Toàn Thiên Đường Đều Cho Rằng Thủ Trưởng Thất Sủng
-
Chương 38: Lễ vật của Lucifiel
Ngoài dự đoán của Michael, chuyện thứ nhất thủ trưởng làm khi về thiên đường chính là dẫn hắn ta đến Thủy Tinh thiên.
“Ngài và ngô thần quan hệ hòa hảo ——” Michael thấp giọng hưng phấn hỏi.
Mười năm qua, thượng đế không triệu hồi điện hạ, điện hạ liền không chủ động đến Thủy Tinh thiên, loại chuyện này khiến Michael lo lắng mất một đoạn thời gian. Hắn ta sợ điện hạ bực bội với thượng đế, hoặc là xuất hiện việc bất đồng ý kiến, tạo thành không khí xa cách trong mười năm giữa điện hạ và thượng đế. Về loại chuyện tranh sủng với điện hạ, Michael chưa từng nghĩ tới, không phải thiên sứ nào cũng có thể chính diện đỡ nổi thần uy.
Nguyện vọng lớn nhất của hắn ta chính là làm một tiểu trong suốt trong đại thánh đường.
Như vậy thượng đế sẽ không đi nghe tiếng lòng của hắn ta.
“Ít nói chuyện.” Lucifiel hành tẩu trong Thủy Tinh thiên, cắt ngang Michael truy vấn.
Michael làm ra một động tác câm miệng, nụ cười trên mặt lại sáng sủa.
Metatron và Gabriel đều về nghỉ ngơi, Thủy Tinh thiên hiện tại chỉ có hai sí thiên sứ bọn họ đi dọc theo đường, xung quanh phong cảnh như tranh, lại tìm không thấy hơi thở sinh cơ bừng bừng như thánh địa tinh linh tộc.
Thủy Tinh thiên xinh đẹp, nhưng một mảnh vắng lặng.
Hệt như thần…
Trước khi Michael đi theo Lucifiel bước vào đại thánh đường, bộ dạng phục tùng rũ mắt, làm trống tạp niệm trong đại não.
Hắn ta an tĩnh làm một bức bích họa.
Lỗ tai dựng thẳng lên, nghiêm túc nghe tiếng Lucifiel nói chuyện.
“Ngô thần, về phương diện tinh linh tộc, ta cho rằng thiên đường có thể phái thiên sứ đi giao lưu định kỳ, tinh linh ở lĩnh vực nghệ thuật cầm cờ đi đầu, thiên đường không thể lạc hậu…”
Vừa mở màn chính là giao lưu chính sự ư?
Điện hạ, không phải ngài đến giao lưu tình cảm với ngô thần sao?
Nội tâm Michael phập phồng một chút, lọt vào cái liếc của thần linh, giống như cả người đều bị nhìn thấu lạnh lẽo.
Hắn ta tức khắc khôi phục trạng thái nhu thuận.
Sau khi cảnh cáo Michael miên man suy nghĩ, thượng đế không đi nhìn hắn ta nữa, mà là nhìn chăm chú vào Lucifiel chậm rãi nói chuyện trước mặt. Lucifiel không chút nào sợ thượng đế chú ý, nói ra kế hoạch tiến thêm một bước giao lưu giữa thiên đường và tinh linh tộc, áp lực mang đến động lực, hắn có đầy đủ năng lực chứng minh sự ưu tú của mình.
Lúc đầu thượng đế còn nghe lọt, đến lúc sau chỉ có một suy nghĩ.
Luci, ngươi tới tìm ngô chỉ là vì cái này hả?
Mí mắt thượng đế có chút nặng nề, nghe công vụ lâu, y luôn có một loại buồn ngủ khó nói thành lời. Ỷ vào thánh quang che lấp, ai cũng nhìn không thấy, dưới giọng nói thanh nhã duyên dáng của Lucifiel, mắt thượng đế từng chút khép lại.
“Đến tinh linh tộc một chuyến, ta cũng mang theo lễ vật cho ngô thần.”
“…”
“Ngô thần?”
“Ưm.”
Nghe thấy “lễ vật”, đôi mắt vàng kim của thượng đế lại mở ra, mà sách Sáng Thế trên đầu gối y đã hoàn toàn ngủ.
Lucifiel lấy lễ vật từ ống tay áo ra, tự nhiên bỏ qua sự trầm mặc mang tính ngắn ngủi của thượng đế.
Hắn rất rõ.
Ngô thần lại nghe đến mệt rã rời.
Tâm tình bất đắc dĩ của hắn chuyển hóa thành ý cười, cũng chính bởi vì thần chưa bao giờ để ý việc trần tục, mới có sí thiên sứ trưởng là hắn. Hắn đã quen thay thượng đế phân ưu, nếu có một ngày kia thượng đế chủ động đi tham dự chuyện thiên đường, hắn sẽ cảm thấy thần khẳng định không bình thường.
Lễ vật là một chú chim nhỏ dệt bằng mây tre, xanh biếc xanh biếc, chỗ đôi mắt trang trí hai viên bảo thạch nhỏ.
Lucifiel cười nhạt điểm nhẹ đầu chim nhỏ.
Nó đột nhiên “sống” dậy.
Quơ cánh nhỏ, chú chim nhỏ được giao cho sinh mệnh bay về phía thượng đế.
Thượng đế đưa tay, tiếp được nó, trầm ngâm nói: “Luci, ngươi đã lĩnh ngộ phạm trù sáng tạo sinh mệnh rồi sao?”
Lucifiel dịu ngoan đáp: “Vâng.”
Michael chấn kinh rồi.
Lĩnh vực này sí thiên sứ nào cũng không dám động vào, rất sợ sẽ chọc giận thần linh, dù sao thì loại chuyện thượng đế sáng tạo vạn vật, sáng tạo sinh linh đã dần dà được coi là năng lực của thần linh.
Khác với suy nghĩ của hắn ta, cảm xúc của thượng đế rõ ràng là càng tốt, “Làm không tồi.”
Thượng đế lại nói với Michael rằng: “Ngươi nên học tập nhiều hơn.”
Michael gật đầu, “Vâng.”
Hóa ra có thể học…
Thần, ngài không nói một câu, chúng ta cũng không dám mà!
Sau đó Michael nhịn không được nhìn về phía Lucifiel điện hạ, dưới trạng thái mọi người đều nói không thể, chỉ có điện hạ dám đi xâm nhập, có phải nói lên rằng điện hạ hiểu biết thượng đế, hiểu biết suy nghĩ của thần hơn bất cứ thiên sứ nào không.
Sau khi nói xong hết ý đồ đến hôm nay, Lucifiel nói rằng: “Ngô thần, cần ta ở lại không?”
Thượng đế bằng phẳng mà rằng: “Không cần, ngươi và Michael cùng rời đi đi.”
Lucifiel không có gì bất ngờ hành lễ cáo lui.
Đi ra khỏi đại thánh đường, Lucifiel nghe thấy tiếng Michael thở phào, không khỏi mỉm cười, “Ngươi quá khẩn trương.”
Trên mặt Michael xấu hổ, nhìn xung quanh nói rằng: “Con chim nhỏ kia ở lại chỗ ngô thần sao?”
“Ừm, lần sau hẳn là có thể nhìn thấy.”
Lucifiel quay đầu, nhìn cửa đại thánh đường chậm rãi đóng lại, trong tầm nhìn trở nên chật hẹp ngưng mắt nhìn thần linh phía trên ngự tọa, nhưng mà thần linh từ đầu đến cuối đều không giữ hắn lại.
Chim nhỏ không hiểu gì, nghiêng đầu nhìn chủ nhân sáng tạo mình bị ngăn cách ngoài cửa điện.
“Chiếp —— ”
Thượng đế không nói gì, thả con chim dệt bằng mây tre ấy bay đi.
Nó bay trong đại thánh đường, dạo qua một vòng lại một vòng, khi thì phát ra tiếng hót vang thanh thúy, tự mình chơi đến bất diệc nhạc hồ. Sách Sáng Thế chính là tỉnh lại trong tiếng hót vang xa lạ, hoang mang nhìn nhóc con giữa không trung.
“Thượng đế, sao đại thánh đường lại có thêm một con chim màu xanh?”
“Luci đưa.”
“Xem ra điện hạ sợ ngài quá cô đơn.”
“…”
Thượng đế vẻ mặt hờ hững, giống như nhìn một sinh linh nhỏ yếu trong vạn vật thế gian.
Nhưng mà nghĩ đến chủ nhân nó là Lucifiel, thượng đế chung quy là yêu ai yêu cả đường đi, lại mở cửa đại thánh đường ra, để chim nhỏ bay ra khỏi nơi này, đừng bị mặt hắc ám bắt lấy.
Chim nhỏ bay ra.
Rất nhanh, nó ngậm một đóa hoa bay về.
Hoa thủy tinh, là loại hoa sinh trưởng ở ngoài đại thánh đường, dựa vào lực quang minh thuần túy của thần mà sinh trưởng.
“Chiêm chiếp ——” chim nhỏ đem hoa đến trước mặt thượng đế, ánh mắt bảo thạch linh động nhìn thượng đế, không chút nào sợ hãi, cũng không thấy sợ hãi. Thần sáng thế của nó không phải thượng đế, tự nhiên không có kính sợ đối với thượng đế.
Sách Sáng Thế cười nói: “Lần đầu tiên ngài nhận được hoa nhỉ.”
Thượng đế không để ý tới sách Sáng Thế trêu ghẹo, tiếp nhận hoa, hỏi: “Luci bảo ngươi đưa ư?”
Chim nhỏ mờ mịt nhìn y.
Thượng đế không làm khó xử một con chim nhỏ dung lượng não không có bao nhiêu, “Đi ra ngoài.”
Chim nhỏ dừng lại trên tay vịn ngự tọa, nghiêng đầu mổ cánh mình, bắt chước bản năng của loài chim khác.
Nó nghe không hiểu.
Không hiểu, không hiểu, chủ nhân bảo nó ở lại.
Lần đầu tiên bị cãi lệnh, đối tượng còn là một con chim, tâm tình thượng đế có chút phức tạp. Dưới đáy lòng sách Sáng Thế khen Lucifiel điện hạ một lần lại một lần, cho tới bây giờ chưa từng thấy thượng đế bị ngỗ nghịch mệnh lệnh mà còn không tức giận.
“Thượng đế, đây là tâm ý của điện hạ, dù sao thì ngài trốn tránh không gặp điện hạ lâu như vậy.”
“Rất lâu sao?”
“Mười năm.”
Sách Sáng Thế không ôm hy vọng với quan niệm thời gian của thượng đế.
Ba nghìn sáu trăm năm mươi ngày.
Thượng đế nghĩ tới số ngày như vậy, trong lòng mềm nhũn, biết Lucifiel đợi y đã ba nghìn sáu trăm năm mươi ngày. Y đặt tay trên tay vịn, chim nhỏ ngẩng đầu nhìn y, sải bàn chân nhỏ đạp lên mu bàn tay y, dào dạt đắc ý phát ra một tiếng “chiếp”.
Thượng đế: “…”
Luci cũng không kiêu ngạo như ngươi đâu.
Sau khi có một con chim nhỏ vô ưu vô lự, đại thánh đường có thêm một chút sức sống.
Phần sức sống này duy trì đến ban đêm mặt hắc ám tỉnh lại.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy con chim, hắc thượng đế lạnh lùng nói rằng: “Nó là để thêm cơm cho ngô sao?”
Sách Sáng Thế dùng bìa sách trước sau che mặt, mặt hắc ám à, ngươi cũng sẽ không ăn cái thứ cả người đều là cỏ này đâu.
“Đây là điện hạ tặng.”
Thái độ của hắc thượng đế thuận thế chuyển biến, gọi chim nhỏ tới, “Là hắn à.”
Chim nhỏ bay qua, đậu trên lòng bàn tay y, hoàn toàn không biết vị thần này nguy hiểm. Hắc thượng đế theo bản năng muốn nắm chặt, bóp nát thứ này, sách Sáng Thế vội vàng mở miệng nói: “Con chim này còn thay điện hạ tặng hoa.”
Hắc thượng đế nhìn xung quanh, “Hoa ở nơi nào?”
Sách Sáng Thế không lên tiếng.
Hắc thượng đế lại muốn nắm chặt bàn tay, chim nhỏ phát ra một tiếng hót vang không hiểu.
Sách Sáng Thế chậm rãi nói rằng: “Lại bị thượng đế trồng về bồn hoa rồi.”
Ánh mắt hắc thượng đế quái dị, cho dù là y, cũng tràn ngập cảm giác không cách nào hiểu nổi đối với mặt quang minh cùng một thân thể.
Y tạm thời buông tha những việc đó, lạnh như băng mệnh lệnh chim nhỏ: “Ngô muốn hoa.”
Chim nhỏ phát ra tiếng chiêm chiếp vui vẻ.
Nó lại bay ra.
Ngậm đến một đóa hoa thủy tinh xinh đẹp, muốn tặng cho hắc thượng đế.
Ánh mắt hắc thượng đế nhu hòa đi một ít, vươn tay lấy, nhưng mà vào khoảnh khắc đầu ngón tay chạm tới, đóa hoa thủy tinh mảnh mai thánh khiết ấy nhiễm phải hắc ám, thuộc tính thần lực xung đột khiến nó héo tan trong khoảnh khắc. Thần linh tôn quý trên ngự tọa cũng không thèm để ý, để đóa hoa héo rũ ấy ở trước mắt xem xét, giống như đang thưởng thức một đóa hoa tuyệt thế.
Ai cũng không cách nào hiểu nổi rốt cuộc y đang nhìn cái gì.
Chim nhỏ nhìn đóa hoa héo rũ, dường như cũng có chút hoang mang, sau đó lại bay ra tiếp tục lấy hoa.
Một đóa, hai đóa, ba đóa…
Tận đến khi hắc thượng đế nói: “Đủ rồi.”
Chim nhỏ mệt mỏi gục xuống.
Hắc thượng đế gấp ngón tay, búng nó một chút, chim nhỏ bị đau, mờ mịt nhìn y.
“Về sau ngươi liền tên là Bích.”
“Chiếp?”
“Nhớ kỹ chưa?”
“Chiêm chiếp…”
Hắc thượng đế coi như phản ứng này là nhớ kỹ, bình tĩnh nhìn về phía Hằng Tinh thiên.
Sau đó vừa nhìn, đôi mắt vàng kim của y hiện lên ánh sáng.
Lúc Lucifiel đi ngủ cởi quần áo, lõa ngủ!
Hắc thượng đế mở rộng tầm mắt có chút rục rịch, dường như đã lâu không chạm vào Lucifiel, nếu gọi hắn tới thị tẩm, hẳn là Lucifiel sẽ không cự tuyệt giống trước kia đi?
Bởi vì chuyện lần trước ở tinh linh tộc, sách Sáng Thế bị che đi năng lực nhìn Lucifiel, lúc này hắc thượng đế có nhìn loạn như thế nào nữa, nó cũng quản không được, chỉ có thể ủ rũ tựa trên đầu gối y.
Nó hâm mộ nhìn con chim ngốc kia.
Chiêm chiếp vài cái là có thể đề cao mức độ thiện cảm của hắc thượng đế, còn ăn gian hơn cả điện hạ nữa!
Không đề cập tới tâm tư hắc thượng đế, ban ngày vừa đến, thượng đế nhìn thấy chim nhỏ bình yên vô sự ở lại đại thánh đường, liền biết mặt hắc ám cũng nhìn trên mặt mũi Luci để lại cho nó một cái mạng nhỏ.
Y nhìn vật nhỏ này, theo thói quen trước hết đặt tên, “Về sau tên của ngươi, là tiểu Lục.”
Chim nhỏ nghiêng đầu, mở to mắt.
Sách Sáng Thế ghi chép trên giấy: thiên phú đặt tên của thượng đế còn hỏng bét hơn cả mặt hắc ám!
Nó sâu sắc hoài nghi năm đó cái tên Lucifiel là ai lấy.
Hết chương 38
#818 về chim nhỏ trung thành chấp hành nhiệm vụ của chủ nhân#
Nhiệm vụ một: nghe lời.
Nhiệm vụ hai: ở lại đại thánh đường.
Nhiệm vụ ba: tặng hoa.
Nhiệm vụ bốn: [ chưa giải khóa ]
——
Thượng đế: tiểu Lục.
Hắc thượng đế: Bích.
Chim nhỏ: chiêm chiếp? (đâu mới là tên của nó?)
“Ngài và ngô thần quan hệ hòa hảo ——” Michael thấp giọng hưng phấn hỏi.
Mười năm qua, thượng đế không triệu hồi điện hạ, điện hạ liền không chủ động đến Thủy Tinh thiên, loại chuyện này khiến Michael lo lắng mất một đoạn thời gian. Hắn ta sợ điện hạ bực bội với thượng đế, hoặc là xuất hiện việc bất đồng ý kiến, tạo thành không khí xa cách trong mười năm giữa điện hạ và thượng đế. Về loại chuyện tranh sủng với điện hạ, Michael chưa từng nghĩ tới, không phải thiên sứ nào cũng có thể chính diện đỡ nổi thần uy.
Nguyện vọng lớn nhất của hắn ta chính là làm một tiểu trong suốt trong đại thánh đường.
Như vậy thượng đế sẽ không đi nghe tiếng lòng của hắn ta.
“Ít nói chuyện.” Lucifiel hành tẩu trong Thủy Tinh thiên, cắt ngang Michael truy vấn.
Michael làm ra một động tác câm miệng, nụ cười trên mặt lại sáng sủa.
Metatron và Gabriel đều về nghỉ ngơi, Thủy Tinh thiên hiện tại chỉ có hai sí thiên sứ bọn họ đi dọc theo đường, xung quanh phong cảnh như tranh, lại tìm không thấy hơi thở sinh cơ bừng bừng như thánh địa tinh linh tộc.
Thủy Tinh thiên xinh đẹp, nhưng một mảnh vắng lặng.
Hệt như thần…
Trước khi Michael đi theo Lucifiel bước vào đại thánh đường, bộ dạng phục tùng rũ mắt, làm trống tạp niệm trong đại não.
Hắn ta an tĩnh làm một bức bích họa.
Lỗ tai dựng thẳng lên, nghiêm túc nghe tiếng Lucifiel nói chuyện.
“Ngô thần, về phương diện tinh linh tộc, ta cho rằng thiên đường có thể phái thiên sứ đi giao lưu định kỳ, tinh linh ở lĩnh vực nghệ thuật cầm cờ đi đầu, thiên đường không thể lạc hậu…”
Vừa mở màn chính là giao lưu chính sự ư?
Điện hạ, không phải ngài đến giao lưu tình cảm với ngô thần sao?
Nội tâm Michael phập phồng một chút, lọt vào cái liếc của thần linh, giống như cả người đều bị nhìn thấu lạnh lẽo.
Hắn ta tức khắc khôi phục trạng thái nhu thuận.
Sau khi cảnh cáo Michael miên man suy nghĩ, thượng đế không đi nhìn hắn ta nữa, mà là nhìn chăm chú vào Lucifiel chậm rãi nói chuyện trước mặt. Lucifiel không chút nào sợ thượng đế chú ý, nói ra kế hoạch tiến thêm một bước giao lưu giữa thiên đường và tinh linh tộc, áp lực mang đến động lực, hắn có đầy đủ năng lực chứng minh sự ưu tú của mình.
Lúc đầu thượng đế còn nghe lọt, đến lúc sau chỉ có một suy nghĩ.
Luci, ngươi tới tìm ngô chỉ là vì cái này hả?
Mí mắt thượng đế có chút nặng nề, nghe công vụ lâu, y luôn có một loại buồn ngủ khó nói thành lời. Ỷ vào thánh quang che lấp, ai cũng nhìn không thấy, dưới giọng nói thanh nhã duyên dáng của Lucifiel, mắt thượng đế từng chút khép lại.
“Đến tinh linh tộc một chuyến, ta cũng mang theo lễ vật cho ngô thần.”
“…”
“Ngô thần?”
“Ưm.”
Nghe thấy “lễ vật”, đôi mắt vàng kim của thượng đế lại mở ra, mà sách Sáng Thế trên đầu gối y đã hoàn toàn ngủ.
Lucifiel lấy lễ vật từ ống tay áo ra, tự nhiên bỏ qua sự trầm mặc mang tính ngắn ngủi của thượng đế.
Hắn rất rõ.
Ngô thần lại nghe đến mệt rã rời.
Tâm tình bất đắc dĩ của hắn chuyển hóa thành ý cười, cũng chính bởi vì thần chưa bao giờ để ý việc trần tục, mới có sí thiên sứ trưởng là hắn. Hắn đã quen thay thượng đế phân ưu, nếu có một ngày kia thượng đế chủ động đi tham dự chuyện thiên đường, hắn sẽ cảm thấy thần khẳng định không bình thường.
Lễ vật là một chú chim nhỏ dệt bằng mây tre, xanh biếc xanh biếc, chỗ đôi mắt trang trí hai viên bảo thạch nhỏ.
Lucifiel cười nhạt điểm nhẹ đầu chim nhỏ.
Nó đột nhiên “sống” dậy.
Quơ cánh nhỏ, chú chim nhỏ được giao cho sinh mệnh bay về phía thượng đế.
Thượng đế đưa tay, tiếp được nó, trầm ngâm nói: “Luci, ngươi đã lĩnh ngộ phạm trù sáng tạo sinh mệnh rồi sao?”
Lucifiel dịu ngoan đáp: “Vâng.”
Michael chấn kinh rồi.
Lĩnh vực này sí thiên sứ nào cũng không dám động vào, rất sợ sẽ chọc giận thần linh, dù sao thì loại chuyện thượng đế sáng tạo vạn vật, sáng tạo sinh linh đã dần dà được coi là năng lực của thần linh.
Khác với suy nghĩ của hắn ta, cảm xúc của thượng đế rõ ràng là càng tốt, “Làm không tồi.”
Thượng đế lại nói với Michael rằng: “Ngươi nên học tập nhiều hơn.”
Michael gật đầu, “Vâng.”
Hóa ra có thể học…
Thần, ngài không nói một câu, chúng ta cũng không dám mà!
Sau đó Michael nhịn không được nhìn về phía Lucifiel điện hạ, dưới trạng thái mọi người đều nói không thể, chỉ có điện hạ dám đi xâm nhập, có phải nói lên rằng điện hạ hiểu biết thượng đế, hiểu biết suy nghĩ của thần hơn bất cứ thiên sứ nào không.
Sau khi nói xong hết ý đồ đến hôm nay, Lucifiel nói rằng: “Ngô thần, cần ta ở lại không?”
Thượng đế bằng phẳng mà rằng: “Không cần, ngươi và Michael cùng rời đi đi.”
Lucifiel không có gì bất ngờ hành lễ cáo lui.
Đi ra khỏi đại thánh đường, Lucifiel nghe thấy tiếng Michael thở phào, không khỏi mỉm cười, “Ngươi quá khẩn trương.”
Trên mặt Michael xấu hổ, nhìn xung quanh nói rằng: “Con chim nhỏ kia ở lại chỗ ngô thần sao?”
“Ừm, lần sau hẳn là có thể nhìn thấy.”
Lucifiel quay đầu, nhìn cửa đại thánh đường chậm rãi đóng lại, trong tầm nhìn trở nên chật hẹp ngưng mắt nhìn thần linh phía trên ngự tọa, nhưng mà thần linh từ đầu đến cuối đều không giữ hắn lại.
Chim nhỏ không hiểu gì, nghiêng đầu nhìn chủ nhân sáng tạo mình bị ngăn cách ngoài cửa điện.
“Chiếp —— ”
Thượng đế không nói gì, thả con chim dệt bằng mây tre ấy bay đi.
Nó bay trong đại thánh đường, dạo qua một vòng lại một vòng, khi thì phát ra tiếng hót vang thanh thúy, tự mình chơi đến bất diệc nhạc hồ. Sách Sáng Thế chính là tỉnh lại trong tiếng hót vang xa lạ, hoang mang nhìn nhóc con giữa không trung.
“Thượng đế, sao đại thánh đường lại có thêm một con chim màu xanh?”
“Luci đưa.”
“Xem ra điện hạ sợ ngài quá cô đơn.”
“…”
Thượng đế vẻ mặt hờ hững, giống như nhìn một sinh linh nhỏ yếu trong vạn vật thế gian.
Nhưng mà nghĩ đến chủ nhân nó là Lucifiel, thượng đế chung quy là yêu ai yêu cả đường đi, lại mở cửa đại thánh đường ra, để chim nhỏ bay ra khỏi nơi này, đừng bị mặt hắc ám bắt lấy.
Chim nhỏ bay ra.
Rất nhanh, nó ngậm một đóa hoa bay về.
Hoa thủy tinh, là loại hoa sinh trưởng ở ngoài đại thánh đường, dựa vào lực quang minh thuần túy của thần mà sinh trưởng.
“Chiêm chiếp ——” chim nhỏ đem hoa đến trước mặt thượng đế, ánh mắt bảo thạch linh động nhìn thượng đế, không chút nào sợ hãi, cũng không thấy sợ hãi. Thần sáng thế của nó không phải thượng đế, tự nhiên không có kính sợ đối với thượng đế.
Sách Sáng Thế cười nói: “Lần đầu tiên ngài nhận được hoa nhỉ.”
Thượng đế không để ý tới sách Sáng Thế trêu ghẹo, tiếp nhận hoa, hỏi: “Luci bảo ngươi đưa ư?”
Chim nhỏ mờ mịt nhìn y.
Thượng đế không làm khó xử một con chim nhỏ dung lượng não không có bao nhiêu, “Đi ra ngoài.”
Chim nhỏ dừng lại trên tay vịn ngự tọa, nghiêng đầu mổ cánh mình, bắt chước bản năng của loài chim khác.
Nó nghe không hiểu.
Không hiểu, không hiểu, chủ nhân bảo nó ở lại.
Lần đầu tiên bị cãi lệnh, đối tượng còn là một con chim, tâm tình thượng đế có chút phức tạp. Dưới đáy lòng sách Sáng Thế khen Lucifiel điện hạ một lần lại một lần, cho tới bây giờ chưa từng thấy thượng đế bị ngỗ nghịch mệnh lệnh mà còn không tức giận.
“Thượng đế, đây là tâm ý của điện hạ, dù sao thì ngài trốn tránh không gặp điện hạ lâu như vậy.”
“Rất lâu sao?”
“Mười năm.”
Sách Sáng Thế không ôm hy vọng với quan niệm thời gian của thượng đế.
Ba nghìn sáu trăm năm mươi ngày.
Thượng đế nghĩ tới số ngày như vậy, trong lòng mềm nhũn, biết Lucifiel đợi y đã ba nghìn sáu trăm năm mươi ngày. Y đặt tay trên tay vịn, chim nhỏ ngẩng đầu nhìn y, sải bàn chân nhỏ đạp lên mu bàn tay y, dào dạt đắc ý phát ra một tiếng “chiếp”.
Thượng đế: “…”
Luci cũng không kiêu ngạo như ngươi đâu.
Sau khi có một con chim nhỏ vô ưu vô lự, đại thánh đường có thêm một chút sức sống.
Phần sức sống này duy trì đến ban đêm mặt hắc ám tỉnh lại.
Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy con chim, hắc thượng đế lạnh lùng nói rằng: “Nó là để thêm cơm cho ngô sao?”
Sách Sáng Thế dùng bìa sách trước sau che mặt, mặt hắc ám à, ngươi cũng sẽ không ăn cái thứ cả người đều là cỏ này đâu.
“Đây là điện hạ tặng.”
Thái độ của hắc thượng đế thuận thế chuyển biến, gọi chim nhỏ tới, “Là hắn à.”
Chim nhỏ bay qua, đậu trên lòng bàn tay y, hoàn toàn không biết vị thần này nguy hiểm. Hắc thượng đế theo bản năng muốn nắm chặt, bóp nát thứ này, sách Sáng Thế vội vàng mở miệng nói: “Con chim này còn thay điện hạ tặng hoa.”
Hắc thượng đế nhìn xung quanh, “Hoa ở nơi nào?”
Sách Sáng Thế không lên tiếng.
Hắc thượng đế lại muốn nắm chặt bàn tay, chim nhỏ phát ra một tiếng hót vang không hiểu.
Sách Sáng Thế chậm rãi nói rằng: “Lại bị thượng đế trồng về bồn hoa rồi.”
Ánh mắt hắc thượng đế quái dị, cho dù là y, cũng tràn ngập cảm giác không cách nào hiểu nổi đối với mặt quang minh cùng một thân thể.
Y tạm thời buông tha những việc đó, lạnh như băng mệnh lệnh chim nhỏ: “Ngô muốn hoa.”
Chim nhỏ phát ra tiếng chiêm chiếp vui vẻ.
Nó lại bay ra.
Ngậm đến một đóa hoa thủy tinh xinh đẹp, muốn tặng cho hắc thượng đế.
Ánh mắt hắc thượng đế nhu hòa đi một ít, vươn tay lấy, nhưng mà vào khoảnh khắc đầu ngón tay chạm tới, đóa hoa thủy tinh mảnh mai thánh khiết ấy nhiễm phải hắc ám, thuộc tính thần lực xung đột khiến nó héo tan trong khoảnh khắc. Thần linh tôn quý trên ngự tọa cũng không thèm để ý, để đóa hoa héo rũ ấy ở trước mắt xem xét, giống như đang thưởng thức một đóa hoa tuyệt thế.
Ai cũng không cách nào hiểu nổi rốt cuộc y đang nhìn cái gì.
Chim nhỏ nhìn đóa hoa héo rũ, dường như cũng có chút hoang mang, sau đó lại bay ra tiếp tục lấy hoa.
Một đóa, hai đóa, ba đóa…
Tận đến khi hắc thượng đế nói: “Đủ rồi.”
Chim nhỏ mệt mỏi gục xuống.
Hắc thượng đế gấp ngón tay, búng nó một chút, chim nhỏ bị đau, mờ mịt nhìn y.
“Về sau ngươi liền tên là Bích.”
“Chiếp?”
“Nhớ kỹ chưa?”
“Chiêm chiếp…”
Hắc thượng đế coi như phản ứng này là nhớ kỹ, bình tĩnh nhìn về phía Hằng Tinh thiên.
Sau đó vừa nhìn, đôi mắt vàng kim của y hiện lên ánh sáng.
Lúc Lucifiel đi ngủ cởi quần áo, lõa ngủ!
Hắc thượng đế mở rộng tầm mắt có chút rục rịch, dường như đã lâu không chạm vào Lucifiel, nếu gọi hắn tới thị tẩm, hẳn là Lucifiel sẽ không cự tuyệt giống trước kia đi?
Bởi vì chuyện lần trước ở tinh linh tộc, sách Sáng Thế bị che đi năng lực nhìn Lucifiel, lúc này hắc thượng đế có nhìn loạn như thế nào nữa, nó cũng quản không được, chỉ có thể ủ rũ tựa trên đầu gối y.
Nó hâm mộ nhìn con chim ngốc kia.
Chiêm chiếp vài cái là có thể đề cao mức độ thiện cảm của hắc thượng đế, còn ăn gian hơn cả điện hạ nữa!
Không đề cập tới tâm tư hắc thượng đế, ban ngày vừa đến, thượng đế nhìn thấy chim nhỏ bình yên vô sự ở lại đại thánh đường, liền biết mặt hắc ám cũng nhìn trên mặt mũi Luci để lại cho nó một cái mạng nhỏ.
Y nhìn vật nhỏ này, theo thói quen trước hết đặt tên, “Về sau tên của ngươi, là tiểu Lục.”
Chim nhỏ nghiêng đầu, mở to mắt.
Sách Sáng Thế ghi chép trên giấy: thiên phú đặt tên của thượng đế còn hỏng bét hơn cả mặt hắc ám!
Nó sâu sắc hoài nghi năm đó cái tên Lucifiel là ai lấy.
Hết chương 38
#818 về chim nhỏ trung thành chấp hành nhiệm vụ của chủ nhân#
Nhiệm vụ một: nghe lời.
Nhiệm vụ hai: ở lại đại thánh đường.
Nhiệm vụ ba: tặng hoa.
Nhiệm vụ bốn: [ chưa giải khóa ]
——
Thượng đế: tiểu Lục.
Hắc thượng đế: Bích.
Chim nhỏ: chiêm chiếp? (đâu mới là tên của nó?)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook