Toàn Thế Giới Đều Vì Ta Mà Tranh Giành Tình Cảm
-
Chương 91
Mỗi buổi sáng khi Tống Nghiên thức dậy, hai chân đều nhịn không được mà run lên.
Toang, thật sự là quá toang rồi, nhưng đồng thời......
Cũng quá sảng khoái luôn á.
Không biết có phải cậu đột nhiên chủ động đã đốt cháy sự cầm thú của Lục Trăn hay không, mà lần sau so với lần trước càng trầm trọng hơn.
Bàn làm việc, phòng tắm, sô pha, nhà bếp, cửa sổ sát đất......
Mỗi góc đều phủ đầy dấu vết chạy bộ của bọn họ.
Người nào đó ăn uống no đủ, tâm tình rất tốt, đối với cậu lại càng ngoan ngoãn phục tùng hơn.
Tống Nghiên cảm thấy cuộc sống mấy ngày nay thật là quá hạnh phúc và sung sướng.
Càng khiến cho cậu vui vẻ chính là, trải qua nhiều ngày sa đọa, cậu chẳng những sướng lên mây, hơn nữa nguyên hình còn lớn hơn không ít, hiện tại cậu đã là một con Poodle 5 tháng tuổi!
Tác dụng phụ duy nhất chính là, bởi vì buổi tối quá mức mệt nhọc, ban ngày cậu đều trong trạng thái mơ màng sắp ngủ.
Hùng lão nhìn tiểu điện hạ tay nâng má, đôi mắt buồn ngủ xíu chút nữa là sụp xuống, tức khắc đau lòng muốn đòi mạng già, ôm lấy ngực: "Điện hạ, muốn tăng tu vi không phải một sớm một chiều là xong, để chữa trị 10% tu vi cũng phải mất mấy năm công phu tu luyện, ngài ngàn vạn lần đừng khiến bản thân mệt mỏi."
Đầu nhỏ của Tống Nghiên gục lên gục xuống, mơ mơ màng màng ừ hai tiếng, lúc phản ứng lại là ngẩng đầu lên, cười tủm tỉm: "Không mất mấy năm đâu, Hùng lão. Tôi cảm giác được tôi sắp đột phá rồi!"
Lại...... Lại thêm một hai lần nữa đi......
Khẳng định không thành vấn đề!
Bụm mặt lại.
Vẻ mặt Hùng lão không tin: "Hả?"
Tống Nghiên nhanh chóng: "Thật sự thật sự đó, không tin thì ông kiểm tra chút đi."
Nói xong, cổ tay trắng như tuyết duỗi đến trước mặt Hùng lão.
Đây là muốn ông kiểm tra yêu lực của vương sao?
Hùng lão trong lúc nhất thời vừa kích động vừa vinh hạnh, kinh sợ mà lui ra phía sau nửa bước, tất cung tất kính khom lưng, vươn tay run rẩy: "Điện hạ, kia lão phu liền, mạo phạm."
Tống Nghiên kỳ quái: "Chỉ là kiểm tra yêu lực thôi mà, có cái gì mạo phạm chứ?"
Hùng lão:...... Đương nhiên là mạo phạm!
Thứ nhất, yêu lực của vương, há có thể dễ dàng để bọn hắn kiểm tra.
Thứ hai, kiểm tra yêu lực, tất nhiên sẽ đụng tới cổ tay tôn quý của vương nha.
Hùng lão đã phải chuẩn bị tư tưởng thật lâu mới miễn cưỡng ngăn chặn tâm trạng mừng như điên, thật cẩn thận vươn ra một bàn tay, đầu ngón tay phủ lên cổ tay của Tống Nghiên.
Tuy rằng điện hạ thoạt nhìn như hung hữu thành trúc*, nhưng Hùng lão chỉ nghĩ là ngài ấy đang sốt ruột cứu tộc, cũng không coi là thật.
*Hung hữu thành trúc: chỉ một việc đã có kế hoạch chu đáo và hoàn thiện trước khi được tiến hành.
Giỡn không, trong vòng mấy năm có thể khôi phục đã là thiên phú bất phàm, lúc này cò chưa được một tháng sao có thể khôi phục 10% tu vi?
Nghĩ như vậy, thời điểm đưa linh khí từ đầu ngón tay thăm dò cổ tay của Tống Nghiên, mở miệng an ủi nói: "Điện hạ không nên lo lắng quá, thọ mệnh của Yêu tộc vượt xa nhân loại, thời gian mấy năm sẽ qua trong chớp mắt thôi, đến lúc đó, tu vi của ngài tự nhiên sẽ ——"
Giọng nói đột nhiên im bặt.
Tống Nghiên nghi hoặc nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt già đang dại ra của Hùng lão.
"Hùng lão?"
Hùng lão không biết ông ngây người bao lâu, mãi đến khi nghe thấy thanh âm Tống Nghiên mới hồi phục lại tinh thần, không dám tin tưởng quay đầu lại, bởi vì quá mức khiếp sợ nên cái cổ đang xoay vô cùng chậm chập, hơn nữa còn phát ra tiếng "Kèn kẹt" không mấy tươi vui.
Nhưng trước mắt Hùng lão không quản được nhiều như vậy, chỉ vô cùng chấn động đến mức biến đổi giọng nói: "Điện hạ, ngài, Yêu Vương chi lực của ngài! Thật sự......"
Ông không tiếp tục nói nữa, nhưng vẻ mặt kinh hỉ cùng giọng nói run rẩy đã chứng minh được tất cả.
Mặc dù đã sớm có dự liệu, nhưng giờ phút này Tống Nghiên cũng vui vẻ không thôi, mặt mày giãn ra cười khanh khách: "Tôi không cảm giác sai đi!"
Hùng lão kích động đến mức nước mắt ứa ra: "Điện hạ quả nhiên là thiên tuyển chi tử! Tốc độ tu luyện thế nhưng nhanh như vậy, lão phu sống gần vạn năm quả thực chưa từng thấy qua! Không chỉ có là khuôn mặt thiên tài, lãnh đạo thiên tài, vẫn là tu luyện thiên tài!"
Đương nhiên chính ông cũng cảm thấy mình vô cùng khôn ngoan, chẳng những đốc thúc được điện hạ tu luyện, còn chiếm cứ lấy thời gian của điện hạ, khiến cho đại ma vương không có cơ hội sáp tới!
Đang vô cùng đắc ý, lại thấy Tống Nghiên ngượng ngùng gãi đầu: "Không có không có, tôi khi nào là một thiên tài chứ, chính là soạn ra một bộ, ừm, phương pháp đặc biệt...... Mà thôi."
Đôi mắt Hùng gia càng sáng hơn: "Trời ạ, điện hạ thế nhưng còn soạn ra được phương pháp đặc biệt? Không có gì lạ, không có gì lạ hết!"
"Khó trách thời gian biến hình của điện hạ lại sớm hơn nửa năm so với dự kiện, lúc trước chúng tôi nghĩ như thế nào cũng không ra, thì ra là nhờ phương pháp tu luyện tự nghĩ ra của điện hạ nha!"
"Lão phu sai rồi, hai từ "thiên tài" hèn mọn là sao xứng với điện hạ được chứ! Ngài quả thực chính là huyền thoại, là một tồn tại khiến vạn yêu phát điên, là Thiên Đạo hoàn mỹ của thần linh ban cho Yêu tộc, là kỳ tích vĩ đại nhất thế giới!"
Tống Nghiên: QAQ
"Không phải, tôi chỉ là ——"
...... Chỉ là chạy, chạy nhiều hơn ngày thường mà thôi.
Về chuyện này, cậu hoàn toàn không biết nên mở miệng như thế nào, "Chỉ là" hơn nửa ngày cũng không có mặt mũi để tiếp tục nói.
Nhưng Hùng lão đã kích động sắp biến hình, hận không thể cầm một chiếc loa thật to hét lên trên app chúng yêu, thuận tiện kèm thêm 100 trang tung hô phấp phới......
Nếu thật sự đem chuyện này công bố ra ngoài, như vậy đâu chỉ là là 100 trang tung hô thôi đâu, mỗi con yêu trong toàn Yêu tộc sẽ viết thêm 100 trang nữa đó!
Tống Nghiên não bổ ra cảnh tượng đồ sộ sợ tới mức run lập cập, nhanh chóng lớn tiếng làm sáng to: "Là bởi vì Lục Trăn!"
Sau khi hét lên mấy chỉ, Tống Nghiên liền nhẹ nhàng thở ra.
Yêu tộc không thích Lục Trăn như vậy, nếu như biết nội tình, hẳn là sẽ đối với anh ấy tốt hơn một chút di?
Chính là cảm thấy có chút xấu hổ nha.
Sau năm phút đồng hồ.
Đôi mắt Hùng lão càng thêm dại ra: "Cái gì, ngài, ngài là nói......"
Hai mắt ông vô thần đứng ở tại chỗ, đại khái là do đả kích quá lớn, trực tiếp đặt mông ngồi xuống đất.
"Này Hùng lão!" Tống Nghiên vội vàng ngồi xổm xuống dìu ông lên, chiếc áo thun cổ tròn bên trong bị tuột xuống.
Hùng gia vừa nhấc mắt liền nhìn thấy mấy dấu đỏ chói mắt trên chiếc cổ trắng nõn của tiểu yêu vương, tức khắc sét đánh giữa trời quang.
Ông cắn chặt răng, không nỡ nhìn thẳng mà quay đầu đi.
Quá cầm thú!!!
Hơn nửa ngày mới lệ rơi đầy mặt nói: "Điện hạ ơi! Ngài vì Yêu tộc, hy sinh quá lớn rồi!"
Tống Nghiên hoàn toàn không ủng hộ cách nói này, cậu rối rắm một lát, cuối cùng đỏ mặt nhỏ giọng cãi lại: "Thật sự không phải hy sinh gì đâu...... À, kỳ thật, còn rất sảng khoái."
Hùng gia: "............"
-
Cảnh Dư gần nhất quả thực sống một ngày bằng một năm.
Tính sơ sơ, đã có 3 tháng lẻ 3 ngày 10 giờ 5 phút lẻ 7 giây chưa gặp qua Yêu Vương điện hạ rồi.
Lẻ 8 giây, lẻ 9 giây, 10 giây......
Cảnh Dư mặt vô biểu tình mà nhìn đồng hồ, chua xót ghi lại những ngày buồn khi hắn rời khỏi Tống Nghiên.
Hắn lật qua lật lại lịch trình, thân hình lười nhác lập tức banh thẳng lên—— thứ bảy tuần sau đoàn phim Linh Thạch Tình Duyên được mời tham dự ghi hình chương trình《 hạnh phúc trăm phần trăm 》, đến lúc đó là có thể nhìn thấy điện hạ rồi.
Đôi mắt thỏ của Cảnh Dư như tro tàn lập tức sáng lên, nhưng rất mau lại ảm đạm.
Hazz, còn tới sáu ngày nữa.
Quá khổ sở.
Hắn đánh dấu cái ngày đó bằng một dấu đỏ tràn ngập tình yêu, rồi sau đó ngồi trước máy tính, đem đoạn video trân quý xe đi xem lại thật nhiều lần.
Tiểu trợ lý tiến vào báo cáo công việc, gõ cửa, thời điểm vào nhà, sửng sốt một chút rồi sau đó thở dài một hơi.
Cảnh ca...... Không cứu được nữa rồi.
Chỉ bằng cái biểu tình u mê đến mức tận cùng của hiện tại, cô nhắm mắt lại cũng biết hắn là đang xem lại video của Tống Nghiên!!!
Nói thực ra, thời điểm ban đầu có còn lén lút tìm đồng nhân văn của cp ngôn ngữ để xem, sau khi đọc một vài chương, cô không thể không bấm vào dấu X.
Trong đồng nhân văn, hình tượng Cảnh ca của cô là một tổng tài bá đạo vinh quang hốc hách, đối lập với cảnh tượng Cảnh ca u mê trước mặt, chênh lệch phải nói là quá nhiều rồi......
Phải làm việc với một ông chủ u mê theo đuổi thần tượng như vậy, nội tâm tiểu trợ lý thật sự hỏng mất rồi, may mà người hỏng mất không chỉ có một mình cô, còn có...... Trợ lý của Dụ ảnh đế, trợ lý của Lôi thiếu gia......
Vì thế ba tiểu trợ lý bí mật lập một cái group......
Ting một tiếng, WeChat vang lên.
Tiểu trợ lý vội vàng lấy lại tinh thần: "Ca, WeChat của anh."
Cảnh Dư không kiên nhẫn vẫy vẫy tay: "WeChat cái gì, không thấy tôi đang bận sao?"
Tiểu trợ lý liếc nhìn màn hình, yên lặng phun ra khẩu huyết.
Cái video này đã xem tới 800 lần rồi, giờ còn xem đâu!!
...... Ngài cũng thật là bận rộn nha, ha hả.
Đang phun tào, điện thoại của Cảnh Dư rung lên như muốn nổ tung, liên tiếp vang lên, hắn xụ mặt, lưu luyến không rời ấn nút tạm dừng, bực bội: "Thôi đưa đây tôi nhìn xem."
Tiểu trợ lý vội vàng tiến lên một bước, đưa cho hắn.
Cảnh Dư lười biếng nhận lấy điện thoại.
Là cái group của hắn cùng hồ ly, còn có hai lão hổ kia.
Bốn con yêu ở trong nhóm mỗi ngày, hoặc nói chuyện những tưởng niệm đối với điện hạ, hoặc là khoe sốt thịt bò, hoặc là so sánh những bức ảnh trân quý của điện hạ......
Không có gì để xem.
Trong lòng Cảnh Dư nhớ thương nhan sắc thịnh thế của bé con Nghiên Nghiên trong video, ngón tay vuốt một cái không chút để ý mở ra tin tức nhóm.
Lôi không biết xấu hổ tâm cơ hổ: 【 trời ơi!! Đừng trách anh em không nhắc nhở mấy người nha! Mau mở Weibo ra đi!! 】
Lôi không biết xấu hổ tâm cơ hổ: 【 mau mau mau!! Có kinh hỉ lớn! Trời ạ, tôi muốn hôn mê luôn rồi! 】
Đại hổ: 【? 】
Con cáo chết tiệt: 【? 】
Cảnh Dư cũng chuẩn bị gửi qua một dấu "?", không nghĩ tới trên màn hình đột nhiên bắn ra:
Con cáo chết tiệt: 【! 】
Đại hổ: 【!! 】
Con cáo chết tiệt: 【!!! 】
......
Thần sắc Cảnh Dư nghiêm lại, nhanh chóng mở Weibo ra, ngón tay mơ hồ chỉ còn một đạo tàn ảnh.
Qua hai giây, một giọng nói trong sáng dễ nghe truyền ra từ điện thoại của Cảnh Dư: "Xin chào tất cả mọi người, tôi là Tống Nghiên......"
Cùng lúc đó, điện thoại của tiểu trợ lý cũng điên cuồng vang lên.
【 tình huống ra sao rồi? Dụ ảnh đế nhà tôi xem video tự giới thiệu của Tống...... Xem đến điên rồi! 】
【 có phải là đoạn video Tống Nghiên mới đăng kia không? Tám giây đó? Thật không dám dấu diếm, Lôi thiếu gia nhà tôi, cũng điên rồi! 】
Tiểu trợ lý:?
Video mà các cô nói, không phải là cái đoạn mà Cảnh ca hiện tại đang xem đi?
Cô yên lặng ngẩng đầu, vừa vặn nhìn Cảnh thiên vương kích động đến hai mắt đỏ bừng, đầu ngón tay run rẩy như thể bị Parkinson.......
Tiểu trợ lý: "......"
*Parkinson: Là một căn bệnh do thoái hóa hệ thần kinh gây ra, biểu hiện là cử động chậm chạp, run và rối loạn về thăng bằng.
--------------------------------------------------------
Hôm qua bận việc không làm, hôm nay bù lại nha.
Toang, thật sự là quá toang rồi, nhưng đồng thời......
Cũng quá sảng khoái luôn á.
Không biết có phải cậu đột nhiên chủ động đã đốt cháy sự cầm thú của Lục Trăn hay không, mà lần sau so với lần trước càng trầm trọng hơn.
Bàn làm việc, phòng tắm, sô pha, nhà bếp, cửa sổ sát đất......
Mỗi góc đều phủ đầy dấu vết chạy bộ của bọn họ.
Người nào đó ăn uống no đủ, tâm tình rất tốt, đối với cậu lại càng ngoan ngoãn phục tùng hơn.
Tống Nghiên cảm thấy cuộc sống mấy ngày nay thật là quá hạnh phúc và sung sướng.
Càng khiến cho cậu vui vẻ chính là, trải qua nhiều ngày sa đọa, cậu chẳng những sướng lên mây, hơn nữa nguyên hình còn lớn hơn không ít, hiện tại cậu đã là một con Poodle 5 tháng tuổi!
Tác dụng phụ duy nhất chính là, bởi vì buổi tối quá mức mệt nhọc, ban ngày cậu đều trong trạng thái mơ màng sắp ngủ.
Hùng lão nhìn tiểu điện hạ tay nâng má, đôi mắt buồn ngủ xíu chút nữa là sụp xuống, tức khắc đau lòng muốn đòi mạng già, ôm lấy ngực: "Điện hạ, muốn tăng tu vi không phải một sớm một chiều là xong, để chữa trị 10% tu vi cũng phải mất mấy năm công phu tu luyện, ngài ngàn vạn lần đừng khiến bản thân mệt mỏi."
Đầu nhỏ của Tống Nghiên gục lên gục xuống, mơ mơ màng màng ừ hai tiếng, lúc phản ứng lại là ngẩng đầu lên, cười tủm tỉm: "Không mất mấy năm đâu, Hùng lão. Tôi cảm giác được tôi sắp đột phá rồi!"
Lại...... Lại thêm một hai lần nữa đi......
Khẳng định không thành vấn đề!
Bụm mặt lại.
Vẻ mặt Hùng lão không tin: "Hả?"
Tống Nghiên nhanh chóng: "Thật sự thật sự đó, không tin thì ông kiểm tra chút đi."
Nói xong, cổ tay trắng như tuyết duỗi đến trước mặt Hùng lão.
Đây là muốn ông kiểm tra yêu lực của vương sao?
Hùng lão trong lúc nhất thời vừa kích động vừa vinh hạnh, kinh sợ mà lui ra phía sau nửa bước, tất cung tất kính khom lưng, vươn tay run rẩy: "Điện hạ, kia lão phu liền, mạo phạm."
Tống Nghiên kỳ quái: "Chỉ là kiểm tra yêu lực thôi mà, có cái gì mạo phạm chứ?"
Hùng lão:...... Đương nhiên là mạo phạm!
Thứ nhất, yêu lực của vương, há có thể dễ dàng để bọn hắn kiểm tra.
Thứ hai, kiểm tra yêu lực, tất nhiên sẽ đụng tới cổ tay tôn quý của vương nha.
Hùng lão đã phải chuẩn bị tư tưởng thật lâu mới miễn cưỡng ngăn chặn tâm trạng mừng như điên, thật cẩn thận vươn ra một bàn tay, đầu ngón tay phủ lên cổ tay của Tống Nghiên.
Tuy rằng điện hạ thoạt nhìn như hung hữu thành trúc*, nhưng Hùng lão chỉ nghĩ là ngài ấy đang sốt ruột cứu tộc, cũng không coi là thật.
*Hung hữu thành trúc: chỉ một việc đã có kế hoạch chu đáo và hoàn thiện trước khi được tiến hành.
Giỡn không, trong vòng mấy năm có thể khôi phục đã là thiên phú bất phàm, lúc này cò chưa được một tháng sao có thể khôi phục 10% tu vi?
Nghĩ như vậy, thời điểm đưa linh khí từ đầu ngón tay thăm dò cổ tay của Tống Nghiên, mở miệng an ủi nói: "Điện hạ không nên lo lắng quá, thọ mệnh của Yêu tộc vượt xa nhân loại, thời gian mấy năm sẽ qua trong chớp mắt thôi, đến lúc đó, tu vi của ngài tự nhiên sẽ ——"
Giọng nói đột nhiên im bặt.
Tống Nghiên nghi hoặc nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy khuôn mặt già đang dại ra của Hùng lão.
"Hùng lão?"
Hùng lão không biết ông ngây người bao lâu, mãi đến khi nghe thấy thanh âm Tống Nghiên mới hồi phục lại tinh thần, không dám tin tưởng quay đầu lại, bởi vì quá mức khiếp sợ nên cái cổ đang xoay vô cùng chậm chập, hơn nữa còn phát ra tiếng "Kèn kẹt" không mấy tươi vui.
Nhưng trước mắt Hùng lão không quản được nhiều như vậy, chỉ vô cùng chấn động đến mức biến đổi giọng nói: "Điện hạ, ngài, Yêu Vương chi lực của ngài! Thật sự......"
Ông không tiếp tục nói nữa, nhưng vẻ mặt kinh hỉ cùng giọng nói run rẩy đã chứng minh được tất cả.
Mặc dù đã sớm có dự liệu, nhưng giờ phút này Tống Nghiên cũng vui vẻ không thôi, mặt mày giãn ra cười khanh khách: "Tôi không cảm giác sai đi!"
Hùng lão kích động đến mức nước mắt ứa ra: "Điện hạ quả nhiên là thiên tuyển chi tử! Tốc độ tu luyện thế nhưng nhanh như vậy, lão phu sống gần vạn năm quả thực chưa từng thấy qua! Không chỉ có là khuôn mặt thiên tài, lãnh đạo thiên tài, vẫn là tu luyện thiên tài!"
Đương nhiên chính ông cũng cảm thấy mình vô cùng khôn ngoan, chẳng những đốc thúc được điện hạ tu luyện, còn chiếm cứ lấy thời gian của điện hạ, khiến cho đại ma vương không có cơ hội sáp tới!
Đang vô cùng đắc ý, lại thấy Tống Nghiên ngượng ngùng gãi đầu: "Không có không có, tôi khi nào là một thiên tài chứ, chính là soạn ra một bộ, ừm, phương pháp đặc biệt...... Mà thôi."
Đôi mắt Hùng gia càng sáng hơn: "Trời ạ, điện hạ thế nhưng còn soạn ra được phương pháp đặc biệt? Không có gì lạ, không có gì lạ hết!"
"Khó trách thời gian biến hình của điện hạ lại sớm hơn nửa năm so với dự kiện, lúc trước chúng tôi nghĩ như thế nào cũng không ra, thì ra là nhờ phương pháp tu luyện tự nghĩ ra của điện hạ nha!"
"Lão phu sai rồi, hai từ "thiên tài" hèn mọn là sao xứng với điện hạ được chứ! Ngài quả thực chính là huyền thoại, là một tồn tại khiến vạn yêu phát điên, là Thiên Đạo hoàn mỹ của thần linh ban cho Yêu tộc, là kỳ tích vĩ đại nhất thế giới!"
Tống Nghiên: QAQ
"Không phải, tôi chỉ là ——"
...... Chỉ là chạy, chạy nhiều hơn ngày thường mà thôi.
Về chuyện này, cậu hoàn toàn không biết nên mở miệng như thế nào, "Chỉ là" hơn nửa ngày cũng không có mặt mũi để tiếp tục nói.
Nhưng Hùng lão đã kích động sắp biến hình, hận không thể cầm một chiếc loa thật to hét lên trên app chúng yêu, thuận tiện kèm thêm 100 trang tung hô phấp phới......
Nếu thật sự đem chuyện này công bố ra ngoài, như vậy đâu chỉ là là 100 trang tung hô thôi đâu, mỗi con yêu trong toàn Yêu tộc sẽ viết thêm 100 trang nữa đó!
Tống Nghiên não bổ ra cảnh tượng đồ sộ sợ tới mức run lập cập, nhanh chóng lớn tiếng làm sáng to: "Là bởi vì Lục Trăn!"
Sau khi hét lên mấy chỉ, Tống Nghiên liền nhẹ nhàng thở ra.
Yêu tộc không thích Lục Trăn như vậy, nếu như biết nội tình, hẳn là sẽ đối với anh ấy tốt hơn một chút di?
Chính là cảm thấy có chút xấu hổ nha.
Sau năm phút đồng hồ.
Đôi mắt Hùng lão càng thêm dại ra: "Cái gì, ngài, ngài là nói......"
Hai mắt ông vô thần đứng ở tại chỗ, đại khái là do đả kích quá lớn, trực tiếp đặt mông ngồi xuống đất.
"Này Hùng lão!" Tống Nghiên vội vàng ngồi xổm xuống dìu ông lên, chiếc áo thun cổ tròn bên trong bị tuột xuống.
Hùng gia vừa nhấc mắt liền nhìn thấy mấy dấu đỏ chói mắt trên chiếc cổ trắng nõn của tiểu yêu vương, tức khắc sét đánh giữa trời quang.
Ông cắn chặt răng, không nỡ nhìn thẳng mà quay đầu đi.
Quá cầm thú!!!
Hơn nửa ngày mới lệ rơi đầy mặt nói: "Điện hạ ơi! Ngài vì Yêu tộc, hy sinh quá lớn rồi!"
Tống Nghiên hoàn toàn không ủng hộ cách nói này, cậu rối rắm một lát, cuối cùng đỏ mặt nhỏ giọng cãi lại: "Thật sự không phải hy sinh gì đâu...... À, kỳ thật, còn rất sảng khoái."
Hùng gia: "............"
-
Cảnh Dư gần nhất quả thực sống một ngày bằng một năm.
Tính sơ sơ, đã có 3 tháng lẻ 3 ngày 10 giờ 5 phút lẻ 7 giây chưa gặp qua Yêu Vương điện hạ rồi.
Lẻ 8 giây, lẻ 9 giây, 10 giây......
Cảnh Dư mặt vô biểu tình mà nhìn đồng hồ, chua xót ghi lại những ngày buồn khi hắn rời khỏi Tống Nghiên.
Hắn lật qua lật lại lịch trình, thân hình lười nhác lập tức banh thẳng lên—— thứ bảy tuần sau đoàn phim Linh Thạch Tình Duyên được mời tham dự ghi hình chương trình《 hạnh phúc trăm phần trăm 》, đến lúc đó là có thể nhìn thấy điện hạ rồi.
Đôi mắt thỏ của Cảnh Dư như tro tàn lập tức sáng lên, nhưng rất mau lại ảm đạm.
Hazz, còn tới sáu ngày nữa.
Quá khổ sở.
Hắn đánh dấu cái ngày đó bằng một dấu đỏ tràn ngập tình yêu, rồi sau đó ngồi trước máy tính, đem đoạn video trân quý xe đi xem lại thật nhiều lần.
Tiểu trợ lý tiến vào báo cáo công việc, gõ cửa, thời điểm vào nhà, sửng sốt một chút rồi sau đó thở dài một hơi.
Cảnh ca...... Không cứu được nữa rồi.
Chỉ bằng cái biểu tình u mê đến mức tận cùng của hiện tại, cô nhắm mắt lại cũng biết hắn là đang xem lại video của Tống Nghiên!!!
Nói thực ra, thời điểm ban đầu có còn lén lút tìm đồng nhân văn của cp ngôn ngữ để xem, sau khi đọc một vài chương, cô không thể không bấm vào dấu X.
Trong đồng nhân văn, hình tượng Cảnh ca của cô là một tổng tài bá đạo vinh quang hốc hách, đối lập với cảnh tượng Cảnh ca u mê trước mặt, chênh lệch phải nói là quá nhiều rồi......
Phải làm việc với một ông chủ u mê theo đuổi thần tượng như vậy, nội tâm tiểu trợ lý thật sự hỏng mất rồi, may mà người hỏng mất không chỉ có một mình cô, còn có...... Trợ lý của Dụ ảnh đế, trợ lý của Lôi thiếu gia......
Vì thế ba tiểu trợ lý bí mật lập một cái group......
Ting một tiếng, WeChat vang lên.
Tiểu trợ lý vội vàng lấy lại tinh thần: "Ca, WeChat của anh."
Cảnh Dư không kiên nhẫn vẫy vẫy tay: "WeChat cái gì, không thấy tôi đang bận sao?"
Tiểu trợ lý liếc nhìn màn hình, yên lặng phun ra khẩu huyết.
Cái video này đã xem tới 800 lần rồi, giờ còn xem đâu!!
...... Ngài cũng thật là bận rộn nha, ha hả.
Đang phun tào, điện thoại của Cảnh Dư rung lên như muốn nổ tung, liên tiếp vang lên, hắn xụ mặt, lưu luyến không rời ấn nút tạm dừng, bực bội: "Thôi đưa đây tôi nhìn xem."
Tiểu trợ lý vội vàng tiến lên một bước, đưa cho hắn.
Cảnh Dư lười biếng nhận lấy điện thoại.
Là cái group của hắn cùng hồ ly, còn có hai lão hổ kia.
Bốn con yêu ở trong nhóm mỗi ngày, hoặc nói chuyện những tưởng niệm đối với điện hạ, hoặc là khoe sốt thịt bò, hoặc là so sánh những bức ảnh trân quý của điện hạ......
Không có gì để xem.
Trong lòng Cảnh Dư nhớ thương nhan sắc thịnh thế của bé con Nghiên Nghiên trong video, ngón tay vuốt một cái không chút để ý mở ra tin tức nhóm.
Lôi không biết xấu hổ tâm cơ hổ: 【 trời ơi!! Đừng trách anh em không nhắc nhở mấy người nha! Mau mở Weibo ra đi!! 】
Lôi không biết xấu hổ tâm cơ hổ: 【 mau mau mau!! Có kinh hỉ lớn! Trời ạ, tôi muốn hôn mê luôn rồi! 】
Đại hổ: 【? 】
Con cáo chết tiệt: 【? 】
Cảnh Dư cũng chuẩn bị gửi qua một dấu "?", không nghĩ tới trên màn hình đột nhiên bắn ra:
Con cáo chết tiệt: 【! 】
Đại hổ: 【!! 】
Con cáo chết tiệt: 【!!! 】
......
Thần sắc Cảnh Dư nghiêm lại, nhanh chóng mở Weibo ra, ngón tay mơ hồ chỉ còn một đạo tàn ảnh.
Qua hai giây, một giọng nói trong sáng dễ nghe truyền ra từ điện thoại của Cảnh Dư: "Xin chào tất cả mọi người, tôi là Tống Nghiên......"
Cùng lúc đó, điện thoại của tiểu trợ lý cũng điên cuồng vang lên.
【 tình huống ra sao rồi? Dụ ảnh đế nhà tôi xem video tự giới thiệu của Tống...... Xem đến điên rồi! 】
【 có phải là đoạn video Tống Nghiên mới đăng kia không? Tám giây đó? Thật không dám dấu diếm, Lôi thiếu gia nhà tôi, cũng điên rồi! 】
Tiểu trợ lý:?
Video mà các cô nói, không phải là cái đoạn mà Cảnh ca hiện tại đang xem đi?
Cô yên lặng ngẩng đầu, vừa vặn nhìn Cảnh thiên vương kích động đến hai mắt đỏ bừng, đầu ngón tay run rẩy như thể bị Parkinson.......
Tiểu trợ lý: "......"
*Parkinson: Là một căn bệnh do thoái hóa hệ thần kinh gây ra, biểu hiện là cử động chậm chạp, run và rối loạn về thăng bằng.
--------------------------------------------------------
Hôm qua bận việc không làm, hôm nay bù lại nha.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook