Toàn Thiên Đường Đều Cho Rằng Thủ Trưởng Thất Sủng
-
Chương 35: Không giống xử nam
Ngoại trừ nhấm nháp mỹ thực, thưởng thức ca múa, Lucifiel và những sí thiên sứ khác còn đi thưởng thức phong cảnh tinh linh tộc.
Atrios không muốn đi cùng, nhưng mà Adjaye đẩy sau lưng hắn một phen.
“Ta…”
Hắn còn chưa nói xong, liền mắt mở trừng trừng nhìn Adjaye tiếp tục đi chủ trì lễ mừng, để những tộc nhân tham dự lễ mừng khác và người ngoại tộc đều xem thật vui vẻ, không để lại một chút tiếc nuối mà rời đi.
Lucifiel đứng ở trên mặt cỏ xanh tươi, ngậm cười nhìn Atrios.
Atrios hừ lạnh một tiếng, không bày ra vẻ khách sáo, “Nói đi, muốn đi chỗ nào, ta dẫn các ngươi đến.”
Michael dẫn đầu nói rằng: “Cây sinh mệnh!”
Nói xong hắn ta giải thích với điện hạ: “Phạm vi cây sinh mệnh không cho người ngoại tộc tiến vào, nghe nói phong cảnh nơi đó là tốt nhất.” Nghe những lời này, Lucifiel liền không có cự tuyệt, để Atrios dẫn đường.
Dọc theo đường đi bọn họ không chỉ nhìn thấy tinh linh thành niên, còn nhìn thấy tiểu tinh linh vui vẻ.
Một phần tiểu tinh linh là sinh ra từ cây sinh mệnh, một phần nhỏ là nam nữ tinh linh kết hợp, tự nhiên dựng dục hậu đại. Bọn chúng giống tiểu thiên sứ đều là ngàn năm mới có thể thành niên, từ nhỏ đã cần tỉ mỉ chăm sóc, nếu không cẩn thận liền có khả năng bị người bên ngoài nhân cơ hội bắt đi.
Michael nhỏ giọng nói: “Ác ma địa ngục thích nhất là tiểu tinh linh.”
Đáy lòng Lucifiel hiểu rõ.
Nghĩ đến tiểu thiên sứ không lo không nghĩ ở thiên đường, ánh mắt hắn nhìn về phía tiểu tinh linh có thêm sự ôn hòa.
“Đều là những đứa nhỏ thực đáng yêu.”
Metatron cũng có chút hiểu rõ nói rằng: “Nhóm tiểu tinh linh tâm linh thuần khiết, thân thể cũng tràn ngập mùi cỏ cây thơm ngát, nếu ta không dùng mắt để nhìn, còn tưởng rằng là một phần của rừng rậm.”
“Ngươi thích trẻ con ư?”
Atrios như là bắt lấy nhược điểm, đột nhiên hỏi Lucifiel.
Đuôi mày Lucifiel nhíu nhíu, người này lại muốn nói cái gì. Atrios đắc ý nói: “Tuy rằng ta không có bạn lữ, nhưng mà ta có thể thông qua lực lượng của cây sinh mệnh, có được một đứa con thuộc về mình.”
Để kích thích được Lucifiel, Atrios cố ý nhắc tới một câu, “Huyết mạch tương liên.”
Ánh mắt Lucifiel nhìn về nơi khác, không nhìn hắn ta.
Con?
Thiên sứ vĩnh viễn không có khả năng có con giống như tinh linh, đây là chuyện thượng đế cấm.
Người Atrios kích thích đến không chỉ là Lucifiel, còn có Metatron. Trí thiên sứ trưởng cũng vô cùng yêu thích trẻ con, nhiều lần động suy nghĩ muốn thu dưỡng tiểu thiên sứ, chỉ là chung quy công vụ bận rộn, suy nghĩ thì suy nghĩ, chưa bao giờ thực thi.
Atrios cảm thấy kích thích thành công, khoái trá đi tuốt ở đằng trước.
Giới thiệu phong cảnh ư?
Xin lỗi, tinh linh tộc không có phục vụ này, tự xem đi.
Càng tới gần một chỗ, cành nhánh của cây sinh mệnh lại càng nhiều, từ dưới mặt đất, Lucifiel đã có thể cảm giác được sinh mệnh lực bàng bạc. Chính là phần sinh mệnh lực không gì sánh kịp này, cây sinh mệnh mới có thể dùng lực lượng của nó để dựng dục tinh linh tộc đời tiếp theo. Phải biết so sánh với tinh linh tộc, thì hậu đại của long tộc đều là dựa vào tự mình sinh đó!
Đi qua con đường nhỏ u tối che đậy tầm nhìn, cây sinh mệnh xuất hiện trước mi mắt.
“Oa, thật lớn!” Michael cảm khái nói.
Cây cổ thụ có thể nói là đệ nhất tam giới sừng sững ở ngay phía trước, nhánh cây khuếch trương ra bốn phương tám hướng, lá cây xanh biếc, vui sướng hân hoan.
Atrios kiêu ngạo nói rằng: “Đây là cây sinh mệnh của tinh linh tộc chúng ta, suối sinh mệnh bên cạnh ẩn chứa sinh mệnh lực lớn mạnh, có thể tinh lọc vạn vật, nếu ném một vương cấp ác ma vào, không chết cũng phải lột da.”
Một dòng suối nhỏ ở dưới chân cây sinh mệnh, xanh biếc như tinh thạch, tản ra sáng bóng kỳ dị.
Metatron như có điều suy nghĩ, “Rượu sinh mệnh của các ngươi, cũng là lấy nước suối nơi này tinh luyện sao?”
Atrios gật đầu.
Sau đó Metatron liền kéo Atrios đến bên suối sinh mệnh, thảo luận chuyện rượu ngon. Metatron cũng không muốn đối phương cứ chọc Lucifiel điện hạ buồn bực hoài, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Michael và Gabriel hưng trí bừng bừng vây đến bên cạnh thân cây sinh mệnh.
Các loại sờ mó.
Atrios nhắc nhở: “Cây sinh mệnh có linh trí.”
Gabriel cứng đờ.
Michael lại cợt nhả tiếp tục sờ, “Có thể nói chuyện không?” Hắn ta dán lỗ tai trên thân cây.
Một giọng nói già nua vang lên, “Có thể.”
Michael càng vui vẻ, “Trước kia không có duyên gặp, không ngờ là kỳ vật như thế.”
Cây cối có thể sinh ra linh trí trong tam giới cũng không thấy nhiều, ít nhất ở thiên đường, một gốc cây như vậy cũng không có.
Nhóm đồng bạn mỗi người đều có một cách chơi, Lucifiel chỉ đứng ở tại chỗ, thưởng thức cảnh sắc an tĩnh như họa xung quanh. Trong rừng rậm luôn là sắc thái sặc sỡ, cũng không phải như thiên đường bị vàng, bạc, trắng chiếm chủ yếu tầm mắt.
Bỗng nhiên, hắn cảm giác được ánh mắt mỏng manh của cây sinh mệnh.
Như là đang đánh giá mình.
Mà tầm mắt còn có một chút vi diệu, di chuyển trên thân thể hắn.
Ấn tượng của Lucifiel đối với cây sinh mệnh giảm xuống một ít, “Rình coi không phải một chuyện đáng để tán thưởng, cây sinh mệnh.” Hắn không ngờ rằng một cái cây cũng để ý bề ngoài giống như sinh linh bình thường.
Cây sinh mệnh nhất thời xấu hổ.
Sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nó bị sinh linh khác phát hiện tầm mắt của mình.
“Điện hạ nhìn qua… không quá giống vài vị điện hạ kia.”
“Có gì không giống?”
“…”
Cây sinh mệnh lại không nói gì.
Lucifiel chỉ tưởng là nó tùy ý tìm cớ, không cho là đúng mà bỏ qua sự trầm mặc của nó.
Mắt nhìn những người khác, Lucifiel liền đi về phía bên kia, nơi đó có mấy cái xích đu rũ xuống. Tay hắn đặt trên dây mây của xích đu, rất là mới lạ, thiên đường cũng có loại đồ vật này, nhưng đều là đạo cụ cung cấp cho tiểu thiên sứ chơi đùa.
Lấy thân phận của hắn, không nên ngồi lên.
Cho nên Lucifiel đứng, nhẹ nhàng dùng tay đẩy xích đu không có người ngồi.
Sau đó hắn đi sang chỗ khác tùy ý nhìn nhìn, chim thú trong rừng rậm nhìn thấy hắn, đều xông tới, líu ríu đánh giá người xa lạ thình lình xuất hiên này.
Bên phía cây sinh mệnh, Michael hỏi: “Tại sao ngươi không nói chuyện? Có phải đang ngủ hay không?”
Cây sinh mệnh kẹt nửa ngày, “… Không.”
Vừa rồi nó cảm giác được tầm mắt lạnh như băng của thần linh, nó sợ tới mức không dám nói nữa.
Cây sinh mệnh lại cẩn thận đánh giá Metatron, Michael, Gabriel, đối với tồn tại nổi danh tam giới, nó cũng nhất thanh nhị sở. Nhưng mà nó xác định cảm giác của mình không có sai lầm, Lucifiel điện hạ và mấy vị thiên sứ khác không quá giống nhau.
Trên khí tức…
Dường như không phải xử nam?
Cây sinh mệnh lắc lắc đầu dưới đáy lòng, cảm thấy mình mắt mờ.
Lucifiel ở trong rừng rậm một mình dạo qua một vòng, nhưng không đụng phải một tinh linh nào. Hắn hiểu rõ bên này nhất định là nơi cấm đi vào, không thì trước đó Michael sẽ không hưng phấn như vậy, tên kia chính là luôn miệng nói chỗ nào cũng từng đi qua rồi.
Hơi đi ra phạm vi này, Lucifiel chợt nghe thấy một ít tiếng vui cười.
Là tinh linh.
Mười phút sau, Lucifiel quyết đoán rút lui khỏi khu vực kia, phong cảnh tốt thì tốt, nhưng mà ở trong đó có thể tùy ý thấy tinh linh có đôi có cặp, việc này làm hắn nhớ tới một ý nghĩ khác của lễ mừng lần này —— tìm kiếm bạn đời.
Lần thứ hai đi ngang qua xích đu dây, khóe mắt hắn quét qua một cái, phát hiện xích đu không gió tự động.
“…”
Lucifiel dừng lại, ngạc nhiên nhìn qua.
Dây leo dùng để bện ra xích đu vô cùng rắn chắc, tấm ván gỗ cho tinh linh ngồi cũng dùng dây mây tinh mỹ bện kỹ, gia tăng độ mềm mại. Lucifiel chần chờ đến gần nó, dùng ngón tay đụng vào xích đu biết tự mình động đậy này, phân tích nguyên lý ma pháp tự chuyển động của nó.
Sau đó, Lucifiel đột nhiên thu hồi ngón tay, sắc mặt có chút quỷ dị nói rằng.
“Ngô thần, ngài đang làm cái gì?”
Là thần lực ——
Khiến xích đu chuyển động.
Thời gian trở lại lúc Lucifiel đi ngang qua xích đu.
Trong đại thánh đường, sách Sáng Thế nói vô cùng hưng phấn, “Ngồi xích đu có thể cải thiện tâm tình, nhất là được người thân cận đẩy xích đu! Đây là tư liệu ta có được, ngài không ngại để Lucifiel điện hạ ngồi lên đi, điện hạ nhất định có thể hiểu được tâm ý ngài.”
Đôi mắt thượng đế nửa khép, đôi mắt vàng kim hiện lên một tia nghi hoặc, “Ngươi xác định hữu dụng ư?”
Sách Sáng Thế thề son thề sắt: “Khẳng định có tác dụng!”
Thượng đế vẫn tương đối tín nhiệm sách Sáng Thế, có thể có có thể không mà lên tiếng, “Ngô thử xem.”
Y quả thật cần xóa đi ấn tượng xấu mà mặt hắc ám để lại.
Vì thế chờ đến khi Lucifiel đi vòng vèo trở về, liền phát hiện chuyện khiến hắn khó có thể tin —— thượng đế dùng thần lực nhẹ nhàng lay động xích đu. Loại chuyện này nếu như bị sinh linh khác ở tam giới biết, chỉ sợ mắt sẽ rớt tròng.
Dù vậy, Lucifiel vẫn có chút mê man.
“Ngô thần?”
“Sách Sáng Thế nói ngươi thích.”
“…”
Nghe được âm thanh ôn hòa không thay đổi của thượng đế, Lucifiel thở phào, đẩy trách nhiệm lên người sách Sáng Thế không đáng tin, may mắn không phải thượng đế trở nên không bình thường.
Dưới tầm mắt không chỗ nào không có của thần, hắn hơi do dự, ngồi lên xích đu.
“Ngô thần, không có sinh linh khác nhìn thấy đi…”
“Không đâu.”
“Ưm…”
Lucifiel cúi đầu, tóc vàng từ bên tai hạ xuống, che lại bên tai đỏ ửng.
Hắn thật sự có chút ngại ngùng!
Thượng đế không có đi nghe tiếng lòng, tự cố tự địa nghi ngờ nói: “Ngươi đang tiếc nuối chuyện không có kỳ ấu niên sao?”
Lucifiel lập tức đáp: “Không phải.”
Thượng đế nói rằng: “Ngô từng suy xét việc cho sí thiên sứ kỳ ấu niên, nhưng ngô phát hiện, ngô muốn sáng tạo chính là sinh linh hoàn mỹ nhất, ngươi lúc tuổi thơ quá mức yếu ớt, không cường tráng bằng sau khi thành niên.”
Lucifiel cười nói: “Quyết định của thần là đúng.”
Thượng đế dùng một loại giọng điệu lạnh nhạt nói rằng: “Ngô cũng cho là như thế.”
Thiên sứ và thần một câu một lời, không giống vấn đáp, trái lại như là một loại nói chuyện phiếm dưới không khí ấm áp.
Sau khi cảm giác xấu hổ ngắn ngủi vượt qua, Lucifiel tìm được sự thú vị trong đó, xích đu không giống phi hành chân chính, lại có một loại cảm giác lắc lư qua lại mới lạ. Nhưng mà hắn không bởi vậy mà chậm trễ thời gian quá lâu, sau khi lĩnh hội một chút chuyện chưa từng lĩnh hội, hắn liền cáo từ thần, đến chỗ đồng bạn.
Gió thổi qua xích đu chậm rãi dừng lại.
Thượng đế nhìn Lucifiel rời đi, lại nhìn nhìn xích đu.
Sách Sáng Thế nói rằng: “Nếu ngài hạ giới, là có thể tự mình đi thử xem.”
Thượng đế: “…”
Ngô mới không có loại suy nghĩ gì này đâu.
Atrios không muốn đi cùng, nhưng mà Adjaye đẩy sau lưng hắn một phen.
“Ta…”
Hắn còn chưa nói xong, liền mắt mở trừng trừng nhìn Adjaye tiếp tục đi chủ trì lễ mừng, để những tộc nhân tham dự lễ mừng khác và người ngoại tộc đều xem thật vui vẻ, không để lại một chút tiếc nuối mà rời đi.
Lucifiel đứng ở trên mặt cỏ xanh tươi, ngậm cười nhìn Atrios.
Atrios hừ lạnh một tiếng, không bày ra vẻ khách sáo, “Nói đi, muốn đi chỗ nào, ta dẫn các ngươi đến.”
Michael dẫn đầu nói rằng: “Cây sinh mệnh!”
Nói xong hắn ta giải thích với điện hạ: “Phạm vi cây sinh mệnh không cho người ngoại tộc tiến vào, nghe nói phong cảnh nơi đó là tốt nhất.” Nghe những lời này, Lucifiel liền không có cự tuyệt, để Atrios dẫn đường.
Dọc theo đường đi bọn họ không chỉ nhìn thấy tinh linh thành niên, còn nhìn thấy tiểu tinh linh vui vẻ.
Một phần tiểu tinh linh là sinh ra từ cây sinh mệnh, một phần nhỏ là nam nữ tinh linh kết hợp, tự nhiên dựng dục hậu đại. Bọn chúng giống tiểu thiên sứ đều là ngàn năm mới có thể thành niên, từ nhỏ đã cần tỉ mỉ chăm sóc, nếu không cẩn thận liền có khả năng bị người bên ngoài nhân cơ hội bắt đi.
Michael nhỏ giọng nói: “Ác ma địa ngục thích nhất là tiểu tinh linh.”
Đáy lòng Lucifiel hiểu rõ.
Nghĩ đến tiểu thiên sứ không lo không nghĩ ở thiên đường, ánh mắt hắn nhìn về phía tiểu tinh linh có thêm sự ôn hòa.
“Đều là những đứa nhỏ thực đáng yêu.”
Metatron cũng có chút hiểu rõ nói rằng: “Nhóm tiểu tinh linh tâm linh thuần khiết, thân thể cũng tràn ngập mùi cỏ cây thơm ngát, nếu ta không dùng mắt để nhìn, còn tưởng rằng là một phần của rừng rậm.”
“Ngươi thích trẻ con ư?”
Atrios như là bắt lấy nhược điểm, đột nhiên hỏi Lucifiel.
Đuôi mày Lucifiel nhíu nhíu, người này lại muốn nói cái gì. Atrios đắc ý nói: “Tuy rằng ta không có bạn lữ, nhưng mà ta có thể thông qua lực lượng của cây sinh mệnh, có được một đứa con thuộc về mình.”
Để kích thích được Lucifiel, Atrios cố ý nhắc tới một câu, “Huyết mạch tương liên.”
Ánh mắt Lucifiel nhìn về nơi khác, không nhìn hắn ta.
Con?
Thiên sứ vĩnh viễn không có khả năng có con giống như tinh linh, đây là chuyện thượng đế cấm.
Người Atrios kích thích đến không chỉ là Lucifiel, còn có Metatron. Trí thiên sứ trưởng cũng vô cùng yêu thích trẻ con, nhiều lần động suy nghĩ muốn thu dưỡng tiểu thiên sứ, chỉ là chung quy công vụ bận rộn, suy nghĩ thì suy nghĩ, chưa bao giờ thực thi.
Atrios cảm thấy kích thích thành công, khoái trá đi tuốt ở đằng trước.
Giới thiệu phong cảnh ư?
Xin lỗi, tinh linh tộc không có phục vụ này, tự xem đi.
Càng tới gần một chỗ, cành nhánh của cây sinh mệnh lại càng nhiều, từ dưới mặt đất, Lucifiel đã có thể cảm giác được sinh mệnh lực bàng bạc. Chính là phần sinh mệnh lực không gì sánh kịp này, cây sinh mệnh mới có thể dùng lực lượng của nó để dựng dục tinh linh tộc đời tiếp theo. Phải biết so sánh với tinh linh tộc, thì hậu đại của long tộc đều là dựa vào tự mình sinh đó!
Đi qua con đường nhỏ u tối che đậy tầm nhìn, cây sinh mệnh xuất hiện trước mi mắt.
“Oa, thật lớn!” Michael cảm khái nói.
Cây cổ thụ có thể nói là đệ nhất tam giới sừng sững ở ngay phía trước, nhánh cây khuếch trương ra bốn phương tám hướng, lá cây xanh biếc, vui sướng hân hoan.
Atrios kiêu ngạo nói rằng: “Đây là cây sinh mệnh của tinh linh tộc chúng ta, suối sinh mệnh bên cạnh ẩn chứa sinh mệnh lực lớn mạnh, có thể tinh lọc vạn vật, nếu ném một vương cấp ác ma vào, không chết cũng phải lột da.”
Một dòng suối nhỏ ở dưới chân cây sinh mệnh, xanh biếc như tinh thạch, tản ra sáng bóng kỳ dị.
Metatron như có điều suy nghĩ, “Rượu sinh mệnh của các ngươi, cũng là lấy nước suối nơi này tinh luyện sao?”
Atrios gật đầu.
Sau đó Metatron liền kéo Atrios đến bên suối sinh mệnh, thảo luận chuyện rượu ngon. Metatron cũng không muốn đối phương cứ chọc Lucifiel điện hạ buồn bực hoài, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Michael và Gabriel hưng trí bừng bừng vây đến bên cạnh thân cây sinh mệnh.
Các loại sờ mó.
Atrios nhắc nhở: “Cây sinh mệnh có linh trí.”
Gabriel cứng đờ.
Michael lại cợt nhả tiếp tục sờ, “Có thể nói chuyện không?” Hắn ta dán lỗ tai trên thân cây.
Một giọng nói già nua vang lên, “Có thể.”
Michael càng vui vẻ, “Trước kia không có duyên gặp, không ngờ là kỳ vật như thế.”
Cây cối có thể sinh ra linh trí trong tam giới cũng không thấy nhiều, ít nhất ở thiên đường, một gốc cây như vậy cũng không có.
Nhóm đồng bạn mỗi người đều có một cách chơi, Lucifiel chỉ đứng ở tại chỗ, thưởng thức cảnh sắc an tĩnh như họa xung quanh. Trong rừng rậm luôn là sắc thái sặc sỡ, cũng không phải như thiên đường bị vàng, bạc, trắng chiếm chủ yếu tầm mắt.
Bỗng nhiên, hắn cảm giác được ánh mắt mỏng manh của cây sinh mệnh.
Như là đang đánh giá mình.
Mà tầm mắt còn có một chút vi diệu, di chuyển trên thân thể hắn.
Ấn tượng của Lucifiel đối với cây sinh mệnh giảm xuống một ít, “Rình coi không phải một chuyện đáng để tán thưởng, cây sinh mệnh.” Hắn không ngờ rằng một cái cây cũng để ý bề ngoài giống như sinh linh bình thường.
Cây sinh mệnh nhất thời xấu hổ.
Sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nó bị sinh linh khác phát hiện tầm mắt của mình.
“Điện hạ nhìn qua… không quá giống vài vị điện hạ kia.”
“Có gì không giống?”
“…”
Cây sinh mệnh lại không nói gì.
Lucifiel chỉ tưởng là nó tùy ý tìm cớ, không cho là đúng mà bỏ qua sự trầm mặc của nó.
Mắt nhìn những người khác, Lucifiel liền đi về phía bên kia, nơi đó có mấy cái xích đu rũ xuống. Tay hắn đặt trên dây mây của xích đu, rất là mới lạ, thiên đường cũng có loại đồ vật này, nhưng đều là đạo cụ cung cấp cho tiểu thiên sứ chơi đùa.
Lấy thân phận của hắn, không nên ngồi lên.
Cho nên Lucifiel đứng, nhẹ nhàng dùng tay đẩy xích đu không có người ngồi.
Sau đó hắn đi sang chỗ khác tùy ý nhìn nhìn, chim thú trong rừng rậm nhìn thấy hắn, đều xông tới, líu ríu đánh giá người xa lạ thình lình xuất hiên này.
Bên phía cây sinh mệnh, Michael hỏi: “Tại sao ngươi không nói chuyện? Có phải đang ngủ hay không?”
Cây sinh mệnh kẹt nửa ngày, “… Không.”
Vừa rồi nó cảm giác được tầm mắt lạnh như băng của thần linh, nó sợ tới mức không dám nói nữa.
Cây sinh mệnh lại cẩn thận đánh giá Metatron, Michael, Gabriel, đối với tồn tại nổi danh tam giới, nó cũng nhất thanh nhị sở. Nhưng mà nó xác định cảm giác của mình không có sai lầm, Lucifiel điện hạ và mấy vị thiên sứ khác không quá giống nhau.
Trên khí tức…
Dường như không phải xử nam?
Cây sinh mệnh lắc lắc đầu dưới đáy lòng, cảm thấy mình mắt mờ.
Lucifiel ở trong rừng rậm một mình dạo qua một vòng, nhưng không đụng phải một tinh linh nào. Hắn hiểu rõ bên này nhất định là nơi cấm đi vào, không thì trước đó Michael sẽ không hưng phấn như vậy, tên kia chính là luôn miệng nói chỗ nào cũng từng đi qua rồi.
Hơi đi ra phạm vi này, Lucifiel chợt nghe thấy một ít tiếng vui cười.
Là tinh linh.
Mười phút sau, Lucifiel quyết đoán rút lui khỏi khu vực kia, phong cảnh tốt thì tốt, nhưng mà ở trong đó có thể tùy ý thấy tinh linh có đôi có cặp, việc này làm hắn nhớ tới một ý nghĩ khác của lễ mừng lần này —— tìm kiếm bạn đời.
Lần thứ hai đi ngang qua xích đu dây, khóe mắt hắn quét qua một cái, phát hiện xích đu không gió tự động.
“…”
Lucifiel dừng lại, ngạc nhiên nhìn qua.
Dây leo dùng để bện ra xích đu vô cùng rắn chắc, tấm ván gỗ cho tinh linh ngồi cũng dùng dây mây tinh mỹ bện kỹ, gia tăng độ mềm mại. Lucifiel chần chờ đến gần nó, dùng ngón tay đụng vào xích đu biết tự mình động đậy này, phân tích nguyên lý ma pháp tự chuyển động của nó.
Sau đó, Lucifiel đột nhiên thu hồi ngón tay, sắc mặt có chút quỷ dị nói rằng.
“Ngô thần, ngài đang làm cái gì?”
Là thần lực ——
Khiến xích đu chuyển động.
Thời gian trở lại lúc Lucifiel đi ngang qua xích đu.
Trong đại thánh đường, sách Sáng Thế nói vô cùng hưng phấn, “Ngồi xích đu có thể cải thiện tâm tình, nhất là được người thân cận đẩy xích đu! Đây là tư liệu ta có được, ngài không ngại để Lucifiel điện hạ ngồi lên đi, điện hạ nhất định có thể hiểu được tâm ý ngài.”
Đôi mắt thượng đế nửa khép, đôi mắt vàng kim hiện lên một tia nghi hoặc, “Ngươi xác định hữu dụng ư?”
Sách Sáng Thế thề son thề sắt: “Khẳng định có tác dụng!”
Thượng đế vẫn tương đối tín nhiệm sách Sáng Thế, có thể có có thể không mà lên tiếng, “Ngô thử xem.”
Y quả thật cần xóa đi ấn tượng xấu mà mặt hắc ám để lại.
Vì thế chờ đến khi Lucifiel đi vòng vèo trở về, liền phát hiện chuyện khiến hắn khó có thể tin —— thượng đế dùng thần lực nhẹ nhàng lay động xích đu. Loại chuyện này nếu như bị sinh linh khác ở tam giới biết, chỉ sợ mắt sẽ rớt tròng.
Dù vậy, Lucifiel vẫn có chút mê man.
“Ngô thần?”
“Sách Sáng Thế nói ngươi thích.”
“…”
Nghe được âm thanh ôn hòa không thay đổi của thượng đế, Lucifiel thở phào, đẩy trách nhiệm lên người sách Sáng Thế không đáng tin, may mắn không phải thượng đế trở nên không bình thường.
Dưới tầm mắt không chỗ nào không có của thần, hắn hơi do dự, ngồi lên xích đu.
“Ngô thần, không có sinh linh khác nhìn thấy đi…”
“Không đâu.”
“Ưm…”
Lucifiel cúi đầu, tóc vàng từ bên tai hạ xuống, che lại bên tai đỏ ửng.
Hắn thật sự có chút ngại ngùng!
Thượng đế không có đi nghe tiếng lòng, tự cố tự địa nghi ngờ nói: “Ngươi đang tiếc nuối chuyện không có kỳ ấu niên sao?”
Lucifiel lập tức đáp: “Không phải.”
Thượng đế nói rằng: “Ngô từng suy xét việc cho sí thiên sứ kỳ ấu niên, nhưng ngô phát hiện, ngô muốn sáng tạo chính là sinh linh hoàn mỹ nhất, ngươi lúc tuổi thơ quá mức yếu ớt, không cường tráng bằng sau khi thành niên.”
Lucifiel cười nói: “Quyết định của thần là đúng.”
Thượng đế dùng một loại giọng điệu lạnh nhạt nói rằng: “Ngô cũng cho là như thế.”
Thiên sứ và thần một câu một lời, không giống vấn đáp, trái lại như là một loại nói chuyện phiếm dưới không khí ấm áp.
Sau khi cảm giác xấu hổ ngắn ngủi vượt qua, Lucifiel tìm được sự thú vị trong đó, xích đu không giống phi hành chân chính, lại có một loại cảm giác lắc lư qua lại mới lạ. Nhưng mà hắn không bởi vậy mà chậm trễ thời gian quá lâu, sau khi lĩnh hội một chút chuyện chưa từng lĩnh hội, hắn liền cáo từ thần, đến chỗ đồng bạn.
Gió thổi qua xích đu chậm rãi dừng lại.
Thượng đế nhìn Lucifiel rời đi, lại nhìn nhìn xích đu.
Sách Sáng Thế nói rằng: “Nếu ngài hạ giới, là có thể tự mình đi thử xem.”
Thượng đế: “…”
Ngô mới không có loại suy nghĩ gì này đâu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook