Tay người kia cân xứng nhỏ dài, làn da trắng nõn như sứ, đến hoa văn trong lòng bàn tay cũng đẹp đến mức khiến người ta không tìm ra chỗ xấu nào.

Tư Ngữ vẫn luôn cảm thấy mình không phải là một người theo chủ nghĩa bề ngoài, nhưng mà nhìn bàn tay đẹp đến mức làm người khác thèm nhỏ dãi này, nàng tựa như là bị hạ đầu hàng, không tự chủ được mà giơ tay muốn nắm lấy.

“Tách tách ——”

Đèn flash chiếu vào đôi mắt, chốt mở nào đó trên người của Tư Ngữ bị vặn ra, theo phản xạ có điều kiện mà thu hồi bàn tay.

Sắc đẹp hoa mắt, nàng thiếu chút nữa đã quên đây là bên ngoài!

Mấy phóng viên kia giống như đã uống phải thuốc hưng phấn, giơ máy ảnh nhắm ngay vào bên này, pin giống như không cần tiền mà “Tách tách” chụp các nàng.

Tư Ngữ biết bọn họ muốn chụp Lục Tịch, một khi nàng nắm lấy tay cô, một màn này bị chụp được, tình thế sẽ phát triển theo hướng khó có thể đoán trước.

Một diễn viên nhỏ mười tám tuyến không có tác phẩm không có danh khí, lại có thể làm cho CEO của Quang Ảnh Giải Trí chủ động bắt tay, khẳng định có gian tình!

Trong vài giây ngắn ngủn, Tư Ngữ đã giúp bọn họ nghĩ kỹ tiêu đề bài báo: "Sốc! Diễn viên nhỏ mười tám tuyến thật thật giả giả có quan hệ không bình thường với nữ tổng tài cao lãnh mỹ diễm của Quang Ảnh!"

Tư Ngữ thậm chí có thể tưởng tượng được lúc các cư dân mạng nhìn thấy cái bài báo này sẽ có các loại phản ứng gì, nhất định sẽ là một màn tinh phong huyết vũ*.

(*) Tinh phong huyết vũ: mưa máu gió tanh.

Bị gió lạnh thổi qua, thần trí Tư Ngữ bị sắc đẹp ảnh hưởng nghiêm trọng một lần nữa tìm về.

Trước khi xuyên sách, nàng là một diễn viên khá yên lặng, chuyên tâm điệu thấp không gây chuyện, ở sân bay cũng chưa từng bị người khác chụp lén. Sau khi xuyên sách, nàng lại không thể hiểu được biến thành người có thể chất dễ mời gọi công kích, không làm gì cả cũng bị người khác công kích lên tận hot search, ở nơi công cộng vẫn là nên hành sự cho thỏa đáng.

Tư Ngữ không nghĩ ra Lục Tịch vì sao lại chủ động vươn tay với nàng, có lẽ là xuất phát từ lễ tiết thuận miệng chào hỏi?

Kết quả nàng liền thiếu chút nữa nhịn không được, muốn nắm chặt cái tay kia.

Quá không có tiền đồ.


Đối mặt với ánh mắt tràn ngập bát quái của mọi người, Tư Ngữ nỗ lực ổn định tâm trí, nhìn khuôn mặt Lục Tịch đẹp đến mức làm người khác loá mắt, hơi hơi nghiêng người, tươi cười khéo léo nói: “Lục tổng, mời ngài đi trước.”

Lục Tịch: “....”

Đối với việc nàng cố tình xa cách và cự tuyệt, Lục Tịch không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, đôi môi bạc mím lại, làm như không có việc gì thu hồi tay, cuối cùng thật sâu nhìn nàng một cái, ngẩng cao cái cổ trắng nõn xinh đẹp, cao quý lãnh diễm mà rảo bước tiến vào trong khách sạn.

Tư Ngữ âm thầm thở hắt ra.

Hành động này khiến các phóng viên sôi nổi phát ra thanh âm tiếc nuối.

Bọn họ nghe không được Lục Tịch vừa rồi nói cái gì với Tư Ngữ, chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy vị tổng tài mỹ nữ cao lãnh trong truyền thuyết này chủ động bày tỏ thiện chí với người khác, còn tưởng rằng có thể đào ra tin tức gì đó, không nghĩ tới hai người chỉ là khách khí mà chào hỏi.

Sau khi nhìn theo Lục Tịch an toàn tiến vào bên trong, bảo tiêu không hề ngăn cản nữa, các phóng viên được tự do lại chuyển lực chú ý lên trên người Lâm Diệc Ngôn.

Loại cảm giác phảng phất bị coi như là lốp xe dự phòng này khiến Lâm Diệc Ngôn rất không thoải mái, chỉ là ở trước mặt truyền thông không thể dễ dàng bộc lộ cảm xúc cá nhân, cô thu hồi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu từ trên bóng dáng của Lục Tịch, dừng ở trên người Tư Ngữ đang đứng ở cửa.

Tư Ngữ cũng đang nhìn cô.

Tầm mắt hai người ở trong không trung chạm vào nhau.

Trong giới giải trí không thiếu mỹ nữ, nhưng mà người lớn lên giống như Tư Ngữ, rực rỡ tươi đẹp, lại không hề diễm tục thì không có nhiều lắm. Tuy đã nhìn quen các loại mỹ nữ, Lâm Diệc Ngôn vẫn bị diện mạo của nàng kinh diễm.

Khác với loại mỹ mạo mang theo lực sát thương rất mạnh mẽ của Lục Tịch, làm người khác cảm thấy khó có thể tiếp cận, vẻ đẹp của Tư Ngữ thuộc về loại dễ coi, ánh mắt rất thấu triệt, rất dễ thân thiết.

Lâm Diệc Ngôn không khỏi nhìn nhiều thêm vài lần, xác định mình không quen biết nàng.

Có điều vừa rồi nghe thấy có phóng viên nhắc tới tên nàng, kêu là Tư Ngữ?

Tên này Lâm Diệc Ngôn một tuần trước mới từ trong miệng đạo diễn Hàn Nham nghe nói qua, hình như là người sắm vai nữ thứ hai trong "Lâu Đài Cổ Biến Mất".

Vậy thật là quá trùng hợp.

Cách một đám phóng viên nhiệt tình quá mức, Lâm Diệc Ngôn hơi hơi mỉm cười với đồng nghiệp sắp tới sẽ hợp tác.

Tư Ngữ cũng cười đáp lại cô, nghĩ thầm Lục Tịch hẳn là đã đi vào trong hội trường, lúc này mới ôm thân thể bị đông cứng của mình run run rẩy rẩy đi vào trong.

Lục Tịch tham dự hoạt động từ thiện không có gì kỳ quái, kỳ quái chính là lễ hội lần này sẽ phát sóng trực tiếp toàn bộ hành trình, một người điệu thấp như cô, sao lại đồng ý tham dự? Tư Ngữ tràn ngập nghi hoặc, sau khi đưa thư mời cho nhân viên công tác giữ cửa, ở dưới sự chỉ dẫn của lễ tân đi vào trong đại sảnh của lễ hội.

Lục Tịch được xếp vào hàng ghế VIP, khí chất độc đáo của cô cùng với những nhân vật nổi tiếng ngồi cùng bàn đó không hợp nhau lắm, cao lãnh mà ngồi ngay ngắn, không chút để ý gì đến nhóm người bên cạnh.

CEO của Quang Ảnh chưa bao giờ lộ mặt ở trước màn ảnh, hôm nay lại đột nhiên xuất hiện ở nơi công cộng như này, đối với những người khác mà nói đây là chuyện ngoài ý muốn rất lớn. Hầu như tất cả người bên trong đại sảnh đều đang trộm đánh giá cô, châu đầu ghé tai nghị luận sôi nổi, cô phảng phất như chưa phát hiện ra, ánh mắt thẳng tắp mà nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó.

Tư Ngữ vừa tiến vào đã bắt gặp ánh mắt của Lục Tịch, trong lòng lộp bộp nhảy dựng. Cùng vào cửa với nàng còn có rất nhiều người khác, nàng không biết có phải là do mình suy nghĩ nhiều hay không, luôn cảm thấy Lục Tịch là đang nhìn nàng.

Người phụ nữ này dù đi đến đâu cũng đều rất nổi bật, làm cho người khác không thể nào bỏ qua.

“Tư tiểu thư, mời đi bên này.” Thanh âm của nhân viên dẫn đường vang lên bên tai.

Tư Ngữ thu hồi tâm tư, mắt nhìn thẳng đi theo nhân viên dẫn đường đến chỗ ngồi có tên của mình.

Chỗ ngồi căn cứ vào thân phận cùng địa vị, Tư Ngữ là một diễn viên mười tám tuyến, tất nhiên phải cách rất xa với Lục Tịch là nhân sĩ giới hào môn thượng lưu. Theo sau tiến vào cùng nàng là Lâm Diệc Ngôn, cũng cách nàng chỉ có vài bàn.

Tư Ngữ nhìn lướt qua người ngồi cùng bàn với nàng, nam nữ đều có đủ. Bọn họ đang nói chuyện trên trời, mặc dù đã cố tình nói nhỏ, Tư Ngữ vẫn nghe thấy tên Lục Tịch.

“Hóa ra đó chính là CEO của Quang Ảnh, lớn lên cũng quá đẹp đi, người không biết còn tưởng là Đại minh tinh nào đó.”

Những người này Tư Ngữ một người cũng không quen biết, chỉ có một hai người nàng ở trên TV từng nhìn qua, xem như là diễn viên hoạt động tương đối tích cực trên màn ảnh.

“Tư Ngữ?” Tư Ngữ vừa mới kéo cái ghế dựa ra để ngồi xuống, đã nghe thấy có người kêu tên nàng.

Theo tiếng nhìn về phía người phụ nữ ngồi ở bên tay phải của nàng, Tư Ngữ ngẩn người. Người phụ nữ này trang điểm rất đậm, cằm và cái trán hình như đều có tiêm thêm hyaluronic acid*, mặt nhìn có chút cứng đơ. Nàng cho rằng đối phương chỉ là đang lễ phép chào hỏi với nàng, cười cười nói: “Xin chào.”


(*) Acid Hyaluronic: Được gọi là "Thần dược" giúp trẻ hóa làn da.

Biểu tình đối phương có chút cổ quái.

Tư Ngữ ngó nhìn bảng tên trước mặt người kia, trên đó viết “Lâm Sảng”.

Hình như đã nghe qua cái tên này rồi?

—— “Cô ấy là bạn ngồi cùng bàn hồi sơ trung với nguyên nữ phụ, đã từng xuất hiện ở chương 18, ngài quên rồi sao?”

Trong đầu đột nhiên nhảy ra một thanh âm điện tử quen thuộc, Tư Ngữ không kịp phòng bị, sợ tới mức thiếu chút nữa ném túi xách nhỏ xuống, ý thức được là Tiểu B nhắc nhở cho nàng, nàng mới nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, nhìn khuôn mặt hyaluronic acid của Lâm Sảng, bừng tỉnh đại ngộ nói: “Bạn học cũ là cô sao! Đã lâu không gặp, cô lại xinh đẹp hơn rồi.”

Trợn mắt nói dối sẽ không bị sét đánh đi?

Có Tiểu B nhắc nhở, Tư Ngữ mới nhớ ra Lâm Sảng là bạn học hồi sơ trung nàng gặp được lúc đi đến Quang Ảnh phỏng vấn, nàng cho rằng người này chỉ là một người râu ria qua đường Giáp, không nghĩ tới qua lâu như vậy rồi người này còn xuất hiện.

Nghe thấy ba từ “Bạn học cũ”, những người ngồi cùng bàn đều nhìn sang.

“Các cô quen nhau?” Có người hỏi.

“Chúng tôi là bạn học thời sơ trung.” Lâm Sảng nói.

Tư Ngữ chỉ cười không nói gì.

Lần trước đến Quang Ảnh phỏng vấn, Lâm Sảng nhìn thấy cạnh tranh kịch liệt như vậy, có linh cảm là mình sẽ bị loại, chỉ là trăm triệu lần cũng không nghĩ tới Tư Ngữ lại có thể được chọn.

Tư Ngữ nói mình chưa từng học diễn xuất, Lâm Sảng vẫn luôn cảm thấy nàng là dựa vào quan hệ để tiến vào Quang Ảnh, đối với chuyện này canh cánh ở trong lòng rất lâu. Nghe nói sau khi Tư Ngữ vào Quang Ảnh tài nguyên xuất hiện không ngừng, cô vừa hâm mộ vừa ghen ghét.

Ở trước mặt nhiều người như vậy, Lâm Sảng giả lả cười nói: "Cô mới ký hợp đồng với Quang Ảnh được nửa năm đi? Trong thời gian ngắn như vậy mà có thể được mời tới tham dự lễ hội thời trang lớn như này, công ty của cô đối đãi với cô cũng thật tốt quá đi, có tài nguyên gì tốt đều đưa hết cho cô."

Những lời này nghe thì giống như không có gì, nhưng những người đang ngồi ở đây đều là người trong giới giải trí, liên hệ với scandals ồn ào ầm ĩ lúc trước ở trên mạng, nghe đồn Tư Ngữ đi cửa sau tiến vào Quang Ảnh, trong lòng bọn họ sinh ra các loại suy đoán.

Một diễn viên nhỏ còn chưa có tác phẩm nào được ra mắt, lại có thể được mời tới tham dự lễ hội thời trang thời thượng như này, xác thật rất vi diệu. Chẳng lẽ là sau lưng có chỗ dựa gì đó?

Tư Ngữ sắp bị vị chua tràn ra từ Lâm Sảng làm cho choáng váng, ngón tay nhàm chán nghịch nghịch khóa kéo trên túi xách tay, không nhanh không chậm mà nói: “Tài nguyên của Quang Ảnh xác thật rất tốt, cô muốn đi ăn máng khác sao?”

Lâm Sảng bị nàng phản bác lại, trên mặt cứng đờ, vội phủ nhận nói: “Tôi chỉ là tùy tiện hỏi thôi, không muốn đi ăn máng khác.”

Tư Ngữ khẽ cười một tiếng, trong lòng nói: Cô muốn nhảy vào Quang Ảnh cũng không dễ đâu.

Lâm Sảng bị ánh mắt như nhìn thấu hết tất cả của nàng nhìn đến mức trong lòng phát run, sợ nàng nói ra chuyện lúc trước mình đi đến Quang Ảnh phỏng vấn mà không được chọn, ngượng ngùng mà ngậm chặt miệng, ánh mắt láo liên nhìn quanh, nhìn thấy túi xách trong tay nàng, đồng tử khẽ phóng to.

Khách mời lục tục đến đông đủ, 7 giờ, buổi lễ chính thức bắt đầu.

Sau phần biểu diễn mở màn, người đại diện cho ban tổ chức lên sân khấu phát biểu, kế đó tiến vào chủ đề chính là buổi gây quỹ.

Số tiền quyên góp được báo trước, người dẫn chương trình theo thứ tự đọc danh sách những người đã quyên góp và số tiền, người được đọc tên sẽ lên trên sân khấu ký tên và chụp ảnh.

Đi dự hoạt động thật ra rất nhàm chán, Tư Ngữ nghe mà mơ màng sắp ngủ.

Lúc người dẫn chương trình nói đến “Cảm ơn Dư Dương, Tư Ngữ, Trương Na Na, Trần Nguyên.... ( + 10 người) mỗi người quyên góp ra hai mươi vạn nhân dân tệ”, Lâm Sảng ý vị thâm trường mà liếc mắt nhìn Tư Ngữ một cái.

Tư Ngữ ngoái đầu lại nhìn.

Lâm Sảng muốn nói lại thôi.

Tư Ngữ: “???”

Ở đây còn đang phát sóng trực tiếp nên không tiện châu đầu ghé tai, Lâm Sảng nghẹn lời nói về trong bụng, ánh mắt chuyển sang phía sân khấu.

Lúc người dẫn chương trình nói đến đoạn “Cảm ơn Quang Ảnh Giải Trí đã quyên góp một ngàn vạn nhân dân tệ”, mọi người không hẹn mà cùng nhìn qua chỗ Lục Tịch ngồi.

Lục Tịch trở thành tiêu điểm toàn trường, chỉ là màn hình phát sóng trực tiếp không dừng ở trên người cô.


Một ngàn vạn đối với một công ty lớn như Quang Ảnh mà nói chỉ là số tiền nhỏ, nhưng mà đây là số tiền quyên góp lớn nhất trong đêm nay.

Quyên góp tiền, đã có thể đạt được mỹ danh đi từ thiện, lại có thể vì công ty mà quảng cáo, một ngàn vạn này thật ra tiêu rất có giá trị.

Buổi lễ kéo dài hơn một giờ, ban tổ chức ở dưới lầu an bài tiệc tối đãi khách mời.

Hôm nay người tới đây nếu không phải là nhân vật nổi tiếng trong xã hội thì chính là người trong giới giải trí có danh khí, Tư Ngữ tuy có xuất thân là hào môn, nhưng mà trừ bỏ Lục Tịch thì không ai biết thân phận thật sự của nàng, mọi người đối với nàng không khỏi có chút lời ra tiếng vào.

Tư Ngữ làm như không nghe thấy.

Buổi lễ long trọng chính thức rất nghiêm túc, được phát sóng trực tiếp trên TV, mọi người đều rụt rè không dám nói lời bậy, mục đích ban tổ chức bày tiệc tối, cũng là vì cho khách mời một cơ hội có thể giao lưu với nhau.

Trước khi xuyên sách chuyện Tư Ngữ không thích nhất là xã giao, bảo nàng chủ động đi tìm người xa lạ bắt chuyện, nàng cảm thấy rất xấu hổ, tiến vào yến tiệc chỉ là đi ăn cái gì đó.

Điểm tâm ở nơi này làm rất tinh xảo, Tư Ngữ sợ béo không dám ăn nhiều, cầm hai đĩa, đang chuẩn bị cho Tiểu Hạ.

“Leng keng ——”

Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến.

Tư Ngữ lấy điện thoại từ trong túi xách ra xem, nhìn thấy Tiểu Hạ nhắn một tin: “Em nhìn thấy Lương Dư Phỉ đi vào!!!”

Tư Ngữ nhíu mày.

Lương Dư Phỉ hình như cũng ở trong danh sách khách mời, nhưng mà thời điểm dự buổi lễ không có nghe thấy người dẫn chương trình nói đến tên cô.

Tiểu Hạ nói Lương Dư Phỉ vào được, là chỉ yến tiệc sao?

Tầm mắt Tư Ngữ nhìn quanh một vòng, không có nhìn thấy bóng dáng Lương Dư Phỉ, nhưng lại nhìn thấy Lâm Diệc Ngôn sải chân vội vàng bước ra ngoài.

“Nhìn cái gì?” Phía sau thình lình vang lên một thanh âm thanh lãnh quen thuộc.

Tư Ngữ bỗng xoay người, nhìn thấy Lục Tịch mặc lễ phục dạ hội màu đen, cao gầy thướt tha, làn da trắng sáng, giật mình.

Đã nhìn quen dáng vẻ Lục Tịch mặc quần áo công sở nghiêm nghị khuôn mẫu rồi, Tư Ngữ lần đầu tiên nhìn thấy cô mặc lễ phục dạ hội, đẹp đến mức làm người khác có chút không kịp thích ứng.

Nàng cho rằng Lục Tịch quyên góp tiền xong sẽ chạy lấy người, không nghĩ tới cô cũng đến yến tiệc.

Không phải là không thích náo nhiệt sao?

Lục Tịch thấy bộ dáng của nàng có chút phát ngốc, cho rằng nàng không nghe rõ, lại hỏi một lần nữa: “Vừa rồi cô nhìn cái gì?”

Tầm mắt Tư Ngữ từ trên mặt cô dời xuống, đảo qua xương quai xanh tinh xảo mê người của cô, trái tim đập nhanh hơn vài phần, vội nhìn sang chỗ khác, không suy nghĩ mà nói: “Nhìn Lâm Diệc Ngôn a.”

Ánh mắt Lục Tịch khẽ nhúc nhích, bất động thanh sắc hỏi: “Đẹp không?”

Tư Ngữ nghiêm túc nghĩ nghĩ, nói: “Ngoài đời đẹp hơn trong phim.”

“So với tôi còn xinh đẹp hơn?” Lục Tịch nghe thấy trong thanh âm của mình hỗn loạn có một tia chua xót, hỏi.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương