Thẩm Băng Đàn vẫn nhớ là ông bà nội sắp tới nên ngày hôm sau cô kéo lê thân xác mệt mỏi thức dậy.

Rửa mặt xong, cô cùng Tần Hoài Sơ xuống lầu, mọi người đã ngồi ở phòng khách, Sơ Nịnh đang trò chuyện với bọn họ.

Không ngờ mọi người đến sớm vậy.

Thẩm Băng Đàn và Tần Hoài Sơ tiến lên chào hỏi.

Thẩm Băng Đàn đã từng gặp ông bà Lục trước đây khi cô làm bạn nữ đồng hành cùng Tần Hoài Sơ đến nhà họ Lục, nhưng bây giờ gặp lại, tâm thế đã hoàn toàn khác.

Khi đó, cô chưa bao giờ nghĩ tới chuyện hai vị trưởng bối này lại có thể có quan hệ máu mủ với mình.

Thẩm Băng Đàn được bà cụ trìu mến kéo xuống ngồi bên cạnh.

Sau khi hỏi han ân cần, bà cụ cầm một tập tài liệu trên bàn trà đưa cho cô: "Đây là quà gặp mặt của ông bà dành cho con, con ký tên vào đi."

Thẩm Băng Đàn nghi ngờ nhận lấy, mở tài liệu ra nhìn xem, hóa ra là bản thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần của Tập đoàn Lục thị.

Cô ngỡ ngàng đến mức không dám nhìn xuống, đưa lại tập tài liệu: "Bà ơi, cái này con không thể nhận được, bà lấy lại đi ạ."

Bà nội Lục đẩy trả lại cho cô: "Con là người nhà họ Lục, từ nhỏ đã phải chịu quá nhiều cực khổ ở bên ngoài, ông bà nội không biết bù đắp cho con thế nào cả, cổ phần này là thứ con nên được, bọn nhỏ nhà chú hai và cô của con cũng đều có."

Thẩm Băng Đàn còn muốn từ chối, nhưng Lục Kế Thần bên cạnh ôn hoà nói: "Cầm đi, cũng là tấm lòng của ông bà, con có thể coi như của hồi môn ông bà nội chuẩn bị cho con."

Trong lòng Thẩm Băng Đàn ấm áp, lúc này mới nhận lấy, ký tên vào bản thỏa thuận.

Ông bà Lục mỉm cười hài lòng, sau đó nhớ ra điều gì đó, cảm khái nói: "Lúc trước, ông nội con và ông Tần còn đang bàn bạc nói muốn giới thiệu con bé nhà chú hai con cho Hoài Sơ, để hai đứa nó kết hôn rồi hai nhà làm thông gia, thân càng thêm thân. Sau này biết Hoài Sơ đã có bạn gái, bà còn tiếc nuối hồi lâu, thật không ngờ, quanh đi quẩn lại vẫn là người một nhà."

Thẩm Băng Đàn lần đầu tiên nghe được chuyện này, rất kinh ngạc, vô thức nhìn về phía Tần Hoài Sơ.

Bà Lục lại hỏi thăm vết thương trên chân Tần Hoài Sơ.

Tần Hoài Sơ nói: "Mỗi ngày cháu đều làm điều trị phục hồi chức năng, đang dần bình phục. Cảm ơn bà nội đã quan tâm ạ."

Sơ Nịnh vốn muốn giữ họ ở lại ăn cơm trưa, nhưng hai vị trưởng bối đều không ở lại quá lâu, ngồi một lát liền muốn cùng Lục Kế Thần rời đi.

Thẩm Băng Đàn đích thân tiễn họ đến trước cửa nhà, mở cửa xe cho ông bà nội, nói khi nào có thời gian cô sẽ đến nhà họ Lục thăm họ.

Trở lại phòng khách, Tần Hoài Sơ đang chống nạng tập đi.

Thẩm Băng Đàn đi tới trước ghế sô pha rót một ly nước trên bàn trà, liếc nhìn anh: "Thì ra trước đó đã có người giới thiệu đối tượng cho anh rồi à? Chuyện từ khi nào vậy?"

Bước chân Tần Hoài Sơ hơi dừng lại, nghiêng đầu nhìn sang, đuôi mắt nheo lại thành đường cong nhỏ: "Sao vậy, chuyện từ lâu như vậy rồi mà  em vẫn ghen sao?"

Dưới cái nhìn chăm chú không rõ ý vị của Tần Hoài Sơ, Thẩm Băng Đàn bình tĩnh cầm ly nước uống một ngụm: "Em chỉ tùy tiện hỏi thôi, ai ghen chứ?"

"Ok, em không ghen." Tần Hoài Sơ chậm rãi đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô, "Trước đó ông nội quả thực nhàn rỗi quá không có chuyện gì làm nên gán ghép lung tung, cho nên tối hôm đó chẳng phải anh đã dẫn em cùng đi dự tiệc nhà họ Lục đấy sao, sau đó ông Lục không bao giờ nhắc đến chuyện đó nữa."

Anh vuốt sống mũi cô một cách cưng chiều: "Anh còn chả có ấn tượng gì về cô con gái nhà chú hai của em cả, bây giờ còn bị em thẩm vấn."

Thẩm Băng Đàn sờ chóp mũi bị anh chạm vào, như có điều suy nghĩ: "Cho nên buổi tối hôm đó anh dẫn em đi dự tiệc ở nhà họ Lục với vai trò bạn nữ đồng hành của anh, chỉ để cản đào hoa thôi à?"

"Không thì sao?" Anh nghiêng người, hai tay chống trên thành ghế sô pha nhốt cả người cô vào lòng, cánh môi mỏng dán bên tai cô, giọng nói nhè nhẹ ấm áp, mang theo vài phần mê hoặc lòng người, "Ai bảo anh chỉ thích em."

Thẩm Băng Đàn cảm thấy có chút ngứa ngáy, rụt cổ né tránh.

Tần Hoài Sơ thân mật tì trán lên trán cô, hai khuôn mặt sáp lại rất gần, hơi thở hòa quyện vào nhau, hô hấp còn có chút nóng bỏng.

Bốn mắt nhìn nhau, Tần Hoài Sơ nhớ tới dáng vẻ động lòng người của cô tối qua, yết hầu khẽ nhúc nhích, hơi thở bất giác nặng nề hơn.

Bàn tay trắng nõn với khớp xương rõ ràng quấn quanh gáy cô, đưa cô nhích lại gần anh hơn.

Thẩm Băng Đàn hơi nghiêng đầu, vành tai phiếm hồng: "Anh muốn làm gì?"

"Em nói xem?" Môi anh dán tới, cơ hồ muốn chạm môi cô, sự mập mờ xung quanh đang dần lên men.

Sơ Niệm vừa mới ngủ dậy, mặc bộ đồ ngủ bông xù màu hồng phấn chạy lạch bạch xuống cầu thang, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khách, bước chân lập tức khựng lại.

Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào hai người kia không sai một ly.

Đại khái là do vừa mới ngủ dậy, đầu óc chưa kịp hoạt động nên cũng quên mất luôn việc lúc này mình nên tránh đi.

Một lúc sau, cô bé trực tiếp phá vỡ bong bóng hồng giữa hai người: "Hai người đang quay phim Hàn Quốc ở nhà à? Gần nhau thế mà không hôn, có cần em ấn đầu không?"

Cô nàng nói xong còn làm động tác ấn đầu.

Nghe thấy tiếng nói, Thẩm Băng Đàn xấu hổ vô cùng, theo bản năng đẩy Tần Hoài Sơ ra, tim đập thình thịch, hai má đỏ bừng.

Tần Hoài Sơ cau mày, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía cầu thang.

Sơ Niệm bị trừng thì lập tức thẳng tắp sống lưng, mặt không đổi sắc quay người đi lên lầu: "Em về phòng ngủ một lát, anh chị cứ tiếp tục, từ từ hôn."

Rồi nhanh chóng biến mất.

Thẩm Băng Đàn & Tần Hoài Sơ: "..."

Tần Hoài Sơ ngả người ra sau, đỡ trán bình tâm lại một lát: "Sống ở đây quá bất tiện, chúng ta chuyển về Vịnh Thủy Vân nhé?"

Loại tình huống này mà xảy ra thêm mấy lần nữa, chắc anh bị cao huyết áp mất.

Suy nghĩ một lúc, Tần Hoài Sơ bổ sung thêm: "Vịnh Thủy Vân quá nhỏ, không thích hợp ở lâu dài, anh phải nhanh chóng phái người cải tạo biệt thự ở Khê Ngữ Phương Đình, sau này chúng ta sẽ sống ở đó."

"Khê Ngữ Phương Đình?" Thẩm Băng Đàn biết nơi này, đây là một khu biệt thự cao cấp mới được xây dựng ở Trường Hoàn hai năm nay, Cố Tích sau khi kết hôn liền sống ở đó. "Anh cũng có một căn ở đó à?"

Tần Hoài Sơ lười biếng cười một tiếng: "Khê Ngữ Phương Đình là dự án do tập đoàn Viễn Thương phát triển, anh có nhà ở đó thì có gì lạ? Nhưng khi đó chỉ mới trùng tu đơn giản, nếu muốn ở thì phải thuê người thiết kế lại, anh đoán là muốn chuyển đi thì sẽ phải đợi đến mùa xuân hè năm sau."

Thẩm Băng Đàn gật đầu: "Sau này nếu mình chuyển đến Khê Ngữ Phương Đình thì sẽ ở gần Cố Tích hơn, cũng không tệ."

Editor: quattutuquat

—————

Đêm Giao thừa lại có tuyết rơi, gió buốt thổi qua lạnh thấu xương.

Tần Hoài Sơ và Thẩm Băng Đàn rúc ở trong nhà, không đi đâu cả.

Đại khái là hiệu quả của ca phẫu thuật rất rõ rệt nên chân Tần Hoài Sơ không còn đau nhiều như trước nữa.

Anh vẫn kiên trì tập phục hồi chức năng hàng ngày.

Đêm giao thừa, người giúp việc nhà họ Tần đều về quê nghỉ lễ, buổi trưa cả nhà hiếm khi tụ tập cùng nhau gói sủi cảo.

Thẩm Băng Đàn khéo tay nhất, những người khác không hay làm việc nhà, một mình cô có thể đuổi kịp tốc độ của cả ba người Tần Hoài Sơ, Sơ Niệm và Sơ Nịnh.

Một khi bột và nhân bánh đã rơi vào tay cô, luôn có thể nặn ra thành những hình thù đẹp mắt một cách dễ dàng.

Sơ Niệm nhìn sủi cảo Thẩm Băng Đàn gói, lại nhìn thứ xấu xí trên tay mình, có chút thất vọng: "Sao gói sủi cảo khó thế nhỉ? Chị dâu, chị đỉnh quá đi."

"Là do mày đần." Tần Hoài Sơ đặt chiếc sủi cảo vừa gói xong lên thớt, cà lơ phất phơ trả lời cô nàng.

Sơ Niệm lườm anh một cái: "Làm như anh gói đẹp lắm ấy, rõ ràng cũng xấu như nhau thôi hà."

"Dù sao cũng đẹp hơn của mày."

Hai anh em một khi đã ầm ĩ lên là không dứt.

Thấy Sơ Niệm không dính được vỏ bánh, Thẩm Băng Đàn liền cầm lấy giúp cô: "Học từ từ sẽ biết thôi, trước kia mỗi lần chị giúp bà ngoại hầu như gói cũng không đẹp, sau này gói nhiều hơn liền có bí quyết."

Điện thoại trong túi Tần Hoài Sơ reo lên, anh liếc nhìn ghi chú rồi nghe máy.

Trong điện thoại vang lên giọng nói của Doãn Lê Hân: "Tối nay đưa Thẩm Băng Đàn qua nhà tao đón năm mới đi, càng đông người càng náo nhiệt."

Tần Hoài Sơ dùng ánh mắt hỏi ý kiến Thẩm Băng Đàn, thấy cô không phản đối, thản nhiên nói: "Mày không về nhà đón Giao thừa cùng ba mẹ à?"

"Chơi một mình sướng hơn, cũng chừa cho bọn họ chút không gian riêng nữa."

Tần Hoài Sơ nhớ tới một chuyện: "Tài xế đang nghỉ lễ, tao không thể lái xe, mày qua đón bọn tao được không?"

"Tao với Tích Tích còn phải ở nhà chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn mà." Doãn Lê Hân dừng một chút, "Như này đi, để tao gọi điện cho Dĩ Tắc, nếu nó đi thì bảo nó qua đón bọn mày."

"Cũng được."

Sau khi cất điện thoại đi, Tần Hoài Sơ đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, xì khẽ một tiếng: "Doãn Lê Hân bảo Khương Dĩ Tắc tới đón chúng ta, dịp như này chắc Khương Dĩ Tắc sẽ chẳng đi đâu."

Thẩm Băng Đàn có chút khó hiểu: "Sao anh lại nói vậy?"

"Nó là cẩu độc thân, bon chen giữa bốn người chúng ta thì có ích gì? Hơn nữa nó thích yên tĩnh, chưa chắc đã mời được đâu."

Sơ Niệm cúi đầu gói sủi cảo, bỗng nhiên trở nên rất im lặng.

Editor: quattutuquat

—————

Vốn tưởng rằng Khương Dĩ Tắc sẽ không đến, nhưng chạng vạng tối, anh lại lái xe tới đón người.

Tần Hoài Sơ trông thấy anh thì khá kinh ngạc: "Sao Doãn Lê Hân lại mời được vị Phật lớn như mày thế này?"

Khương Dĩ Tắc ngồi xuống trên ghế sô pha đơn, lơ đễnh cười, liếc nhìn chân Tần Hoài Sơ: "Vết thương thế nào rồi?"

Tần Hoài Sơ duỗi đôi chân dài gác lên bàn trà, vỗ vỗ: "Thế này không phải đã rất ổn rồi sao? Chỉ là chưa thể đi lại bình thường thôi."

Khương Dĩ Tắc: "Nếu muốn khỏi bệnh hoàn toàn, ít nhất cũng phải đợi thêm ba tháng nữa."

Sơ Niệm đang ngồi bó gối ở đầu kia của ghế sô pha đột nhiên cầm điều khiển, tăng âm lượng TV lên thật lớn.

Trên TV đang chiếu một bộ phim chiến tranh tình báo, tiếng súng vang lên khiến người ta đau hết cả tai.

Tần Hoài Sơ nhíu mày nhìn sang: "Mày điếc à mà mở lớn tiếng thế?"

Sơ Niệm vẻ mặt vô cảm xem TV: "Tiếng các anh nói chuyện làm ồn đến em."

Sắp sang năm mới, Tần Hoài Sơ xoa xoa lỗ tai không chấp nhặt với cô, chống nạng đứng dậy nói với Khương Dĩ Tắc: "Mày ngồi đây một lát nhé, tao lên tầng gọi vợ tao."

Trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Sơ Niệm và Khương Dĩ Tắc.

Âm thanh trên TV đinh tai nhức óc.

Anh nhìn cô chằm chằm một lát.

Thấy cô không để ý tới mình, Khương Dĩ Tắc đứng dậy từ ghế sô pha đơn, đi đến ngồi bên cạnh cô: "TV hay lắm hả?"

Sơ Niệm cầm điều khiển, vô thức siết chặt các đốt ngón tay, vẫn chỉ xem TV mà không nói một lời.

Khương Dĩ Tắc nhìn cô chăm chú một lát, sau đó đưa tay chạm vào nút giảm âm lượng.

Sơ Niệm hơi cụp mí mắt xuống, nhìn bàn tay anh đưa tới.

Nước da trắng lạnh, các đốt ngón tay thon dài tuyệt đẹp, trên mu bàn tay nổi rõ những mạch máu màu xanh lam, rất gầy.

Sau khi điều chỉnh âm lượng phù hợp, Khương Dĩ Tắc tự nhiên thu tay lại, dùng giọng ôn hòa nói: "Mở lớn tiếng như vậy không tốt cho tai."

Sơ Niệm ôm đầu gối ngồi ở góc sô pha, vẫn không trả lời.

Khương Dĩ Tắc tự nhiên bắt chéo đôi chân dài, liếc mắt nhìn cô: "Em ở nhà một mình cũng không có việc gì, đợi lát nữa anh trai chị dâu em xuống, em đi cùng nhé."

Sơ Niệm khẽ giật mình, nghiêng đầu nhìn sang.

Hai giây sau, cô mới bình tĩnh quay đi, tiếp tục nhìn chằm chằm vào TV: "Không có hứng thú."

Khương Dĩ Tắc cười: "Vậy em có hứng thú với cái gì, để xem anh có thể thỏa mãn em không?"

Giọng anh nhẹ nhàng dịu dàng, tựa như đặc biệt kiên nhẫn.

Sơ Niệm mím môi, không hiểu sao lại cảm thấy có chút buồn bực.

Anh luôn rất tốt với cô, nhưng cũng chỉ giống như em gái mà thôi.

Đã không thích, cô tình nguyện để anh cách xa mình một chút.

"Anh Dĩ Tắc, bây giờ em chỉ muốn xem TV thôi, được không?"

Khương Dĩ Tắc dùng ánh mắt trong trẻo ấm áp nhìn cô chăm chú một lúc rồi gật đầu: "Được, vậy em xem đi."

Editor: quattutuquat

—————

Tần Hoài Sơ đẩy cửa phòng ngủ, Thẩm Băng Đàn đang đứng trước cửa sổ nghe điện thoại, vui vẻ trò chuyện.

Cô cất điện thoại rồi quay người lại nhìn.

Tần Hoài Sơ đứng cách đó không xa: "Em nói chuyện điện thoại với ai vậy?"

Thẩm Băng Đàn cất điện thoại di động vào túi, bước tới: "Bạn cùng phòng đại học của em, sắp đến Tết rồi, gọi điện cho em gửi lời chúc."

Tần Hoài Sơ vòng tay qua eo cô, nói: "Xem ra quan hệ của em với bạn cùng phòng đại học khá tốt nhỉ."

Thẩm Băng Đàn trước đây là kiểu người thậm chí không nói với các bạn cùng lớp một câu, khí chất khiến người khác ngại không dám đến gần nên mới không kết bạn với ai.

Thực ra tính tình cô rất tốt, nhưng nhiều người bị khí chất của cô doạ sợ, không dám đến gần.

Thẩm Băng Đàn cụp mắt cười: "Thật ra lúc mới đến ký túc xá, em cũng không tiếp xúc nhiều với bọn họ, may mà các bạn cùng phòng tính cách đều rất tốt, luôn giúp đỡ em, dần dần bọn em thân nhau hơn."

Tần Hoài Sơ xoa xoa tóc cô, không hỏi thêm nữa: "Em chuẩn bị xong chưa, Khương Dĩ Tắc ở dưới lầu rồi."

"Vâng, xong rồi."

Sau khi đi thang máy xuống, Khương Dĩ Tắc và Sơ Niệm đang ngồi trên ghế sô pha xem TV.

Thẩm Băng Đàn đi tới hỏi Sơ Niệm: "Niệm Niệm có muốn đi cùng anh chị không?"

Khương Dĩ Tắc lười biếng trả lời: "Tôi hỏi rồi, em ấy nói không đi."

Sơ Niệm đứng bật dậy, cố ý làm trái lời anh: "Bây giờ em lại đột nhiên muốn đi."

Đáy mắt Khương Dĩ Tắc hiện lên ý cười, nâng cằm: "Đi lấy áo khoác đi, bên ngoài lạnh lắm."

Sơ Niệm: "..."

Cảm giác là lạ chỗ nào ấy, giống như cô đang bị lừa.

Editor: quattutuquat

—————

Khi đến Khê Ngữ Phương Đình thì trời vừa sẩm tối.

Cửa nhà Doãn Lê Hân hé mở, cả đám trực tiếp đi vào.

Dây tết kiểu Trung Quốc* tinh xảo và bắt mắt được treo đầy ở lối vào, trên cửa sổ kính dán cắt giấy* màu đỏ tuyệt đẹp, phòng khách rộng lớn được trang trí đẹp mắt mang không khí vui tươi và tràn ngập hương vị năm mới.

*Dây tết kiểu Trung Quốc:

Nghe thấy tiếng ồn ào trong bếp, Thẩm Băng Đàn đi vào xem bọn họ đang tất bật nấu nướng món gì ngon.

Kết quả bên trong là một bãi chiến trường, không một món nào xong xuôi cả.

Doãn Lê Hân và Cố Tích đều không giỏi bếp núc, cũng không biết tâm huyết dâng trào thế nào mà lại rủ bọn họ tới đây cùng ăn cơm tất niên.

Nhìn thấy Thẩm Băng Đàn tới, Cố Tích đáng thương mếu máo: "Mọi người tới rồi à, hay là tối nay chúng ta đặt đồ ăn ngoài nhé?"

Doãn Lê Hân cởi tạp dề và dọn dẹp qua loa căn bếp bừa bộn: "Sắp sang năm mới rồi sao đặt được đồ ăn ngoài hả em?"

Cố Tích liếc anh một chút: "Vậy anh nói xem phải làm sao bây giờ? Chẳng phải đều tại anh hết sao, kêu là tự mình làm được, kết quả bị vả mặt chưa?"

Doãn Lê Hân: "..."

Thẩm Băng Đàn mở tủ lạnh ra xem, nguyên liệu rất đầy đủ.

Cô nói: "Hay là để tôi làm đi, bây giờ vẫn còn kịp."

Vừa dứt lời, Khương Dĩ Tắc cũng đi vào, nói với Thẩm Băng Đàn: "Để tôi làm cho, chân Hoài Sơ không tiện, hai người vào phòng khách nghỉ ngơi một lát đi."

"Ý kiến này không tồi." Doãn Lê Hân nói, "Có Khương đại tài tử của chúng ta ở đây, sao mà không kịp ăn cơm tất niên được, tao với Tích Tích làm trợ thủ cho mày, Thẩm Băng Đàn ra ngoài cùng Hoài Sơ đi."

Trong bếp cũng không đứng được quá nhiều người, Thẩm Băng Đàn đi ra ngoài, Tần Hoài Sơ đang ngồi trên sô pha lướt di động.

Trước cửa sổ sát đất, Doãn Lê và Sơ Niệm đứng xì xà xì xào, không biết đang nói cái gì.

Cô bước tới ngồi xuống cạnh Tần Hoài Sơ.

Bật TV lên, Gala đêm hội mùa xuân còn chưa bắt đầu, lúc này đang phát bản tin thời sự.

Trong bếp thỉnh thoảng truyền tới âm thanh, Doãn Lê Hân và Cố Tích vừa nói chuyện vừa liếc mắt đưa tình, sôi nổi náo nhiệt.

Thẩm Băng Đàn đặt điều khiển xuống, ôm lấy một cánh tay Tần Hoài Sơ, tựa đầu vào vai anh, nhìn chữ "Phúc" dán trên tường, cô nhàn nhã thở hắt ra: "Cảm giác đón năm mới thế này thật tuyệt. Sau khi bà ngoại mất, đã lâu rồi Tết không vui như vậy."

Tần Hoài Sơ cất điện thoại di động, nghiêng đầu hôn lên trán cô: "Trước đây ở An Cầm em đón Tết thế nào?"

"Ở An Cầm..."

Thẩm Băng Đàn im lặng một hồi lâu, ánh mắt xa xăm.

Không biết qua bao lâu, cô mới chậm rãi nói: "Kỳ nghỉ đông bọn em không được phép ở trong ký túc xá của trường, em tự thuê một căn nhà nhỏ, nấu nhiều đồ ăn quá sợ ăn không hết lại lãng phí, nên chỉ tùy tiện xào hai món, một mặn một chay, rồi gói thêm chút sủi cảo cất vào tủ lạnh trữ đông. Hôm sau, mùng một Tết cũng không có nơi nào để đi, thế là em nằm trên giường cả ngày, đói thì lấy sủi cảo trong tủ lạnh ra nấu."

"Đúng rồi, chủ nhà rất tốt bụng, hàng năm đều tặng quà năm mới cho em, là mấy món đồ trang sức đơn giản, khăn quàng cổ, găng tay, v.v... sau đó còn nói chúc em năm mới vui vẻ."

Nhắc đến găng tay, hôm nay cô còn đeo chúng khi ra ngoài.

Cô lấy ra khỏi túi đưa cho anh xem: "Đôi găng tay này là em được chủ nhà tặng vào năm ngoái đấy, ấm lắm, chất lượng cũng rất tốt, mùa đông em đạp xe đi dạy kèm cho người ta, anh có biết lạnh thế nào không, mu bàn tay bị gió tạt như muốn nứt ra, lúc thoa kem dưỡng tay vừa đau vừa rát."

Cô vuốt ve đôi găng tay: "Cái này ấm hơn cái em mua trước đây rất nhiều, nhờ nó mà tay em mới không bị lạnh, đáng quý lắm đó."

Găng tay màu xanh nhạt, trên mu bàn tay có hoạ tiết rất tinh tế.

Cô chỉ cho anh xem, thần bí nói: "Anh nhìn thấy gì ở trên này?"

Tần Hoài Sơ lười biếng liếc nhìn một cái: "Hoa thủy tiên."

"Đúng thế, vậy anh không cảm thấy rất trùng hợp sao?" Hai mắt cô sáng ngời, mang theo ánh sao.

Tên của cô xuất phát từ một câu thơ trong bài   « Phú hoa thủy tiên »: Băng thanh ngọc nhuận đàn tâm long lanh.

Họa tiết trên đôi găng tay này trùng hợp cũng là hoa thuỷ tiên.

Tần Hoài Sơ vuốt mái tóc xoã dài của cô, vén một lọn tóc đen ra sau tai, giọng ấm áp hỏi: "Em biết ý nghĩa của hoa thủy tiên là gì không?"

Thẩm Băng Đàn nghi hoặc ngẩng đầu.

Tần Hoài Sơ nâng gương mặt tinh xảo của cô lên, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú.

Một lúc sau, anh ghé sát bên tai cô, nhẹ nhàng thì thầm: "Là nhớ em."

Thẩm Băng Đàn đờ mặt ra, trong nháy mắt liền hiểu ra điều gì đó.

Cô nhìn đôi găng tay trên tay, siết chặt từng chút một.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương