Toàn Tức Võng Du chi Khổ Lực
-
Chương 151: Như lọt vào trong sương mù (Thượng)
Edit: Aoi Tetsu
Vân lí vụ lí
Bạch Anh Tước vừa về tới phòng tân hôn, Kim Vũ Trụ liền nhảy dựng lên hỏi: “Biết là ai làm chưa?”
Bạch Anh Tước nói: “Có chút manh mối. Quan Miên còn chưa tỉnh?”
“Cậu ấy luôn luôn rất lười, có cơ hội như vậy còn không ngủ cho đủ?” Kim Vũ Trụ than thở xong, liền thấy đôi mắt của Bạch Anh Tước không chớp một cái mà theo dõi cậu ta, lúng túng nói, “Tôi nói sai cái gì rồi?”
Bạch Anh Tước nói: “Không có, chỉ là có chút hâm mộ.”
Con mắt Kim Vũ Trụ chuyển động, cười nói: “Thời gian của anh và A Miên còn rất dài, muốn hâm mộ là tôi mới đúng.”
Bạch Anh Tước nói: “Cậu hâm mộ à?”
“Có chút.” Kim Vũ Trụ vò đầu, “Có loại cảm giác trống rỗng của nữ nhi phải xuất giá.”
Bạch Anh Tước ôm ngực nói: “Cậu nhanh chóng lấy một người, sẽ không phải trống rỗng nữa.”
Kim Vũ Trụ oa oa kêu lên: “Đả kích ngụy tình địch (tình địch giả) không cần triệt để như thế đi?”
Bạch Anh Tước rốt cục lộ ra một nụ cười, “Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi lại mọc a.”
Nhị đường ca đột nhiên đẩy cửa tiến vào, “Cảnh sát đến.”
Cục cảnh sát địa phương hiển nhiên cực kỳ coi trọng việc này, tổng cộng phái ba mươi mấy cảnh sát lại đây, trong đó có hải cảnh, cảnh sát hình sự, chuyên gia giám chứng hải dương vân vân.
Bởi vì lúc trước Lương Cần Tùng phụ trách thời điểm Quan Miên bị đe dọa, cho nên lần này cấp trên của hắn dứt khoát giao vụ án này cho hắn phụ trách. Lương Cần Tùng vừa mở miệng, vấn đề thứ nhất chính là: “Quan tiên sinh không sao chứ?”
Đại Đường Ca không biết ngọn nguồn của hắn cùng với Quan Miên lúc trước, chỉ cảm thấy người này trường tụ thiện vũ (1). Bất quá Bạch gia đang cần người trường tụ thiện vũ, nhân tiện nói: “Đứt mất hai cái xương sườn tổn thương phổi, cũng may cứu viện đúng lúc, hiện tại đang an dưỡng.”
(1) trường tụ thiện vũ: phải có tay áo dài thì múa mới đẹp, phải có điều kiện thuận lợi thì hoạt động mới có hiệu quả
Trong lòng Lương Cần Tùng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, mà nhớ tới cảnh sát phía sau đều chờ hắn ra lệnh, ngay sau khi trưng cầu ý kiến của Đại Đường Ca, sai mỗi người bọn họ tự hành động. Hắn thì lại mang theo những hình cảnh khác chuẩn bị tra hỏi đội cứu viện, vừa vặn lúc này Bạch Anh Tước xuống dưới, hắn liền cải biến (thay đổi) chủ ý, để những người khác trước tiên tra hỏi đội cứu viện, chính mình tiến lên nghênh tiếp Bạch Anh Tước.
“Ta là Lương Cần Tùng phụ trách vụ án này.” Lương Cần Tùng tháo găng tay xuống, đưa tay ra, “Nghe nói Quan tiên sinh bị thương, không biết cậu ấy khi nào thì thuận tiện cho chúng tôi lời khai?”
Bạch Anh Tước bắt tay với hắn, trầm giọng nói: “Tôi càng hi vọng biết được đáp án hơn so với anh.”
Sắc mặt Lương Cần Tùng căng thẳng, “Lẽ nào cậu ấy vẫn chưa tỉnh?”
Bạch Anh Tước lắc đầu một cái.
Lương Cần Tùng nói: “Tôi nghĩ tình huống lúc đó nhất định rất nguy hiểm, anh có thể nói một chút không?”
Bạch Anh Tước gật gật đầu, đem tình huống lúc đó kể lại một lần.
Thời điểm Lương Cần Tùng nghe đối phương sử dụng dĩ nhiên là pháo mẹ con liên hoàn, giật mình. Hắn làm cảnh sát nhiều năm như vậy, đương nhiên biết uy lực của pháo mẹ con liên hoàn, nếu không phải trước đó Bạch Lữ Thị cho bọn họ đồng hồ đeo tay có thể đẩy ***g phòng hộ lên, chỉ sợ bao nhiêu người Bạch Anh Tước và Quan Miên cũng không đủ chết.”Đối phương hiển nhiên là xuống tay độc ác. Không biết các anh gần đây có đắc tội người nào hay không?”
Bạch Anh Tước nói: “Tôi nghĩ điểm ấy cần lực lượng cảnh sát kiểm chứng giúp chúng tôi.”
Lương Cần Tùng nhớ trước đó Quan Miên nhận được lễ vật đe dọa, sắc mặt nghiêm nghị. Hỏi anh: “Anh cảm thấy, đối phương là hướng về Quan Miên hay là hướng về anh?”
Bạch Anh Tước nói: “Lúc đó tôi và Quan Miên ở cùng một chỗ, rất khó phán đoán mục tiêu của đối phương đến tột cùng là ai. Bất quá căn cứ khoảng cách cùng xem xét vũ khí, rất có thể hai chúng tôi đều là.”
Lương Cần Tùng yên lặng mà gật đầu, hiển nhiên tán đồng phân tích của anh, “Đúng rồi, danh sách khách mời tham gia tiệc cưới có thể cho tôi một phần hay không?”
“Đương nhiên có thể.” Bạch Anh Tước ra hiệu bằng tay với Nhị đường ca, Nhị đường ca lập tức đưa danh sách khách mời trong tay ra.
Lương Cần Tùng nhận lấy nhìn một chút, phần lớn đều là danh lưu (2) xã hội, quan hệ bên trong đương nhiên là đan xen chằng chịt, khó có thể tóm tắt bằng một lời. Hắn đem danh sách bỏ vào trong túi, “Trước lúc đối phương phóng tên lửa ra, anh ngoại trừ nhìn thấy bạch quang ở ngoài, còn từng nhìn thấy cái gì không? Bất luận là đồ vật gì cũng có thể hữu dụng đối với chúng tôi.”
(2) danh lưu: nhân vật nổi tiếng
Bạch Anh Tước lắc đầu nói: “Tôi cũng không thường hay lặn xuống nước, nhìn vật trong biển vẫn có chút vất vả.”
Lương Cần Tùng nói: “Nếu anh không thường hay lặn xuống nước mà Quan tiên sinh hình như cũng không phải tay bơi thiện nghệ, tại sao các anh lại chọn lễ cưới nhảy xuống biển… đặc biệt như vậy thế?”
Bạch Anh Tước nói: “Bởi vì Quan Miên ở trong lòng tôi vốn là đặc biệt.”
Lương Cần Tùng ngẩn ra, dường như không nghĩ tới anh đột nhiên toát ra một câu thông báo thâm tình như vậy, không được tự nhiên quay đầu nói: “Cảm ơn. Nếu như Quan tiên sinh tỉnh, xin anh cho chúng tôi biết.” Hắn nói, đi theo hướng của đội cứu viện.
Nhị đường ca hỏi Bạch Anh Tước: “Em cảm thấy vị cảnh sát này đáng tin sao?”
Bạch Anh Tước nói: “Anh có thể lấy trương bản nhạc ở trước mặt hắn hoảng loáng một cái,nhìn hắn có thể tới gần hay không.”
(你可以拿张谱子在他面前晃一晃,看他会不会靠过去)
Nhị đường ca: “…”
Kim Vũ Trụ đột nhiên từ trên lầu lao xuống. Tiếng bước chân của cậu ta rất vội vã, nên làm cho người dưới lầu đều nhìn sang.
Bạch Anh Tước vội hỏi: “Có phải là bà cố nội tìm tôi?”
Bước chân Kim Vũ Trụ dừng lại, dùng sức mà gật đầu.
Bạch Anh Tước cũng không quay đầu lại xông lên lầu.
Kim Vũ Trụ đang muốn xoay người lại, liền bị Nhị đường ca ôm lấy đi đến chỗ Lương Cần Tùng, “Cảnh sát rất cực khổ, chúng ta phải hỗ động phối hợp (phối hợp cùng).”
Kim Vũ Trụ không hiểu ra sao nói: “Phối hợp cái gì?”
“Đưa ra chứng cứ không có mặt, tiếp thu tra hỏi a.”
Kim Vũ Trụ nói: “Lúc đó chúng ta không phải ở cùng một chỗ trên thuyền sao? Rất nhiều người đều thấy.”
Nhị đường ca nói: “Đúng vậy. Nhưng lúc đó cảnh sát một người cũng không ở trên thuyền, một người cũng không thấy.”
“…” Kim Vũ Trụ ngoan ngoãn phối hợp bước chân của hắn, nhỏ giọng nói thầm, “Không muốn tôi làm bóng đèn ngăn em trai anh cứ việc nói thẳng, cần chi phải quanh co lòng vòng.”
Bạch Anh Tước xông vào phòng, đã thấy Quan Miên mắt vẫn nhắm như cũ nằm ở trên giường, cả vị trí thả tay cũng chưa từng thay đổi. Anh đi tới bên giường, đột nhiên cúi người để sát vào lỗ tai Quan Miên, khẽ cười nói: “Vị trí tay em không thay đổi, nhưng vị trí tóc thay đổi.”
Quan Miên mở mắt ra, “Sợi nào?”
“Sợi này, còn có sợi này…” Ngón tay Bạch Anh Tước xen vào giữa mái tóc của cậu, vuốt nhẹ nhàng.
Quan Miên nói: “Vẫn chưa bắt được hung thủ?” Nếu như đã tìm được hung thủ, anh tuyệt đối sẽ không nhàn nhã giống hiện tại như thế.
Ngón tay Bạch Anh Tước dừng lại một chút, kiên định nói: “Tôi sẽ bắt được hắn.”
Quan Miên cụp mắt, nói tránh đi: “Tôi phải bao lâu mới có thể khỏe?”
Bạch Anh Tước nói: “Bác sĩ nói phải nửa tháng.”
Quan Miên cau mày nói: “Sớm biết thế, nên để anh thay tôi đỡ đạn.”
Bạch Anh Tước nhướng mày nói: “Tại sao?”
Quan Miên nói: “Tôi muốn viết bản kế hoạch, anh không cần.”
Bạch Anh Tước bật cười nói: “Hiện tại mới nhớ à? Vậy lúc đó tại sao lại nhào tới?”
Quan Miên nói: “Khả năng bơi lội của anh rất tốt, hi vọng chạy thoát thân của chúng ta lớn hơn.”
Bạch Anh Tước cúi đầu, cằm đặt ở trên gối, dùng đầu lưỡi khẽ liếm vành tai của cậu một cái, nhẹ giọng nói: “Chỉ là như vậy?”
Quan Miên trầm ngâm chốc lát, “Cũng có chút nhân tố tâm lý.”
Bạch Anh Tước cười híp mắt hỏi: “Chiếm nhiều hay ít?”
Quan Miên nói: “Tôi là chuyên gia phân tích số liệu, anh cảm thấy thế nào?”
“Toàn bộ.”
“Ồ?”
Bạch Anh Tước nói: “Bởi vì tôi là bạn đời hợp pháp của vị chuyên gia phân tích số liệu này.”
Quan Miên nói: “Hôn lễ của chúng ta chưa hoàn thành.”
“Ai nói thế?” Bạch Anh Tước nói, “Đăng ký ở cục dân chính đã có hiệu lực từ một giờ trước, cho nên chúng ta hợp pháp.”
Quan Miên nói: “Nói cách khác, nếu như chúng ta muốn chia tay, nhất định phải trải qua thủ tục ly hôn?”
Bạch Anh Tước nói: “Giống với xuyên qua thời không, lý luận tồn tại tính khả thi, nhưng không thể dùng thực tiễn duy trì.” (ý là thủ tục ly hôn nói thì nói vậy, chứ không thể làm đâu, giống như xuyên không vậy, chỉ có thể xảy ra trong truyện, sách,..không thể xảy ra trong đời thực =))))))
Quan Miên nói: “Có lẽ có một ngày sẽ thực hiện, giống như Napoleon có một ngày xuyên qua Đại Tây Dương phát hiện đại lục mới.”
Bạch Anh Tước buồn cười.
“Làm sao vậy?”
Bạch Anh Tước nói: “Không, tôi chỉ là nghĩ… Columbus bây giờ có khả năng đang thích ứng cuộc sống mới mẻ của hoàng đế nước Pháp.”
Quan Miên trầm mặc một chút nói: “Tên của ông ta và Napoleon khá giống.”
(A Miên lộn tên hai ông này với nhau rồi, đáng yêu khiếp ><) Bạch Anh Tước cười gật đầu nói: “Đúng vậy, đều có “luân” (chỗ này cũng có thể hiểu là luân tử: bánh xe đạp), có thể là người thích xe đạp.” (Napoleon: Nã Phá Luân, Columbus: Kha Luân Bố) Cửa bị gõ nhẹ một cái. “Mời vào.” Bạch Anh Tước đứng lên. Đại Đường Ca đẩy cửa ra nói: “Tìm được kẻ tình nghi.” Bạch Anh Tước và Quan Miên đều liếc mắt nhìn nhau một cái. Bạch Anh Tước nhìn sắc mặt hắn nghiêm nghị không thấy một chút vui sướng tìm được kẻ tình nghi nào, tâm trạng trầm xuống nói: “Chết rồi?” Đại Đường Ca gật gật đầu, “Hơn nữa người bị tình nghi giết hắn cũng bị bắt ngay tại chỗ.” Trong lòng của Bạch Anh Tước và Quan Miên đột nhiên có loại dự cảm xấu. Đại Đường Ca nói: “Là Kim Vũ Trụ.” “…” Mọi người có ai có truyện gì hơi hơi giống kiểu Xuyên việt chi nhà có tiểu phu lang hay Xuyên việt chi miễn vi kì nam giới thiệu cho mình nha:”> Lục tung mấy list rồi mà vẫn không có truyện nào hay để đọc –
Vân lí vụ lí
Bạch Anh Tước vừa về tới phòng tân hôn, Kim Vũ Trụ liền nhảy dựng lên hỏi: “Biết là ai làm chưa?”
Bạch Anh Tước nói: “Có chút manh mối. Quan Miên còn chưa tỉnh?”
“Cậu ấy luôn luôn rất lười, có cơ hội như vậy còn không ngủ cho đủ?” Kim Vũ Trụ than thở xong, liền thấy đôi mắt của Bạch Anh Tước không chớp một cái mà theo dõi cậu ta, lúng túng nói, “Tôi nói sai cái gì rồi?”
Bạch Anh Tước nói: “Không có, chỉ là có chút hâm mộ.”
Con mắt Kim Vũ Trụ chuyển động, cười nói: “Thời gian của anh và A Miên còn rất dài, muốn hâm mộ là tôi mới đúng.”
Bạch Anh Tước nói: “Cậu hâm mộ à?”
“Có chút.” Kim Vũ Trụ vò đầu, “Có loại cảm giác trống rỗng của nữ nhi phải xuất giá.”
Bạch Anh Tước ôm ngực nói: “Cậu nhanh chóng lấy một người, sẽ không phải trống rỗng nữa.”
Kim Vũ Trụ oa oa kêu lên: “Đả kích ngụy tình địch (tình địch giả) không cần triệt để như thế đi?”
Bạch Anh Tước rốt cục lộ ra một nụ cười, “Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi lại mọc a.”
Nhị đường ca đột nhiên đẩy cửa tiến vào, “Cảnh sát đến.”
Cục cảnh sát địa phương hiển nhiên cực kỳ coi trọng việc này, tổng cộng phái ba mươi mấy cảnh sát lại đây, trong đó có hải cảnh, cảnh sát hình sự, chuyên gia giám chứng hải dương vân vân.
Bởi vì lúc trước Lương Cần Tùng phụ trách thời điểm Quan Miên bị đe dọa, cho nên lần này cấp trên của hắn dứt khoát giao vụ án này cho hắn phụ trách. Lương Cần Tùng vừa mở miệng, vấn đề thứ nhất chính là: “Quan tiên sinh không sao chứ?”
Đại Đường Ca không biết ngọn nguồn của hắn cùng với Quan Miên lúc trước, chỉ cảm thấy người này trường tụ thiện vũ (1). Bất quá Bạch gia đang cần người trường tụ thiện vũ, nhân tiện nói: “Đứt mất hai cái xương sườn tổn thương phổi, cũng may cứu viện đúng lúc, hiện tại đang an dưỡng.”
(1) trường tụ thiện vũ: phải có tay áo dài thì múa mới đẹp, phải có điều kiện thuận lợi thì hoạt động mới có hiệu quả
Trong lòng Lương Cần Tùng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, mà nhớ tới cảnh sát phía sau đều chờ hắn ra lệnh, ngay sau khi trưng cầu ý kiến của Đại Đường Ca, sai mỗi người bọn họ tự hành động. Hắn thì lại mang theo những hình cảnh khác chuẩn bị tra hỏi đội cứu viện, vừa vặn lúc này Bạch Anh Tước xuống dưới, hắn liền cải biến (thay đổi) chủ ý, để những người khác trước tiên tra hỏi đội cứu viện, chính mình tiến lên nghênh tiếp Bạch Anh Tước.
“Ta là Lương Cần Tùng phụ trách vụ án này.” Lương Cần Tùng tháo găng tay xuống, đưa tay ra, “Nghe nói Quan tiên sinh bị thương, không biết cậu ấy khi nào thì thuận tiện cho chúng tôi lời khai?”
Bạch Anh Tước bắt tay với hắn, trầm giọng nói: “Tôi càng hi vọng biết được đáp án hơn so với anh.”
Sắc mặt Lương Cần Tùng căng thẳng, “Lẽ nào cậu ấy vẫn chưa tỉnh?”
Bạch Anh Tước lắc đầu một cái.
Lương Cần Tùng nói: “Tôi nghĩ tình huống lúc đó nhất định rất nguy hiểm, anh có thể nói một chút không?”
Bạch Anh Tước gật gật đầu, đem tình huống lúc đó kể lại một lần.
Thời điểm Lương Cần Tùng nghe đối phương sử dụng dĩ nhiên là pháo mẹ con liên hoàn, giật mình. Hắn làm cảnh sát nhiều năm như vậy, đương nhiên biết uy lực của pháo mẹ con liên hoàn, nếu không phải trước đó Bạch Lữ Thị cho bọn họ đồng hồ đeo tay có thể đẩy ***g phòng hộ lên, chỉ sợ bao nhiêu người Bạch Anh Tước và Quan Miên cũng không đủ chết.”Đối phương hiển nhiên là xuống tay độc ác. Không biết các anh gần đây có đắc tội người nào hay không?”
Bạch Anh Tước nói: “Tôi nghĩ điểm ấy cần lực lượng cảnh sát kiểm chứng giúp chúng tôi.”
Lương Cần Tùng nhớ trước đó Quan Miên nhận được lễ vật đe dọa, sắc mặt nghiêm nghị. Hỏi anh: “Anh cảm thấy, đối phương là hướng về Quan Miên hay là hướng về anh?”
Bạch Anh Tước nói: “Lúc đó tôi và Quan Miên ở cùng một chỗ, rất khó phán đoán mục tiêu của đối phương đến tột cùng là ai. Bất quá căn cứ khoảng cách cùng xem xét vũ khí, rất có thể hai chúng tôi đều là.”
Lương Cần Tùng yên lặng mà gật đầu, hiển nhiên tán đồng phân tích của anh, “Đúng rồi, danh sách khách mời tham gia tiệc cưới có thể cho tôi một phần hay không?”
“Đương nhiên có thể.” Bạch Anh Tước ra hiệu bằng tay với Nhị đường ca, Nhị đường ca lập tức đưa danh sách khách mời trong tay ra.
Lương Cần Tùng nhận lấy nhìn một chút, phần lớn đều là danh lưu (2) xã hội, quan hệ bên trong đương nhiên là đan xen chằng chịt, khó có thể tóm tắt bằng một lời. Hắn đem danh sách bỏ vào trong túi, “Trước lúc đối phương phóng tên lửa ra, anh ngoại trừ nhìn thấy bạch quang ở ngoài, còn từng nhìn thấy cái gì không? Bất luận là đồ vật gì cũng có thể hữu dụng đối với chúng tôi.”
(2) danh lưu: nhân vật nổi tiếng
Bạch Anh Tước lắc đầu nói: “Tôi cũng không thường hay lặn xuống nước, nhìn vật trong biển vẫn có chút vất vả.”
Lương Cần Tùng nói: “Nếu anh không thường hay lặn xuống nước mà Quan tiên sinh hình như cũng không phải tay bơi thiện nghệ, tại sao các anh lại chọn lễ cưới nhảy xuống biển… đặc biệt như vậy thế?”
Bạch Anh Tước nói: “Bởi vì Quan Miên ở trong lòng tôi vốn là đặc biệt.”
Lương Cần Tùng ngẩn ra, dường như không nghĩ tới anh đột nhiên toát ra một câu thông báo thâm tình như vậy, không được tự nhiên quay đầu nói: “Cảm ơn. Nếu như Quan tiên sinh tỉnh, xin anh cho chúng tôi biết.” Hắn nói, đi theo hướng của đội cứu viện.
Nhị đường ca hỏi Bạch Anh Tước: “Em cảm thấy vị cảnh sát này đáng tin sao?”
Bạch Anh Tước nói: “Anh có thể lấy trương bản nhạc ở trước mặt hắn hoảng loáng một cái,nhìn hắn có thể tới gần hay không.”
(你可以拿张谱子在他面前晃一晃,看他会不会靠过去)
Nhị đường ca: “…”
Kim Vũ Trụ đột nhiên từ trên lầu lao xuống. Tiếng bước chân của cậu ta rất vội vã, nên làm cho người dưới lầu đều nhìn sang.
Bạch Anh Tước vội hỏi: “Có phải là bà cố nội tìm tôi?”
Bước chân Kim Vũ Trụ dừng lại, dùng sức mà gật đầu.
Bạch Anh Tước cũng không quay đầu lại xông lên lầu.
Kim Vũ Trụ đang muốn xoay người lại, liền bị Nhị đường ca ôm lấy đi đến chỗ Lương Cần Tùng, “Cảnh sát rất cực khổ, chúng ta phải hỗ động phối hợp (phối hợp cùng).”
Kim Vũ Trụ không hiểu ra sao nói: “Phối hợp cái gì?”
“Đưa ra chứng cứ không có mặt, tiếp thu tra hỏi a.”
Kim Vũ Trụ nói: “Lúc đó chúng ta không phải ở cùng một chỗ trên thuyền sao? Rất nhiều người đều thấy.”
Nhị đường ca nói: “Đúng vậy. Nhưng lúc đó cảnh sát một người cũng không ở trên thuyền, một người cũng không thấy.”
“…” Kim Vũ Trụ ngoan ngoãn phối hợp bước chân của hắn, nhỏ giọng nói thầm, “Không muốn tôi làm bóng đèn ngăn em trai anh cứ việc nói thẳng, cần chi phải quanh co lòng vòng.”
Bạch Anh Tước xông vào phòng, đã thấy Quan Miên mắt vẫn nhắm như cũ nằm ở trên giường, cả vị trí thả tay cũng chưa từng thay đổi. Anh đi tới bên giường, đột nhiên cúi người để sát vào lỗ tai Quan Miên, khẽ cười nói: “Vị trí tay em không thay đổi, nhưng vị trí tóc thay đổi.”
Quan Miên mở mắt ra, “Sợi nào?”
“Sợi này, còn có sợi này…” Ngón tay Bạch Anh Tước xen vào giữa mái tóc của cậu, vuốt nhẹ nhàng.
Quan Miên nói: “Vẫn chưa bắt được hung thủ?” Nếu như đã tìm được hung thủ, anh tuyệt đối sẽ không nhàn nhã giống hiện tại như thế.
Ngón tay Bạch Anh Tước dừng lại một chút, kiên định nói: “Tôi sẽ bắt được hắn.”
Quan Miên cụp mắt, nói tránh đi: “Tôi phải bao lâu mới có thể khỏe?”
Bạch Anh Tước nói: “Bác sĩ nói phải nửa tháng.”
Quan Miên cau mày nói: “Sớm biết thế, nên để anh thay tôi đỡ đạn.”
Bạch Anh Tước nhướng mày nói: “Tại sao?”
Quan Miên nói: “Tôi muốn viết bản kế hoạch, anh không cần.”
Bạch Anh Tước bật cười nói: “Hiện tại mới nhớ à? Vậy lúc đó tại sao lại nhào tới?”
Quan Miên nói: “Khả năng bơi lội của anh rất tốt, hi vọng chạy thoát thân của chúng ta lớn hơn.”
Bạch Anh Tước cúi đầu, cằm đặt ở trên gối, dùng đầu lưỡi khẽ liếm vành tai của cậu một cái, nhẹ giọng nói: “Chỉ là như vậy?”
Quan Miên trầm ngâm chốc lát, “Cũng có chút nhân tố tâm lý.”
Bạch Anh Tước cười híp mắt hỏi: “Chiếm nhiều hay ít?”
Quan Miên nói: “Tôi là chuyên gia phân tích số liệu, anh cảm thấy thế nào?”
“Toàn bộ.”
“Ồ?”
Bạch Anh Tước nói: “Bởi vì tôi là bạn đời hợp pháp của vị chuyên gia phân tích số liệu này.”
Quan Miên nói: “Hôn lễ của chúng ta chưa hoàn thành.”
“Ai nói thế?” Bạch Anh Tước nói, “Đăng ký ở cục dân chính đã có hiệu lực từ một giờ trước, cho nên chúng ta hợp pháp.”
Quan Miên nói: “Nói cách khác, nếu như chúng ta muốn chia tay, nhất định phải trải qua thủ tục ly hôn?”
Bạch Anh Tước nói: “Giống với xuyên qua thời không, lý luận tồn tại tính khả thi, nhưng không thể dùng thực tiễn duy trì.” (ý là thủ tục ly hôn nói thì nói vậy, chứ không thể làm đâu, giống như xuyên không vậy, chỉ có thể xảy ra trong truyện, sách,..không thể xảy ra trong đời thực =))))))
Quan Miên nói: “Có lẽ có một ngày sẽ thực hiện, giống như Napoleon có một ngày xuyên qua Đại Tây Dương phát hiện đại lục mới.”
Bạch Anh Tước buồn cười.
“Làm sao vậy?”
Bạch Anh Tước nói: “Không, tôi chỉ là nghĩ… Columbus bây giờ có khả năng đang thích ứng cuộc sống mới mẻ của hoàng đế nước Pháp.”
Quan Miên trầm mặc một chút nói: “Tên của ông ta và Napoleon khá giống.”
(A Miên lộn tên hai ông này với nhau rồi, đáng yêu khiếp ><) Bạch Anh Tước cười gật đầu nói: “Đúng vậy, đều có “luân” (chỗ này cũng có thể hiểu là luân tử: bánh xe đạp), có thể là người thích xe đạp.” (Napoleon: Nã Phá Luân, Columbus: Kha Luân Bố) Cửa bị gõ nhẹ một cái. “Mời vào.” Bạch Anh Tước đứng lên. Đại Đường Ca đẩy cửa ra nói: “Tìm được kẻ tình nghi.” Bạch Anh Tước và Quan Miên đều liếc mắt nhìn nhau một cái. Bạch Anh Tước nhìn sắc mặt hắn nghiêm nghị không thấy một chút vui sướng tìm được kẻ tình nghi nào, tâm trạng trầm xuống nói: “Chết rồi?” Đại Đường Ca gật gật đầu, “Hơn nữa người bị tình nghi giết hắn cũng bị bắt ngay tại chỗ.” Trong lòng của Bạch Anh Tước và Quan Miên đột nhiên có loại dự cảm xấu. Đại Đường Ca nói: “Là Kim Vũ Trụ.” “…” Mọi người có ai có truyện gì hơi hơi giống kiểu Xuyên việt chi nhà có tiểu phu lang hay Xuyên việt chi miễn vi kì nam giới thiệu cho mình nha:”> Lục tung mấy list rồi mà vẫn không có truyện nào hay để đọc –
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook