Toàn Tức Võng Du Chi Thiên Hạ Đệ Cửu
-
Chương 72: Chương cuối
Lúc Diệp Vô Truy rời khỏi thư phòng, ngoài cửa không có một bóng người.
Cậu vốn tưởng rằng lấy cá tính của Ly Hỏa hẳn là sẽ trốn ở cửa nghe trộm, nếu không thì canh bên cửa mới đúng, không nghĩ tới lại không thấy người này.
“A Truy!”
Phía sau truyền đến một tiếng gọi, Diệp Vô Truy xoay người lại nhìn, nhưng là Hảo Mộng Vô Hoa.
“Tớ với sư huynh ngay lập tức liền đi, rốt cuộc cậu có theo chúng tớ rời đi không?”
Nhìn Hảo Mộng Vô Hoa từng ngụm thở dốc, thoạt nhìn rất vội, nhớ tới Ly Hỏa không biết đã chạy đi đâu, Diệp Vô Truy suy nghĩ một chút, nói.
“Đi.”
Bên ngoài Cửu Trọng giáo, sâu trong đại mạc.
“Thiếu giáo chủ, bọn họ đến rồi.”
Có thuộc hạ Cửu Trọng giáo bẩm báo với Ly Hỏa.
Tuấn mi nhướng lên, Ly Hỏa nhìn về hướng cách đó không xa, chỉ thấy nhóm quân nhân cả bộ vũ trang đang cưỡi ngựa đi tới bên này.
Ly Hỏa bên mép nhếch lên một mạt tươi cười, tiến lên trước nói.
“Khấu tướng quân.”
Nam tử uy vũ đối diện ôm quyền đáp lại.
…
Lúc này diệt trừ phiền phức Kha vương kia, biên quân với Cửu Trọng giáo có thể nói là hợp tác khoái trá, nhưng mà quan hệ của Cửu Trọng giáo với triều đình chung quy là quan với kẻ trộm. Để khiến thời gian hòa bình của hai bên kéo dài một chút, Ly Hỏa lần này liền đi ra đại biểu Cửu Trọng giáo, thương lượng công việc hợp tác với tướng quân biên cương.
Đàm phán luôn luôn khiến người ta thấp thỏm, nhưng mà khiến Ly Hỏa lo lắng thấp thỏm không chỉ là việc này. Sau khi thật vất vả đối phó với điều kiện của biên quân, Ly Hỏa lập tức cáo từ trở về giáo.
Người hắn tâm tâm niệm niệm còn đang ở trong giáo, nếu không thừa dịp ba ngày này nhìn chặt, sau này người nọ làm ra quyết định khiến hắn không cam lòng, chính là không kịp hối hận a.
Ỷ vào khinh công xuất sắc, Ly Hỏa bỏ rơi các đệ tử Cửu Trọng giáo phía sau, nhanh chóng chạy về trong giáo.
Một hồi, hắn túm được một người hỏi.
“Người đâu?”
Giáo đồ bị túm có chút khẩn trương. “Thiếu, thiếu giáo chủ, ngài hỏi ai, ai?”
Ly Hỏa không kiên nhẫn nói. “Nhóm người ngoài giáo theo tôi đến đâu?”
“Bọn họ, bọn họ vừa rồi đã rời đi.”
Ly Hỏa cả kinh.
“Đi đâu?”
“Nghe nói là quay về kinh phó mệnh.”
Tiểu tử thối Hảo Mộng Vô Hoa kia, thật sự bắt cóc Diệp Vô Truy. Trong lòng vừa tức vừa hận, Ly Hỏa hận không thể xoay người đuổi theo.
Nhưng mà lý trí trong đầu nhắc nhở hắn, hắn không có lập tức đuổi theo, mà đi đến hướng thư phòng.
Cảnh đêm đại mạc, còn hơn Giang Nam, còn hơn kinh đô, là một phong vị khác.
Bầu trời giống như một dã thú màu đen lớn, muốn cắn nuốt người xuống, tiếng gió thổi vù vù rung động bên tai, giống như dã thú tê rống, đang không ngừng hướng người rít gào.
Còn hơn cảnh sắc ấm áp xinh đẹp hoặc nguy nga đại khí của Giang Nam cùng vùng Trung Nguyên, đại mạc này giống như một dã thú chưa giáo hóa, mặc dù dã tính khó thuần, nhưng là tức giận bừng bừng. Đầy ngập nhiệt huyết.
Diệp Vô Truy đứng trên vách núi ở đại mạc, nhìn sa mạc nghìn vạn dặm dưới sườn dốc, trái lại có chút cảm khái trước đây chỉ lo chạy trối chết tìm người, vẫn bỏ qua mỹ cảnh này.
Con người tựa hồ luôn dễ bỏ qua rất nhiều thứ, nhất là lúc thứ đó để trong lòng bàn tay, lúc chính mình có, chung quy sẽ không quý trọng.
Mà lúc chúng nó trốn ra khỏi lòng bàn tay, mới cảm thấy buồn vô cớ.
Giơ hồ lô lên uống một ngụm, Diệp Vô Truy lau miệng.
Cậu nhớ tới tâm tình mình lúc đầu vào 《Nhất Mộng Giang Hồ》, mặc dù có chứa nhiều lý do, nhưng chưa hẳn không có ý tứ trốn tránh.
Thoát đi hiện thực khiến cậu phiền não thống khổ, ở chỗ này tìm một nơi an tâm. Nhưng chung quy là trốn chưa xa, nên tới như trước sẽ tới. Như là cậu cùng Tề gia hiểu rõ, như là cậu quen biết với Tần Diễm.
Cuồng phong nổi lên, thổi bay bụi mù.
Tâm tình trong lòng Diệp Vô Truy phảng phất cũng bị gió thổi đi, cậu cười ha hả, đem hồ lô ném đi.
Phiền não, do dự, trốn tránh!
Trải qua Danh Đao nhắc nhở cậu, có một số việc chính là trốn một hai mươi năm cũng không tránh khỏi.
Việc này nếu như không trốn được, không bằng trực tiếp đối mặt.
“Hô…”
Ngoài tiếng gió thổi rền vang, Diệp Vô Truy tựa hồ nghe được âm thanh khác.
Cậu nín thở yên lặng nghe.
Đích xác, ngoài tiếng gió thổi ra còn có tiếng hít thở rất nhỏ của một người, không phải cậu, là người khác?
Vách đá dựng đừng nghìn dặm này, có ai lại đến đây? Trong lòng Diệp Vô Truy không hề suy nghĩ nhiều, thu lại hô hấp.
Hơi thở người nọ tựa hồ hơi gấp, hơn nữa từ đông đến tây, xa xa gần gần rồi lại đi xa, tựa hồ đang tìm cái gì đó.
Diệp Vô Truy đối với thân phận người này đã chắc chắn, bất quá cậu cũng không định chủ động hiện thân. Có đôi khi cho dù trong lòng hiểu rõ không nên trốn tránh, thế nhưng muốn bước nửa bước đầu tiên, luôn luôn có chút trắc trở.
Cậu nghe tiếng bước chân từ từ đến gần, càng ngày càng tới gần chỗ này.
Chuyện gì xảy ra? Bị hắn phát hiện rồi?
Diệp Vô Truy ngẩng đầu nhìn, đấy lòng kêu hỏng bét! Hồ lô rượu cậu vừa ném kia đang ở trước mặt! Cậu hiện tại trốn ở trong lõm trên vách đá, tư vách núi nhìn tuyệt đối không thấy chỗ này, thế nhưng nghĩ tới hồ lô vừa ném kia dĩ nhiên bị gió thổi tới đỉnh vách núi, chẳng phải bại lộ thân phận rồi!
Đối phương hiển nhiên cũng thấy rõ hồ lô rượu này, mục tiêu rõ ràng đi đến bên này.
Tiếng bước chân này nghe càng thêm rõ ràng, Diệp Vô Truy nghe người nọ ở đỉnh đầu mình quanh quẩn vài bước, như là đang xác định gì đó.
Cậu nín thở nghe, nhưng lại không nghe thấy tí tiếng hô hấp nào. Người nọ trên đỉnh đầu tựa hồ không hề thở, không nhúc nhích chút nào, Diệp Vô Truy không cảm giác một chút động tĩnh của hắn.
Chuyện gì xảy ra? Trong lúc nghi hoặc, chỉ nghe một trận vang phá không trên đỉnh đầu ——
Diệp Vô Truy ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một người từ trên vách núi nhảy xuống, cuồng phong thổi tung quần áo hắn, mà mái tóc thật dài cũng bị gió thổi tung, dương nanh múa vuốt phiêu tán.
Người này dĩ nhiên nhảy vực!
Không chút suy nghĩ, Diệp Vô Truy đề khí, túm cánh tay của người nọ.
“Cậu nhảy xuống làm gì?!”
“Sao em lại ở đây?!”
Hai người hầu như la lên cùng lúc, bất đồng chính là Diệp Vô Truy là kinh sợ, mà Ly Hỏa là kinh hỉ.
Sau khi thêm trọng lực một người, tốc độ hai người hạ xuống càng thêm nhanh, Diệp Vô Truy ảo não vừa rồi nên dùng thắt lưng cột, cũng không đến mức như hiện tại, làm như tự tử vì tình.
Ly Hỏa đáp trước. “Tôi thấy có một hồ lô rượu ở đây, nghĩ có phải em ở dưới này hay không.”
“Cho nên cậu liền nhảy xuống tìm tôi?” Diệp Vô Truy tức giận. “Tuyệt thế khinh công của cậu đâu? Đầu óc tính toán người khác của cậu đâu? Cậu sẽ không ngẫm lại, tôi cố ý ném ở đấy dẫn sai câu?”
Ly Hỏa cười cười.
“Đại khái là lúc ở đây, cái gì cũng không phải dùng đến.”
Nhìn bộ dáng tươi cười thiếu đánh của người này, Diệp Vô Truy trầm mặc một hồi, hỏi lại.
“Cậu nghĩ rằng tôi nhảy vực?”
Ly Hỏa chỉ nói. “Không, không nghĩ như vậy. Chỉ là nếu như em ở dưới, tôi nhất định phải đi tìm em.”
Hắn hầu như suy nghĩ nhảy xuống vực trong nháy mắt, không nghĩ Diệp Vô Truy có ở dưới này hay không, không nghĩ có tình huống khác hay không. Chỉ là nghĩ, hắn cần xuống dưới xem. Về phần đi xuống dưới thế nào, phương pháp nhanh nhất chính là nhảy xuống.
Diệp Vô Truy yên lặng nhìn cặp mắt đen kịt kia, lúc này, đối phương cũng đang nhìn cậu. Trong đối mắt kia có ý cười, cũng có một chút bất an cùng khẩn trương.
Diệp Vô Truy thở dài, cậu nhìn hai người cách sườn dốc càng ngày càng gần, hiển nhiên khinh công cũng vô dụng rồi.
“Cậu chuẩn bị giải quyết tình trạng này thế nào?”
Ly Hỏa đáp lại bằng nụ cười tự tin, tựa như trước kia mỗi lần hắn nắm chắc thắng lợi.
“Tin tưởng tôi.”
Một phút đồng hồ sau ——
Diệp Vô Truy nhìn mình, lại nhìn Ly Hỏa bên kia, quả thực muốn rống giận trong lòng —— tin tưởng cậu cái rắm a!
Đều do cậu bị nụ cười thành thạo kia của Ly Hỏa đầu độc, ai nghĩ thiếu giáo chủ luôn túc trí đa mưu cuối cùng dĩ nhiên nghĩ ra chủ ý thiếu đạo đức như vậy.
Cách sườn dốc không đến mười thước, Ly Hỏa vận khí ở lòng bàn tay, hung hăng đẩy trước ngực Diệp Vô Truy. Một chưởng này của hắn, đem Diệp Vô Truy lui về phía sau mấy bước, mình lại ầm một tiếng cực nhanh rơi trên mặt đất.
May Diệp Vô Truy thần trí thanh tỉnh, nương ngược lực đạo, vận khinh công bình yên hạ xuống. Ngoại trừ bị Ly Hỏa đẩy một chưởng bị chút nội thương, cậu bình yên vô sự.
Lại nhìn Ly Hỏa, vốn là rơi từ vách đá dựng đứng nghìn dặm xuống, phút cuối cùng lại tăng thêm tốc độ, cho dù là thần tiên cũng mất mạng.
Thi thể Ly Hỏa nằm.
Nếu như ở trong trò chơi bình thường, cùng lắm là chạy đi sống lại. Thế nhưng đây là 《Nhất Mộng Giang Hồ》, chỉ cần một lần tử vong là bắt đầu lại từ đầu. Thế túc trước kia trải qua, toàn bộ đánh tan, từ này về sau cũng chỉ là một nhân vật mới. Lại nói tiếp thi thể nằm tựa hồ buồn cười, bất quá đối với người chơi 《Nhất Mộng Giang Hồ》 mà nói, lại là một sự thực tàn nhẫn.
Ly Hỏa sẽ treo như thế?
Diệp Vô Truy đến gần, nhìn thi thể không hề sinh lợi kia, vẫn đang không cách nào tin tưởng nam nhân một khắc trước còn cười nói với cậu “Tin tưởng tôi”, hiện tại lại biến thành một cỗ thi thể ở chỗ này.
“…”
Trước khi thi thể bị hệ thống quét sạch, còn có mười giây.
Diệp Vô Truy nhìn thi thể rơi vô cùng thê thảm kia, lại phảng phất từ trên mặt đầy vết máu loang lổ kia thấy được nụ cười thường ngày. Ly Hỏa cười lạnh tình toán người khác, cười khổ nhìn cậu cùng Hảo Mộng Vô Hoa đùa giỡn, duy nhất với cậu, lộ ra nụ cười thật tâm. Khóe miệng kia tựa hồ mang theo độ cung, vô luận là lúc nào.
Trong lòng không hiểu sao ngâm ngẩm đâu.
Rõ ràng chỉ là một trò chơi…
Diệp Vô Truy đưa tay, hướng trong ngực tìm.
【 Có sử dụng Niết Khánh đan hay không? 】
【 Có 】
Tần Diễm bị ép buộc ly tuyến đang nghĩ sau khi trọng sinh, nên đi tìm Diệp Vô Truy thế nào, lấy tên mới là gì, hay là đặt Tần Ái Tề?
Vừa nghĩ đến sau khi Diệp Vô Truy nghe được tên này, nhất định sẽ tức giận giơ chân, khóe miệng Tần Diễm không khỏi dẫn ra một mạt mỉm cười. Hắn trái lại không để bụng sinh tử nhân vật của mình, càng may mắn đây là một trò chơi, cho dù chết một nghìn lần, vẫn có thể một nghìn lẻ một lần nữa đi tìm Diệp Vô Truy.
Lận kiên trì cùng nghị lực, Tần Diễm có rất nhiều. Có lẽ nói là da mặt đủ dày.
Lúc này, hệ thống phát ra một đạo thông báo.
【 Có người nỗ lực dùng Niết Khánh đan cứu bạn một mạng, có nhận hay không? 】
Tần Diễm sửng sốt, nụ cười bên mép biến thành cười ta, hầy như vui không kìm hãm được.
Hắn nghĩ, ba ngày ước hẹn này, có thể không cần đợi nữa rồi.
【 Tiếp nhận 】
Có đôi khi, bạn biết rõ không trốn được, không bằng liền nghênh đầu mà lên.
Lúc Diệp Vô Truy nhìn thấy người nọ nằm ngay đơ từ trên mặt đất đứng lên, trong đầu có ý niệm duy nhất này.
Nụ cười bên mép Ly Hỏa trước sau như một, hắn mở miệng, nhẹ gọi tên người đối diện.
“…”
Thanh âm ôn nhu kia, thỏa mãn, mang theo vui sướng cuối cùng cũng được toại nguyện.
——————————————————- Hoàn ——————————————————
Cậu vốn tưởng rằng lấy cá tính của Ly Hỏa hẳn là sẽ trốn ở cửa nghe trộm, nếu không thì canh bên cửa mới đúng, không nghĩ tới lại không thấy người này.
“A Truy!”
Phía sau truyền đến một tiếng gọi, Diệp Vô Truy xoay người lại nhìn, nhưng là Hảo Mộng Vô Hoa.
“Tớ với sư huynh ngay lập tức liền đi, rốt cuộc cậu có theo chúng tớ rời đi không?”
Nhìn Hảo Mộng Vô Hoa từng ngụm thở dốc, thoạt nhìn rất vội, nhớ tới Ly Hỏa không biết đã chạy đi đâu, Diệp Vô Truy suy nghĩ một chút, nói.
“Đi.”
Bên ngoài Cửu Trọng giáo, sâu trong đại mạc.
“Thiếu giáo chủ, bọn họ đến rồi.”
Có thuộc hạ Cửu Trọng giáo bẩm báo với Ly Hỏa.
Tuấn mi nhướng lên, Ly Hỏa nhìn về hướng cách đó không xa, chỉ thấy nhóm quân nhân cả bộ vũ trang đang cưỡi ngựa đi tới bên này.
Ly Hỏa bên mép nhếch lên một mạt tươi cười, tiến lên trước nói.
“Khấu tướng quân.”
Nam tử uy vũ đối diện ôm quyền đáp lại.
…
Lúc này diệt trừ phiền phức Kha vương kia, biên quân với Cửu Trọng giáo có thể nói là hợp tác khoái trá, nhưng mà quan hệ của Cửu Trọng giáo với triều đình chung quy là quan với kẻ trộm. Để khiến thời gian hòa bình của hai bên kéo dài một chút, Ly Hỏa lần này liền đi ra đại biểu Cửu Trọng giáo, thương lượng công việc hợp tác với tướng quân biên cương.
Đàm phán luôn luôn khiến người ta thấp thỏm, nhưng mà khiến Ly Hỏa lo lắng thấp thỏm không chỉ là việc này. Sau khi thật vất vả đối phó với điều kiện của biên quân, Ly Hỏa lập tức cáo từ trở về giáo.
Người hắn tâm tâm niệm niệm còn đang ở trong giáo, nếu không thừa dịp ba ngày này nhìn chặt, sau này người nọ làm ra quyết định khiến hắn không cam lòng, chính là không kịp hối hận a.
Ỷ vào khinh công xuất sắc, Ly Hỏa bỏ rơi các đệ tử Cửu Trọng giáo phía sau, nhanh chóng chạy về trong giáo.
Một hồi, hắn túm được một người hỏi.
“Người đâu?”
Giáo đồ bị túm có chút khẩn trương. “Thiếu, thiếu giáo chủ, ngài hỏi ai, ai?”
Ly Hỏa không kiên nhẫn nói. “Nhóm người ngoài giáo theo tôi đến đâu?”
“Bọn họ, bọn họ vừa rồi đã rời đi.”
Ly Hỏa cả kinh.
“Đi đâu?”
“Nghe nói là quay về kinh phó mệnh.”
Tiểu tử thối Hảo Mộng Vô Hoa kia, thật sự bắt cóc Diệp Vô Truy. Trong lòng vừa tức vừa hận, Ly Hỏa hận không thể xoay người đuổi theo.
Nhưng mà lý trí trong đầu nhắc nhở hắn, hắn không có lập tức đuổi theo, mà đi đến hướng thư phòng.
Cảnh đêm đại mạc, còn hơn Giang Nam, còn hơn kinh đô, là một phong vị khác.
Bầu trời giống như một dã thú màu đen lớn, muốn cắn nuốt người xuống, tiếng gió thổi vù vù rung động bên tai, giống như dã thú tê rống, đang không ngừng hướng người rít gào.
Còn hơn cảnh sắc ấm áp xinh đẹp hoặc nguy nga đại khí của Giang Nam cùng vùng Trung Nguyên, đại mạc này giống như một dã thú chưa giáo hóa, mặc dù dã tính khó thuần, nhưng là tức giận bừng bừng. Đầy ngập nhiệt huyết.
Diệp Vô Truy đứng trên vách núi ở đại mạc, nhìn sa mạc nghìn vạn dặm dưới sườn dốc, trái lại có chút cảm khái trước đây chỉ lo chạy trối chết tìm người, vẫn bỏ qua mỹ cảnh này.
Con người tựa hồ luôn dễ bỏ qua rất nhiều thứ, nhất là lúc thứ đó để trong lòng bàn tay, lúc chính mình có, chung quy sẽ không quý trọng.
Mà lúc chúng nó trốn ra khỏi lòng bàn tay, mới cảm thấy buồn vô cớ.
Giơ hồ lô lên uống một ngụm, Diệp Vô Truy lau miệng.
Cậu nhớ tới tâm tình mình lúc đầu vào 《Nhất Mộng Giang Hồ》, mặc dù có chứa nhiều lý do, nhưng chưa hẳn không có ý tứ trốn tránh.
Thoát đi hiện thực khiến cậu phiền não thống khổ, ở chỗ này tìm một nơi an tâm. Nhưng chung quy là trốn chưa xa, nên tới như trước sẽ tới. Như là cậu cùng Tề gia hiểu rõ, như là cậu quen biết với Tần Diễm.
Cuồng phong nổi lên, thổi bay bụi mù.
Tâm tình trong lòng Diệp Vô Truy phảng phất cũng bị gió thổi đi, cậu cười ha hả, đem hồ lô ném đi.
Phiền não, do dự, trốn tránh!
Trải qua Danh Đao nhắc nhở cậu, có một số việc chính là trốn một hai mươi năm cũng không tránh khỏi.
Việc này nếu như không trốn được, không bằng trực tiếp đối mặt.
“Hô…”
Ngoài tiếng gió thổi rền vang, Diệp Vô Truy tựa hồ nghe được âm thanh khác.
Cậu nín thở yên lặng nghe.
Đích xác, ngoài tiếng gió thổi ra còn có tiếng hít thở rất nhỏ của một người, không phải cậu, là người khác?
Vách đá dựng đừng nghìn dặm này, có ai lại đến đây? Trong lòng Diệp Vô Truy không hề suy nghĩ nhiều, thu lại hô hấp.
Hơi thở người nọ tựa hồ hơi gấp, hơn nữa từ đông đến tây, xa xa gần gần rồi lại đi xa, tựa hồ đang tìm cái gì đó.
Diệp Vô Truy đối với thân phận người này đã chắc chắn, bất quá cậu cũng không định chủ động hiện thân. Có đôi khi cho dù trong lòng hiểu rõ không nên trốn tránh, thế nhưng muốn bước nửa bước đầu tiên, luôn luôn có chút trắc trở.
Cậu nghe tiếng bước chân từ từ đến gần, càng ngày càng tới gần chỗ này.
Chuyện gì xảy ra? Bị hắn phát hiện rồi?
Diệp Vô Truy ngẩng đầu nhìn, đấy lòng kêu hỏng bét! Hồ lô rượu cậu vừa ném kia đang ở trước mặt! Cậu hiện tại trốn ở trong lõm trên vách đá, tư vách núi nhìn tuyệt đối không thấy chỗ này, thế nhưng nghĩ tới hồ lô vừa ném kia dĩ nhiên bị gió thổi tới đỉnh vách núi, chẳng phải bại lộ thân phận rồi!
Đối phương hiển nhiên cũng thấy rõ hồ lô rượu này, mục tiêu rõ ràng đi đến bên này.
Tiếng bước chân này nghe càng thêm rõ ràng, Diệp Vô Truy nghe người nọ ở đỉnh đầu mình quanh quẩn vài bước, như là đang xác định gì đó.
Cậu nín thở nghe, nhưng lại không nghe thấy tí tiếng hô hấp nào. Người nọ trên đỉnh đầu tựa hồ không hề thở, không nhúc nhích chút nào, Diệp Vô Truy không cảm giác một chút động tĩnh của hắn.
Chuyện gì xảy ra? Trong lúc nghi hoặc, chỉ nghe một trận vang phá không trên đỉnh đầu ——
Diệp Vô Truy ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một người từ trên vách núi nhảy xuống, cuồng phong thổi tung quần áo hắn, mà mái tóc thật dài cũng bị gió thổi tung, dương nanh múa vuốt phiêu tán.
Người này dĩ nhiên nhảy vực!
Không chút suy nghĩ, Diệp Vô Truy đề khí, túm cánh tay của người nọ.
“Cậu nhảy xuống làm gì?!”
“Sao em lại ở đây?!”
Hai người hầu như la lên cùng lúc, bất đồng chính là Diệp Vô Truy là kinh sợ, mà Ly Hỏa là kinh hỉ.
Sau khi thêm trọng lực một người, tốc độ hai người hạ xuống càng thêm nhanh, Diệp Vô Truy ảo não vừa rồi nên dùng thắt lưng cột, cũng không đến mức như hiện tại, làm như tự tử vì tình.
Ly Hỏa đáp trước. “Tôi thấy có một hồ lô rượu ở đây, nghĩ có phải em ở dưới này hay không.”
“Cho nên cậu liền nhảy xuống tìm tôi?” Diệp Vô Truy tức giận. “Tuyệt thế khinh công của cậu đâu? Đầu óc tính toán người khác của cậu đâu? Cậu sẽ không ngẫm lại, tôi cố ý ném ở đấy dẫn sai câu?”
Ly Hỏa cười cười.
“Đại khái là lúc ở đây, cái gì cũng không phải dùng đến.”
Nhìn bộ dáng tươi cười thiếu đánh của người này, Diệp Vô Truy trầm mặc một hồi, hỏi lại.
“Cậu nghĩ rằng tôi nhảy vực?”
Ly Hỏa chỉ nói. “Không, không nghĩ như vậy. Chỉ là nếu như em ở dưới, tôi nhất định phải đi tìm em.”
Hắn hầu như suy nghĩ nhảy xuống vực trong nháy mắt, không nghĩ Diệp Vô Truy có ở dưới này hay không, không nghĩ có tình huống khác hay không. Chỉ là nghĩ, hắn cần xuống dưới xem. Về phần đi xuống dưới thế nào, phương pháp nhanh nhất chính là nhảy xuống.
Diệp Vô Truy yên lặng nhìn cặp mắt đen kịt kia, lúc này, đối phương cũng đang nhìn cậu. Trong đối mắt kia có ý cười, cũng có một chút bất an cùng khẩn trương.
Diệp Vô Truy thở dài, cậu nhìn hai người cách sườn dốc càng ngày càng gần, hiển nhiên khinh công cũng vô dụng rồi.
“Cậu chuẩn bị giải quyết tình trạng này thế nào?”
Ly Hỏa đáp lại bằng nụ cười tự tin, tựa như trước kia mỗi lần hắn nắm chắc thắng lợi.
“Tin tưởng tôi.”
Một phút đồng hồ sau ——
Diệp Vô Truy nhìn mình, lại nhìn Ly Hỏa bên kia, quả thực muốn rống giận trong lòng —— tin tưởng cậu cái rắm a!
Đều do cậu bị nụ cười thành thạo kia của Ly Hỏa đầu độc, ai nghĩ thiếu giáo chủ luôn túc trí đa mưu cuối cùng dĩ nhiên nghĩ ra chủ ý thiếu đạo đức như vậy.
Cách sườn dốc không đến mười thước, Ly Hỏa vận khí ở lòng bàn tay, hung hăng đẩy trước ngực Diệp Vô Truy. Một chưởng này của hắn, đem Diệp Vô Truy lui về phía sau mấy bước, mình lại ầm một tiếng cực nhanh rơi trên mặt đất.
May Diệp Vô Truy thần trí thanh tỉnh, nương ngược lực đạo, vận khinh công bình yên hạ xuống. Ngoại trừ bị Ly Hỏa đẩy một chưởng bị chút nội thương, cậu bình yên vô sự.
Lại nhìn Ly Hỏa, vốn là rơi từ vách đá dựng đứng nghìn dặm xuống, phút cuối cùng lại tăng thêm tốc độ, cho dù là thần tiên cũng mất mạng.
Thi thể Ly Hỏa nằm.
Nếu như ở trong trò chơi bình thường, cùng lắm là chạy đi sống lại. Thế nhưng đây là 《Nhất Mộng Giang Hồ》, chỉ cần một lần tử vong là bắt đầu lại từ đầu. Thế túc trước kia trải qua, toàn bộ đánh tan, từ này về sau cũng chỉ là một nhân vật mới. Lại nói tiếp thi thể nằm tựa hồ buồn cười, bất quá đối với người chơi 《Nhất Mộng Giang Hồ》 mà nói, lại là một sự thực tàn nhẫn.
Ly Hỏa sẽ treo như thế?
Diệp Vô Truy đến gần, nhìn thi thể không hề sinh lợi kia, vẫn đang không cách nào tin tưởng nam nhân một khắc trước còn cười nói với cậu “Tin tưởng tôi”, hiện tại lại biến thành một cỗ thi thể ở chỗ này.
“…”
Trước khi thi thể bị hệ thống quét sạch, còn có mười giây.
Diệp Vô Truy nhìn thi thể rơi vô cùng thê thảm kia, lại phảng phất từ trên mặt đầy vết máu loang lổ kia thấy được nụ cười thường ngày. Ly Hỏa cười lạnh tình toán người khác, cười khổ nhìn cậu cùng Hảo Mộng Vô Hoa đùa giỡn, duy nhất với cậu, lộ ra nụ cười thật tâm. Khóe miệng kia tựa hồ mang theo độ cung, vô luận là lúc nào.
Trong lòng không hiểu sao ngâm ngẩm đâu.
Rõ ràng chỉ là một trò chơi…
Diệp Vô Truy đưa tay, hướng trong ngực tìm.
【 Có sử dụng Niết Khánh đan hay không? 】
【 Có 】
Tần Diễm bị ép buộc ly tuyến đang nghĩ sau khi trọng sinh, nên đi tìm Diệp Vô Truy thế nào, lấy tên mới là gì, hay là đặt Tần Ái Tề?
Vừa nghĩ đến sau khi Diệp Vô Truy nghe được tên này, nhất định sẽ tức giận giơ chân, khóe miệng Tần Diễm không khỏi dẫn ra một mạt mỉm cười. Hắn trái lại không để bụng sinh tử nhân vật của mình, càng may mắn đây là một trò chơi, cho dù chết một nghìn lần, vẫn có thể một nghìn lẻ một lần nữa đi tìm Diệp Vô Truy.
Lận kiên trì cùng nghị lực, Tần Diễm có rất nhiều. Có lẽ nói là da mặt đủ dày.
Lúc này, hệ thống phát ra một đạo thông báo.
【 Có người nỗ lực dùng Niết Khánh đan cứu bạn một mạng, có nhận hay không? 】
Tần Diễm sửng sốt, nụ cười bên mép biến thành cười ta, hầy như vui không kìm hãm được.
Hắn nghĩ, ba ngày ước hẹn này, có thể không cần đợi nữa rồi.
【 Tiếp nhận 】
Có đôi khi, bạn biết rõ không trốn được, không bằng liền nghênh đầu mà lên.
Lúc Diệp Vô Truy nhìn thấy người nọ nằm ngay đơ từ trên mặt đất đứng lên, trong đầu có ý niệm duy nhất này.
Nụ cười bên mép Ly Hỏa trước sau như một, hắn mở miệng, nhẹ gọi tên người đối diện.
“…”
Thanh âm ôn nhu kia, thỏa mãn, mang theo vui sướng cuối cùng cũng được toại nguyện.
——————————————————- Hoàn ——————————————————
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook