Sáng sớm hôm sau, Diệp Vô Truy liền chào từ biệt Danh Đao.

Nam tử luôn luôn ít lời cũng không nói thêm gì, chỉ lấy ra một thanh trường đao bị bọc trong miếng vải đen, giao vào trong tay hắn.

Con ngươi Diệp Vô Truy phát sáng, nhìn không ra vẻ mặt của nam nhân, vươn tay tiếp nhận thanh đao. Xốc miếng vải đen lên, hình dáng của đao hiện ra trước mặt người khác.

Đó là một thanh trường đao đen kịt toàn bộ, từ chuôi cầm đến lưỡi đao, ngoại trừ đen ra không có màu sắc gì khác. Cả thanh đao chỉ có chỗ lưỡi đao, mới có thể thỉnh thoảng phản chiếu ra một ít lệ mang.

Nếu như nhìn nó một thời gian dài, không khỏi thấy lạnh cả người.

“Sư phụ…” Sau khi thấy rõ hình dạng của đao, Diệp Vô Truy ngây ngẩn cả người.

Danh Đao chỉ nhàn nhạt gật đầu. “Diệp nhi, thanh đao này về sau thuộc về con.”

Mở mồm, tựa như muốn nói gì đó. Nhưng mà cuối cùng, có lẽ cái gì cũng không nói ra miệng. Diệp Vô Truy đem miếng vải đen quấn lại trên thân đao, cột sau người. Sau khi làm xong tất cả, hắn hướng Danh Đao lạy ba lạy, cũng không quay đầu lại rời khỏi tiểu viện này.

Lưu Lạc không hiểu nhìn Diệp Vô Truy đột nhiên rời khỏi cùng Danh Đao vẫn không không nhúc nhích như trước, mặc dù trong lòng kỳ quái, nhưng vẫn lập tức đuổi theo Diệp Vô Truy ra khỏi tiểu viện.

“Ai, tôi nói cậu, rời đi như thế, không nói lời từ biệt với sư phụ cậu?” Đuổi theo Diệp Vô Truy đi trước một bước, Lưu Lạc hỏi.

“Sư phụ không phải loại người sẽ vì ly biệt mà sầu não, chúng tôi không cần nói lời từ biệt.” Diệp Vô Truy không muốn nhiều lời.

“À.” Rầu rĩ trả lời, Lưu Lạc theo sát phía sau cậu, cũng không nói nhiều.

Hắn sợ nhỡ đâu mình lắm miệng chọc giận Diệp Vô Truy, đến lúc đó người ta một mạch đem hắn ném vào trong rừng vậy nguy rồi.

Nhưng mà, có lẽ đường ra khỏi rừng quá dài, có lẽ Diệp Vô Truy cố ý thả chậm tốc độ. Nói chung, theo thời gian từng giây từng phút trôi qua, hai người vẫn như trước chưa có dấu hiệu muốn ra khỏi rừng.

Thời gian dài không nói chuyện mà chỉ lo một mực đi đường, Lưu Lạc có chút buồn chán. Như là để tiêu thời gian, ánh mắt của hắn rơi vào bả đao Diệp Vô Truy đeo trên lưng.

Dưới bóng cây râm mát bao phủ, trường đao bị miếng vải đen bọc lại tản mát ra khí tức càng âm u.

Lưu Lạc không khỏi hiếu kỳ. “Thanh đao này của cậu, dường như có chút không bình thường?”

Ngoài dự liệu của cậu, trên đường đi vẫn không để ý tới hắn, tựa hồ tâm tình không tốt của

Diệp Vô Truy cũng hồi lại bởi những lời này.

“Phải, cậu nhìn ra cái gì?”

Đem trường đao tỉ mỉ nhìn lại một lần, nhưng mà chung quy là cách một tầng vải, nhìn không ra cái gì. Lưu Lạc có chút ảo não nói. “Tôi không biết, tôi chỉ nghĩ, thanh đao này cùng  cũng các vũ khí thông thường dường như không quá giống nhau. Giống như là ‘Phi Tuyết’ của tôi.” Hắn cầm thanh đoản dao của mình trong tay, tiếp tục nói. “Mỗi lần sử dụng ‘Phi Tuyết’ lúc giết kẻ địch, tôi đều có một loại cảm giác hợp thành một thể với nó.”

Trong giọng nói của Lưu Lạc, không tự giác mà mang theo một tia kiêu ngạo.

Nghe vậy, Diệp Vô Truy không khỏi cười. “Đó là bởi vì cậu với nó tâm ý tương thông.”

“Tâm ý tương thông?” Lưu Lạc khó hiểu.

“Vũ khí tốt nhất trên đời, không chỉ ở cứng rắn và lợi hại của nó, cũng không ở chỗ tinh xảo của nó, mà là cùng phù hợp với người sử dụng. Một vũ khí có thể tâm ý tương thông với chủ nhân, mới có thể trợ giúp võ giả phát huy ra thực lực cực mạnh.” Diệp Vô Truy dừng một chút, lại nói. “Loại vũ khí này, trong một vạn cái cũng không ra được vài cái.”

Nghe được cậu tán thưởng “Phi Tuyết” của mình, Lưu Lạc rất là hưởng thụ. Sau khi âm thầm tự đắc một phen, hắn nhìn trường đao được cột sau người Diệp Vô Truy một chút, lại hỏi. “Vậy thanh đao này cũng như thế sao?”

“Nó?” Diệp Vô Truy cười, trong ý cười mang theo một tia buồn vô cớ. “Xem như đã từng đi, trước đây không lâu, chính là một thanh sát nhân đao làm người trong thiên hạ biến sắc. Mà bây giờ, bất quá cũng chỉ là một vũ khí hơi sắc bén chút mà thôi.”

“Đã từng… Là chỉ lúc trên tay sư phụ cậu sao?” Thấy cậu không trả lời, Lưu Lạc lại hỏi. “Nếu như nó là thành tựu trước đây của ‘Danh Đao’. như vậy cậu đây? Có thanh vũ khí có thể cùng người tâm ý tương thông, cậu có thể trở thành một dạng đao nào?”

Im lặng một lúc lâu, Diệp Vô Truy mới đáp.

“Tôi không biết, có thể là đao chặt đứt tình duyên đi…”

Trước khi bầu trời tối đen, cuối cùng hai người cũng rời khỏi rừng, đi tới thôn trên đường bên ngoài.

Vừa đi ra khỏi rừng, Lưu Lạc giống như được thả ra từ trong địa ngục, duỗi thắt lưng một cái, thở ra một hơi. “Cuối cùng cũng từ địa phương quỷ quái đi ra! Buồn bực chết tôi.”

Cùng lúc đó, hai người đều nhận được thông báo của hệ thống.

【Người chơi Diệp Vô Truy, Lưu Lạc đã hoàn thành giai đoạn đầu tiên của nhiệm vụ chủ tuyến —— Tìm kiếm Danh Đao truyền thụ, giai đoạn nhiệm vụ thứ hai mời tới chỗ trưởng lão Thiên Sơn tiếp nhận.】

Diệp Vô Truy không bất ngờ, thấy Lưu Lạc dừng lại động tác, biết cậu cũng thu được tin tức giống vậy.

“Bây giờ đi đâu? Trực tiếp cùng cậu quay về Thiên Sơn?”

“Để tôi nghĩ ——” đang định nói gì đó, Lưu Lạc đột nhiên biến sắc. “Xin lỗi, tôi có một số việc ở hiện thực, trong thời gian ngắn sợ là không thể login. Nhưng nhiệm vụ này lại không thể kéo dài ——”

Diệp Vô Truy nhìn sắc mặt hắn, biết hắn ở trong hiện thực có người tìm. Khẩn trương như thế, hẳn là một ít chuyện quan trọng, lúc này không đợi hắn nói xong liền đáp. “Cậu không cần lo lắng, tôi có thể tự đi Thiên Sơn.”

“Vậy sao, thật tốt quá! Xin lỗi, tôi…”

Chưa nói xong một câu, tại chỗ đã không thấy thân ảnh của Lưu Lạc.

Vội vội vàng vàng như thế? Diệp Vô Truy có chút kinh ngạc nhíu mày.

Cậu nhìn mơ hồ thấy được thôn xóm ở xa xa, dừng lại vài giây, lập tức, cũng hạ tuyến.

Lúc Tề Dã từ trong khoang thuyền trò chơi đi ra, tứ chi đều có chút đau nhức. Dù sao tròn một tháng cậu không logout, thân thể sẽ không chịu nổi là đương nhiên. Cậu một bên xoa xoa vai đau nhức, một bên nghĩ nếu không gặp phải Lưu Lạc, mình có phải còn có thể đợi ở trong rừng lâu hơn nữa không?

Đợi trong trò chơi mà không thể logout, tạo thành chức năng cơ thể rối loạn thậm chí ảnh hưởng tới tính mạng. Có phải mình sẽ trở thành người đầu tiên vì không thể logout mà chết trong trò chơi? Tề Dã cười khổ, đi tới bên cạnh bàn kiểm tra điện thoại đã nhiều ngày không nhắn lại.

Vài tin tức công việc, mấy cái trêu chọc đến từ Tiếu Hoa Sinh, nghe được lời nhắn lại của người cuối cùng, Tề Dã không khỏi ngẩn người.

“A Dã, con… gần đây ngươi không thể về sao? Mọi người trong nhà đã lâu không gặp con.”

Một lời nhắn lại ngắn gọn, nhưng khiến Tề Dã đứng đờ ra tại chỗ hồi lâu. Mà đợi được cậu hồi phục tinh thần, chỉ nghe được một mảnh tiếng bận.

Về nhà sao, dùng cơm, thu thập bụi bặm chồng chất, làm xong tất cả cũng không tốn nhiều thời gian. Lúc Diệp Vô Truy lần thứ hai xuất hiện trong trò chơi, cũng mới chỉ vừa qua một giờ. Mà một giờ này, ở trong trò chơi cũng đã qua một ngày đêm.

Trước khi vào trò chơi Diệp Vô Truy còn làm một việc khác, đó là chính là tra các bảng thứ hạng trong trò chơi.

Ly Hỏa, Hảo Mộng Vô Hoa. Diệp Vô Truy thoáng cái ghi nhớ tên của hai người xếp hạng cao nhất.

Một người cậu không biết, mà người cậu quen biết trong hiện thực là bạn tốt của cậu, Tiếu Hoa Sinh. Hảo Mộng Vô Hoa là ID trò chơi cố định của hắn.

Cậu có chút kinh ngạc, không phải kinh ngạc Hảo Mộng Vô Hoa là thiên hạ đệ nhị, mà là kỳ quái hắn lại chỉ là thiên hạ đệ nhị.

Lúc trước hai người chơi vô số trò chơi, Hảo Mộng Vô Hoa chưa từng rớt xuống khỏi bảo tọa đệ nhất. Vô luận là loại tây huyễn hay tiên hiệp phương Đông, hắn đều bỏ rơi mọi người phía sau, vững vàng chiếm danh đầu hạng nhất.

Tề Dã đã từng vì thế mà thầm hận vô số lần.

Mà Ly Hỏa này, lại có thể khiến Hảo Mộng Vô Hoa khuất phục ở đệ nhị, đến tột cùng hắn là ai?

Ánh mắt không khỏi dừng ở vị trí đệ nhất bảng thực lực nhiều hơn vài giây, Diệp Vô Truy mới mở các bảng khác.

Trên bảng mỹ nhân đều là tên một số ID xa lạ, cậu cũng không có hứng thú. Mà bảng trên vũ khí, đệ nhất bảng vũ khí chính là một thanh trường đao.

Đệ nhất bảng vũ khí, vũ khí “Đao”, chủ nhân của nó là thiên hạ đệ cửu Diệp Vô Truy.

Đây là người chơi đầu tiên leo lên bảng vũ khí, nhưng lại thoáng cái nhảy vọt lên vị trí đầu.

Phản ứng đầu tiên của Diệp Vô Truy sau khi thấy, là liên lạc thương nghị với Hảo Mộng Vô Hoa một phen. Nhưng mà 《Nhất Mộng Giang Hồ》để hiệu quả rất thật, cũng không giúp đỡ hai người chơi trò chuyện ở cự ly xa, muốn liên hệ với bạn bè ở nơi xa, chỉ có thể mua bạch cáp tại trạm dịch, dùng bồ câu đưa tin liên lạc.

Cho nên lựa chọn tốt nhất bây giờ, chỉ có thể rời khỏi biên cảnh rừng sâu, đến trạm dịch trong thôn.

Đem một tháng thế ngoại cao nhân, Diệp Vô Truy đến được thôn xóm, là lần đầu tiên tiếp xúc với người chơi bên ngoài trừ Danh Đao, NPC, Lưu Lạc. Tuy rằng chỉ là một thôn nhỏ, nhưng có thể ở gần điểm nhiệm vụ cao cấp là có nguyên do, nhân khí ở đây cũng rất thưa thớt.

Bên cạnh người bán hàng rong rải rác, trẻ con chạy trốn chơi đùa ở đầu đường, cùng với vài người nông dân cầm dụng cụ mặc xiêm y vải thô nhưng vẻ mặt lại khinh hoãn. Trừ bọn họ, những cảnh tượng vội vã ấy, người không dễ dàng dừng lại cước bộ, Diệp Vô Truy có thể cảm nhận được khí tức trên người bọn họ giống với mình.

Khoảng cách trong lúc đó của người chơi cùng NPC phân biệt rõ ràng, nhưng đây có thể chỉ là so sánh với NPC bình thường.

Diệp Vô Truy hạ cước bộ, chuẩn bị đi đến một gian tửu quán hướng tây. Còn chưa sải bước, cậu liền nghe xa xa truyền đến một tiếng cười dài.

“Cuối cùng cậu cũng đến! Tớ đợi đã lâu!”

Chớp mắt, thanh âm người nọ đã tới gần bên tai.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương