Toàn Thiên Đường Đều Cho Rằng Thủ Trưởng Thất Sủng
-
Chương 56: Ở chung
Sau khi chiến tranh kết thúc, Michael mới chạy ra.
Sau đó hắn ta bị dọa.
Nhanh như vậy liền đánh lui đại quân ác ma hả? Không có khả năng, sức chiến đấu của ác ma đâu có yếu như vậy!
Trăm tư không được giải, Michael bắt lấy một trí thiên sứ hỏi thăm, trí thiên sứ dùng thái độ ngưỡng mộ kể lại chuyện đã qua, trọng điểm kể Lucifiel điện hạ anh dũng và mạnh mẽ, mơ hồ kèm theo chuyện về thiên sứ mới.
Michael hắc tuyến, “Đừng tránh nặng tìm nhẹ, kể rõ ràng cho ta!”
Trí thiên sứ lập tức ấm ức, giọng điệu cũng kích động lên, “Michael điện hạ, ngài nhất định phải giúp Lucifiel điện hạ! Lúc ở trên chiến trường, điện hạ thế mà lại quỳ xuống hành lễ với thiên sứ mới kia, tất cả thiên sứ chúng ta đều nhìn thấy! Điện hạ khẳng định không phải tự nguyện, điện hạ tôn quý như vậy, sao có thể quỳ xuống với một thiên sứ!”
Michael giật mình nói: “Điện hạ làm chuyện đó à?”
Trí thiên sứ hung tợn gật đầu.
Michael lại nhìn sang bên cạnh, thiên sứ phụ cận nghe được bọn họ đối thoại đều mang vẻ mặt bi thương, không có một chút vui mừng chiến thắng. Nếu cái giá của chiến thắng là Lucifiel điện hạ mất đi tôn nghiêm, bọn họ tình nguyện không cần!
Michael cảm giác chuyện không đúng lắm.
Hắn ta tiến đến xe của sí thiên sứ trưởng, biết Michael là sí thiên sứ phó, các thiên sứ sôi nổi nhường đường.
Thượng đế ngồi ở trong xe ngựa của Lucifiel, vẻ mặt bình tĩnh.
Lucifiel nhìn thiên sứ phía bên ngoài, vừa thấy ánh mắt của mình, những thiên sứ biểu tình phẫn nộ đó nhất thời cười xán lạn và thuần khiết như hoa, nhìn không ra một chút vấn đề. Chờ đến khi hắn chuyển tầm mắt đi, lại cảm giác được vô số ánh nhìn đằng đằng sát khí.
Lucifiel sinh hoạt ở thiên đường lâu như vậy, đương nhiên biết suy nghĩ đơn thuần mà cố chấp của thiên sứ.
Người thân phận tôn quý, không thể quỳ.
Không muốn thượng đế bị thiên sứ căm thù, hắn thấp giọng nói rằng: “Ngô thần, ngài thật sự không tính nói ra thân phận sao?”
Thượng đế lạnh như băng nói rằng: “Không muốn.”
Tâm tình Lucifiel thực vi diệu.
Hắn không quá rõ trước đó xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn tình huống hiện trường, ít nhiều đoán được. Giữ gìn mặt mũi thượng đế là một chức trách của thiên sứ, nhưng mà Lucifiel chưa từng nghĩ mình sẽ có một ngày hỗ trợ che giấu lịch sử đen tối.
“Điện hạ!”
Phía sau xe ngựa, có thêm một âm thanh sức sống bắn ra bốn phía.
Lucifiel quay đầu nhìn lại, liền phát hiện thiên sứ tóc đỏ giết ra một con đường ở giữa quân đoàn thiên sứ chật chội, đầy nhiệt tình phất tay với mình. Lucifiel không tự giác lộ ra nụ cười, khiến cho một đám thiên sứ hít không khí, cho dù là thiên sứ tôn kính Michael, giờ phút này cũng không khỏi hơi hơi ghen tị vị phó quan ấy có được tươi cười của sí thiên sứ trưởng.
Lucifiel điện hạ là của mọi người, Michael điện hạ cũng không thể đoạt!
Đang ngồi trong quân đoàn thiên sứ, Samael được vây quanh trở về thiên đường, nghe thấy động tĩnh quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Bộ dạng vui vẻ của Michael khiến hắn yên tâm.
Hết thảy đều kết thúc.
Samael chà lau súng thẩm phán dính máu, bình thản nói rằng: “Đừng có ngừng lại.”
Đội ngũ hơi hơi tạm dừng khôi phục bình thường, các tọa thiên sứ đều thức thời buông tha suy nghĩ thưởng thức sắc đẹp của sí thiên sứ trưởng dưới mí mắt tọa thiên sứ trưởng. Lucifiel điện hạ tất nhiên làm cho bọn họ tim đập thình thịch, Samael điện hạ lại có thể làm cho khối tâm hạch của bọn họ ngừng đập.
“Tâm tình điện hạ thực tốt nha.”
Nhìn thấy điện hạ tươi cười, ánh mắt Michael sáng lên, mở ra mười hai cánh vàng kim rất ít xuất hiện ở sau lưng, bay về phía xe ngựa. Đang lúc hắn ta muốn bày một tư thế suất khí hạ xuống, thiên sứ tóc bạc trên xe ngựa lạnh lùng nhìn lại đây.
Con ngươi vàng kim như ánh nắng, lại như hàn băng.
“Không quy củ.”
“…”.
Chân Michael đứng thẳng lập tức quỳ xuống, nói với Lucifiel: “Điện hạ.”
Ngày thường Lucifiel đều tương đối âm thầm dung túng hắn ta, nhưng mà thần ở bên cạnh, hắn cũng chỉ có thể giải quyết việc chung, “Cấm túc của ngươi đã giải trừ, xét thấy ngươi không có xuất hiện ở thời kỳ chiến tranh, sự vụ sau chiến giao cho ngươi.”
“Vâng.” Biểu tình Michael đau khổ.
Trước giờ chuyện sau chiến tranh còn phiền toái hơn so với thời gian chiến tranh, nhưng hắn ta nhất định phải làm!
“Trở về đi.” Lucifiel không giữ hắn ta ở trên xe ngựa, Michael mang vẻ mặt bị bỏ rơi ánh mắt ai oán rời đi. Đợi hắn ta đi rồi, Lucifiel không thể không giải thích giúp Michael: “Ngô thần, tính tình Michael nhanh nhẹn, hắn không biết thân phận của ngài, xin ngài đừng chấp nhặt với hắn.”
Thượng đế liếc hắn, “Ngô sẽ không.”
Đáy lòng Lucifiel thầm nghĩ: hình như không có bao nhiêu cảm giác đáng tin.
Bất kể như thế nào, bắt đầu từ một khắc đại quân ác ma tan tác, trốn vào cửa địa ngục, chiến tranh chuẩn bị vài năm liền kết thúc, thiên đường dễ dàng vượt qua một phen nguy hiểm, nơi nơi đều là thiên sứ đang báo cáo quân công.
Mà “Yahveh” nổi tiếng chiến trường, sau đó ẩn mất, ai cũng chưa từng nhìn thấy y đi ra khỏi cung điện sí thiên sứ trưởng một bước.
Khi Metatron đến tìm Lucifiel để thương nghị địa vị của thiên sứ này, Lucifiel cũng thực buồn rầu. Bình thường thì sí thiên sứ đều có thể làm thiên sứ trưởng, quyền lợi của thiên sứ trưởng rất lớn, nhưng mà phải dựa theo phẩm cấp thiên sứ mình thống lĩnh đến quyết định địa vị, nói ví dụ như địa vị trí thiên sứ trưởng cao hơn tọa thiên sứ trưởng, tọa thiên sứ trưởng cao hơn chủ thiên sứ trưởng, sí thiên sứ không có chức vụ lại càng thấp hơn bọn họ một bậc.
Tuy rằng thượng đế lấy tên “Yahveh” xuất hiện ở thiên đường, lại không có nghĩa là y sẽ đi gánh vác công vụ. Từ kỷ Sáng Thế đến hiện tại, Lucifiel chưa từng phát hiện thần động tay chân một lần nào.
Thần chỉ cần hạ mệnh lệnh là được.
Lucifiel suy nghĩ một đống chuyện, dịu dàng nói rằng: “Hết thảy mọi thứ, lấy đãi ngộ với ta để đối đãi y, chuyện của y do ta trực tiếp đến xử lý, trước khi ta chưa mở miệng, ai cũng không thể nhúng tay vào chuyện của y.”
Metatron nghe ra ý ngoài lời nói của hắn, “Y không cần tham dự công việc ở thiên đường sao?”
Lucifiel gật đầu, “Không cần.”
Metatron không thể tin được, thiên đường có thiên sứ nào không cần làm việc!
Đây là “lười biếng” đó!
Lucifiel thật vất vả khuyên nhủ Meta rời đi, cầm trà lên uống một hơi, nhuận nhuận cổ họng. Hắn có thể xác định thông báo chuyện này ra ngoài, những sí thiên sứ khác đều sẽ lục tục tìm đến hắn, vấn đề là hắn thật sự không thể tiết lộ chuyện thượng đế không thích làm việc ra ngoài.
Vết nhơ này chỉ có thể để “Yahveh” đến gánh vậy.
Lucifiel mỉm cười, xem như hiểu rõ nguyên nhân thượng đế không chịu bại lộ thân phận thần linh.
Sau khi xử lý xong chuyện trong tay, hắn đi về hướng tẩm điện, bỗng nhiên có một loại chờ mong và khẩn trương kỳ dị. Tẩm điện không còn là nơi nghỉ ngơi tư nhân của hắn, thượng đế cũng nghỉ ngơi ở nơi đó, loại chuyện này nếu lộ ra, chín tầng thiên đường đều sẽ khiếp sợ đi.
Các thiên sứ cho rằng hắn thất sủng, phỏng chừng sẽ hưng phấn mà nói “điện hạ, thần vẫn sủng ái ngài nhất!”
Đây là khác biệt mà thân phận mang đến.
Lucifiel đẩy cửa tẩm điện ra, trong điện ánh sáng nhu hòa, thượng đế đang xem một quyển sách ma pháp hắn biên soạn, sách Sáng Thế bên cạnh tựa như một lão sư chỉ huy lung tung: “Chờ chút nữa muốn lực lượng ngưng tụ, không thể dùng tên thật, không thể dùng thân phận thần linh, ngài thử tự mình đến liên hệ với lực lượng nguyên tố xem.”
Kết quả tự nhiên là thất bại.
Thượng đế trở tay ném sách Sáng Thế lao thao ra ngoài, bịch một tiếng, nện ở trên tường. Y không phải sinh linh thế giới này, là thần sáng thế, làm sao có thể sinh ra cộng minh với nguyên tố của thế giới này!
Lucifiel đứng ở cửa, thượng đế bỗng nhiên nhìn qua, tựa như không có việc gì mà thu tay lại.
“Nó không nghe lời thôi.”
“Ưm…”
Kiến thức được một mặt này của thần linh, Lucifiel thực cẩn thận nói rằng: “Ngô thần, ta có thể vào không?”
Thượng đế tiếp tục đọc sách, “Nơi này là cung điện của ngươi.”
Sách Sáng Thế từ trên vách tường rơi xuống, Lucifiel đi qua, nhặt nó lên, “Sách Sáng Thế, không có việc gì chứ?” Quyển sách ấy rất có nhân tính hóa mà cọ cọ ngực hắn, bìa sách mềm nhũn dán trên ngực hắn, giống như một bàn tay.
Ánh mắt thượng đế nhất thời lại nhìn sang đây.
Sách Sáng Thế rụt lui.
Lucifiel cũng không so đo với nó, nhẹ cười nói: “Xem ngươi vẫn rất có sức sống nha.”
Sách Sáng Thế thầm nghĩ: nếu ta không có sức sống, đã sớm bị thượng đế giết chết rồi.
Lucifiel và sách Sáng Thế xem như quen biết đã lâu, từ lúc trước, hắn đã thường xuyên nhìn thấy nó trong đại thánh đường, cũng được thần cho phép có thể lật xem nội dung «bảy ngày sáng thế» và «sách Thánh Linh».
Tính cách hoạt bát và miệng đầy lời không đứng đắn của sách Sáng Thế, khiến Lucifiel ngoài ý muốn có một chút thân cận.
Thiên đường này, không thiếu nhất chính là ôn hòa thủ lễ.
Chỉ có đến cấp bậc sí thiên sứ, thực lực và quyền lợi đủ lớn, Lucifiel mới có thể nhìn thấy cá tính không giống nhau trên người bọn họ. Sách Sáng Thế là thứ duy nhất ngoại trừ thần mà Lucifiel dùng thái độ ngang hàng đối đãi.
Đặt sách lên giá sách chuyên môn làm theo yêu cầu, sách Sáng Thế giống như ngủ ở trên giường, thoải mái lăn lộn.
Trời biết cảnh tượng một quyển sách lăn lộn có bao nhiêu thê thảm…
Lucifiel dời tầm mắt, đi trải giường chiếu, trước đó thượng đế hẳn là từng nghỉ ngơi phía trên, trên giường trở nên có chút hỗn độn.
Thượng đế nhìn thấy hành động của hắn, nghi hoặc hỏi: “Vì sao không dùng lực lượng để chỉnh lý.”
Lucifiel cười nói: “Vẫn chưa có ma pháp ở phương diện này.”
Thượng đế đáp: “Ngươi sáng tạo đi.”
Lucifiel tắt tiếng, nói thật, thiên đường còn chưa có thiên sứ lười đến cả giường cũng không chỉnh lý đâu.
Ngô thần thật sự là có một phong cách riêng.
“Chiêm chiếp ——” chim nhỏ xanh lục ở ngoài cửa sổ mổ thủy tinh.
Lucifiel buồn cười nhìn nó, ở mỏ chim nhỏ, còn ngậm một bông hoa ở Hằng Tinh thiên.
“Ngươi chạy ra ngoài hồi nào thế.” Hắn mở cửa sổ thủy tinh ra, chim nhỏ lập tức bay vào, vây quanh thượng đế. Thượng đế tập mãi thành thói quen mà nhận lấy hoa, hoàn toàn không biết loại thói quen này dưới cái nhìn của Lucifiel, có bao nhiêu khó tin.
Thượng đế chưa từng chủ động muốn bất cứ thứ gì từ thiên sứ.
Nếu không có lễ vật cao cấp nhất trên đời, không có một thiên sứ nào dám đưa cho thượng đế, chỉ sợ thượng đế nhìn không lọt mắt.
Lucifiel bỗng nhiên liên tưởng đến chuyện mình ở thiên đường không nhận được một bó hoa tươi nào, thái độ của các thiên sứ đối với hắn, làm sao không phải là thái độ đối với thần. So với hắn còn có một Gabriel tặng hoa, ngô thần qua nhiều năm như vậy lẻ loi một mình, đừng nói là hoa tươi, chỉ sợ dù là ánh mắt như ái mộ cũng không có, hết thảy đều bị khoảng cách thánh quang và thân phận ngăn cách.
Hiện giờ, cuối cùng cũng có chuyển biến.
Thần đi ra khỏi đại thánh đường.
Lucifiel hoãn kế hoạch trùng kiến đại thánh đường lại một đoạn thời gian, ngồi ở bên cạnh thượng đế, kể chuyện ma pháp.
Dường như không có bất cứ chuyện gì quan trọng hơn là trợ giúp thần linh hiểu biết ma pháp.
Thượng đế ghé mắt.
Sách Sáng Thế trên giá sách ghi chép: thần đối đãi khác biệt với Lucifiel, Lucifiel đã đối đãi khác biệt với thần.
Nó tự hỏi một vấn đề nghiêm túc: có nên tác hợp bọn họ hay không.
Hết chương 56
Sau đó hắn ta bị dọa.
Nhanh như vậy liền đánh lui đại quân ác ma hả? Không có khả năng, sức chiến đấu của ác ma đâu có yếu như vậy!
Trăm tư không được giải, Michael bắt lấy một trí thiên sứ hỏi thăm, trí thiên sứ dùng thái độ ngưỡng mộ kể lại chuyện đã qua, trọng điểm kể Lucifiel điện hạ anh dũng và mạnh mẽ, mơ hồ kèm theo chuyện về thiên sứ mới.
Michael hắc tuyến, “Đừng tránh nặng tìm nhẹ, kể rõ ràng cho ta!”
Trí thiên sứ lập tức ấm ức, giọng điệu cũng kích động lên, “Michael điện hạ, ngài nhất định phải giúp Lucifiel điện hạ! Lúc ở trên chiến trường, điện hạ thế mà lại quỳ xuống hành lễ với thiên sứ mới kia, tất cả thiên sứ chúng ta đều nhìn thấy! Điện hạ khẳng định không phải tự nguyện, điện hạ tôn quý như vậy, sao có thể quỳ xuống với một thiên sứ!”
Michael giật mình nói: “Điện hạ làm chuyện đó à?”
Trí thiên sứ hung tợn gật đầu.
Michael lại nhìn sang bên cạnh, thiên sứ phụ cận nghe được bọn họ đối thoại đều mang vẻ mặt bi thương, không có một chút vui mừng chiến thắng. Nếu cái giá của chiến thắng là Lucifiel điện hạ mất đi tôn nghiêm, bọn họ tình nguyện không cần!
Michael cảm giác chuyện không đúng lắm.
Hắn ta tiến đến xe của sí thiên sứ trưởng, biết Michael là sí thiên sứ phó, các thiên sứ sôi nổi nhường đường.
Thượng đế ngồi ở trong xe ngựa của Lucifiel, vẻ mặt bình tĩnh.
Lucifiel nhìn thiên sứ phía bên ngoài, vừa thấy ánh mắt của mình, những thiên sứ biểu tình phẫn nộ đó nhất thời cười xán lạn và thuần khiết như hoa, nhìn không ra một chút vấn đề. Chờ đến khi hắn chuyển tầm mắt đi, lại cảm giác được vô số ánh nhìn đằng đằng sát khí.
Lucifiel sinh hoạt ở thiên đường lâu như vậy, đương nhiên biết suy nghĩ đơn thuần mà cố chấp của thiên sứ.
Người thân phận tôn quý, không thể quỳ.
Không muốn thượng đế bị thiên sứ căm thù, hắn thấp giọng nói rằng: “Ngô thần, ngài thật sự không tính nói ra thân phận sao?”
Thượng đế lạnh như băng nói rằng: “Không muốn.”
Tâm tình Lucifiel thực vi diệu.
Hắn không quá rõ trước đó xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn tình huống hiện trường, ít nhiều đoán được. Giữ gìn mặt mũi thượng đế là một chức trách của thiên sứ, nhưng mà Lucifiel chưa từng nghĩ mình sẽ có một ngày hỗ trợ che giấu lịch sử đen tối.
“Điện hạ!”
Phía sau xe ngựa, có thêm một âm thanh sức sống bắn ra bốn phía.
Lucifiel quay đầu nhìn lại, liền phát hiện thiên sứ tóc đỏ giết ra một con đường ở giữa quân đoàn thiên sứ chật chội, đầy nhiệt tình phất tay với mình. Lucifiel không tự giác lộ ra nụ cười, khiến cho một đám thiên sứ hít không khí, cho dù là thiên sứ tôn kính Michael, giờ phút này cũng không khỏi hơi hơi ghen tị vị phó quan ấy có được tươi cười của sí thiên sứ trưởng.
Lucifiel điện hạ là của mọi người, Michael điện hạ cũng không thể đoạt!
Đang ngồi trong quân đoàn thiên sứ, Samael được vây quanh trở về thiên đường, nghe thấy động tĩnh quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Bộ dạng vui vẻ của Michael khiến hắn yên tâm.
Hết thảy đều kết thúc.
Samael chà lau súng thẩm phán dính máu, bình thản nói rằng: “Đừng có ngừng lại.”
Đội ngũ hơi hơi tạm dừng khôi phục bình thường, các tọa thiên sứ đều thức thời buông tha suy nghĩ thưởng thức sắc đẹp của sí thiên sứ trưởng dưới mí mắt tọa thiên sứ trưởng. Lucifiel điện hạ tất nhiên làm cho bọn họ tim đập thình thịch, Samael điện hạ lại có thể làm cho khối tâm hạch của bọn họ ngừng đập.
“Tâm tình điện hạ thực tốt nha.”
Nhìn thấy điện hạ tươi cười, ánh mắt Michael sáng lên, mở ra mười hai cánh vàng kim rất ít xuất hiện ở sau lưng, bay về phía xe ngựa. Đang lúc hắn ta muốn bày một tư thế suất khí hạ xuống, thiên sứ tóc bạc trên xe ngựa lạnh lùng nhìn lại đây.
Con ngươi vàng kim như ánh nắng, lại như hàn băng.
“Không quy củ.”
“…”.
Chân Michael đứng thẳng lập tức quỳ xuống, nói với Lucifiel: “Điện hạ.”
Ngày thường Lucifiel đều tương đối âm thầm dung túng hắn ta, nhưng mà thần ở bên cạnh, hắn cũng chỉ có thể giải quyết việc chung, “Cấm túc của ngươi đã giải trừ, xét thấy ngươi không có xuất hiện ở thời kỳ chiến tranh, sự vụ sau chiến giao cho ngươi.”
“Vâng.” Biểu tình Michael đau khổ.
Trước giờ chuyện sau chiến tranh còn phiền toái hơn so với thời gian chiến tranh, nhưng hắn ta nhất định phải làm!
“Trở về đi.” Lucifiel không giữ hắn ta ở trên xe ngựa, Michael mang vẻ mặt bị bỏ rơi ánh mắt ai oán rời đi. Đợi hắn ta đi rồi, Lucifiel không thể không giải thích giúp Michael: “Ngô thần, tính tình Michael nhanh nhẹn, hắn không biết thân phận của ngài, xin ngài đừng chấp nhặt với hắn.”
Thượng đế liếc hắn, “Ngô sẽ không.”
Đáy lòng Lucifiel thầm nghĩ: hình như không có bao nhiêu cảm giác đáng tin.
Bất kể như thế nào, bắt đầu từ một khắc đại quân ác ma tan tác, trốn vào cửa địa ngục, chiến tranh chuẩn bị vài năm liền kết thúc, thiên đường dễ dàng vượt qua một phen nguy hiểm, nơi nơi đều là thiên sứ đang báo cáo quân công.
Mà “Yahveh” nổi tiếng chiến trường, sau đó ẩn mất, ai cũng chưa từng nhìn thấy y đi ra khỏi cung điện sí thiên sứ trưởng một bước.
Khi Metatron đến tìm Lucifiel để thương nghị địa vị của thiên sứ này, Lucifiel cũng thực buồn rầu. Bình thường thì sí thiên sứ đều có thể làm thiên sứ trưởng, quyền lợi của thiên sứ trưởng rất lớn, nhưng mà phải dựa theo phẩm cấp thiên sứ mình thống lĩnh đến quyết định địa vị, nói ví dụ như địa vị trí thiên sứ trưởng cao hơn tọa thiên sứ trưởng, tọa thiên sứ trưởng cao hơn chủ thiên sứ trưởng, sí thiên sứ không có chức vụ lại càng thấp hơn bọn họ một bậc.
Tuy rằng thượng đế lấy tên “Yahveh” xuất hiện ở thiên đường, lại không có nghĩa là y sẽ đi gánh vác công vụ. Từ kỷ Sáng Thế đến hiện tại, Lucifiel chưa từng phát hiện thần động tay chân một lần nào.
Thần chỉ cần hạ mệnh lệnh là được.
Lucifiel suy nghĩ một đống chuyện, dịu dàng nói rằng: “Hết thảy mọi thứ, lấy đãi ngộ với ta để đối đãi y, chuyện của y do ta trực tiếp đến xử lý, trước khi ta chưa mở miệng, ai cũng không thể nhúng tay vào chuyện của y.”
Metatron nghe ra ý ngoài lời nói của hắn, “Y không cần tham dự công việc ở thiên đường sao?”
Lucifiel gật đầu, “Không cần.”
Metatron không thể tin được, thiên đường có thiên sứ nào không cần làm việc!
Đây là “lười biếng” đó!
Lucifiel thật vất vả khuyên nhủ Meta rời đi, cầm trà lên uống một hơi, nhuận nhuận cổ họng. Hắn có thể xác định thông báo chuyện này ra ngoài, những sí thiên sứ khác đều sẽ lục tục tìm đến hắn, vấn đề là hắn thật sự không thể tiết lộ chuyện thượng đế không thích làm việc ra ngoài.
Vết nhơ này chỉ có thể để “Yahveh” đến gánh vậy.
Lucifiel mỉm cười, xem như hiểu rõ nguyên nhân thượng đế không chịu bại lộ thân phận thần linh.
Sau khi xử lý xong chuyện trong tay, hắn đi về hướng tẩm điện, bỗng nhiên có một loại chờ mong và khẩn trương kỳ dị. Tẩm điện không còn là nơi nghỉ ngơi tư nhân của hắn, thượng đế cũng nghỉ ngơi ở nơi đó, loại chuyện này nếu lộ ra, chín tầng thiên đường đều sẽ khiếp sợ đi.
Các thiên sứ cho rằng hắn thất sủng, phỏng chừng sẽ hưng phấn mà nói “điện hạ, thần vẫn sủng ái ngài nhất!”
Đây là khác biệt mà thân phận mang đến.
Lucifiel đẩy cửa tẩm điện ra, trong điện ánh sáng nhu hòa, thượng đế đang xem một quyển sách ma pháp hắn biên soạn, sách Sáng Thế bên cạnh tựa như một lão sư chỉ huy lung tung: “Chờ chút nữa muốn lực lượng ngưng tụ, không thể dùng tên thật, không thể dùng thân phận thần linh, ngài thử tự mình đến liên hệ với lực lượng nguyên tố xem.”
Kết quả tự nhiên là thất bại.
Thượng đế trở tay ném sách Sáng Thế lao thao ra ngoài, bịch một tiếng, nện ở trên tường. Y không phải sinh linh thế giới này, là thần sáng thế, làm sao có thể sinh ra cộng minh với nguyên tố của thế giới này!
Lucifiel đứng ở cửa, thượng đế bỗng nhiên nhìn qua, tựa như không có việc gì mà thu tay lại.
“Nó không nghe lời thôi.”
“Ưm…”
Kiến thức được một mặt này của thần linh, Lucifiel thực cẩn thận nói rằng: “Ngô thần, ta có thể vào không?”
Thượng đế tiếp tục đọc sách, “Nơi này là cung điện của ngươi.”
Sách Sáng Thế từ trên vách tường rơi xuống, Lucifiel đi qua, nhặt nó lên, “Sách Sáng Thế, không có việc gì chứ?” Quyển sách ấy rất có nhân tính hóa mà cọ cọ ngực hắn, bìa sách mềm nhũn dán trên ngực hắn, giống như một bàn tay.
Ánh mắt thượng đế nhất thời lại nhìn sang đây.
Sách Sáng Thế rụt lui.
Lucifiel cũng không so đo với nó, nhẹ cười nói: “Xem ngươi vẫn rất có sức sống nha.”
Sách Sáng Thế thầm nghĩ: nếu ta không có sức sống, đã sớm bị thượng đế giết chết rồi.
Lucifiel và sách Sáng Thế xem như quen biết đã lâu, từ lúc trước, hắn đã thường xuyên nhìn thấy nó trong đại thánh đường, cũng được thần cho phép có thể lật xem nội dung «bảy ngày sáng thế» và «sách Thánh Linh».
Tính cách hoạt bát và miệng đầy lời không đứng đắn của sách Sáng Thế, khiến Lucifiel ngoài ý muốn có một chút thân cận.
Thiên đường này, không thiếu nhất chính là ôn hòa thủ lễ.
Chỉ có đến cấp bậc sí thiên sứ, thực lực và quyền lợi đủ lớn, Lucifiel mới có thể nhìn thấy cá tính không giống nhau trên người bọn họ. Sách Sáng Thế là thứ duy nhất ngoại trừ thần mà Lucifiel dùng thái độ ngang hàng đối đãi.
Đặt sách lên giá sách chuyên môn làm theo yêu cầu, sách Sáng Thế giống như ngủ ở trên giường, thoải mái lăn lộn.
Trời biết cảnh tượng một quyển sách lăn lộn có bao nhiêu thê thảm…
Lucifiel dời tầm mắt, đi trải giường chiếu, trước đó thượng đế hẳn là từng nghỉ ngơi phía trên, trên giường trở nên có chút hỗn độn.
Thượng đế nhìn thấy hành động của hắn, nghi hoặc hỏi: “Vì sao không dùng lực lượng để chỉnh lý.”
Lucifiel cười nói: “Vẫn chưa có ma pháp ở phương diện này.”
Thượng đế đáp: “Ngươi sáng tạo đi.”
Lucifiel tắt tiếng, nói thật, thiên đường còn chưa có thiên sứ lười đến cả giường cũng không chỉnh lý đâu.
Ngô thần thật sự là có một phong cách riêng.
“Chiêm chiếp ——” chim nhỏ xanh lục ở ngoài cửa sổ mổ thủy tinh.
Lucifiel buồn cười nhìn nó, ở mỏ chim nhỏ, còn ngậm một bông hoa ở Hằng Tinh thiên.
“Ngươi chạy ra ngoài hồi nào thế.” Hắn mở cửa sổ thủy tinh ra, chim nhỏ lập tức bay vào, vây quanh thượng đế. Thượng đế tập mãi thành thói quen mà nhận lấy hoa, hoàn toàn không biết loại thói quen này dưới cái nhìn của Lucifiel, có bao nhiêu khó tin.
Thượng đế chưa từng chủ động muốn bất cứ thứ gì từ thiên sứ.
Nếu không có lễ vật cao cấp nhất trên đời, không có một thiên sứ nào dám đưa cho thượng đế, chỉ sợ thượng đế nhìn không lọt mắt.
Lucifiel bỗng nhiên liên tưởng đến chuyện mình ở thiên đường không nhận được một bó hoa tươi nào, thái độ của các thiên sứ đối với hắn, làm sao không phải là thái độ đối với thần. So với hắn còn có một Gabriel tặng hoa, ngô thần qua nhiều năm như vậy lẻ loi một mình, đừng nói là hoa tươi, chỉ sợ dù là ánh mắt như ái mộ cũng không có, hết thảy đều bị khoảng cách thánh quang và thân phận ngăn cách.
Hiện giờ, cuối cùng cũng có chuyển biến.
Thần đi ra khỏi đại thánh đường.
Lucifiel hoãn kế hoạch trùng kiến đại thánh đường lại một đoạn thời gian, ngồi ở bên cạnh thượng đế, kể chuyện ma pháp.
Dường như không có bất cứ chuyện gì quan trọng hơn là trợ giúp thần linh hiểu biết ma pháp.
Thượng đế ghé mắt.
Sách Sáng Thế trên giá sách ghi chép: thần đối đãi khác biệt với Lucifiel, Lucifiel đã đối đãi khác biệt với thần.
Nó tự hỏi một vấn đề nghiêm túc: có nên tác hợp bọn họ hay không.
Hết chương 56
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook