Toàn Tức Võng Du chi Khổ Lực
-
Chương 131: Nói bóng nói gió (trung)
Tiếp tục hay không, đưa ra quyết định.
Dùng xong bữa khuya, tiễn Bạch Anh Tước về nhà, Quan Miên nằm dài trên giường mở to mắt nhìn lên trần nhà.
Kim Vũ Trụ từng nói, hình ảnh được cảnh sát xử lý giống như số liệu bị đảo thứ tự, chẳng khác nào phương trình có hai hằng số, hoàn toàn có thể tính ra đáp án. Vì vậy cuối cùng Bạch Anh Tước phục hồi được hai tấm ảnh cậu không lấy làm ngạc nhiên chút nào, điều khiến cậu để ý là cậu nhận ra người ốm.
Người đó là chuyên gia phần mềm vào tù chung ngày với cậu vì tội tham ô công quỹ, tuyệt đối không phải tội trộm cắp nghiêm trọng như báo nói.
Có lẽ chỉ là trùng hợp.
Giống như cùng một tấm ảnh lại có thể cho ra hai kết quả, chuyên gia phần mềm chỉ vô tình tương tự với điều kiện trong ảnh thôi.
Vào tù trong cùng một ngày, sống chung thành phố, rành máy tính.
“Mở đèn.”
Đèn đầu giường bất chợt sáng lên.
Quan Miên từ trên giường bật dậy, tựa lưng vào đầu giường và dùng hai tay xoa mặt.
Trong xã hội hiện đại, muốn che giấu triệt để tung tích của một người là không thể. Vậy nên trước khi Kim Vũ Trụ bỏ trốn đã tung ra rất nhiều tin giả. Số lượng tin tức tuy nhiều nhưng chỉ cần đối phương có chuyên gia phân tích số liệu giỏi thì sẽ lọc ra được tin tức hữu dụng. Nếu người chết trong tù là do bọn người nọ giết, vậy tức là họ đã nắm được tin tức chính xác.
Cái chết trong tù có lẽ khiến họ lơ là vì tưởng đã bịt miệng thành công, nhưng biết đâu lại không. Bởi chỉ cần các chuyên gia phân tích số liệu kia kiên nhẫn một tí là có thể nhận ra tin tức khác nhau của cậu và người xấu số kia. Nhưng cái chết trong tù cũng cho thấy phương hướng điều tra của họ là cao thủ máy tính, tức là cậu vẫn còn cơ hội nghỉ ngơi và chuẩn bị.
Ngày Kim Vũ Trụ ra tù bắt đầu bước vào thời kỳ đếm ngược. Cậu không biết hắn có nhận được tin chưa, nếu chưa thì trước khi bị tìm đến cửa, cậu phải báo với Kim Vũ Trụ.
Quan Miên đột nhiên nhảy khỏi giường và bật máy tính lên, mở một email ra.
Email đó cậu vẫn chưa xóa vì có cảm giác sẽ cần dùng đến. Đây là bản năng của chuyên viên phân tích số liệu, họ thường có sở thích sưu tập đủ loại tin tức.
Lúc gửi thư có lẽ Kim Vũ Trụ cảm giác đã rất an toàn nên đường hoàng để lại địa chỉ người gửi – Nhà giam Trường Phong thành phố BB.
Quan Miên bất giác nhấc điện thoại bấm số, nhưng khi có người bắt máy cậu lại đặt xuống.
Trong đầu cậu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ. Biết đâu đối phương đã phát hiện ra cậu, nhưng muốn tìm đồng bọn của cậu nên cố ý giết chuyên gia phần mềm kia nhằm thu hút sự chú ý, hòng gài bẫy cậu đánh động Kim Vũ Trụ rồi bắt gọn.
Nhưng làm sao họ dám chắc mình có thể phục hồi tấm ảnh đã bị cảnh sát xử lý?
Quan Miên tự nhiên thấy rùng mình ớn lạnh.
Bởi vì cậu cảm giác thấy mình đang có chiều hướng dẫn dắt mọi chuyện đến một kết quả.
Dạ dày cậu đột ngột co rút cứ như không thể tiêu hóa món beefsteak mới ăn.
Quan Miên thất thần xóa đi email, tắt máy tính, lấy một viên thuốc nuốt vào rồi đến bên cửa sổ đứng ngây người nhìn ra ngoài.
Thật ra cậu rất rõ, Bạch Anh Tước chưa từng làm chuyện gì đáng ngờ. Do bản thân cậu không đủ tự tin và phỏng đoán chủ quan khiến mình trở thành một người yếu bóng vía, nghi ngờ vô căn cứ đến buồn cười, nhưng càng buồn cười hơn là cậu biết rõ vấn đề ở đâu, nhưng không thể nào giải quyết.
Lý trí bảo với cậu tránh xa Bạch Anh Tước.
Tình cảm bảo cậu tin tưởng Bạch Anh Tước.
Cuối cùng kết quả là ngoài mặt cậu tỏ vẻ tin tưởng Bạch Anh Tước, nhưng trong lòng lại muốn cố tránh xa anh.
Sự thiếu quyết đoán của cậu khiến cả hai phương diện đều không thu được kết quả tốt.
Quan Miên nhìn bóng ngược của mình phản chiếu trên cửa sổ, cảm thấy dạ dày hình như càng đau hơn.
Dù đau cả nửa buổi tối nhưng hôm sau Quan Miên vẫn đi làm như thường. Hôm nay là lễ khai mạc của hội triển lãm trang sức, trung tâm triển lãm thiếu người, cậu lại vừa nghỉ phép liền tù tì mười ngày, về tình về lý đều nên có mặt.
Tám giờ năm mươi phút mới đến lễ khai mạc nhưng bãi đỗ xe đã chật kín đủ loại phương tiện giao thông.
Quan Miên dùng đường dành cho nhân viên đi vào phòng thay đồ, bắt gặp Mark Ngụy đứng ngay đầu đường thò đầu nhìn ra ngoài, “Anh đang nhìn gì đấy?”
Mark Ngụy giật thót, đưa tay ra hiệu cho cậu im lặng, “Sếp bảo chúng ta cứ chờ cấp trên sắp xếp.”
Quan Miên: “Ừm.”
Mark Ngụy thấy cậu xoay lưng bỏ đi thì vội kéo lại, “Ê nè, người yêu cũ của cậu đến rồi.”
Quan Miên bực mình tránh đi.
“Đừng nói vì chị ta thay lòng đổi dạ mà cậu ôm hận nha?” Mark Ngụy nói bằng giọng quái gở, “Thật ra giờ cậu cũng khá lắm mà. Chả phải câu được cả Bạch Anh Tước của Tập đoàn Thịnh An sao?”
Anh ta nói đi nói lại chỉ có bấy nhiêu, Quan Miên nhắm mắt cũng nói lại được, quay đầu bỏ đi thẳng về phòng nghỉ của nhân viên. Tối qua chỉ ngủ có bốn tiếng đồng hồ, thiếu ngủ nghiêm trọng khiến cậu cả giác người cứ lâng lâng.
Vào phòng nghỉ, Quan Miên vơ đại áo khoác không biết của ai cuộn lại làm gối đầu để ngủ. Cậu mệt quá rồi, đầu vừa đặt xuống chưa đầy vài giây đã ngủ mất.
Cũng không biết là bao lâu sau, áo khoác dưới đầu tự dưng bị giật mất, sau đó là tiếng Mark Ngụy đau đớn gào thét: “Á á á, áo khoác lông cười EC-P của tôi! Cậu có biết cái áo này ngốn hết hai tháng lương của tôi không? Cậu dám lấy làm gối đầu?”
Quan Miên ngồi dậy, dụi mắt nói: “Xin lỗi.”
Mark Ngụy ngừng la, ngạc nhiên nhìn cậu một cái rồi quay đi phủi áo và treo lại lên giá.
“Ăn cơm trưa chưa?” Quan Miên đứng dậy duỗi tay.
“Giờ còn chưa tới mười giờ, ăn trưa cái gì. Í, bị cậu hại suýt quên, sếp bảo tôi vào kêu cậu ra làm! Hôm nay có quá trời khách, sếp nói cậu với Cốc Thi Vận thân nhau nên giao cho cậu nhóm bên Du Thị của Du Hải Ba.”
Hiện tại cậu chẳng muốn dây dưa gì với người của Đảng Cải cách, nghe Mark nói vậy cậu bèn nhíu mày hỏi: “Không có lựa chọn khác à?”
Mark Ngụy phì cười, “Cậu tưởng đi chợ mua rau hả, còn ở đó kén cá chọn canh. Du Hải Ba là ông lớn, ra tay hào phóng lắm, không ít kẻ muốn mà không được đấy, cậu còn đòi hỏi. Nhưng cũng phải, cậu có Bạch Anh Tước cơ mà. So ra anh ta… Ê, tôi còn chưa nói hết. Cậu vô phép quá đấy.”
Quan Miên nhanh chóng bước ra đường đi dành cho nhân viên. Cậu cảm giác thay vì ngồi nghe Mark Ngụy lải nhải, chi bằng ra đón Cốc Thi Vận và Du Hải Ba.
Du Hải Ba đúng là hào phóng như lời đồn, cậu vừa tới, trợ lý của gã đã dúi vào tay Quan Miên vài tờ tiền.
Căn cứ theo nguyên tắc hàng miễn phí dại gì không lấy, Quan Miên thản nhiên nhét tiền vào túi.
Để tiếp đón khách hôm nay, trung tâm triển lãm đặc biệt mở thêm mấy phòng chuyên tiếp khách VIP. Sau khi dẫn Du Hải Ba vào chỗ, cậu ngồi vào ghế của chuyên viên giới thiệu sau lưng Du Hải Ba. Mỗi khách VIP đều mang tai nghe có micro với tần số khác nhau, dùng để giao tiếp với chuyên viên giới thiệu của mình.
Đèn dần dần mờ đi, trong không trung hiện lên đủ loại ảnh trang sức rực rỡ vô cùng bắt mắt. Dưới chuỗi ảnh ảo là một chuyên viên đang kể lại câu chuyện đằng sau những thiết kế.
Xem được một lúc, Du Hải Ba đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Quan Miên vốn muốn dẫn gã đi nhưng Mark Ngụy đã sấn tới rất đúng lúc, hớn hở nhận lấy mối này. Quan Miên vui vẻ ngồi yên, cứ mắt nhắm mắt mở để anh ta dẫn Du Hải Ba đi.
“Đừng cử động đừng nhìn quanh đừng có phản ứng, im lặng nghe tôi nói.” Tiếng của Cốc Thi Vận đột nhiên truyền vào tai cậu. Quan Miên vẻ mặt vô cảm nhìn lên ảnh ảo cứ như không nghe thấy tiếng của chị ta.
“Sau lễ khai mạc, trưa nay có một bữa tiệc vào khoảng mười hai giờ. Cậu có biết bí mật của trung tâm triển lãm không?”
Quan Miên không có phản ứng gì.
Cốc Thi Vận nhịn không được quay sang nhìn cậu một cái.
Quan Miên vẫn chăm chú nhìn vào ảnh ảo như cũ.
Trợ lý đột nhiên cười bảo với Cốc Thi Vận: “Mới mấy phút không gặp đã muốn tìm ông chủ à?”
Cốc Thi Vận thản nhiên liếc gã nhưng không nói gì.
Trợ lý mất mặt, hắc hắc cười rồi thôi.
Cốc Thi Vận nghiêng đầu, dùng tay che miệng nói tiếp: “Nói chuyện đi.”
Quan Miên đáp: “Không biết.”
Tiếng của cậu tuy nhỏ nhưng trợ lý ngồi rất gần cậu nên khó tránh quay đầu nhìn cậu.
Quan Miên nói tiếp: “Ở chỗ tôi đang có khách, chị tự nghĩ cách giải quyết đi.”
Trợ lý tưởng cậu nói chuyện với đồng nghiệp bèn quay đi.
Nghe Quan Miên nói thế, Cốc Thi Vận biết đã bị phát hiện nên lập tức tắt máy.
Một lúc sau Du Hải Ba cùng Mark Ngụy quay về. Trông vẻ mặt hớn hả hớn hở của Mark Ngụy là biết ngay anh ta rất hài lòng với số thù lao.
Du Hải Ba đột nhiên đưa một cái bật lửa trước mặt Quan Miên.
Quan Miên ngẩn ra, ngước lên nhìn gã.
Du Hải Ba lấy thuốc đưa lên miệng, vừa rướn người tới trước đã nghe Quan Miên nói: “Chỗ này cấm hút thuốc.”
Du Hải Ba kinh ngạc nhìn cậu, khẽ bảo xin lỗi rồi cất thuốc đi.
Quan Miên trả bật lửa lại cho gã.
Du Hải Ba phất tay.
Quan Miên biết gã cố ý tặng cậu bật lửa xem như an ủi vừa nãy cậu bị Mark Ngụy giành mất mối. Du Hải Ba hào phóng là chuyện ai cũng biết, nhưng không ngờ mấy chuyện lặt vặt gã cũng xử lý rõ ràng rành mạch đến thế. Xem ra tuổi gã còn trẻ mà một mình đứng đầu Du Thị chẳng phải chuyện vô lý.
Lẽ khai mạc kết thúc, khách mời lục tục đi lên nhà hàng trên lầu.
Quan Miên cũng định đứng lên lại thấy Du Hải Ba vẫy tay ra hiệu cho cậu ngồi xuống, “Tôi đời này không thích chen chúc với người khác, họ thích lên trước cứ để họ lên trước đi.” Gã theo thói quen lấy thuốc ra, nhưng khi ánh mắt liếc tới Quan Miên lại biết điều cất vào, “Hút thuốc thành thói quen rồi.”
Quan Miên không nói lời nào ngồi xuống. Trừ những lúc cần giải thích, phần lớn thời gian còn lại cậu đều giữ im lặng.
Du Hải Ba cũng không để bụng, lẳng lặng nhìn cậu một lúc rồi hỏi: “Chúng ta có phải từng gặp mặt ở đâu không?”
Quan Miên đáp: “Không.”
Du Hải Ba lắc đầu nói: “Không đâu, tôi chả có sở trường gì nhưng trí nhớ lại không tệ. Tôi nhất định đã từng gặp cậu.”
Quan Miên không nói gì.
Du Hải Ba nghiêng đầu nhìn trợ lý.
“Tôi vào Du Thị mới có ba năm, về việc nhận mặt chắc thư ký Cốc rành hơn ạ.” Trợ lý đùn đẩy cho Cốc Thi Vận.
Cốc Thi Vận nói: “Gặp rồi cũng không có gì lạ. Trước đây cậu ấy từng lên mặt báo.”
“Ồ?” Du Hải Ba lấy làm hứng thú hỏi.
Quan Miên đột nhiên nói: “Mọi người đi gần hết rồi, chúng ta đi thôi?”
Trợ lý trừng mắt cậu như trách cậu không biết điều.
Về việc Quan Miên làm gã cụt hứng Du Hải Ba cũng không để bụng, không gây khó dễ mà nghe lời đứng dậy, “Đi thôi.”
Đưa người của Du Thị vào nhà hàng xong xuôi, Quan Miên ngồi thang máy xuống đường dành cho nhân viên để ăn cơm.
Hôm nay nhân viên đi làm nhiều hơn ngày thường, căn tin chật nít toàn người là người.
Mark Ngụy vừa ợ vừa đi tới, “Ủa? Cậu vẫn chưa ăn hả. Hồi xưa có thấy cậu liều mạng vậy đâu.”
Quan Miên nói: “Không liều bằng anh.”
Mark Ngụy nhớ lại hành vi giật mối ban nãy của mình, nghe cậu nói thế đành ngại ngùng bỏ đi.
Quan Miên lãnh cơm, nhanh chóng ăn xong, định bụng đi đánh một giấc thì nghe thấy tiếng Cốc Thi Vận vang lên từ tai nghe, “Cậu đang ở đâu?”
Quan Miên đáp: “Trung tâm triển lãm.”
“Vị trí cụ thể, tôi đến tìm cậu.” Như sợ cậu không nể mặt, chị ta còn nói thêm: “Chuyện gấp lắm!”
Quan Miên nói: “Bây giờ là giờ nghỉ trưa, tôi từ chối tăng ca.” Nói xong, cậu nhét luôn tai nghe vào túi, sau đó đi thẳng một mạch vào phòng nghỉ ngủ trưa.
Trong trung tâm triển lãm, ngoài phòng nghỉ ra còn có phòng sinh hoạt và vui chơi để nhân viên giải trí trong lúc giải lao. Phòng nghỉ chỉ có một sô pha và mấy cái ghế, vậy nên hai phòng còn lại được ưa chuộng hơn nhiều. Thường vào buổi trưa phòng nghỉ chẳng có ai.
Nhưng hôm nay hình như phòng nghỉ đã định trước phải tiếp nhiều khách.
Lúc Quan Miên đang mơ màng thiếp đi lại bị người khác gọi dậy.
Cậu mở mắt ra thì thấy Cốc Thi Vận đang nhìn mình, ngón tay còn đang đặt trên ngực cậu.
“Suỵt.” Cốc Thi Vận căng thẳng nhìn chung quanh.
Quan Miên lười biếng nói: “Tôi với chị không thân.”
Cốc Thi Vận nhét một thứ vào tay cậu, thấp giọng nói: “Tôi biết Bạch Anh Tước đang tìm thứ này, cậu giao cho cậu ấy hộ tôi.”
“Thứ gì?” Quan Miên chợt thấy tỉnh táo hẳn ra.
Cốc Thi Vận nói: “Nếu cậu có thể mở ra thì cứ xem trước.” Dường như chị ta cho rằng Quan Miên không đủ khả năng mở nó ra nên thuận miệng bảo thế. Sau đó chị ta lấy máy tính bảng ra quan sát tình huống các phòng trong camera, thấy an toàn mới mở cửa đi khỏi.
Quan Miên mở tay ra xem.
Một ổ cứng bé bằng móng tay.
Bạch Anh Tước đang tìm thứ này? Cốc Thi Vận tại sao lại muốn giao cho anh?
Mãi đến khi tan ca trong đầu cậu vẫn đang lẩn quẩn hai câu hỏi này, vì vậy khi Bạch Anh Tước nói chuyện cậu chẳng mấy để ý.
“Nghĩ đến người khác ngay trước mặt bạn trai của mình hình như không hay cho lắm.” Bạch Anh Tước lên án một cách ngắn gọn súc tích.
Quan Miên hỏi: “Làm sao anh biết tôi không phải đang nghĩ về chuyện của anh?”
Bạch Anh Tước mỉm cười, “Thân là bạn trai của em, anh cảm thấy vô cùng vinh dự. Nhưng với quan hệ của hai ta, có việc gì mà em phải suy nghĩ một mình, cứ việc nói ra để chúng mình cùng suy nghĩ đi.”
Quan Miên nói: “Tôi đang suy nghĩ về đề nghị hồi nãy của anh.”
Bạch Anh Tước nói: “Là đi ăn buffet hải sản?”
Quan Miên nói: “Tôi có hơi nhớ món beefsteak.”
Bạch Anh Tước phì cười. “Thế quá đơn giản. Chúng ta có thể về nhà ăn beefsteak trước rồi gọi buffet hải sản đến sau.”
Quan Miên nói: “Nghe có vẻ xa xỉ.”
Bạch Anh Tước nói: “Vì kỷ niệm một trăm chín mươi chín ngày quen nhau thì không xa xỉ đâu.”
“Một trăm chín mươi chín ngày?”
Bạch Anh Tước nói: “Sau khi phát hiện lỡ mất chín mươi chín ngày, anh đặc biệt dặn thư ký phải nhắc mình.”
Hai người đi siêu thị mua thịt bò trước rồi ai về nhà nấy thay đồ.
Vừa vào nhà là Quan Miên lao đến máy tính ngay.
Máy tính khởi động chỉ trong vài giây nhưng với cậu lại dài đăng đẳng như mấy năm. Xưa nay chưa bao giờ cậu thấy trong lòng khó chịu đến vậy, cứ như trong tay đang cầm không phải là ổ cứng mà là sợi dây nối liền thiên đường địa ngục.
Trên màn hình xuất hiện giao diện quen thuộc, Quan Miên đút ổ cứng vào máy.
Trong ổ cứng có tổng cộng tám tỷ thư mục, trong mỗi thư mục lại có từ mười triệu đến chín mươi triệu thư mục con khác, nhấp vào lại có thư mục con cứ như vòng tuần hoàn vô hạn.
Cửa ải này quen thuộc đến khiến cậu phải giật mình.
Quan Miên do dự một lát rồi download phần mềm Kim Vũ Trụ từng kể với cậu xuống máy, sau đó lại download thêm phần mềm đã khiến cậu và Kim Vũ Trụ dính vào rắc rối.
Sau khi download, cậu ngồi nhìn nó tự cài vào ổ cứng.
Một lúc sau, trong ổ cứng xuất hiện đủ loại câu đố.
Quan Miên giải đáp từng câu một. Mỗi khi giải xong một câu, số thư mục lại ít đi đôi chút. Lúc cậu qua được một ải, ổ cứng bắt đầu còn lại thư mục thật sự có chứa nội dung.
Câu đố Cốc Thi Vận đặt ra rất khó, hơn nữa mỗi câu chỉ có mười giây để trả lời. Đây là cực hạn nhiều chuyên gia phân tích số liệu cao cấp không thể đạt đến, bởi vì chuyên gia phân tích số liệu cao cấp yêu cầu chính xác, còn câu đố đòi hỏi tốc độ.
Giải đến câu sáu mươi, trán Quan Miên đã vã mồ hôi lạnh, nhưng số lượng thư mục đã giảm xuống còn hai ngàn bốn trăm.
Còn một chút.
Quan Miên đang suy nghĩ thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, sau đó cửa mở ra.
Bạch Anh Tước thò nửa người vào, “Tuyết Sơn hết đồ ăn rồi, anh đi siêu thị một chuyến, em có muốn mua gì không?”
Quan Miên nhanh tay rút ổ cứng ra, cố giữ bình tình nói: “Không.”
“Sắc mặt em không được tốt.” Bạch Anh Tước cau mày nói.
Quan Miên đáp: “Bạn tôi bị ngồi tù, tôi đang xem email của cậu ta.”
Bạch Anh Tước hỏi: “Có cần anh giúp gì không?”
Quan Miên nói: “Cậu ta sắp ra tù rồi.”
Bạch Anh Tước nhún vai nói: “Vậy được rồi. Nếu cần anh giúp đừng bao giờ khách sáo nhé. Lấy lòng bạn đời tương lai là nghĩa vụ của anh.” Anh mỉm cười xoay lưng toan bỏ đi, nhưng chợt nghe Quan Miên gọi lại: “Anh Tước.”
Bạch Anh Tước ngẩn ra, lập tức quay lại.
Hai người quen biết bấy lâu nay, đây là lần đầu tiên Quan Miên gọi anh như vậy.
Quan Miên nhìn anh, trong lòng chợt có thôi thúc muốn nói hết tất cả mọi chuyện với anh, nhưng lời đến cửa miệng lại cố dằn xuống. Cậu mỉm cười nói: “Anh đi đường cẩn thận.”
Bạch Anh Tước vui vẻ gật đầu.
Đợi khi bóng anh biến mất khỏi tầm mắt, Quan Miên mới thở hắt ra một hơi, đỡ trán và tự lẩm bẩm: “Để tình cảm lấn át lý trí là điều kiêng kỵ nhất của một chuyên gia phân tích số liệu.”
Dùng xong bữa khuya, tiễn Bạch Anh Tước về nhà, Quan Miên nằm dài trên giường mở to mắt nhìn lên trần nhà.
Kim Vũ Trụ từng nói, hình ảnh được cảnh sát xử lý giống như số liệu bị đảo thứ tự, chẳng khác nào phương trình có hai hằng số, hoàn toàn có thể tính ra đáp án. Vì vậy cuối cùng Bạch Anh Tước phục hồi được hai tấm ảnh cậu không lấy làm ngạc nhiên chút nào, điều khiến cậu để ý là cậu nhận ra người ốm.
Người đó là chuyên gia phần mềm vào tù chung ngày với cậu vì tội tham ô công quỹ, tuyệt đối không phải tội trộm cắp nghiêm trọng như báo nói.
Có lẽ chỉ là trùng hợp.
Giống như cùng một tấm ảnh lại có thể cho ra hai kết quả, chuyên gia phần mềm chỉ vô tình tương tự với điều kiện trong ảnh thôi.
Vào tù trong cùng một ngày, sống chung thành phố, rành máy tính.
“Mở đèn.”
Đèn đầu giường bất chợt sáng lên.
Quan Miên từ trên giường bật dậy, tựa lưng vào đầu giường và dùng hai tay xoa mặt.
Trong xã hội hiện đại, muốn che giấu triệt để tung tích của một người là không thể. Vậy nên trước khi Kim Vũ Trụ bỏ trốn đã tung ra rất nhiều tin giả. Số lượng tin tức tuy nhiều nhưng chỉ cần đối phương có chuyên gia phân tích số liệu giỏi thì sẽ lọc ra được tin tức hữu dụng. Nếu người chết trong tù là do bọn người nọ giết, vậy tức là họ đã nắm được tin tức chính xác.
Cái chết trong tù có lẽ khiến họ lơ là vì tưởng đã bịt miệng thành công, nhưng biết đâu lại không. Bởi chỉ cần các chuyên gia phân tích số liệu kia kiên nhẫn một tí là có thể nhận ra tin tức khác nhau của cậu và người xấu số kia. Nhưng cái chết trong tù cũng cho thấy phương hướng điều tra của họ là cao thủ máy tính, tức là cậu vẫn còn cơ hội nghỉ ngơi và chuẩn bị.
Ngày Kim Vũ Trụ ra tù bắt đầu bước vào thời kỳ đếm ngược. Cậu không biết hắn có nhận được tin chưa, nếu chưa thì trước khi bị tìm đến cửa, cậu phải báo với Kim Vũ Trụ.
Quan Miên đột nhiên nhảy khỏi giường và bật máy tính lên, mở một email ra.
Email đó cậu vẫn chưa xóa vì có cảm giác sẽ cần dùng đến. Đây là bản năng của chuyên viên phân tích số liệu, họ thường có sở thích sưu tập đủ loại tin tức.
Lúc gửi thư có lẽ Kim Vũ Trụ cảm giác đã rất an toàn nên đường hoàng để lại địa chỉ người gửi – Nhà giam Trường Phong thành phố BB.
Quan Miên bất giác nhấc điện thoại bấm số, nhưng khi có người bắt máy cậu lại đặt xuống.
Trong đầu cậu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ. Biết đâu đối phương đã phát hiện ra cậu, nhưng muốn tìm đồng bọn của cậu nên cố ý giết chuyên gia phần mềm kia nhằm thu hút sự chú ý, hòng gài bẫy cậu đánh động Kim Vũ Trụ rồi bắt gọn.
Nhưng làm sao họ dám chắc mình có thể phục hồi tấm ảnh đã bị cảnh sát xử lý?
Quan Miên tự nhiên thấy rùng mình ớn lạnh.
Bởi vì cậu cảm giác thấy mình đang có chiều hướng dẫn dắt mọi chuyện đến một kết quả.
Dạ dày cậu đột ngột co rút cứ như không thể tiêu hóa món beefsteak mới ăn.
Quan Miên thất thần xóa đi email, tắt máy tính, lấy một viên thuốc nuốt vào rồi đến bên cửa sổ đứng ngây người nhìn ra ngoài.
Thật ra cậu rất rõ, Bạch Anh Tước chưa từng làm chuyện gì đáng ngờ. Do bản thân cậu không đủ tự tin và phỏng đoán chủ quan khiến mình trở thành một người yếu bóng vía, nghi ngờ vô căn cứ đến buồn cười, nhưng càng buồn cười hơn là cậu biết rõ vấn đề ở đâu, nhưng không thể nào giải quyết.
Lý trí bảo với cậu tránh xa Bạch Anh Tước.
Tình cảm bảo cậu tin tưởng Bạch Anh Tước.
Cuối cùng kết quả là ngoài mặt cậu tỏ vẻ tin tưởng Bạch Anh Tước, nhưng trong lòng lại muốn cố tránh xa anh.
Sự thiếu quyết đoán của cậu khiến cả hai phương diện đều không thu được kết quả tốt.
Quan Miên nhìn bóng ngược của mình phản chiếu trên cửa sổ, cảm thấy dạ dày hình như càng đau hơn.
Dù đau cả nửa buổi tối nhưng hôm sau Quan Miên vẫn đi làm như thường. Hôm nay là lễ khai mạc của hội triển lãm trang sức, trung tâm triển lãm thiếu người, cậu lại vừa nghỉ phép liền tù tì mười ngày, về tình về lý đều nên có mặt.
Tám giờ năm mươi phút mới đến lễ khai mạc nhưng bãi đỗ xe đã chật kín đủ loại phương tiện giao thông.
Quan Miên dùng đường dành cho nhân viên đi vào phòng thay đồ, bắt gặp Mark Ngụy đứng ngay đầu đường thò đầu nhìn ra ngoài, “Anh đang nhìn gì đấy?”
Mark Ngụy giật thót, đưa tay ra hiệu cho cậu im lặng, “Sếp bảo chúng ta cứ chờ cấp trên sắp xếp.”
Quan Miên: “Ừm.”
Mark Ngụy thấy cậu xoay lưng bỏ đi thì vội kéo lại, “Ê nè, người yêu cũ của cậu đến rồi.”
Quan Miên bực mình tránh đi.
“Đừng nói vì chị ta thay lòng đổi dạ mà cậu ôm hận nha?” Mark Ngụy nói bằng giọng quái gở, “Thật ra giờ cậu cũng khá lắm mà. Chả phải câu được cả Bạch Anh Tước của Tập đoàn Thịnh An sao?”
Anh ta nói đi nói lại chỉ có bấy nhiêu, Quan Miên nhắm mắt cũng nói lại được, quay đầu bỏ đi thẳng về phòng nghỉ của nhân viên. Tối qua chỉ ngủ có bốn tiếng đồng hồ, thiếu ngủ nghiêm trọng khiến cậu cả giác người cứ lâng lâng.
Vào phòng nghỉ, Quan Miên vơ đại áo khoác không biết của ai cuộn lại làm gối đầu để ngủ. Cậu mệt quá rồi, đầu vừa đặt xuống chưa đầy vài giây đã ngủ mất.
Cũng không biết là bao lâu sau, áo khoác dưới đầu tự dưng bị giật mất, sau đó là tiếng Mark Ngụy đau đớn gào thét: “Á á á, áo khoác lông cười EC-P của tôi! Cậu có biết cái áo này ngốn hết hai tháng lương của tôi không? Cậu dám lấy làm gối đầu?”
Quan Miên ngồi dậy, dụi mắt nói: “Xin lỗi.”
Mark Ngụy ngừng la, ngạc nhiên nhìn cậu một cái rồi quay đi phủi áo và treo lại lên giá.
“Ăn cơm trưa chưa?” Quan Miên đứng dậy duỗi tay.
“Giờ còn chưa tới mười giờ, ăn trưa cái gì. Í, bị cậu hại suýt quên, sếp bảo tôi vào kêu cậu ra làm! Hôm nay có quá trời khách, sếp nói cậu với Cốc Thi Vận thân nhau nên giao cho cậu nhóm bên Du Thị của Du Hải Ba.”
Hiện tại cậu chẳng muốn dây dưa gì với người của Đảng Cải cách, nghe Mark nói vậy cậu bèn nhíu mày hỏi: “Không có lựa chọn khác à?”
Mark Ngụy phì cười, “Cậu tưởng đi chợ mua rau hả, còn ở đó kén cá chọn canh. Du Hải Ba là ông lớn, ra tay hào phóng lắm, không ít kẻ muốn mà không được đấy, cậu còn đòi hỏi. Nhưng cũng phải, cậu có Bạch Anh Tước cơ mà. So ra anh ta… Ê, tôi còn chưa nói hết. Cậu vô phép quá đấy.”
Quan Miên nhanh chóng bước ra đường đi dành cho nhân viên. Cậu cảm giác thay vì ngồi nghe Mark Ngụy lải nhải, chi bằng ra đón Cốc Thi Vận và Du Hải Ba.
Du Hải Ba đúng là hào phóng như lời đồn, cậu vừa tới, trợ lý của gã đã dúi vào tay Quan Miên vài tờ tiền.
Căn cứ theo nguyên tắc hàng miễn phí dại gì không lấy, Quan Miên thản nhiên nhét tiền vào túi.
Để tiếp đón khách hôm nay, trung tâm triển lãm đặc biệt mở thêm mấy phòng chuyên tiếp khách VIP. Sau khi dẫn Du Hải Ba vào chỗ, cậu ngồi vào ghế của chuyên viên giới thiệu sau lưng Du Hải Ba. Mỗi khách VIP đều mang tai nghe có micro với tần số khác nhau, dùng để giao tiếp với chuyên viên giới thiệu của mình.
Đèn dần dần mờ đi, trong không trung hiện lên đủ loại ảnh trang sức rực rỡ vô cùng bắt mắt. Dưới chuỗi ảnh ảo là một chuyên viên đang kể lại câu chuyện đằng sau những thiết kế.
Xem được một lúc, Du Hải Ba đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Quan Miên vốn muốn dẫn gã đi nhưng Mark Ngụy đã sấn tới rất đúng lúc, hớn hở nhận lấy mối này. Quan Miên vui vẻ ngồi yên, cứ mắt nhắm mắt mở để anh ta dẫn Du Hải Ba đi.
“Đừng cử động đừng nhìn quanh đừng có phản ứng, im lặng nghe tôi nói.” Tiếng của Cốc Thi Vận đột nhiên truyền vào tai cậu. Quan Miên vẻ mặt vô cảm nhìn lên ảnh ảo cứ như không nghe thấy tiếng của chị ta.
“Sau lễ khai mạc, trưa nay có một bữa tiệc vào khoảng mười hai giờ. Cậu có biết bí mật của trung tâm triển lãm không?”
Quan Miên không có phản ứng gì.
Cốc Thi Vận nhịn không được quay sang nhìn cậu một cái.
Quan Miên vẫn chăm chú nhìn vào ảnh ảo như cũ.
Trợ lý đột nhiên cười bảo với Cốc Thi Vận: “Mới mấy phút không gặp đã muốn tìm ông chủ à?”
Cốc Thi Vận thản nhiên liếc gã nhưng không nói gì.
Trợ lý mất mặt, hắc hắc cười rồi thôi.
Cốc Thi Vận nghiêng đầu, dùng tay che miệng nói tiếp: “Nói chuyện đi.”
Quan Miên đáp: “Không biết.”
Tiếng của cậu tuy nhỏ nhưng trợ lý ngồi rất gần cậu nên khó tránh quay đầu nhìn cậu.
Quan Miên nói tiếp: “Ở chỗ tôi đang có khách, chị tự nghĩ cách giải quyết đi.”
Trợ lý tưởng cậu nói chuyện với đồng nghiệp bèn quay đi.
Nghe Quan Miên nói thế, Cốc Thi Vận biết đã bị phát hiện nên lập tức tắt máy.
Một lúc sau Du Hải Ba cùng Mark Ngụy quay về. Trông vẻ mặt hớn hả hớn hở của Mark Ngụy là biết ngay anh ta rất hài lòng với số thù lao.
Du Hải Ba đột nhiên đưa một cái bật lửa trước mặt Quan Miên.
Quan Miên ngẩn ra, ngước lên nhìn gã.
Du Hải Ba lấy thuốc đưa lên miệng, vừa rướn người tới trước đã nghe Quan Miên nói: “Chỗ này cấm hút thuốc.”
Du Hải Ba kinh ngạc nhìn cậu, khẽ bảo xin lỗi rồi cất thuốc đi.
Quan Miên trả bật lửa lại cho gã.
Du Hải Ba phất tay.
Quan Miên biết gã cố ý tặng cậu bật lửa xem như an ủi vừa nãy cậu bị Mark Ngụy giành mất mối. Du Hải Ba hào phóng là chuyện ai cũng biết, nhưng không ngờ mấy chuyện lặt vặt gã cũng xử lý rõ ràng rành mạch đến thế. Xem ra tuổi gã còn trẻ mà một mình đứng đầu Du Thị chẳng phải chuyện vô lý.
Lẽ khai mạc kết thúc, khách mời lục tục đi lên nhà hàng trên lầu.
Quan Miên cũng định đứng lên lại thấy Du Hải Ba vẫy tay ra hiệu cho cậu ngồi xuống, “Tôi đời này không thích chen chúc với người khác, họ thích lên trước cứ để họ lên trước đi.” Gã theo thói quen lấy thuốc ra, nhưng khi ánh mắt liếc tới Quan Miên lại biết điều cất vào, “Hút thuốc thành thói quen rồi.”
Quan Miên không nói lời nào ngồi xuống. Trừ những lúc cần giải thích, phần lớn thời gian còn lại cậu đều giữ im lặng.
Du Hải Ba cũng không để bụng, lẳng lặng nhìn cậu một lúc rồi hỏi: “Chúng ta có phải từng gặp mặt ở đâu không?”
Quan Miên đáp: “Không.”
Du Hải Ba lắc đầu nói: “Không đâu, tôi chả có sở trường gì nhưng trí nhớ lại không tệ. Tôi nhất định đã từng gặp cậu.”
Quan Miên không nói gì.
Du Hải Ba nghiêng đầu nhìn trợ lý.
“Tôi vào Du Thị mới có ba năm, về việc nhận mặt chắc thư ký Cốc rành hơn ạ.” Trợ lý đùn đẩy cho Cốc Thi Vận.
Cốc Thi Vận nói: “Gặp rồi cũng không có gì lạ. Trước đây cậu ấy từng lên mặt báo.”
“Ồ?” Du Hải Ba lấy làm hứng thú hỏi.
Quan Miên đột nhiên nói: “Mọi người đi gần hết rồi, chúng ta đi thôi?”
Trợ lý trừng mắt cậu như trách cậu không biết điều.
Về việc Quan Miên làm gã cụt hứng Du Hải Ba cũng không để bụng, không gây khó dễ mà nghe lời đứng dậy, “Đi thôi.”
Đưa người của Du Thị vào nhà hàng xong xuôi, Quan Miên ngồi thang máy xuống đường dành cho nhân viên để ăn cơm.
Hôm nay nhân viên đi làm nhiều hơn ngày thường, căn tin chật nít toàn người là người.
Mark Ngụy vừa ợ vừa đi tới, “Ủa? Cậu vẫn chưa ăn hả. Hồi xưa có thấy cậu liều mạng vậy đâu.”
Quan Miên nói: “Không liều bằng anh.”
Mark Ngụy nhớ lại hành vi giật mối ban nãy của mình, nghe cậu nói thế đành ngại ngùng bỏ đi.
Quan Miên lãnh cơm, nhanh chóng ăn xong, định bụng đi đánh một giấc thì nghe thấy tiếng Cốc Thi Vận vang lên từ tai nghe, “Cậu đang ở đâu?”
Quan Miên đáp: “Trung tâm triển lãm.”
“Vị trí cụ thể, tôi đến tìm cậu.” Như sợ cậu không nể mặt, chị ta còn nói thêm: “Chuyện gấp lắm!”
Quan Miên nói: “Bây giờ là giờ nghỉ trưa, tôi từ chối tăng ca.” Nói xong, cậu nhét luôn tai nghe vào túi, sau đó đi thẳng một mạch vào phòng nghỉ ngủ trưa.
Trong trung tâm triển lãm, ngoài phòng nghỉ ra còn có phòng sinh hoạt và vui chơi để nhân viên giải trí trong lúc giải lao. Phòng nghỉ chỉ có một sô pha và mấy cái ghế, vậy nên hai phòng còn lại được ưa chuộng hơn nhiều. Thường vào buổi trưa phòng nghỉ chẳng có ai.
Nhưng hôm nay hình như phòng nghỉ đã định trước phải tiếp nhiều khách.
Lúc Quan Miên đang mơ màng thiếp đi lại bị người khác gọi dậy.
Cậu mở mắt ra thì thấy Cốc Thi Vận đang nhìn mình, ngón tay còn đang đặt trên ngực cậu.
“Suỵt.” Cốc Thi Vận căng thẳng nhìn chung quanh.
Quan Miên lười biếng nói: “Tôi với chị không thân.”
Cốc Thi Vận nhét một thứ vào tay cậu, thấp giọng nói: “Tôi biết Bạch Anh Tước đang tìm thứ này, cậu giao cho cậu ấy hộ tôi.”
“Thứ gì?” Quan Miên chợt thấy tỉnh táo hẳn ra.
Cốc Thi Vận nói: “Nếu cậu có thể mở ra thì cứ xem trước.” Dường như chị ta cho rằng Quan Miên không đủ khả năng mở nó ra nên thuận miệng bảo thế. Sau đó chị ta lấy máy tính bảng ra quan sát tình huống các phòng trong camera, thấy an toàn mới mở cửa đi khỏi.
Quan Miên mở tay ra xem.
Một ổ cứng bé bằng móng tay.
Bạch Anh Tước đang tìm thứ này? Cốc Thi Vận tại sao lại muốn giao cho anh?
Mãi đến khi tan ca trong đầu cậu vẫn đang lẩn quẩn hai câu hỏi này, vì vậy khi Bạch Anh Tước nói chuyện cậu chẳng mấy để ý.
“Nghĩ đến người khác ngay trước mặt bạn trai của mình hình như không hay cho lắm.” Bạch Anh Tước lên án một cách ngắn gọn súc tích.
Quan Miên hỏi: “Làm sao anh biết tôi không phải đang nghĩ về chuyện của anh?”
Bạch Anh Tước mỉm cười, “Thân là bạn trai của em, anh cảm thấy vô cùng vinh dự. Nhưng với quan hệ của hai ta, có việc gì mà em phải suy nghĩ một mình, cứ việc nói ra để chúng mình cùng suy nghĩ đi.”
Quan Miên nói: “Tôi đang suy nghĩ về đề nghị hồi nãy của anh.”
Bạch Anh Tước nói: “Là đi ăn buffet hải sản?”
Quan Miên nói: “Tôi có hơi nhớ món beefsteak.”
Bạch Anh Tước phì cười. “Thế quá đơn giản. Chúng ta có thể về nhà ăn beefsteak trước rồi gọi buffet hải sản đến sau.”
Quan Miên nói: “Nghe có vẻ xa xỉ.”
Bạch Anh Tước nói: “Vì kỷ niệm một trăm chín mươi chín ngày quen nhau thì không xa xỉ đâu.”
“Một trăm chín mươi chín ngày?”
Bạch Anh Tước nói: “Sau khi phát hiện lỡ mất chín mươi chín ngày, anh đặc biệt dặn thư ký phải nhắc mình.”
Hai người đi siêu thị mua thịt bò trước rồi ai về nhà nấy thay đồ.
Vừa vào nhà là Quan Miên lao đến máy tính ngay.
Máy tính khởi động chỉ trong vài giây nhưng với cậu lại dài đăng đẳng như mấy năm. Xưa nay chưa bao giờ cậu thấy trong lòng khó chịu đến vậy, cứ như trong tay đang cầm không phải là ổ cứng mà là sợi dây nối liền thiên đường địa ngục.
Trên màn hình xuất hiện giao diện quen thuộc, Quan Miên đút ổ cứng vào máy.
Trong ổ cứng có tổng cộng tám tỷ thư mục, trong mỗi thư mục lại có từ mười triệu đến chín mươi triệu thư mục con khác, nhấp vào lại có thư mục con cứ như vòng tuần hoàn vô hạn.
Cửa ải này quen thuộc đến khiến cậu phải giật mình.
Quan Miên do dự một lát rồi download phần mềm Kim Vũ Trụ từng kể với cậu xuống máy, sau đó lại download thêm phần mềm đã khiến cậu và Kim Vũ Trụ dính vào rắc rối.
Sau khi download, cậu ngồi nhìn nó tự cài vào ổ cứng.
Một lúc sau, trong ổ cứng xuất hiện đủ loại câu đố.
Quan Miên giải đáp từng câu một. Mỗi khi giải xong một câu, số thư mục lại ít đi đôi chút. Lúc cậu qua được một ải, ổ cứng bắt đầu còn lại thư mục thật sự có chứa nội dung.
Câu đố Cốc Thi Vận đặt ra rất khó, hơn nữa mỗi câu chỉ có mười giây để trả lời. Đây là cực hạn nhiều chuyên gia phân tích số liệu cao cấp không thể đạt đến, bởi vì chuyên gia phân tích số liệu cao cấp yêu cầu chính xác, còn câu đố đòi hỏi tốc độ.
Giải đến câu sáu mươi, trán Quan Miên đã vã mồ hôi lạnh, nhưng số lượng thư mục đã giảm xuống còn hai ngàn bốn trăm.
Còn một chút.
Quan Miên đang suy nghĩ thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, sau đó cửa mở ra.
Bạch Anh Tước thò nửa người vào, “Tuyết Sơn hết đồ ăn rồi, anh đi siêu thị một chuyến, em có muốn mua gì không?”
Quan Miên nhanh tay rút ổ cứng ra, cố giữ bình tình nói: “Không.”
“Sắc mặt em không được tốt.” Bạch Anh Tước cau mày nói.
Quan Miên đáp: “Bạn tôi bị ngồi tù, tôi đang xem email của cậu ta.”
Bạch Anh Tước hỏi: “Có cần anh giúp gì không?”
Quan Miên nói: “Cậu ta sắp ra tù rồi.”
Bạch Anh Tước nhún vai nói: “Vậy được rồi. Nếu cần anh giúp đừng bao giờ khách sáo nhé. Lấy lòng bạn đời tương lai là nghĩa vụ của anh.” Anh mỉm cười xoay lưng toan bỏ đi, nhưng chợt nghe Quan Miên gọi lại: “Anh Tước.”
Bạch Anh Tước ngẩn ra, lập tức quay lại.
Hai người quen biết bấy lâu nay, đây là lần đầu tiên Quan Miên gọi anh như vậy.
Quan Miên nhìn anh, trong lòng chợt có thôi thúc muốn nói hết tất cả mọi chuyện với anh, nhưng lời đến cửa miệng lại cố dằn xuống. Cậu mỉm cười nói: “Anh đi đường cẩn thận.”
Bạch Anh Tước vui vẻ gật đầu.
Đợi khi bóng anh biến mất khỏi tầm mắt, Quan Miên mới thở hắt ra một hơi, đỡ trán và tự lẩm bẩm: “Để tình cảm lấn át lý trí là điều kiêng kỵ nhất của một chuyên gia phân tích số liệu.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook