Toàn Tức Võng Du chi Khổ Lực
-
Chương 121: Một trải nghiệm mới (thượng)
Đến kỳ “bão hòa”, cùng đón tân niên.
Chơi một game lâu ngày khó tránh cảm thấy nhàm chán. Nếu là cả đám bạn thường rủ nhau tụ tập thành thói quen còn đỡ, cảm giác nhàm chán sẽ bị vùi sâu trong lòng, không có cơ hội trỗi dậy. Nhưng một khi từng đám bạn hết tốp này đến tốp khác bỏ đi, cảm giác đó sẽ vùng lên như lũ vỡ đê, dần dần mài mòn kiên trì của bạn với game. Nếu khi Tuyết Lý Hống và Bách Chiến Bách Thắng rời game đã gieo một hạt giống trong lòng cậu, thì lá thư của Tội Lỗi Quá Xá chẳng khác nào tưới nước cho nó đâm chồi nảy lộc.
Vì thi cử ẩu tả mà Tội Lỗi Quá Xá bị xếp vào một công ty thực tập giờ giấc tréo ngoe, làm việc từ trưa đến tối. Vì vậy thời gian vào game của cậu ta chuyển thành buổi sáng, ngược hẳn với giờ giấc của Quan Miên. Hai người chỉ có thể gặp nhau vào cuối tuần.
Giả sử là Quan Miên trước đây, cậu sẽ không bao giờ vì những chuyện thế này mà cảm thấy nuối tiếc và buồn bã. Nhưng sau khi xác định tình cảm của mình dành cho Bạch Anh Tước, trái tim khô cằn của cậu như có dòng suối chảy qua. Bức tường kiên cố ngăn cậu vào thế giới bên ngoài từ từ rạn nứt.
Nhưng với một chuyên gia phân tích số liệu mà nói, xử sự cảm tính là tín hiệu rất nguy hiểm. Biển tình cảm mênh mông sẽ dần nhấn chìm lý trí, khiến người ta dễ xúc động và hoang mang. Đây là hướng hoàn toàn ngược lại với lý trí được rèn giũa bấy lâu.
Quan Miên quyết định tạm thời đổi game để cảm giác này có thời gian lắng xuống rồi biến mất.
Ngón tay cậu lướt qua thực chiến, IQ, kinh doanh, nuôi thú rồi dừng lại ở thể loại tổng hợp.
Xếp đầu là Mộng Đại Lục cậu thường chơi, sau đó tới Hy Nháo Giang Hồ, Cửu Giới, Tinh Quang… Ngón tay cậu đặt ở chữ Cửu Giới rồi nhấn xuống.
Có lẽ do tò mò.
Hoặc có lẽ sự hiện diện của Tuyết Lý Hống cùng Bách Chiến Bách Thắng khiến cậu có cảm giác gần gũi thân quen.
Lại cảm tính.
Vào game xong, cậu vẫn còn đang bất mãn với bản thân.
[Hệ thống] Mời bạn lựa chọn chủng tộc cho nhân vật:
Nhân loại.
Thiên sứ.
Đọa thiên sứ.
Quỷ hút máu.
Người trong suốt.
Người lùn.
Titan.
Tinh linh.
Người sói.
Vu sư.
Và các chủng tộc linh tinh khác, con số lên đến gần hai mươi.
Quan Miên chọn “nhân loại” không chút do dự. Trước khi chọn game này cậu chưa đọc giới thiệu gì về nó, còn cậu lại ghét những thứ không chắc. Vậy nên cậu chọn nhân loại, dù sao cũng làm người được hơn hai mươi năm nên ít nhiều cũng thấy thân thiết hơn.
[Hệ thống] Bạn đã sáng suốt lựa chọn nhân loại. Vì để chứng minh trong người bạn đang chảy dòng máu cao quý của nhân loại, mời bạn hãy lựa chọn hình thức kiểm tra.
Tranh cãi trí thức.
Cãi lộn chợ búa.
Nói mỉa nói mai.
Miệng nam mô bụng bồ dao găm.
Ba chữ “không bình thường” Bách Chiến Bách Thắng dùng để miêu tả game này đúng là quá súc tích.
Nhưng đúng là đã mang lại cho cậu cảm giác mới mẻ. Quan Miên chọn “miệng nam mô bụng bồ dao găm”. Ngay lập tức trước mặt cậu xuất hiện một ông già mập mạp, ông ta vừa mỉm cười vừa nói với cậu: “Cậu là thằng ngốc nhất trong vũ trụ.”
“…” Quan Miên nhìn ông ta mà chẳng hiểu mô tê gì.
Ông già lại nói: “Xem đấy, cậu ngốc đến mức chẳng biết đáp trả, ngốc thấy rõ luôn!”
“…”
“Cậu ngốc thế nhất định sẽ kéo thấp IQ trung bình của nhân dân cả nước. Lẽ nào cậu không biết thẹn là gì sao? Lẽ nào cậu không định trả lời gì sao?”
Quan Miên đợi đúng năm phút, phát hiện nhiệm vụ duy nhất của ông già là gây tổn thương cho cậu thì mới mở miệng nói: “Tôi đang chờ.”
Ông già cười hỏi: “Chờ cái gì? Chờ cậu trở nên thông minh hả? Vậy thà rằng chờ đến tận thế còn lẹ hơn.”
Quan Miên đáp: “Chờ ông đứt hơi. Chuyện này chắc chỉ cần tính bằng phút.”
“Phụt!” Ông già ngửa mặt phun máu.
[Hệ thống] Chúc mừng Mộng Xuân Không Tỉnh chiến thắng ông già Cười Híp Mắt, hệ thống xin tặng cho bạn thêm một chiếc quần lót. Hoan nghênh bạn đến với Cửu Giới, chúc bạn chơi game vui vẻ.
Giây kế tiếp.
Quan Miên xuất hiện trong một đại sảnh sang trọng xa hoa trông vừa giống khách sạn lại vừa giống biệt thự. Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là trong tay cậu có thêm một chiếc quần lót.
“Hoan nghênh bạn đến Con Thuyền Noah.” Một thanh niên phong độ ngời ngời từ trên cầu thang bước xuống, “Tôi là quản lý phòng, xin hỏi có thể giúp gì cho bạn?”
Quan Miên lẳng lặng nhìn cậu ta một lúc rồi mới trả lời: “Cho hỏi thùng rác ở đâu?”
Nụ cười của thanh niên vẫn xán lạn: “Bạn muốn vứt thứ gì có thể giao cho tôi, tôi nhất định sẽ mang lại cảm giác thân thiết như ở nhà cho bạn. Nhưng trải nghiệm cảm giác đó xong bạn nhớ phải chọn Con Thuyền Noah… Ặc, bạn muốn ném chiếc quần lót này à?”
Quan Miên đáp: “Ừ.”
Thanh niên nói: “Chiếc quần lót này có chỗ nào không hợp ý bạn? Màu sắc? Kiểu dáng? Hay là… Size?”
Quan Miên hỏi: “Anh có mặc mỗi chiếc quần lót mà chạy nhông nhông ngoài đường không?”
Thanh niên cười đầy vẻ mờ ám: “Chuyện đó phải xem xem người đứng trên đường ngắm tôi là ai.”
Quan Miên hỏi: “Tôi thì sao?”
Thanh niên đáp: “Không cho nhìn.”
Quan Miên đáp: “Đáp án của tôi giống đáp án của anh.”
Thanh niên thuận tay nhét quần lót vào túi quần, “Thôi được rồi. Vậy chúng ta nói tiếp chuyện ban nãy nhé. Bạn có thể lựa chọn ở lại Con Thuyền Noah nghỉ ngơi một đêm và trải nghiệm dịch vụ hoàn hảo đáng được đánh giá ngàn sao. Sau đó có thể thông qua Con Thuyền Noah đến những giới khách để rèn luyện. Đến khi lên level 10, bạn có thể lựa chọn môn phái, sau đó học các kỹ năng. Tin tôi đi, Con Thuyền Noah sẽ là môn phái không khiến bạn thất vọng, kỹ năng nhiều, hiệu ứng bắt mắt… Nè nè, bạn định làm gì đó?”
Quan Miên nhìn chằm chằm vào nút thoát game trong bảng điều khiển, “Rời game.”
Nụ cười hoàn hảo của thanh niên cuối cùng cũng xuất hiện vết rạn, “Tại sao chứ? Bạn đã bắt đầu chơi đâu.”
Quan Miên nói: “Không vui.”
Thanh niên đáp trả: “Bạn còn chưa chơi sao biết không vui?”
Quan Miên đáp: “Vì đến tận bây giờ còn chưa được chơi.”
Thanh niên xấu hổ nói: “Sắp được bắt đầu rồi. Nếu bạn không ngại bây giờ sẽ bắt đầu ngay và luôn!”
Quan Miên đáp: “Không cần đâu.”
Thanh niên tỏ ra khá bất mãn với kiểu một mực làm theo ý mình của cậu, nhưng thói quen nghề nghiệp khiến thanh niên vẫn giữ được nụ cười chói mắt, “Tại sao lại thế?”
Quan Miên đáp: “Tuy anh không nói nữa nhưng dư âm của nó vẫn vang vọng mãi trong lỗ tai tôi.”
Thanh niên: “…”
Quan Miên nhanh chóng ấn nút thoát game bỏ của chạy lấy người.
Từ Cửu Giới đi ra, Quan Miên chẳng thấy tha thiết gì với game nào khác nữa nên rời khỏi buồng game. Vừa ra ngoài, cậu đã nhìn thấy Bạch Anh Tước bưng cốc nước chanh đi đến và hỏi: “Em đang chơi gì thế?”
Quan Miên đáp: “Cửu Giới.”
Bạch Anh Tước cười hỏi: “Vui không?”
Quan Miên đáp: “Hết sức hết sức quái dị. Anh chơi thử rồi à?”
Bạch Anh Tước đáp: “Đọa thiên sứ của anh chắc tới cấp năm mấy rồi.”
“Ờ.”
Quan Miên không có phản ứng gì bởi cậu chẳng mấy quen thuộc với Cửu Giới. Thật ra cấp năm mươi mấy trong Cửu Giới tuyệt đối có vé nằm trong top 100. Nếu thăng cấp trong Mộng Đại Lục được gọi là chậm thì trong Cửu Giới gần như là thụt lùi. Có khi không hoàn thành nhiệm vụ còn phải chịu phạt. Chưa kể nhiệm vụ trong Cửu Giới vô cùng vô tận lại rất lạ, ví dụ như phải tìm đủ người chơi poker, ai thắng sẽ được điểm kinh nghiệm từ người thua. Hoặc ví dụ như phải ăn mặc trang điểm đến khi công chịu xòe đuôi mới thôi.
Từng có chuyên gia đánh giá thế này: Sự nhiệt tình với game Cửu Giởi đã chứng minh rằng trong lòng rất nhiều người có bóng đen thích bị ngược!
Bạch Anh Tước hỏi: “Sao em ra sớm quá vậy?” Anh quay đầu nhìn đồng hồ thấy còn chưa đến tám giờ.
Quan Miên uống một ngụm nước chanh rồi đáp: “Vì NPC phiền quá.”
Bạch Anh Tước nhướng mày.
Nhìn anh, Quan Miên chợt có cảm giác muốn kể lể hết với anh. Xưa giờ cậu vốn quen vùi sâu các suy nghĩ và việc từng trải trong lòng, dù với Kim Vũ Trụ cậu cũng chẳng hay tâm sự. Một là vì thói quen, hai là vì khi gặp Kim Vũ Trụ, rất hiếm khi cậu có cơ hội chen lời.
Bạch Anh Tước kiên nhẫn ngồi xuống cạnh cậu.
Quan Miên sắp xếp lại suy nghĩ rồi kể sơ qua mọi chuyện.
Bạch Anh Tước ngạc nhiên hỏi: “Con Thuyền Noah? Anh nhớ có một nhiệm vụ yêu cầu tìm ra Con Thuyền Noah, nhưng xưa nay ít người hoàn thành được lắm.”
Quan Miên hỏi: “Con Thuyền Noah chẳng phải là một môn phái sao?”
Bạch Anh Tước gật đầu đáp: “Nhưng số người thuộc môn phái này ít lắm. Theo anh biết thì có một người là diên viên tấu nói, nhưng qua đời rồi. Một người nữa sau này thành trở thành nhân viên ngoại giao của chính phủ, đương nhiên bây giờ cũng chẳng còn thời gian chơi game.”
Quan Miên nhớ lại vòng kiểm tra ban đầu rồi trầm ngâm bảo: “Cũng đúng.”
Quan Miên vs Thạch Phi Hiệp: 1-0 =))))))))
Chơi một game lâu ngày khó tránh cảm thấy nhàm chán. Nếu là cả đám bạn thường rủ nhau tụ tập thành thói quen còn đỡ, cảm giác nhàm chán sẽ bị vùi sâu trong lòng, không có cơ hội trỗi dậy. Nhưng một khi từng đám bạn hết tốp này đến tốp khác bỏ đi, cảm giác đó sẽ vùng lên như lũ vỡ đê, dần dần mài mòn kiên trì của bạn với game. Nếu khi Tuyết Lý Hống và Bách Chiến Bách Thắng rời game đã gieo một hạt giống trong lòng cậu, thì lá thư của Tội Lỗi Quá Xá chẳng khác nào tưới nước cho nó đâm chồi nảy lộc.
Vì thi cử ẩu tả mà Tội Lỗi Quá Xá bị xếp vào một công ty thực tập giờ giấc tréo ngoe, làm việc từ trưa đến tối. Vì vậy thời gian vào game của cậu ta chuyển thành buổi sáng, ngược hẳn với giờ giấc của Quan Miên. Hai người chỉ có thể gặp nhau vào cuối tuần.
Giả sử là Quan Miên trước đây, cậu sẽ không bao giờ vì những chuyện thế này mà cảm thấy nuối tiếc và buồn bã. Nhưng sau khi xác định tình cảm của mình dành cho Bạch Anh Tước, trái tim khô cằn của cậu như có dòng suối chảy qua. Bức tường kiên cố ngăn cậu vào thế giới bên ngoài từ từ rạn nứt.
Nhưng với một chuyên gia phân tích số liệu mà nói, xử sự cảm tính là tín hiệu rất nguy hiểm. Biển tình cảm mênh mông sẽ dần nhấn chìm lý trí, khiến người ta dễ xúc động và hoang mang. Đây là hướng hoàn toàn ngược lại với lý trí được rèn giũa bấy lâu.
Quan Miên quyết định tạm thời đổi game để cảm giác này có thời gian lắng xuống rồi biến mất.
Ngón tay cậu lướt qua thực chiến, IQ, kinh doanh, nuôi thú rồi dừng lại ở thể loại tổng hợp.
Xếp đầu là Mộng Đại Lục cậu thường chơi, sau đó tới Hy Nháo Giang Hồ, Cửu Giới, Tinh Quang… Ngón tay cậu đặt ở chữ Cửu Giới rồi nhấn xuống.
Có lẽ do tò mò.
Hoặc có lẽ sự hiện diện của Tuyết Lý Hống cùng Bách Chiến Bách Thắng khiến cậu có cảm giác gần gũi thân quen.
Lại cảm tính.
Vào game xong, cậu vẫn còn đang bất mãn với bản thân.
[Hệ thống] Mời bạn lựa chọn chủng tộc cho nhân vật:
Nhân loại.
Thiên sứ.
Đọa thiên sứ.
Quỷ hút máu.
Người trong suốt.
Người lùn.
Titan.
Tinh linh.
Người sói.
Vu sư.
Và các chủng tộc linh tinh khác, con số lên đến gần hai mươi.
Quan Miên chọn “nhân loại” không chút do dự. Trước khi chọn game này cậu chưa đọc giới thiệu gì về nó, còn cậu lại ghét những thứ không chắc. Vậy nên cậu chọn nhân loại, dù sao cũng làm người được hơn hai mươi năm nên ít nhiều cũng thấy thân thiết hơn.
[Hệ thống] Bạn đã sáng suốt lựa chọn nhân loại. Vì để chứng minh trong người bạn đang chảy dòng máu cao quý của nhân loại, mời bạn hãy lựa chọn hình thức kiểm tra.
Tranh cãi trí thức.
Cãi lộn chợ búa.
Nói mỉa nói mai.
Miệng nam mô bụng bồ dao găm.
Ba chữ “không bình thường” Bách Chiến Bách Thắng dùng để miêu tả game này đúng là quá súc tích.
Nhưng đúng là đã mang lại cho cậu cảm giác mới mẻ. Quan Miên chọn “miệng nam mô bụng bồ dao găm”. Ngay lập tức trước mặt cậu xuất hiện một ông già mập mạp, ông ta vừa mỉm cười vừa nói với cậu: “Cậu là thằng ngốc nhất trong vũ trụ.”
“…” Quan Miên nhìn ông ta mà chẳng hiểu mô tê gì.
Ông già lại nói: “Xem đấy, cậu ngốc đến mức chẳng biết đáp trả, ngốc thấy rõ luôn!”
“…”
“Cậu ngốc thế nhất định sẽ kéo thấp IQ trung bình của nhân dân cả nước. Lẽ nào cậu không biết thẹn là gì sao? Lẽ nào cậu không định trả lời gì sao?”
Quan Miên đợi đúng năm phút, phát hiện nhiệm vụ duy nhất của ông già là gây tổn thương cho cậu thì mới mở miệng nói: “Tôi đang chờ.”
Ông già cười hỏi: “Chờ cái gì? Chờ cậu trở nên thông minh hả? Vậy thà rằng chờ đến tận thế còn lẹ hơn.”
Quan Miên đáp: “Chờ ông đứt hơi. Chuyện này chắc chỉ cần tính bằng phút.”
“Phụt!” Ông già ngửa mặt phun máu.
[Hệ thống] Chúc mừng Mộng Xuân Không Tỉnh chiến thắng ông già Cười Híp Mắt, hệ thống xin tặng cho bạn thêm một chiếc quần lót. Hoan nghênh bạn đến với Cửu Giới, chúc bạn chơi game vui vẻ.
Giây kế tiếp.
Quan Miên xuất hiện trong một đại sảnh sang trọng xa hoa trông vừa giống khách sạn lại vừa giống biệt thự. Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là trong tay cậu có thêm một chiếc quần lót.
“Hoan nghênh bạn đến Con Thuyền Noah.” Một thanh niên phong độ ngời ngời từ trên cầu thang bước xuống, “Tôi là quản lý phòng, xin hỏi có thể giúp gì cho bạn?”
Quan Miên lẳng lặng nhìn cậu ta một lúc rồi mới trả lời: “Cho hỏi thùng rác ở đâu?”
Nụ cười của thanh niên vẫn xán lạn: “Bạn muốn vứt thứ gì có thể giao cho tôi, tôi nhất định sẽ mang lại cảm giác thân thiết như ở nhà cho bạn. Nhưng trải nghiệm cảm giác đó xong bạn nhớ phải chọn Con Thuyền Noah… Ặc, bạn muốn ném chiếc quần lót này à?”
Quan Miên đáp: “Ừ.”
Thanh niên nói: “Chiếc quần lót này có chỗ nào không hợp ý bạn? Màu sắc? Kiểu dáng? Hay là… Size?”
Quan Miên hỏi: “Anh có mặc mỗi chiếc quần lót mà chạy nhông nhông ngoài đường không?”
Thanh niên cười đầy vẻ mờ ám: “Chuyện đó phải xem xem người đứng trên đường ngắm tôi là ai.”
Quan Miên hỏi: “Tôi thì sao?”
Thanh niên đáp: “Không cho nhìn.”
Quan Miên đáp: “Đáp án của tôi giống đáp án của anh.”
Thanh niên thuận tay nhét quần lót vào túi quần, “Thôi được rồi. Vậy chúng ta nói tiếp chuyện ban nãy nhé. Bạn có thể lựa chọn ở lại Con Thuyền Noah nghỉ ngơi một đêm và trải nghiệm dịch vụ hoàn hảo đáng được đánh giá ngàn sao. Sau đó có thể thông qua Con Thuyền Noah đến những giới khách để rèn luyện. Đến khi lên level 10, bạn có thể lựa chọn môn phái, sau đó học các kỹ năng. Tin tôi đi, Con Thuyền Noah sẽ là môn phái không khiến bạn thất vọng, kỹ năng nhiều, hiệu ứng bắt mắt… Nè nè, bạn định làm gì đó?”
Quan Miên nhìn chằm chằm vào nút thoát game trong bảng điều khiển, “Rời game.”
Nụ cười hoàn hảo của thanh niên cuối cùng cũng xuất hiện vết rạn, “Tại sao chứ? Bạn đã bắt đầu chơi đâu.”
Quan Miên nói: “Không vui.”
Thanh niên đáp trả: “Bạn còn chưa chơi sao biết không vui?”
Quan Miên đáp: “Vì đến tận bây giờ còn chưa được chơi.”
Thanh niên xấu hổ nói: “Sắp được bắt đầu rồi. Nếu bạn không ngại bây giờ sẽ bắt đầu ngay và luôn!”
Quan Miên đáp: “Không cần đâu.”
Thanh niên tỏ ra khá bất mãn với kiểu một mực làm theo ý mình của cậu, nhưng thói quen nghề nghiệp khiến thanh niên vẫn giữ được nụ cười chói mắt, “Tại sao lại thế?”
Quan Miên đáp: “Tuy anh không nói nữa nhưng dư âm của nó vẫn vang vọng mãi trong lỗ tai tôi.”
Thanh niên: “…”
Quan Miên nhanh chóng ấn nút thoát game bỏ của chạy lấy người.
Từ Cửu Giới đi ra, Quan Miên chẳng thấy tha thiết gì với game nào khác nữa nên rời khỏi buồng game. Vừa ra ngoài, cậu đã nhìn thấy Bạch Anh Tước bưng cốc nước chanh đi đến và hỏi: “Em đang chơi gì thế?”
Quan Miên đáp: “Cửu Giới.”
Bạch Anh Tước cười hỏi: “Vui không?”
Quan Miên đáp: “Hết sức hết sức quái dị. Anh chơi thử rồi à?”
Bạch Anh Tước đáp: “Đọa thiên sứ của anh chắc tới cấp năm mấy rồi.”
“Ờ.”
Quan Miên không có phản ứng gì bởi cậu chẳng mấy quen thuộc với Cửu Giới. Thật ra cấp năm mươi mấy trong Cửu Giới tuyệt đối có vé nằm trong top 100. Nếu thăng cấp trong Mộng Đại Lục được gọi là chậm thì trong Cửu Giới gần như là thụt lùi. Có khi không hoàn thành nhiệm vụ còn phải chịu phạt. Chưa kể nhiệm vụ trong Cửu Giới vô cùng vô tận lại rất lạ, ví dụ như phải tìm đủ người chơi poker, ai thắng sẽ được điểm kinh nghiệm từ người thua. Hoặc ví dụ như phải ăn mặc trang điểm đến khi công chịu xòe đuôi mới thôi.
Từng có chuyên gia đánh giá thế này: Sự nhiệt tình với game Cửu Giởi đã chứng minh rằng trong lòng rất nhiều người có bóng đen thích bị ngược!
Bạch Anh Tước hỏi: “Sao em ra sớm quá vậy?” Anh quay đầu nhìn đồng hồ thấy còn chưa đến tám giờ.
Quan Miên uống một ngụm nước chanh rồi đáp: “Vì NPC phiền quá.”
Bạch Anh Tước nhướng mày.
Nhìn anh, Quan Miên chợt có cảm giác muốn kể lể hết với anh. Xưa giờ cậu vốn quen vùi sâu các suy nghĩ và việc từng trải trong lòng, dù với Kim Vũ Trụ cậu cũng chẳng hay tâm sự. Một là vì thói quen, hai là vì khi gặp Kim Vũ Trụ, rất hiếm khi cậu có cơ hội chen lời.
Bạch Anh Tước kiên nhẫn ngồi xuống cạnh cậu.
Quan Miên sắp xếp lại suy nghĩ rồi kể sơ qua mọi chuyện.
Bạch Anh Tước ngạc nhiên hỏi: “Con Thuyền Noah? Anh nhớ có một nhiệm vụ yêu cầu tìm ra Con Thuyền Noah, nhưng xưa nay ít người hoàn thành được lắm.”
Quan Miên hỏi: “Con Thuyền Noah chẳng phải là một môn phái sao?”
Bạch Anh Tước gật đầu đáp: “Nhưng số người thuộc môn phái này ít lắm. Theo anh biết thì có một người là diên viên tấu nói, nhưng qua đời rồi. Một người nữa sau này thành trở thành nhân viên ngoại giao của chính phủ, đương nhiên bây giờ cũng chẳng còn thời gian chơi game.”
Quan Miên nhớ lại vòng kiểm tra ban đầu rồi trầm ngâm bảo: “Cũng đúng.”
Quan Miên vs Thạch Phi Hiệp: 1-0 =))))))))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook