Mang theo tâm tình bị lịch sử lừa gạt, Lucifiel xấu hổ đứng ở tại chỗ. Tốc độ chảy của thời gian đột nhiên nhanh hơn, hắn nhìn thấy địa bàn quang minh từ trăm mét mở rộng ra, từng chút một ăn mòn địa bàn của hỗn độn hắc ám.

Cứ hấp thu một phần lực lượng của hỗn độn hắc ám, lực lượng của hỗn độn quang minh liền tăng cường một phần, chính nghĩa và tà ác giống như đảo ngược.

Sau mấy lần nhường nhịn, lý trí của hỗn độn hắc ám tràn ngập nguy cơ.

Hỗn độn quang minh lại gặm một miếng bự của nó.

Cuối cùng trong một lần phẫn nộ, hỗn độn hắc ám băm “móng vuốt” mà hỗn độn quang minh đưa tới. Hỗn độn quang minh run rẩy, ánh sáng chói mắt ảm đạm một chút, đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra tới nay nó bị tổn thất lực lượng.

Hỗn độn hắc ám ở xung quanh nó giương nanh múa vuốt, hắc khí tràn ngập, diễn sinh ra các loại ảo giác hình thù kỳ quái trong hư không.

Nó đang cảnh cáo đối phương.

Hỗn độn quang minh, đừng thử vượt qua giới hạn nữa.

Lucifiel muốn đau lòng thay hỗn độn quang minh, nhưng mà đối mặt hỗn độn hắc ám càng phẫn nộ, hắn phát hiện lập trường chính nghĩa của mình có chút đứng không vững.

[ Thần, ta tin tưởng ngài nhất định không phải cố ý… ]

Hắn yên lặng cầu nguyện ở trong lòng.

Ngày vui ngắn chẳng tầy gang, sau khi nghỉ ngơi lấy sức, hỗn độn quang minh lại ra tay, nó lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai càn quét xung quanh, đánh văng lực lượng hỗn độn hắc ám xoay quanh chỗ đó ra, lại mở rộng địa bàn ra mấy lần.

Đây thật sự là không ra tay thì thôi, vừa ra tay liền kinh thiên động địa!

Trong hỗn độn hắc ám truyền đến từng trận tiếng rít.

“Vù vù —— ”

Gió lốc hỗn độn cuồng liệt xưa nay chưa từng có thổi quét đến!

Hỗn độn quang minh chặt chẽ trông giữ địa bàn, lực quang minh giống như ngọn lửa sinh mệnh, đón gió mà lên, thần thánh mà uy nghiêm, theo bản năng chống lại gió lốc hỗn độn.

Quang minh điên cuồng run run dưới gió lốc, ngọn lửa không ngừng, sinh mệnh bất diệt, ngọn lửa vàng kim rực rỡ cuối cùng cũng sống qua được nguy cơ lần này. Quang minh sau khi bị gió lốc tàn sát bừa bãi có vẻ uể oải không phấn chấn, ngọn lửa tăng vọt đã thu hồi, ở trước mắt Lucifiel, nó giống hệt như một mảnh thủy tinh vàng kim to lớn.

Hỗn độn hắc ám phẫn nộ tới cũng nhanh, đi cũng nhanh, hỗn loạn bình ổn lại.

Nhưng mà, địa bàn đã mất đi không lấy lại được.

Ý chí của nó trừng quang minh.

Đáng tiếc hỗn độn quang minh chưa sinh ra linh trí, không cách nào đáp lại nó. Khát vọng của hỗn độn quang minh đối với khuếch trương, còn đơn thuần hơn cả nguyện vọng muốn có kẹo của con nít.

Chính vì hỗn độn quang minh không có địch ý, hỗn độn hắc ám mới dễ dàng tha thứ cho nó đến hiện tại.

Nhưng mà hỗn độn hắc ám phát hiện mình sai rồi——

Đây căn bản không phải một thằng nhóc nhu nhược dễ bắt nạt, rõ ràng là một tên khốn chờ đợi trưởng thành, trời sinh chính là để khắc chế nó!

Sau khi địa bàn của hỗn độn quang minh đạt tới cấp bậc vạn trượng, trong hư không hỗn độn diện tích khôn cùng, nó không còn là một thứ nhỏ bé đến không thể nhận ra nữa. Trong thế giới hắc ám sâu thẳm, ánh sáng của nó từng chút một rạng ngời, tuy rằng nhỏ yếu, lại ngoan cường đến cực điểm.

Giống như chỉ cần nó sống đến cuối cùng, là có thể đuổi toàn bộ thế giới hắc ám đi!

Bá chủ của thế giới hỗn độn không cách nào ngồi yên không để ý đến nữa.

Ý chí của hỗn độn hắc ám lại thức tỉnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm hỗn độn quang minh. Nó phóng ra toàn bộ ác ý, một chút thiện ý hiếm thấy kia, đã bị nó triệt để vứt bỏ.

Quang và ám.

Chỉ một có thể sống!

Lucifiel than nhẹ, nhắm mắt lại, biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.

Hắn không muốn xem nữa  ——

Hắc thượng đế lại cưỡng ép hắn mở mắt ra, muốn hắn cẩn thận nhìn quá trình hỗn độn hắc ám chèn ép hỗn độn quang minh, “Đây mới là quá khứ chân thật.”

Con ngươi màu xanh lam của Lucifiel lộ ra bi thương.

Quang minh bị suy yếu và tra tấn, là Jehovah khi chưa thành thần!

Quang minh đang gào thét!

“Sách Sáng Thế chỉ ghi chép lại ký ức của Jehovah.” Hắc thượng đế không mang tình cảm cá nhân nói, “Nhưng mà Jehovah lại không có ký ức lúc ban đầu, bởi vì lúc đó, linh hồn y còn chưa sinh ra, hỗn độn quang minh chỉ là hỗn độn quang minh mà thôi.”

Bóng dáng của y giống như đứng ở trước mặt Lucifiel, lại giống như đứng ở trong bóng tối.

Xa xôi mà mơ hồ.

“Nếu không nhờ hỗn độn hắc ám nhường nhịn, ngươi cho là lúc ban đầu hỗn độn quang minh có thể sống được sao? Nơi này là hư không hỗn độn, nơi sinh ra tất cả khủng bố và hắc ám.”

Hắc thượng đế nói, trong châm chọc khó nén phẫn nộ.

Y không ngăn chặn được tâm tình của mình, căn nguyên hắc ám thời thời khắc khắc ảnh hưởng y, làm y tách ra từ trong linh hồn thượng đế, trở thành hóa thân của hắc ám.

“Lucifiel, ngươi dựa vào lương tâm mà nói xem, ai đúng ai sai?”

“Ngươi nói đi!”

Giờ khắc này, là ý chí của hỗn độn hắc ám giáng xuống trên người hắc thượng đế, địa bàn của hỗn độn hắc ám nhấc lên lực lượng cuồng bạo, gần như muốn bao phủ địa bàn quang minh bé nhỏ không đáng kể kia!

Nó đang chất vấn sí thiên sứ trưởng thiên đường!

Lucifiel há miệng, khó có thể nói ra một chữ.

Ai đúng, ai sai ——

Cho đến hôm nay đã không còn ý nghĩa, sau khi trải qua những biến cố đó, sống sót chính là quang minh, cho nên hắc ám bị chèn ép giống thế.

Hắc ám hận quang minh tước đoạt cơ hội thành thần của nó.

Quang minh cũng hận hắc ám tra tấn nó.

Đây tựa như một ván cờ chết đã định trước là khó giải, quang minh và hắc ám ai cũng sẽ không cúi đầu nhận sai. Hắc thượng đế thay thế hỗn độn hắc ám khôi phục chân tướng lịch sử, chính là muốn Lucifiel từ nơi này tìm được một phương pháp có thể khiến thượng đế buông bỏ thành kiến!

Ảo giác thế giới hỗn độn vẫn còn đang duy trì, Lucifiel mở cánh chim ra dưới hắc ám che trời lấp đất, bảo vệ căn nguyên quang minh tuyệt đối không thể dập tắt phía sau.

Trên đôi cánh tản ra thánh quang nhàn nhạt, sinh ra cộng minh kỳ dị với căn nguyên quang minh.

Trên người hắn, có vầng sáng gần với thần.

Sự kiên trì của Lucifiel khiến sắc mặt hắc thượng đế rất không dễ nhìn.

“Ngươi làm như vậy không hề có ý nghĩa.”

“Không!”

Thiên sứ tóc vàng bảo vệ quang minh nhìn thẳng vào hắc ám phía sau y, nói ra nhận thức lớn nhất hôm nay, “Ngay từ đầu các ngươi đã không có khả năng chung sống hoà bình!”

Hắc thượng đế hơi trào phúng: “À?”

Lucifiel lãnh tĩnh nói: “Quang minh yếu, hắc ám mạnh, cho nên hắc ám có thể ức hiếp quang minh, nhưng mà khi quang minh mạnh, hắc ám yếu, tình hình sẽ ngược lại, quang ám muốn giải hòa, thì đầu tiên chính là thực lực hai bên không kém mấy!”

Tay áo bào của hắn bị gió mạnh thổi đến bay phất phới, ngón tay tuyết trắng chỉ vào hư không.

“Lúc quang ám có cơ hội này, là hắc ám buông tha!”

“Đây không phải lỗi của quang minh!”

“Là hắc ám không muốn cho quang minh trưởng thành! Nó không muốn quang minh cùng ngồi cùng ăn với nó, hắc ám đã quen địa vị vương giả dài lâu!”

Lực lượng hỗn độn hắc ám dữ tợn khựng lại trên hư không.

Lucifiel nói không sai.

Là hắc ám không muốn cho quang minh cơ hội đó ——

Hắc thượng đế theo bản năng phản bác: “Nếu chuyện ngược lại, quang minh xuất hiện trước trong hư không hỗn độn, hắc ám xuất hiện sau, quang minh sẽ cho hắc ám cơ hội trưởng thành sao? Ngô không cho là Jehovah sẽ dễ dàng tha thứ một kẻ ăn mòn lực lượng của mình tồn tại.”

Lucifiel nghe thấy lời y nói, biết ngay y lọt vào cái bẫy mình đặt ra.

Sau đó, Lucifiel cười đến sung sướng.

“Giả thiết này ngay từ đầu đã không có khả năng.” Thiên sứ xinh đẹp nhún vai, “Trước có hắc ám, mới có quang minh, không có hắc ám… chỗ nào có quang minh?”

Hắc thượng đế: “…”

Tranh cãi ân oán tức khắc bay lên vấn đề cấp bậc căn nguyên.

Bất đắc dĩ nhất chính là hắc thượng đế còn thật sự không có cách nào phủ nhận, trước có ám, rồi lại có quang, đây là “thiên lý” mà cả quy luật cũng tán thành, không phải chuyện y há mồm là có thể cãi lại.

“Đây không tính là đáp án.” Hắc thượng đế không vui đến cực điểm, cho rằng đây là ăn may.

Lucifiel thở dài: “Trên đời này nào có nhiều đáp án như vậy, không thì cũng sẽ không có nhiều yêu hận tình thù đến thế. Chuyện ta có thể làm chỉ là kể câu chuyện này cho Jehovah, để y hiểu rõ thiện ý của hỗn độn hắc ám lúc ban đầu.”

Sắc mặt hắc thượng đế đột biến, “Không được nói cho y biết!”

Sau lưng y, hỗn độn hắc ám cũng đang phẫn nộ rít lên, mặc kệ là y hay là hỗn độn hắc ám đều xem chuyện này như lịch sử đen tối.

Lucifiel tao nhã che miệng, cười khẽ vài tiếng, nhất thời khí thế đè ép cả hai sự tồn tại đáng sợ đối diện, “Không được, sao ta có thể lừa gạt Jehovah.”

Hắc thượng đế nhanh chóng nói rằng: “Ngô nói cho ngươi biết chuyện này, là để cho ngươi tìm ra biện pháp giải quyết, không phải cho ngươi bán đứng bí mật của hắc ám!”

Lucifiel hơi kinh ngạc, “Cái này sao có thể tính là bán đứng.”

Bờ môi hắn nhếch lên, nhún vai, “Ta vẫn luôn đứng ở bên phía quang minh, chưa bao giờ thay đổi, ngài không thể hiểu lầm tấm lòng thành của ta như vậy.”

Khóe mắt hắc thượng đế co rút.

“Nếu ngươi không nói ra, thì ngô sẽ không nói với Jehovah, là lúc ngươi xây cung điện tại địa ngục, từng giúp ác ma chỉnh sửa sách lịch sử, hơn nữa hiện giờ ở bên phía địa ngục, bộ tộc đọa thiên sứ còn hiểu lầm là Jehovah thích con nít.”

“…”

Ánh mắt Lucifiel bất thiện nhìn y, hắc thượng đế cũng cười lạnh.

Có bản lĩnh thì đồng thời nói ra đi!

Đối với bất cứ chuyện gì kéo thấp mức độ thiện cảm của Jehovah, Lucifiel đều không muốn làm, huống chi ai biết hắc thượng đế sẽ thêm mắm thêm muối bôi đen hắn như thế nào.

Lucifiel lạnh nhạt nói rằng: “Được, ta không nói.”

Hắc thượng đế triệt đi ảo cảnh, ý thức hai người trở về thân thể, ở trên giường không nói gì.

Ngày hôm sau, ban ngày.

Thượng đế nghe xong tiếng lòng của Lucifiel, “…”

Lucifiel rũ mắt xuống, nói rằng: “Thần, ta chưa nói gì cả.”

Không sai, hắn không có làm trái ước định với hắc thượng đế, chẳng qua thượng đế luôn thích nghe tiếng lòng của hắn, hắn chỉ không che đậy tiếng lòng, để thượng đế biết được chuyện ở thế giới hỗn độn.

So với vấn đề mặt mũi của hắc thượng đế, việc hắn để ý là chuyện này có thể khiến thượng đế sinh ra một chút thiện cảm với hắc ám hay không.

“Thế mà lại có chuyện này…”

Thượng đế nhăn mày lại, đôi mắt vàng kim hiện lên ánh sáng nhạt. Bỗng nhiên y vẫy tay một cái, triệu hồi sách Sáng Thế du đãng trong đại điện tới.

“Sách Sáng Thế, ngươi có biết chuyện lúc hỗn độn không?”

“Biết.”

Sách Sáng Thế nói khoác mà không biết ngượng.

Thượng đế lại hỏi: “Chuyện trước khi ngô sinh ra, ngươi biết không?”

Sách Sáng Thế mờ mịt nhìn y, “Chuyện ngài không biết, ta làm sao biết.”

Thượng đế cũng không ngờ rằng sách Sáng Thế có điểm hạn chế này.

Lucifiel trấn an ngón tay siết chặt sách của thượng đế, cứu vớt sách Sáng Thế từ trong lòng bàn tay của y ra, “Sách Sáng Thế sinh ra sau ngài, không biết cũng là bình thường.” Sách Sáng Thế cũng vội vàng nhận sai, “Ta không nên nói khoác, nếu ngài có chuyện không rõ, có thể đi hỏi quy luật, nó khẳng định biết!”

Thượng đế dời ánh mắt, từ trên giường đi xuống, đi tới ngự tọa.

“Quy luật, ngô có việc hỏi ngươi.”

Trong hư không, quy luật lặng im mở to đôi mắt tím thật lớn, ánh mắt lạnh như băng hiện ra, tầm mắt hướng về đại thánh đường Thủy Tinh thiên.

Thần sáng thế và quy luật bắt đầu trò chuyện.

Hết chương 156

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương