Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Biết Ta Là Cao Nhân
Chương 6: Chỉ Là Con Số Mà Thôi (2)

Nàng từng nghe nói, có một số đạo thống, có thể mượn nguyên âm xử nữ của người tu hành để thức tỉnh pháp thân truyền thừa, những cao nhân đó sẽ lấy danh nghĩa thu đồ đệ để thu hoạch nguyên âm xử nữ.

Đặc biệt là người tu hành pháp thân Thái Âm Thần Quân truyền thừa như nàng, nguyên âm càng tinh túy thuần khiết, hiển nhiên càng thêm phù hợp.

Chẳng lẽ… Vị tiền bối này dự định…?

Dù nàng cảm thấy nguyên âm của mình cũng không thể so sánh với bảo bối này, nhưng đây đã là cái giá lớn nhất nàng có thể đánh đổi, biết đâu đối phương coi trọng điểm này của nàng thì sao?

Nghĩ đến đây, Trình Thất Nguyệt không nhịn được hơi khó mở miệng nói: “Chẳng lẽ ngài, là… là… muốn ta sao?”

“Muốn ngươi?”

Khóe môi Lâm Chỉ Thủy khẽ giật giật, nhìn Trình Thất Nguyệt một cái, không nhịn được hơi nghẹn lời.

Học sinh cấp ba thời nay đều cởi mở như thế sao?

Chỉ là một tấm tự thiếp mà thôi, lại có suy nghĩ đền bù bằng thịt?

Dù dáng vẻ của nha đầu này rất dễ nhìn, nhưng lại hơi bất nam bất nữ, hơn nữa tuổi mới 16 17… A, điểm này ngược lại không tệ.

Nhưng trên tổng thể vẫn không thể chấp nhận được, nểu đổi lại vị khách hàng nghi là đại minh tinh lần trước, có lẽ hắn còn có thể suy nghĩ một chút… Có phải còn có thể bán thêm mấy chục bức tự thiếp nữa không?

“Khụ, ngươi suy nghĩ nhiều.”

Lâm Chỉ Thủy thu lại suy nghĩ, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói: “Ta không có hứng thú với tiểu nha đầu như ngươi, ngươi có thể yên tâm.”

Lúc này Trình Thất Nguyệt mới yên tâm, lại hỏi: “Vậy ngài cần ta phải trả giá gì?”

“Nơi này của ta là cửa tiệm tranh chữ, mở ở nơi thế tục hồng trần, tất nhiên coi trọng nhất là giao dịch tiền tài thế tục.” Lâm Chỉ Thủy cố gắng nói một cách uyển chuyển, văn nhã, không thể biểu hiện rõ vẻ tham lam lợi.

“Tiền tài?”

Trình Thất Nguyệt hơi ngơ ngác.

Lúc người tu hành phải nhập thế tu hành đúng là cần dùng tiền, nhưng đối với cao nhân thế này, dù nhiều tài phú hơn cũng chỉ như mây khói thoảng qua, phú khả địch quốc cũng chỉ là một ý nghĩ, tiền tài có ý nghĩa gì?

Trong lòng nàng đột nhiên nghĩ tới.



Có lẽ, đối với vị tiền bối này, mở tiệm kiếm tiền… cũng là một giai đoạn nhập thế tu hành?

Cũng như nàng, vì thức tỉnh pháp thân Thái Âm Thần Quân, dựa theo kinh nghiệm tu hành của Thái Âm Thần Quân lúc trước là “thư viện học sinh”, mô phỏng theo con đường tu hành trong giai đoạn này, mới giả vờ như học sinh cấp ba đi học.

Có lẽ vị tiền bối này cũng vì lý do đó?

Tuy không biết pháp thân truyền thừa của vị tiền bối này là vị thượng giới đại năng nào, nhưng chắc chắn là đi xa hơn nàng, cấp độ tu hành cao hơn nàng nhiều!

Cũng khó trách hắn lại đi bán bảo vật trân quý như thế, nếu là vì tu hành, vậy thì có thể giải thích rõ ràng!

Nghĩ đến đây, Trình Thất Nguyệt thoải mái nhẹ nhàng gật đầu, hỏi: “Không biết chữ của tiền bối trị giá bao nhiêu?”

Lâm Chỉ Thủy mỉm cười, không nói gì, chỉ lấy một bức tự thiếp trong số đó xuống, nói: “Chắc bức chữ này thích hợp với ngươi nhất, giá cả của nó, còn phải xem ngươi nguyện ý vì nó mà trả bao nhiêu.”

Bức tự thiếp này, trên đó viết hai hàng thơ, “Hải thượng sinh minh nguyệt, thiên nhai cộng thử thì”(1), đầu bút lông liên tục, mượt mà xinh đẹp, trong đó ẩn chứa ý cảnh yên tĩnh.

(1) Nằm trong bài thơ Vọng Nguyệt Hoài Viễn của Trương Cửu Linh

“Đúng là vãn bối cần có bức chữ này nhất.” Ánh mắt Trình Thất Nguyệt có vẻ hơi mê ly nhìn bức chữ này.

Nàng thừa kế pháp thân “Thái Âm Thần Quân”, chính là đạo thống do “Thái Âm Thiên Uyên” trong truyền thuyết truyền thừa lại, đạo vận và pháp lý ẩn chứa trong bức chữ này cũng lấy thái âm làm chủ, hiển nhiên là rất phù hợp với nàng.

Vị tiền bối này thật sự là đạo hạnh cao thâm, nàng chưa bày ra pháp thân, hắn chỉ liếc mắt đã nhìn rõ đạo thống của nàng!

Đúng là cao nhân tuyệt thế.

“Thật sự rất phù hợp với ngươi.” Lâm Chỉ Thủy mỉm cười gật đầu.

Thiếu nữ này vừa đi vào đã nhìn chằm chằm bức chữ này nghiền ngẫm mãi, đôi mắt như muốn dính vào, dù là người ngu ngốc cũng có thể nhận ra nàng thích bức chữ này nhất.

“Không biết gia tổ cầu được tranh chữ ở chỗ của ngài, đã phải bỏ ra bao nhiêu?” Trình Thất Nguyệt hơi lo lắng hỏi.

Lâm Chỉ Thủy ôn hòa nói: “Ta bán cho trưởng bối nhà ngươi hai bức chữ, đúng lúc nhận của hắn 129.600 nguyên, hai tự thiếp còn lại mỗi bức chỉ có một chữ là tặng cho hắn, đã đến chỗ này của ta cũng là có duyên, bằng lòng ra giá bao nhiêu tùy ở tấm lòng của ngươi.”

Lời ngầm là: Trưởng bối nhà ngươi mua của ta hai bức chữ, bỏ ra 129.600 nguyên, ngươi tự xem mà làm, nếu bỏ ra đủ 129.600 nguyên, còn có cơ hội nhận được tự thiếp độc nhất một chữ miễn phí.

Về phần giá tiền này, là vì hắn lựa ý hùa theo những vị khách yêu thích văn hóa truyền thống và cổ phong, cố ý đưa ra một con số mà thôi, cũng tượng trưng cho sự viên mãn.

Còn có một vài con số khá tốt, ví dụ như 900 vạn, ví dụ như bốn bỏ năm lên một ức, ví dụ như Hỗn Nguyên lượng kiếp 64.8 ức…



Hắn đều rất thích, đáng tiếc không thể quá mức.

“129.600?”

Trình Thất Nguyệt nhẹ nhàng đọc con số này, hơi hiểu được.

Giá tiền này thật sự quá thấp, thậm chí thấp đến mức ngay cả nàng cũng không dám tin tưởng.

Dù là những đại gia thư pháp phàm tục kia, một bức chữ đã có thể bán được với giá mấy trăm vạn hơn ngàn vạn, một cao nhân thần bí khó lường thế này, một bức chữ căn bản là bảo vật vô giá.

Thế nhưng, chỉ sợ chính vì là bảo vật vô giá, nhận bao nhiêu tiền cũng không có ý nghĩa.

Nàng vốn muốn mượn nhân mạch của gia tộc cố gắng tích cóp nhiều tiền tài hơn, muốn kiếm mấy ngàn vạn hẳn không khó.

Thế nhưng hiện tại suy nghĩ kỹ một chút, đối với vị tiền bối coi tiền tài như cặn bã này, một đồng tiền và một ức có khác biệt gì đâu.

Mà ý nghĩa của con số lại càng quan trọng hơn.

129.600, đúng lúc là số nhất nguyên.

Bởi vì cái gọi là, nhất nguyên phục thủy, vạn tượng canh tân, đây cũng là một loại viên mãn.

Cuối cùng Trình Thất Nguyệt đã hiểu rõ.

Vị tiền bối này cũng chỉ để ý một con số viên mãn, vì vậy nàng lấy tranh chữ trong cửa tiệm này, dù là mấy bức, tổng giá trị cũng không vượt quá 129.600 nguyên.

Dù nàng có cho nhiều tiền hơn, chắc chắn tiền bối cũng không nhận!

Trên thực tế, bức chữ này là tặng cho nàng.

Nghĩ đến đây, Trình Thất Nguyệt hít sâu một hơi, sau đó khom lưng cúi chào thật sâu với vị tiền bối dạo chơi phàm trần trước mắt, thành khẩn nói: “Cảm ơn ngài ban tặng, vãn bối không dám tham lam quá nhiều, vãn bối bằng lòng bỏ ra 129.600 nguyên cho bức tranh chữ này.”

Lâm Chỉ Thủy thầm than trẻ nhỏ dễ dạy, thỏa mãn khẽ gật đầu, nói: “Như vậy rất tốt.”



iv>

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương