Toàn Thế Giới Đều Vì Ta Mà Tranh Giành Tình Cảm
-
Chương 63
Nói thật, hiện tại Tống Nghiên đã bình tĩnh lại rồi.
Dù sao thì mấy ngày này, ở trước mặt Lục Trăn thì sự xấu hổ của cậu cũng đã quăng cho chó ăn rồi.
Cũng đã được xi tiểu, còn mấu chốt gì mà không thể vượt qua được nữa chứ?
Cậu bình tĩnh xốc chăn lên, bình tĩnh bò dậy trên giường của Lục Trăn, đang chuẩn bị bình tĩnh chạy tới phòng mình mặc quần áo, cổ tay lại bị một lực đạo mạnh mẽ chế trụ, dùng sức túm một cái, kéo cả người cậu ngã nhào trên giường.
Cổ tay bị kéo lên cao giơ qua khỏi đỉnh đầu, gắt gao bị đè chặt trên tấm trải giường mềm mại.
Nam nhân nghiêng người, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng khi mới vừa ngủ dậy cách lớp áo ngủ mỏng manh, không thể tránh được mà truyền vào người cậu, hô hấp nóng bỏng từ người hắn lướt qua bên tai cậu.
Tống Nghiên khẽ run rẩy, giương mắt lên đối diện với một đôi mắt tối đen nghìn nghịt, hốc mắt phiếm màu đỏ tươi.
Lục Trăn vành mắt đỏ rực, đưa tay lên, khớp xương đốt ngón tay thon dài rõ ràng cọ qua má, như có như không mà lướt qua lỗ tai.
Tống Nghiên có chút khẩn trương mà không giải thích được, cậu nắm chặt khăn trải giường, vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm Lục Trăn, bả vai lại đột nhiên ấm áp, ngay sau đó, cánh tay nam nhân vung lên, chiếc chăn mềm mại lập tức phủ lên người cậu.
Giây tiếp theo, cậu bị bọc thành một chiếc bánh chưng mập mập tròn tròn.
Chỉ chừa cái đầu nhỏ lộ ra bên ngoài.
Thì ra là muốn phủ chăn cho cậu nha.
Trong lòng Tống Nghiên âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lục Trăn siết chắt xương hàm, đứng dậy, quay đầu lại rũ mắt liếc nhìn cậu một csi.
Hầu kết hơi hơi lăn lộn.
Hắn quay lại và bước ra ngoài một lần nữa, bước chân có vẻ nhanh hơn so với ngày thường, lát sau, ném vào một bộ quần áo rồi dừng lại.
Giọng nói vô cùng khan khan đến mức không lên tiếng, "Mặc xong xuôi rồi đi ra."
Vốn dĩ Tống Nghiên thật sự rất bình tĩnh, nhưng bởi vì Lục Trăn như vậy, cậu vô cùng bối rối cùng xấu hổ mà không thể giải thích được.
Mặc quần áo xong xuôi, thời điểm sửa sang lại chăn nệm, thấy do sự khẩn trương của cậu mà khăn trải giường bị nhăn nhúm, hắn càng cảm thấy xấu hổ......
Nhanh chóng ra ngoài gọi điện thoại cho Võ ca.
Trước khi ra ngoài, Tống Nghiên không nhịn được mà quay đầu nhìn lại.
Lục Trăn đang thả lỏng dựa vào gường, ngửa đầu, uống từng ngụm từng ngụm nước.
Đường cong cổ lạnh thấu xương mà hữu lực, mấy cái gân xanh nhàn nhạt kéo dài đến xương quai xanh, hầu kết trượt lên trượt xuống.
Hắn quay đầu, đối diện với ánh mắt của Tống Nghiên.
Ánh mắt vừa đen vừa trầm thấp.
Lòng Tống Nghiên không kiểm soát được mà nhảy dựng lên một chút, may mắn thay, cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, cậu thở phào nhẹ nhõm, cứ như đang trốn chạy mà phóng về hướng thang máy.
Đầu tiên là cùng với Võ ca giải thích tình huống của Tống Nghiên với ông chủ mới, sau đó cùng hắc đi đến tổng công ty ký kết hợp đồng một lần nữa.
Dọc theo đường đi, bắt đầu điên cuồng phun tào: "Tống Nghiên, cậu không biết đâu! Những người trong tổng công ty đó, chính là không giống nhau, người nào cũng vểnh mũi lên trời. Đại ca bảo an, lông mày nằm gang, hung thần ác sát, lần trước anh tới đó bị dọa thiếu chút nữa đái ra quần, em gái ở quầy tiếp tân cũng vậy, nha nha nha, đôi mắt hận không thể hướng lên trời, ngay cả bác gái quét rác cũng......"
Lời còn chưa nói xong, liền ra tới xe.
Võ ca thở dài: "Tóm lại, cần chuẩn bị tâm lý, ngàn vạn đừng cùng những người đó chấp nhất."
Tống Nghiên ngoan ngoãn gật đầu: "Yên tâm đi, Võ ca."
Võ ca yên lòng, mở cửa xe.
-
Giờ phút này, ngôi sao truyền thông trong đại sảnh, đại ca bảo an điên cuồng phun tào, em gái quầy tiếp tân mồm năm miệng mười mà thảo luận bát quái đặc sắc của ngày hôm nay.
"Hôm nay là ngày gì? Tại sao các thành viên cao cấp của đội thực thi pháp luật đều đến công ty mình vậy!"
"Chúa ơi, từ trước tớ giờ tôi chưa nhìn thấy nhiều đại yêu có tu vi nghìn năm như vậy đâu, sợ tới mức chân tôi đều mềm nhũn."
"Tôi cũng vậy, cũng may bọ ngựa tôi đây chân tốt, nếu không hôm nay đã không biết giấu mặt vào đâu rồi."
"Nhậm đội trưởng thật đẹp trai nha a a a!!!! Mẹ tôi muốn tôi sinh con báo con cho hắn nè!"
"Các ngươi nói xem, nhóm cao tầng đến công ty chúng ta làm gì chứ? Có phải Yêu tộc chúng ta phát sinh đại sự gì hay không?"
Dì lao công đỡ lão eo từ bên cạnh đi tới, hừ lạnh một tiếng: "Yêu tộc phát sinh đại sự gì thì tôi không biết, tôi chỉ biết Hoàng lão bản đem văn phòng tốt nhất trong công ty đưa cho Tống Nghiên, bọn người chúng tôi đây phải dọn dẹp mấy ngày trời mới khiến Hoàng tổng miễn cưỡng vừa lòng, thiếu chút nữa là đem cái eo già này vặn gãy rồi."
Đôi mắt của nhân viên lễ tân dột nhiên mở to: "Tống Nghiên? Có phải cái người được thảo luận trên app hay không? Hay là ai khác?"
Dì lao công trợn trắng mắt: "Còn có thể là Tống Nghiên nào nữa chứ? Lúc ấy mọi người còn suy đoán hắn là con ngoài giá thú của Nhậm đội trưởng, tôi còn không tin đâu, à, lúc này xem ra là tám chín phần mười! Bằng không Hoàng tổng của chúng ta nịnh bợ thành như vậy? Các người không biết đâu, hắn nghe nói Tống Nghiên hôm nay tới đây, cái mặt già kia cười như muốn nở hoa rồi!"
"Không thể nào!"
"Không có đạo đức!"
"Trời ạ, Yêu tộc có độc rồi!"
"Tống Nghiên hôm nay muốn tới công ty chúng ta? Chá chà, tôi hận nhất là cái loại yêu đi cửa sau này, nếu tới đây, vậy đừng trách chúng ta ỷ thế hiếp người!"
"Đúng vậy, hôm nay sẽ khiến cho hắn đẹp mặt!"
"Cho hắn nếm thử quyền bọ ngựa lợi hại của tôi!"
Người bảo an với khuôn mặt chữ điền đang muốn tham gia chung mối thù thì đột nhiên cái bụng quặng đau, hắn che che bụng: "Ai da, tôi đi WC trước đã, về rồi nói tiếp!"
Dứt lời rồi phóng đi một cái vèo.
Dù thiếu một người, nhóm người vẫn thảo luận đến khí thế ngất trời.
Chính là đang người một lời tôi một lời mà căm giận, dì lao công đột nhiên kéo kéo ống tay áo hai người bên cạnh, thanh âm trầm xuống: "Tới rồi, chuẩn bị sẵn sàng."
Hai con yêu đột nhiên rùng mình, theo ánh mắt của cô nhìn qua.
Quả nhiên, sau cánh cửa tự dộng đang đóng, hai thân ảnh cách đó không xa thong thả tới gần.
Một người trong đó đúng là Tống Nghiên.
Lũ yêu đồng thời nghiêm nghị sắc mặt, lại trao đổi ánh mắt cho nhau nhất định phải được, rồi lần nữa nhìn chằm chằm hướng mục tiêu nhân vật.
Trước đài tiểu thư siết chặt folder, mắt lộ ra hung quang.
Dì lao công nhe răng, bí mật cầm xô nước tẩy nhà vệ sinh trên tay.
Đại ca bảo an cười dữ tợn, hoạt động một chút đôi chân bọ ngựa mà hắn tự hào.
Sau đó......
Theo thân ảnh của Tống Nghiên gần tới cửa công ty, cánh cửa trong suốt tự động thong thả mở ra.
Ngay sau đó, là kèm theo một mùi thơm lạ lùng khiến người ta say mê, nồng đậm linh khí ập vào mặt.
Cô gái lễ tân đập bang tài liệu, rồi rớt trên mặt đất......
Thùng nước của dì lao công vang lên một tiếng thật lớn mà rớt xuống đất, nước tẩy nhà vệ sinh cũng bắn lên người......
Cặp chân bọ ngựa của đại ca bảo an cũng kích động mà run lên......
Chúng yêu hoàn toàn không cảm giác được có cái gì không đúng, chỉ si mê hít lấy hít để nguồn linh khí nồng đậm khiến mọi người không nhịn được mà rơi nước mắt, rồi sau đó vẻ mặt thành kính mà nhìn về phía thiếu niên tuyệt mỹ đang lóe lên hào quang hợp kim titan kia.
Cô gái quầy lễ tân hồi phục tinh thần trước nhất, đôi môi nhất thời sinh ra một nụ cười vui vẻ, thật cẩn thận hỏi: "Xin, xin chào, xin hỏi tìm ai?"
Dì lao công vội vàng móc ra một cây lau nhà, một bên lau đi vệt nước dưới sàn, một bên thầm nghĩ: "Ai nha cẩn thận dưới chân, ngàn vạn đừng trượt chân nha!"
Đại ca bảo an run rẩy đôi chân, nhiệt tình đưa hai người bọn họ đến thang máy......
Mấy người đem thang máy vây chặt như nêm cối, đôi mắt trông mong mà nhìn thiếu niên trong thang máy, vẻ mặt mang tươi cười si mê, mắt lộ ra thần sắc kính ngưỡng.
Võ ca:???
Không đúng!
Rõ ràng lúc trước hắn tới đây, cái nhóm người này lúc nào cũng vểnh mũi lên trời, lúc này bị làm sao vậy??
Nhìn cửa thang máy thong thả khép lại, chúng yêu đứng bên ngoài thật lâu sau mới hồi phục lại tinh thần, mọi người trầm mặt hút nguồn linh khí trân quý còn sót lại.
Rồi sau đó, bắt đầu một màn thảo luận kịch liệt mới.
"Trời ạ, các người có cảm nhận được không? Cái thời điểm mà Tống Nghiên mới vừa đi tới đó! Sự rung động đó ~~~~~ linh khí của đất trời mà!"
"Cảm, cảm nhận được! Linh khí quá dư thừa, xưa, xưa nay chưa từng có cảm giác!"
"Mẹ ơi con muốn khóc!"
"Ô ô ô đời này của tôi chưa từng trải qua trải nghiệm này bao giờ đâu......"
Bảo an khuôn mặt chữ điền sau khi đi vệ sinh xong thì quay lại gia nhập cuộc nói chuyện với mọi người: "Các ngươi đang nói cái gì vậy?"
Hắn chẳng qua chi đi vài phút mà thôi, sao có cảm giác tách rời khỏi xã hội vậy ta?
Chúng yêu tạo biểu tượng trái tim: "Tống Nghiên!!"
Mặt chữ điền bắt đầu vén tay áo, hung thần ác sát mà nhướng mi: "Tống Nghiên? Ở đâu? Nhìn ta đây ——"
Lời còn chưa dứt, sọ não đã bị người ta hung hăng gõ xuống: "Phi! Nhìn cái gì mà nhìn? Muốn nhìn Tống Nghiên, đến xếp hàng! Đi đi đi, xếp phía sau ta này."
Mặt chữ điền chậm rãi hiện ra một dấu:?
Hắn còn nghi hoặc bên trong, mấy con yêu còn lại tiếp tục hưng phấn mà thảo luận:
"A a a Nghiên Nghiên quá đáng yêu!"
"Đúng đúng đúng, lớn lên thật đáng yêu, tư thế đi đường đáng yêu, cười rộ lên cũng đáng yêu, ngay cả thở cũng thật đáng yêu nha!"
"......"
Mặt chữ điền càng nghi hoặc: "Các ngươi là đang nói tới Tống Nghiên có quan hệ ngầm kia??"
Chúng yêu hung hổ quay đầu lại, liếc hắn cứ như xẻo thịt một cái:
"Cái gì mà quan hệ ngầm! Sao có thể là quan hệ ngầm được!"
"Đúng vậy, con mắt nào của ngươi thấy đó!"
"A, bịa đặt thì bị phạt 500 cộng thêm bị đánh một trận tới hiện nguyên hình!"
Đồng tâm hiệp lực diss xong mặt chữ điền, thành công giữ gìn danh dự cho Tống Nghiên, mọi người lại cùng nhau lâm vào hồi ức ngọt ngào.
Mặt chữ điền:...... Ta là ai? Ta ở đâu? Đã xảy ra cái gì?
Hắn có chút mờ mịt, "...... Không phải, không phải ngươi muốn cho hắn thưởng thức cú đá bọ ngựa sao? Không phải ngươi muốn giáo huấn hắn thật tốt sao? Còn có ngươi......"
Chúng yêu mặt không đổi sắc:
"Chúng ta khi nào nói qua cái loại này táng tận lương tâm này?"
"Khẳng định ngươi nhớ lầm."
"Đúng vậy, nhớ lầm! Ký ức cá vàng đúng là không đáng tin cậy!"
Mọi người trăm miệng một lời: "Đúng! Không đáng tin cậy!"
Cá vàng mặt chữ điền:???
......
Trong thang máy.
Tống Nghiên ngoan ngoãn đứng một bên.
Võ ca ở bên cạnh tiếp tục nhắc nhở: "Chờ lát nữa nhìn thấy Hoàng tổng nhớ lanh lợi một chút! Mặc dù Hoàng tổng có chút lạnh lùng, nhưng vẫn là người tương đối phúc hậu, bản hợp đồng mới của cậu đã được luật sư xem qua, thật là phúc hậu nha!"
Bất quá, cũng rất lạnh lùng nha.
Lần trước hắn tới đây, miệng lưỡi lưu loát nói năng nửa tiếng trời, toàn bộ hành trình Hoàng tổng đều giữ một khuôn mặt lạnh, tổng cộng chỉ phun ra một chữ: "Được."
Sau đó, liền không có sau đó......
Đang nghĩ ngợi, thanh âm ting một tiếng vang lên, cửa thang máy thong thả mở ra.
Võ ca nhấc chân, chuẩn bị đi ra ngoài, ngẩng đầu liền nhìn thấy một gương mặt tươi cười phóng đại.
Đây là, Hoàng tổng??
Võ ca xoa xoa mắt.
Ừ, là Hoàng tổng không sai.
Nhưng ai có thể nói cho hắn biết, vì sao hôm nay Hoàng tổng cười đến mức —— vui vẻ???
Sự cao lãnh đâu!
Võ ca căng da đầu, nở một nụ cười kinh doanh: "Hoàng tổng, chào ngài chào ngài."
Hoàng tổng dường như hoàn toàn không nghe tới lời chào của hắn, hai mắt tỏa sáng mà nhìn về phía Tống Nghiên, cười đến thập phần nhộn nhạo (si hán).
Trên thực tế, ngoài cửa không chỉ có Hoàng tổng, còn có mười mấy nam nhân tây trang phẳng phiu, ăn diện lộng lẫy, trên mặt cũng mang theo một nụ cười giống đó.
Nhậm giáo sư đứng ở chính giữa nhàn nhạt liếc mắt nhìn mấy người này một cái, trên mặt mọi người rùng mình, nụ cười tức khắc thu liễm đi rất nhiều.
Nhưng vẫn như cũ mà đứng thẳng tắp thành hai hàng, ánh mắt nhiệt liệt mà thành kính, giống như nhóm thần tử đang chờ hoàng đế lâm triều.
Không thể không nói, được một đám nam nhân tây trang oai phong vây quanh, trong lòng Võ ca vẫn là có chút lúng túng.
Hắn lau mồ hôi, theo bản năng khom lưng, run run rẩy rẩy dìu lấy thiếu niên bên cạnh.
Tống Nghiên nhìn Võ ca cong eo, cùng với mu bàn tay duỗi tới trước mặt mình, trầm mặc.
Tư thế này, có chút quen mắt nha.
Võ · thái giám liếm chó· ca: "......"
Dù sao thì mấy ngày này, ở trước mặt Lục Trăn thì sự xấu hổ của cậu cũng đã quăng cho chó ăn rồi.
Cũng đã được xi tiểu, còn mấu chốt gì mà không thể vượt qua được nữa chứ?
Cậu bình tĩnh xốc chăn lên, bình tĩnh bò dậy trên giường của Lục Trăn, đang chuẩn bị bình tĩnh chạy tới phòng mình mặc quần áo, cổ tay lại bị một lực đạo mạnh mẽ chế trụ, dùng sức túm một cái, kéo cả người cậu ngã nhào trên giường.
Cổ tay bị kéo lên cao giơ qua khỏi đỉnh đầu, gắt gao bị đè chặt trên tấm trải giường mềm mại.
Nam nhân nghiêng người, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng khi mới vừa ngủ dậy cách lớp áo ngủ mỏng manh, không thể tránh được mà truyền vào người cậu, hô hấp nóng bỏng từ người hắn lướt qua bên tai cậu.
Tống Nghiên khẽ run rẩy, giương mắt lên đối diện với một đôi mắt tối đen nghìn nghịt, hốc mắt phiếm màu đỏ tươi.
Lục Trăn vành mắt đỏ rực, đưa tay lên, khớp xương đốt ngón tay thon dài rõ ràng cọ qua má, như có như không mà lướt qua lỗ tai.
Tống Nghiên có chút khẩn trương mà không giải thích được, cậu nắm chặt khăn trải giường, vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm Lục Trăn, bả vai lại đột nhiên ấm áp, ngay sau đó, cánh tay nam nhân vung lên, chiếc chăn mềm mại lập tức phủ lên người cậu.
Giây tiếp theo, cậu bị bọc thành một chiếc bánh chưng mập mập tròn tròn.
Chỉ chừa cái đầu nhỏ lộ ra bên ngoài.
Thì ra là muốn phủ chăn cho cậu nha.
Trong lòng Tống Nghiên âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lục Trăn siết chắt xương hàm, đứng dậy, quay đầu lại rũ mắt liếc nhìn cậu một csi.
Hầu kết hơi hơi lăn lộn.
Hắn quay lại và bước ra ngoài một lần nữa, bước chân có vẻ nhanh hơn so với ngày thường, lát sau, ném vào một bộ quần áo rồi dừng lại.
Giọng nói vô cùng khan khan đến mức không lên tiếng, "Mặc xong xuôi rồi đi ra."
Vốn dĩ Tống Nghiên thật sự rất bình tĩnh, nhưng bởi vì Lục Trăn như vậy, cậu vô cùng bối rối cùng xấu hổ mà không thể giải thích được.
Mặc quần áo xong xuôi, thời điểm sửa sang lại chăn nệm, thấy do sự khẩn trương của cậu mà khăn trải giường bị nhăn nhúm, hắn càng cảm thấy xấu hổ......
Nhanh chóng ra ngoài gọi điện thoại cho Võ ca.
Trước khi ra ngoài, Tống Nghiên không nhịn được mà quay đầu nhìn lại.
Lục Trăn đang thả lỏng dựa vào gường, ngửa đầu, uống từng ngụm từng ngụm nước.
Đường cong cổ lạnh thấu xương mà hữu lực, mấy cái gân xanh nhàn nhạt kéo dài đến xương quai xanh, hầu kết trượt lên trượt xuống.
Hắn quay đầu, đối diện với ánh mắt của Tống Nghiên.
Ánh mắt vừa đen vừa trầm thấp.
Lòng Tống Nghiên không kiểm soát được mà nhảy dựng lên một chút, may mắn thay, cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, cậu thở phào nhẹ nhõm, cứ như đang trốn chạy mà phóng về hướng thang máy.
Đầu tiên là cùng với Võ ca giải thích tình huống của Tống Nghiên với ông chủ mới, sau đó cùng hắc đi đến tổng công ty ký kết hợp đồng một lần nữa.
Dọc theo đường đi, bắt đầu điên cuồng phun tào: "Tống Nghiên, cậu không biết đâu! Những người trong tổng công ty đó, chính là không giống nhau, người nào cũng vểnh mũi lên trời. Đại ca bảo an, lông mày nằm gang, hung thần ác sát, lần trước anh tới đó bị dọa thiếu chút nữa đái ra quần, em gái ở quầy tiếp tân cũng vậy, nha nha nha, đôi mắt hận không thể hướng lên trời, ngay cả bác gái quét rác cũng......"
Lời còn chưa nói xong, liền ra tới xe.
Võ ca thở dài: "Tóm lại, cần chuẩn bị tâm lý, ngàn vạn đừng cùng những người đó chấp nhất."
Tống Nghiên ngoan ngoãn gật đầu: "Yên tâm đi, Võ ca."
Võ ca yên lòng, mở cửa xe.
-
Giờ phút này, ngôi sao truyền thông trong đại sảnh, đại ca bảo an điên cuồng phun tào, em gái quầy tiếp tân mồm năm miệng mười mà thảo luận bát quái đặc sắc của ngày hôm nay.
"Hôm nay là ngày gì? Tại sao các thành viên cao cấp của đội thực thi pháp luật đều đến công ty mình vậy!"
"Chúa ơi, từ trước tớ giờ tôi chưa nhìn thấy nhiều đại yêu có tu vi nghìn năm như vậy đâu, sợ tới mức chân tôi đều mềm nhũn."
"Tôi cũng vậy, cũng may bọ ngựa tôi đây chân tốt, nếu không hôm nay đã không biết giấu mặt vào đâu rồi."
"Nhậm đội trưởng thật đẹp trai nha a a a!!!! Mẹ tôi muốn tôi sinh con báo con cho hắn nè!"
"Các ngươi nói xem, nhóm cao tầng đến công ty chúng ta làm gì chứ? Có phải Yêu tộc chúng ta phát sinh đại sự gì hay không?"
Dì lao công đỡ lão eo từ bên cạnh đi tới, hừ lạnh một tiếng: "Yêu tộc phát sinh đại sự gì thì tôi không biết, tôi chỉ biết Hoàng lão bản đem văn phòng tốt nhất trong công ty đưa cho Tống Nghiên, bọn người chúng tôi đây phải dọn dẹp mấy ngày trời mới khiến Hoàng tổng miễn cưỡng vừa lòng, thiếu chút nữa là đem cái eo già này vặn gãy rồi."
Đôi mắt của nhân viên lễ tân dột nhiên mở to: "Tống Nghiên? Có phải cái người được thảo luận trên app hay không? Hay là ai khác?"
Dì lao công trợn trắng mắt: "Còn có thể là Tống Nghiên nào nữa chứ? Lúc ấy mọi người còn suy đoán hắn là con ngoài giá thú của Nhậm đội trưởng, tôi còn không tin đâu, à, lúc này xem ra là tám chín phần mười! Bằng không Hoàng tổng của chúng ta nịnh bợ thành như vậy? Các người không biết đâu, hắn nghe nói Tống Nghiên hôm nay tới đây, cái mặt già kia cười như muốn nở hoa rồi!"
"Không thể nào!"
"Không có đạo đức!"
"Trời ạ, Yêu tộc có độc rồi!"
"Tống Nghiên hôm nay muốn tới công ty chúng ta? Chá chà, tôi hận nhất là cái loại yêu đi cửa sau này, nếu tới đây, vậy đừng trách chúng ta ỷ thế hiếp người!"
"Đúng vậy, hôm nay sẽ khiến cho hắn đẹp mặt!"
"Cho hắn nếm thử quyền bọ ngựa lợi hại của tôi!"
Người bảo an với khuôn mặt chữ điền đang muốn tham gia chung mối thù thì đột nhiên cái bụng quặng đau, hắn che che bụng: "Ai da, tôi đi WC trước đã, về rồi nói tiếp!"
Dứt lời rồi phóng đi một cái vèo.
Dù thiếu một người, nhóm người vẫn thảo luận đến khí thế ngất trời.
Chính là đang người một lời tôi một lời mà căm giận, dì lao công đột nhiên kéo kéo ống tay áo hai người bên cạnh, thanh âm trầm xuống: "Tới rồi, chuẩn bị sẵn sàng."
Hai con yêu đột nhiên rùng mình, theo ánh mắt của cô nhìn qua.
Quả nhiên, sau cánh cửa tự dộng đang đóng, hai thân ảnh cách đó không xa thong thả tới gần.
Một người trong đó đúng là Tống Nghiên.
Lũ yêu đồng thời nghiêm nghị sắc mặt, lại trao đổi ánh mắt cho nhau nhất định phải được, rồi lần nữa nhìn chằm chằm hướng mục tiêu nhân vật.
Trước đài tiểu thư siết chặt folder, mắt lộ ra hung quang.
Dì lao công nhe răng, bí mật cầm xô nước tẩy nhà vệ sinh trên tay.
Đại ca bảo an cười dữ tợn, hoạt động một chút đôi chân bọ ngựa mà hắn tự hào.
Sau đó......
Theo thân ảnh của Tống Nghiên gần tới cửa công ty, cánh cửa trong suốt tự động thong thả mở ra.
Ngay sau đó, là kèm theo một mùi thơm lạ lùng khiến người ta say mê, nồng đậm linh khí ập vào mặt.
Cô gái lễ tân đập bang tài liệu, rồi rớt trên mặt đất......
Thùng nước của dì lao công vang lên một tiếng thật lớn mà rớt xuống đất, nước tẩy nhà vệ sinh cũng bắn lên người......
Cặp chân bọ ngựa của đại ca bảo an cũng kích động mà run lên......
Chúng yêu hoàn toàn không cảm giác được có cái gì không đúng, chỉ si mê hít lấy hít để nguồn linh khí nồng đậm khiến mọi người không nhịn được mà rơi nước mắt, rồi sau đó vẻ mặt thành kính mà nhìn về phía thiếu niên tuyệt mỹ đang lóe lên hào quang hợp kim titan kia.
Cô gái quầy lễ tân hồi phục tinh thần trước nhất, đôi môi nhất thời sinh ra một nụ cười vui vẻ, thật cẩn thận hỏi: "Xin, xin chào, xin hỏi tìm ai?"
Dì lao công vội vàng móc ra một cây lau nhà, một bên lau đi vệt nước dưới sàn, một bên thầm nghĩ: "Ai nha cẩn thận dưới chân, ngàn vạn đừng trượt chân nha!"
Đại ca bảo an run rẩy đôi chân, nhiệt tình đưa hai người bọn họ đến thang máy......
Mấy người đem thang máy vây chặt như nêm cối, đôi mắt trông mong mà nhìn thiếu niên trong thang máy, vẻ mặt mang tươi cười si mê, mắt lộ ra thần sắc kính ngưỡng.
Võ ca:???
Không đúng!
Rõ ràng lúc trước hắn tới đây, cái nhóm người này lúc nào cũng vểnh mũi lên trời, lúc này bị làm sao vậy??
Nhìn cửa thang máy thong thả khép lại, chúng yêu đứng bên ngoài thật lâu sau mới hồi phục lại tinh thần, mọi người trầm mặt hút nguồn linh khí trân quý còn sót lại.
Rồi sau đó, bắt đầu một màn thảo luận kịch liệt mới.
"Trời ạ, các người có cảm nhận được không? Cái thời điểm mà Tống Nghiên mới vừa đi tới đó! Sự rung động đó ~~~~~ linh khí của đất trời mà!"
"Cảm, cảm nhận được! Linh khí quá dư thừa, xưa, xưa nay chưa từng có cảm giác!"
"Mẹ ơi con muốn khóc!"
"Ô ô ô đời này của tôi chưa từng trải qua trải nghiệm này bao giờ đâu......"
Bảo an khuôn mặt chữ điền sau khi đi vệ sinh xong thì quay lại gia nhập cuộc nói chuyện với mọi người: "Các ngươi đang nói cái gì vậy?"
Hắn chẳng qua chi đi vài phút mà thôi, sao có cảm giác tách rời khỏi xã hội vậy ta?
Chúng yêu tạo biểu tượng trái tim: "Tống Nghiên!!"
Mặt chữ điền bắt đầu vén tay áo, hung thần ác sát mà nhướng mi: "Tống Nghiên? Ở đâu? Nhìn ta đây ——"
Lời còn chưa dứt, sọ não đã bị người ta hung hăng gõ xuống: "Phi! Nhìn cái gì mà nhìn? Muốn nhìn Tống Nghiên, đến xếp hàng! Đi đi đi, xếp phía sau ta này."
Mặt chữ điền chậm rãi hiện ra một dấu:?
Hắn còn nghi hoặc bên trong, mấy con yêu còn lại tiếp tục hưng phấn mà thảo luận:
"A a a Nghiên Nghiên quá đáng yêu!"
"Đúng đúng đúng, lớn lên thật đáng yêu, tư thế đi đường đáng yêu, cười rộ lên cũng đáng yêu, ngay cả thở cũng thật đáng yêu nha!"
"......"
Mặt chữ điền càng nghi hoặc: "Các ngươi là đang nói tới Tống Nghiên có quan hệ ngầm kia??"
Chúng yêu hung hổ quay đầu lại, liếc hắn cứ như xẻo thịt một cái:
"Cái gì mà quan hệ ngầm! Sao có thể là quan hệ ngầm được!"
"Đúng vậy, con mắt nào của ngươi thấy đó!"
"A, bịa đặt thì bị phạt 500 cộng thêm bị đánh một trận tới hiện nguyên hình!"
Đồng tâm hiệp lực diss xong mặt chữ điền, thành công giữ gìn danh dự cho Tống Nghiên, mọi người lại cùng nhau lâm vào hồi ức ngọt ngào.
Mặt chữ điền:...... Ta là ai? Ta ở đâu? Đã xảy ra cái gì?
Hắn có chút mờ mịt, "...... Không phải, không phải ngươi muốn cho hắn thưởng thức cú đá bọ ngựa sao? Không phải ngươi muốn giáo huấn hắn thật tốt sao? Còn có ngươi......"
Chúng yêu mặt không đổi sắc:
"Chúng ta khi nào nói qua cái loại này táng tận lương tâm này?"
"Khẳng định ngươi nhớ lầm."
"Đúng vậy, nhớ lầm! Ký ức cá vàng đúng là không đáng tin cậy!"
Mọi người trăm miệng một lời: "Đúng! Không đáng tin cậy!"
Cá vàng mặt chữ điền:???
......
Trong thang máy.
Tống Nghiên ngoan ngoãn đứng một bên.
Võ ca ở bên cạnh tiếp tục nhắc nhở: "Chờ lát nữa nhìn thấy Hoàng tổng nhớ lanh lợi một chút! Mặc dù Hoàng tổng có chút lạnh lùng, nhưng vẫn là người tương đối phúc hậu, bản hợp đồng mới của cậu đã được luật sư xem qua, thật là phúc hậu nha!"
Bất quá, cũng rất lạnh lùng nha.
Lần trước hắn tới đây, miệng lưỡi lưu loát nói năng nửa tiếng trời, toàn bộ hành trình Hoàng tổng đều giữ một khuôn mặt lạnh, tổng cộng chỉ phun ra một chữ: "Được."
Sau đó, liền không có sau đó......
Đang nghĩ ngợi, thanh âm ting một tiếng vang lên, cửa thang máy thong thả mở ra.
Võ ca nhấc chân, chuẩn bị đi ra ngoài, ngẩng đầu liền nhìn thấy một gương mặt tươi cười phóng đại.
Đây là, Hoàng tổng??
Võ ca xoa xoa mắt.
Ừ, là Hoàng tổng không sai.
Nhưng ai có thể nói cho hắn biết, vì sao hôm nay Hoàng tổng cười đến mức —— vui vẻ???
Sự cao lãnh đâu!
Võ ca căng da đầu, nở một nụ cười kinh doanh: "Hoàng tổng, chào ngài chào ngài."
Hoàng tổng dường như hoàn toàn không nghe tới lời chào của hắn, hai mắt tỏa sáng mà nhìn về phía Tống Nghiên, cười đến thập phần nhộn nhạo (si hán).
Trên thực tế, ngoài cửa không chỉ có Hoàng tổng, còn có mười mấy nam nhân tây trang phẳng phiu, ăn diện lộng lẫy, trên mặt cũng mang theo một nụ cười giống đó.
Nhậm giáo sư đứng ở chính giữa nhàn nhạt liếc mắt nhìn mấy người này một cái, trên mặt mọi người rùng mình, nụ cười tức khắc thu liễm đi rất nhiều.
Nhưng vẫn như cũ mà đứng thẳng tắp thành hai hàng, ánh mắt nhiệt liệt mà thành kính, giống như nhóm thần tử đang chờ hoàng đế lâm triều.
Không thể không nói, được một đám nam nhân tây trang oai phong vây quanh, trong lòng Võ ca vẫn là có chút lúng túng.
Hắn lau mồ hôi, theo bản năng khom lưng, run run rẩy rẩy dìu lấy thiếu niên bên cạnh.
Tống Nghiên nhìn Võ ca cong eo, cùng với mu bàn tay duỗi tới trước mặt mình, trầm mặc.
Tư thế này, có chút quen mắt nha.
Võ · thái giám liếm chó· ca: "......"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook