Ở trường hợp vô cùng quan trọng này, không có một trí thiên sứ nào nói được thành lời, bọn họ chỉ có thể trợn mắt há mồm nhìn thần linh tóc bạc lạnh lùng trên đài tế.

Đây là thượng đế ư?

Cứu mạng, đây không phải là Yahveh điện hạ sao!

Thượng đế nghe thấy bốn phía an tĩnh như thế, đột nhiên hoài nghi đây không phải hiện trường lễ mừng.

Y từng tham gia lễ mừng thiên đường rất nhiều lần, nhưng không có lần nào mà các trí thiên sứ dám bơ lời y nói như vậy. Nhưng mà nhìn thấy Lucifiel dưới đài đang mỉm cười với y, y nghĩ rồi lại nghĩ, hôm nay tương đối đặc biệt, y liền không xử phạt những trí thiên sứ đó vậy.

“Chủ trì lễ mừng là ai?”

“Là ta.”

Lucifiel tiến lên, đánh vỡ cái thế giới yên tĩnh này.

Hắn đi qua từ bên người Beelzebub và Asmodeus quỳ dưới đất, chỉ chừa cho bọn họ một chút khóe mắt, phần lớn lực chú ý đều đặt ở trên người thượng đế.

Beelzebub tan nát cõi lòng.

Asmodeus nhanh chóng cất hoa lại, cầu nguyện thượng đế không phát hiện.

Vài sí thiên sứ nhường ra một mảnh đất trống cũng đến gần, che đi Beelzebub và Asmodeus, để dành cho bọn họ không gian sửa sang lại cảm xúc bản thân. Metatron nhìn Lucifiel điện hạ đi về phía thượng đế, trong lòng cảm khái vạn phần.

Trên đời này, có thể thoát khỏi thân phận tạo vật, dũng cảm đi đến một bước này lại có ai?

Dưới cái nhìn của hắn ta, thần vẫn luôn là thần.

Nhưng điện hạ lại dùng một loại phương pháp khác đi vào thế giới của thần.

Trên đài tế, thượng đế lạnh như băng nói rằng: “Bọn họ đang làm gì đó?”

Lucifiel biết người y hỏi chính là Beelzebub và Asmodeus, nhìn trên việc hôm nay bọn họ triệt để thất tình, hắn hỗ trợ cứu bọn họ một phen, “Mọi người chỉ là quá chấn kinh, xin thần cho bọn họ một ít thời gian tỉnh táo lại.”

“Phải không…”

Ánh mắt thượng đế dời khỏi hai sí thiên sứ cả người cứng ngắc, một lần nữa quan sát xung quanh, thần linh uy nghiêm bao phủ toàn trường.

Dưới thần uy, sí thiên sứ cũng cảm thấy hít thở không thông.

Chỉ có Lucifiel cười khanh khách đứng ở bên cạnh thượng đế, còn lên tiếng chào hỏi sách Sáng Thế trong tay thượng đế. Vô hình trung, trên người sí thiên sứ trưởng cũng là khí thế bễ nghễ, ở một mức độ nào đó, địa vị của hắn ở thiên đường đã không có khác biệt quá lớn với thần.

Samael nhìn thoáng qua, nhanh chóng cúi đầu.

Gabriel giật giật miệng, không tiếng động nói rằng: “Thật sự rất xứng đôi.”

Sâmel đổ mồ hôi lạnh.

Gabriel, ngươi đừng có tìm chết vào lúc này!

Gabriel thè lưỡi, tiếp tục dù bận vẫn ung dung lắng nghe thần linh nói chuyện.

Bề ngoài của thượng đế vẫn cứ là Yahveh bọn họ quen thuộc, nhưng mà khi đôi mắt vàng kim của y phản chiếu mỗi một thiên sứ, liền cho bọn họ một cái lạnh thấu tim tập thể.

“Ngô là ai, trong lòng các ngươi không biết sao?”

Tất cả trí thiên sứ bên dưới đều đầy mặt đau khổ, quỳ trên mặt đất, đồng loạt thầm nghĩ: “Trước đây chúng ta có biết đâu!”

Thượng đế có thể nghe thấy tiếng lòng, trực tiếp xem lời nói nội tâm của bọn họ là câu trả lời.

“Trong thần ngữ, ý nghĩa của Yahveh chính là tên ngô, ngô thực thất vọng, trong số các ngươi thế mà lại không có một thiên sứ nào đoán ra.”

Nói xong, thượng đế nghiêng đầu nhìn Lucifiel.

“Luci không tính.”

Lucifiel nhịn ý cười nơi khóe miệng xuống, “Thần ngữ của ta chính là ngài dạy, nếu không phải ngài chủ động nói thân phận cho ta, ta cũng không biết ngài chính là thượng đế.”

Những lời này không giả.

Lúc trước nếu thượng đế không nói cho hắn biết, hắn cũng sẽ nhất thời không liên tưởng đến thượng đế, nói cho cùng thì chân dung thượng đế thật là làm cho người ta kinh ngạc.

Dưới sự phối hợp của hắn và thượng đế, mọi người tự động não bổ ra sự việc.

Thượng đế lấy thân phận Yahveh đi đến Hằng Tinh thiên, bị sí thiên sứ trưởng đại nhân coi là sí thiên sứ mới sinh ra mà chăm sóc, rồi sau đó, thượng đế bị sí thiên sứ trưởng đại nhân đoán ra hàm nghĩa trong cái tên, thẳng thắn thân phận của mình.

Hóa ra thần cũng có sở thích hạ giới à!

Có suy nghĩ vào trước là chủ, thân thể căng thẳng của các trí thiên sứ chậm rãi thả lỏng, bọn họ không sợ Yahveh là thượng đế, chỉ sợ nhận sai thân phận thượng đế. Dù sao thì bởi vì thân phận chênh lệch, trước kia bọn họ cũng không có cơ hội đắc tội đến sí thiên sứ Yahveh.

Trí thiên sứ lá gan lớn hơn một chút không có cúi đầu, mà là lén nhìn mặt thượng đế.

Thật sự giống điện hạ!

Trách không được thiên sứ đầu tiên thần sáng tạo là điện hạ!

Sau khi trí thiên sứ lĩnh ngộ nguyên nhân, Metatron và các sí thiên sứ khác cũng dùng phương pháp của mình bắt đầu trấn an các trí thiên sứ. Có các sí thiên sứ hỗ trợ, chuyện thượng đế biến thành Yahveh cứ như vậy bị nhẹ nhàng sơ lược.

Bỗng nhiên, một trí thiên sứ lẩm bẩm: “Có một buổi tối, thần ôm một tiểu thiên sứ giống Lucifiel điện hạ đi dạo phố, tiểu thiên sứ đó là ai vậy?”

Lời vừa nói ra, biểu tình Lucifiel thoáng khựng lại.

Không chỉ các trí thiên sứ chờ đợi nhìn hắn, ngay cả các đồng bạn biết rõ chân tướng, cũng có xu thế ồn ào nhìn hắn.

Dưới cái nhìn sâu xa của thượng đế, hắn bất đắc dĩ thừa nhận: “Là ta.”

Trên lễ mừng lại vang lên tiếng ồ.

Thượng đế là Yahveh!

Lucifiel là tiểu thiên sứ!

Những vấn đề làm các trí thiên sứ phức tạp đã lâu thành công được cởi bỏ, các trí thiên sứ thiện ý cười nhẹ. Trí thiên sứ đã từng gặp tiểu thiên sứ thậm chí mang vẻ mặt hoài niệm, cảm thấy mình chứng kiến một đoạn bí mật của điện hạ và thần.

Trong hoàn cảnh vạn chúng chú mục, Lucifiel nhướn mày, quay đầu nói với thượng đế: “Thần, những lịch sử đen tối đó đừng có nhắc lại nữa, chúng ta bắt đầu lễ mừng đi.”

Thượng đế bình tĩnh nói rằng: “Ngươi quên gọi tên thật của ngô.”

Lucifiel do dự mở miệng.

Giây tiếp theo, tất cả thiên sứ đều giống như tượng đá, dại ra nhìn hai vị phía trên.

“Jehovah.”

Đây đã định trước là một lễ mừng khiến trí thiên sứ suốt đời khó quên.

Ngày sáu tháng sáu, thần tự mình xuống Hằng Tinh thiên, chúc mừng sinh nhật cho sí thiên sứ trưởng Lucifiel. Hình dáng của thần không còn là bí ẩn chưa giải đáp của thiên đường nữa, thân phận Yahveh lộ ra, không có một trí thiên sứ nào còn dám gọi Yahveh là đọa thiên sứ.

Từng chuyện bùng nổ theo nhau mà đến.

Cùng lúc đó, sự thân cận khác thường giữa thượng đế và Lucifiel, đánh nát tam quan tràn ngập nguy cơ của các trí thiên sứ.

Thượng đế thay đổi sự lạnh lùng vừa rồi, giọng điệu ôn hòa nói: “Hôm nay là sinh nhật của Luci, ngô đáp ứng cho ngươi một món quà.”

Quà?

Các thiên sứ vểnh tai nghe thần nói.

Phàm là thiên sứ từng tham gia lễ mừng sáng thế đều có ấn tượng, trên lễ mừng sáng thế mấy năm trước, thượng đế ban cho sí thiên sứ trưởng một cái vòng cổ tràn ngập thần lực.

Vòng cổ không giống những thứ khác, là vật phẩm bên người, tuyệt đối đại diện cho sự cưng chiều của thượng đế đối với Lucifiel. Như các đại nhân sí thiên sứ khác, cho dù từng nhận được đồ vật thần ban cho, thì cũng không gì ngoài một vài thần khí dùng cho chiến đấu.

Chẳng hạn như kiếm thánh diễm của Michael điện hạ, thương thẩm phán của Samael điện hạ vân vân, mấy cái đó đều là bảo vật dùng để thực hiện chức trách và nghĩa vụ.

Ánh mắt Lucifiel như nước, nhẹ giọng nói rằng: “Món quà ngài cho ta trước đây, ta vừa vặn cũng mang ở trên người.” Hắn nhẹ nhàng kéo từ trên cổ, lôi ra một sợi vòng cổ màu bạc từ trong y bào, bảo thạch ánh sao tản ra màu sắc như ảo mộng, rực rỡ như sao trời.

Lucifiel đeo vòng cổ ánh sao, nói lời xin lỗi: “Xin ngài tha thứ cho hành vi trước đây của ta, ta sẽ không để nó ảm đạm lần nữa.”

Tay thượng đế đặt trên bờ vai hắn, không để cho hắn hành lễ.

“Không cần xin lỗi.”

Kia đều là vấn đề của hắc thượng đế.

“Giữa ngươi với ngô, về sau sẽ không có mấy vấn đề đó nữa.”

Giọng thượng đế không lớn, lại nặng nề đánh vào lòng Lucifiel, Lucifiel tận lực khắc chế nước mắt, chờ đợi thượng đế tuyên bố “món quà” cuối cùng.

“Luci, món quà ngô tặng cho ngươi là cái này —— ”

Thần linh tóc bạc cúi đầu, hơi hơi khom lưng xuống, nâng tay phải Lucifiel lên, hạ xuống một nụ hôn trên mu bàn tay của ngôi sao sớm mà mình yêu thích nhất.

Thần không phải kỵ sĩ.

Nhưng mà thần trịnh trọng hơn bất cứ kỵ sĩ nào trên thế gian.

Thượng đế nói ra lời mà cả sách Sáng Thế cũng không dự liệu được, từng chữ một nói rằng: “Ở bên ngô, ngô hứa hẹn cho ngươi vĩnh hằng.”

Y không cần làm bạn trong nhất thời, thứ y muốn chính là không có điểm cuối  ——

Vĩnh hằng!

Đây là yêu cầu của y, cũng là món quà của y!

Qua hôm nay, mặc kệ tương lai như thế nào, y đều sẽ nhét Lucifiel vào nhóm thân cận nhất với mình, sau đó cùng với hắn, cùng với sách Sáng Thế ở trong đại thánh đường, bình tĩnh đối đãi với phồn vinh và hủy diệt của thế gian này.

Tầm mắt Lucifiel mơ hồ, chớp mắt, khiến nước mắt biến mất.

Bỗng nhiên, hắn cũng khom lưng xuống, học theo tư thế của thượng đế làm chuyện giống như vậy.

Dịu dàng, thành kính hôn lên mu bàn tay.

Lời hắn nói lại là ——

“Món quà của ngài thật sự là quá tốt, tốt đến độ ta không có cách nào trực tiếp nhận lấy, để biểu đạt lòng biết ơn của ta đối với ngài… Ta quyết định trong thời gian sau này, tốt với ngài gấp trăm lần, một ngàn lần, tận đến khi ngài rốt cuộc không có cách nào chán ghét ta nữa.”

Ngẩng đầu, trong con ngươi màu xanh lam của hắn đều là vẻ mềm mại, đẹp đến nín thở.

“Ngài có ghét ta bướng bỉnh như vậy không?”

“Không.”

Thượng đế hứa hẹn.

Lucifiel lại nói: “Như vậy, ngài biết tình nhân ở hạ giới nói như thế xong, sau đó sẽ làm chuyện gì không?”

Cả quyển sách Sáng Thế đều kích động lên.

Nó phá vỡ sự yên tĩnh, ở trước mặt mọi người thét to: “Đương nhiên là hôn rồi!”

Thượng đế thuận tay, vứt bay nó.

Các thiên sứ vĩnh viễn cúng bái thần linh sôi nổi làm như không phát hiện.

Metatron che mặt, lại một lần nữa nhận thức được tính cách của thần—— quả nhiên có thánh quang và không có thánh quang khác nhau thực lớn!

Dưới tiếng phẫn nộ của sách Sáng Thế sau khi đáp xuống, thượng đế không có làm loại chuyện như hôn môi, y không thích làm loại hành động thân mật ấy dưới tầm mắt mọi người. Nhưng y lại làm một việc khác —— thượng đế ôm lấy Lucifiel, từ trên cao nhìn xuống tuyên bố.

“Từ nay về sau, sí thiên sứ trưởng Lucifiel thoái vị, Michael tiếp nhận chức sí thiên sứ trưởng.”

“Niềm vui bất ngờ” này trực tiếp nện ở trên đầu Michael.

Đầu gối hắn ta mềm nhũn, quỳ mọp.

Không đợi Michael hoàn hồn, thượng đế nói tiếp: “Lucifiel sẽ ở Thủy Tinh thiên, trở thành thần hậu của ngô, các ngươi đối với hắn như đối với ngô.”

Lucifiel phì một tiếng, bật cười: “Thần, ngài dọa bọn họ rồi.”

Thượng đế hiếm thấy mà cong môi.

“Ngô cũng không muốn lề mề giải thích một trận, còn phải cố kỵ năng lực thừa nhận tâm lý của bọn họ, Luci, dao sắc chặt đay rối không tốt sao?”

“Tốt.”

Lucifiel ngẩng đầu lên nhìn y, cười to nói: “Vô cùng tốt!”

Thiên sứ tóc vàng như thác, áo bào trắng phác hoạ dáng người tao nhã. Hắn nằm ở trong ngực thượng đế tùy ý cười, không còn phải lo lắng những khuôn sáo trói buộc hắn nữa.

Hắn là bảo bối của thần.

Điểm này, cho tới bây giờ đều chưa từng thay đổi.

Thiên sứ thiên đường à, các ngươi chỉ cần tiếp nhận một loại định nghĩa khác của sủng ái là được rồi.

Hết chương 151

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương