Toàn Thiên Đường Đều Cho Rằng Thủ Trưởng Thất Sủng
-
Chương 29: Truyền thống của thiên đường
Lucifiel cũng không trì độn trong tình cảm.
Thiên sứ ở thiên đường không bày tỏ tình yêu với hắn, lại không có nghĩa là sinh linh bên phía nhân gian và địa ngục chưa từng làm. Mỗi lần giao phong với ác ma, ác ma thèm nhỏ dãi và đùa giỡn hắn cho tới bây giờ chưa từng ít.
Có điều sống ở thiên đường, có vài phương diện đã định trước là hắn sẽ nghĩ tới tương đối ít.
Chẳng hạn như tình yêu.
Lucifiel ôm hoa Gabriel tặng đi vào tẩm điện, mặc kệ là hành lang hay chỗ nào, tùy ý đều là hoa tươi nở rộ. Hắn đổ nước vào trong bình hoa, đem bó thánh hoa ấy cắm vào trong bình. Nhìn hoa tươi đầy tẩm điện, Lucifiel có một loại cảm giác nói không nên lời, hắn biết loại cảm giác này ở trong sách kêu là —— lãng mạn.
Hoa ở trong mắt sí thiên sứ trưởng cũng không trân quý, nhưng khi hoa trong tam giới gộp lại một chỗ, phần độc đáo kia liền lộ ra.
Đây là chuyện chỉ thần mới có thể làm được.
“Không phải ngô thần chán ghét hắc ám sao, sao còn có ma hoa ở địa ngục?”
Lucifiel không có xem nhẹ sắc điệu tối trong bách hoa, có một vài đóa hoa tối màu là đến từ địa ngục. Nhưng mà vui sướng xóa đi chút hoài nghi này, hắn đi đến bên giường, ngón tay vuốt ve bông hoa màu đen quấn quanh trụ giường.
“Là vì mình sao?”
Cho nên thần đem hết hoa trong tam giới cho hắn.
Dưới vuốt ve của thiên sứ, ma hoa nguy hiểm thu hồi gai nhọn, dịu ngoan vô cùng.
Đóa hoa non mềm, nhụy hoa thơm hương.
Nếu chỉ xem xét, kỳ thật ma hoa cũng không có bao nhiêu khác biệt với những loại hoa khác.
“Có nên thanh lý hết hoa trong tẩm điện không?” Suy nghĩ dừng lại trong đầu Lucifiel chốc lát. Sau đó, thiện cảm của hắn với thần, khiến hắn giữ số hoa đó lại, luyến tiếc chỉ nhìn một cái liền vứt bỏ.
Buổi tối trở nên khó có thể đi vào giấc ngủ.
Lucifiel ở trên giường trằn trọc, ánh mắt nhìn đồ án sao trời mới vẽ trên đỉnh giường.
Hắn không biết có phải là do mùi hoa quá nồng hay không, hô hấp vẫn luôn có chút dồn dập, tim đập khó ngừng. Hắn ngồi dậy, thi triển một ma pháp tinh lọc không khí, cảm giác hít thở không thông đè ở trong lòng mới biến mất. Lucifiel nhẹ thở hổn hển một hơi, bàn tay dán lên má, rõ ràng cảm giác được nhiệt độ trên mặt tăng cao.
Hắn nhớ Meta từng nói qua: “Nhiều loại mùi hoa hỗn hợp, đôi khi có tác dụng rất kỳ diệu.”
Đúng vậy, thực kỳ diệu.
Lucifiel phát hiện thân thể của mình sinh ra phản ứng.
Đối với sinh linh khác, có lẽ có vài loại lựa chọn, thậm chí có thể đem dục vọng trong cơ thể phát tiết ra ngoài, nhưng mà đối với sí thiên sứ trưởng kế thừa thất mỹ đức, hắn chỉ có một lựa chọn.
Nằm xuống, nhắm mắt, đi ngủ.
Lần đầu tiên Lucifiel cảm thấy trong lòng có chút ngọt, cũng có chút đắng.
Hắn phải khắc chế tình dục.
Giới luật thất mỹ đức từ xao động trở nên bình tĩnh trở lại, biết điện hạ của nó sẽ không làm chuyện dơ bẩn.
Một đêm đi qua, mất ngủ.
Ban ngày, trong đại thánh đường đang trình diễn cảnh cáo trạng.
Nhìn thấy chủ nhân chính quy của mình tỉnh lại, sách Sáng Thế ôm nỗi hận viết trên giấy, chữ viết mang mười phần lực độ xuyên thấu, “Thượng đế, y dùng thân phận của ngài đi đùa giỡn điện hạ, nói hoa là y tặng!”
Thượng đế không có bất luận biểu tình gì nói rằng: “Kết quả vẫn là ngô.”
Sách Sáng Thế nghẹn lại.
Hàng chữ viết qua quýt thứ hai xuất hiện, “Tại sao ngài có thể tính như vậy, y cố ý đó!”
Đôi mắt vàng kim của thượng đế nhìn chữ viết một lúc lâu, vươn tay rút từ trong hư không ra một tờ giấy, kẹp vào trong sách Sáng Thế. Sách Sáng Thế tưởng có kế hoạch bí mật gì, cao hứng phấn chấn mà nhìn, nghĩ thầm rằng nó nhất định sẽ làm cho mặt hắc ám đẹp mặt.
Nhưng mà sau khi thấy rõ ràng nội dung, nó hỏng mất.
“Yêu cầu quy phạm của chữ viết? Viết chỉnh tề, lớn nhỏ vừa phải?”
Đây là thư cảnh cáo Lucifiel điện hạ viết cho các sí thiên sứ khác, kết quả thượng đế phục chế một tờ cho nó.
Sách Sáng Thế phẫn nộ: “Ngài ghét bỏ chữ của ta!”
Thượng đế nói rằng: “Phải.”
Sách Sáng Thế thoáng co rút bay đến góc phòng khóc, tên chủ nhân lãnh khốc vô tình này!
Sau khi trên người không còn sách Sáng Thế, ánh mắt thượng đế mới phóng về phía Hằng Tinh thiên, ở nơi đó, y nhìn thấy hoa mà hôm qua y vận dụng thần lực, dịch chuyển tới từ thiên đường và nhân gian, nhưng không có nhìn thấy bóng dáng Lucifiel.
Lúc này… Luci đi nơi nào?
Thượng đế nghiêng tai lắng nghe.
Nghe được tiếng nước ở phụ cận tẩm điện, Luci tắm buổi sáng ư?
Thượng đế không phải mặt hắc ám, không có hứng thú rình coi Lucifiel tắm rửa, ánh mắt y nhìn về nơi khác, đôi mắt vàng kim lạnh lùng. Những đóa hoa thuộc tính hắc ám trong cung điện, dưới thái độ không vui của thần, một đóa tiếp một đóa héo rũ. Héo rũ còn chưa đủ, thượng đế còn triệt để hủy thi diệt tích, hủy diệt tất cả dấu vết hắc ám lưu lại.
Thiên đường không nên có vật hắc ám.
Sách Sáng Thế ở trong góc nặng nề ghi chép một chút: chứng cố chấp của thượng đế chưa từng chữa khỏi!
Khi Lucifiel dùng nước lạnh xối thân thể xong, mệt mỏi mà đi ra khỏi ao tắm, liền phát hiện hoa trong tẩm điện thiếu đi một ít. Ngược lại, hoa thuộc tính quang minh nở đến xinh đẹp vô cùng, không có một chút dấu hiệu héo rũ.
Lucifiel tự hỏi một chút, tìm được một lý do cho thần.
Thần không hy vọng thiên sứ khác hiểu lầm mình.
“Đa tạ ngô thần.” Sau khi Lucifiel nói ra khỏi miệng, giật mình phát hiện đây là lần thứ hai mình nói lời cảm tạ trong hai ngày nay.
Nghe được âm thanh Luci, thượng đế mới xử lí hoa xong nhìn về phía thiên sứ.
Sắc mặt thiên sứ có chút trắng bệch.
Tức giận ư?
Thượng đế đi nghe tiếng lòng của Lucifiel, nhận được cũng hoàn toàn là cảm tạ và dịu dàng.
Thượng đế nói rằng: “Luci, nhiệt độ cơ thể ngươi có hơi thấp.”
Động tác dùng khăn chà lau tóc của Lucifiel khẽ dừng, tươi cười không hề có sơ hở, “Nhiệt độ cơ thể thấp, tốt hơn nhiệt độ cơ thể cao, ta không thích quá nóng.”
Thượng đế lại đi nghe tiếng lòng, trong lòng nhất trí, đại biểu Luci không có nói dối.
Nhưng mà nghe ra sao cứ thấy quái quái.
Thượng đế không nói gì thêm, nhìn chăm chú vào Lucifiel bắt đầu chỉnh lý cung điện. Lucifiel chuyển phần lớn hoa đến hậu hoa viên, ma pháp loại hình sinh mệnh vừa khởi động, liền kéo dài mấy tháng sinh mệnh cho chúng nó. Sau đó hắn lại chọn ra những đóa hoa xinh đẹp còn thừa lại, dùng ma pháp bện thành đồ trang trí tinh mỹ, làm đẹp cho cung điện thần thánh này.
Việc này hao phí một giờ của hắn, ống tay áo Lucifiel không thể tránh né mà dính vào nước hoa.
Hắn lắc lắc đầu.
Vì mình sơ suất mà tỉnh táo lại một chút.
Đi về tẩm điện, Lucifiel kéo tủ quần áo ra, uyển chuyển nói rằng: “Ngô thần, ta muốn thay quần áo.”
Thượng đế dời đi ánh mắt, đáp: “Ừm.”
Không cảm nhận được tầm mắt thần, Lucifiel có một loại cảm giác thở phào.
Hắn rất nhanh cởi quần áo ra, thay chính trang sí thiên sứ trưởng, loại chính trang này rất nhiều, gần như nhồi đầy tủ quần áo. Lúc hắn mặc quần áo giới luật thất mỹ đức từng nhảy ra, kiểm tra trong không khí có hơi thở của thần linh hay không.
Không.
Nó lại rụt trở về.
Lucifiel đối với việc này tập mãi thành quen, giới luật thất mỹ đức đã xếp thượng đế vào sổ đen.
Hôm nay cửa cung điện sí thiên sứ trưởng vừa mở, nhóm người hầu đều kinh hô một tiếng.
“Thiệt nhiều hoa!”
Bọn họ ngửi hương hoa, cơn buồn ngủ sáng sớm trở thành hư không. Không cần Lucifiel ra mặt chỉ thị, bọn họ nhanh chóng bận rộn ở mỗi một góc cung điện, bố trí trước để sí thiên sứ trưởng chuẩn bị bắt đầu làm việc.
Michael đạp bước ngay trước một phút đồng hồ đi vào cung điện.
Nhìn thấy hoa, hắn ta cười tủm tỉm nói rằng: “Chúc mừng điện hạ, là vị đồng bạn nào anh dũng như vậy?”
Lucifiel tâm tình rất tốt trả lời, “Đều không phải.”
Michael: “…”
Mệt hắn ta tưởng Asmodeus dũng cảm một phen!
“Gabriel tặng ta thánh hoa, ta đặt trong tẩm điện, ngươi tạm thời không có duyên nhìn thấy.” Lucifiel nhắc tới Gabriel, giọng điệu ôn hòa, “Michael, ta biết ngươi rất quen thuộc với hạ giới, trong khoảng thời gian này Gabriel phải truy tìm hướng đi của ác ma, nếu ngươi đồng ý, ta cho ngươi thời gian bảy ngày đi trợ giúp nàng hoàn thành chuyện này.”
Michael líu lưỡi, Gabriel đây là rót thuốc mê cho điện hạ sao?
Đối mặt Lucifiel yêu cầu, Michael thoải mái nói rằng: “Không thành vấn đề!”
Bảy ngày nha, coi như du lịch nhân gian!
Sau khi Michael hạ giới, Gabriel tự nhiên vô cùng vui mừng, hai sí thiên sứ ẩn giấu thân phận đến một ít nơi nguy hiểm tra xét, chiếm được một kết quả giống nhau: ác ma lại bắt đầu không an phận, có ác ma trên công tước xuất hiện tại nhân gian.
Đối ứng với thiên sứ ba bậc chín phẩm, ác ma cũng có chín cấp bậc.
Cấp thứ nhất là vương cấp ác ma thanh danh vang dội nhất, như vua ác ma Baal, ở trên chiến trường có thể một đối một đấu với sí thiên sứ; cấp thứ hai chính là công tước, còn gọi là ác ma đại công, thực lực đạt tới trình độ trí thiên sứ; cấp thứ ba vương tử, cấp thứ tư lãnh chúa, cấp thứ năm hầu tước, cấp thứ sáu thống lĩnh, cấp thứ bảy bá tước, cấp thứ tám tử tước, cấp thứ chín là ma kỵ sĩ.
Dưới cấp chín, những ma vật có hoặc không có trí tuệ còn lại không tính vào trong đó.
Khác nhau lớn nhất giữa địa ngục và thiên đường, chính là ác ma có thể tăng lên thực lực, phá vỡ giai cấp, mà thiên sứ không được phép thêm cánh, đời này cũng chỉ có thể hạn chế trong cấp bậc mà số cánh đại biểu!
Lúc đầu khi biết điểm này, Michael kinh ngạc muốn đòi mạng.
Nhưng mà theo thời gian trôi qua, hắn mới biết được bên phía địa ngục muốn sinh ra một vương cấp ác ma cần bao nhiêu thời gian. Phần lớn bọn họ phải bò lên từ cấp thấp nhất, đạp thi cốt vô số ác ma, mới có thể đạt tới đỉnh.
Mười vạn năm, địa ngục chỉ có mười lăm vương cấp ác ma, mà trong đó còn có ăn gian cực lớn. Rất nhiều vương cấp ác ma chỉ có thể nói là thực lực chen vào giữa sí thiên sứ và trí thiên sứ, chỉ là vì mặt mũi địa ngục, mới được đặt tới địa vị vương cấp ác ma.
“Có điện hạ ở đó, không đáng để lo.”
Sau khi Gabriel hoàn thành nhiệm vụ, kiêu ngạo nói.
Michael nhún vai, “Phó quân đoàn trưởng thân mến, sau khi trở về phiền toái ngươi tổ chức quân đoàn, bắt đầu huấn luyện.”
Gabriel trừng người kia, “Ngươi cũng là phó cấp, ít ra lệnh cho ta đi.”
Muốn mệt thì cùng mệt!
Đấu võ mồm xong, bọn họ cùng quay trở về thiên đường, đem việc nhìn đến biết đến chỉnh lý thành báo cáo đặt trên bàn Lucifiel.
Trong lúc bọn họ nín thở, Lucifiel từ từ xem xong, nâng lên một nụ cười nhạt.
“Ta biết rồi.”
Có một câu của quân đoàn trưởng, huấn luyện sắp bắt đầu.
Nhưng mà trước đó, bên ngoài đột nhiên có một trí thiên sứ chạy tới, vội vàng cầu kiến Lucifiel.
Lucifiel bảo hắn tiến vào.
Trí thiên sứ lưu loát hành lễ, quỳ xuống nói rằng: “Xin thứ cho ta vô lễ, bên ngoài thủy triều.”
Gabriel và Michael đều lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.
Hằng Tinh thiên có bốn dòng sông giao hội, mỗi một dòng sông đều không giống bình thường. Chỉ cần một dòng sông trong đó thủy triều lên, dũng mãnh chảy vào trung ương Hằng Tinh thiên, liền đại biểu cho một đoạn thời gian tương lai, mật độ quang minh trong không khí sẽ gia tăng cực lớn!
Thiên sứ có thể hấp thu lực quang minh ấy, gia tăng lực lượng!
Nhưng mà, ngón tay Lucifiel không cẩn thận siết chặt báo cáo trên tay.
Thiên đường có một truyền thống, phàm là sau khi thủy triều, thiên sứ tự nguyện vượt qua sông đều được coi là vinh quang. Hắn là sí thiên sứ trưởng, nhất định phải làm gương tốt mà qua sông, chứng minh mình thân tâm thuần khiết, mà thiên sứ không phù hợp thất mỹ đức, sẽ bị bao phủ trong nước sông.
Trong lòng hắn hỏi giới luật thất mỹ đức.
“Ta có thể vượt qua không?”
Giới luật thất mỹ đức không chút lưu tình nói rằng: “Không thể.”
Hết chương 29
Thiên sứ ở thiên đường không bày tỏ tình yêu với hắn, lại không có nghĩa là sinh linh bên phía nhân gian và địa ngục chưa từng làm. Mỗi lần giao phong với ác ma, ác ma thèm nhỏ dãi và đùa giỡn hắn cho tới bây giờ chưa từng ít.
Có điều sống ở thiên đường, có vài phương diện đã định trước là hắn sẽ nghĩ tới tương đối ít.
Chẳng hạn như tình yêu.
Lucifiel ôm hoa Gabriel tặng đi vào tẩm điện, mặc kệ là hành lang hay chỗ nào, tùy ý đều là hoa tươi nở rộ. Hắn đổ nước vào trong bình hoa, đem bó thánh hoa ấy cắm vào trong bình. Nhìn hoa tươi đầy tẩm điện, Lucifiel có một loại cảm giác nói không nên lời, hắn biết loại cảm giác này ở trong sách kêu là —— lãng mạn.
Hoa ở trong mắt sí thiên sứ trưởng cũng không trân quý, nhưng khi hoa trong tam giới gộp lại một chỗ, phần độc đáo kia liền lộ ra.
Đây là chuyện chỉ thần mới có thể làm được.
“Không phải ngô thần chán ghét hắc ám sao, sao còn có ma hoa ở địa ngục?”
Lucifiel không có xem nhẹ sắc điệu tối trong bách hoa, có một vài đóa hoa tối màu là đến từ địa ngục. Nhưng mà vui sướng xóa đi chút hoài nghi này, hắn đi đến bên giường, ngón tay vuốt ve bông hoa màu đen quấn quanh trụ giường.
“Là vì mình sao?”
Cho nên thần đem hết hoa trong tam giới cho hắn.
Dưới vuốt ve của thiên sứ, ma hoa nguy hiểm thu hồi gai nhọn, dịu ngoan vô cùng.
Đóa hoa non mềm, nhụy hoa thơm hương.
Nếu chỉ xem xét, kỳ thật ma hoa cũng không có bao nhiêu khác biệt với những loại hoa khác.
“Có nên thanh lý hết hoa trong tẩm điện không?” Suy nghĩ dừng lại trong đầu Lucifiel chốc lát. Sau đó, thiện cảm của hắn với thần, khiến hắn giữ số hoa đó lại, luyến tiếc chỉ nhìn một cái liền vứt bỏ.
Buổi tối trở nên khó có thể đi vào giấc ngủ.
Lucifiel ở trên giường trằn trọc, ánh mắt nhìn đồ án sao trời mới vẽ trên đỉnh giường.
Hắn không biết có phải là do mùi hoa quá nồng hay không, hô hấp vẫn luôn có chút dồn dập, tim đập khó ngừng. Hắn ngồi dậy, thi triển một ma pháp tinh lọc không khí, cảm giác hít thở không thông đè ở trong lòng mới biến mất. Lucifiel nhẹ thở hổn hển một hơi, bàn tay dán lên má, rõ ràng cảm giác được nhiệt độ trên mặt tăng cao.
Hắn nhớ Meta từng nói qua: “Nhiều loại mùi hoa hỗn hợp, đôi khi có tác dụng rất kỳ diệu.”
Đúng vậy, thực kỳ diệu.
Lucifiel phát hiện thân thể của mình sinh ra phản ứng.
Đối với sinh linh khác, có lẽ có vài loại lựa chọn, thậm chí có thể đem dục vọng trong cơ thể phát tiết ra ngoài, nhưng mà đối với sí thiên sứ trưởng kế thừa thất mỹ đức, hắn chỉ có một lựa chọn.
Nằm xuống, nhắm mắt, đi ngủ.
Lần đầu tiên Lucifiel cảm thấy trong lòng có chút ngọt, cũng có chút đắng.
Hắn phải khắc chế tình dục.
Giới luật thất mỹ đức từ xao động trở nên bình tĩnh trở lại, biết điện hạ của nó sẽ không làm chuyện dơ bẩn.
Một đêm đi qua, mất ngủ.
Ban ngày, trong đại thánh đường đang trình diễn cảnh cáo trạng.
Nhìn thấy chủ nhân chính quy của mình tỉnh lại, sách Sáng Thế ôm nỗi hận viết trên giấy, chữ viết mang mười phần lực độ xuyên thấu, “Thượng đế, y dùng thân phận của ngài đi đùa giỡn điện hạ, nói hoa là y tặng!”
Thượng đế không có bất luận biểu tình gì nói rằng: “Kết quả vẫn là ngô.”
Sách Sáng Thế nghẹn lại.
Hàng chữ viết qua quýt thứ hai xuất hiện, “Tại sao ngài có thể tính như vậy, y cố ý đó!”
Đôi mắt vàng kim của thượng đế nhìn chữ viết một lúc lâu, vươn tay rút từ trong hư không ra một tờ giấy, kẹp vào trong sách Sáng Thế. Sách Sáng Thế tưởng có kế hoạch bí mật gì, cao hứng phấn chấn mà nhìn, nghĩ thầm rằng nó nhất định sẽ làm cho mặt hắc ám đẹp mặt.
Nhưng mà sau khi thấy rõ ràng nội dung, nó hỏng mất.
“Yêu cầu quy phạm của chữ viết? Viết chỉnh tề, lớn nhỏ vừa phải?”
Đây là thư cảnh cáo Lucifiel điện hạ viết cho các sí thiên sứ khác, kết quả thượng đế phục chế một tờ cho nó.
Sách Sáng Thế phẫn nộ: “Ngài ghét bỏ chữ của ta!”
Thượng đế nói rằng: “Phải.”
Sách Sáng Thế thoáng co rút bay đến góc phòng khóc, tên chủ nhân lãnh khốc vô tình này!
Sau khi trên người không còn sách Sáng Thế, ánh mắt thượng đế mới phóng về phía Hằng Tinh thiên, ở nơi đó, y nhìn thấy hoa mà hôm qua y vận dụng thần lực, dịch chuyển tới từ thiên đường và nhân gian, nhưng không có nhìn thấy bóng dáng Lucifiel.
Lúc này… Luci đi nơi nào?
Thượng đế nghiêng tai lắng nghe.
Nghe được tiếng nước ở phụ cận tẩm điện, Luci tắm buổi sáng ư?
Thượng đế không phải mặt hắc ám, không có hứng thú rình coi Lucifiel tắm rửa, ánh mắt y nhìn về nơi khác, đôi mắt vàng kim lạnh lùng. Những đóa hoa thuộc tính hắc ám trong cung điện, dưới thái độ không vui của thần, một đóa tiếp một đóa héo rũ. Héo rũ còn chưa đủ, thượng đế còn triệt để hủy thi diệt tích, hủy diệt tất cả dấu vết hắc ám lưu lại.
Thiên đường không nên có vật hắc ám.
Sách Sáng Thế ở trong góc nặng nề ghi chép một chút: chứng cố chấp của thượng đế chưa từng chữa khỏi!
Khi Lucifiel dùng nước lạnh xối thân thể xong, mệt mỏi mà đi ra khỏi ao tắm, liền phát hiện hoa trong tẩm điện thiếu đi một ít. Ngược lại, hoa thuộc tính quang minh nở đến xinh đẹp vô cùng, không có một chút dấu hiệu héo rũ.
Lucifiel tự hỏi một chút, tìm được một lý do cho thần.
Thần không hy vọng thiên sứ khác hiểu lầm mình.
“Đa tạ ngô thần.” Sau khi Lucifiel nói ra khỏi miệng, giật mình phát hiện đây là lần thứ hai mình nói lời cảm tạ trong hai ngày nay.
Nghe được âm thanh Luci, thượng đế mới xử lí hoa xong nhìn về phía thiên sứ.
Sắc mặt thiên sứ có chút trắng bệch.
Tức giận ư?
Thượng đế đi nghe tiếng lòng của Lucifiel, nhận được cũng hoàn toàn là cảm tạ và dịu dàng.
Thượng đế nói rằng: “Luci, nhiệt độ cơ thể ngươi có hơi thấp.”
Động tác dùng khăn chà lau tóc của Lucifiel khẽ dừng, tươi cười không hề có sơ hở, “Nhiệt độ cơ thể thấp, tốt hơn nhiệt độ cơ thể cao, ta không thích quá nóng.”
Thượng đế lại đi nghe tiếng lòng, trong lòng nhất trí, đại biểu Luci không có nói dối.
Nhưng mà nghe ra sao cứ thấy quái quái.
Thượng đế không nói gì thêm, nhìn chăm chú vào Lucifiel bắt đầu chỉnh lý cung điện. Lucifiel chuyển phần lớn hoa đến hậu hoa viên, ma pháp loại hình sinh mệnh vừa khởi động, liền kéo dài mấy tháng sinh mệnh cho chúng nó. Sau đó hắn lại chọn ra những đóa hoa xinh đẹp còn thừa lại, dùng ma pháp bện thành đồ trang trí tinh mỹ, làm đẹp cho cung điện thần thánh này.
Việc này hao phí một giờ của hắn, ống tay áo Lucifiel không thể tránh né mà dính vào nước hoa.
Hắn lắc lắc đầu.
Vì mình sơ suất mà tỉnh táo lại một chút.
Đi về tẩm điện, Lucifiel kéo tủ quần áo ra, uyển chuyển nói rằng: “Ngô thần, ta muốn thay quần áo.”
Thượng đế dời đi ánh mắt, đáp: “Ừm.”
Không cảm nhận được tầm mắt thần, Lucifiel có một loại cảm giác thở phào.
Hắn rất nhanh cởi quần áo ra, thay chính trang sí thiên sứ trưởng, loại chính trang này rất nhiều, gần như nhồi đầy tủ quần áo. Lúc hắn mặc quần áo giới luật thất mỹ đức từng nhảy ra, kiểm tra trong không khí có hơi thở của thần linh hay không.
Không.
Nó lại rụt trở về.
Lucifiel đối với việc này tập mãi thành quen, giới luật thất mỹ đức đã xếp thượng đế vào sổ đen.
Hôm nay cửa cung điện sí thiên sứ trưởng vừa mở, nhóm người hầu đều kinh hô một tiếng.
“Thiệt nhiều hoa!”
Bọn họ ngửi hương hoa, cơn buồn ngủ sáng sớm trở thành hư không. Không cần Lucifiel ra mặt chỉ thị, bọn họ nhanh chóng bận rộn ở mỗi một góc cung điện, bố trí trước để sí thiên sứ trưởng chuẩn bị bắt đầu làm việc.
Michael đạp bước ngay trước một phút đồng hồ đi vào cung điện.
Nhìn thấy hoa, hắn ta cười tủm tỉm nói rằng: “Chúc mừng điện hạ, là vị đồng bạn nào anh dũng như vậy?”
Lucifiel tâm tình rất tốt trả lời, “Đều không phải.”
Michael: “…”
Mệt hắn ta tưởng Asmodeus dũng cảm một phen!
“Gabriel tặng ta thánh hoa, ta đặt trong tẩm điện, ngươi tạm thời không có duyên nhìn thấy.” Lucifiel nhắc tới Gabriel, giọng điệu ôn hòa, “Michael, ta biết ngươi rất quen thuộc với hạ giới, trong khoảng thời gian này Gabriel phải truy tìm hướng đi của ác ma, nếu ngươi đồng ý, ta cho ngươi thời gian bảy ngày đi trợ giúp nàng hoàn thành chuyện này.”
Michael líu lưỡi, Gabriel đây là rót thuốc mê cho điện hạ sao?
Đối mặt Lucifiel yêu cầu, Michael thoải mái nói rằng: “Không thành vấn đề!”
Bảy ngày nha, coi như du lịch nhân gian!
Sau khi Michael hạ giới, Gabriel tự nhiên vô cùng vui mừng, hai sí thiên sứ ẩn giấu thân phận đến một ít nơi nguy hiểm tra xét, chiếm được một kết quả giống nhau: ác ma lại bắt đầu không an phận, có ác ma trên công tước xuất hiện tại nhân gian.
Đối ứng với thiên sứ ba bậc chín phẩm, ác ma cũng có chín cấp bậc.
Cấp thứ nhất là vương cấp ác ma thanh danh vang dội nhất, như vua ác ma Baal, ở trên chiến trường có thể một đối một đấu với sí thiên sứ; cấp thứ hai chính là công tước, còn gọi là ác ma đại công, thực lực đạt tới trình độ trí thiên sứ; cấp thứ ba vương tử, cấp thứ tư lãnh chúa, cấp thứ năm hầu tước, cấp thứ sáu thống lĩnh, cấp thứ bảy bá tước, cấp thứ tám tử tước, cấp thứ chín là ma kỵ sĩ.
Dưới cấp chín, những ma vật có hoặc không có trí tuệ còn lại không tính vào trong đó.
Khác nhau lớn nhất giữa địa ngục và thiên đường, chính là ác ma có thể tăng lên thực lực, phá vỡ giai cấp, mà thiên sứ không được phép thêm cánh, đời này cũng chỉ có thể hạn chế trong cấp bậc mà số cánh đại biểu!
Lúc đầu khi biết điểm này, Michael kinh ngạc muốn đòi mạng.
Nhưng mà theo thời gian trôi qua, hắn mới biết được bên phía địa ngục muốn sinh ra một vương cấp ác ma cần bao nhiêu thời gian. Phần lớn bọn họ phải bò lên từ cấp thấp nhất, đạp thi cốt vô số ác ma, mới có thể đạt tới đỉnh.
Mười vạn năm, địa ngục chỉ có mười lăm vương cấp ác ma, mà trong đó còn có ăn gian cực lớn. Rất nhiều vương cấp ác ma chỉ có thể nói là thực lực chen vào giữa sí thiên sứ và trí thiên sứ, chỉ là vì mặt mũi địa ngục, mới được đặt tới địa vị vương cấp ác ma.
“Có điện hạ ở đó, không đáng để lo.”
Sau khi Gabriel hoàn thành nhiệm vụ, kiêu ngạo nói.
Michael nhún vai, “Phó quân đoàn trưởng thân mến, sau khi trở về phiền toái ngươi tổ chức quân đoàn, bắt đầu huấn luyện.”
Gabriel trừng người kia, “Ngươi cũng là phó cấp, ít ra lệnh cho ta đi.”
Muốn mệt thì cùng mệt!
Đấu võ mồm xong, bọn họ cùng quay trở về thiên đường, đem việc nhìn đến biết đến chỉnh lý thành báo cáo đặt trên bàn Lucifiel.
Trong lúc bọn họ nín thở, Lucifiel từ từ xem xong, nâng lên một nụ cười nhạt.
“Ta biết rồi.”
Có một câu của quân đoàn trưởng, huấn luyện sắp bắt đầu.
Nhưng mà trước đó, bên ngoài đột nhiên có một trí thiên sứ chạy tới, vội vàng cầu kiến Lucifiel.
Lucifiel bảo hắn tiến vào.
Trí thiên sứ lưu loát hành lễ, quỳ xuống nói rằng: “Xin thứ cho ta vô lễ, bên ngoài thủy triều.”
Gabriel và Michael đều lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng.
Hằng Tinh thiên có bốn dòng sông giao hội, mỗi một dòng sông đều không giống bình thường. Chỉ cần một dòng sông trong đó thủy triều lên, dũng mãnh chảy vào trung ương Hằng Tinh thiên, liền đại biểu cho một đoạn thời gian tương lai, mật độ quang minh trong không khí sẽ gia tăng cực lớn!
Thiên sứ có thể hấp thu lực quang minh ấy, gia tăng lực lượng!
Nhưng mà, ngón tay Lucifiel không cẩn thận siết chặt báo cáo trên tay.
Thiên đường có một truyền thống, phàm là sau khi thủy triều, thiên sứ tự nguyện vượt qua sông đều được coi là vinh quang. Hắn là sí thiên sứ trưởng, nhất định phải làm gương tốt mà qua sông, chứng minh mình thân tâm thuần khiết, mà thiên sứ không phù hợp thất mỹ đức, sẽ bị bao phủ trong nước sông.
Trong lòng hắn hỏi giới luật thất mỹ đức.
“Ta có thể vượt qua không?”
Giới luật thất mỹ đức không chút lưu tình nói rằng: “Không thể.”
Hết chương 29
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook