Toàn Thiên Đường Đều Cho Rằng Thủ Trưởng Thất Sủng
-
Chương 121: Hết thảy đều vì ngươi
Sao thần lại xuất hiện vào buổi tối!
Là hắc thượng đế đang lừa hắn sao? Hay là nói hắn đã sớm bị thần phát hiện?
Lucifiel không dám quay đầu lại, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi. Khuôn mặt mình không có thay đổi, nhưng mà dưới mũ trùm đều là tóc dài màu đen, đôi mắt màu đen lại càng khiêu chiến thẩm mỹ quan của thượng đế. Thần ghét nhất màu đen, huống chi là mình ở trạng thái đọa thiên sứ.
Thần nhất định sẽ giận điên lên…
“Xoay người.”
Thượng đế nhăn mày, thấy Luci chậm chạp không chịu quay đầu lại nhìn y.
Cho dù nghe thấy mệnh lệnh, thiên sứ đưa lưng về phía y vẫn bất động, ngược lại cầu xin nói: “Thần, sau đó ta trở về thiên đường thỉnh tội với ngài, xin ngài đừng nhìn ta hiện tại.”
Thượng đế là tạm thời tỉnh táo vào ban đêm, gọi tắt là ngủ no rồi, đi ra nhìn phong cảnh bên ngoài một cái. Kết quả vừa tỉnh, y liền phát hiện mặt hắc ám của mình tinh thần phấn khởi, hai mắt nhìn chăm chú vào địa ngục. Không nhìn còn ổn, vừa nhìn y liền phát hiện địa ngục có thêm một cung điện, mà trong cung điện có thiên sứ của y.
Mặt hắc ám bảo Luci xây cung điện ư?
Đây là điều kiện giao dịch sao?
Thượng đế rất nhanh nghĩ ra nguyên nhân hậu quả, tuy rằng không thích Luci tự tiện vào địa ngục, nhưng nhìn trên việc Luci tuân thủ hứa hẹn, vẫn là tha cho một con ngựa.
“Ngô sẽ không trách cứ ngươi, đây là do ngươi và mặt hắc ám giao dịch.”
“… Đa tạ ngô thần.”
“Vì sao ngươi không dám xoay người lại nhìn ngô?”
“Luci xấu hổ.”
Lucifiel cúi đầu, nhìn tóc đen rũ xuống trước ngực mình, thấy vô cùng may mắn vì mình có che giấu bề ngoài, từ sau lưng khó có thể thấy rõ ràng bề ngoài chân thực của hắn.
Thượng đế đi về phía trước, định đi đến trước mặt hắn, “Ngô đã nói, ngô sẽ không trách cứ ngươi.”
Nghe thấy tiếng bước chân, trái tim Lucifiel co rút nhanh.
Bỗng nhiên, thượng đế không thể động đậy, thân thể bị mặt hắc ám ngăn chặn đoạt lại quyền khống chế.
Hắc thượng đế lạnh như băng nói rằng: “Jehovah, ngươi phạm quy.”
Thượng đế trả lời: “Ngô nhìn Luci xong lại đi.”
Hắc thượng đế không chút khách khí chỉ ra: “Ngươi đã xem xong rồi, đi ngủ cho ngô.”
Thượng đế: “…”
Chỉ nhìn bóng lưng một cách đơn thuần làm thế nào đủ!
Dưới việc hắc thượng đế ra sức cứu vớt, thượng đế cho dù lòng đầy nghi hoặc, cũng không trở mặt với đối phương, thần niệm mất đi, rơi vào chỗ sâu trong ý thức ngủ say.
Lucifiel nửa ngày cũng không cảm giác được động tĩnh sau lưng, hô hấp cũng ngừng lại.
Đang khẩn trương, trên vai hắn có thêm một bàn tay, lòng bàn tay giữ vai hắn, yêu cầu hắn xoay người lại. Lucifiel lành làm gáo vỡ làm muôi, quyết tâm, xoay người sang đối mặt thần sáng thế, chỉ hy vọng lúc thần sáng thế nhìn thấy hắn đừng bị kích thích quá mức.
Nhưng mà người hắn nhìn thấy không phải thượng đế tức giận, mà là hắc thượng đế trong mắt lộ ra ý cười.
“Luci, nhìn thấy ngô có vui mừng hay không.”
“Có…”
“Ngươi chuẩn bị dùng cái gì để cảm tạ ngô.”
Hắc thượng đế nhấc cằm hắn, tỉ mỉ xem vẻ mặt của hắn, nhưng mà không ngờ, y không có nhìn thấy lùi bước và đề phòng trên mặt Lucifiel, mà đa phần là một loại bất đắc dĩ.
“Thần, nhìn thấy ngài, Luci quả thật rất vui.”
Lucifiel trầm tĩnh lại, không còn cảm giác khẩn trương mạng treo một đường như vừa rồi nữa.
Hắn nhìn thần linh tóc bạc chiều cao xấp xỉ hắn, hơi nghiêng về trước, vây lấy đối phương, ấn một nụ hôn cảm tạ và kính trọng trên gương mặt thần linh, “Cám ơn ngài.” Thần ban đêm vốn không cần nhúng tay vào chuyện của hắn, lại vì mình, ra mặt ngăn cản thượng đế.
Về tình về lý, hắn đều đã nhận ân huệ của đối phương.
Hắc thượng đế quỷ dị mà hai má ửng đỏ, đôi mắt vàng kim rực sáng, “Luci, lúc ngươi cảm tạ người khác, đều là hôn má sao?”
“Cái này hả ——” Lucifiel treo khẩu vị của y, sau đó phì cười nói: “Sao lại vậy chứ, ta ở thiên đường vô cùng giữ lễ, chưa bao giờ làm loại chuyện này.”
Hắn dùng con ngươi như bóng đêm nhu hòa nhìn hắc thượng đế.
Quang minh, hắc ám.
Trong mắt Lucifiel, đều không quan trọng bằng bản thân thần linh.
Có một tích tắc hắc thượng đế cảm thấy mình yêu Lucifiel mất rồi, không để ý khác biệt giữa quang minh và hắc ám nữa, đắm chìm trong sự dịu dàng độc nhất vô nhị của thiên sứ. Đã từng có một lúc nào đó, y cũng hy vọng sáng tạo ra một đọa thiên sứ hắc ám xinh đẹp như vậy, sau đó hưởng thụ dịu dàng và tín ngưỡng toàn tâm toàn ý của đối phương.
Nhưng mà có được hết thảy lại là mặt quang minh Jehovah.
“Luci, ngươi bằng lòng định cư tại địa ngục với ngô không?” Hắc thượng đế vuốt ve vành tai hắn, “Chỉ cần ngươi đồng ý, ngươi ở địa ngục cũng sẽ có được địa vị giống như thiên đường.”
Giọng điệu Lucifiel trịnh trọng, “Không đồng ý.”
Hắc thượng đế ra vẻ hung ác, lạnh lùng nói rằng: “Ngươi cẩn thận ngô đánh ngươi vào địa ngục, khiến ngươi không thể không làm đọa thiên sứ.”
Lucifiel mỉm cười rực rỡ, giống như cực quang phá vỡ hắc ám.
Đầu ngón tay hắn đặt ở ngực hắc thượng đế, cảm nhận trái tim thần đang nhảy lên, giống như hành động lúc sáng sớm. Giọng hắn lưu luyến, còn mê hoặc người đời hơn cả ác ma, “Ngoài miệng thần nói như vậy, nhưng trong lòng khẳng định luyến tiếc, ngài ban ngày cũng tốt, ngài ban đêm cũng thế, Luci đều là thiên sứ ngài sủng ái nhất, ngài nhất định không muốn nhìn thấy ta đau lòng.”
Hắc thượng đế bị lời hắn nói làm nghẹn, “Ngươi quả thực còn tự kỷ hơn một ngô khác.”
Lucifiel nghiêng đầu, “Có sao?”
Thần ban ngày rất tự kỷ ư? Sao hắn không cảm giác được.
“Có.” Hắc thượng đế nhéo hai má thiên sứ phiên bản thành niên, “Nếu không biết trên người ngươi không có chảy dòng máu của thần, ta cũng phải cho rằng Jehovah sáng tạo ra một thần tử đến tra tấn ta đó.”
Lucifiel trêu ghẹo: “Ta có tài đức gì có thể tra tấn ngài.”
Hắc thượng đế nói rằng: “Ngươi khiến ngô cầu mà không được.”
Lucifiel muốn dẫn suy nghĩ của y vào quỹ đạo, “Ngài và thần ban ngày là một thể, thần ban ngày chiếm được ta, ngài ban đêm tự nhiên cũng có được ta.”
“Cái này không giống.”
“Cái gì không giống?”
“Ngươi vẫn sẽ không thị tẩm cho ngô, Luci.”
“Ngô thần, tư tưởng của ngài có thể thuần khiết một chút không, thiên đường cấm dục —— ”
“Cho nên địa ngục mới tốt!”
Dưới chấp niệm quấy nhiễu của hắc thượng đế, đề tài một đường lệch đến tận chân trời, Lucifiel ho nhẹ một tiếng, thật vất vả khiến những đề tài nguy hiểm đó dừng lại, “Thần, bên ngoài có rất nhiều bé con đọa thiên sứ, còn có vài đọa thiên sứ đang chờ ta đi ra, nhưng mà ta thật sự không có cách nào ở lại địa ngục, trở thành thủ lĩnh của bọn họ, không biết ngài có hứng thú phù hộ bộ tộc đọa thiên sứ không?”
Hắc thượng đế dùng tay dán trên bụng hắn, nói trắng trợn: “Ngươi sinh một đọa thiên sứ giống ngươi cho ngô, ngô liền phù hộ bộ tộc đọa thiên sứ.”
Sau sự im lặng ngắn ngủi, Lucifiel cười nhảy qua chuyện này.
“Thần, ngài vừa lòng tòa cung điện này không?”
“Không vừa lòng.”
“…”
“Trong cung điện phải có ngươi, ngô mới vừa lòng.”
Hắc thượng đế vô sự tự thông mà nắm giữ kỹ năng nói lời tâm tình, kỹ xảo không phân cao thấp với một vị thần khác.
Lucifiel ngậm miệng không lên tiếng.
Một lúc lâu, dưới ánh mắt sáng quắc của hắc thượng đế, hắn vung tay lên, bên cạnh ngự tọa liền có thêm một pho tượng thủy tinh cao bằng người.
Hắc thượng đế đờ đẫn.
Pho tượng thủy tinh trong suốt, hoa mỹ dị thường, lại bởi vì là bề ngoài của Lucifiel, ánh mắt dịu dàng, thêm vài phần thánh khiết và tao nhã mà thủy tinh không có.
Pho tượng này đủ để xem là báu vật thiên đường.
Đôi mắt Lucifiel cong thành hình trăng rằm, “Ngài xem, đây là tượng thủy tinh mà điêu khắc sư giỏi nhất thiên đường điêu khắc ra cho ta, vốn chuẩn bị để vào trong học viện thiên sứ, hiện giờ tìm được một nơi càng tốt, nó có thể thời thời khắc khắc ở trong cung điện địa ngục làm bạn với ngài.”
Dưới câu đả kích này, ống máu của hắc thượng đế trống rỗng, bại lui.
Lucifiel tâm tình thả lỏng bỏ lại hắc thượng đế, đi ra ngoài cung điện, giúp cung điện phủ lớp màu cuối cùng. Trình tự này rất quan trọng, cả tòa cung điện có đẹp hay không, đều phải xem màu sắc có thể thêm mắt cho rồng được hay không.
Bên ngoài, nhóm tiểu thiên sứ trong miệng ngậm kẹo, hai tay ôm kẹo đủ mọi màu sắc, vừa nhìn thấy Lucifiel đi ra, liền cuống quít muốn giấu kẹo đi.
Lucifiel bình dị gần gũi cười nói: “Không sao, đây là lễ vật ta cho các ngươi, các ngươi cất đi, ăn chậm một chút, ăn nhiều dễ bị đau bụng.”
Kẹo thiên đường có vô hại hơn nữa, thì cũng là xuất phẩm thiên đường, ẩn chứa một chút lực quang minh.
Nhóm tiểu thiên sứ khẽ gật gật đầu.
Lucifiel đi xuống bậc thang, phong tư tuyệt thế, gió lạnh địa ngục phất lên vài lọn tóc đen dưới mũ trùm, tựa như gió đêm hôn lên mái tóc dài của hắn. Mũ trùm che đậy vẻ mặt hắn, chỉ để lại cái cằm trắng nõn, cùng với khóe môi cười nhạt, lúc hắn đạp trên đất bằng, toàn bộ chín tầng địa ngục đều giống như bị hắn giẫm dưới lòng bàn chân.
Vào giờ khắc này, Andras cũng ngây ngốc.
Đây là đọa thiên sứ trời sinh nên làm vua!
Không phải vua đọa thiên sứ, không phải vua ác ma, mà phải là vua của địa ngục!
Hắc thượng đế cũng nhìn cảnh này, trong lòng cũng thầm nghĩ: Luci quả nhiên thích hợp với thiên đường, cũng thích hợp với địa ngục, đáng tiếc không có biện pháp đem hắn lại đây.
Không đề cập tới hắc thượng đế tiếc nuối, Lucifiel đã bắt đầu bố trí màu sắc ngoài cung điện, mỗi một phù điêu, mỗi một chỗ khảm vàng bạc, hắn đều hạ bút thành văn, như hoạ sĩ kiệt xuất nhất, dưới đáy lòng của hắn, đã sớm phác thảo ra một tạo hình cung điện thành phẩm.
Nửa giờ sau ——
Trận pháp trong ngoài cung điện rền vang, ma lực phóng lên cao!
Vầng trăng máu chiếu xuống, khiến cả tòa cung điện bao phủ một tầng huyết sắc mông lung, cung điện hắc ám chính thức hoàn công! Không có xanh vàng rực rỡ, không có vật trang trí phù hoa, chỉnh thể tạo ra một loại không khí xa xưa, tựa như từ ngày vạn vật mới bắt đầu, đã tọa lạc ở địa ngục.
Tuyệt đối tôn quý.
Đây là cung điện địa ngục, cũng là hành cung của thần ban đêm.
Lucifiel nhìn về phía cung điện, khóe môi cong lên, “Đây là tác phẩm ta làm cho ngài, ngài hài lòng không?”
Lần thứ hai hỏi ý kiến.
Hắc thượng đế lại thở dài nói rằng: “Vừa lòng.”
Không phải hành cung hắc ám vạn ma điện, không phải thần tử đọa thiên sứ, còn có một đám tiểu thiên sứ không rõ thân phận, ngơ ngác nhìn Lucifiel, hết thảy hết thảy đều chứng minh thế giới này sẽ không đi về hướng một thế giới tương lai khác, bi kịch đã bị ngăn chặn từ căn nguyên.
Lucifiel không phải Lucifer.
Jehovah không phải thượng đế vô tình đến hy sinh thiên sứ kia.
Quang ám cân bằng dựa vào y và Jehovah là đủ rồi, một khi bọn họ dung hợp, có thể ngồi vững trên hai đầu cán cân, giữ gìn thế giới an ổn và phồn vinh.
“Jehovah, ban đầu ngươi ——” hắc thượng đế đứng ở chỗ sâu trong địa ngục, ngửa đầu nhìn không trung, dường như có thể nhìn thấy thần linh ngủ say trong biển ý thức, “Có phải còn sớm hơn, còn cẩn thận hơn ngô, nhìn thấy tương lai thế giới hay không.”
Ngươi cắn nuốt căn nguyên hắc ám, do đó phân liệt ra ngô.
Vì ——
Đại khái là để không phải hy sinh Lucifiel đi.
Tương lai kia thật sự khiến ngươi bi thương như thế, thế nên không tiếc thay đổi ý nguyện của mình, cưỡng ép dung hợp hắc ám, cũng muốn làm quang ám cân bằng sao?
Jehovah, ngô không hiểu ngươi.
Hết chương 121
Là hắc thượng đế đang lừa hắn sao? Hay là nói hắn đã sớm bị thần phát hiện?
Lucifiel không dám quay đầu lại, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi. Khuôn mặt mình không có thay đổi, nhưng mà dưới mũ trùm đều là tóc dài màu đen, đôi mắt màu đen lại càng khiêu chiến thẩm mỹ quan của thượng đế. Thần ghét nhất màu đen, huống chi là mình ở trạng thái đọa thiên sứ.
Thần nhất định sẽ giận điên lên…
“Xoay người.”
Thượng đế nhăn mày, thấy Luci chậm chạp không chịu quay đầu lại nhìn y.
Cho dù nghe thấy mệnh lệnh, thiên sứ đưa lưng về phía y vẫn bất động, ngược lại cầu xin nói: “Thần, sau đó ta trở về thiên đường thỉnh tội với ngài, xin ngài đừng nhìn ta hiện tại.”
Thượng đế là tạm thời tỉnh táo vào ban đêm, gọi tắt là ngủ no rồi, đi ra nhìn phong cảnh bên ngoài một cái. Kết quả vừa tỉnh, y liền phát hiện mặt hắc ám của mình tinh thần phấn khởi, hai mắt nhìn chăm chú vào địa ngục. Không nhìn còn ổn, vừa nhìn y liền phát hiện địa ngục có thêm một cung điện, mà trong cung điện có thiên sứ của y.
Mặt hắc ám bảo Luci xây cung điện ư?
Đây là điều kiện giao dịch sao?
Thượng đế rất nhanh nghĩ ra nguyên nhân hậu quả, tuy rằng không thích Luci tự tiện vào địa ngục, nhưng nhìn trên việc Luci tuân thủ hứa hẹn, vẫn là tha cho một con ngựa.
“Ngô sẽ không trách cứ ngươi, đây là do ngươi và mặt hắc ám giao dịch.”
“… Đa tạ ngô thần.”
“Vì sao ngươi không dám xoay người lại nhìn ngô?”
“Luci xấu hổ.”
Lucifiel cúi đầu, nhìn tóc đen rũ xuống trước ngực mình, thấy vô cùng may mắn vì mình có che giấu bề ngoài, từ sau lưng khó có thể thấy rõ ràng bề ngoài chân thực của hắn.
Thượng đế đi về phía trước, định đi đến trước mặt hắn, “Ngô đã nói, ngô sẽ không trách cứ ngươi.”
Nghe thấy tiếng bước chân, trái tim Lucifiel co rút nhanh.
Bỗng nhiên, thượng đế không thể động đậy, thân thể bị mặt hắc ám ngăn chặn đoạt lại quyền khống chế.
Hắc thượng đế lạnh như băng nói rằng: “Jehovah, ngươi phạm quy.”
Thượng đế trả lời: “Ngô nhìn Luci xong lại đi.”
Hắc thượng đế không chút khách khí chỉ ra: “Ngươi đã xem xong rồi, đi ngủ cho ngô.”
Thượng đế: “…”
Chỉ nhìn bóng lưng một cách đơn thuần làm thế nào đủ!
Dưới việc hắc thượng đế ra sức cứu vớt, thượng đế cho dù lòng đầy nghi hoặc, cũng không trở mặt với đối phương, thần niệm mất đi, rơi vào chỗ sâu trong ý thức ngủ say.
Lucifiel nửa ngày cũng không cảm giác được động tĩnh sau lưng, hô hấp cũng ngừng lại.
Đang khẩn trương, trên vai hắn có thêm một bàn tay, lòng bàn tay giữ vai hắn, yêu cầu hắn xoay người lại. Lucifiel lành làm gáo vỡ làm muôi, quyết tâm, xoay người sang đối mặt thần sáng thế, chỉ hy vọng lúc thần sáng thế nhìn thấy hắn đừng bị kích thích quá mức.
Nhưng mà người hắn nhìn thấy không phải thượng đế tức giận, mà là hắc thượng đế trong mắt lộ ra ý cười.
“Luci, nhìn thấy ngô có vui mừng hay không.”
“Có…”
“Ngươi chuẩn bị dùng cái gì để cảm tạ ngô.”
Hắc thượng đế nhấc cằm hắn, tỉ mỉ xem vẻ mặt của hắn, nhưng mà không ngờ, y không có nhìn thấy lùi bước và đề phòng trên mặt Lucifiel, mà đa phần là một loại bất đắc dĩ.
“Thần, nhìn thấy ngài, Luci quả thật rất vui.”
Lucifiel trầm tĩnh lại, không còn cảm giác khẩn trương mạng treo một đường như vừa rồi nữa.
Hắn nhìn thần linh tóc bạc chiều cao xấp xỉ hắn, hơi nghiêng về trước, vây lấy đối phương, ấn một nụ hôn cảm tạ và kính trọng trên gương mặt thần linh, “Cám ơn ngài.” Thần ban đêm vốn không cần nhúng tay vào chuyện của hắn, lại vì mình, ra mặt ngăn cản thượng đế.
Về tình về lý, hắn đều đã nhận ân huệ của đối phương.
Hắc thượng đế quỷ dị mà hai má ửng đỏ, đôi mắt vàng kim rực sáng, “Luci, lúc ngươi cảm tạ người khác, đều là hôn má sao?”
“Cái này hả ——” Lucifiel treo khẩu vị của y, sau đó phì cười nói: “Sao lại vậy chứ, ta ở thiên đường vô cùng giữ lễ, chưa bao giờ làm loại chuyện này.”
Hắn dùng con ngươi như bóng đêm nhu hòa nhìn hắc thượng đế.
Quang minh, hắc ám.
Trong mắt Lucifiel, đều không quan trọng bằng bản thân thần linh.
Có một tích tắc hắc thượng đế cảm thấy mình yêu Lucifiel mất rồi, không để ý khác biệt giữa quang minh và hắc ám nữa, đắm chìm trong sự dịu dàng độc nhất vô nhị của thiên sứ. Đã từng có một lúc nào đó, y cũng hy vọng sáng tạo ra một đọa thiên sứ hắc ám xinh đẹp như vậy, sau đó hưởng thụ dịu dàng và tín ngưỡng toàn tâm toàn ý của đối phương.
Nhưng mà có được hết thảy lại là mặt quang minh Jehovah.
“Luci, ngươi bằng lòng định cư tại địa ngục với ngô không?” Hắc thượng đế vuốt ve vành tai hắn, “Chỉ cần ngươi đồng ý, ngươi ở địa ngục cũng sẽ có được địa vị giống như thiên đường.”
Giọng điệu Lucifiel trịnh trọng, “Không đồng ý.”
Hắc thượng đế ra vẻ hung ác, lạnh lùng nói rằng: “Ngươi cẩn thận ngô đánh ngươi vào địa ngục, khiến ngươi không thể không làm đọa thiên sứ.”
Lucifiel mỉm cười rực rỡ, giống như cực quang phá vỡ hắc ám.
Đầu ngón tay hắn đặt ở ngực hắc thượng đế, cảm nhận trái tim thần đang nhảy lên, giống như hành động lúc sáng sớm. Giọng hắn lưu luyến, còn mê hoặc người đời hơn cả ác ma, “Ngoài miệng thần nói như vậy, nhưng trong lòng khẳng định luyến tiếc, ngài ban ngày cũng tốt, ngài ban đêm cũng thế, Luci đều là thiên sứ ngài sủng ái nhất, ngài nhất định không muốn nhìn thấy ta đau lòng.”
Hắc thượng đế bị lời hắn nói làm nghẹn, “Ngươi quả thực còn tự kỷ hơn một ngô khác.”
Lucifiel nghiêng đầu, “Có sao?”
Thần ban ngày rất tự kỷ ư? Sao hắn không cảm giác được.
“Có.” Hắc thượng đế nhéo hai má thiên sứ phiên bản thành niên, “Nếu không biết trên người ngươi không có chảy dòng máu của thần, ta cũng phải cho rằng Jehovah sáng tạo ra một thần tử đến tra tấn ta đó.”
Lucifiel trêu ghẹo: “Ta có tài đức gì có thể tra tấn ngài.”
Hắc thượng đế nói rằng: “Ngươi khiến ngô cầu mà không được.”
Lucifiel muốn dẫn suy nghĩ của y vào quỹ đạo, “Ngài và thần ban ngày là một thể, thần ban ngày chiếm được ta, ngài ban đêm tự nhiên cũng có được ta.”
“Cái này không giống.”
“Cái gì không giống?”
“Ngươi vẫn sẽ không thị tẩm cho ngô, Luci.”
“Ngô thần, tư tưởng của ngài có thể thuần khiết một chút không, thiên đường cấm dục —— ”
“Cho nên địa ngục mới tốt!”
Dưới chấp niệm quấy nhiễu của hắc thượng đế, đề tài một đường lệch đến tận chân trời, Lucifiel ho nhẹ một tiếng, thật vất vả khiến những đề tài nguy hiểm đó dừng lại, “Thần, bên ngoài có rất nhiều bé con đọa thiên sứ, còn có vài đọa thiên sứ đang chờ ta đi ra, nhưng mà ta thật sự không có cách nào ở lại địa ngục, trở thành thủ lĩnh của bọn họ, không biết ngài có hứng thú phù hộ bộ tộc đọa thiên sứ không?”
Hắc thượng đế dùng tay dán trên bụng hắn, nói trắng trợn: “Ngươi sinh một đọa thiên sứ giống ngươi cho ngô, ngô liền phù hộ bộ tộc đọa thiên sứ.”
Sau sự im lặng ngắn ngủi, Lucifiel cười nhảy qua chuyện này.
“Thần, ngài vừa lòng tòa cung điện này không?”
“Không vừa lòng.”
“…”
“Trong cung điện phải có ngươi, ngô mới vừa lòng.”
Hắc thượng đế vô sự tự thông mà nắm giữ kỹ năng nói lời tâm tình, kỹ xảo không phân cao thấp với một vị thần khác.
Lucifiel ngậm miệng không lên tiếng.
Một lúc lâu, dưới ánh mắt sáng quắc của hắc thượng đế, hắn vung tay lên, bên cạnh ngự tọa liền có thêm một pho tượng thủy tinh cao bằng người.
Hắc thượng đế đờ đẫn.
Pho tượng thủy tinh trong suốt, hoa mỹ dị thường, lại bởi vì là bề ngoài của Lucifiel, ánh mắt dịu dàng, thêm vài phần thánh khiết và tao nhã mà thủy tinh không có.
Pho tượng này đủ để xem là báu vật thiên đường.
Đôi mắt Lucifiel cong thành hình trăng rằm, “Ngài xem, đây là tượng thủy tinh mà điêu khắc sư giỏi nhất thiên đường điêu khắc ra cho ta, vốn chuẩn bị để vào trong học viện thiên sứ, hiện giờ tìm được một nơi càng tốt, nó có thể thời thời khắc khắc ở trong cung điện địa ngục làm bạn với ngài.”
Dưới câu đả kích này, ống máu của hắc thượng đế trống rỗng, bại lui.
Lucifiel tâm tình thả lỏng bỏ lại hắc thượng đế, đi ra ngoài cung điện, giúp cung điện phủ lớp màu cuối cùng. Trình tự này rất quan trọng, cả tòa cung điện có đẹp hay không, đều phải xem màu sắc có thể thêm mắt cho rồng được hay không.
Bên ngoài, nhóm tiểu thiên sứ trong miệng ngậm kẹo, hai tay ôm kẹo đủ mọi màu sắc, vừa nhìn thấy Lucifiel đi ra, liền cuống quít muốn giấu kẹo đi.
Lucifiel bình dị gần gũi cười nói: “Không sao, đây là lễ vật ta cho các ngươi, các ngươi cất đi, ăn chậm một chút, ăn nhiều dễ bị đau bụng.”
Kẹo thiên đường có vô hại hơn nữa, thì cũng là xuất phẩm thiên đường, ẩn chứa một chút lực quang minh.
Nhóm tiểu thiên sứ khẽ gật gật đầu.
Lucifiel đi xuống bậc thang, phong tư tuyệt thế, gió lạnh địa ngục phất lên vài lọn tóc đen dưới mũ trùm, tựa như gió đêm hôn lên mái tóc dài của hắn. Mũ trùm che đậy vẻ mặt hắn, chỉ để lại cái cằm trắng nõn, cùng với khóe môi cười nhạt, lúc hắn đạp trên đất bằng, toàn bộ chín tầng địa ngục đều giống như bị hắn giẫm dưới lòng bàn chân.
Vào giờ khắc này, Andras cũng ngây ngốc.
Đây là đọa thiên sứ trời sinh nên làm vua!
Không phải vua đọa thiên sứ, không phải vua ác ma, mà phải là vua của địa ngục!
Hắc thượng đế cũng nhìn cảnh này, trong lòng cũng thầm nghĩ: Luci quả nhiên thích hợp với thiên đường, cũng thích hợp với địa ngục, đáng tiếc không có biện pháp đem hắn lại đây.
Không đề cập tới hắc thượng đế tiếc nuối, Lucifiel đã bắt đầu bố trí màu sắc ngoài cung điện, mỗi một phù điêu, mỗi một chỗ khảm vàng bạc, hắn đều hạ bút thành văn, như hoạ sĩ kiệt xuất nhất, dưới đáy lòng của hắn, đã sớm phác thảo ra một tạo hình cung điện thành phẩm.
Nửa giờ sau ——
Trận pháp trong ngoài cung điện rền vang, ma lực phóng lên cao!
Vầng trăng máu chiếu xuống, khiến cả tòa cung điện bao phủ một tầng huyết sắc mông lung, cung điện hắc ám chính thức hoàn công! Không có xanh vàng rực rỡ, không có vật trang trí phù hoa, chỉnh thể tạo ra một loại không khí xa xưa, tựa như từ ngày vạn vật mới bắt đầu, đã tọa lạc ở địa ngục.
Tuyệt đối tôn quý.
Đây là cung điện địa ngục, cũng là hành cung của thần ban đêm.
Lucifiel nhìn về phía cung điện, khóe môi cong lên, “Đây là tác phẩm ta làm cho ngài, ngài hài lòng không?”
Lần thứ hai hỏi ý kiến.
Hắc thượng đế lại thở dài nói rằng: “Vừa lòng.”
Không phải hành cung hắc ám vạn ma điện, không phải thần tử đọa thiên sứ, còn có một đám tiểu thiên sứ không rõ thân phận, ngơ ngác nhìn Lucifiel, hết thảy hết thảy đều chứng minh thế giới này sẽ không đi về hướng một thế giới tương lai khác, bi kịch đã bị ngăn chặn từ căn nguyên.
Lucifiel không phải Lucifer.
Jehovah không phải thượng đế vô tình đến hy sinh thiên sứ kia.
Quang ám cân bằng dựa vào y và Jehovah là đủ rồi, một khi bọn họ dung hợp, có thể ngồi vững trên hai đầu cán cân, giữ gìn thế giới an ổn và phồn vinh.
“Jehovah, ban đầu ngươi ——” hắc thượng đế đứng ở chỗ sâu trong địa ngục, ngửa đầu nhìn không trung, dường như có thể nhìn thấy thần linh ngủ say trong biển ý thức, “Có phải còn sớm hơn, còn cẩn thận hơn ngô, nhìn thấy tương lai thế giới hay không.”
Ngươi cắn nuốt căn nguyên hắc ám, do đó phân liệt ra ngô.
Vì ——
Đại khái là để không phải hy sinh Lucifiel đi.
Tương lai kia thật sự khiến ngươi bi thương như thế, thế nên không tiếc thay đổi ý nguyện của mình, cưỡng ép dung hợp hắc ám, cũng muốn làm quang ám cân bằng sao?
Jehovah, ngô không hiểu ngươi.
Hết chương 121
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook