Toàn Thiên Đường Đều Cho Rằng Thủ Trưởng Thất Sủng
Chương 167: Phiên ngoại: Hắc thượng đế - Nhật ký quan sát của tiểu Hắc

Y nhớ mang máng khi thức tỉnh, đầy trời đều là ánh sáng.

Hư không hỗn độn bị biển quang minh chiếm cứ, biển ánh sáng làm hắc ám mất đi chỗ dung thân.

Dùng cái từ thức tỉnh có lẽ không quá thích hợp, nhưng đây thật sự là lần đầu tiên y “tỉnh lại”, có được ý thức tự chủ.

Trong tức khắc, y liền không còn là “Jehovah”.

Thuần trắng biến thành thuần đen, thần cách của thần quang minh cự tuyệt thừa nhận y, mà thần niệm quang huy mỹ lệ vốn có của y không còn tồn tại nữa, bị nhuộm đẫm hỗn loạn, cuồng bạo thuộc về hỗn độn hắc ám. Mất đi lực quang minh, y bị bản thể của mình tách ra, dù chưa nói chuyện với nhau, y cũng có thể cảm giác được chán ghét và sát ý đến tận xương của một bản thân mình khác.

Bỗng nhiên y liền hiểu rõ.

Ở trong mắt bản thể, y là hóa thân của hỗn độn hắc ám, chứ không phải hóa thân của đối phương.

“Thượng đế.”

Y kêu xưng hào của đối phương, dùng ngữ điệu trần thuật hỏi: “Vì sao lại cắn nuốt lực lượng của hỗn độn hắc ám, rành rành là ngươi chán ghét nó như thế.”

Đây là vấn đề lớn nhất từ khi y ra đời tới nay.

Nếu không cắn nuốt hỗn độn hắc ám, thượng đế liền không có khả năng phân liệt chính mình củng cố thần niệm.

Thần hồn quang minh cùng chung thân thể với y hơi khựng lại, giống như ngọn lửa tạm dừng một lát. Ý chí to lớn đến không thể tưởng tượng kia tựa như ở chỗ cao, quan sát ý chí mới sinh của y, “Ngô được gợi ý, cắn nuốt hắc ám có lợi cho ngô.”

Một cái liếc mắt hư ảo này, làm y ngay cả tư duy cũng không thể vận chuyển, quá mạnh!

Có lợi sao……

Là muốn trở thành…… thần cách quang minh và hắc ám sao?

Y đem suy đoán của mình nói ra, lại nhận được cảm xúc dao động càng thêm phản cảm của đối phương, “Ngô không hề có hứng thú với hắc ám, ngươi thân là mặt hắc ám mà ngô phân liệt ra, đừng có biến thành cái thứ dơ bẩn kia, nếu không ngô trả giá bất cứ thứ gì cũng sẽ thanh trừ ngươi.”

Thần linh ra đời từ hỗn độn quang minh ngay cả hòa bình cũng khinh thường duy trì, nghiêm khắc cảnh cáo y một phen, sau đó đi ổn định lực lượng bản thân.

Đại khái là bắt đầu từ giờ khắc này, sách Sáng Thế cũng theo thượng đế gọi y là “mặt hắc ám”, y cam chịu cái tên không phải là tên này, thờ ơ lạnh nhạt với hành động trị liệu cánh tay của thượng đế. Lúc trước khi tiêu diệt hỗn độn hắc ám, hỗn độn hắc ám thể hiện ra sự điên cuồng và phản công xưa nay chưa từng có, khiến thượng đế trở thành thần linh cũng chịu thương tổn không nhẹ.

Trên cánh tay vốn dĩ trơn bóng của thượng đế, lực hắc ám ăn mòn ra một vết thương, trên vết thương còn sót lại căm hận, tà ác ập vào trước mặt.

Y cảm nhận được lực lượng hắc ám quen thuộc kia, nghĩ thầm chỉ cần đối phương cầu xin y, y liền hỗ trợ xóa đi vết thương này, bằng không miệng vết thương để lại thời gian càng dài càng đau.

Đáng tiếc ——

Tận đến khi sáng thế, thượng đế cũng chưa từng nói với y những lời đó.

Y nghĩ: “Xứng cho ngươi đau chết.”

Ở chuyện sáng thế, thượng đế không có bất cứ kinh nghiệm và vật tham chiếu gì, toàn dựa vào sức tưởng tượng, điểm này làm thượng đế không thể không tiến hành thảo luận với sách Sáng Thế.

Y cảm thấy có chút nhàm chán, lúc này hỗn độn không có hắc ám, tất cả đều là sân nhà của quang minh, y ở trong cơ thể thượng đế không thể động đậy, chỉ có thể bị bắt nghe chuyện sáng thế. Nhìn thấy bộ dạng hoạt bát của sách Sáng Thế, y bỗng nhiên hiểu rõ vì sao thần khí bạn sinh lại là dạng tính cách này, thân ở vị trí người đứng xem, y có thể phát hiện hai tính cách này bổ sung cho nhau.

Thần quá mức yên tĩnh, có một thần khí bạn sinh quá mức không yên tĩnh, hẳn ngày tháng tương lai sẽ không tử khí trầm trầm như thế.

Khi thượng đế sáng lập thế giới mới, y tự nặn ra thần niệm cho mình, nỗ lực làm thần niệm có thể thực chất hóa, biến ra một thân thể.

Khi thượng đế dùng 24 giờ chiếu sáng thiếu chút nữa phơi chết tất cả sinh vật, y đang mở rộng tinh thần lực của mình, làm cho mình có một địa bàn trong cơ thể thượng đế.

Thượng đế sáng tạo thế giới hiện thực, y sáng tạo thế giới tinh thần.

Y phát hiện mình cũng rất ngoan cường.

Những sinh mệnh mới nhỏ yếu kia không chịu được mặt trời chiếu cả ngày, mà y không chỉ phải thừa nhận quang minh vô biên vô hạn, còn phải gần gũi chống cự thần hồn quang minh của bản thể, nhiệt độ nóng bỏng kia gần như có thể xem y là khối băng hòa tan mất.

Y không muốn khiến thượng đế sáng thế thất bại, nhắc nhở: “Nếu ngươi muốn làm chúng nó chết, thì cứ tiếp tục dùng quang minh bao phủ thế giới đi.”

Thượng đế im lặng không lên tiếng, đem độ sáng chỉnh thấp một chút.

Y cũng im lặng.

Bản thể, ngươi quả thực không có thuốc nào cứu được.

Trong sự giằng co quỷ dị, sách Sáng Thế chen lời: “Thượng đế, hình như những sinh linh kia dễ chịu hơn một chút, có điều bọn họ đều trốn vào bóng tối rồi.”

Lực bao trùm của quang minh giảm xuống, thế gian liền có hắc ám xuất hiện, hắc ám mang đến bóng tối, bóng tối mang đến mát mẻ, cho những sinh mệnh kia cơ hội kéo dài hơi tàn. Đôi mắt vàng kim của thượng đế hơi mở, nhìn chăm chú vào hành vi của các sinh mệnh có ý thức, vô ý thức ấy.

Quá nhiều quang minh dẫn đến cái chết, hắc ám lại có thể kéo dài sinh mệnh ư?

Thượng đế suy tư.

Y nhìn thấy hiệu quả của hắc ám, hiểu rõ đây là một cơ hội lớn lao, “Thượng đế, ngô có thể hỗ trợ, ngươi cho thế gian quang minh, ngô cho thế gian hắc ám.”

Sắc mặt thượng đế tức khắc băng hàn ba phần, “Ngươi vọng tưởng truyền bá hắc ám?”

Y nói: “Ngươi còn chưa thấy rõ ràng sao? Thế gian này cần hắc ám, chỉ một quang minh không thể làm thế giới này toả sáng sinh cơ.”

Ở trước mặt thế giới, thượng đế lại lần nữa lựa chọn thoái nhượng, đạt thành quan hệ đồng minh với y.

Từ đó về sau, hắc ám có nơi sinh sống.

Y nhìn thấy vẻ mặt ẩn nhẫn chán ghét của thượng đế, cảm giác sung sướng kỳ dị đột nhiên sinh ra. Cảm xúc khó hiểu này tới rất đột ngột, y tự hỏi một lát, cho ra một kết luận: Thượng đế không vui, y liền vui vẻ, tư duy của hỗn độn hắc ám tàn lưu trên người y khát vọng đối phó thượng đế.

Y đè áp ác ý không nên có, đem ác ý hóa thành một loại thú vui ác liệt, phàm là chuyện thượng đế không muốn làm, y đều có thể nếm thử một hai.

Dù sao thì…… y sẽ không thương tổn quang minh.

Bảy ngày sáng thế mang đến cảm giác thành tựu không gì sánh kịp cho y, bất luận là sáng tạo địa ngục, hay là nhúng tay vào việc sinh linh có trí tuệ cao nhất thế gian ra đời, y rõ ràng cảm nhận được tác dụng kỳ diệu của thần linh, còn có cảm giác thỏa mãn khi được cặp mắt kia ngưỡng mộ sùng kính đối đãi.

Không sai.

Lucifiel mà y và bản thể cùng nhau sáng tạo không biết sự tồn tại của y, xem “thượng đế” bị thánh quang bao phủ này như thần sáng thế duy nhất.

Thượng đế sẽ không nói ra vết nhơ bản thân phân liệt hắc ám, mà y lại càng không nói.

Tạo vật xinh đẹp cỡ nào!

Toàn tâm toàn ý tin cậy mình, ngẩng nhìn mình.

Có điều y vẫn bị thượng đế gài bẫy, lực hắc ám lặng lẽ rót vào tâm hạch Lucifiel bị hóa giải, Lucifiel lấy tư thế tuyệt đối quang minh ra đời, mất đi khả năng trở thành sinh linh hắc ám.

Lúc sau, y không cam lòng, mượn cớ là địa ngục cần có sinh linh, động thủ làm ra tạo vật của mình, thượng đế bàng quan, ác ma đầu tiên của địa ngục bởi vậy ra đời.

Y cứng đờ, quyền khống chế thân thể bị thượng đế dễ như trở bàn tay mà đoạt lại.

Thượng đế nhìn ác ma, không nói chuyện.

Y rõ ràng tiếp thu được sự ghét bỏ đến từ thượng đế, tựa như đang nói: tạo vật của ngươi có thể nào đánh đồng với Lucifiel của ngô.

Y nhịn cơn tức này xuống, ném ác ma còn chưa thức tỉnh ý thức đó vào chỗ sâu trong địa ngục, tùy ý gã sinh tồn trong địa ngục vẩn đục ma khí. Có điều vì để không mất đi khí độ thần sáng thế, y vẫn đặt tên cho tạo vật không hài lòng kia là “Baal”.

Quay đầu lại, y lập tức đi tìm Lucifiel rửa mắt, vẫn là Lucifiel trắng trắng nộn nộn đẹp, hai chân thon dài đến độ làm trong lòng y nhúc nhích, nổi lên cảm giác dị dạng.

“Ngô thần.”

Thiên sứ tóc vàng đứng thẳng trong hư không ánh mắt sáng lấp lánh, thuần tịnh tốt đẹp, vui mừng nhìn thần sáng tạo xong sinh linh địa ngục trở về bên cạnh hắn.

Tà niệm của y tan đi, ý thức khôi phục lạnh băng và lý trí giống như thượng đế, dù thượng đế không chịu thừa nhận, thì Lucifiel cũng là một tạo vật của y, y không cần phải sinh ra cảm xúc dư thừa gì với một tạo vật.

Thần, vô tâm vô tình là được.

Nghĩ như vậy y vẫn đau lòng vô cùng, vì sao Lucifiel không phải tóc dài đen nhánh, một đầu tóc dài ánh vàng rực rỡ kia thật khó coi!

Nghe y phỉ báng, bản thể của y toát ra khí lạnh trong ý thức, một chút cũng không giống nhiệt độ mà quang minh nên có. Thượng đế nói: “Luci chỗ nào cũng đẹp, đây là tạo vật hoàn mỹ nhất ngô sáng tạo, ai cũng không thể vượt qua.”

Y: “……”

Đây là ý tứ muốn cưng đến tận trời sao?

Y suy đoán không sai, hết thảy phát sinh trong tương lai chứng minh sự thay đổi của thượng đế. Sau khi sáng thế kết thúc, tam giới hình thành, y và thượng đế định cư ở nơi cao nhất trên thiên đường, tầng thứ chín Thủy Tinh Thiên. Y gần như khó tin mà phát hiện thượng đế từ một thần quang minh lạnh băng vô tình, lột xác thành một thần sáng thế nhân từ ôn hòa.

Chẳng sợ sự nhân từ ôn hòa này là biểu hiện giả dối, nhưng ít nhiều cũng phản chiếu tâm linh thượng đế, thượng đế theo bản năng mà hy vọng mình trở thành một vị thần như vậy.

Y không tin người đời đều bị lừa gạt, bản thể của mình lạnh nhạt hơn ai hết, cụ thể có thể nhìn ra từ hành vi của đối phương —— thiên sứ phạm lỗi, thượng đế chưa bao giờ khoan dung được một lần, chẳng sợ đối phương là tín đồ thành kính hơn nữa cũng vô dụng.

Quan sát thiên đường một thời gian, y mới biết mình sai rồi.

Tất cả thiên sứ đều là một đám cuồng tín đồ!

Thượng đế biểu hiện ra dạng gì, thiên sứ liền tin cái dạng đó, nói ngắn gọn thì chuyện gì không hợp lý trên người thượng đế đều sẽ tự động hợp lý hoá!

Y cạn lời vì mấy tên ngu xuẩn đó, muốn trách chỉ có thể trách địa vị thượng đế quá cao, thánh quang quá sáng, không có một thiên sứ nào có thể chạm đến chân thân của thượng đế.

Một bên thì y tiếc nuối vì không thể vạch trần gương mặt thật của thượng đế, một bên thì lại mượn thân thể của bản thể, trải nghiệm xúc cảm dùng tay vuốt ve đỉnh đầu Lucifiel của thượng đế. Lúc này thiên sứ tóc vàng đã đàn tấu thụ cầm cho thần xong, nằm ở đầu gối thượng đế, vô cùng nghiêm túc nghe thượng đế chỉ đạo.

Bởi vì đảm đương chức vụ sí thiên sứ trưởng, Lucifiel gánh vác chờ đợi và áp lực của toàn bộ thiên đường, nơi duy nhất có thể thả lỏng chính là đại thánh đường.

Y thông qua đôi mắt thượng đế, nhìn chăm chú vào vẻ mặt an tâm của Lucifiel, bỗng nhiên có chút không rõ……

Những thiên sứ khác không cách nào tiếp xúc thượng đế, cho nên không hiểu thượng đế, nhưng Lucifiel gần thượng đế như thế, sao có thể thật sự không hiểu?

Thần vuốt ve đỉnh đầu Lucifiel, động tác trước nay đều là không nhanh không chậm, lời từ trong miệng nói ra cũng không có một chút an ủi thực chất nào. Thượng đế yêu cầu Lucifiel hoàn mỹ hơn bất cứ ai, một chút tì vết cũng không thể chịu đựng, ưu đãi Lucifiel, đồng thời, cũng khiến Lucifiel vĩnh viễn cô lập ở ngoài thế giới của thiên sứ.

Dưới thần, trên hàng tỉ người.

Sau lưng địa vị này —— là cái giá đắt mà Lucifiel phải trả cho sự “hoàn mỹ”.

“Thật là một đứa con cưng không tồi.”

Ngoại trừ quá quang minh chói mắt, Lucifiel làm y tìm không ra chỗ nào không thích, tựa như trời sinh đã nên được y và thượng đế sủng ái.

Thượng đế cảnh cáo, “Không được tới gần hắn.”

Không thể tới gần?

Dưới cái nhìn của thượng đế, y tà ác như vậy sao……

Y nghĩ rồi lại nghĩ, nếu mình có được Lucifiel, khiến Lucifiel nhận rõ một mặt khác của thần, thượng đế có thể giận điên hay không?

Chỉ suy nghĩ thôi, hắc ám trong lòng y đã ngo ngoe rục rịch.

Không được, còn chưa phải lúc.

Y chôn giấu ý niệm này xuống, để ngừa chạm đến thần kinh mẫn cảm của thượng đế, chính mình cũng cần tích góp đủ lực lượng để tự do hoạt động.

Chờ rồi lại chờ, mấy vạn năm như nước chảy qua đi, bình đạm đến độ khiến y nổi điên. Y yêu thích náo nhiệt và ồn ào náo động, đại thánh đường yên tĩnh sắp bức y đến hậm hực, bản thể mỗi ngày ngoại trừ nhìn thế giới thì chính là phát ngốc, làm y cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.

Sinh hoạt tuyệt vọng mà.

Dưới động lực lớn mạnh, nguyện vọng của y thành công vào một ngày nào đó.

Nửa đêm buông xuống, thế giới rơi vào ban đêm yên tĩnh, y cảm giác lực lượng của mình sôi trào xưa nay chưa từng có, trong lúc nhất thời ngăn chặn thần hồn quang minh đang lim dim.

Y hơi kinh hồn táng đảm một giây.

Sự thật chứng minh y lo lắng nhiều rồi, bản thể của mình vẫn cứ ngủ, phản ứng với bên ngoài gần bằng 0. Y mặt không biểu tình mà thầm nghĩ: “Ngủ thật ngon.”

Y yên tâm, mở mắt ra ở đại thánh đường đựng đầy quang minh, thế giới như một bức họa trải ra trước mắt y, vươn tay là có thể với tới. Y học theo thượng đế ngồi ngay ngắn ở ngự tọa, đôi tay dưới thánh quang đặt trên sách Sáng Thế, uy nghiêm mà lạnh nhạt.

Quan sát kết thúc, đến phiên y bắt chước thượng đế hưởng thụ cuộc sống.

Y chuẩn bị hạ thần dụ ——

Kết quả, y phát hiện các sí thiên sứ đều ngoan ngoãn đi ngủ đúng hạn, không một ai có thói quen sống về đêm, còn những thiên sứ khác lại không vào được mắt y.

Lại nhìn cảnh tượng ở địa ngục, ác ma tinh thần phấn chấn, làm việc và nghỉ ngơi hoàn toàn khác với thiên sứ thiên đường. Y không khỏi bất đắc dĩ sâu sắc, nếu mình không muốn bị nhìn ra, đầu tiên liền không thể phá vỡ thói quen ban đêm không dễ dàng triệu kiến thiên sứ của thượng đế.

Y cứ như vậy ở trên ngự tọa phát ngốc, tự hỏi nhân sinh, hoàn toàn không biết mình với thượng đế ngày thường không có gì khác nhau.

Ban đêm đã qua sáng sớm chớp mắt liền đến, ban ngày thay thế ban đêm.

Mí mắt y nặng nề, mơ màng sắp ngủ, ý thức rốt cuộc không giữ tỉnh táo nổi nữa, trước khi chìm vào mộng đẹp, y quyết đoán làm một “chuyện xấu”.

Y vẽ một khuôn mặt tươi cười trên sách Sáng Thế

Ừm, chứng minh mình đã tới.

Y từ bỏ sự giãy giụa với cơn buồn ngủ, thuận theo lực hấp dẫn không thể kháng cự, tâm linh rơi vào chỗ sâu nhất trong tinh thần, cùng lúc đó, bên cạnh dường như có ai đó nổi lên, tóc bạc lạnh băng vẽ ra một đường sáng mông lung trong tầm nhìn.

Y ngủ thiếp đi.

Trong mộng dường như có một đôi mắt vàng kim vô cùng giận dữ, nổ tung vô số pháo hoa.

—— Lòng đầy sung sướng.

HẾT

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương