Toang! Lộ Bí Mật Rồi!
-
Chương 31: Kết trái
Chờ mãi cũng tới dịp nghỉ lễ giữa năm. Anh đặt vé đưa cô tới một resort nghỉ dưỡng trên hòn đảo du lịch rất nổi tiếng trong nước. Nơi đây không chỉ có villa hướng biển, còn có bãi tắm riêng, bể bơi vô cực, nhà hàng ven bờ biển rất đẹp. Quan trọng là cảnh sắc ở đây rất hoang sơ, chưa bị khai thác du lịch nhiều nên nước biển xanh như ngọc bích, bãi cát trắng tinh ngập tràn ánh nắng, mang lại cảm giác bình yên vô cùng.
Thuý An mang đến đây rất nhiều váy áo đủ mọi kiểu dáng, phong cách. Hiện tại cô đang mặc một chiếc váy yếm khoe tấm lưng thon thả. Nhưng cô không với tay để buộc dây phía sau được, loay hoay một hồi cũng không xong bèn đi ra ngoài nhờ anh.
"Chồng, mau giúp em chút" cô chỉ chỉ vào dây áo.
Hoàng Duy hiểu ý, đi tới giúp cô buộc dây. Anh còn xấu xa luồn tay ra phía trước chạm tới nơi mềm mại no đủ của cô.
Chiếc váy này may kèm mút ngực phía trước nên cô không hề mặc áo ngực, lại để anh được thể giở trò. Cô lườm anh một cái rồi nói:
"Không đứng đắn. Đi ăn thôi, em đói"
Từ lúc hạ cánh đến đây tới giờ cô còn chưa được ăn gì, bụng đã sớm biểu tình rồi.
"Ừ, anh cũng đói, nhưng lát nữa mới được ăn" anh nói xong liền hôn lên cổ cô.
Ăn mà anh nói và ăn mà cô nói đương nhiên không giống nhau.
Ngày đầu tiên ở trên đảo, họ đi ăn uống nhẹ nhàng rồi về phòng quấn quýt triền miên đến tối. Cô bị anh ôm siết lăn qua lăn lại đến khi cả người mềm nhũn mới được buông tha. Tối đến cô không còn sức đi đâu nên chỉ nằm yên trên giường nhưng cái miệng nhỏ thì mắng anh không ngừng. Anh phải gọi phục vụ mang tới rất nhiều đặc sản địa phương và bữa tối thịnh soạn để dỗ dành cô.
Ngày thứ hai ở trên đảo, cô diện một bộ bikini nóng bỏng, cùng anh thả mình vào làn nước trong xanh ở bãi tắm riêng của resort. Anh thì hay rồi, không tập trung tắm biển mà chỉ thích kéo cô ra xa, tránh khỏi những người khác rồi tranh thủ âu yếm vợ mình. Vì buổi sáng đã thế nên đến chiều cô không đi tắm biển nữa, muốn kéo anh đi thăm quan.
Sau khi ghé một vài địa điểm nổi tiếng để chụp ảnh thì anh đưa cô tới một trung tâm mua sắm trang sức ngọc trai. Họ cùng ngồi nghe nhân viên thuyết trình về ngọc trai của đảo, về cách phân biệt ngọc trai thật - giả, các loại ngọc trai trên thị trường. Sau đó họ được đưa tới khu vực bán trang sức ngọc trai diện tích cực kỳ rộng, cả một không gian siêu lớn với hàng loạt các tủ kính đựng các loại trang sức ngọc trai khác nhau.
Hoàng Duy kéo cô đến trước một chiếc tủ kính có rất nhiều chuỗi cổ rồi nói:
"Vợ, em thấy cái 3 tầng kia không? Hợp với bộ váy này của em đó"
Cô liếc nhìn giá, lắc đầu. Nhưng nhân viên ở đây rất khéo, lập tức lấy chuỗi cổ mà anh đã chỉ cho cô xem ra, dùng lời có cánh mời cô đeo thử. Anh cùng cô nhìn vào gương, anh liền tấm tắc khen: "Hợp lắm, vợ anh đeo lên rất xinh".
Nhân viên cũng xúm vào khen phụ hoạ cùng anh làm cô ngượng ngùng vì được tâng bốc.
"Không mua đâu, em không thích" cô lay lay tay anh muốn từ chối.
"Chồng em tặng quà cho em mà em từ chối thì anh tổn thương lắm. Nếu không thích thì chúng ta đổi cái khác nhưng nhất định sẽ mua một cái"
Sau đó anh chỉ vào một cái còn đắt hơn gấp mấy lần, nhờ nhân viên lấy ra cho cô thử. Cô thấy thế bèn cản lại ngay nói: "Lấy cái này được rồi, không cần xem nữa".
"Thế có phải ngoan không" anh dịu dàng ôm eo cô đi thanh toán.
Tối đó bọn họ còn đi dạo chợ đêm, đi xem nhạc nước, ngắm phố đảo lên đèn lung linh xinh đẹp.
Ngày thứ ba lên đảo, cô muốn đi tắm nắng nên anh giúp cô thoa kem chống nắng. Cảm giác được vuốt ve làn da mịn mượt của cô một cách chính đáng thật thú vị. Anh thích công việc này, còn ngả ngớn hỏi:
"Vợ, sau này ngày nào anh cũng thoa kem chống nắng cho em nhé"
Cô lườm anh nói: "Không mượn"
Buổi chiều đợi đỡ nắng họ lại cùng nhau ra biển, đi dạo trên bãi biển chờ ngắm hoàng hôn. Anh nắm tay cô, hai người sánh bước bên nhau, nắng chiều phủ lên họ để lại cái bóng dài trên bờ cát. Trong ánh tịch dương của buổi chiều đó họ đã trao nhau những nụ hôn say đắm.
Sáng sớm ngày cuối cùng trên đảo, họ đi ngắm bình minh. Cô tựa đầu lên vai anh, cùng chờ mặt trời ló dạng. Sau đó thì đi chơi một số trò mạo hiểm dưới nước, lần này anh đã không còn khoanh tay đứng xem nữa mà chơi cùng cô luôn. Không khí rất vui vẻ, tiếng cười giòn tan hoà cùng tiếng sóng biển rì rào. Trưa hôm đó ăn xong thì họ đi mua quà lưu niệm để tối còn bay về lại thành phố, chuẩn bị cho chuỗi ngày công việc ngập đầu.
...
Trở về sau chuyến du lịch được một thời gian thì cô cảm thấy mình rất ham ngủ. Có những hôm còn suýt ngủ quên cả giờ làm để anh phải gọi cô dậy. Vốn dĩ sức khoẻ cô rất tốt nhưng gần đây chỉ cần làm việc một lát là lại thấy chóng mặt. Đúng lúc cô định đi khám thì công ty cô lại tổ chức khám sức khoẻ định kỳ cho nhân viên tại một bệnh viện tư khá lớn. Đãi ngộ của công ty vẫn luôn rất tốt như thế nên cô cũng chờ đi khám luôn mà không tự đăng ký nữa.
Sau khi kiểm tra sức khoẻ tổng quát, cô ngồi tán gẫu cùng đồng nghiệp ở phòng chờ để đợi lấy kết quả. Đang vui vẻ thì có một y tá cầm giấy ra hỏi:
"Xin hỏi chị Nguyễn Thuý An, 28 tuổi có ở đây không ạ?"
"Là tôi, có chuyện gì thế ạ?"
"Chị theo tôi vào đây, bác sĩ Phương muốn gặp riêng chị"
Cô ngơ ngác đi theo y tá đó, theo cô nhớ mang máng thì người bác sĩ tên là Phương này là một bác sĩ nữ đang mang thai, phụ trách khám sức khoẻ về sản phụ khoa. Đột nhiên cô thấy nổi da gà không rõ lý do, không phải là mình bị cái gì chứ? Cô luôn cảm thấy bản thân rất ổn, chưa từng có dấu hiệu gì lạ ở nơi đó.
"Nguyễn Thuý An, 28 tuổi, xinh đẹp thật" vị nữ bác sĩ đó nhìn thông tin của cô trên phiếu khám bệnh rồi cảm thán.
"Chào bác sĩ, không biết là tôi có vấn đề gì?"
"Cô mang thai rồi, đã được 3 tuần. Bản thân không cảm thấy cơ thể có gì thay đổi sao?"
Thuý An lắc đầu. Ngày dâu rụng của cô khá lộn xộn nên cô chưa từng nắm rõ được ngày chính xác. Không ngờ lúc này lại kiểm tra ra được là đã mang thai, cô hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý cho chuyện này. Có rất nhiều suy nghĩ hỗn loạn đang chạy trong đầu cô lúc này. Vừa bất ngờ, vui sướng vì có một thiên thần nhỏ bé đã đến với mình. Vừa hoang mang vì cô cũng không còn trẻ, người ta nói sản phụ tuổi càng cao thì càng dễ gặp các vấn đề xấu ảnh hưởng đến em bé, bác sĩ lại gọi cô vào gặp riêng thì không rõ là có chuyện gì. Vừa thấp thỏm, lo âu vì không biết anh sẽ có phản ứng như thế nào khi biết bọn họ đã có con. Liệu anh có vui không? Cô chưa từng hỏi anh về chuyện này. Tuy tình cảm giữa hai người vẫn luôn rất tốt nhưng cô vẫn luôn có cảm giác những ngày tháng mật ngọt này chỉ là giấc mơ, chỉ sợ khi tỉnh giấc lại đau lòng hối tiếc.
"Sao thế? Bất ngờ quá không biết nói gì?"
Cô sốt ruột hỏi: "Bác sĩ, có phải em bé bị sao không? Sao bác sĩ lại gọi tôi gặp riêng?"
"Không sao, thai nhi ổn định. Nhưng tuổi thai còn nhỏ, các chỉ số khác của cô cho thấy cơ thể cô đang rất thiếu chất, mệt mỏi. Vì thế cô phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, cố gắng để bản thân không bị nhiễm vi rút và đi khám thường xuyên. Lát nữa tôi sẽ kê cho cô một số loại thuốc bổ thích hợp sử dụng trong thời gian 3 tháng đầu. Cô mua về uống theo đơn là được".
"Dạ, cảm ơn bác sĩ" cô thấy vui quá liền nắm lấy tay bác sĩ nói cảm ơn liên tục.
Nữ bác sĩ đó hơi cau mày, nhẹ nhàng rút tay ra rồi nói: "Thực ra cô mang thai tôi không vui lắm đâu. Tôi làm theo chức trách nhiệm vụ thôi".
Thuý An cảm thấy câu nói này có phần kỳ lạ. Bác sĩ mang khẩu trang nên cô chỉ thấy được đôi mắt, không biết là có quen nhau không.
"Cô biết tôi, phải không?" nữ bác sĩ đó thấy ánh mắt ngạc nhiên của cô thì bỏ khẩu trang ra.
Ái Phương chắc chắn là người phụ nữ này biết mình. Phàm là phụ nữ sẽ luôn luôn tò mò về những mối tình cũ của chồng hoặc người yêu. Đôi khi còn tò mò về người mới của người cũ, vì thế nên cô ấy mới biết Thuý An là ai. Phụ nữ là thế, có thể không nói ra, không hỏi trực tiếp nhưng sẽ lặng lẽ tìm hiểu.
Thuý An giật mình, đương nhiên là cô biết, gương mặt chỉ nhìn qua một lần là đã ghi nhớ được - bác sĩ Ái Phương - vợ cũ của anh. Tình huống này thật là quá ngại ngùng, vợ cũ của chồng là người đầu tiên biết mình mang thai. Thuý An ngẩn người, không biết phải phản ứng thế nào.
"Về đi, tôi không hi vọng sau này sẽ gặp lại cô. Có đi khám thì chọn viện khác mà khám, nếu đến đây thì tránh tên tôi ra. Vậy nhé"
Thuý An gật đầu, cảm ơn một cách máy móc sau đó vội vàng rời khỏi phòng. Cô đi như người mất hồn, tình huống vừa giờ làm cô vẫn chưa hết sốc. Đang đi thì va phải một người đi ngược chiều, ngẩng lên thì thấy là một bác sĩ nam.
Người đó nhìn cô một lát, sau đó lại nhìn hướng mà cô vừa đi tới rồi hỏi: "Cô mới ở phòng bác sĩ Phương ra?"
"Vâng"
"Tôi là trưởng khoa ở đây" người đó chỉ cho cô xem bảng tên kèm chức danh đính trên áo rồi nói tiếp: "Tôi muốn xem giấy khám và đơn thuốc của cô?"
Cô đưa giấy tờ trên tay cho vị bác sĩ đó. Người đó chăm chú đọc kỹ từng dòng, nhìn tên nhìn ảnh chụp dán trên giấy khám rồi lại nhìn cô, mãi sau thở phào một hơi như trút được gánh nặng. Sau đó thì nói với cô: "Chú ý nghỉ ngơi nhiều trong thời gian 3 tháng đầu, uống thuốc bổ đúng theo liều lượng trong đơn này là được".
"Vâng, cảm ơn bác sĩ"
Cô cúi đầu cảm ơn rồi rời đi.
Trong phòng làm việc của Ái Phương lúc này có 2 người, cô ấy và vị bác sĩ vừa nói chuyện với Thuý An ngoài hành lang. Cô ấy thản nhiên ngồi chải tóc nhân lúc rảnh rỗi, còn vị kia thì đứng trước cửa, trên trán lấm tấm mồ hôi.
"Chậm rồi, bệnh nhân đi mất rồi, em kê thuốc độc rồi anh chạy tới chậm quá đấy"
Đức Việt lắc đầu cười, bước tới cầm lấy lược giúp vợ mình chải tóc, búi tóc gọn gàng rồi nói: "Anh biết là bác sĩ Phương nhà mình không nỡ đâu".
"Biết ngay cô bé y tá ở phòng này là do anh gài vào. Chuyện gì cũng tông tốc kể cho anh"
"Đâu có, anh vô tình nhìn thấy thông tin của bệnh nhân trên hệ thống. Sợ em biết chuyện sẽ thấy tổn thương, suy nghĩ nhiều lại không tốt cho con của chúng ta nên mới chạy tới đây"
Ái Phương nhìn chồng mình nói dối bon mồm mà không biết ngại chỉ thấy buồn cười, cô ấy còn chưa đấy thông tin trên hệ thống, anh thấy bằng niềm tin chắc. Có lẽ cô bé y tá làm tình báo cho anh đã chạy đi báo là cô ấy đang gặp riêng một bệnh nhân nữ khá lâu, so với thời gian trao đổi về sức khoẻ dành cho bệnh nhân khám lâm sàng là quá lâu nên anh đã linh cảm mà chạy tới. Thực chất cô ấy cũng đâu có định làm gì Thuý An, đều là người làm mẹ, cô ấy còn là một bác sĩ thì sao có thể gây bất lợi cho bệnh nhân. Cô ấy chỉ thấy khó chịu vì chồng cũ sắp có con, cô ấy chưa từng tha thứ cho Hoàng Duy, cảm thấy anh sống càng chật vật thì lòng mình càng vui. Bẵng một thời gian không để ý mà giờ lại sắp có con, ông trời ưu ái anh ta thái quá rồi.
"Tổn thương nỗi gì? Em đã lấy anh rồi, còn sắp đón con ra đến nơi rồi, vương vấn gì quá khứ đó nữa. Em chỉ không vui, anh ta mà cũng xứng có hạnh phúc mới, lại có thêm một đứa trẻ mới nữa à? Người như anh ta đáng phải độc thân cả đời"
"Chuyện qua lâu như thế rồi, đừng tức giận làm ảnh hưởng sức khoẻ. Bên phòng anh có bánh sầu riêng mà em thích, sang đó ăn nhé?" Đức Việt dịu dàng đỡ vợ mình đứng dậy dìu đi.
"Trưởng khoa lại đến làm phiền tôi lúc làm việc, tôi phải khiếu nại lên lãnh đạo thôi"
"Ừ, muốn anh giải trình bao nhiêu cũng được. Đi nào, chúng ta đưa bé cưng nhà mình đi ăn bánh sầu riêng, không quan tâm người khác nữa"
"Được"
Hai người họ đi cùng nhau, bóng lưng hoà vào nhau, hoà thuận và hoàn mỹ.
Thuý An mang đến đây rất nhiều váy áo đủ mọi kiểu dáng, phong cách. Hiện tại cô đang mặc một chiếc váy yếm khoe tấm lưng thon thả. Nhưng cô không với tay để buộc dây phía sau được, loay hoay một hồi cũng không xong bèn đi ra ngoài nhờ anh.
"Chồng, mau giúp em chút" cô chỉ chỉ vào dây áo.
Hoàng Duy hiểu ý, đi tới giúp cô buộc dây. Anh còn xấu xa luồn tay ra phía trước chạm tới nơi mềm mại no đủ của cô.
Chiếc váy này may kèm mút ngực phía trước nên cô không hề mặc áo ngực, lại để anh được thể giở trò. Cô lườm anh một cái rồi nói:
"Không đứng đắn. Đi ăn thôi, em đói"
Từ lúc hạ cánh đến đây tới giờ cô còn chưa được ăn gì, bụng đã sớm biểu tình rồi.
"Ừ, anh cũng đói, nhưng lát nữa mới được ăn" anh nói xong liền hôn lên cổ cô.
Ăn mà anh nói và ăn mà cô nói đương nhiên không giống nhau.
Ngày đầu tiên ở trên đảo, họ đi ăn uống nhẹ nhàng rồi về phòng quấn quýt triền miên đến tối. Cô bị anh ôm siết lăn qua lăn lại đến khi cả người mềm nhũn mới được buông tha. Tối đến cô không còn sức đi đâu nên chỉ nằm yên trên giường nhưng cái miệng nhỏ thì mắng anh không ngừng. Anh phải gọi phục vụ mang tới rất nhiều đặc sản địa phương và bữa tối thịnh soạn để dỗ dành cô.
Ngày thứ hai ở trên đảo, cô diện một bộ bikini nóng bỏng, cùng anh thả mình vào làn nước trong xanh ở bãi tắm riêng của resort. Anh thì hay rồi, không tập trung tắm biển mà chỉ thích kéo cô ra xa, tránh khỏi những người khác rồi tranh thủ âu yếm vợ mình. Vì buổi sáng đã thế nên đến chiều cô không đi tắm biển nữa, muốn kéo anh đi thăm quan.
Sau khi ghé một vài địa điểm nổi tiếng để chụp ảnh thì anh đưa cô tới một trung tâm mua sắm trang sức ngọc trai. Họ cùng ngồi nghe nhân viên thuyết trình về ngọc trai của đảo, về cách phân biệt ngọc trai thật - giả, các loại ngọc trai trên thị trường. Sau đó họ được đưa tới khu vực bán trang sức ngọc trai diện tích cực kỳ rộng, cả một không gian siêu lớn với hàng loạt các tủ kính đựng các loại trang sức ngọc trai khác nhau.
Hoàng Duy kéo cô đến trước một chiếc tủ kính có rất nhiều chuỗi cổ rồi nói:
"Vợ, em thấy cái 3 tầng kia không? Hợp với bộ váy này của em đó"
Cô liếc nhìn giá, lắc đầu. Nhưng nhân viên ở đây rất khéo, lập tức lấy chuỗi cổ mà anh đã chỉ cho cô xem ra, dùng lời có cánh mời cô đeo thử. Anh cùng cô nhìn vào gương, anh liền tấm tắc khen: "Hợp lắm, vợ anh đeo lên rất xinh".
Nhân viên cũng xúm vào khen phụ hoạ cùng anh làm cô ngượng ngùng vì được tâng bốc.
"Không mua đâu, em không thích" cô lay lay tay anh muốn từ chối.
"Chồng em tặng quà cho em mà em từ chối thì anh tổn thương lắm. Nếu không thích thì chúng ta đổi cái khác nhưng nhất định sẽ mua một cái"
Sau đó anh chỉ vào một cái còn đắt hơn gấp mấy lần, nhờ nhân viên lấy ra cho cô thử. Cô thấy thế bèn cản lại ngay nói: "Lấy cái này được rồi, không cần xem nữa".
"Thế có phải ngoan không" anh dịu dàng ôm eo cô đi thanh toán.
Tối đó bọn họ còn đi dạo chợ đêm, đi xem nhạc nước, ngắm phố đảo lên đèn lung linh xinh đẹp.
Ngày thứ ba lên đảo, cô muốn đi tắm nắng nên anh giúp cô thoa kem chống nắng. Cảm giác được vuốt ve làn da mịn mượt của cô một cách chính đáng thật thú vị. Anh thích công việc này, còn ngả ngớn hỏi:
"Vợ, sau này ngày nào anh cũng thoa kem chống nắng cho em nhé"
Cô lườm anh nói: "Không mượn"
Buổi chiều đợi đỡ nắng họ lại cùng nhau ra biển, đi dạo trên bãi biển chờ ngắm hoàng hôn. Anh nắm tay cô, hai người sánh bước bên nhau, nắng chiều phủ lên họ để lại cái bóng dài trên bờ cát. Trong ánh tịch dương của buổi chiều đó họ đã trao nhau những nụ hôn say đắm.
Sáng sớm ngày cuối cùng trên đảo, họ đi ngắm bình minh. Cô tựa đầu lên vai anh, cùng chờ mặt trời ló dạng. Sau đó thì đi chơi một số trò mạo hiểm dưới nước, lần này anh đã không còn khoanh tay đứng xem nữa mà chơi cùng cô luôn. Không khí rất vui vẻ, tiếng cười giòn tan hoà cùng tiếng sóng biển rì rào. Trưa hôm đó ăn xong thì họ đi mua quà lưu niệm để tối còn bay về lại thành phố, chuẩn bị cho chuỗi ngày công việc ngập đầu.
...
Trở về sau chuyến du lịch được một thời gian thì cô cảm thấy mình rất ham ngủ. Có những hôm còn suýt ngủ quên cả giờ làm để anh phải gọi cô dậy. Vốn dĩ sức khoẻ cô rất tốt nhưng gần đây chỉ cần làm việc một lát là lại thấy chóng mặt. Đúng lúc cô định đi khám thì công ty cô lại tổ chức khám sức khoẻ định kỳ cho nhân viên tại một bệnh viện tư khá lớn. Đãi ngộ của công ty vẫn luôn rất tốt như thế nên cô cũng chờ đi khám luôn mà không tự đăng ký nữa.
Sau khi kiểm tra sức khoẻ tổng quát, cô ngồi tán gẫu cùng đồng nghiệp ở phòng chờ để đợi lấy kết quả. Đang vui vẻ thì có một y tá cầm giấy ra hỏi:
"Xin hỏi chị Nguyễn Thuý An, 28 tuổi có ở đây không ạ?"
"Là tôi, có chuyện gì thế ạ?"
"Chị theo tôi vào đây, bác sĩ Phương muốn gặp riêng chị"
Cô ngơ ngác đi theo y tá đó, theo cô nhớ mang máng thì người bác sĩ tên là Phương này là một bác sĩ nữ đang mang thai, phụ trách khám sức khoẻ về sản phụ khoa. Đột nhiên cô thấy nổi da gà không rõ lý do, không phải là mình bị cái gì chứ? Cô luôn cảm thấy bản thân rất ổn, chưa từng có dấu hiệu gì lạ ở nơi đó.
"Nguyễn Thuý An, 28 tuổi, xinh đẹp thật" vị nữ bác sĩ đó nhìn thông tin của cô trên phiếu khám bệnh rồi cảm thán.
"Chào bác sĩ, không biết là tôi có vấn đề gì?"
"Cô mang thai rồi, đã được 3 tuần. Bản thân không cảm thấy cơ thể có gì thay đổi sao?"
Thuý An lắc đầu. Ngày dâu rụng của cô khá lộn xộn nên cô chưa từng nắm rõ được ngày chính xác. Không ngờ lúc này lại kiểm tra ra được là đã mang thai, cô hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý cho chuyện này. Có rất nhiều suy nghĩ hỗn loạn đang chạy trong đầu cô lúc này. Vừa bất ngờ, vui sướng vì có một thiên thần nhỏ bé đã đến với mình. Vừa hoang mang vì cô cũng không còn trẻ, người ta nói sản phụ tuổi càng cao thì càng dễ gặp các vấn đề xấu ảnh hưởng đến em bé, bác sĩ lại gọi cô vào gặp riêng thì không rõ là có chuyện gì. Vừa thấp thỏm, lo âu vì không biết anh sẽ có phản ứng như thế nào khi biết bọn họ đã có con. Liệu anh có vui không? Cô chưa từng hỏi anh về chuyện này. Tuy tình cảm giữa hai người vẫn luôn rất tốt nhưng cô vẫn luôn có cảm giác những ngày tháng mật ngọt này chỉ là giấc mơ, chỉ sợ khi tỉnh giấc lại đau lòng hối tiếc.
"Sao thế? Bất ngờ quá không biết nói gì?"
Cô sốt ruột hỏi: "Bác sĩ, có phải em bé bị sao không? Sao bác sĩ lại gọi tôi gặp riêng?"
"Không sao, thai nhi ổn định. Nhưng tuổi thai còn nhỏ, các chỉ số khác của cô cho thấy cơ thể cô đang rất thiếu chất, mệt mỏi. Vì thế cô phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, cố gắng để bản thân không bị nhiễm vi rút và đi khám thường xuyên. Lát nữa tôi sẽ kê cho cô một số loại thuốc bổ thích hợp sử dụng trong thời gian 3 tháng đầu. Cô mua về uống theo đơn là được".
"Dạ, cảm ơn bác sĩ" cô thấy vui quá liền nắm lấy tay bác sĩ nói cảm ơn liên tục.
Nữ bác sĩ đó hơi cau mày, nhẹ nhàng rút tay ra rồi nói: "Thực ra cô mang thai tôi không vui lắm đâu. Tôi làm theo chức trách nhiệm vụ thôi".
Thuý An cảm thấy câu nói này có phần kỳ lạ. Bác sĩ mang khẩu trang nên cô chỉ thấy được đôi mắt, không biết là có quen nhau không.
"Cô biết tôi, phải không?" nữ bác sĩ đó thấy ánh mắt ngạc nhiên của cô thì bỏ khẩu trang ra.
Ái Phương chắc chắn là người phụ nữ này biết mình. Phàm là phụ nữ sẽ luôn luôn tò mò về những mối tình cũ của chồng hoặc người yêu. Đôi khi còn tò mò về người mới của người cũ, vì thế nên cô ấy mới biết Thuý An là ai. Phụ nữ là thế, có thể không nói ra, không hỏi trực tiếp nhưng sẽ lặng lẽ tìm hiểu.
Thuý An giật mình, đương nhiên là cô biết, gương mặt chỉ nhìn qua một lần là đã ghi nhớ được - bác sĩ Ái Phương - vợ cũ của anh. Tình huống này thật là quá ngại ngùng, vợ cũ của chồng là người đầu tiên biết mình mang thai. Thuý An ngẩn người, không biết phải phản ứng thế nào.
"Về đi, tôi không hi vọng sau này sẽ gặp lại cô. Có đi khám thì chọn viện khác mà khám, nếu đến đây thì tránh tên tôi ra. Vậy nhé"
Thuý An gật đầu, cảm ơn một cách máy móc sau đó vội vàng rời khỏi phòng. Cô đi như người mất hồn, tình huống vừa giờ làm cô vẫn chưa hết sốc. Đang đi thì va phải một người đi ngược chiều, ngẩng lên thì thấy là một bác sĩ nam.
Người đó nhìn cô một lát, sau đó lại nhìn hướng mà cô vừa đi tới rồi hỏi: "Cô mới ở phòng bác sĩ Phương ra?"
"Vâng"
"Tôi là trưởng khoa ở đây" người đó chỉ cho cô xem bảng tên kèm chức danh đính trên áo rồi nói tiếp: "Tôi muốn xem giấy khám và đơn thuốc của cô?"
Cô đưa giấy tờ trên tay cho vị bác sĩ đó. Người đó chăm chú đọc kỹ từng dòng, nhìn tên nhìn ảnh chụp dán trên giấy khám rồi lại nhìn cô, mãi sau thở phào một hơi như trút được gánh nặng. Sau đó thì nói với cô: "Chú ý nghỉ ngơi nhiều trong thời gian 3 tháng đầu, uống thuốc bổ đúng theo liều lượng trong đơn này là được".
"Vâng, cảm ơn bác sĩ"
Cô cúi đầu cảm ơn rồi rời đi.
Trong phòng làm việc của Ái Phương lúc này có 2 người, cô ấy và vị bác sĩ vừa nói chuyện với Thuý An ngoài hành lang. Cô ấy thản nhiên ngồi chải tóc nhân lúc rảnh rỗi, còn vị kia thì đứng trước cửa, trên trán lấm tấm mồ hôi.
"Chậm rồi, bệnh nhân đi mất rồi, em kê thuốc độc rồi anh chạy tới chậm quá đấy"
Đức Việt lắc đầu cười, bước tới cầm lấy lược giúp vợ mình chải tóc, búi tóc gọn gàng rồi nói: "Anh biết là bác sĩ Phương nhà mình không nỡ đâu".
"Biết ngay cô bé y tá ở phòng này là do anh gài vào. Chuyện gì cũng tông tốc kể cho anh"
"Đâu có, anh vô tình nhìn thấy thông tin của bệnh nhân trên hệ thống. Sợ em biết chuyện sẽ thấy tổn thương, suy nghĩ nhiều lại không tốt cho con của chúng ta nên mới chạy tới đây"
Ái Phương nhìn chồng mình nói dối bon mồm mà không biết ngại chỉ thấy buồn cười, cô ấy còn chưa đấy thông tin trên hệ thống, anh thấy bằng niềm tin chắc. Có lẽ cô bé y tá làm tình báo cho anh đã chạy đi báo là cô ấy đang gặp riêng một bệnh nhân nữ khá lâu, so với thời gian trao đổi về sức khoẻ dành cho bệnh nhân khám lâm sàng là quá lâu nên anh đã linh cảm mà chạy tới. Thực chất cô ấy cũng đâu có định làm gì Thuý An, đều là người làm mẹ, cô ấy còn là một bác sĩ thì sao có thể gây bất lợi cho bệnh nhân. Cô ấy chỉ thấy khó chịu vì chồng cũ sắp có con, cô ấy chưa từng tha thứ cho Hoàng Duy, cảm thấy anh sống càng chật vật thì lòng mình càng vui. Bẵng một thời gian không để ý mà giờ lại sắp có con, ông trời ưu ái anh ta thái quá rồi.
"Tổn thương nỗi gì? Em đã lấy anh rồi, còn sắp đón con ra đến nơi rồi, vương vấn gì quá khứ đó nữa. Em chỉ không vui, anh ta mà cũng xứng có hạnh phúc mới, lại có thêm một đứa trẻ mới nữa à? Người như anh ta đáng phải độc thân cả đời"
"Chuyện qua lâu như thế rồi, đừng tức giận làm ảnh hưởng sức khoẻ. Bên phòng anh có bánh sầu riêng mà em thích, sang đó ăn nhé?" Đức Việt dịu dàng đỡ vợ mình đứng dậy dìu đi.
"Trưởng khoa lại đến làm phiền tôi lúc làm việc, tôi phải khiếu nại lên lãnh đạo thôi"
"Ừ, muốn anh giải trình bao nhiêu cũng được. Đi nào, chúng ta đưa bé cưng nhà mình đi ăn bánh sầu riêng, không quan tâm người khác nữa"
"Được"
Hai người họ đi cùng nhau, bóng lưng hoà vào nhau, hoà thuận và hoàn mỹ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook