẫm lên bông mây, thật sự đã say rượu thất đức, mong Bệ hạ tha thứ.
Ngụy Huệ đế hừ lạnh một tiếng: "Ngươi làm ra chuyện càn rỡ như vậy, liên lụy đến cả Hằng Sơn Vương, bây giờ đã có liên tiếp hai đám người nói chuyện tốt ngươi làm cho trẫm, vô cùng ảnh hưởng, nếu không giải quyết thỏa đáng chỉ sợ sẽ khiến dân chúng phẫn nộ."
Hàn Lâm Phong cũng quỳ trên mặt đất, khẩn cầu Bệ hạ tạm tha cho hắn một lần vì tuổi trẻ vô tri, về phần bị phạt, chỉ cần không phải chịu nỗi khổ da thịt, bồi thường bạc hắn cũng nguyện ý.
Bệ hạ nhân hậu, để tự mình Hàn Lâm Phong chọn, chịu tội danh cưỡиɠ ɠiαи bị áp giải vào Hình Tư ăn gậy ngồi tù, hoặc là cưới nữ tử kia, lắng lại sự phẫn nộ của dân chúng!
Hàn Lâm Phong giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh, trừng to mắt ngu ngơ hồi lâu, tựa hồ không tin lời Bệ hạ nói: "Nhưng mà... Bệ hạ, nàng ta dù sao cũng chỉ là một nữ tử thương hộ, nạp nàng ta làm thϊếp không được sao?"
Hoàng đế trầm mặt nói: "Một nữ nhi trong sạch, lúc nào cũng có thể gả cho nhà phú hộ làm đệ nhất phu nhân. Chuyện xấu này của ngươi huyên náo khắp núi đều biết, tùy tiện nạp người ta làm thϊếp, chẳng lẽ không sợ người nhà nàng ta đánh trống kêu oan sao?"
Chưa đợi hắn nói xong, Bệ hạ đã vội vàng ngắt lời: "Đủ rồi! Khắp kinh thành đều biết ngươi kén cá chọn canh, chọn được chân rồi, lại còn muốn móc cả mắt sao? Ngươi hủy hoại sự trong sạch của nữ tử kia, chẳng lẽ vẫn còn nghĩ dựa vào mình là đệ tử hoàng tộc, liền chuyện lớn hóa chuyện nhỏ không chịu trách nhiệm? Chuyện xấu này là ngươi phạm phải, có thể quyến rũ được người từ trên đường núi, chắc hẳn nữ tử kia mỹ mạo phi phàm, ban cho ngươi, cũng không oan uổng!"
Ngụy Huệ đế đúng là không biết nữ tử kia bị mù, mấy chuyện như thế này, cho dù có người đến bẩm báo, cũng chỉ nhặt những điều quan trọng mà nói, sao phải nói đến một năm một mười giống sai dịch phá án!
Sau khi nói xong, thân thể Ngụy Huệ đế ngả về phía sau một chút: Ai, một chi này của Thánh Đức Hoàng đế, đến bây giờ đã thấy rõ chiều hướng suy tàn, không thể chống đỡ nổi nữa rồi.
Nghĩ đến đây, Ngụy Huệ đế cảm thấy nếu ban hôn loại rách nát này với một nữ tử trong họ, thì thật đúng là tai họa cho thiên kim được nuông chiều của người ta.
Cửa nhân duyên này mặc dù không xứng, nhưng đây lại là sự trừng phạt với tay ăn chơi, hợp tình hợp lý, dù có được truyền ra ngoài, cũng có thể đổi được câu Bệ hạ công bằng nhân hậu, thiện đãi dân thường.
Có lẽ thấy Bệ hạ tức giận, Hàn Lâm Phong không dám nói tiếp nữa, sau khi bị Bệ hạ mắng chửi một trận, liền đến từ đường quỳ một đêm.
Đến đây, hôn sự của hắn coi như là được Bệ hạ ban, thưởng cho một nữ tử thương hộ, chọn ngày thành hôn càng sớm càng tốt!
Ngụy Huệ đế cũng không phải là phụ thân của Hàn Lâm Phong, sao phải quan tâm đến chuyện nhân duyên này có hoang đường hay không?
Về phần những cung nhân phục thị kia sau khi nghe vậy, nhìn Thế tử đang bị phạt quỳ, nội tâm cười lạnh lắc đầu: Loại người không ra gì như Hàn Lâm Phong sẽ không có đại họa, nhưng những tai họa nhỏ sẽ xảy ra không ngừng, ban chết cho hắn, chỉ phí một ly rượu độc.
Giữ lại hắn, ngược lại cho thấy hoàng gia nhân hậu, hậu đãi tử tôn của tiên đế thoái vị.
Hiện tại mối hôn sự vua ban đang ở trước mắt, Hàn Lâm Phong muốn thông đồng với cô nương phủ Lỗ Quốc công, thật sự phải xem lại lá gan của mình!
Cứ như vậy, sau khi Hàn Lâm Phong bị phạt quỳ một đêm, liền cùng Tô Lạc Vân danh chính ngôn thuận, có một mối hôn ước được vua ban mười phần hoang đường.
Tô Lạc Vân nghe Hàn Lâm Phong nói xong, thân thể có chút lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.
Hàn Lâm Phong tay mắt lanh lẹ, đứng dậy nhanh chóng đỡ lấy nàng: "Sao vậy? Không sao chứ?"
Không sao ư? Chuyện lớn rồi!
Tô Lạc Vân ngàn nghĩ vạn nghĩ, đều không nghĩ tới Hoàng đế vậy mà lại ban hôn cho một dân nữ nhỏ bé.
Mối hôn sự hoang đường như thế, ngay cả mấy tiên sinh kể chuyện ở trà lâu cũng biên soạn không ra!
Nhưng nàng nhìn một trong những người bị hại là Hàn Lâm Phong, ngữ khí lại nhẹ nhàng, coi như không có chuyện gì xảy ra, tiếp nhận phổ uyên ương mà Bệ hạ loạn điểm.
Nàng nhất thời nhớ tới lời nói khùng nói điên sẽ nạp nàng vào phủ lúc trước hắn nói với nàng. Khi đó hắn cũng chỉ nghĩ sẽ nạp nàng làm thϊếp mà thôi, hiện tại đối mặt với Thánh chỉ hoang đường như thế, làm sao có thể thản nhiên tiếp nhận được?
Nếu không phải nàng tự mình hiểu lấy, biết một nữ mù như nàng không với tới Thế tử, thật sự sẽ nghi ngờ hắn đây đang tính toán, hao tâm tổn trí cầu được đoạn nhân duyên này cơ!
Cơn đau đầu của Tô Lạc Vân đã lâu không sao lần nữa phát tác, sau một trận mê muội, nàng vô thức dựa vào bả vai Hàn Lâm Phong, từ từ nhắm hai mắt, yếu ớt nói: "Làm sao bây giờ, ngài lại muốn biến thành trò cười của thiên hạ sao..."
Nếu mối nhân duyên này trở thành sự thật, kỳ thật Hàn Lâm Phong càng thêm thiệt thòi. Dù cho hắn có không tốt, cũng sẽ không cưới một thê tử như nàng. Như thế vô cùng nhục nhã, làm sao để rửa sạch đây?
Hàn Lâm Phong cúi nửa đầu, ngửi hương hoa nhà nhàn nhạt trên mái tóc nàng, cẩn thận từng chút vòng lấy eo, thuận tay vỗ nhè nhẹ sau lưng nàng, cúi đầu nói khẽ: "Vì cứu ta, không phải nàng cũng trở thành chủ đề bàn tán của người khác sao? So sánh với nhau, là ta có lỗi với nàng..."
Đợi khi cảm giác choáng váng đầu óc tan biến, Lạc Vân lấy lại tỉnh táo, lúc này mới phát hiện mình đang được Hàn Lâm Phong ôm vào trong ngực.
Cánh tay nam nhân rắn chắc, cuốn chặt nàng vào trong.
Thân thể nàng có chút cứng đờ, vội vàng thoát khỏi vòng ôm của hắn, chật vật hỏi: "Thế tử, ngài có nhiều ý tưởng, ngài có biện pháp nào không? Dĩ nhiên ta sẽ phối hợp."
Hàn Lâm Phong hài lòng nhìn gương mặt của nàng, cụp mắt xuống, chậm rãi nói: "Vi phạm Thánh chỉ, là tội mất đầu, nàng và ta tuổi vẫn còn trẻ, không cần vượt khó mà tiến, mọi thứ phải biết lượng sức mà làm..."
Đúng vậy, hôn ước vua ban, muốn chống lại thì nhất định phải dâng đầu lên. Chuyện đã đến nước này, phải làm sao đây?
Chờ Tô Lạc Vân lần nữa trở lại trên ghế, rốt cuộc nàng cũng có thể đối mặt với tình cảnh ảm đạm: Cũng may nàng chưa bao giờ nhận sự chiếu cố của thiên mệnh, chuyện ngoài ý muốn này so với chuyện mất đi ánh sáng, cũng chẳng coi là gì.
Tô Lạc Vân một khi nhận mệnh, chỉ có thể xoay nhanh đầu óc, nghĩ xem nên làm như thế nào để tối đa hóa lợi ích của mình trong mối nhân duyên hoang đường này.
Trong âm mưu này, nàng cùng Hàn Lâm Phong là đồng bọn, dĩ nhiên cũng phải cố gắng giành được quyền nói chuyện, trong cuộc sống tương lai sẽ thoải mái với nhau hơn.
Nghĩ đến đây, nàng thấp giọng hỏi: "... Thế tử dự định khi nào sẽ bỏ ta?"
Hàn Lâm Phong nắm lấy cánh tay vừa mới thu lại của nàng, không ngờ vị hôn thê vua ban cho này lại hỏi ra một câu hoang đường như vậy.
Hắn nheo mắt lại, nhưng giọng điệu vẫn nhẹ nhàng: "Tô tiểu thư... Chúng ta còn chưa thành hôn đã phải định ra ngày bỏ vợ rồi sao?"
Tô Lạc Vân lại không chờ rằng lời nói của mình là hoang đường.
Nam nhân như Hàn Lâm Phong, dù không phải xuất thân hoàng tộc, chỉ dựa vào vẻ bề ngoài nghe nói mười phần anh tuấn của hắn, còn có lòng dạ mưu trí, phải cưới một giai nhân hiền thục mới thích hợp.
Nàng tự thấy mình có chút khôn vặt, nhưng những tâm cơ này muốn so sánh với lòng dạ thâm sâu trong cung, có thể nói là kém quá xa.
Đã không có tài cũng không có đức, chẳng lẽ chỉ bằng một câu nói của Hoàng đế, nàng liền có thể cùng Hàn Lâm Phong đầu bạc tới già hay sao?
Ngẫm lại mối nhân duyên không tương xứng của mẫu thân mình, vừa phí thời gian lại dẫn đến kết cục suy nhược thân thể và u uất, lòng Tô Lạc Vân lại dấy lên cảnh giác.
Nam nhân giống như Hàn Lâm Phong, nếu muốn một thê tử không vừa ý mất sớm, thật sự có rất nhiều cách.
Cho nên nàng muốn thức thời một chút, nói vài lời cảnh cáo, để khiến trong lòng thoải mái hơn với nhau.
Ví dụ nếu như tương lại Hàn Thế tử gặp được người vừa ý, chân chính muốn cưới kiều thê, hắn không cần phải hao tâm tổn trí để góa vợ, chỉ cần hắn nói một tiếng, mọi người cùng thương lượng với nhau, lấy cớ nàng thân mang tật nặng rồi thất xuất*, xong thì bỏ nàng.
*Thất xuất: Bày cớ để bỏ vợ trong thời phong kiến.
Hàn Lâm Phong không ngắt lời nàng, vẫn một mực im lặng nghe nàng nói xong, rồi dài giọng nói: "Tô tiểu thư thật đúng là mưu tính sâu xa, ta đều không nghĩ tới, muốn đổi phu nhân, trước hết phải làm góa vợ..."
Lạc Vân không phải muốn nhắc hắn gϊếŧ vợ, thấy mạch suy nghĩ của Thế tử bị chệch hướng, phải nhanh chóng tóm lại, nhẹ nhàng nói mọi thứ tốt nhất nên dự phòng.
Đương nhiên Thế tử nếu có con đường nào tốt hơn việc ở chung, không ngại nói một chút, mọi người có thương có lượng, hòa khí sinh tài.
Hàn Lâm Phong trầm mặc một chút, dường như sau một hơi này đã ôn tồn lễ độ trở lại, trong lúc đó thậm chí còn tự mình bưng tới một mâm trái cây, thay nàng gọt một trái đỏ tươi cho nàng ăn.
Thương lượng dưới bầu không khí hòa hợp như vậy, quả nhiên sẽ dễ dàng đạt chung một nhận thức.
Đợi sau khi nàng nói chỉ muốn cùng Hàn Lâm Phong bình an vô sự, không liên quan đến chuyện giả làm phu thê, Hàn Lâm Phong lại trầm mặc một hồi, rốt cuộc chậm rãi nói: "Nàng và ta chính là dưới tình thế cấp bách, tạm thành hôn thích ứng, tiểu thư cảm thấy ở bên ta không quen, phải từ từ làm quen cũng là dễ hiểu thôi... Còn nhiều thời gian, nàng bây giờ làm gì để cảm thấy thoải mái thì cứ việc làm."
Nghe hắn nói như vậy, hiển nhiên là đồng ý cùng nàng giả làm phu thê để ứng phó.
Tô Lạc Vân nghĩ đến sau khi thành hôn, không cần cùng vị hàng xóm này ngủ chung một gối, thở phải một cái thật mạnh.
Sau cuộc đàm phán quan trọng nhất, những gì còn lại đều dễ thương lượng.
Hôm đó, nàng cùng Hàn Lâm Phong đã bàn luận chi tiết về việc làm thế nào để hòa hợp với nhau trong tương lai.
Khả năng kiềm chế của Hàn Thế tử tốt hơn nàng, không thấy có chút lo lắng hay ủy khuất về mối nhân duyên này.
Lạc Vân mặc cảm, cảm thấy mình vẫn còn nhiều thiếu sót.
Sau lần bàn bạc này, tâm thế thấp thỏm của Lạc Vân trở nên an định hơn rất nhiều.
Hoàng đế bên kia có lẽ sợ phủ Lỗ Quốc công xảy ra chuyện, hoặc sợ chuyện xấu lên men, ảnh hưởng tới danh dự của lục Hoàng tử, nên đã giao trách nhiệm cho Hàn Lâm Phong trước cuối tháng phải thành hôn.
Sinh lễ lần trước khi Vương gia từ hôn vẫn đang ở Lương châu, nếu muốn chờ tới đây thì cần tốn chút thời gian, hiển nhiên không tới kịp.
Mặc dù Tô Lạc Vân nói rằng không cần bận tâm đến sính lễ của nhà khác, nhưng Hàn Lâm Phong vẫn cho rằng tốt hơn là đặt mua lại một lần nữa, tránh mất thời gian.
Tô Lạc Vân cũng không trông cậy vào sính lễ chắp vá nhất thời của Hàn Lâm Phong tốt bao nhiêu, dù sao trong lòng mọi người đều biết rõ, đây chỉ là màn kịch trên sân khấu thôi. Đã như vậy, của hồi môn của nàng cũng không cần quá tỉ mỉ.
Cái gọi là lạc đà gầy còn hơn con ngựa béo, dù phủ Bắc Trấn Thế tử có thất thế, nhưng cũng là hoàng thân nhất tộc, vốn liếng vẫn còn một chút.
Nàng chỉ là một nữ tử thương hộ nho nhỏ, có lấy tất cả vốn liếng cũng không bằng tràng diện của phủ Thế tử, cho nên chỉ cần có là được.
Về phần phụ mẫu của Thế tử bên kia. Theo lời của Thế tử thì Bắc Trấn Vương gia cũng không phải là phụ thân thích quan tâm đến nhi tử, còn đích mẫu Vương phi trên danh nghĩa của hắn từ trước đến này cũng không quản dạy hắn.
Bọn họ sau khi thành hôn, trong vòng một hai năm căn bản không cần về Lương châu, cũng không có chuyện hầu hạ cha mẹ chồng.
Tô Lạc Vân lại cảm thấy nhẹ nhõm. Về phần lúc về Lương châu, có lẽ Thế tử sẽ lấy cớ sau khi cưới không được tích sự gì, danh chính ngôn thuận bỏ nàng đi.
Đến lúc đó, nàng vừa có thể thoát khỏi quản thúc của phụ thân Tô Hồng Mông, vừa dưới sự giúp đỡ của Thế tử, mở một phủ riêng, đệ đệ hẳn cũng đã thành gia.
Mặc dù tương lai còn một chặng đường dài nhưng vẫn có mấy phần hy vọng.
Sau cuộc thương lượng, Hàn Lâm Phong tự mình đưa vị hôn thê mới ra mắt của mình về ngõ Điềm Thủy.
Tâm tư Tô Lạc Vân kỳ thực vẫn chưa bình phục, trực giác hoảng hốt như một giấc chiêm bao, nam nhân bên cạnh từ một quý nhân lân cận trở thành trượng phu.
Nhưng Hàn Thế tử dường như lại nhanh tiếp nhận hiện thực, một bên nhàn nhã đi bên cạnh nàng, một bên hỏi nàng, Đông uyển và Tây uyển của Thế tử phủ, nàng thích ở đâu?
Còn thanh thản nói sau tân hôn, sẽ dẫn nàng đến biệt viện ngoại thành du ngoạn mấy ngày, chờ khi lá mùa thu trên núi chuyển sang màu đỏ, sẽ có một trải nghiệm khác hẳn.
Nhưng khi đến tiểu viện Tô gia, lúc Điền ma ma cùng Quy Nhạn ra mở cửa, ngữ khí Hàn Lâm Phong lại đột nhiên lãnh đạm, nói với Tô Lạc Vân: "Đi đi, ta đã tự mình đưa nàng trở về, xem như cho nàng đủ mặt mũi, nàng đi nghỉ ngơi sớm đi!"
Nói xong, hắn liền quay người nghênh ngang rời đi.
Lạc Vân biết Hàn Lâm Phong vì sao lại như vậy – với cái nhìn của người ngoài, một lãng tử phong lưu như vậy sao chịu hạ mình cưới một nữ mù thương hộ?
Chỉ là một phút mê muội, một lần phong lưu bị người bắt lấy tay cầm. Hắn dĩ nhiên muốn biểu hiện ra chút ủy khuất bất đắc dĩ, tránh lục Hoàng tử sinh nghi.
Có lẽ chưa được bao lâu nữa, các tiểu thư khắp kinh thành lưu luyến si mê nam sắc của Thế tử sẽ biết bãi phân trâu thương hộ mà đóa phú quý kiều hoa hắn cắm này là ai...
Nhưng, người của tiểu viện Tô gia, hiển nhiên nhận định Hàn Lâm Phong mới là đống phân trâu thối không ngửi nổi kia!
Tin tức này quá đột ngột, Tô Lạc Vân sợ hù dọa đệ đệ, đối với chuyện mình một đêm không về, chỉ lấy lệ vài câu.
Hương Thảo mặc dù không biết chuyện Bệ hạ ban hôn, nhưng lại biết chuyện tiểu thư chịu thiệt thòi, nhưng Lạc Vân không nói, nàng ta dĩ nhiên cũng không thể đề cập, chỉ có thể lúc không có người, vụиɠ ŧяộʍ lau nước mắt.
Thải Tiên lại một mặt hiếu kỳ, hỏi thẳng tỷ tỷ, ở phủ Thế tử ăn uống như thế nào, Thế tử có nói gì với nàng không.
Còn nữa, nàng một đêm không về, có phải không ra thể thống gì hay không? Chẳng lẽ nàng không định lấy chồng, liền không thèm để ý tới muội muội Tô gia luôn hay sao?
Nói gần nói xa, đều bắt đầu có chút chua ngoa, cảm thấy tỷ tỷ không biết tự lượng sức mình, muốn leo lên cành cao.
Lạc Vân hiện tại đầu óc cũng không được rõ ràng, lười nói ra câu Bệ hạ ban hôn sấm sét giữa trời quang, chỉ nói muốn ngủ thật ngon rồi chiều hẵng nói.
Nàng nói với Thải Tiên giống như chim sẻ chít chít nói: "Ta phải ngủ một lúc, muội không có việc gì làm thì trở về phòng thêu hoa đi."
Thải Tiên huyên náo chán, đành ngượng ngùng về phòng.
Nhưng vạn vạn không ngờ rằng, nàng vừa nằm xuống ngủ được một lúc, Lục gia huynh muội lại vội vã đến thăm.
Vốn dĩ hôm qua tuy có nhiều khách trên núi vây lại xem, nhưng chỉ mơ hồ nghe chút phong thanh, không nhìn thấy mặt cô nương, lại càng không biết nữ nhi nhà ai lại gặp chuyện ủy khuất như thế.
Nhưng Triệu Phò mã ở trên yến hội của lục Hoàng tử, từ miệng Lư Khang nghe nói là một cô nương mắt mù.
Trong lòng Triệu Phò mã đối với đứa trẻ Hàn Lâm Phong này vẫn có chút mong đợi.
Thế nhưng y ngàn lần không ngờ rằng Hàn Lâm Phong đó vậy mà làm ra chuyện hỏng bét thanh danh này, Triệu Đống tức giận đến mức không muốn cùng loại người này ở cùng một núi, thế là cáo từ trước, xuống núi trở về phủ.
Đợi trở lại trong phủ, y đi gặp Công chúa, Công chúa đang cho người làm váy mới.
Triệu Đống không có lòng dạ nào thưởng thức áo gấm mỹ phục, tức giận quát mắng, bảo Ngư Dương Công chúa về sau ít lui tới với loại người bại hoại như Hàn Lâm Phong, dọa đến mức Công chúa khẽ run rẩy, nhịn không được hỏi Phò mã chuyện ra sao.
Công chúa lúc ấy đúng lúc kêu nữ quyến Hàn gia đổi áo, Lục Linh Tú đang quỳ gối ngay bên chân Công chúa đổi chỉ khâu, vừa hay nghe một chút.
Một câu "nữ mù" kia khiến người ta nghe được mà run lên.
Nàng ta biết phủ trạch của Tô Lạc Vân sát bên phủ Thế tử. Mà trước đó trong trận kiện cáo của Lạc Vân, dường như cũng có chút liên quan đến Hàn Thế tử.
Nữ mù có thể khiến Hàn Thế tử động sắc tâm phải xinh đẹp đến mức nào, có thể phù hợp hai điều kiện này, khắp kinh thành chỉ đếm được trên đầu ngón tay, rất dễ để hình dung ra.
Lục Linh Tú lúc ấy thật sự cả kinh, suýt chút nữa thì siết vào da thịt Công chúa.
Nàng ta nghe trộm tay run lẩy bẩy, không dám may tiếp nữa, chỉ nói với Công chúa sẽ đem về sửa lại một chút, rồi cầm váy vội vàng ra phủ.
Hiện tại đại nhân hai nhà trở mặt, nàng ta cứ do dự như thế một đêm, đến ngày hôm sau, cũng nhịn không được, đành nói với ca ca.
Kết quả khi Lục Thệ nghe thấy những lời này, thân thể cũng khẽ chao đảo, trực tiếp dẫn theo muội muội đến ngõ Điềm Thủy tìm hiểu thực hư.
Lúc bọn hắn đến, Tô Lạc Vân đã hồi phủ.
Lục Thệ vào cửa, lại bị Tô Lạc Vân sai người chặn lại, chỉ nói đang có mỗi mình nàng và đệ đệ, không tiện khoản đãi khách nam, chỉ để một mình Lục Linh Tú vào trong.
Chờ Lục Linh Tú vào trong, cẩn thận từng chút một dò xét Lạc Vân, phát hiện nàng dường như không có chỗ nào bất ổn, thế là hỏi nàng hôm qua đã đi đâu.
Lúc Lạc Vân nói đi lên núi xin hương thì xảy ra chuyện, Lục Linh Tú lo lắng đến độ giậm chân một cái, trực tiếp nói mình ở phủ Công chúa đã nghe được tin, sau đó hỏi Lạc Vân chuyện này có liên quan tới nàng không.
Tô Lạc Vân dừng lại một chút, cảm thấy chuyện này về sau cũng chẳng thể dối được, suy nghĩ nên giải thích với bạn tốt thế nào.
Nhưng Lục Linh Tú thấy thần sắc do dự của nàng, lập tức hiểu rõ, lo lắng đến mức khóc òa lên.
Nàng ta nói với Lạc Vân không được giấu diếm mình, chẳng lẽ nàng thật sự vô tình gặp Hàn Thế tử ở trên núi, bị Hàn Thế tử kéo vào trong bụi cây sao? Nếu thật là như vậy, phải làm gì mới được đây? Nàng có muốn trước khi tin tức được truyền ra, rời khỏi kinh thành một khoảng thời gian không?
Cùng lúc đó, Quy Nhạn nghe nói Lục gia tỷ tỷ đến đây, liền tự mình bưng trà nước vào phòng, lúc cách một tấm rèm, liền nghe hết lời Lục Linh Tú nói.
Hắn vốn dĩ cũng thắc mắc vì sao tỷ tỷ lại qua đêm ở phủ Thế tử, nhưng bây giờ nghe Lục Linh Tú nói, lại nhớ tới lúc trông thấy Thế tử, trên mặt hắn còn có vết thương nhẹ, lập tức liên hệ lại tất cả.
Thiếu niên tức giận đến mức ném khay trà xuống đất, xông vào phòng lập tức ôm lấy tỷ tỷ, sau khi khóc rống lên, liền đứng dậy định đập cổng nhà ngõ Thanh Ngư.
Lục Linh Tú lần đầu tiên thấy hắn ồn ào như vậy, lập tức kéo lại thiếu niên đang xúc động.
Hiện tại chuyện này còn chưa lan truyền ra, cũng không biết chân tướng rốt cuộc là như thế nào, nếu bọn họ làm ầm ĩ lên, ngược lại sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của Lạc Vân.
Đáng tiếc Quy Nhạn hiện tại không nghe vào được bất kỳ lời khuyên nào, Thế tử thân hình cao lớn như vậy, nếu như Hàn Lâm Phong thật sự làm gì với tỷ tỷ đang đi lạc, thân thể yếu mềm của tỷ tỷ chống cự như thế nào?
Xưa nay hắn vô cùng kính trọng Thế tử kia, cảm thấy Thế tử không giống kẻ không ra gì trong truyền thuyết, ra đúng là loại mặt người dạ thú!
Tình nghĩa láng giềng hòa thuận ngày xưa lập tức tan biến không còn gì nữa, thiếu niên đơn bạc đỉnh đầu nổi gần xanh, đẩy Lục gia tỷ tỷ ra, vọt tới góc tường viện tìm cây rìu chẻ củi, liền xông ra ngoài.
Điền ma ma sợ đến mức chạy vọt đến ngăn thiếu gia lại, miệng hô to kêu mấy gã sai vặt làm việc nặng hỗ trợ giữ lấy người.
Trong cảnh hỗn loạn, Hương Thảo trong lúc vô tình quay đầu phát hiện Thải Tiên cùng nha hoàn của nàng ta là Hỉ Thước ngồi xổm dưới cửa sổ chỗ Lạc Vân, trong tay đang cầm bánh chiên mới lấy từ phòng bếp.
Hai nàng ta không biết đã nghe trộm được bao lâu, bị Quy Nhạn đột nhiên lao ra làm giật nảy mình, một nửa cái bánh rơi xuống đất.
Thải Tiên trợn tròn mắt, hiển nhiên đầu óc có chút đơn giản nhất thời không tiêu hóa được.
Dù sao bây giờ cũng chẳng có ai lo lắng đến phản ứng của Thải Tiên các nàng.
Lạc Vân theo tiếng động mò đến, sờ lên cánh tay Quy Nhạn đoạt lấy cây rìu trong tay đệ đệ, một lần nữa đẩy người vào trong phòng.
Nơi này hỗn loạn, nàng cùng Lục Linh Tú cũng khó mà nói quá nhiều, chỉ nói sẽ nói chuyện với nàng ta sau.
Lục Linh Tú cũng có chút áy này vì mình nhiều lời, làm hại Quy Nhạn suýt chút nữa mất đi lý trí.
Nàng ta nói với Lạc Vân, nàng nhất định phải giữ kín như bưng, không được nói cho người ngoài biết, còn nói ngày mai nàng ta sẽ lại đến, rồi ra ngoài dùng sức kéo ca ca đi.
Bên này Lạc Vân vẫn phải trấn an đệ đệ. Nàng đem những chuyện đã trải qua nói cho đệ đệ một chút, nhưng lại nửa thật nửa gia, che đậy những phần không thể nói, chỉ nói rằng nàng và Thế tử đã lưỡng tình tương duyệt* rất lâu, không phải là ý định nhất thời.
*Lưỡng tình tương duyệt: hai bên yêu nhau.
Hôm đó lúc ở trên núi, nàng cùng Thế tử đang hẹn ước với nhau thì bị người ta bắt gặp, cho nên mới gây ra hiểu lầm ầm ĩ.
Thế tử sợ danh dự của nàng bị hao tổn, cuối cùng sau khi thương lượng với nàng, bẩm rõ với Hoàng đế, như vậy Bệ hạ liền ban hôn, ân chuẩn cho hai người bọn họ tùy ý thành hôn.
Đây cũng không phải tự Lạc Vân biên soạn, mà là trong cung Bệ hạ đã bảo Hàn Lâm Phong nói với bên ngoài như vậy.
Ngụy Huệ đế ban hôn, mục đích cơ bản nhất chính là để Phương nhị điên kia hết hy vọng, không cho phép Hàn Lâm Phong nói mình bất đắc dĩ vội vàng!
Cho nên Ngụy Huệ đế bảo Hàn Lâm Phong phải tuyên bố với bên ngoài, hắn cùng nữ tử thương hộ sát vách đã lén lút giao thiệp với nhau từ lâu, lưỡng tình tương duyệt, mới chạy tới khẩn cầu Bệ hạ ban hôn.
Về phần người khác tin hay không cũng không thành vấn đề, chỉ cần để Thánh ý này nổi lên mà thôi.
Lý do như vậy của Lạc Vân, coi như là phụng chỉ nói dối.
Quy Nhạn nghe được thì sửng sốt một hồi, cảm thấy tỷ tỷ có thể đang lừa gạt mình. Sao lời nàng nói lại không giống với lời của Lục gia tỷ tỷ đã nói cơ chứ?
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, gần đây tỷ tỷ đích thật là đang rất tốt với Thế tử kia, không chỉ ở đầu tường vụиɠ ŧяộʍ nói chuyện, còn cùng nhau kết bạn tản bộ ra ngõ nhỏ...
Thật sự chẳng lẽ hai người bọn họ tự mình kết tình, lưỡng tình tương duyệt sao?
Nhưng mối nhân duyên này nhìn thế nào cũng không tương xứng, tỷ tỷ cùng Thế tử giống như những người không liên quan, khó đến được với nhau, tại sao lại đột nhiên lại thành hôn rồi?
Mà thái độ của Thế tử vừa rồi lại lãnh đạm như vậy, trông có vẻ sự thật là bất đắc dĩ bị người ta mưu hại, mới cưới tỷ tỷ.
Thiếu niên nhất thời xao động, chỉ lo lắng một chuyện, nhân duyên không xứng đôi như thế, Thế tử có thể thiện đãi tỷ tỷ sao?
Sau khi trấn an xong đệ đệ, Tô Lạc Vân lại gọi Điền ma ma cùng Hương Thảo vào phòng, đóng cửa lại, chuyện đầu tiên là thông báo với bọn họ, mình muốn thành hôn với Hàn Lâm Phong.
Điền ma ma lúc ấy lưng tựa vào khung cửa, không tin vào tai mình, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Hương Thảo, muốn xác định đây không phải sự thật.
------------HẾT CHƯƠNG 41------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook