Toàn Thế Giới Đều Làm Chúng Ta Tái Hôn
-
Chương 58: Chương 39-2
Mình xin lỗi nha." Quý Thiển Ngưng nói: "Lúc ấy tình thế bắt buộc, mình thật sự không cố ý muốn lừa các cậu.
Tuy rằng mình và Mạc Hạm không phải là người yêu thật, nhưng mình cũng không có đoạt bạn trai của người khác."
Lưu Vũ Tình nghĩ nghĩ, nói: "Cậu cũng không cần phải xin lỗi, dù sao cũng là Vũ Phi bôi nhọ cậu trước, là do cậu ấy không đúng."
Quý Thiển Ngưng không nghĩ tới cô ấy lại hiểu chuyển như vậy, nói: "Cảm ơn cậu nha, Vũ Tình."
"Còn khách sáo với mình nữa chứ." Lưu Vũ Tình đổi chủ đề: "Nhưng mà, cậu và chị Hạm không phải là người yêu mà chị ấy lại giúp mình có cơ hội thử vai, cũng là do chị ấy để ý mặt mũi của cậu, mình nên cảm ơn cậu mới đúng."
Quý Thiển Ngưng không dám kể công.
Sau khi về, nhìn thấy Khương Ấu Na đang ở thu thập hành lý, Quý Thiển Ngưng liền hỏi: "Cậu muốn đi đâu vậy?"
Khương Ấu Na buồn bã nói: "Vừa rồi bố dượng mình mới gọi điện thoại cho mình, nói mẹ mình sinh bệnh, mình phải trở về chăm sóc bà ấy."
Quý Thiển Ngưng nhớ rõ chuyện kiếp trước mẹ Khương Ấu Na sinh bệnh, nhưng vẫn ra vẻ không biết gì, hỏi: "Bệnh gì?"
Khương Ấu Na nghẹn ngào, nói: "Khám ra là ung thư vú, không biết bà ấy có bị......"
"Sẽ không, sẽ không đâu." Quý Thiển Ngưng vội an ủi cô ấy: "Nhất định có thể điều trị tốt mà, cậu đừng khổ sở."
Gia đình Khương Ấu Na phức tạp, cô ấy từ nhỏ đã không thân với cha mẹ, nhưng đối mặt sinh lão bệnh tử thì vẫn khó tránh khỏi đau buồn, nói: "Mình chỉ sợ, lỡ như......"
"Không có lỡ như." Quý Thiển Ngưng lại cắt ngang lời cô ấy lần nữa, nói như chém đinh chặt sắt: "Nhất định mẹ cậu sẽ không sao mà."
"Sao cậu biết là sẽ không sao?"
"Cậu quên rồi sao, mình có thể đoán được trước tương lai mà." Kiếp trước cuối cùng thì mẹ của Khương Ấu Na vẫn được điều trị hết, nhưng Quý Thiển Ngưng lại không có biện pháp nói với cô ấy là mình trùng sinh nên chỉ có thể dùng biện pháp này để an ủi.
Khương Ấu Na cũng không hoàn toàn tin tưởng, nhưng trong lòng vẫn dễ chịu được một chút, ôm cô, nói: "Mượn lời tốt lành của cậu."
Quý Thiển Ngưng nghe nói cô đã gọi taxi liền tiễn cô xuống dưới lầu.
"Nếu không đủ tiền thì nói với mình, trong thẻ mình còn hai mươi mấy vạn đó."
Khương Ấu Na cảm động vô cùng, ra vẻ thoải mái mà nói: "Chị đây so cưng còn nhiều hơn đó.
Đi lên đi."
"Bái bai."
Khương Ấu Na vừa đi, trong nhà lại trở nên trống vắng.
Nhưng bây giờ ngày nào cô cũng phải xem kịch bản nên Quý Thiển Ngưng cũng không cảm thấy nhàm chán giống trước như nữa.
Một đêm nọ, Cố Tâm Mỹ đột nhiên nhắn tin WeChat hỏi cô: "Ngày mai là sinh nhật chị đó, chị muốn ăn mừng kiểu gì?"
15 tháng 10 là sinh nhật Quý Thiển Ngưng.
Nếu không phải Cố Tâm Mỹ nhắc thì căn bản là cô cũng quên luôn.
Mạc Hạm là loại người chưa bao giờ ăn sinh nhật, nên sau khi kết hôn Quý Thiển Ngưng cũng chịu sự ảnh hưởng từ người nào đó cũng không tổ chức sinh nhật.
Nhưng mà hàng năm cứ vào ngày sinh nhật cô, thì Mạc Hạm đều sẽ tự mình xuống bếp nấu cho cô một bát mì trường thọ.
Nếu như đời này đã được sống lại, lại quen nhiều bạn tốt đến vậy, thì cũng nên tổ chức ăn mừng một chút.
Quý Thiển Ngưng suy nghĩ thật lâu, quyết định chỉ làm đơn giản.
Hôm sinh nhật, cô mời Lục Thanh Hoan và Lưu Vũ Tình tới, mấy người này toàn là người trước giờ chưa từng vào bếp, tất cả luống cuống tay chân tự làm một nồi lẩu.
Thổi nến, ăn bánh kem, vừa ăn lẩu vừa chuyện phiếm, vô cùng hoà thuận vui vẻ.
Quý Thiển Ngưng đã nhắc đi nhắc lại là không cần mang quà đến nhưng bọn vẫn là mỗi người tặng một phần quà cho cô.
Khương Ấu Na phải ở chăm sóc mẹ cô ấy đang trị liệu, không thể giúp tổ chức sinh nhật, nên gửi cho cô một bao lì xì.
Trong nhà chưa từng náo nhiệt đến thế, nếu không phải phòng quá ít giường quá nhỏ thì Quý Thiển Ngưng đều còn muốn giữ bọn họ ở qua đêm.
Khoảng 10 giờ, Quý Thiển Ngưng tiễn bọn họ về, đóng cửa lại bắt đầu một mình yên lặng thu dọn tàn cục.
"Reng reng reng ——"
Dọn được một nửa thì nghe thấy chuông cửa vang lên.
Quý Thiển Ngưng tưởng là ai bỏ quên thứ gì, mở cửa ra thì thấy một người ôm một bó hoa hồng siêu cấp lớn đứng trước ở cửa nhà, cô đè sự kinh ngạc xuống đáy lòng, mặt vô cảm hỏi: "Sao chị lại tới đây?"
Khuôn mặt vô cùng quyến rũ Mạc Hạm lộ ra sau những cánh hoa tươi tắn, dường như chị không cảm giác được sự cố tình xa cách của Quý Thiển Ngưng, cười rộ lên như gió xuân, nói: "Thiển Ngưng, chúc mừng sinh nhật!"
Ngực Quý Thiển Ngưng bị chị nhét bó hoa hồng vào, ngửi thầy mùi hoa nồng nàn làm cô hơi chóng mặt, nói: "......!Cảm ơn."
"Không mời chị vào ngồi sao?" Mạc Hạm nói: "Chị ở dưới lầu đợi cả đêm, nhìn thấy bọn họ đi rồi mới đi lên đó."
Quý Thiển Ngưng hoàn toàn không biết là chị sẽ ở phía dưới, trong lòng chấn động lấn át tất cả cảm xúc, nhìn cô đêm nay đặc biệt dịu dàng, cũng giống như Mạc Hạm đặc biệt mỏi mệt, môi khẽ nhúc nhích.
"Chị biết Khương Ấu Na không có ở nhà." Mạc Hạm như là sợ cô lại tìm lấy cớ qua loa lấy lệ, giành nói trước.
Quý Thiển Ngưng hỏi theo bản năng: "Sao chị lại biết?"
"Tâm Mỹ đăng ảnh mọi người ăn mừng lên vòng bạn bè, trên ảnh chụp không có Khương Ấu Na."
"......" Quý Thiển Ngưng quay đầu nhìn phòng khách lung tung rối loạn, ngượng ngùng nói: "Trong nhà hơi bừa bộn, chị không ngại là được."
Cô hơi hơi nghiêng người.
Được sự cho phép, Mạc Hạm liền bước vào, nhìn căn phòng bừa bộn, nói: "Là rất bừa bộn mới đúng."
Quý Thiển Ngưng chỉ vào sô pha: "Chị có thể ngồi bên kia......!Muốn ăn bánh kem có muốn ăn không?"
Mạc Hạm chưa bao giờ ăn đồ ăn nhiều calo nên cô chỉ chỉ là thuận miệng hỏi thôi.
Không nghĩ tới Mạc Hạm lại nói: "Cho chị một miếng đi.
Cảm ơn nha."
Quý Thiển Ngưng cắt cho chị một bánh kem, lúc đưa qua thì phát hiện chị vẫn luôn cầm một túi nilon, trong túi cũng không biết giấu bảo bối gì nữa: "Ngươi nếu không trước đem đồ vật buông?"
Mạc Hạm nhìn cô một cái, không cầm nữa, nhận lấy bánh kem mà thong thả ăn.
Quý Thiển Ngưng cảm thấy cứ quái quái chỗ nào, gãi gãi tóc, nói: "Chị cứ ăn từ từ, tôi dọn tiếp đây."
Mạc Hạm ăn hai muống liền buông, nhìn cái nồi vẫn còn bốc khói, hỏi: "Các em ăn lẩu à?"
"Ừm."
"Ăn no không?"
"......!Rất no."
"Còn ăn được cái khác không?"
"Cái gì khác?" Quý Thiển Ngưng không rõ nguyên do.
Mạc Hạm chậm rãi lấy bảo bối từ trong cái túi kia ra, một túi mì sợi (???), còn có cả hai cái trứng gà, nói: "Chị muốn nấu cho em một bát mì trường thọ."
Trái tim như là bị cái thứ gì đó đập mạnh, hô hấp ngưng lại.
Quý Thiển Ngưng nhìn mấy thứ trong tay chị, run giọng nói: "Vì sao?"
"Chị rất ít khi ăn sinh nhật, hỏi mẹ chị thì bà ấy nói sinh nhật ăn mì trường thọ là biểu đạt một nguyện vọng tốt đẹp." Mạc Hạm dừng một chút, lại hơi xấu hổ mà nói tiếp: "Chị muốn tự tay làm cho em ăn."
Quý Thiển Ngưng chỉ là nhìn những thứ kia, lẩm bẩm: "Vì sao lại là mì trường thọ?"
Sinh nhật ăn mì trường thọ, là ước định ở kiếp trước của cô và Mạc Hạm.
Vì sao đời này Mạc Hạm lại biết được?
"Chị cũng không biết là vì sao nữa, dù sao thì mẹ chị cũng nói như vậy." Mạc Hạm đứng lên, liếc mắt đưa tình với cô, "Mặc kệ em có ăn thêm được nữa hay không thì chị vẫn là, coi như là lời chúc của chị dành cho em, đi."
Nhìn chị vén tay áo cầm cái nổi nấu lẩu kia, Quý Thiển Ngưng bỗng nhiên hoàn hồn: "Chị làm gì đó?"
"Rửa nồi, nấu mì." Mạc Hạm lời ít mà ý nhiều, vào phòng bếp.
Quý Thiển Ngưng ngơ ngác không biết phải làm sao.
Rửa xong nồi, Mạc Hạm lại lấy bếp ra, đồng thời lấy luôn cả đĩa rau xanh mà lúc nãy các cô ăn không hết.
Nghe được tiếng nhấn nút từ bếp điện từ, Quý Thiển Ngưng ma xui quỷ khiến đi đến cửa phòng bếp, nhìn thấy Mạc Hạm đang bận rộn ở trong, có ảo giác như đang nằm mơ.
Kiếp trước Mạc Hạm là một người có thể làm thể làm nổ tung phòng bếp, mà Mạc Hạm bây giờ lại có thể thuần thục vận dụng các loại vật dụng trong phòng bếp.
Quý Thiển Ngưng nhìn chị bỏ một vắt mì vào trong nồi, dùng đũa trụng mì đâu vào đấy thì nhịn không được mà hỏi: "Chị học nấu ăn lúc nào vậy?"
Mạc Hạm khuấy mì chậm lại, cũng không quay đầu lại mà nói: "Quên mất rồi."
"Không phải chị có bệnh ở sạch sao? Sao lại vào phòng bếp rồi?"
Mạc Hạm không để bụng mà cười một chút, nói: "Bệnh ở sạch thì cũng phải ăn cơm chứ, chị sống một mình nên thi thoảng sẽ tự mình nấu một ít đồ ăn."
Quý Thiển Ngưng còn muốn hỏi lại.
Mạc Hạm như là ngại cô nói nhiều, nói: "Trong túi có quà của chị tặng em đó, em xem thử có thích hay không."
Kiếp trước Mạc Hạm liền chưa bao giờ tặng quà cho cô.
Quý Thiển Ngưng đè sự chua xót trong lòng xuống, nhíu mày nói: "Quý giá thì tôi không cần."
"Có mấy trăm đồng à, không quý."
Quý Thiển Ngưng nghe chị nói thế liền có chút tò mò, xoay người đi tìm cái túi kia, từ bên trong lấy ra một hộp vuông được đóng gói tinh tế, mở hộp ra lại thấy thứ bên trong hộp, khóe miệng cô run run.
Cô chạy đến cửa phòng bếp: "Chị không thể đưa đồ đứng đắn một tý được à?"
Mạc Hạm vớt mì đã chín ra, nhìn cô đỏ bừng mặt, hài hước mà nói: "Quần lót sao lại không đứng đắn? Có phải loại tình thú gì đâu em."
Quý Thiển Ngưng cắn cắn môi dưới, nói: "Quà này tôi không dám nhận."
Mạc Hạm im lặng rồi lại lặng im, nói thầm: "Không phải quà, là bồi thường cho em."
"Có ý gì?"
"Lần trước chị lấy của em một cái quần lót, em nói không cần nên chị đành phải bồi thường một cái mới cho em."
"......"
Mạc Hạm xoay người sang chỗ gia vị, nói: "Đi ra ngoài chờ đi, sắp xong rồi."
Dạ dày không còn chỗ để chứa bát mì trường thọ đó nữa, nhưng thấy Mạc Hạm đem mì tới, lại tràn đầy mong đợi mà nhìn cô khiến Quý Thiển Ngưng lại không nỡ từ chối tấm lòng của chị.
Mạc Hạm đặt đôi đũa vào trong tay cô, nhẹ giọng: "Ăn đi."
Khi nuốt sợi mì đầu tiên vào trong bụng, Quý Thiển Ngưng không thể không thừa nhận, tay nghề của Mạc Hạm ở kiếp này mà so với kiếp trước thì quả thực là khác nhau một trời một vực.
Cô không rõ vì sao Mạc Hạm lại thay đổi nhiều như vậy, bát mì trường thọ thơm phức đó cô chậm rãi ăn từng miếng một, chỉ cảm thấy chóp mũi đau xót.
Đột nhiên cô hối hận khi để Mạc Hạm vào nhà, hối hận khi cho phép chị nấu mì cho mình.
Chỉ là một bát mì, lại dễ dàng gợi lên cho cô rất nhiều hồi ức không muốn nhớ lại.
Cô không muốn khóc một chút nào, nhưng nước mắt lại cứ như là vòi nước bị mở ra, tí ta tí tách rơi vào trong bát mì.
Cô gần như là dúi đầu vào trong chén, nhưng vẫn bị Mạc Hạm phát hiện.
Mạc Hạm nâng đầu cô lên, vừa lau nước mắt vừa giỡn: "Ăn ngon đến vậy luôn hả em?"
Quá không có tiền đồ.
Quý Thiển Ngưng cố gắng nuốt nước mắt xuống, rũ mắt, ghét bỏ mà nói: "Khó ăn gần chết."
Mạc Hạm nghẹn họng, muốn lấy bát mì đi: "Khó ăn thì đừng ăn nữa."
Quý Thiển Ngưng lại giật cái bát lại, rầu rĩ: "Không ăn thì phí á."
Nhìn cô rõ ràng là ăn không vô mà cứ không ngừng bỏ mì vào miệng, Mạc Hạm tâm niệm vừa động, nói: "Hôm nay chị có một tâm nguyện, muốn nghe thử không?"
Quý Thiển Ngưng vùi đầu ăn mì, mồm miệng không rõ mà nói: "Cũng không phải là sinh nhật chị, muốn tâm nguyện gì."
Mạc Hạm không nói.
Quý Thiển Ngưng ngược lại lại quen, ngước mắt nhìn chị: "Tâm nguyện gì?"
Mạc Hạm liếc nhìn hàng mi run rẩy của cô, nhìn vào đôi mắt ướt át của cô, nhẹ giọng: "Hy vọng những lần sinh nhật sau này của chị, chị đều có thể làm một bát mì trường thọ cho em.".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook