Toàn Tức Võng Du chi Khổ Lực
-
Chương 118: Giữa các công hội (thượng)
Thành chiến kết thúc, ân oán kéo dài.
Kỹ năng, đá tảng, thậm chí có người còn cưỡi thú tông vào… Nói chung là đủ loại chiêu trò để phá hoại. Những công trình kiến trúc từng là niềm tự hào một thời của Nhất Trụ Kình Thiên cứ thế mà từ từ sụp đổ.
Mắt Nhất Trụ Kình Thiên muốn nứt ra! Anh ta nhanh chóng bay vọt lên không, không ngừng dùng loa kêu réo hội viên đến phản kích. Khi trước để bảo vệ thành thị, họ đã chuẩn bị sẵn khá nhiều công cụ. Chỉ là ban nãy quá nhàn rỗi nên mới đặt qua một bên không dùng đến. May sao có không ít hội viên là game thủ lão luyện, họ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, dần dần đi vào đội hình sắp xếp trước đó sẵn sàng chiến đấu.
Tuy nhiên lúc đó đã là bảy, tám phút trôi qua.
Bảy, tám phút có thể rất dài, cũng có thể rất ngắn. Nhưng hiện tại đã đủ cho phe công thành làm rất nhiều chuyện.
Bộ phận trung tâm trong thành thị đã sụp đổ tan tành, phe công thành bắt đầu tản ra bốn phía. Thật ra chuyện này khiến Nhất Trụ Kình Thiên trở tay không kịp, kế hoạch của anh ta là dồn phe công thành và giải quyết ở vòng ngoài, vì vậy phòng thủ ở trung tâm rất yếu.
Nhưng tình hình chưa phải nghiêng hẳn về một phía. Ít ra dưới tay đấm của Trùm Bất Tử, phe công thành bao gồm cả Vua Sa Mạc lần lượt nối đuôi nhau tan thành ánh sáng. Từ sau khi Mộng Đại Lục nâng cấp, cấp 90 chẳng khác nào một loại thềm cửa khó qua chứ không còn là vấn đề kỹ thuật nữa.
Thời gian từng giây trôi qua.
Thấy thời gian chỉ còn lại khoảng mười phút, Nhất Trụ Kình Thiên đang thở phào nhẹ nhõm thì bắt gặp một đám đông ùn ùn kéo tới, tốc độ còn nhanh hơn phe đi trước gấp bội, nhân số thì hơn những năm, sáu lần!
Mặt Nhất Trụ Kình Thiên tái mét, bởi vì anh ta nhận ra người dẫn đầu là ai!
Diệu Minh!
Không ngờ đối phương dám bỏ cả thành thị của mình để xông qua đây!
Nhất Trụ Kình Thiên bỗng có cảm giác hình như… Người này điên rồi.
Diệu Minh vừa đến nơi là lao vào oanh tạc ngay tắp lự, chẳng buồn nói năng gì. Nhất Trụ Kình Thiên cũng không còn hơi sức đấu võ mồm, chỉ lo cắm đầu trả đòn.
Mười phút cuối cùng kịch liệt chẳng khác nào mười phút vũ bão. Tất cả các game thủ tham gia đều cảm thấy mệt mỏi rã rời. Thời đại hiện nay là thời đại hòa bình, nhưng chiến dịch hôm nay khiến rất nhiều người được nếm trải mùi vị chiến đấu vì sống còn.
Đứng ở lập trường khác nhau, họ còn sục sôi dụng vọng đánh đến người chết ta sống.
[Hệ thống] Chúc mừng Công hội Đế Diệu bảo vệ thành thành công! Đế Đô chính thức thành lập!
[Hệ thống] Chúc mừng Công hội Tinh Nguyệt bảo vệ thành thành công! Thành Phố Baute chính thức thành lập!
[Hệ thống] Chúc mừng Công hội Hắc Diệu Thạch bảo vệ thành thành công! Bảo Thạch Thành chính thức thành lập!
[Hệ thống] Chúc mừng Công hội Nhất Trụ Kình Thiên bảo vệ thành thành công! Thiên Hạ Thành chính thức thành lập!
[Hệ thống] Đế Đô, Thành Phố Baute, Bảo Thạch Thành, Thiên Hạ Thành trở thành khu an toàn, không được tiến hành PK trong phạm vi thành phố, trừ thời điểm thành chiến.
Hai phe đối lập đang chiến đấu máu lửa bỗng chốc rơi vào yên tĩnh.
Diệu Minh chỉ còn mấy trăm điểm máu, thong thả lấy năm, sáu bình thuốc ra uống cạn rồi bảo với những người khác: “Đi thôi.”
Hội viên Công hội Nhất Trụ Kình Thiên trơ mắt nhìn bọn họ bỏ đi, không hề có phản ứng gì. Sau khi cuộc chiến kết thúc, máu nóng vẫn đang sục sôi chưa nguội, tất cả rơi vào trạng thái trống rỗng giữa kết thúc và hồi phục, mờ mịt, ngỡ ngàng.
Nhất Trụ Kình Thiên cưỡi thú nhìn quanh tòa “Thiên Hạ Thành” vừa được hệ thống công nhận, trong lòng bỗng thấy cay đắng khó tả. Mới một tiếng đồng hồ trước, anh ta còn ngồi trong phòng làm việc tự mình thiết kế với hoài bão và tham vọng dẫn đầu Mộng Đại Lục. Mà một tiếng sau, giấc mộng tiếu ngạo của anh ta chỉ còn là đống đổ nát hoang tàn.
Trùm Bất Tử cưỡi thú đến bên cạnh và vỗ vai anh ta, “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Chỉ cần chúng ta còn ở lại thì sẽ còn cơ hội gỡ hòa! Chẳng phải hệ thống nói rồi sao, sau này sẽ vẫn có thành chiến tiếp, sợ gì.”
Nhất Trụ Kình Thiên cười khổ, “Nói sao cũng là tâm huyết chứ.”
Trùm Bất Tử bảo: “Không ngờ Vua Sa Mạc phản bội. Quá hèn!”
Nhất Trụ Kình Thiên lắc đầu đáp: “Là lỗi của tao. Sớm phải nghĩ đến anh ta làm gì có lòng tốt đến thế. Ôi dào, là tại tao nhìn lầm người.”
“Thôi được rồi đừng nghĩ nhiều nữa. Trễ lắm rồi, mày về ngủ một giấc đàng hoàng đi. Ngày mai lại nghĩ xem nên làm thế nào, nhé?” Trùm Bất Tử vỗ vai anh ta rồi kéo bảng điều khiển logout. Chớ thấy trong một tiếng đồng hồ cuối cùng gã oai phong lẫm liệt giết chết hàng loạt các đại cao thủ mà lầm, trận chiến này thật ra đã khiến gã đuối sức vô cùng. Bây giờ chỉ muốn nằm ngủ thẳng cẳng một giấc.
Cuộc chiến đánh thành tuy đã kết thúc nhưng trị số thù hận giữa các công hội không ngừng tăng lên một tầm cao mới.
Đến hai giờ sáng, Công hội Nhất Trụ Kình Thiên, Công hội Sa Mạc và Công hội Hắc Diệu Thạch vẫn còn mải mê công kích nhau trên báo! Công hội Đế Diệu vốn bị cuốn vào lại lặng lẽ rút lui khỏi tầm ngắm của công chúng. Cứ như sau những chuyện đánh đấm, chặn người và phá thành là đã hết việc của họ. Thi thoảng có vài công hội đứng ra ủng hộ Hắc Diệu Thạch nhưng cũng được vài câu rồi đi.
Trong chuyện lần này Công hội Tinh Nguyệt triệt để sắm vai người ngoài cuộc, nhàn rỗi và không liên quan. Hội viên Công hội Tinh Nguyệt rất vui vẻ, có câu im lặng là vàng, mấy chuyện này càng tránh xa càng tốt.
Công hội Tơ Mềm tuy không hoàn toàn đứng ngoài cuộc như Tinh Nguyệt nhưng cũng chỉ sắm vai người qua đường. Nhưng bởi họ luôn đứng cùng chiến tuyến với Nhất Trụ Kình Thiên, cưỡi hổ khó xuống, chỉ đành biến thành châu chấu bị xâu chung một dây.
Ngoài ra thành viên của ba công hội tâm bão bắt đầu hẹn nhau PK dã chiến, vừa đánh vừa chửi vô cùng náo nhiệt.
Nghe nói tối đó trong tù chật kín, mà bị bắt xong vẫn tiếp tục chửi, cho đến khi trời sáng…
Có điều khi những chuyện này diễn ra, Quan Miên vẫn đang mải mê du lịch trong mộng. Công cuộc giữ thành của Tinh Nguyệt vừa kết thúc, cậu liền logout đi ngủ, mặc kệ cả lời mời dự tiệc ăn mừng của Tội Lỗi Quá Xá.
Bốn tiếng đồng hồ đánh thành và giữ thành khiến tinh thần vô cùng mệt mỏi, vậy nên dù đã ngủ bảy tiếng rưỡi nhưng trông Quan Miên vẫn như mất ngủ, lúc đi làm cứ mơ mơ màng màng.
Mark Ngụy thấy chướng mắt bèn hóa thân thành ruồi nhặng bay quanh cậu lải nhải suốt, lúc thì nói cậu đang đình công tiêu cực, lúc thì hỏi cậu có hối hận vì lỡ mất cơ hội cặp kè với quý bà không, ít ra sẽ chẳng rơi vào tình trạng muốn ngủ mà không được ngủ như bây giờ.
Bị làm phiền mãi, cuối cùng Quan Miên chui thẳng vào phòng nghỉ đánh một giấc. Mark Ngụy sao khi biết chuyện liền đi tọc mạch, và Quan Miên nhận được bức thư cảnh cáo đầu tiên trong đời. Sau khi nhận được thư cảnh cáo, lúc tan ca cậu còn bị giữ lại dạy dỗ một trận. Vì vậy khi Bạch Anh Tước đến đón cậu đi ăn cơm, cậu vẫn đang ngồi ngây ra trong phòng làm việc.
“Không tan ca?” Bạch Anh Tước gõ cửa.
Cửa phòng làm việc mở toang, anh lập tức nhìn thấy Quan Miên đang ngồi gục đầu trên ghế và vị cấp trên đang tận tình khuyên nhủ dạy bảo cậu về tầm quan trọng của tính có trách nhiệm với công việc.
Nếu anh không nhầm, Quan Miên cúi đầu chắc là để ngủ. Bạch Anh Tước nghĩ.
Mark Ngụy đang mải mê xem kịch, bất thình lình bị cắt ngang bèn lập tức đứng phắt dậy và hỏi: “Anh là ai? Chỗ này là phòng làm việc, anh không thể cứ vào bừa như vậy.”
Bạch Anh Tước mỉm cười, “Tôi đến đón bạn.”
Quan Miên ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn nhập nhèm vì buồn ngủ.
“Anh là bạn của Quan Miên?” Mark Ngụy nhìn anh rồi chợt hỏi: “Có phải tôi từng gặp anh ở đâu không nhỉ?”
Bạch Anh Tước cười đáp: “Tôi dám chắc chưa từng gặp anh bao giờ.”
Cấp trên thấy có người ngoài bèn thôi không mắng nữa để giữ mặt mũi cho Quan Miên, tránh để cậu kiện gã vì tội gây tổn thương tinh thần này nọ, vậy thì lỗ to.
“Chuyện lần này cậu phải chú ý hơn đấy.” Cấp trên kết thúc màn “tâm sự” bằng một câu nói.
Quan Miên dụi mắt, xoay lưng bỏ ra ngoài.
Bạch Anh Tước ôm vai cậu, đánh tiếng chào hỏi với cấp trên và Mark Ngụy rồi mới cùng cậu ra về.
Cấp trên thấy Mark Ngụy còn ngồi thừ ngay bàn làm việc của mình thì khó chịu hỏi: “Cậu còn chuyện gì nữa không?”
Mark Ngụy đáp: “Em cảm thấy người hồi nãy trông quen lắm.”
Cấp trên nói: “Quen thì quen có gì đâu. Ở cùng một thành phố gặp mặt vài lần có gì lạ hả?”
Mark Ngụy đột nhiên vỗ tay, kích động nói: “Em biết anh ta là ai rồi! Bạch Anh Tước. Anh ta là Bạch Anh Tước!”
Cấp trên ngây người, “Bạch Anh Tước? Ý cậu là Bạch Anh Tước của Tập đoàn Thịnh An?”
“Sếp ơi! Quan Miên mới phạm tí lỗi mà sếp làm gì mắng cậu ấy lâu thế? Hơn nữa còn phạt cảnh cáo, hơi bị quá tay rồi đó sếp!” Nói xong, Mark Ngụy thở dài bỏ ra khỏi phòng.
Cấp trên đứng nguyên tại chỗ, giận dữ quát: “Đểu cáng! Chẳng phải do cậu tọc mạch đó sao?”
Kỹ năng, đá tảng, thậm chí có người còn cưỡi thú tông vào… Nói chung là đủ loại chiêu trò để phá hoại. Những công trình kiến trúc từng là niềm tự hào một thời của Nhất Trụ Kình Thiên cứ thế mà từ từ sụp đổ.
Mắt Nhất Trụ Kình Thiên muốn nứt ra! Anh ta nhanh chóng bay vọt lên không, không ngừng dùng loa kêu réo hội viên đến phản kích. Khi trước để bảo vệ thành thị, họ đã chuẩn bị sẵn khá nhiều công cụ. Chỉ là ban nãy quá nhàn rỗi nên mới đặt qua một bên không dùng đến. May sao có không ít hội viên là game thủ lão luyện, họ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, dần dần đi vào đội hình sắp xếp trước đó sẵn sàng chiến đấu.
Tuy nhiên lúc đó đã là bảy, tám phút trôi qua.
Bảy, tám phút có thể rất dài, cũng có thể rất ngắn. Nhưng hiện tại đã đủ cho phe công thành làm rất nhiều chuyện.
Bộ phận trung tâm trong thành thị đã sụp đổ tan tành, phe công thành bắt đầu tản ra bốn phía. Thật ra chuyện này khiến Nhất Trụ Kình Thiên trở tay không kịp, kế hoạch của anh ta là dồn phe công thành và giải quyết ở vòng ngoài, vì vậy phòng thủ ở trung tâm rất yếu.
Nhưng tình hình chưa phải nghiêng hẳn về một phía. Ít ra dưới tay đấm của Trùm Bất Tử, phe công thành bao gồm cả Vua Sa Mạc lần lượt nối đuôi nhau tan thành ánh sáng. Từ sau khi Mộng Đại Lục nâng cấp, cấp 90 chẳng khác nào một loại thềm cửa khó qua chứ không còn là vấn đề kỹ thuật nữa.
Thời gian từng giây trôi qua.
Thấy thời gian chỉ còn lại khoảng mười phút, Nhất Trụ Kình Thiên đang thở phào nhẹ nhõm thì bắt gặp một đám đông ùn ùn kéo tới, tốc độ còn nhanh hơn phe đi trước gấp bội, nhân số thì hơn những năm, sáu lần!
Mặt Nhất Trụ Kình Thiên tái mét, bởi vì anh ta nhận ra người dẫn đầu là ai!
Diệu Minh!
Không ngờ đối phương dám bỏ cả thành thị của mình để xông qua đây!
Nhất Trụ Kình Thiên bỗng có cảm giác hình như… Người này điên rồi.
Diệu Minh vừa đến nơi là lao vào oanh tạc ngay tắp lự, chẳng buồn nói năng gì. Nhất Trụ Kình Thiên cũng không còn hơi sức đấu võ mồm, chỉ lo cắm đầu trả đòn.
Mười phút cuối cùng kịch liệt chẳng khác nào mười phút vũ bão. Tất cả các game thủ tham gia đều cảm thấy mệt mỏi rã rời. Thời đại hiện nay là thời đại hòa bình, nhưng chiến dịch hôm nay khiến rất nhiều người được nếm trải mùi vị chiến đấu vì sống còn.
Đứng ở lập trường khác nhau, họ còn sục sôi dụng vọng đánh đến người chết ta sống.
[Hệ thống] Chúc mừng Công hội Đế Diệu bảo vệ thành thành công! Đế Đô chính thức thành lập!
[Hệ thống] Chúc mừng Công hội Tinh Nguyệt bảo vệ thành thành công! Thành Phố Baute chính thức thành lập!
[Hệ thống] Chúc mừng Công hội Hắc Diệu Thạch bảo vệ thành thành công! Bảo Thạch Thành chính thức thành lập!
[Hệ thống] Chúc mừng Công hội Nhất Trụ Kình Thiên bảo vệ thành thành công! Thiên Hạ Thành chính thức thành lập!
[Hệ thống] Đế Đô, Thành Phố Baute, Bảo Thạch Thành, Thiên Hạ Thành trở thành khu an toàn, không được tiến hành PK trong phạm vi thành phố, trừ thời điểm thành chiến.
Hai phe đối lập đang chiến đấu máu lửa bỗng chốc rơi vào yên tĩnh.
Diệu Minh chỉ còn mấy trăm điểm máu, thong thả lấy năm, sáu bình thuốc ra uống cạn rồi bảo với những người khác: “Đi thôi.”
Hội viên Công hội Nhất Trụ Kình Thiên trơ mắt nhìn bọn họ bỏ đi, không hề có phản ứng gì. Sau khi cuộc chiến kết thúc, máu nóng vẫn đang sục sôi chưa nguội, tất cả rơi vào trạng thái trống rỗng giữa kết thúc và hồi phục, mờ mịt, ngỡ ngàng.
Nhất Trụ Kình Thiên cưỡi thú nhìn quanh tòa “Thiên Hạ Thành” vừa được hệ thống công nhận, trong lòng bỗng thấy cay đắng khó tả. Mới một tiếng đồng hồ trước, anh ta còn ngồi trong phòng làm việc tự mình thiết kế với hoài bão và tham vọng dẫn đầu Mộng Đại Lục. Mà một tiếng sau, giấc mộng tiếu ngạo của anh ta chỉ còn là đống đổ nát hoang tàn.
Trùm Bất Tử cưỡi thú đến bên cạnh và vỗ vai anh ta, “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Chỉ cần chúng ta còn ở lại thì sẽ còn cơ hội gỡ hòa! Chẳng phải hệ thống nói rồi sao, sau này sẽ vẫn có thành chiến tiếp, sợ gì.”
Nhất Trụ Kình Thiên cười khổ, “Nói sao cũng là tâm huyết chứ.”
Trùm Bất Tử bảo: “Không ngờ Vua Sa Mạc phản bội. Quá hèn!”
Nhất Trụ Kình Thiên lắc đầu đáp: “Là lỗi của tao. Sớm phải nghĩ đến anh ta làm gì có lòng tốt đến thế. Ôi dào, là tại tao nhìn lầm người.”
“Thôi được rồi đừng nghĩ nhiều nữa. Trễ lắm rồi, mày về ngủ một giấc đàng hoàng đi. Ngày mai lại nghĩ xem nên làm thế nào, nhé?” Trùm Bất Tử vỗ vai anh ta rồi kéo bảng điều khiển logout. Chớ thấy trong một tiếng đồng hồ cuối cùng gã oai phong lẫm liệt giết chết hàng loạt các đại cao thủ mà lầm, trận chiến này thật ra đã khiến gã đuối sức vô cùng. Bây giờ chỉ muốn nằm ngủ thẳng cẳng một giấc.
Cuộc chiến đánh thành tuy đã kết thúc nhưng trị số thù hận giữa các công hội không ngừng tăng lên một tầm cao mới.
Đến hai giờ sáng, Công hội Nhất Trụ Kình Thiên, Công hội Sa Mạc và Công hội Hắc Diệu Thạch vẫn còn mải mê công kích nhau trên báo! Công hội Đế Diệu vốn bị cuốn vào lại lặng lẽ rút lui khỏi tầm ngắm của công chúng. Cứ như sau những chuyện đánh đấm, chặn người và phá thành là đã hết việc của họ. Thi thoảng có vài công hội đứng ra ủng hộ Hắc Diệu Thạch nhưng cũng được vài câu rồi đi.
Trong chuyện lần này Công hội Tinh Nguyệt triệt để sắm vai người ngoài cuộc, nhàn rỗi và không liên quan. Hội viên Công hội Tinh Nguyệt rất vui vẻ, có câu im lặng là vàng, mấy chuyện này càng tránh xa càng tốt.
Công hội Tơ Mềm tuy không hoàn toàn đứng ngoài cuộc như Tinh Nguyệt nhưng cũng chỉ sắm vai người qua đường. Nhưng bởi họ luôn đứng cùng chiến tuyến với Nhất Trụ Kình Thiên, cưỡi hổ khó xuống, chỉ đành biến thành châu chấu bị xâu chung một dây.
Ngoài ra thành viên của ba công hội tâm bão bắt đầu hẹn nhau PK dã chiến, vừa đánh vừa chửi vô cùng náo nhiệt.
Nghe nói tối đó trong tù chật kín, mà bị bắt xong vẫn tiếp tục chửi, cho đến khi trời sáng…
Có điều khi những chuyện này diễn ra, Quan Miên vẫn đang mải mê du lịch trong mộng. Công cuộc giữ thành của Tinh Nguyệt vừa kết thúc, cậu liền logout đi ngủ, mặc kệ cả lời mời dự tiệc ăn mừng của Tội Lỗi Quá Xá.
Bốn tiếng đồng hồ đánh thành và giữ thành khiến tinh thần vô cùng mệt mỏi, vậy nên dù đã ngủ bảy tiếng rưỡi nhưng trông Quan Miên vẫn như mất ngủ, lúc đi làm cứ mơ mơ màng màng.
Mark Ngụy thấy chướng mắt bèn hóa thân thành ruồi nhặng bay quanh cậu lải nhải suốt, lúc thì nói cậu đang đình công tiêu cực, lúc thì hỏi cậu có hối hận vì lỡ mất cơ hội cặp kè với quý bà không, ít ra sẽ chẳng rơi vào tình trạng muốn ngủ mà không được ngủ như bây giờ.
Bị làm phiền mãi, cuối cùng Quan Miên chui thẳng vào phòng nghỉ đánh một giấc. Mark Ngụy sao khi biết chuyện liền đi tọc mạch, và Quan Miên nhận được bức thư cảnh cáo đầu tiên trong đời. Sau khi nhận được thư cảnh cáo, lúc tan ca cậu còn bị giữ lại dạy dỗ một trận. Vì vậy khi Bạch Anh Tước đến đón cậu đi ăn cơm, cậu vẫn đang ngồi ngây ra trong phòng làm việc.
“Không tan ca?” Bạch Anh Tước gõ cửa.
Cửa phòng làm việc mở toang, anh lập tức nhìn thấy Quan Miên đang ngồi gục đầu trên ghế và vị cấp trên đang tận tình khuyên nhủ dạy bảo cậu về tầm quan trọng của tính có trách nhiệm với công việc.
Nếu anh không nhầm, Quan Miên cúi đầu chắc là để ngủ. Bạch Anh Tước nghĩ.
Mark Ngụy đang mải mê xem kịch, bất thình lình bị cắt ngang bèn lập tức đứng phắt dậy và hỏi: “Anh là ai? Chỗ này là phòng làm việc, anh không thể cứ vào bừa như vậy.”
Bạch Anh Tước mỉm cười, “Tôi đến đón bạn.”
Quan Miên ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn nhập nhèm vì buồn ngủ.
“Anh là bạn của Quan Miên?” Mark Ngụy nhìn anh rồi chợt hỏi: “Có phải tôi từng gặp anh ở đâu không nhỉ?”
Bạch Anh Tước cười đáp: “Tôi dám chắc chưa từng gặp anh bao giờ.”
Cấp trên thấy có người ngoài bèn thôi không mắng nữa để giữ mặt mũi cho Quan Miên, tránh để cậu kiện gã vì tội gây tổn thương tinh thần này nọ, vậy thì lỗ to.
“Chuyện lần này cậu phải chú ý hơn đấy.” Cấp trên kết thúc màn “tâm sự” bằng một câu nói.
Quan Miên dụi mắt, xoay lưng bỏ ra ngoài.
Bạch Anh Tước ôm vai cậu, đánh tiếng chào hỏi với cấp trên và Mark Ngụy rồi mới cùng cậu ra về.
Cấp trên thấy Mark Ngụy còn ngồi thừ ngay bàn làm việc của mình thì khó chịu hỏi: “Cậu còn chuyện gì nữa không?”
Mark Ngụy đáp: “Em cảm thấy người hồi nãy trông quen lắm.”
Cấp trên nói: “Quen thì quen có gì đâu. Ở cùng một thành phố gặp mặt vài lần có gì lạ hả?”
Mark Ngụy đột nhiên vỗ tay, kích động nói: “Em biết anh ta là ai rồi! Bạch Anh Tước. Anh ta là Bạch Anh Tước!”
Cấp trên ngây người, “Bạch Anh Tước? Ý cậu là Bạch Anh Tước của Tập đoàn Thịnh An?”
“Sếp ơi! Quan Miên mới phạm tí lỗi mà sếp làm gì mắng cậu ấy lâu thế? Hơn nữa còn phạt cảnh cáo, hơi bị quá tay rồi đó sếp!” Nói xong, Mark Ngụy thở dài bỏ ra khỏi phòng.
Cấp trên đứng nguyên tại chỗ, giận dữ quát: “Đểu cáng! Chẳng phải do cậu tọc mạch đó sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook