Toàn Thiên Đường Đều Cho Rằng Thủ Trưởng Thất Sủng
-
Chương 20: Hỗn độn long trở về thiên đường
Duy trì liên tục một năm, đại thánh đường của thượng đế náo nhiệt hơn rất nhiều.
Bảy vị sí thiên sứ thay nhau đi Thủy Tinh thiên yết kiến thượng đế, ngoài đạt được vinh quang, còn đạt được vấn đề giấc ngủ không đủ.
“Ngô thần bây giờ có tâm tư gì vậy?” Sau khi Gabriel từ Thủy Tinh thiên trở về, lặng lẽ ngáp một cái. Sau đó nàng xách làn váy màu trắng phiêu dật, đi thẳng đến tầng thứ năm Hỏa Tinh thiên, đợi Samael đang ở trong ngục xử lý công việc. Trong sí thiên sứ, nàng và Samael quan hệ tốt nhất, thảo luận vấn đề cũng quen tìm đối phương.
Samael cất kỹ danh sách ngục giam đã chỉnh lý xong, hỏi ngược lại: “Ngươi hỏi phương diện nào?”
Gabriel nói: “Về Lucifiel điện hạ.”
Thượng đế đã vài năm không triệu kiến sí thiên sứ trưởng, chuyện này không phải là nhỏ.
Samael nghĩ nghĩ, “Ta từng hỏi ngô thần, ngô thần nói sí thiên sứ trưởng công vụ bận rộn, nếu như không có tình huống đặc biệt, liền không quấy rầy hắn.” Nhìn vẻ mặt Gabriel kinh ngạc, hắn tao nhã nhún vai, “Không cần lo lắng, ngô thần sủng ái điện hạ là độc nhất trên toàn thiên đường, chúng ta chỉ cần an tĩnh nhìn là được.”
Từ lúc sinh ra, bọn họ đã sớm biết chênh lệch với Lucifiel điện hạ.
Đó là đối tượng chỉ có thể nhìn lên.
“Ta sợ điện hạ khổ sở.” Gabriel ngồi trên một góc bàn lạnh như băng, làn váy giống như cuộn sóng, “Ngươi xem, chúng ta đều đến đại thánh đường, ngô thần chỉ không triệu hồi mỗi điện hạ, những thiên sứ khác sẽ nhìn điện hạ như thế nào.”
Samael trừng dáng vẻ không có lễ nghi của nàng, “Đi xuống.”
Gabriel thè lưỡi, “Cái đồ thiên sứ không có tình thú ngươi.”
Sắc mặt Samael đen xuống.
Thân là giám ngục trưởng, hắn có thể lập tức cho những thiên sứ biết tình thú vào ngục giam đó!
Cuộc nói chuyện tương tự thế đều từng phát sinh bên phía Beelzebub, Asmodeus, Berial, bọn họ đều tương đối lo lắng phản ứng của sí thiên sứ trưởng. Về phần trí thiên sứ trưởng Metatron, tan tầm hắn liền lôi kéo Lucifiel thảo luận về cầm nghệ, người hiền lành ôn hòa một khi cố chấp lên, ngay cả Lucifiel cũng có chút ăn không tiêu, chỉ có thể chậm rãi giải thích một việc với hắn.
“Ngô thần không gặp ta, không có quan hệ với cầm nghệ.”
“Ta biết.”
“Nếu biết, lại vì sao phải dùng chuyện này tìm ta?”
“Điện hạ, cố gắng của ngài đều sẽ được ngô thần xem ở trong mắt, ngô thần sẽ rõ.” Ánh mắt ôn nhuận của Metatron ngưng lại nhìn Lucifiel, như hồ nước bị ánh dương bao trùm, bọt nước nổi lên cũng đều ấm áp.
Lucifiel mỉm cười.
“Đi thôi.”
“A?”
“Trong cung điện cũng không thích hợp đánh đàn, đến vườn địa đàng.”
“Được, điện hạ.”
Sí thiên sứ trưởng và trí thiên sứ trưởng lần lượt rời khỏi cung điện, đến vườn địa đàng luận bàn cầm nghệ.
Nhoáng một cái đã mười năm, trước khi hội nghị thánh đường bắt đầu, hỗn độn long Leviathan bị Samael dụ dỗ về thiên đường. Tiểu cô nương thân thể nho nhỏ, vừa mềm vừa đáng yêu ôm chân sí thiên sứ trưởng, khóc lóc: “Điện hạ, làm việc cho Samael, ngay cả tiền lương hắn cũng không trả!”
Lucifiel vuốt đầu nàng, “Gần đây Samael mắc nợ chồng chất.”
Cho nên mới bắt lấy sức lao động miễn phí.
Leviathan trợn tròn cặp mắt rồng, nước mắt đảo quanh, “Ngay cả thủy tinh tệ để ăn gì đó ta cũng không có oa oa.”
Lucifiel dịu dàng nói rằng: “Ta mời ngươi, Leviathan.”
“Vẫn là điện hạ tốt nhất!”
Leviathan hoan hô một tiếng, bổ nhào vào trong ngực Lucifiel không chịu buông tay. Eo điện hạ thật mềm dẻo, trên người thơm quá, làn da thật ấm áp há há.
Quanh đó lập tức phóng tới ánh mắt hâm mộ ghen tỵ.
Leviathan giả làm mặt quỷ với bọn họ, mình cơ bản là được Lucifiel nuôi lớn, loại đãi ngộ đặc biệt này, cũng chỉ có nàng và Berial có thể có được, thiên sứ khác có nhìn đỏ mắt nữa cũng không hữu dụng.
Vừa ra khỏi cửa, Lucifiel trả tiền cho Leviathan, ôm đồm tất cả phí dụng của nàng ở Hằng Tinh thiên.
Leviathan liếm điểm tâm ngọt trên tay, vui vẻ nói rằng: “Điện hạ, lát sau ta phải đi yết kiến ngô thần sao?”
Lucifiel gật đầu, “Ừm.”
Hỗn độn long Leviathan cũng là sinh linh thượng đế tự tay sáng tạo, là con rồng đầu tiên trong đất trời, là một trong số ít sinh linh ngoại tộc có thể đến thiên đường cư trú. Dựa vào lực lượng và thân phận bằng với sí thiên sứ của nàng, đến thiên đường tự nhiên không thể thiếu phải đi gặp thượng đế.
“Điện hạ theo với ta không?” Leviathan nghĩ đến thần, vẫn có chút co rúm, “Ta có chút khẩn trương.”
Một tay sạch sẽ khác của nàng giữ chặt ống tay áo Lucifiel.
Lucifiel nói rằng: “Không được.”
Leviathan bĩu môi.
Ánh mắt Lucifiel hơi lóe lên, nhẹ giọng nói rằng: “Ngô thần không muốn gặp ta.”
Leviathan ngạc nhiên.
Chờ đến khi Leviathan đi dạo phố xong, nàng liền bị Lucifiel giao cho người hầu trí thiên sứ. Mấy phút đồng hồ sau, trên người Leviathan bị trang điểm một phen, liền bị người hầu dắt tay đưa đến truyền tống trận, mơ mơ màng màng đến tầng thứ chín Thủy Tinh thiên. Sau khi đẩy cửa đại thánh đường ra, nàng bị uy áp dày đặc mà vắng lặng trong thần điện khiến cho lảo đảo một cái.
Đại thánh đường rộng rãi khí thế, trong phạm vi trăm trượng, lại chỉ có cầu thang cô tịch uy nghiêm, cùng một cái ngự tọa, đại thánh trì cách đó không xa ngay cả nước gợn cũng nhìn không thấy, giống như một đầm thủy tinh kim sắc.
Leviathan mờ mịt ngẩng đầu, phù điêu và tranh màu trên đỉnh điện tinh xảo mỹ lệ, làm cho nàng tựa như ở một thế giới khác.
Thần thánh, lạnh lùng, rời xa trần thế ồn ào náo động.
Đại não bị đồ ngọt nhồi đầy tỉnh táo lại, nàng nhu thuận đi đến trước ngự tọa tiếp thu câu hỏi.
“Thần.”
Dưới lời hỏi han của thượng đế, Leviathan giải thích rõ ràng vì sao nàng lại trở về. Sau đó khi đã hoàn toàn yên tĩnh, ánh mắt nàng mơ hồ nhìn chằm chằm mặt đất, một trong những nguyên nhân không muốn về thiên đường, chính là sợ hãi nhìn thấy thượng đế.
Nàng không rõ vì sao những thiên sứ khác khát vọng nhìn thấy thần như vậy, rõ ràng ánh mắt thần lạnh đến thế, đông đến linh hồn nàng run rẩy, không dám động đậy một chút.
Thượng đế nghe được tiếng lòng của Leviathan, đôi mắt vàng kim không gợn sóng, “Leviathan, ngươi đã lớn, đừng cứ ăn vạ trong cung điện Lucifiel, Samael đã chuẩn bị chỗ ở cho ngươi tại Hỏa Tinh thiên.”
“Vâng.”
Nước mắt Leviathan thiếu chút nữa rơi xuống, vì sao ngay cả chút phúc lợi ấy cũng phải cướp đoạt.
Bỗng nhiên, Leviathan cố lấy dũng khí, chủ động hỏi: “Vì sao thần không gặp điện hạ?”
Thượng đế nói rằng: “Ngô không có không gặp hắn.”
Chỉ là không thể một mình gặp hắn mà thôi.
Leviathan nhìn thượng đế, đôi mắt trong suốt như đứa trẻ, lại tăng thêm lực uy hiếp trời sinh của long tộc dưới con ngươi dựng thẳng, “Chỉ là điện hạ nhìn qua thực khổ sở, ta nghe những trí thiên sứ đó nói, đã thật lâu thần không gặp điện hạ rồi.”
Trong tầm mắt Leviathan, thánh quang mông lung, bóng dáng thần linh ngồi ngay ngắn không chút sứt mẻ.
“Trước mắt chứng kiến cũng không phải là chân thật, Leviathan.”
“Thần, ta đi kêu điện hạ nha!”
“Leviathan?”
“Nếu thần muốn gặp điện hạ, lại không muốn biểu đạt ra, ta bảo điện hạ tới gặp ngài nha!”
Leviathan vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, giống như chọc thủng thiên cơ.
Thượng đế: “…”
Nếu có thể tùy tiện gặp Luci, y cần giữ mặt hắc ám ở đại thánh đường gần tới mười năm sao?
“Không cần.” Thượng đế ngăn hành vi của Leviathan lại, quang minh chính đại tìm một cái cớ, “Lập tức chính là hội nghị thánh đường mười năm một lần, Lucifiel sẽ đến đại thánh đường.”
Cảm quan của Leviathan đối với thượng đế thay đổi vi diệu.
Hóa ra là thần muộn tao à.
Hỗn độn long nội tâm “nói xấu” thượng đế, rất nhanh đã bị thượng đế nói hai ba câu đuổi ra khỏi đại thánh đường.
Biết được toàn quá trình Leviathan và thượng đế đối thoại, Lucifiel gõ gõ cái đầu dưa của Leviathan, “Có ai nói chuyện với thần giống ngươi không? Xem ra không chỉ là lễ nghi, ta còn phải cho ngươi học được cách làm thế nào biểu đạt tôn trọng với thần.”
Leviathan hai mắt đẫm lệ rưng rưng, “Ta không muốn đến trường.”
“Bảo Michael một mình dạy ngươi.” Lucifiel bị nàng khóc mềm lòng, gắng gượng sửa lời.
Leviathan nghĩ đến tên Michael đen đen kia, nghiêng đầu nở nụ cười.
“Điện hạ, thần nhớ ngài.”
“Ừm.”
“Điện hạ đừng có không tin, ta nhìn ra được!”
“…Ngoan.”
Lucifiel xoa xoa cái mặt nhỏ béo phì của hỗn độn long, thầm nghĩ nàng ăn quá nhiều hải sản và đồ ngọt, vẫn là giảm béo tương đối tốt.
Leviathan rùng mình một cái.
Tọa thiên sứ trưởng lững thững đến muộn, từ trong tay thủ trưởng cầm lại quyền sở hữu hỗn độn long, Leviathan chảy nước mắt cáo biệt Lucifiel, không thể không bị Samael mang về Hỏa Tinh thiên làm sức lao động miễn phí.
Chỗ tốt duy nhất là Hỏa Tinh thiên mặc nàng chơi, nếu ở Hằng Tinh thiên, nàng còn phải nhìn sắc mặt trí thiên sứ.
Ai bảo nàng không phải sí thiên sứ, không hưởng thụ được chỗ tốt của giai cấp.
Leviathan xem xét gương mặt nghiêm túc lạnh lùng của Samael, “Thật lo lắng ngươi không tìm thấy bà xã.”
Samael: “…”
Hắn nhéo hai má Leviathan một phen, “Chờ chừng nào ngươi trưởng thành, lại đến nói lời như thế với ta đi.” Một con hỗn độn long vĩnh viễn ở bộ dạng con nít, lại dám nói với hắn vấn đề không tìm thấy bạn đời!
Leviathan khóc hu hu nói: “Ngươi ăn hiếp ta, ta muốn nói với Gabriel.”
Samael lãnh khốc: “Ngươi cứ việc đi nói.”
Leviathan nhụt chí.
Thiên đường không cho phép yêu đương, thái độ của Samael đúng là thái độ của tất cả thiên sứ.
Tầng thứ tám Hằng Tinh thiên, sau khi tiễn bước hỗn độn long, Lucifiel cảm giác lỗ tai mình đều thanh tĩnh hơn rất nhiều. Nhưng tương ứng, tâm tình cũng khá hơn nhiều, Lucifiel đi về cung điện, trên đường còn có thể nhìn thấy Michael lôi kéo Beelzebub cao đàm khoát luận*, vẻ mặt bất đắc dĩ của Beelzebub từ rất xa đã có thể nhìn thấy.
*Cao đàm khoát luận: bàn luận những vấn đề cao siêu, rộng lớn.
“Được, Michael… ta biết, ngươi mau trở về, học thuộc nội dung của hội nghị thánh đường đi.”
“Beelzebub, ta còn chưa viết xong, giúp ta…”
“Cút!”
Trí thiên sứ phó không thể nhịn được nữa đuổi sí thiên sứ phó đi.
Beelzebub hai mắt bốc hỏa xoay người rời đi, cái tên Michael không học vấn không nghề nghiệp này, thật không biết vị trí phó quan mình tâm tâm niệm niệm sao lại bị hắn ta chiếm mất!
Đột nhiên nhìn thấy bóng dáng Lucifiel chợt lóe rồi biến mất, mặt Beelzebub đỏ bừng.
Không xong, dáng vẻ thất lễ của mình bị nhìn thấy!
Nội tâm hắn kêu rên.
Trong sự chuẩn bị tích cực của tất cả các sí thiên sứ, hội nghị thánh đường sắp bắt đầu.
Khi mặt hắc ám ý thức được việc phân cao thấp với thượng đế là một chuyện nhàm chán cỡ nào, thì thời gian đã muộn, Lucifiel đã gần mười năm chưa từng gặp thượng đế, đồng dạng hắn cũng chưa một lần đến cung điện Thủy Tinh thiên.
Mặt hắc ám giống như nghe thấy mức độ thiện cảm không ngừng rơi xuống.
Đều do thượng đế.
Thế mà lại vắng vẻ Lucifiel!
Y không vui nói rằng: “Thượng đế, ngươi không muốn sủng ái Lucifiel, liền cho ta, ta còn chưa sủng hắn đủ đâu.”
Trong linh hồn, giọng nói thanh lãnh hồi đáp: [ nằm mơ. ]
Hết chương 20
#818 về thượng đế tình nguyện đồng quy vu tận#
Mặt hắc ám: ta muốn sủng hắn!
Thượng đế: ta tình nguyện để hắn thất sủng.
Lucifiel:…
Hệ thống gợi ý ngài: thượng đế, mức độ thiện cảm của thiên sứ ngài đối với ngài hàng năm giảm xuống 1000.
Bảy vị sí thiên sứ thay nhau đi Thủy Tinh thiên yết kiến thượng đế, ngoài đạt được vinh quang, còn đạt được vấn đề giấc ngủ không đủ.
“Ngô thần bây giờ có tâm tư gì vậy?” Sau khi Gabriel từ Thủy Tinh thiên trở về, lặng lẽ ngáp một cái. Sau đó nàng xách làn váy màu trắng phiêu dật, đi thẳng đến tầng thứ năm Hỏa Tinh thiên, đợi Samael đang ở trong ngục xử lý công việc. Trong sí thiên sứ, nàng và Samael quan hệ tốt nhất, thảo luận vấn đề cũng quen tìm đối phương.
Samael cất kỹ danh sách ngục giam đã chỉnh lý xong, hỏi ngược lại: “Ngươi hỏi phương diện nào?”
Gabriel nói: “Về Lucifiel điện hạ.”
Thượng đế đã vài năm không triệu kiến sí thiên sứ trưởng, chuyện này không phải là nhỏ.
Samael nghĩ nghĩ, “Ta từng hỏi ngô thần, ngô thần nói sí thiên sứ trưởng công vụ bận rộn, nếu như không có tình huống đặc biệt, liền không quấy rầy hắn.” Nhìn vẻ mặt Gabriel kinh ngạc, hắn tao nhã nhún vai, “Không cần lo lắng, ngô thần sủng ái điện hạ là độc nhất trên toàn thiên đường, chúng ta chỉ cần an tĩnh nhìn là được.”
Từ lúc sinh ra, bọn họ đã sớm biết chênh lệch với Lucifiel điện hạ.
Đó là đối tượng chỉ có thể nhìn lên.
“Ta sợ điện hạ khổ sở.” Gabriel ngồi trên một góc bàn lạnh như băng, làn váy giống như cuộn sóng, “Ngươi xem, chúng ta đều đến đại thánh đường, ngô thần chỉ không triệu hồi mỗi điện hạ, những thiên sứ khác sẽ nhìn điện hạ như thế nào.”
Samael trừng dáng vẻ không có lễ nghi của nàng, “Đi xuống.”
Gabriel thè lưỡi, “Cái đồ thiên sứ không có tình thú ngươi.”
Sắc mặt Samael đen xuống.
Thân là giám ngục trưởng, hắn có thể lập tức cho những thiên sứ biết tình thú vào ngục giam đó!
Cuộc nói chuyện tương tự thế đều từng phát sinh bên phía Beelzebub, Asmodeus, Berial, bọn họ đều tương đối lo lắng phản ứng của sí thiên sứ trưởng. Về phần trí thiên sứ trưởng Metatron, tan tầm hắn liền lôi kéo Lucifiel thảo luận về cầm nghệ, người hiền lành ôn hòa một khi cố chấp lên, ngay cả Lucifiel cũng có chút ăn không tiêu, chỉ có thể chậm rãi giải thích một việc với hắn.
“Ngô thần không gặp ta, không có quan hệ với cầm nghệ.”
“Ta biết.”
“Nếu biết, lại vì sao phải dùng chuyện này tìm ta?”
“Điện hạ, cố gắng của ngài đều sẽ được ngô thần xem ở trong mắt, ngô thần sẽ rõ.” Ánh mắt ôn nhuận của Metatron ngưng lại nhìn Lucifiel, như hồ nước bị ánh dương bao trùm, bọt nước nổi lên cũng đều ấm áp.
Lucifiel mỉm cười.
“Đi thôi.”
“A?”
“Trong cung điện cũng không thích hợp đánh đàn, đến vườn địa đàng.”
“Được, điện hạ.”
Sí thiên sứ trưởng và trí thiên sứ trưởng lần lượt rời khỏi cung điện, đến vườn địa đàng luận bàn cầm nghệ.
Nhoáng một cái đã mười năm, trước khi hội nghị thánh đường bắt đầu, hỗn độn long Leviathan bị Samael dụ dỗ về thiên đường. Tiểu cô nương thân thể nho nhỏ, vừa mềm vừa đáng yêu ôm chân sí thiên sứ trưởng, khóc lóc: “Điện hạ, làm việc cho Samael, ngay cả tiền lương hắn cũng không trả!”
Lucifiel vuốt đầu nàng, “Gần đây Samael mắc nợ chồng chất.”
Cho nên mới bắt lấy sức lao động miễn phí.
Leviathan trợn tròn cặp mắt rồng, nước mắt đảo quanh, “Ngay cả thủy tinh tệ để ăn gì đó ta cũng không có oa oa.”
Lucifiel dịu dàng nói rằng: “Ta mời ngươi, Leviathan.”
“Vẫn là điện hạ tốt nhất!”
Leviathan hoan hô một tiếng, bổ nhào vào trong ngực Lucifiel không chịu buông tay. Eo điện hạ thật mềm dẻo, trên người thơm quá, làn da thật ấm áp há há.
Quanh đó lập tức phóng tới ánh mắt hâm mộ ghen tỵ.
Leviathan giả làm mặt quỷ với bọn họ, mình cơ bản là được Lucifiel nuôi lớn, loại đãi ngộ đặc biệt này, cũng chỉ có nàng và Berial có thể có được, thiên sứ khác có nhìn đỏ mắt nữa cũng không hữu dụng.
Vừa ra khỏi cửa, Lucifiel trả tiền cho Leviathan, ôm đồm tất cả phí dụng của nàng ở Hằng Tinh thiên.
Leviathan liếm điểm tâm ngọt trên tay, vui vẻ nói rằng: “Điện hạ, lát sau ta phải đi yết kiến ngô thần sao?”
Lucifiel gật đầu, “Ừm.”
Hỗn độn long Leviathan cũng là sinh linh thượng đế tự tay sáng tạo, là con rồng đầu tiên trong đất trời, là một trong số ít sinh linh ngoại tộc có thể đến thiên đường cư trú. Dựa vào lực lượng và thân phận bằng với sí thiên sứ của nàng, đến thiên đường tự nhiên không thể thiếu phải đi gặp thượng đế.
“Điện hạ theo với ta không?” Leviathan nghĩ đến thần, vẫn có chút co rúm, “Ta có chút khẩn trương.”
Một tay sạch sẽ khác của nàng giữ chặt ống tay áo Lucifiel.
Lucifiel nói rằng: “Không được.”
Leviathan bĩu môi.
Ánh mắt Lucifiel hơi lóe lên, nhẹ giọng nói rằng: “Ngô thần không muốn gặp ta.”
Leviathan ngạc nhiên.
Chờ đến khi Leviathan đi dạo phố xong, nàng liền bị Lucifiel giao cho người hầu trí thiên sứ. Mấy phút đồng hồ sau, trên người Leviathan bị trang điểm một phen, liền bị người hầu dắt tay đưa đến truyền tống trận, mơ mơ màng màng đến tầng thứ chín Thủy Tinh thiên. Sau khi đẩy cửa đại thánh đường ra, nàng bị uy áp dày đặc mà vắng lặng trong thần điện khiến cho lảo đảo một cái.
Đại thánh đường rộng rãi khí thế, trong phạm vi trăm trượng, lại chỉ có cầu thang cô tịch uy nghiêm, cùng một cái ngự tọa, đại thánh trì cách đó không xa ngay cả nước gợn cũng nhìn không thấy, giống như một đầm thủy tinh kim sắc.
Leviathan mờ mịt ngẩng đầu, phù điêu và tranh màu trên đỉnh điện tinh xảo mỹ lệ, làm cho nàng tựa như ở một thế giới khác.
Thần thánh, lạnh lùng, rời xa trần thế ồn ào náo động.
Đại não bị đồ ngọt nhồi đầy tỉnh táo lại, nàng nhu thuận đi đến trước ngự tọa tiếp thu câu hỏi.
“Thần.”
Dưới lời hỏi han của thượng đế, Leviathan giải thích rõ ràng vì sao nàng lại trở về. Sau đó khi đã hoàn toàn yên tĩnh, ánh mắt nàng mơ hồ nhìn chằm chằm mặt đất, một trong những nguyên nhân không muốn về thiên đường, chính là sợ hãi nhìn thấy thượng đế.
Nàng không rõ vì sao những thiên sứ khác khát vọng nhìn thấy thần như vậy, rõ ràng ánh mắt thần lạnh đến thế, đông đến linh hồn nàng run rẩy, không dám động đậy một chút.
Thượng đế nghe được tiếng lòng của Leviathan, đôi mắt vàng kim không gợn sóng, “Leviathan, ngươi đã lớn, đừng cứ ăn vạ trong cung điện Lucifiel, Samael đã chuẩn bị chỗ ở cho ngươi tại Hỏa Tinh thiên.”
“Vâng.”
Nước mắt Leviathan thiếu chút nữa rơi xuống, vì sao ngay cả chút phúc lợi ấy cũng phải cướp đoạt.
Bỗng nhiên, Leviathan cố lấy dũng khí, chủ động hỏi: “Vì sao thần không gặp điện hạ?”
Thượng đế nói rằng: “Ngô không có không gặp hắn.”
Chỉ là không thể một mình gặp hắn mà thôi.
Leviathan nhìn thượng đế, đôi mắt trong suốt như đứa trẻ, lại tăng thêm lực uy hiếp trời sinh của long tộc dưới con ngươi dựng thẳng, “Chỉ là điện hạ nhìn qua thực khổ sở, ta nghe những trí thiên sứ đó nói, đã thật lâu thần không gặp điện hạ rồi.”
Trong tầm mắt Leviathan, thánh quang mông lung, bóng dáng thần linh ngồi ngay ngắn không chút sứt mẻ.
“Trước mắt chứng kiến cũng không phải là chân thật, Leviathan.”
“Thần, ta đi kêu điện hạ nha!”
“Leviathan?”
“Nếu thần muốn gặp điện hạ, lại không muốn biểu đạt ra, ta bảo điện hạ tới gặp ngài nha!”
Leviathan vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, giống như chọc thủng thiên cơ.
Thượng đế: “…”
Nếu có thể tùy tiện gặp Luci, y cần giữ mặt hắc ám ở đại thánh đường gần tới mười năm sao?
“Không cần.” Thượng đế ngăn hành vi của Leviathan lại, quang minh chính đại tìm một cái cớ, “Lập tức chính là hội nghị thánh đường mười năm một lần, Lucifiel sẽ đến đại thánh đường.”
Cảm quan của Leviathan đối với thượng đế thay đổi vi diệu.
Hóa ra là thần muộn tao à.
Hỗn độn long nội tâm “nói xấu” thượng đế, rất nhanh đã bị thượng đế nói hai ba câu đuổi ra khỏi đại thánh đường.
Biết được toàn quá trình Leviathan và thượng đế đối thoại, Lucifiel gõ gõ cái đầu dưa của Leviathan, “Có ai nói chuyện với thần giống ngươi không? Xem ra không chỉ là lễ nghi, ta còn phải cho ngươi học được cách làm thế nào biểu đạt tôn trọng với thần.”
Leviathan hai mắt đẫm lệ rưng rưng, “Ta không muốn đến trường.”
“Bảo Michael một mình dạy ngươi.” Lucifiel bị nàng khóc mềm lòng, gắng gượng sửa lời.
Leviathan nghĩ đến tên Michael đen đen kia, nghiêng đầu nở nụ cười.
“Điện hạ, thần nhớ ngài.”
“Ừm.”
“Điện hạ đừng có không tin, ta nhìn ra được!”
“…Ngoan.”
Lucifiel xoa xoa cái mặt nhỏ béo phì của hỗn độn long, thầm nghĩ nàng ăn quá nhiều hải sản và đồ ngọt, vẫn là giảm béo tương đối tốt.
Leviathan rùng mình một cái.
Tọa thiên sứ trưởng lững thững đến muộn, từ trong tay thủ trưởng cầm lại quyền sở hữu hỗn độn long, Leviathan chảy nước mắt cáo biệt Lucifiel, không thể không bị Samael mang về Hỏa Tinh thiên làm sức lao động miễn phí.
Chỗ tốt duy nhất là Hỏa Tinh thiên mặc nàng chơi, nếu ở Hằng Tinh thiên, nàng còn phải nhìn sắc mặt trí thiên sứ.
Ai bảo nàng không phải sí thiên sứ, không hưởng thụ được chỗ tốt của giai cấp.
Leviathan xem xét gương mặt nghiêm túc lạnh lùng của Samael, “Thật lo lắng ngươi không tìm thấy bà xã.”
Samael: “…”
Hắn nhéo hai má Leviathan một phen, “Chờ chừng nào ngươi trưởng thành, lại đến nói lời như thế với ta đi.” Một con hỗn độn long vĩnh viễn ở bộ dạng con nít, lại dám nói với hắn vấn đề không tìm thấy bạn đời!
Leviathan khóc hu hu nói: “Ngươi ăn hiếp ta, ta muốn nói với Gabriel.”
Samael lãnh khốc: “Ngươi cứ việc đi nói.”
Leviathan nhụt chí.
Thiên đường không cho phép yêu đương, thái độ của Samael đúng là thái độ của tất cả thiên sứ.
Tầng thứ tám Hằng Tinh thiên, sau khi tiễn bước hỗn độn long, Lucifiel cảm giác lỗ tai mình đều thanh tĩnh hơn rất nhiều. Nhưng tương ứng, tâm tình cũng khá hơn nhiều, Lucifiel đi về cung điện, trên đường còn có thể nhìn thấy Michael lôi kéo Beelzebub cao đàm khoát luận*, vẻ mặt bất đắc dĩ của Beelzebub từ rất xa đã có thể nhìn thấy.
*Cao đàm khoát luận: bàn luận những vấn đề cao siêu, rộng lớn.
“Được, Michael… ta biết, ngươi mau trở về, học thuộc nội dung của hội nghị thánh đường đi.”
“Beelzebub, ta còn chưa viết xong, giúp ta…”
“Cút!”
Trí thiên sứ phó không thể nhịn được nữa đuổi sí thiên sứ phó đi.
Beelzebub hai mắt bốc hỏa xoay người rời đi, cái tên Michael không học vấn không nghề nghiệp này, thật không biết vị trí phó quan mình tâm tâm niệm niệm sao lại bị hắn ta chiếm mất!
Đột nhiên nhìn thấy bóng dáng Lucifiel chợt lóe rồi biến mất, mặt Beelzebub đỏ bừng.
Không xong, dáng vẻ thất lễ của mình bị nhìn thấy!
Nội tâm hắn kêu rên.
Trong sự chuẩn bị tích cực của tất cả các sí thiên sứ, hội nghị thánh đường sắp bắt đầu.
Khi mặt hắc ám ý thức được việc phân cao thấp với thượng đế là một chuyện nhàm chán cỡ nào, thì thời gian đã muộn, Lucifiel đã gần mười năm chưa từng gặp thượng đế, đồng dạng hắn cũng chưa một lần đến cung điện Thủy Tinh thiên.
Mặt hắc ám giống như nghe thấy mức độ thiện cảm không ngừng rơi xuống.
Đều do thượng đế.
Thế mà lại vắng vẻ Lucifiel!
Y không vui nói rằng: “Thượng đế, ngươi không muốn sủng ái Lucifiel, liền cho ta, ta còn chưa sủng hắn đủ đâu.”
Trong linh hồn, giọng nói thanh lãnh hồi đáp: [ nằm mơ. ]
Hết chương 20
#818 về thượng đế tình nguyện đồng quy vu tận#
Mặt hắc ám: ta muốn sủng hắn!
Thượng đế: ta tình nguyện để hắn thất sủng.
Lucifiel:…
Hệ thống gợi ý ngài: thượng đế, mức độ thiện cảm của thiên sứ ngài đối với ngài hàng năm giảm xuống 1000.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook