Lúc các nàng tìm được Lục Vi, đồ ngốc kia đang ghé vào trên chiếc xe của Lục Tịch mà gào khóc.

"Tách --"

Thanh âm mở khóa xe dọa Lục Vi nhảy dựng, ngẩng đầu, đôi mắt trông mong nhìn Lục Tịch, bẹp miệng nói: "Chị...."

"Lên xe rồi khóc." Lục Tịch mở cửa xe, ngồi vào vị trí tay lái.

Lục Vi đang muốn ngồi vào ghế phụ bên cạnh.

Đôi mắt hình viên đạn của Lục Tịch nhìn qua một cái, nói: "Ngồi đằng sau đi, đừng ảnh hưởng chị lái xe."

Lục Vi sợ cô sợ thành thói quen, một câu nói phản bác cũng không dám nói, khóc thút thít đi ra phía ghế đằng sau.

Lo lắng chỉ số thông minh của mình sẽ bị ảnh hưởng, Tư Ngữ vô cùng không muốn ngồi cùng với đồ ngốc Lục Vi này, sau một phen cân nhắc, nàng ngồi vào ghế phụ.

Lục Tịch đang đeo đai an toàn nghiêng đầu nhìn nàng một cái, không nói gì.

Chiếc xe Bentley màu trắng chạy nhanh trong đêm tối rét buốt, cửa kính cách âm hiệu quả cực tốt cũng không chắn nổi sự lên án của Lục Vi.

"Cô ta sợ hãi, chẳng lẽ tôi thì không sợ hãi sao? Ngộ nhỡ tôi thật sự bị những người đó làm gì, lương tâm của cô ta sẽ không cắn rứt sao?"

"Trước kia cô ta nói dối một chút thôi mặt cũng sẽ đỏ, vì sao phải gạt tôi? Cô ta cũng quá thích diễn rồi!"

"Tôi coi cô ta như bảo bối, cô ta coi tôi chả khác nào cái đệm lưng."

"Tôi tắt trò chơi đi tìm cô ta, bị đồng đội mắng đến máu chó phun đầy đầu, gà cũng không ăn được con nào, cô ta vì sao phải đối xử với tôi như vậy huhu."

"...."

"...."

Tư Ngữ đột nhiên cảm thấy đồ ngốc này tuy rằng rất ngốc nghếch, nhưng có đôi khi còn rất đáng yêu, thiếu chút nữa là bị người ta phi lễ, lại có thể còn nhớ thương trò chơi ăn gà gì đó. Đây rốt cuộc là loại đồ ngốc gì a.

Tư Ngữ xoa xoa huyệt Thái Dương bị cô ồn ào đến phát đau, không nóng không lạnh mà nói: "Hiện tại cô nhìn thấy rõ bộ mặt thật của cô ta cũng chưa muộn."


"Chị im đi!" Lục Vi vừa khóc vừa nói: "Chỉ có mỗi mình tôi mới được mắng cô ta, không cho phép chị mắng!"

.... Vẫn là nên trùm bao tải đi.

Lục Vi quỷ khóc sói gào uy lực mười phần, Tư Ngữ bị cô ồn ào đến đau đầu, bụng cũng bắt đầu đau, nhắm mắt lại chợp mắt một lát.

Cái miệng rộng của Lục Vi vẫn còn đang nói: "Các chị biết vì sao em lại trở thành khuê mật tốt với cô ta không?"

Tư Ngữ nhớ rõ là trong quyển sách kia có ghi, chỉ là lười phản ứng lại với cô.

Lục Tịch hiển nhiên cũng không muốn nghe em gái xuẩn ngốc của mình kể lể, mắt nhìn thẳng vào kính xe.

Lục Vi tự mình nói tự mình nghe: "Lúc quay "Sủng Phi 1" kia, có một lần hơn nửa đêm em bị viêm dạ dày cấp tính quấy nhiễu, đau đến muốn chết. Cô ta ở cùng phòng kép với em, bị em đánh thức, đỡ em xuống lầu, còn đưa em đi bệnh viện, suốt đêm chiếu cố em. Lúc ấy, em liền quyết định làm người bạn tốt của cô ta cả đời."

"Nhưng mà cô ta vì sao lại mặc kệ em! Vì sao muốn gạt em! Trước kia cô ta rất tốt, đơn thuần lại thiện lương, vì sao hiện tại lại biến thành như vậy?!"

Đau đớn càng ngày càng mạnh, Tư Ngữ giả bộ ngủ thật sự rất vất vả, thở một hơi thật dài.

Lương Dư Phỉ đơn thuần thiện lương kia, xác thật đáng giá để kết bạn, đáng tiếc Lương Dư Phỉ vừa độc ác vừa tâm cơ hiện tại này đã sớm bị người khác thay lòng đổi dạ.

"Lời này của chị là có ý gì?"

Tư Ngữ bỗng chốc mở to mắt, có cảm giác mà quay đầu xuống nhìn, suýt chút nữa đụng vào đầu của Lục Vi đột nhiên tới sát.

Nàng che lại ngực, kéo thân thể cùng với người bên dưới ra một khoảng cách: "Có ý gì cơ?"

"Chính là lời vừa rồi chị nói, Dư Phỉ bị người khác thay lòng đổi dạ." Lục Vi nghiêng đầu nghi hoặc mà nhìn nàng, "Chẳng lẽ trước kia cô ta từng làm phẫu thuật nội tạng sao?"

Tư Ngữ: "...." Đồ ngốc này còn có thuật đọc tâm?

Tư Ngữ bất tri bất giác nói ra những lời trong lòng mình vừa rồi, nhanh chóng điều chỉnh lại biểu tình, nghiêm mặt nghiêm túc nói: "Ý của tôi là, một người không có khả năng thay đổi khác thường lớn như vậy, có lẽ là do trước kia cô ta che giấu quá tốt, cô không có phát hiện ra mà thôi."

"Phải không?" Lục Vi lần này không có đáp trả lại nàng, vẻ mặt đau khổ trầm mặc mà ngồi trở về chỗ cũ.

"A --" Chỗ bụng nhỏ đột nhiên đau quặn lên, Tư Ngữ không nhịn được hô lên thành tiếng, ở trên ghế giật giật, muốn đổi tư thế thoải mái hơn, lúc ngước mắt, trong lúc lơ đãng đụng phải ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Lục Tịch, trong lòng nhảy dựng.

Đúng là do đèn đỏ.

Lục Tịch nhìn chằm chằm vào mặt nàng gần mười giây, tầm mắt di chuyển, dừng ở trên tay đang che lại bụng nhỏ của nàng, lại nhìn lên biểu tình ẩn nhẫn trên mặt nàng, hỏi: "Làm sao vậy?"

".... Không có gì, kỳ sinh lý không thoải mái thôi." Cảm giác cặp mắt kia của cô như là có thể nhìn thấu người khác, Tư Ngữ chột dạ mà quay đầu sang một bên, nhìn phong cảnh ngoài đường đến phát ngốc.

Cái miệng rộng của Lục Vi lại bắt đầu: "Chị, lúc trước chị nói Dư Phỉ câu dẫn chị, là thật vậy sao?"

Lục Tịch quay đầu nhìn cô, ánh mắt hơi trầm xuống, nói: "Cô ta vì để muốn hấp dẫn sự chú ý của chị, cố ý thiết kế làm chậu hoa rơi xuống trên đầu mình, vì để tiếp cận chị, nói dối là trò chơi "Nữ Thần" có vấn đề quấy rầy chị. Người phụ nữ này không đơn giản, chị đã sớm nhắc nhở qua, em càng không nghe."

Lục Vi bĩu môi, ủy khuất mà nói: "Em cho rằng chị là bị Tư Ngữ hoa ngôn xảo ngữ lừa bịp, cho nên mới hiểu lầm Dư Phỉ."

"A --" Tư Ngữ châm chọc nói: "Cô đây là đang vũ nhục chỉ số thông minh của chị cô."

".... Chị, em không có!" Lục Vi vội vã giải thích, nhìn chằm chằm vào cái ót của nàng, nói không lựa lời: "Tôi chính là đơn thuần chán ghét chị! Chị đừng hòng ly gián tình cảm giữa tôi cùng chị của tôi! Hừ!"

Tư Ngữ trợn trắng mắt, nghĩ chờ dì cả của nàng kết thúc, hẳn là sẽ làm cho đồ ngốc này một bộ bao tải vừa size.

Lục Tịch nhìn hai người các nàng đang công kích lẫn nhau, vào lúc trước khi đèn đỏ chuyển đèn, sâu kín nói: "Nếu không phải Tư Ngữ kịp thời phát hiện cứu em, hiện tại em còn không biết đang khóc ở nơi nào."

Lục Vi bĩu môi không trả lời.

Tư Ngữ ôm bụng, nhân lúc đang an tĩnh muốn ngủ một lát, đột nhiên đằng sau ghế bị người nào đó đá hai cái. Nàng rất không tình nguyện mở mắt ra, từ kính chiếu hậu trừng mắt nhìn người đằng sau một cái.

Lục Vi cố ý trốn tránh ánh mắt nàng, há mồm rồi lại ngậm vào rất nhiều lần, cuối cùng từ khớp hàm phun ra hai chữ: "Cảm ơn."

Tư Ngữ ngạc nhiên, ngoáy ngoáy lỗ tai.

Nàng đang nằm mơ sao, hay là ảo giác???

Đồ ngốc Lục Vi này lại có thể nói cảm ơn với nàng???

Lục Vi lung tung gãi gãi tóc mái, như là đang che giấu ngượng ngùng.


Tư Ngữ cười khẽ ra tiếng.

Lúc sau lại thấy Lục Vi hùng hùng hổ hổ lên án, hình như cũng không cảm thấy mình thật ồn ào.

Lục Vi nói được một lúc mới ngừng phun nước miếng công khai lên án đối với Lương Dư Phỉ, thanh giọng, hỏi: "Chị, đêm nay em có thể về nhà của các chị được không?"

Lục Tịch xốc mí mắt lên, qua kính chiếu hậu nhìn cô: "Em không muốn về nhà?"

"Em sợ em nhịn không được đập vỡ đồ vật gì đó, bị ba ba cùng bà nội nghe thấy thì rất không tốt."

"Cho nên em muốn về nhà chị đập vỡ đồ vật gì đó?" Mắt phượng của Lục Tịch híp lại.

"Không đúng không đúng! Em nào dám a!" Lục Vi vội nói: "Dù sao.... Em đêm nay không muốn về nhà." Nguyên nhân chủ yếu không phải là sợ đập vỡ đồ vật, mà là sợ mình nhịn không được khóc lóc, sẽ bị ba mẹ và bà nội phát hiện.

Lục Tịch không hỏi nữa, lái xe về căn nhà riêng của cô cùng Tư Ngữ.

Xe tiến vào gara, dừng lại, Lục Vi là người thứ nhất xuống xe.

Người ngồi ở trên ghế phụ vẫn không nhúc nhích.

"Tới rồi." Lục Tịch cho là nàng ngủ rồi, chạm chạm nàng.

Tư Ngữ chậm chạp mà quay đầu, sắc mặt trắng đến mức dọa người, trên trán tất cả đều là mồ hôi lạnh.

Lục Tịch chấn động, nhìn nhìn hai tay nàng đang gắt gao ôm bụng, hỏi: "Bụng không thoải mái?"

Tư Ngữ gật đầu.

Nàng vẫn luôn có tật xấu bị đau bụng kinh, chỉ là ngẫu nhiên mới có thể rất đau như thế này. Lần trước đau đến chết đi sống lại, là lúc trước khi nàng xuyên sách, lúc đó đang đóng phim bị dì cả tới thăm, vất vả diễn cảnh nhảy múa một đêm, sau khi diễn xong thiếu chút nữa té xỉu.

Lúc trên đường trở về Tư Ngữ đã có dự cảm không đúng rồi, đau đớn càng ngày càng mạnh, nàng cắn răng chịu đựng không lên tiếng, hiện tại toàn thân một chút sức lực cũng không có, chỉ muốn tìm một con dao cắt bụng là xong hết mọi chuyện.

Lục Tịch vội xuống xe tới gần mở cửa ghế phụ ra, đỡ nàng ra ngoài.

Hai cái đùi mềm như bông của Tư Ngữ nhũn ra, đau bụng đến mức còn không đứng thẳng dậy được.

Lục Vi cái đồ vô tâm không tim không phổi kia đã vào trong phòng khách không còn bóng dáng.

Lục Tịch thấy biểu tình nàng thống khổ khó nhịn, khoác hai cánh tay của nàng đáp ở trên vai.

"Làm gì?" Hơi thở Tư Ngữ mong manh mà nói.

"Tôi cõng cô."

"...."

Lúc thân thể được người khác cõng lên, Tư Ngữ mơ mơ màng màng suy nghĩ: Người thoạt nhìn cao lãnh không dính khói lửa phàm tục, không nghĩ tới còn sẽ đi cõng người khác.

Ghé vào trên lưng đơn bạc của Lục Tịch, ngửi mùi hương thanh lãnh quen thuộc kia, Tư Ngữ lẩm bẩm nói: "May mắn là tôi không nặng."

"Nặng." Lục Tịch không lưu tình mà nói.

"...."

Có 45 cân thì nặng chỗ nào!

Tư Ngữ không có sức lực cãi cọ với cô, chỉ muốn nhanh chóng trở về phòng tắm rửa.

Nhìn thấy Lục Tịch cõng Tư Ngữ tiến vào phòng khách, Lục Vi kinh ngạc nói: "Chị, chị làm gì...." Hai chữ cuối cùng của cô còn chưa nói xong, lại nhìn thấy Tư Ngữ nửa chết nửa sống mà ghé vào trên lưng Lục Tịch, cô vội sửa lời, "Chị ấy làm sao vậy?"

Lục Tịch không có thời gian giải thích với cô, nói: "Lại đây hỗ trợ, trước tiên đỡ cô ấy về phòng đã."

"Nga."

Hai chị em trăm cay ngàn đắng đỡ Tư Ngữ lên lầu hai vào phòng, đặt nàng nằm trên giường.

Tư Ngữ ôm chăn bắt đầu lăn lộn.

Quá con mẹ nó đau!!!


"Chị xem chị ấy đi."

"Ai, chị đi đâu vậy?"

Lục Tịch xoay người xuống lầu, ở trong tủ lạnh tìm được đường đỏ, đun nước sôi. Trong nhà không có túi chườm nóng, cô dùng một cái bình nước rót nước ấm vào, cuối cùng cầm hai cái đồ vật này trở về phòng Tư Ngữ.

Nhìn thấy Lục Tịch trở về, Lục Vi giống như nhìn thấy cứu viện, chỉ chỉ Tư Ngữ đang ghé vào trên giường lặng yên không một tiếng động, vô cùng khẩn trương hỏi: "Chị, chị ấy có phải đã ngất đi rồi hay không?"

Không thể nào?

Trong lòng Lục Tịch căng thẳng, đặt nước đường đỏ ở trên tủ đầu giường, thật cẩn thận nâng Tư Ngữ dậy.

"Còn có một hơi." Tư Ngữ mua vui trong khổ đau, tròng mắt thong thả chuyển động, nhìn trong phòng nhiều ra hai người, nói: "Các cô như thế nào còn ở đây?"

Lục Vi cho rằng nàng ngại mình chướng mắt đang đuổi người, cằm khẽ nâng, vẻ mặt ngạo kiều mà đi ra ngoài.

Lục Tịch đưa nước đường đỏ tới bên miệng nàng.

Tư Ngữ vừa ngửi liền biết bên trong có thứ gì, kinh ngạc trong chớp mắt.

Nàng biết Lục Tịch vừa rồi ra khỏi phòng, nhưng không nghĩ tới Lục Tịch là đi pha nước đường đỏ cho nàng.

Vô lực mà nói câu "Cảm ơn", Tư Ngữ uống cốc nước Lục Tịch đưa.

"Còn có cái này."

Nhìn bình nước đè ở trên bụng nặng trĩu, Tư Ngữ ngẩn người.

Thật không nghĩ tới Lục Tịch phục vụ chu đáo như vậy.

Nàng không nhịn được, hỏi: "Cô cũng từng bị đau như thế này sao?"

"Không có." Lục Tịch nhìn sắc mặt trắng bệch của nàng, nói: "Thể chất của cô quá kém."

"Cái này cùng thể chất.... A!" Tư Ngữ cong lưng.

Đau!!!

Làm phụ nữ quá khó khăn.

Cảm giác trong bụng như là bị người nào đó nhét vào một cái máy trộn, đau đến mức mồ hôi lạnh mồ hôi nóng của nàng đồng thời tuôn xuống dưới.

Lần đau đớn này không biết giằng co bao lâu, Tư Ngữ như là đang đi dạo qua quỷ môn quan một lúc, đau đớn mới chậm rãi giảm bớt, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng còn một trận lại một trận quặn đau.

"Đi bệnh viện đi." Lục Tịch thật sâu nhíu mày, nhìn đôi môi bị nàng cắn đến mức rớm máu.

"Không, đi." Tư Ngữ gằn từng chữ một gian nan mà nói. Tuy rằng đau đớn khó nhịn, nhưng mà nàng không có sức lực đi lăn lộn nữa.

Lục Tịch trước nay chưa bao giờ trải qua cảm giác đau bụng kinh, không biết là như thế nào, cho rằng nước đường đỏ cùng bình nước nóng là có thể giải quyết vấn đề, nhưng mà nhìn biểu tình Tư Ngữ thống khổ như thế, hai tay cơ hồ sắp vò nát áo khoác trên người, cô có chút chần chờ hỏi: "Vậy... Có cần tôi giúp cô xoa xoa một chút không?"

Xoa xoa nói không chừng có thể dễ chịu thêm đôi chút. Lục Tịch nghĩ.

Tư Ngữ đau đến mức không thể tự hỏi được nữa, vén áo lên, bắt lấy bàn tay của cô, đặt bàn tay ấm áp do nước ấm của cô ấn ở trên bụng, cắn chặt răng nói: "Xoa đi, dùng sức xoa!"

"...."




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương