Toàn Trí Độc Giả - Sing Shong (P2)
-
Chương 362
Viên đá trong tay tôi rung lên như thể nó còn sống.
[Bạn đã có được một câu chuyện mới!]
[Câu chuyện 'Viên đá và tôi' muốn tiếp tục.]
Đó là lần đầu tiên tôi trông thấy. Tôi vừa chạm vào viên đá và một câu chuyện xảy ra? Trong đầu tôi có đủ loại giả thuyết phức tạp nhưng tôi không có câu trả lời.
[Xác suất thế hệ đầu tiên đang ở xung quanh bạn.]
[Hiện tại, Bức tường thứ tư đang ở trong trạng thái rất mỏng manh.]
Những nghi ngờ duy nhất là hai tin nhắn hệ thống. Yoo Hosung nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt nghi ngờ. “Ta hiểu rồi, ngươi là một kẻ tái sinh đúng không?"
Dường như anh ta có giả thuyết sai về tôi.
“Kiếp trước ngươi bị ném đá đến chết sao? Đó là lý do tại sao viên đá…”
"Không."
“Ồ, ngươi có một cái đầu bằng đá, đó là lý do tại sao viên đá...”
Tôi nhặt một cành cây do Yoo Hosung ném.
[Chất liệu của câu chuyện nhạy cảm với bạn.]
[Câu chuyện 'Kim Dokja Thích một cành cây' đã bắt đầu!]
Tôi liếc về phía Yoo Hosung, người đang há hốc mồm kinh ngạc. "Tôi e rằng đầu của tôi không tệ như vậy."
Ở bên cạnh tôi, Lee Jihye đang trừng mắt. Yoo Hosung mở to mắt hét lên,
"C-Cầm lấy cái này!"
Tôi cầm bông hoa mà Yoo Hosung đưa cho tôi.
[Chất liệu câu chuyện có mối quan hệ với bạn.]
[Câu chuyện 'Kim Dokja với một bông hoa' đã bắt đầu!]
Yoo Hosung tiếp tục đưa tôi vài thứ và tôi cầm lấy tất cả chúng.
[Chất liệu câu chuyện có mối quan hệ với bạn.]
[Chất liệu câu chuyện có mối quan hệ với bạn.]
Xung quanh tôi tràn ngập đá và hoa đang ca hát. Sau nhiều lần thử, Yoo Hosung quyết định.
“…Nắm lấy ta.”
"Ý anh là ở đâu?"
"Đây, nắm lấy ta ở đây."
Đôi mắt của Yoo Hosung rực lên. Tôi hiểu sự tức giận của anh ta. Tôi có thể dễ dàng có được những 'câu chuyện thực sự' mà phải mất 10, 100 hay thậm chí 1000 năm mới có được... anh ta chắc chắn sẽ cảm thấy thế này.
"Nếu anh muốn vậy... xin thứ lỗi."
Tôi thở dài và đặt tay lên vai Yoo Hosung.
…Vì sao đôi vai nhỏ này lại cứng đến vậy?
Yoo Hosung nói, “Không có gì thay đổi cả. Nó chỉ giới hạn ở những đồ vật vô tri thôi sao? Hmm…”
[Nhân vật 'Yoo Hosung' tỏ ra rất thích bạn.]
Yoo Hosung bàng hoàng lùi ra khỏi tay tôi. "Đ-Đây là gì?"
Vào giây tiếp theo, tôi nghe thấy một tin nhắn bên tai.
[Câu chuyện 'Người Được Tất Cả Yêu Thương' đã được mua lại!]
_________
Những cư dân khác trong làng tỏ ra hứng thú với tôi trong khi Yoo Hosung đang bị sốc.
“Đã lâu rồi ta không được chứng kiến tài năng điên rồ này.”
"Hả, đây là một cậu bạn hiếm hoi... cậu đến từ bên ngoài sao?"
"Cậu có quan tâm đến thức ăn gia súc không?"
Tôi nhận lấy thức ăn gia súc mà người phụ nữ đưa cho tôi với tâm trạng bàng hoàng.
Nhân loại Kim Dokja. Đây là lần đầu tiên tôi nhận được sự quan tâm như vậy trong gần 30 năm cuộc đời tôi. Tôi… tài năng ư?
[Dokja-ssi chắc chắn rất tài năng. Anh đã đọc cuốn tiểu thuyết này trong hơn mười năm.]
Có lẽ dạo này công việc thủ thư khá bận rộn vì Yoo Sangah có vẻ mệt mỏi.
'Có liên quan đến việc đọc tiểu thuyết không?'
[Tôi không thể nghĩ gì khác ngoài điều đó.]
'Điều này chưa bao giờ xảy ra trước đây...'
Nghĩ lại, điều đó cũng không đúng. Có một số nhân vật có thiện cảm với tôi ngay khi họ nhìn thấy tôi.
[Có thể là do bức tường mỏng hơn?]
Tôi nghe những lời của Yoo Sangah và nghĩ rằng nó cũng có thể. Tôi không biết lý do chính xác nhưng có thể sự khiếm khuyết của Bức tường thứ tư đã thu hẹp khoảng cách giữa thế giới và tôi. Vậy sức mạnh này có thể lớn đến mức nào?
Nhìn lại, Lee Jihye với niềm tự hào của riêng mình đang lẩm bẩm gì đó trong khi cầm một cành cây trên tay. Tôi chọc cô ấy bằng ngón tay của tôi.
"Eek!" Lee Jihye giật mình hét lên. “Ahjussi, chú bị điên à? Ngón tay chạm vào phân…!”
Nó không hoạt động. Bây giờ hãy xem…
Tôi chọc vào vai Cheok Jungyeong đang ngồi bên cạnh.
"Đó là một lời thách đấu sao?"
"Không phải."
…Điều này cũng không hoạt động. Vậy các nguyên tắc đằng sau nó là gì? Dù có nghĩ thế nào đi nữa, tôi cũng không thể hình dung được tài năng của mình hoạt động như thế nào.
“Đây thực sự là một tài năng chết tiệt. Mình không thể giải thích nó theo bất kỳ cách nào.”
Người nói chuyện với Yoo Hosung, người đã trăn trở với những suy nghĩ của anh ta trong một thời gian dài.
Sự tức giận dữ dội đang sôi sục trên khuôn mặt anh ta.
Yoo Hosung tiến lại gần tôi với sải chân của một đứa trẻ. "Có thể ngươi không biết nhưng ta ghét nhất là những số phận kỳ lạ. Đặc biệt, ta ghét những người không hề cố gắng mà lại có thể dễ dàng đạt được thứ gì đó như ngươi."
Nhất kích tất sát Yoo Hosung là một người như vậy. Anh ta thích những người có tinh thần bền bỉ và quan tâm đến những người nỗ lực vượt qua tài năng không thể vượt qua của họ. Trong mắt Yoo Hosung, một người như tôi là tội phạm sẽ hủy hoại thế hệ đầu tiên với tài năng.
"Lần đầu tiên trong hôm nay, ta sẽ phá vỡ niềm tin của mình."
Huh?
"Ta sẽ dạy ngươi Kiểm soát câu chuyện."
___________
Tôi không biết tại sao Yoo Hosung lại đổi ý. Điều chắc chắn duy nhất là anh ta đã phát hiện ra một số khả năng từ tôi. Như thể để lại một đệ tử suốt đời, Yoo Hosung làm phiền tôi cả ngày lẫn đêm.
“Hiện tượng và sự thật không giống nhau. Sử dụng một câu chuyện đúng cách nghĩa là phải hiểu ngôn ngữ của nó.”
“Nền tảng vững chắc là cần thiết để nhảy vào lĩnh vực trừu tượng. Đó là chi tiết của những câu chuyện mà ngươi đã xây dựng nên.”
…Vân vân và mây mây. Có rất nhiều từ ngữ ma quái mà tôi nghĩ thà đọc lại Con đường sinh tồn còn hơn.
Tôi ăn một trái quýt mà dân làng đưa cho và nghĩ về nó.
"Đồ ngốc, đó là khuôn mặt của người không hiểu gì cả.”
"Tôi xin lỗi."
“Đừng cố hiểu nó nếu ngươi không biết. Không phải ai cũng học kiểm soát theo cách giống nhau.”
"Anh đang nói gì vậy?"
Tôi như vừa bị gõ vào một phát.
“Ngay từ đầu đó là vấn đề của ngươi. Ngươi thiếu tôn trọng người lớn tuổi.”
“…”
"Đầu tiên, ngươi cần phải học cách lắng nghe."
“Tôi không nghĩ mình có thể lắng nghe tốt hơn điều này.”
"Ta đang nói ngươi lắng nghe những từ ngữ trong câu chuyện của ngươi!"
…Từ ngữ của câu chuyện? Điều này có được đề cập trong Con đường sinh tồn không?
“Ngươi có tài giao tiếp bằng những câu chuyện. Đó là tài lắng nghe cảm xúc và lời nói của chúng.”
Đó là sự thật. Tôi không biết từ bao giờ nhưng tôi đã có thể đọc những câu chuyện, như thể chúng là người.
"Tuy nhiên, tôi muốn kiểm soát các câu chuyện, không phải trò chuyện với chúng."
"Những câu chuyện không thể kiểm soát được."
Người nói câu này là người đã dạy phương pháp Kiểm soát câu chuyện.
"Ngươi có thể kiểm soát suy nghĩ của mình không?"
"Tất nhiên tôi có thể…"
"Vậy thì đừng nghĩ gì trong năm phút."
Tôi gật đầu như thể điều đó thật đơn giản. Đừng nghĩ, đừng nghĩ…
Chết tiệt, tôi đang nghĩ 'đừng nghĩ'. Tôi đã cố gắng rất nhiều để thoát khỏi những suy nghĩ của mình nhưng nó không hề dễ dàng.
Trong năm phút, nhiều thứ lướt qua đầu tôi. Ví dụ như xác suất để Yoo Jonghyuk trở thành con gái và giết các Quỷ vương, hay Han Sooyoung mắc chứng mê sảng không rõ và tuyên bố: “Tôi xin lỗi vì đã ăn cắp ý tưởng của Kim Dokja vào thời điểm đó...”
Tôi giơ hai tay lên và đầu hàng, “...Tôi không thể làm được.”
"Ngươi là đồ ngốc."
[Câu chuyện 'Quỷ vương của sự Cứu Rỗi' đang cười nhạo bạn.]
“Đây là những gì ngươi phải làm từ hôm nay. Hãy lắng nghe lời kể của những câu chuyện.”
"Nhưng…"
“Đừng sợ. Bất kể câu chuyện có lớn đến đâu, chúng đều là những câu chuyện mà ngươi đã đạt được.”
Quay người đi, lần đầu tiên Yoo Hosung trông như một giáo viên thực thụ.
“Một câu chuyện có thể chi phối chúng ta nhưng đôi khi nó lại chỉ cho chúng ta con đường.”
Kể từ hôm đó, tôi bắt đầu thực hành Kiểm soát câu chuyện. Nói một cách chính xác, đó là luyện tập để nghe giọng nói của câu chuyện chính xác hơn.
[Câu chuyện khổng lồ 'Ngọn đuốc nuốt chửng huyền thoại' bị làm phiền bởi sự quan tâm của bạn.]
Những câu chuyện không quen thân với tôi nhưng sau một hai ngày, chúng dần dần cởi mở. Tôi lắng nghe giọng nói của những câu chuyện đã kìm chế cảm xúc của chúng cho đến nay.
[Câu chuyện 'Vua của một thế giới không vua' nói rằng lúc đó rất hạnh phúc.]
Những câu chuyện kể về các câu chuyện của chúng còn tôi thì lắng nghe. Những câu chuyện trở thành ký ức mà chúng tôi tích lũy được.
Cảm giác thích thú khi Thanh Kiếm Chém Tứ Âm phá vỡ Ngai Vàng Tuyệt Đối. Phải, tôi thực sự rất thích nó. Bởi đó là câu chuyện đầu tiên của tôi.
[Câu chuyện 'Kẻ phản đối phép màu' nói rằng người trở về thực sự rất phiền phức.]
Đúng vậy, tên khốn Myung Ilsang rất gian xảo. Tôi đã chiến đấu cùng với Yoo Jonghyuk và Han Sooyoung mà vẫn suýt chết.
[Câu chuyện 'Kẻ đánh bại vua thảm họa' nhớ hương vị rượu rắn.]
[Câu chuyện 'Kẻ giết một vị thần bên ngoài' đang nhờ bạn nhớ lại.]
Mỗi lần nghe những lời này, tôi lại chìm đắm trong ký ức. Mặt khác, thật khó để kìm nén sự khẩn trương nếu tôi trì hoãn ở đây quá lâu.
Han Sooyoung, Yoo Jonghyuk, Anna Croft…
Những người theo đuổi một kết thúc khác với tôi có thể đã gõ cửa kịch bản tiếp theo.
[Câu chuyện 'Quỷ vương của sự Cứu Rỗi' nói rằng bạn không nên chạy trốn nữa.]
Tôi lại tập trung vào câu chuyện. Từ một góc độ nào đó, giọng nói của những câu chuyện lớn dần và tôi khó phân biệt được đâu là thật, đâu là ảo. Cảm giác về không gian của tôi đang mờ dần. Tôi không biết liệu tôi đang ở trong câu chuyện hay tôi đang nghe câu chuyện trong thực tế.
[Câu chuyện 'Cách mạng Màn bạc' khao khát một cuộc cách mạng mới.]
Phải, ta xin lỗi, ta đã bỏ bê ngươi quá lâu.
[Câu chuyện 'Dị giáo của Hiệp hội sành ăn' đang kêu ca vì đói!]
[Câu chuyện 'Phép màu con bạc' muốn một vụ cá cược lớn khác.]
Giữa những màn hình đẹp như mơ lướt qua.
- Dokja-ssi, bọn tôi đã suýt chết đấy, anh có biết không?
- Ahjussi!
Giọng của các thành viên lờ mờ nghe thấy từ đâu đó.
- …Ồ, tội nghiệp ghê. Anh đang luyện tập một mình à?
- Chúng ta sẽ học nhanh thôi! Chúng ta có thể học hỏi từ ai chứ?
Tôi suy nghĩ khi nghe những giọng nói đó. Nếu đây thực sự là một giấc mơ, nó là một giấc mơ ngọt ngào.
- …Tại sao tôi không nhận được một câu chuyện? Dokja-hyung có một câu chuyện khi làm điều này.
- Bỏ tay ra, Lee Gilyoung.
- Cậu tránh ra đi, Shin Yoosung.
Trong giấc mơ của tôi, tôi nghe thấy những đứa trẻ lẩm bẩm những điều như 'Ahjussi và tôi' hay 'Dokja-hyung và Lee Gilyoung'. Tôi không biết chúng sẽ sử dụng những câu chuyện này như thế nào khi chúng có được nó, nhưng…
[Câu chuyện khổng lồ 'Mùa xuân của Thế giới Quỷ' đang xem các câu chuyện của bạn.]
Tại sao? Tôi lắng nghe giọng nói của lũ trẻ và cảm thấy ấm lòng. Trong tầm nhìn lờ mờ của tôi, vô số câu chuyện đang theo dõi khung cảnh này cùng với tôi.
[Câu chuyện 'Người được yêu bởi một Thiên thần' thích câu chuyện của bạn.]
[Câu chuyện 'Vua của thế giới không vua' đang theo dõi lũ trẻ.]
[Câu chuyện 'Kẻ giải phóng người khổng lồ' đang nhìn các thành viên trong nhóm với ánh mắt trìu mến.]
Tất cả những câu chuyện giống tôi và tôi giống tất cả những câu chuyện. Nếu vậy, anh chàng một mình ở phía bên kia chắc chắn cũng là một phần trong chúng tôi.
[Câu chuyện khổng lồ 'Ngọn đuốc nuốt chửng huyền thoại' đang quay lưng lại với bạn.]
Tôi nói với nó, 'Đừng gắt gỏng nữa và đến đây đi.'
Không có câu trả lời. Kẻ đe dọa những câu chuyện khác với kích thước của nó đang quay lưng lại với chúng tôi. Đầu nó cúi xuống như một đứa trẻ đang đọc gì đó.
Có lẽ tôi biết. Đây là một đứa trẻ đắm chìm trong câu chuyện của chính nó. Tuy nhiên, những câu chuyện như vậy không thể tồn tại một mình.
Tôi cẩn thận nói sau lưng nó, 'Nó có vẻ thú vị.'
Ngọn đuốc nuốt chửng huyền thoại nhìn tôi và nâng cao cơ thể của nó.
[Cậu…!]
Câu chuyện có một cơ thể rất lớn lườm tôi. Thật kỳ lạ, tôi không sợ nó. Anh chàng này là một câu chuyện. Tất cả các câu chuyện đã phải trôi dạt ở đâu đó.
'Ngươi muốn đi đâu?'
Nó không trả lời câu hỏi của tôi và ngậm miệng lại. Có lẽ nó không thể trả lời. Tôi hiểu tấm lòng của nó.
'Đi với ta.'
[…Đến đâu?]
Tôi từ từ mở miệng và nói. Tôi muốn tất cả các câu chuyện của tôi đạt được ■■.
Câu chuyện hỏi, [Có điều gì ở điểm kết của toàn bộ câu chuyện?]
'Ta không biết. Dù vậy, ít nhất chúng ta sẽ không đơn độc. '
[Câu chuyện 'Địa ngục vĩnh hằng'
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook