Toàn Thế Giới Chỉ Ta Không Biết Ta Là Cao Nhân
Chương 44: Làm Loài Người Muốn Trở Thành Tiên (2)

Dù sao cũng là người nhà của hai vị khách là lão Trình vào Trình Thất Nguyệt, người ta cũng đã chịu nhận lỗi, tất nhiên hắn phải cho một bậc thang bước xuống.

Biết đâu… Còn có thể thúc đẩy một vụ làm ăn chứ?

“Tự thiếp của ngài?”

Trình Bất Hưu không nhịn được hơi ngạc nhiên, hói: “Chẳng lẽ ý của ngài là nói… Giống bức tự thiếp chữ ‘Định’ của Hàn nữ sĩ hôm qua sao?”

Lâm Chỉ Thủy đột nhiên cảm thấy có hy vọng, liền vuốt cằm cười nói: “Đương nhiên có thể, hôm qua là ta viết cho nàng một chữ thích hợp với nàng.”

Trái tim Trình Bất Hưu đập thình thịch, hơi do dự, hỏi: “Vậy… Vãn bối nên dùng cái gì để đánh đổi?”

Chỉ dựa vào một chữ quý giá như thế đã có thể trấn áp thiên địa, sẽ quý giá đến mức nào chứ?

Nếu như là tình huống bình thường, hắn ta cảm thấy bản thân căn bản không có khả năng bỏ ra được cái giá phải trả.

Thể nhưng, Hàn Tố Tâm kia cũng chỉ là người tu hành thiên quan thứ ba, nàng đã có thể bỏ ra được, biết đâu hắn ta cũng có cơ hội?

“Đánh đổi cái gì?”

Lâm Chỉ Thủy bật cười nói: “Những người như các ngươi, mỗi lần đều hỏi vấn đề này, cửa tiệm nhỏ này của ta mở ở nơi của người thế tục, đương nhiên cũng tuân theo quy củ người thế tục, chỉ giao dịch tiền tài, cái khác dù là bảo vật đến mức nào, cũng đừng hòng mua được tự thiếp của ta.”

Dù sao, cũng không có nhiều người sẽ dùng những bảo vật khác để đổi…

Hơn nữa hắn cũng không hiểu phân biệt sự thật giả của đổ cồ châu báu như thế nào, chẳng may là giả thì làm sao bây giờ?

Vẫn là tiền đáng tin nhất.

Trình Bất Hưu nghe vậy, không nhịn được giật mình nhìn Lâm Chỉ Thủy.

Tiền tài thế tục.

Thế nhưng, hắn ta cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, dù sao có một vài giai đoạn tu hành, phải tuân theo quy củ kia, cũng có thể là đam mê của vị cao nhân ẩn thế này.

Ngay cả chí bảo cũng có thể coi là công cụ bình thường, ngay cả Ẩn Long Châu cũng được dùng là vật trang trí, sao hắn ta có thể hiểu được suy nghĩ của vị cao nhân tiền bối thế này?

“Vậy… Không biết tiền bối ban thưởng chữ cần bao nhiêu tiền?” Trình Bất Hưu cố hết sức đón ý nói hùa theo quy củ của vị tiền bối này.

Việc làm ăn đã đến!

Lâm Chỉ Thủy vui mừng, giữ nguyên nụ cười bình thản, nói: “Nguyện ý bỏ ra bao nhiêu, vậy phải hỏi bản tâm của ngươi, chỉ cần không cao hơn 129.600 nguyên là được, hai vị khách của Trình gia các ngươi đến đây, lão Trình và Trình Thất Nguyệt mua tranh chữ ở chỗ ta, đúng lúc đều bỏ ra nhiều như vậy, cũng được coi là một loại viên mãn.”



Trình Bất Hưu nghe vậy, lập tức giật mình.

129.600… Đúng lúc là dãy số nhất nguyên, tượng trưng cho ý viên mãn.

Dù là chí bảo cũng không có ý nghĩa gì, thứ vị tiền bối này coi trọng, tất nhiên là hàm nghĩa đại diện cho con số này.

Hắn ta hoàn toàn hiểu rõ.

Bảo vật quý giá như thế, Lâm tiền bối lại không công tặng cho người tu hành, thứ coi trọng tất nhiên không phải chút tiền tài thế tục thật sự buồn cười này.

Nếu không phải vị Lâm tiền bối này không bằng lòng, hắn ta hận không thể trực tiếp móc ra 100 triệu, nhưng tiền thì có ý nghĩa gì chứ?

Một thần tiên đại năng thế này, lại có hành động như “truyền đạo tế thế” ở thế gian, hoặc là vì khí vận công đức hư vô mờ mịt ở trong truyền thuyết, hoặc là sắp xếp quân cờ ở nhân gian, có lẽ đang sắp đặt một ván cờ kinh thế.

Lâm tiền bối để hắn ta hỏi bản tâm của mình, cũng cho ra con số nhất nguyên là hạn mức cao nhất, chỉ sợ sẽ khiến bọn họ tự hỏi lòng, rốt cuộc hắn ta cần sự giúp đỡ ở trình độ nào?

Dưới sự cân nhắc cẩn thận của hắn ta, cũng dần hiểu rõ –

Đây thật sự là vấn đề vô cùng phức tạp, cũng bao hàm nhiều góc độ, câu trả lời của hắn ta không chỉ phải cân nhắc cần sự giúp đỡ đến mức nào, còn phải cân nhắc bây giờ được càng nhiều, tương lai cũng phải cố gắng càng nhiều, đồng thời phải cân nhắc làm quân cờ, tương lai bằng lòng cố gắng trả lại đến mức nào…

Nhìn như một câu hỏi đơn giản, thật ra giấu giếm huyền cơ như thế!

Trong lúc nhất thời, Trình Bất Hưu không nhịn được im lặng.

Lâm Chỉ Thủy cố gắng giữ vẻ mặt bình thản, trong lòng lại nói thầm: ‘Tại sao không nói chuyện? Chẳng lẽ cuộc sống của gia đình Trình Thất Nguyệt ở trong gia tộc không được tính là quá tốt, vì vậy không nỡ bỏ tiền sao? Chẳng lẽ hắn đang tưởng ta mượn thế của Hàn Tố Tâm, ép hắn mua chữ?’

Thế là, hắn mở miệng nói: “Không cần lo ngại, cân nhắc tình hình thực tế của ngươi là được.”

Trong lòng Trình Bất Hưu chấn động.

Đúng vậy, phải cân nhắc tình huống của bản thân, với tư chất của hắn ta, gần như không có khả năng vượt qua năm ải, chỉ có thể ra chút sức ở nhân gian, nhiều nhất chỉ có thể trở thành một quân cờ không quan trọng, nếu bây giờ hắn ta muốn quá nhiều, vậy tương lai cái giá phải trả tất nhiên càng lớn hơn, có lẽ không cẩn thận sẽ vạn kiếp bất phục…

Nghĩ đến đây, trong lòng hắn ta lạnh lẽo, thu lại nhưng suy nghĩ hy vọng quá xa vời kia.

“Vãn bối có thể được ngài ban thưởng một chữ, đã biết đủ.”

Trình Bất Hưu hít sâu một hơi, cung kính nói: “Vãn bối không dám yêu cầu quá xa vời, bằng lòng trả con số nhất nguyên 129.600, chỉ cần một chữ là đủ.”

Lâm Chỉ Thủy ngạc nhiên, có phải lão ca này hiểu lầm điều gì rồi không?



Chẳng lẽ tưởng hắn còn đang uy hiếp sao?

Bởi vì bị đè nặng áp lực của Hàn Tố Tâm, mới lựa chọn ra giá cao nhất mua chữ, dùng cái này cầu một cái yên ổn?

Thế nhưng, thoạt nhìn dáng vẻ của lão ca này cũng không quá đau lòng, có lẽ cũng không tính là chảy máu, hắn nói khẽ: “Cũng đúng, yên ổn cũng là một lựa chọn.”

“Đa tạ ngài đã thông cảm.” Trong mắt Trình Bất Hưu hiện ra vẻ biết ơn.

Hắn ta lựa chọn chỉ cần bức tự thiếp một chữ độc nhất, cũng là vì trong tương lai trở thành quân cờ, phải trả giá ít một chút, tất nhiên vị Lâm tiền bối này chỉ liếc mắt một cái là nhận ra.

“Về phần nên đưa ngươi chữ gì…”

Lâm Chỉ Thủy suy nghĩ một chút, hỏi: “Ngươi có tâm nguyện gì? Hoặc là nói… Đời này có mục tiêu gì không?”

“Tâm nguyện của vãn bối, tất nhiên là muốn tiêu diêu tự tại, không bị trói buộc, đi đến đại đạo thông thiên kia.” Trình Bất Hưu thở dài nói: “Nhưng vãn bối tự biết, với thiên phú tư chất của vãn bối, sợ là kiếp này không có phúc duyên kia, chỉ cầu có thể giữ được Trình gia của ta, không xấu hổ với lời dặn của tổ tiên, nguyện vọng này là đủ.”

Tiêu diêu tự tại? Đại đạo thông thiên?

Lâm Chỉ Thủy nghe vậy hơi nghẹn lời.

Đúng là hậu bối của lão Trình, cách giáo dục gia tộc cũng khác biệt, nói chuyện cũng giống như vậy, đều là tâm nguyện không thực tế, không có mùi vị con người.

Nói thẳng ra là muốn thăng quan phát tài, muốn kinh tế tự do, địa vị tự do… Chẳng phải là xong việc.

Những người thích văn hóa truyền thống này, cũng quá mẹ nó thích vòng vo quanh co.

Lâm Chỉ Thủy âm thầm mắng chửi, nhưng vẫn ra vẻ văn nghệ vuốt cằm nói: “Không sao, con người đều như vậy, loài người muốn trở thành tiên, sinh trên mặt đất lại muốn lên trời… Ta cũng từng như vậy.”

Ừ, những lời này là của Lỗ Tấn tiên sinh.

Thật.

Trình Bất Hưu nghe vậy, sự kính ngưỡng ở trong lòng không nhịn được lại sâu hơn.

Xem ra, vị tiền bối này đã từng là người phàm, chứ không phải người trời ra đời ở thiên giới, chỉ dựa vào chấp niệm lớn lao, nguyện vọng to lớn trong lòng, đã từ thân phàm tục, từng bước một đi đến địa vị thần tiên hiện tại!

Đúng là khiến người ta kính ngưỡng.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương