Trời nổi bão, tiếng gió rít gào lùa vào khe cửa ầm ập như tiếng sói tru tréo giữa đêm trăng rừng lạnh đồi vắng, cũng như tiếng người thiếu nữ với số phận bi thương đang gào lên ai oán, khóc òa thê thiết cho thảm kịch đời mình.

Chốt cửa sổ chưa được khóa kĩ, bị gió mạnh bật ra rồi như có một bàn tay vô hình kéo đi song kính quật mạnh vào tường xám.

Ầm một tiếng, kính ngoài khung sắt vỡ toang, những mảnh thủy tinh trượt dài trên bức tường phủ rêu xanh, bụi mịn thì bám lại lấp lánh giữa đêm dông dữ.

Lạc Tư Yên cau mày, mắt nhắm chặt đến mức sắp dính cứng vào nhau.

Cái bóng trắng tâm lý vồ đến, bấu víu nơi da thịt của cô.

Cơn ác mộng vỗ không ngừng trong giấc ngủ của Lạc Tư Yên, chúng quấy nhiễu những giây phút đẹp đẽ chưa từng xuất hiện.

Cô sợ hãi và run rẩy.

Đôi bàn tay gầy gò nắm chặt tấm chăn, Lạc Tư Yên muốn tỉnh dậy, nhưng dù cố gắng thế nào cô cũng không thể mở nổi mi mắt của mình.

Cô cắn chặt đôi môi xám ngoét đến bật ra máu tươi, nước mắt nhòe mịt run rẩy chảy dài trên phiến má.

Lạc Tư Yên đau đớn tột độ, cuối cùng ngay khi song cửa vỗ mạnh vào tường kêu thành tiếng vang chua chát cô mới đầy sợ hãi mà bật dậy.

Mồ hôi túa dài trên vầng trán nhỏ, cô thu người vào trong tấm chăn trắng đơn bạc và ngồi co ro nơi đầu giường.

Cô mím môi nín khóc, nỗi sợ hãi to lớn đè nặng trên đầu vai, cô muốn chết mà lại chẳng chết được.

Một đêm dông lớn cứ thế trôi đi, khi bão ngừng sau cánh cửa, nắng chậm chạp lên nơi hiên nhà.


Lạc Tư Yên đưa tay vỗ vỗ vào đầu để tỉnh táo, cô choàng thức giấc khi mật vàng rót xuống từng chậu lam tinh ngoài bậu cửa đến đầy ấp và tràn ngập thành dòng suối tiên lấp lánh, chúng chảy dài rồi phủ lên khắp người cô.

Tư Yên đứng lên và vươn vai, cô đưa tay nhẹ kéo đi lớp rèm sữa cho nắng trời đổ vào.

Mây nhẹ đưa đẩy theo gió, còn có cả tiếng chim non ríu rít, đang ngả đầu nương tựa vào cành lá xanh ươm mơn mởn.

Cô chớp mắt, đón lấy một hạt sương mai đang trườn khỏi mái ngói đỏ rồi rơi xuống trước mặt, mỉm cười đầy dịu dàng.

Nụ cười mềm mại như bông nhuộm cả đôi gò má ửng hồng, tươi trẻ đầy sức sống hơn cả buổi ngày sáng lạn.

Lạc Tư Yên vẫn nhớ, kiếp trước đời mình tăm tối đến nhường nào.

Dẫu vậy, ông trời đã cho cô sống lại một đời, cô sẽ bằng mọi cách kéo hết những ánh hào quang cần thiết về cuộc đời của mình kiếp này.

Cho cô cơ hội làm lại, cô sẽ sửa chữa cơn ác mộng trắng của kiếp trước thành một giấc mơ hồng.

Hoắc Cẩn Hành, chuyện động lòng nhất trong mối tình của chúng ta sẽ không còn là tiếc nuối nữa.

Em sẽ sửa đổi điều đó, để cho kỷ niệm còn lại chỉ là đường ngọt dịu mềm.

Năm nay là năm 2022, Lạc Tư Yên sống lại khi cô mười lăm tuổi, lần này, cô muốn gặp gỡ Hoắc Cẩn Hành từ những ngày vẫn còn niên thiếu.

Sớm một chút, cô muốn sớm một chút kéo anh ra khỏi chiếc hộp nhỏ ngột ngạt, tối tăm và đáng sợ kia.

Sớm một chút chữa lành những vết thương rỉ máu mà bọn người bắt nạt đó gây ra cho anh.

Sớm một chút, tặng anh một đời bình yên.

Lạc Tư Yên chớp mắt nhìn thiếu nữ áo trắng trong gương, cô mím môi, hít một hơi khí trời để giữ lấy đầu óc thanh tịnh.

Nâng tay lên thắt chặt chiếc nơ bên góc áo.

Hôm nay là ngày khai giảng đầu tiên của cô ở cấp ba, cũng là ngày đầu tiên cô chính thức đến trường của Hoắc Cẩn Hành học tập.

Còn nhớ, lần đầu tiên mà cô mở mắt tỉnh dậy là năm mười ba tuổi.

Mang trong mình ký ức và tri thức của một người phụ nữ hai bảy, Lạc Tư Yên quyết tâm học hành trở lại để có thể rút ngắn thời gian học tập, nhanh chóng nhảy cóc vào khối cao trung.

Và rồi những nỗ lực của cô cũng được đáp đền khi thành công hoàn thành chương trình sớm và nhảy cóc một năm.

Bây giờ, cô thành công chuyển vào lớp mười một Cao trung Lạc Thành, Hoắc Cẩn Hành hiện tại vẫn chỉ mới mười tám tuổi vẫn còn học lớp mười một ở Lạc Thành.

(*)
(*) Tính theo chế độ học tập của Trung Quốc, những người sinh vào tháng 10,11,12 sẽ học cùng những người sinh từ tháng 1-9 của năm sinh sau.


Đáy mắt Tư Yên hiện lên hình ảnh bản thân trong bộ đồng phục ôm vừa cơ thể mảnh mai như hạc, xương ngọc cốt băng dịu dàng ẩn hiện dưới mành áo và tà váy tha thướt.

Làn da trắng hồng nõn nà lại khỏe khoắn cùng với ngũ quan thanh tú, trong đôi mắt non dại của một đứa trẻ mười lăm không khỏi xuất hiện tia âm trầm như biển.

“Cẩn Hành, đợi em, một chút nữa thôi.”
Lạc Tư Yên cười mỉm, diễm áp cả nắng vàng rực rỡ đang đổ dài trên mái đầu.

Những chấp niệm, những hoài bão, những hận thù của Lạc Tư Yên được hun đúc từ hai kiếp mà thành.

Tất cả những thứ ấy, còn nóng ran bỏng rát hơn cả lửa đỏ phừng phừng nơi rừng thẳm.

Tiếng chuông trường lảnh lót rơi vào tai, cuối cùng thì Lạc Tư Yên cũng hoàn thành thủ tục nhận lớp cuối cùng và hiện tại đang theo giáo viên chủ nhiệm mới đi về lớp học.

Tư Yên đã tính sẵn hết rồi, cô không cần phải làm nổi bật trong lớp, chỉ cần mượn một chỗ giúp cô tìm kiếm Hoắc Cẩn Hành và bảo bọc, che chở cho anh là được.

“Bạn học đẹp quá, là con lai sao?”
“Đúng vậy, nét bạn rất phương Đông, nhưng cũng rất lạ.”
“Bạn học, bạn học, bạn tên gì?”
Dòng suy nghĩ miên man của Lạc Tư Yên bị đánh gãy, tiếng những người trong lớp xôn xao không ngừng gọi bạn học, bạn học.

Cô ngẩng đầu nhìn họ, dẫu cho cô vẫn biết họ chẳng làm gì cả, nhưng sâu trong lòng không khỏi có chút chán ghét.

Phải chăng là do sự ám ảnh và sợ hãi của cô quá mạnh, mãnh liệt sôi sục trong trái tim hoen gỉ.

“Bạn học, bạn học ơi.”
Lạc Tư Yên hơi hơi giật mình.

Cô cười nhẹ, nụ cười trong veo như hồ nước xanh ngày thu, nhưng lại lạnh lẽo và trầm mặc tựa rằng đó là buổi chiều thu tàn lụi không một bóng thuyền qua.

Cô nhìn họ, cúi đầu lễ phép rồi làm quen dần.


Thực ra, cô cũng cần phải sống ở trường ba năm, cũng sẽ không tìm hay giúp được Hoắc Cẩn Hành nếu không có thông tin gì.

“Xin chào mọi người, mình là Lạc Tư Yên, người của Vân Thành chuyển đến và thi vào Cao trung Lạc Thành.

Mình ở đây không có nhiều người quen lắm, mong mọi người giúp đỡ nhiều hơn.”
“Bạn học, bạn đẹp quá.”
“Cảm ơn mọi người, mình đúng thật là con lai.”
Có lẽ, mọi người cũng biết việc cô là học sinh nhảy cóc.

Nên cô cũng không có ý định giới thiệu thêm, cô sợ họ sẽ nghĩ rằng cô làm màu.

Sau đó, chỉ cần họ hỏi gì, cô đáp đó là được.

Làm một bình hoa di động cũng là một phương án để sống.
“Tư Yên, nghe nói Vân Thành là thành phố hoa rất đẹp.

Hôm nào dẫn mọi người đi chơi đi.”
Lạc Tư Yên cười cười, giơ tay vuốt nhẹ mái tóc ra sau vành tay.

Cô mềm dịu bảo.
“Được thôi, nếu lớp chúng ta có đến Vân Thành chơi thì tớ sẽ làm hướng dẫn viên cho các cậu.”
Tư Yên nghiêng người, thuôn tóc đen mượt mà đổ dài lên bờ vai nhỏ.

Nắng xuyên qua cửa sổ chiếu lên mái tóc và sườn mặt của cô, như kim mài ngọc trác..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương