Tống Nghiên nằm úp sấp trên thảm, móng vuốt nắm lấy một quả bóng huỳnh quang, kéo kéo đẩy đẩy Tiểu Cầu Cầu.

Cậu hiện tại cảm thấy vô cùng may mắn, mình lại lại lại...... Biến thành chó!

Không lâu trước đây trong phòng tắm, cậu bị hôn tới mức hai chân nhuyễn ra, đầu áo choáng váng, may mà có Lục Trăn dùng sức nắm chặt tay của cậu, bóp eo cậu, mới khiến cho cậu có điểm tựa, không theo vách tường trượt xuống.

Nếu như cậu không biến thành chó, vậy kế tiếp......

A a a không thể suy nghĩ!

Cục bông trắng thảm thương thẹn quá thành giận múa may móng vuốt, đập bang bang vào Tiểu Cầu Cầu.

Quả cầu mạnh mẽ lăn ra thật xa.

Tống Nghiên thở dài, bước chân ngắn nhỏ chạy tới nhặt, mới vừa đuổi theo, liền nghe cửa phòng tắm cọt kẹt một tiếng, ánh mắt chiếu tới chỗ ánh huỳnh quang của quả bóng, cùng với đôi chân dài trước quả bóng.

Mẹ ơi, hắn tắm xong rồi!! Hắn ra tới rồi!!

Tống Nghiên cái gì cũng không kịp suy nghĩ nữa, theo bản năng xoay người, nhanh chóng chạy đến cạnh sô pha, trốn vào.

Không đúng không đúng, chỗ này bị thu nhỏ sao?

Sao lại không chen vào được chứ!

Nhanh chóng chạy tìm kiếm nơi khác thôi!

A a a dưới bàn cũng không được, nơi nào nơi nào tốt đâu......

Hay là, bức màn?

Lục Trăn tắm nước lạnh, rốt cuộc dễ chịu một chút, mở cửa ra liền nhìn thấy cục bông trắng đang vui vẻ đuổi theo quả bóng, nhưng khi cách hắn chưa tới một mét thì đột nhiên dừng lại.

Rồi sau đó quay người, bốn cái chân nhỏ dùng sức giẫm đạp, nhanh chóng chui vào khe hở giữa hai ghế sô pha, đầu thì lọt vào, nhưng cái mông tròn vo làm cách nào cũng không lọt được.

Cậu gấp đến độ móng vuốt nhỏ bay nhảy lung tung, bờ mông xoay trái xoay phải, cái đuôi tuyết trắng nhếch lên......

Ước chừng là ý thức được điểm này, cục bông trắng quyết đoán nhảy hai ba bước xuống dưới bàn, cái đầu loạng choạng nhìn mọi nơi xung quanh một cái chớp mắt, chui vào phía dưới bức màn.

Móng vuốt vén bức màn lên, cúi đầu, cơ thể nhỏ bé mũm mĩm bước lên sàn gạch, thuận theo chiều kim đồng hồ nhanh chóng xoay hai vòng, sau đó liền bất động.

Đây là, cảm thấy mình đã trốn kỹ rồi đi?

Ánh mắt Lục Trăn thong thả nhìn xuống, tầm mắt nhìn chằm chằm hai giây vào cái bọc nhỏ phía dưới tấm màn, cùng với cái đuôi nhỏ xuyên qua khe hở giữa rèm cửa và nền nhà.

Cúi thấp đầu, đuôi mắt không nhịn được mà phiếm ra một tia đạm cười.

Ngồi xổm xuống, nhặt quả bóng lên, không chút để ý ném lên trên không trung, vững vàng tiếp được.

Cầm lấy máy sấy tóc cắm điện vào, lười biếng dựa vào sô pha, nghiêng thân lại, duỗi tay xốc lên một góc bức màn, chuẩn xác không sai mà moi lấy bánh bao nhỏ đang ôm chặt mông mình.

Năm ngón tay cảnh cáo dường như thu lại, "Ngoan nào, đừng lộn xộn, sấy khô lông rồi lại chơi."

Tống Nghiên bị một bàn tay của hắn chế trụ, cố tính giãy giụa một cách tượng trưng, không có kết quả.

Vì thế dứt khoát từ bỏ giãy giụa, nhận mệnh nằm yên, để hắn sấy.

Cơn gió ấm áp từ máy sấy thổi lên người, Tống Nghiên thoải mái nheo lại mắt, đương nhiên...... Nếu không có cái bàn tay to trên người cậu lay tới lay lui, sẽ càng dễ chịu hơn một chút.

Cậu rút lại móng vuốt ra sau, toàn bộ cơ thể nhỏ lặng lẽ lui về nửa bước.

Giây tiếp theo, cái chân nhỏ lại bị người ta túm chặt, kéo về chỗ cũ.

Ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ hai cái trên đầu cậu, ngữ khí nhàn nhạt nói: "Chạy cái gì?"

Tống Nghiên ngừng giãy giụa, trừng đôi mắt chó đen lúng liếng, lên án nói: "Ngao ~!"

—— ai cho anh làm như thế!

Ngón tay phải của Lục Trăn di chuyển lên trên, sờ đến chỗ công tắc, ấn xuống, âm thanh tiếng gió: "Không phải em dụ dỗ tôi trước sao?"

Tống Nghiên nóng nảy: "Ngao ngao!!"

—— tôi không phải tôi không có! Lúc đó tôi không phải là chó sao!

"Ồ. Vậy em bây giờ," Lục Trăn ngã lưng lên ghế sô pha, ngón tay hơi cong, vuốt vuốt ve ve vào cái tai lông lông hồng hồng, "Có muốn liếm nữa không?"

Tống Nghiên: "......"

Cậu vừa thẹn vừa tức, lỗ tai bị hắn xoa xoa tới nóng hổi, xoay người muốn chạy trốn, mới vừa rúc cái đầu lại tránh đi, liền bị nắm cái đuôi xách tới.

Lục Trăn đem bánh bao nhỏ đặt ổn thỏa trên đùi mình, buông cái đuôi cậu ra, cầm lấy quần áo cho chó ở bên cạnh: "Duỗi tay, mặc quần áo."

Lúc này Tống Nghiên không giãy giụa nữa, ngoan ngoãn nâng lên móng vuốt nhỏ, mặc hắn mặc quần áo cho mình.

Bàn tay nam nhân vừa to vừa ấm, hai cái tay vòng qua người cậu, thong thả ung dung cài nút áo lại.

Tống Nghiên có chút thẹn thùng quay đầu đi, thẹn thùng một lát, lại cảm giác nơi nào có chút không đúng.

Ống tay áo hình như, có chút chật nha.

Không chỉ là ống tay áo chật, nơi nào cũng chật hết.

Tống Nghiên cúi đầu nhìn, cái bụng tròn vo được gài nút bị phồng lên giống như cây giò buộc lạt chặt tay......

Lỗ mũi Lục Trăn tràn ra một tiếng cười nhẹ: "Mập lên?"

Tống Nghiên: "......"

Ai mập lên chứ!

Đây là hắn lớn lên nha, toàn bộ thân chó lớn lên một vòng không tốt sao!

Là do quần áo trước đây quá nhỏ ~!

Cậu đạp lên đùi Lục Trăn, không phục mà ngao ngao hai tiếng.

Người nọ không để ý đến cậu, chỉ chuyên chú gài nút lại, "Thôi nào."

Tống Nghiên dẫm lên chân hắn, dịch dịch hai bước vào vòng tay hắn, không chú ý một cái, đệm thịt dẫm...... Oai, vừa lúc dẫm lên......

Cục bông trắng chậm rãi cúi đầu, nhìn thoáng qua cái nơi bị cậu dẫm lên, giống như bị lửa thiêu đốt, mạnh mẽ rút móng vuốt lên.

Bịch một tiếng.

Rớt xuống đất rồi.

"Ngao ô ——"

......

Mặc dù đã biến thành một con chó, nhưng Tống Nghiên vẫn còn nhớ thương Tân Bạch Nương Tử Truyền Kỳ vào buổi sáng, sau khi Lục Trăn mở ra, liền nằm úp sấp trên sô pha say sưa xem ngon lành.

Xem một chút, thừa lúc Lục Trăn đứng dậy, móng vuốt móc móc hai lần, lấy cái miếng chocolate giấu dưới bụng ra, gian nan lột ra lớp vỏ bọc đường bên ngoài.

Đang vui sướng híp mắt bỏ viên chocolate vào trong miệng, đột nhiên trong tay trống trơn.

Tống Nghiên mờ mịt mở mắt ra, vừa ngẩng đầu lên lên liền nhìn thấy vẻ mặt vô biểu tình của Lục Trăn đang nhìn mình, đồng thời ở ngay trước mặt cậu, đem viên chocolate mà cậu hao tổn tâm cơ lột ra ném vào trong miệng, thong thả ung dung rút hai tờ giấy, xoa xoa ngón tay: "Cảm ơn."

Tống Nghiên: "............"

Tức muốn khóc!!!

Cậu ngoan cố quyết định không bao giờ để ý đến Lục Trăn.

Mới vừa đưa ra quyết định này chưa đến 0.01 giây, liền ngửi được một hương vị thơm ngào ngạt.

Cậu nuốt nuốt nước miếng, đôi mắt lặng lẽ mở thành một cái khe nhìn về phía cái đĩa nhỏ trên tay Lục Trăn.

A a a là thịt sườn kho tàu!

Lục Trăn nén cười, đẩy cái đĩa tới trước mặt cậu, rồi lại rót một ly sữa đặt ở bên cạnh: "Ăn cái này."

Tống Nghiên rối rắm một lát, quyết đoán vùi đầu ăn.

Chà chà, thật thơm nha!

Tay nghề của Lục Trăn càng ngày càng tiến bộ!

Một bên đắc ý mà ăn, một bên ngẩng đầu lên xem TV.

Trên màn hình, vẫn như cũ đang chiếu Tân Bạch Nương Tử Truyền Kỳ, vừa lúc đến tập bảy —— Bạch Tố Trinh vô tình uống phải rượu hùng hoàng, hiện nguyên hình dọa đến Hứa Quan Nhân.

Tống Nghiên bị sặc ho khan hai tiếng.

Thì ra...... Hiện nguyên hình...... Sẽ dọa đến người khác sao?

Cậu nhìn móng vuốt lông xù xù của mình, đột nhiên có chút uể oải, cũng có chút thấp thỏm.

Tuy rằng trên mặt Lục Trăn không nhìn ra cái gì bất thường, nhưng trong lòng sẽ không cảm thấy sợ hãi chứ, cảm thấy......

Tống Nghiên nghĩ như vậy, hai lỗ tai liền rũ xuống một chút, còn chưa có gục xuống, lỗ mềm oặt liền bị Lục Trăn câu lên, thanh âm thực đạm, "Nghĩ bậy nghĩ bạ cái gì đó?"

Hả?

Phần thịt chỗ cằm bị hai ngón tay bóp chặt, nâng đầu của cục bông trắng lên, đối diện với tầm mắt của Lục Trăn.

Người nọ nhìn chằm chằm vào cậu, chậm rãi nói, "Tôi nói rồi, tôi rất thích."

......

Vào ban đêm, Lục Trăn dùng hành động thực tế chứng minh hắn thật sự...... Thật sự rất thích.

Trước khi ngủ, hắn trực tiếp đem quả cầu nhỏ ôm lên giường mình!

Một cái giường, hai cái chăn.

Tống Nghiên thò đầu mình ra từ trong chăn, nhìn Lục Trăn một cái.

Dựa theo kinh nghiệm hai lần trước, hẳn là muộn nhất vào sáng mai cậu sẽ biến lại thành người.

Nhớ tới buổi sáng ngày hôm ấy, bộ dáng mới vừa tỉnh lại ở trên giường, cổ họng Lục Trăn lăn lên lăn xuống mấy lần.

Vươn hai đầu ngón tay, đem cái đầu nhỏ của cục bông trắng nhét vào, thuận tay đắp kín mít cho cậu.

Thấy bánh bao nhỏ không an phận mà lộn xộn, mặt Lục Trăn siết chặt, tiếng nói hơi trầm xuống: "Đắp kín."

Dừng lại, thanh âm mở miệng mang theo một chút khàn khàn, "Nếu không thì sáng mai em phải chịu đau khổ."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương