Toàn Thế Giới Anh Chỉ Thích Em
-
Chương 6
Sau khi Thẩm Băng Đàn làm gần xong việc, thấy trời cũng không còn sớm nên đã bảo Dương Hiên về trước.
Hoàn thành xong công việc cuối cùng, cô cầm túi xách đẩy cửa phòng thư ký ra.
Tình cờ gặp Tần Hoài Sơ từ văn phòng tổng giám đốc đi ra.
Anh hơi cúi đầu, dáng vẻ sạch sẽ rắn rỏi, mặc một thân âu phục chỉnh tề, ánh mắt lành lạnh mà thâm thúy, cả người toát lên vẻ cấm dục.
Thẩm Băng Đàn khẽ gật đầu lên tiếng chào hỏi: "Tần tổng."
Tần Hoài Sơ "Ừm" một tiếng, đôi chân dài sải bước đi về phía thang máy.
Anh không đi thang máy riêng của tổng giám đốc mà đi thang máy dành cho nhân viên bình thường.
Thẩm Băng Đàn do dự một chút, sau đó kiên trì đi theo.
Hai người đứng sóng vai trước cửa thang máy, bầu không khí an tĩnh mang theo mấy phần không được tự nhiên.
Thẩm Băng Đàn nắm lấy dây quai túi trên vai, mắt nhìn con số không ngừng thay đổi phía trên thang máy: 16, 17, 18... 33...
Sắp lên đến tầng 47 rồi, lát nữa cô có nên vào cùng Tần Hoài Sơ không đây?
Từ tầng 47 xuống tầng 1 phải mất một khoảng thời gian rất dài, hai người không nói năng gì trong không gian kín, liệu có xấu hổ không?
Còn chưa kịp nghĩ nhiều, cửa thang máy "ding" một tiếng mở ra.
Tần Hoài Sơ trực tiếp đi vào, ấn nút, nhìn chằm chằm Thẩm Băng Đàn đang bất động ở bên ngoài.
Lúc cửa thang máy sắp đóng lại, anh dùng ngón trỏ ấn nút giữ mở cửa, hơi hếch cằm, giọng điệu có vẻ thiếu kiên nhẫn nói: "Đứng đấy làm gì, không vội về nhà sao?"
Lúc này Thẩm Băng Đàn mới cuống quít bước vào, nói "Cảm ơn" với anh.
Không gian trong thang máy rộng rãi, Thẩm Băng Đàn chọn một vị trí cách xa Tần Hoài Sơ, tiếp tục nhìn chằm chằm vào những con số thay đổi phía trên, hy vọng có thể nhanh chóng đến tầng 1.
"Công việc thế nào, đã thích ứng được chưa?"
Tần Hoài Sơ đột nhiên hỏi thăm, phá vỡ sự yên tĩnh giữa hai người, Thẩm Băng Đàn đứng hình một lúc, nghiêng đầu nhìn về phía Tần Hoài Sơ.
Vẻ mặt anh lạnh nhạt không biểu cảm, dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã, như thể anh chỉ là một ông chủ lớn hạ mình thể hiện sự quan tâm và hỏi thăm đối với thực tập sinh.
Thẩm Băng Đàn: "Rất tốt."
Tần Hoài Sơ gật đầu: "Nếu em có ý kiến hay thắc mắc gì thì cứ việc hỏi."
Thẩm Băng Đàn đang định nói không có, lại đột nhiên nghĩ tới điều gì, hỏi: "Cái gì cũng có thể sao?"
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp quyến rũ của Tần Hoài Sơ hơi nheo lại, anh lẳng lặng nhìn chăm chú vào khuôn mặt cô, như muốn nhìn thấu toàn bộ cơ thể cô.
Một lúc sau, anh mới nhẹ nhàng trầm tĩnh trả lời: "Ừm."
Tần Hoài Sơ chủ động kêu cô đặt câu hỏi, là cơ hội hiếm có, nếu bỏ qua thì thật đáng tiếc.
Cô liếm môi dưới, thử hỏi: "Vậy tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?"
Yết hầu của Tần Hoài Sơ khẽ động, ánh mắt ẩn giấu mấy phần mãnh liệt, lúc nói chuyện thanh âm có chút khàn khàn: "Hỏi đi, hôm nay bất kể em hỏi cái gì, tôi đều sẽ trả lời em."
Thẩm Băng Đàn thận trọng nói: "Bình thường công ty tan làm lúc 6 giờ, nhưng khối lượng công việc của tôi hơi nặng, bây giờ đã 8 giờ 30 rồi, làm thêm giờ có được trả lương không?"
Cô thuận thế ngước mắt lên.
Vừa nhìn sang, cô thấy tia sáng lóe lên trong mắt Tần Hoài Sơ biến mất, có vẻ là hơi thất vọng với câu hỏi của cô.
Thẩm Băng Đàn có chút hoang mang, cẩn thận nhìn kỹ lại, vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng xa cách như thường lệ.
Cảnh tượng vừa rồi có lẽ là ảo giác của cô thôi.
Tần Hoài Sơ: "Vấn đề này không phải lúc phỏng vấn đã thảo luận rồi sao? Sao bây giờ em mới nghĩ tới?"
Thẩm Băng Đàn cắn môi thành thật: "Lúc phỏng vấn, mức lương chị Văn thông báo khá cao, nên tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy."
Nói xong lại lo mình đòi tiền làm thêm giờ sẽ không phù hợp nên vội vàng nói, "Thật ra tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, không có cũng không sao cả."
"Em thiếu tiền sao?" Tần Hoài Sơ bất thình lình hỏi một câu.
Tim Thẩm Băng Đàn đập lỡ nhịp, luôn có cảm giác dường như Tần Hoài Sơ đã nhìn trộm trúng nội tâm của mình.
Vẻ mặt cô hơi rối rắm, lắc đầu theo bản năng: "Không."
Cô véo góc áo, hơi cụp mi xuống, chậm rãi nói: "Nhân viên lo lắng về việc tăng ca không phải là chuyện bình thường sao? Anh vừa kêu tôi có thắc mắc gì không nên tôi mới hỏi, nếu như câu hỏi của tôi không phù hợp thì Tần tổng hãy coi như tôi chưa hỏi gì."
Thang máy đúng lúc đến tầng 1, cánh cửa mở ra.
Thẩm Băng Đàn không muốn nói thêm gì với anh nữa, liền chào hỏi rồi đi ra ngoài.
Tần Hoài Sơ theo cô ra ngoài: "Tất nhiên tiền tăng ca do tình huống đột suất sẽ được trả, nhưng nếu do năng lực cá nhân có vấn đề nên mới phải tăng ca mà cũng được trả tiền, mọi người vì tiền tăng ca mà dồn công việc đến cuối giờ tan tầm mới làm thì làm sao công ty tiếp tục hoạt động được đây?"
Thẩm Băng Đàn vẫn im lặng cúi đầu.
Tần Hoài Sơ liếc nhìn cô, sau đó đổi chủ đề nói: "Nhưng em là nhân viên phiên dịch duy nhất trong văn phòng thư ký, khối lượng công việc của em có khi sẽ lớn hơn, nếu làm thêm giờ thì không phải là không có khả năng xin trả lương ngoài giờ."
Hai mắt Thẩm Băng Đàn sáng lên, nhìn anh với ánh mắt tràn đầy hy vọng: "Ý của Tần tổng là?"
Tần Hoài Sơ sờ cằm, tựa hồ có hơi khó xử: "Nhưng cũng giống như tối nay, cái cậu đồng nghiệp của em tên Dương Hiên tình nguyện san sẻ công việc với em, chẳng phải là công ty cũng phải trả lương tăng ca cho cậu ta sao? Công ty của tôi đây nhỏ lắm, thu nhập có hạn, nếu như sau này mọi người đều làm theo, ví tiền của tôi không thể chịu nổi thì phải làm sao?"
Thẩm Băng Đàn không hiểu tại sao anh đường đường là thái tử của tập đoàn Viễn Thương, Tư bản Quân Nghị còn nổi tiếng đứng đầu ngành trong giới đầu tư mạo hiểm, vậy mà lại có can đảm khóc lóc trước mặt cô.
Nhưng có vẻ như mấy cái này cũng có lý.
Tần Hoài Sơ dừng một chút rồi nói: "Nếu không thì như này đi, sau này công việc của em thì em tự mình làm đi, đừng nhờ đồng nghiệp giúp đỡ, nếu khối lượng công việc vượt quá ngân sách buộc phải tăng ca thì cho phép em xin tiền làm thêm giờ."
"Thật sao?" Trên mặt Thẩm Băng Đàn lộ ra ý cười, vô cùng chân thành cúi người cảm ơn Tần Hoài Sơ, "Cảm ơn Tần tổng!"
Tần Hoài Sơ nhếch môi, sải bước đi ra ngoài.
Đã có tài xế đợi sẵn, thấy anh bước ra, anh ta kính cẩn mở cửa xe.
Thẩm Băng Đàn đưa mắt nhìn chiếc xe kia rời đi, bên ngoài trời đã tối, khu thương vụ đã sáng đèn.
Đáng lẽ sau khi làm việc đến thời điểm này cô phải cảm thấy mệt mỏi, nhưng giờ phút này cô lại vô cùng thoải mái, thậm chí còn có chút phấn khích.
Không thể không nói, Tần Hoài Sơ là một ông chủ rất hào phóng, một ông chủ đáng kính.
Trước đó cô không lựa chọn từ chức, thực sự là một quyết định đúng đắn!
Từ nay có thể xin tiền làm thêm giờ, cô thậm chí còn hy vọng sau này Tần Hoài Sơ có thể giao cho cô nhiều công việc hơn.
Vì tiền, bắt thức cả đêm cũng không thành vấn đề!
Tâm tình vui vẻ, Thẩm Băng Đàn bước đi nhẹ nhàng, vừa nhảy chân sáo vừa hát suốt dọc đường.
Thay vì về nhà ngay sau khi tan sở, cô bắt xe buýt đi đường vòng đến nhà cũ của bà ngoại.
Ngôi nhà cũ được xây dựng ở ngõ Hạnh Phúc, quận Bắc An.
Khác hẳn với sự ồn ào, náo nhiệt ở trung tâm thành phố, nơi đó yên tĩnh và thanh bình, giống như một cụ già sống ẩn dật, biệt lập với thế giới.
Dọc hai bên đường ngõ Hạnh Phúc trồng cây ngân hạnh, lá ngân hạnh mùa này đã chuyển sang màu vàng, trên cây lấm tấm những chiếc quạt vàng, khi gió thổi thì lác đác rơi.
Thẩm Băng Đàn đứng trước cánh cổng sắt số nhà 169, dừng chân nhìn vào trong.
Bên trong tối đen như mực, không thể nhìn thấy gì rõ ràng.
Chỉ có một ngọn đèn còn sáng trong căn phòng nhỏ đơn độc gần cổng.
Ông Tề bưng một chậu nước đi ra, đổ nước xuống đất, dư quang liếc nhìn về phía cổng, mỉm cười chào Thẩm Bính Đàn: "Cô bé, lại đến xem nhà đấy à?"
Ông Tề là người trông coi được chủ nhân mới của ngôi nhà này thuê, Thẩm Băng Đàn đã từng gặp ông trước đây.
Ông Tề quay trở vào nhà nhiệt tình lấy một quả chuối đưa cho cô.
Thẩm Băng Đàn lắc đầu không chịu nhận, ông Tề cười nói: "Cháu ăn thử đi, ngọt lắm."
Thẩm Băng Đàn vẫn không nhận, hai tay nắm lấy song sắt của cổng sắt, nhìn vào trong: "Cháu chỉ đến xem nhà thôi ạ."
Đã muộn như vậy, cô bé cẩn thận cũng là chuyện bình thường, ông Tề tự mình bóc vỏ chuối ăn, đi tới bật đèn trong sân để cô có thể nhìn rõ hơn.
Ngôi nhà này đã bán được vài năm nhưng chủ nhân mới dường như chưa từng ở đây, cách bài trí vẫn như cũ, chỉ có ông Tề hàng ngày chịu trách nhiệm dọn dẹp và giữ gìn.
Có thể thấy chủ nhân mới đã bảo vệ ngôi nhà này rất tốt.
"Muốn vào nhìn xem không?" Ông Tề mở cổng sắt, trên mặt mỉm cười thiện ý.
Ông có một cô cháu gái cũng tầm tuổi này, vẫn đang ở độ tuổi kiêu ngạo dễ nổi nóng, nhưng ánh mắt của cô bé trước mặt lại cô đơn và trống rỗng.
Ông nhìn cũng có chút đau lòng.
Thẩm Băng Đàn đứng ở cổng nhưng không đi vào: "Đến lúc cháu phải về rồi ạ. Cảm ơn ông Tề."
Cũng giống như những lần trước, cô đứng ở cổng liếc nhìn vài cái rồi rời đi.
Editor: quattutuquat
—————
Lúc Thẩm Băng Đàn trở về chung cư sinh viên đại học ở ngõ hẻm Tây Hạng, đã là hơn mười giờ tối.
Căn hộ này giá rẻ, có cả nam cả nữ ở chung một tầng.
Trong hành lang nhỏ tối tăm ẩm ướt, thi thoảng có mùi thuốc lá và rượu trộn lẫn với mùi tất thối xộc thẳng vào mũi người ta.
Một người đàn ông râu ria xồm xoàm đang dựa vào tường hút thuốc, nhìn thấy Thẩm Băng Đàn liền phun mạnh điếu thuốc trong miệng ra.
Thẩm Băng Đàn cau mày vì khói thuốc, chân bước nhanh hơn, phía sau truyền đến tiếng cười cợt trêu chọc của gã đàn ông: "Người đẹp đừng đi mà, tâm sự với anh zai tí nào!"
Trong lòng thầm mắng gã đàn ông hôi hám kia hàng trăm lần, Thẩm Băng Đàn lấy chìa khóa trong túi ra, mở cửa ký túc xá.
Bên trong hò hét ầm ĩ, "Tóc xám bạc*" với "Đầu nấm" lại đánh nhau, đồ đạc rơi xuống sàn kêu vang, trong khi những người bạn cùng phòng khác thì co rúm người xem.
*Tóc xám bạc: Nguyên văn là 奶奶灰 - một thuật ngữ mạng dùng để mô tả tông màu, đề cập đến tóc màu trắng xám như tóc của bà lão.
Nghe thấy tiếng mở cửa, mọi người đồng loạt nhìn về phía này.
Thẩm Băng Đàn đá chai bia dưới chân ra, đóng cửa lại rồi quay về giường của mình.
Đồ đạc đầu giường của cô đã bị lục lọi, vương vãi trên giường, có thứ còn lăn xuống sàn.
Hạ mắt xuống nhìn thấy một bức ảnh dưới chân mình, cô cúi xuống nhặt lên.
Trong ảnh, Thẩm Băng Đàn mặc váy múa màu trắng đứng trên bục nhận giải, tay cầm cúp, gương mặt lạnh lùng, khí chất thoát tục.
Cuộc chiến giữa "Tóc xám bạc" với "Đầu nấm" đã kết thúc, hai người khoác tay nhau, ngầm hiểu ý đi về phía cô.
Một giọng nói kỳ quái vang lên: "Không ngờ hóa ra trước đây cô lại là minh tinh nhảy múa đấy, sao bây giờ lại ủ rũ như vậy rồi?"
Thẩm Băng Đàn trừng mắt nhìn "Đầu nấm", đối phương lại cười khiêu khích, hỏi người bên cạnh, "Chúng mày nói xem đây có phải là—— phượng hoàng rụng cánh còn không bằng gà không?"
"Tóc xám bạc" cùng cười ha hả mấy tiếng, nhìn nhìn bộ dạng của Thẩm Băng Đàn, rồi chậc chậc nói: "Đừng nói thế, bộ dạng nhỏ bé này hẳn là có thể khiến đàn ông vui vẻ đấy, thật ra làm gà cũng không tệ nha."
Sự kiên nhẫn của Thẩm Băng Đàn đã đến giới hạn, đầu ngón tay khẽ run lên, không nói một lời, tiến lên một bước và giáng cho cả hai mỗi người một cái tát rõ ràng vang dội vào mặt.
Từ khi chuyển đến đây cô không tiếp xúc với bất kỳ ai, mỗi ngày đều đi sớm về khuya, cũng không có cảm giác tồn tại.
"Tóc xám bạc" và "Đầu nấm" là hai tên côn đồ trong ký túc xá, ban ngày ngủ buổi tối ra ngoài, không biết làm nghề gì nhưng hút thuốc uống rượu, thường xuyên có vết thương trên mặt, nhìn không có vẻ là loại người đứng đắn gì, các bạn cùng phòng khác chưa bao giờ dám gây sự với chúng.
Hai người này tác oai tác quái trong ký túc xá đã quen, chưa từng nghĩ rằng Thẩm Băng Đàn trông yếu ớt nhu nhược như vậy lại dám tát bọn chúng.
"Tóc xám bạc" là người đầu tiên phản ứng lại, tức giận xông tới định đánh Thẩm Băng Đàn.
Thẩm Băng Đàn nhanh nhẹn bắt lấy cổ tay cô ta, dùng sức kéo ra sau, giơ chân đá vào mắt cá chân cô ta, đối phương lập tức mất thăng bằng, nặng nề ngã rạp xuống đất.
"Đầu nấm" cũng nhào tới, Thẩm Băng Đàn giơ chân lên đá vào bắp chân cô ta.
"Đầu nấm" quỳ bộp trên mặt đất, bị Thẩm Băng Đàn túm cả hai tay, mặt đỏ bừng vì đau.
Động tác của Thẩm Băng Đàn rất gọn gàng, khiến cho cả hai không có cơ hội ra tay nữa.
Ký túc xá đột nhiên trở nên tĩnh lặng, mọi người kinh ngạc không thôi nhìn Thẩm Băng Đàn, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
"Đầu nấm" với "Tóc xám bạc" nhìn trông đều rất lợi hại, nhưng không ngờ lại bị Thẩm Băng Đàn quật cho thành ra thế này.
Trước kia bọn họ từng rất tò mò, làm sao một cô gái xinh đẹp như Thẩm Băng Đàn lại có dũng khí sống ở một nơi ô hợp hỗn loạn như vậy.
Bây giờ nhìn thấy thân thủ của cô, cuối cùng cũng hiểu được sự can đảm này đến từ đâu.
Thực ra Thẩm Băng Đàn không giỏi đánh nhau lắm, những chiêu thức này đều là do Tần Hoài Sơ ép cô học hồi còn học trung học.
Khi đó cô nổi tiếng khắp mạng nhờ tài năng vũ đạo, được mệnh danh là "Em gái quốc dân", thường xuyên tham dự nhiều sự kiện quy mô lớn, danh tiếng ngày càng tăng lên.
Sau này, càng có nhiều kẻ theo dõi bất hợp pháp và fan cuồng rình rập xuất hiện xung quanh cô.
Tần Hoài Sơ sợ cô sẽ xảy ra chuyện nên từng bước dạy cô cách đối phó với nguy hiểm.
Những chiêu thức này chủ yếu chú trọng đến tốc độ, tàn nhẫn và chính xác, chỉ bằng một chiêu đã đánh bại kẻ thù.
Cô học hỏi không quá giỏi, nếu như một chiêu không thành công thì đến lần thứ hai sẽ bị lộ.
Trước kia lúc Tần Hoài Sơ nói thế với cô, cô còn ngây thơ hỏi anh: "Lỡ bị lộ thì phải làm sao? Tớ sẽ bị đánh à?"
Tần Hoài Sơ nói: "Chỉ cần tốc độ của cậu đủ nhanh, sẽ không dễ bị thất thủ đâu. Nếu thật sự đánh không lại thì cậu mau chạy đi, vừa chạy vừa gọi tên tớ."
"Sao lại phải gọi tên cậu?"
"Tớ nghe thấy thì sẽ chạy đến cứu cậu."
"Nhỡ đâu ở quá xa, cậu không nghe thấy thì sao?"
"Vậy thì cậu ngoan ngoãn nắm tay tớ đi, bất cứ lúc nào cũng không được cách tớ quá xa."
...
Tiếng chuông điện thoại lanh lảnh vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Thẩm Băng Đàn.
Cô buông tay ra, không nhìn hai người kia nữa mà lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
Là Mẫn Phong gọi.
Thẩm Băng Đàn nhận máy.
Vừa đặt bên tai, giọng nói của Mẫn Phong bên kia đã truyền đến: "Anh chọn cho em được mấy căn nhà khá ổn, thông tin chi tiết đã gửi cho em qua WeChat rồi đấy, em chọn một căn đi. Một cô gái xa nhà ra ngoài sinh sống thế mà lại ở cái chốn xô bồ hỗn loạn thế kia, tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc rồi chuyển đi càng sớm càng tốt đi."
Sau khi nghe máy, Thẩm Băng Đàn ra khỏi ký túc xá, đi lên nóc chung cư.
Cô vịn vào lan can, gió rít bên tai, lúc nói chuyện âm lượng cũng vô thức tăng lên: "Không cần anh tìm nhà giúp em đâu, tiền thuê nhà của em còn chưa đến hạn."
"Thẩm Băng Đàn, có phải em cho rằng ở đấy với giá 600 tệ một tháng là rất hời, không muốn chuyển đi nữa đúng không?"
Thẩm Băng Đàn cúi đầu vén mái tóc loà xoà ra sau tai, nhỏ giọng nói: "Đúng là rất hời, có thể tiết kiệm được kha khá tiền đấy."
Mẫn Phong bị cô chọc tức đến suýt sặc: "Em muốn mua lại nhà của bà ngoại, anh có thể hiểu được tính tiết kiệm, nhưng đồng thời em cũng phải bảo đảm chất lượng cuộc sống của chính mình chứ. Em nhìn hoàn cảnh ầm ĩ hỗn loạn của em đi, mỗi lần gọi điện cho em anh đều nghe thấy tiếng ầm ầm bên đó. Một cô gái như em sống ở nơi như thế rất đáng lo ngại, nếu bị người ta bắt nạt thì phải làm sao?"
"Không ai có thể bắt nạt được em cả, huống chi đã ở đây lâu như vậy rồi, chẳng phải em vẫn luôn rất ổn sao?"
"Đừng nói nhiều như thế với anh làm gì, sau khi hết hạn tiền thuê nhà tháng này em lập tức chuyển đi ngay đi, nếu không anh sẽ đích thân đến Trường Hoàn lôi em về đấy."
Thẩm Băng Đàn ngẩng đầu nhìn những vì sao rải rác ở nơi xa, trầm mặc một lát, thuận miệng nói: "Để sau lại nói nhé."
Sau khi cùng Mẫn Phong hàn huyên thêm vài câu, Thẩm Băng Đàn cất điện thoại vào túi, cũng không vội quay về ký túc xá mà đứng trước lan can lặng lẽ hóng gió đêm.
Tiếng ồn ào ở tầng dưới truyền đến đây đã nhỏ hơn rất nhiều, cũng không khiến người ta bực bội nữa, tâm trạng cũng dần dần bình tĩnh lại.
Đứng một lúc, cô lấy điện thoại ra xem giờ, định quay về, nhưng không ngờ lại phát hiện trong nhật ký cuộc gọi nhận được vài cuộc gọi nhỡ.
Dãy số lạ thuộc về Trường Hoàn.
Cô do dự có nên gọi lại hay không, thì cuộc gọi kia lại vang lên lần nữa.
Thẩm Băng Đàn nghi ngờ nhấc máy: "Xin chào."
Trong điện thoại yên tĩnh, chỉ có âm thanh dòng điện yếu ớt chạy qua tai cùng với tiếng gió.
"Alo?"
Bên kia vẫn không có phản ứng.
Đột nhiên đoán được điều gì đó, tim cô khẽ loạn nhịp, lưng bất giác cứng đờ, cô siết chặt điện thoại.
Cùng lúc đó, một giọng nói quen thuộc mát lạnh cuối cùng cũng truyền đến từ bên kia: "Là tôi, Tần Hoài Sơ."
Hoàn thành xong công việc cuối cùng, cô cầm túi xách đẩy cửa phòng thư ký ra.
Tình cờ gặp Tần Hoài Sơ từ văn phòng tổng giám đốc đi ra.
Anh hơi cúi đầu, dáng vẻ sạch sẽ rắn rỏi, mặc một thân âu phục chỉnh tề, ánh mắt lành lạnh mà thâm thúy, cả người toát lên vẻ cấm dục.
Thẩm Băng Đàn khẽ gật đầu lên tiếng chào hỏi: "Tần tổng."
Tần Hoài Sơ "Ừm" một tiếng, đôi chân dài sải bước đi về phía thang máy.
Anh không đi thang máy riêng của tổng giám đốc mà đi thang máy dành cho nhân viên bình thường.
Thẩm Băng Đàn do dự một chút, sau đó kiên trì đi theo.
Hai người đứng sóng vai trước cửa thang máy, bầu không khí an tĩnh mang theo mấy phần không được tự nhiên.
Thẩm Băng Đàn nắm lấy dây quai túi trên vai, mắt nhìn con số không ngừng thay đổi phía trên thang máy: 16, 17, 18... 33...
Sắp lên đến tầng 47 rồi, lát nữa cô có nên vào cùng Tần Hoài Sơ không đây?
Từ tầng 47 xuống tầng 1 phải mất một khoảng thời gian rất dài, hai người không nói năng gì trong không gian kín, liệu có xấu hổ không?
Còn chưa kịp nghĩ nhiều, cửa thang máy "ding" một tiếng mở ra.
Tần Hoài Sơ trực tiếp đi vào, ấn nút, nhìn chằm chằm Thẩm Băng Đàn đang bất động ở bên ngoài.
Lúc cửa thang máy sắp đóng lại, anh dùng ngón trỏ ấn nút giữ mở cửa, hơi hếch cằm, giọng điệu có vẻ thiếu kiên nhẫn nói: "Đứng đấy làm gì, không vội về nhà sao?"
Lúc này Thẩm Băng Đàn mới cuống quít bước vào, nói "Cảm ơn" với anh.
Không gian trong thang máy rộng rãi, Thẩm Băng Đàn chọn một vị trí cách xa Tần Hoài Sơ, tiếp tục nhìn chằm chằm vào những con số thay đổi phía trên, hy vọng có thể nhanh chóng đến tầng 1.
"Công việc thế nào, đã thích ứng được chưa?"
Tần Hoài Sơ đột nhiên hỏi thăm, phá vỡ sự yên tĩnh giữa hai người, Thẩm Băng Đàn đứng hình một lúc, nghiêng đầu nhìn về phía Tần Hoài Sơ.
Vẻ mặt anh lạnh nhạt không biểu cảm, dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã, như thể anh chỉ là một ông chủ lớn hạ mình thể hiện sự quan tâm và hỏi thăm đối với thực tập sinh.
Thẩm Băng Đàn: "Rất tốt."
Tần Hoài Sơ gật đầu: "Nếu em có ý kiến hay thắc mắc gì thì cứ việc hỏi."
Thẩm Băng Đàn đang định nói không có, lại đột nhiên nghĩ tới điều gì, hỏi: "Cái gì cũng có thể sao?"
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp quyến rũ của Tần Hoài Sơ hơi nheo lại, anh lẳng lặng nhìn chăm chú vào khuôn mặt cô, như muốn nhìn thấu toàn bộ cơ thể cô.
Một lúc sau, anh mới nhẹ nhàng trầm tĩnh trả lời: "Ừm."
Tần Hoài Sơ chủ động kêu cô đặt câu hỏi, là cơ hội hiếm có, nếu bỏ qua thì thật đáng tiếc.
Cô liếm môi dưới, thử hỏi: "Vậy tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?"
Yết hầu của Tần Hoài Sơ khẽ động, ánh mắt ẩn giấu mấy phần mãnh liệt, lúc nói chuyện thanh âm có chút khàn khàn: "Hỏi đi, hôm nay bất kể em hỏi cái gì, tôi đều sẽ trả lời em."
Thẩm Băng Đàn thận trọng nói: "Bình thường công ty tan làm lúc 6 giờ, nhưng khối lượng công việc của tôi hơi nặng, bây giờ đã 8 giờ 30 rồi, làm thêm giờ có được trả lương không?"
Cô thuận thế ngước mắt lên.
Vừa nhìn sang, cô thấy tia sáng lóe lên trong mắt Tần Hoài Sơ biến mất, có vẻ là hơi thất vọng với câu hỏi của cô.
Thẩm Băng Đàn có chút hoang mang, cẩn thận nhìn kỹ lại, vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng xa cách như thường lệ.
Cảnh tượng vừa rồi có lẽ là ảo giác của cô thôi.
Tần Hoài Sơ: "Vấn đề này không phải lúc phỏng vấn đã thảo luận rồi sao? Sao bây giờ em mới nghĩ tới?"
Thẩm Băng Đàn cắn môi thành thật: "Lúc phỏng vấn, mức lương chị Văn thông báo khá cao, nên tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy."
Nói xong lại lo mình đòi tiền làm thêm giờ sẽ không phù hợp nên vội vàng nói, "Thật ra tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, không có cũng không sao cả."
"Em thiếu tiền sao?" Tần Hoài Sơ bất thình lình hỏi một câu.
Tim Thẩm Băng Đàn đập lỡ nhịp, luôn có cảm giác dường như Tần Hoài Sơ đã nhìn trộm trúng nội tâm của mình.
Vẻ mặt cô hơi rối rắm, lắc đầu theo bản năng: "Không."
Cô véo góc áo, hơi cụp mi xuống, chậm rãi nói: "Nhân viên lo lắng về việc tăng ca không phải là chuyện bình thường sao? Anh vừa kêu tôi có thắc mắc gì không nên tôi mới hỏi, nếu như câu hỏi của tôi không phù hợp thì Tần tổng hãy coi như tôi chưa hỏi gì."
Thang máy đúng lúc đến tầng 1, cánh cửa mở ra.
Thẩm Băng Đàn không muốn nói thêm gì với anh nữa, liền chào hỏi rồi đi ra ngoài.
Tần Hoài Sơ theo cô ra ngoài: "Tất nhiên tiền tăng ca do tình huống đột suất sẽ được trả, nhưng nếu do năng lực cá nhân có vấn đề nên mới phải tăng ca mà cũng được trả tiền, mọi người vì tiền tăng ca mà dồn công việc đến cuối giờ tan tầm mới làm thì làm sao công ty tiếp tục hoạt động được đây?"
Thẩm Băng Đàn vẫn im lặng cúi đầu.
Tần Hoài Sơ liếc nhìn cô, sau đó đổi chủ đề nói: "Nhưng em là nhân viên phiên dịch duy nhất trong văn phòng thư ký, khối lượng công việc của em có khi sẽ lớn hơn, nếu làm thêm giờ thì không phải là không có khả năng xin trả lương ngoài giờ."
Hai mắt Thẩm Băng Đàn sáng lên, nhìn anh với ánh mắt tràn đầy hy vọng: "Ý của Tần tổng là?"
Tần Hoài Sơ sờ cằm, tựa hồ có hơi khó xử: "Nhưng cũng giống như tối nay, cái cậu đồng nghiệp của em tên Dương Hiên tình nguyện san sẻ công việc với em, chẳng phải là công ty cũng phải trả lương tăng ca cho cậu ta sao? Công ty của tôi đây nhỏ lắm, thu nhập có hạn, nếu như sau này mọi người đều làm theo, ví tiền của tôi không thể chịu nổi thì phải làm sao?"
Thẩm Băng Đàn không hiểu tại sao anh đường đường là thái tử của tập đoàn Viễn Thương, Tư bản Quân Nghị còn nổi tiếng đứng đầu ngành trong giới đầu tư mạo hiểm, vậy mà lại có can đảm khóc lóc trước mặt cô.
Nhưng có vẻ như mấy cái này cũng có lý.
Tần Hoài Sơ dừng một chút rồi nói: "Nếu không thì như này đi, sau này công việc của em thì em tự mình làm đi, đừng nhờ đồng nghiệp giúp đỡ, nếu khối lượng công việc vượt quá ngân sách buộc phải tăng ca thì cho phép em xin tiền làm thêm giờ."
"Thật sao?" Trên mặt Thẩm Băng Đàn lộ ra ý cười, vô cùng chân thành cúi người cảm ơn Tần Hoài Sơ, "Cảm ơn Tần tổng!"
Tần Hoài Sơ nhếch môi, sải bước đi ra ngoài.
Đã có tài xế đợi sẵn, thấy anh bước ra, anh ta kính cẩn mở cửa xe.
Thẩm Băng Đàn đưa mắt nhìn chiếc xe kia rời đi, bên ngoài trời đã tối, khu thương vụ đã sáng đèn.
Đáng lẽ sau khi làm việc đến thời điểm này cô phải cảm thấy mệt mỏi, nhưng giờ phút này cô lại vô cùng thoải mái, thậm chí còn có chút phấn khích.
Không thể không nói, Tần Hoài Sơ là một ông chủ rất hào phóng, một ông chủ đáng kính.
Trước đó cô không lựa chọn từ chức, thực sự là một quyết định đúng đắn!
Từ nay có thể xin tiền làm thêm giờ, cô thậm chí còn hy vọng sau này Tần Hoài Sơ có thể giao cho cô nhiều công việc hơn.
Vì tiền, bắt thức cả đêm cũng không thành vấn đề!
Tâm tình vui vẻ, Thẩm Băng Đàn bước đi nhẹ nhàng, vừa nhảy chân sáo vừa hát suốt dọc đường.
Thay vì về nhà ngay sau khi tan sở, cô bắt xe buýt đi đường vòng đến nhà cũ của bà ngoại.
Ngôi nhà cũ được xây dựng ở ngõ Hạnh Phúc, quận Bắc An.
Khác hẳn với sự ồn ào, náo nhiệt ở trung tâm thành phố, nơi đó yên tĩnh và thanh bình, giống như một cụ già sống ẩn dật, biệt lập với thế giới.
Dọc hai bên đường ngõ Hạnh Phúc trồng cây ngân hạnh, lá ngân hạnh mùa này đã chuyển sang màu vàng, trên cây lấm tấm những chiếc quạt vàng, khi gió thổi thì lác đác rơi.
Thẩm Băng Đàn đứng trước cánh cổng sắt số nhà 169, dừng chân nhìn vào trong.
Bên trong tối đen như mực, không thể nhìn thấy gì rõ ràng.
Chỉ có một ngọn đèn còn sáng trong căn phòng nhỏ đơn độc gần cổng.
Ông Tề bưng một chậu nước đi ra, đổ nước xuống đất, dư quang liếc nhìn về phía cổng, mỉm cười chào Thẩm Bính Đàn: "Cô bé, lại đến xem nhà đấy à?"
Ông Tề là người trông coi được chủ nhân mới của ngôi nhà này thuê, Thẩm Băng Đàn đã từng gặp ông trước đây.
Ông Tề quay trở vào nhà nhiệt tình lấy một quả chuối đưa cho cô.
Thẩm Băng Đàn lắc đầu không chịu nhận, ông Tề cười nói: "Cháu ăn thử đi, ngọt lắm."
Thẩm Băng Đàn vẫn không nhận, hai tay nắm lấy song sắt của cổng sắt, nhìn vào trong: "Cháu chỉ đến xem nhà thôi ạ."
Đã muộn như vậy, cô bé cẩn thận cũng là chuyện bình thường, ông Tề tự mình bóc vỏ chuối ăn, đi tới bật đèn trong sân để cô có thể nhìn rõ hơn.
Ngôi nhà này đã bán được vài năm nhưng chủ nhân mới dường như chưa từng ở đây, cách bài trí vẫn như cũ, chỉ có ông Tề hàng ngày chịu trách nhiệm dọn dẹp và giữ gìn.
Có thể thấy chủ nhân mới đã bảo vệ ngôi nhà này rất tốt.
"Muốn vào nhìn xem không?" Ông Tề mở cổng sắt, trên mặt mỉm cười thiện ý.
Ông có một cô cháu gái cũng tầm tuổi này, vẫn đang ở độ tuổi kiêu ngạo dễ nổi nóng, nhưng ánh mắt của cô bé trước mặt lại cô đơn và trống rỗng.
Ông nhìn cũng có chút đau lòng.
Thẩm Băng Đàn đứng ở cổng nhưng không đi vào: "Đến lúc cháu phải về rồi ạ. Cảm ơn ông Tề."
Cũng giống như những lần trước, cô đứng ở cổng liếc nhìn vài cái rồi rời đi.
Editor: quattutuquat
—————
Lúc Thẩm Băng Đàn trở về chung cư sinh viên đại học ở ngõ hẻm Tây Hạng, đã là hơn mười giờ tối.
Căn hộ này giá rẻ, có cả nam cả nữ ở chung một tầng.
Trong hành lang nhỏ tối tăm ẩm ướt, thi thoảng có mùi thuốc lá và rượu trộn lẫn với mùi tất thối xộc thẳng vào mũi người ta.
Một người đàn ông râu ria xồm xoàm đang dựa vào tường hút thuốc, nhìn thấy Thẩm Băng Đàn liền phun mạnh điếu thuốc trong miệng ra.
Thẩm Băng Đàn cau mày vì khói thuốc, chân bước nhanh hơn, phía sau truyền đến tiếng cười cợt trêu chọc của gã đàn ông: "Người đẹp đừng đi mà, tâm sự với anh zai tí nào!"
Trong lòng thầm mắng gã đàn ông hôi hám kia hàng trăm lần, Thẩm Băng Đàn lấy chìa khóa trong túi ra, mở cửa ký túc xá.
Bên trong hò hét ầm ĩ, "Tóc xám bạc*" với "Đầu nấm" lại đánh nhau, đồ đạc rơi xuống sàn kêu vang, trong khi những người bạn cùng phòng khác thì co rúm người xem.
*Tóc xám bạc: Nguyên văn là 奶奶灰 - một thuật ngữ mạng dùng để mô tả tông màu, đề cập đến tóc màu trắng xám như tóc của bà lão.
Nghe thấy tiếng mở cửa, mọi người đồng loạt nhìn về phía này.
Thẩm Băng Đàn đá chai bia dưới chân ra, đóng cửa lại rồi quay về giường của mình.
Đồ đạc đầu giường của cô đã bị lục lọi, vương vãi trên giường, có thứ còn lăn xuống sàn.
Hạ mắt xuống nhìn thấy một bức ảnh dưới chân mình, cô cúi xuống nhặt lên.
Trong ảnh, Thẩm Băng Đàn mặc váy múa màu trắng đứng trên bục nhận giải, tay cầm cúp, gương mặt lạnh lùng, khí chất thoát tục.
Cuộc chiến giữa "Tóc xám bạc" với "Đầu nấm" đã kết thúc, hai người khoác tay nhau, ngầm hiểu ý đi về phía cô.
Một giọng nói kỳ quái vang lên: "Không ngờ hóa ra trước đây cô lại là minh tinh nhảy múa đấy, sao bây giờ lại ủ rũ như vậy rồi?"
Thẩm Băng Đàn trừng mắt nhìn "Đầu nấm", đối phương lại cười khiêu khích, hỏi người bên cạnh, "Chúng mày nói xem đây có phải là—— phượng hoàng rụng cánh còn không bằng gà không?"
"Tóc xám bạc" cùng cười ha hả mấy tiếng, nhìn nhìn bộ dạng của Thẩm Băng Đàn, rồi chậc chậc nói: "Đừng nói thế, bộ dạng nhỏ bé này hẳn là có thể khiến đàn ông vui vẻ đấy, thật ra làm gà cũng không tệ nha."
Sự kiên nhẫn của Thẩm Băng Đàn đã đến giới hạn, đầu ngón tay khẽ run lên, không nói một lời, tiến lên một bước và giáng cho cả hai mỗi người một cái tát rõ ràng vang dội vào mặt.
Từ khi chuyển đến đây cô không tiếp xúc với bất kỳ ai, mỗi ngày đều đi sớm về khuya, cũng không có cảm giác tồn tại.
"Tóc xám bạc" và "Đầu nấm" là hai tên côn đồ trong ký túc xá, ban ngày ngủ buổi tối ra ngoài, không biết làm nghề gì nhưng hút thuốc uống rượu, thường xuyên có vết thương trên mặt, nhìn không có vẻ là loại người đứng đắn gì, các bạn cùng phòng khác chưa bao giờ dám gây sự với chúng.
Hai người này tác oai tác quái trong ký túc xá đã quen, chưa từng nghĩ rằng Thẩm Băng Đàn trông yếu ớt nhu nhược như vậy lại dám tát bọn chúng.
"Tóc xám bạc" là người đầu tiên phản ứng lại, tức giận xông tới định đánh Thẩm Băng Đàn.
Thẩm Băng Đàn nhanh nhẹn bắt lấy cổ tay cô ta, dùng sức kéo ra sau, giơ chân đá vào mắt cá chân cô ta, đối phương lập tức mất thăng bằng, nặng nề ngã rạp xuống đất.
"Đầu nấm" cũng nhào tới, Thẩm Băng Đàn giơ chân lên đá vào bắp chân cô ta.
"Đầu nấm" quỳ bộp trên mặt đất, bị Thẩm Băng Đàn túm cả hai tay, mặt đỏ bừng vì đau.
Động tác của Thẩm Băng Đàn rất gọn gàng, khiến cho cả hai không có cơ hội ra tay nữa.
Ký túc xá đột nhiên trở nên tĩnh lặng, mọi người kinh ngạc không thôi nhìn Thẩm Băng Đàn, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
"Đầu nấm" với "Tóc xám bạc" nhìn trông đều rất lợi hại, nhưng không ngờ lại bị Thẩm Băng Đàn quật cho thành ra thế này.
Trước kia bọn họ từng rất tò mò, làm sao một cô gái xinh đẹp như Thẩm Băng Đàn lại có dũng khí sống ở một nơi ô hợp hỗn loạn như vậy.
Bây giờ nhìn thấy thân thủ của cô, cuối cùng cũng hiểu được sự can đảm này đến từ đâu.
Thực ra Thẩm Băng Đàn không giỏi đánh nhau lắm, những chiêu thức này đều là do Tần Hoài Sơ ép cô học hồi còn học trung học.
Khi đó cô nổi tiếng khắp mạng nhờ tài năng vũ đạo, được mệnh danh là "Em gái quốc dân", thường xuyên tham dự nhiều sự kiện quy mô lớn, danh tiếng ngày càng tăng lên.
Sau này, càng có nhiều kẻ theo dõi bất hợp pháp và fan cuồng rình rập xuất hiện xung quanh cô.
Tần Hoài Sơ sợ cô sẽ xảy ra chuyện nên từng bước dạy cô cách đối phó với nguy hiểm.
Những chiêu thức này chủ yếu chú trọng đến tốc độ, tàn nhẫn và chính xác, chỉ bằng một chiêu đã đánh bại kẻ thù.
Cô học hỏi không quá giỏi, nếu như một chiêu không thành công thì đến lần thứ hai sẽ bị lộ.
Trước kia lúc Tần Hoài Sơ nói thế với cô, cô còn ngây thơ hỏi anh: "Lỡ bị lộ thì phải làm sao? Tớ sẽ bị đánh à?"
Tần Hoài Sơ nói: "Chỉ cần tốc độ của cậu đủ nhanh, sẽ không dễ bị thất thủ đâu. Nếu thật sự đánh không lại thì cậu mau chạy đi, vừa chạy vừa gọi tên tớ."
"Sao lại phải gọi tên cậu?"
"Tớ nghe thấy thì sẽ chạy đến cứu cậu."
"Nhỡ đâu ở quá xa, cậu không nghe thấy thì sao?"
"Vậy thì cậu ngoan ngoãn nắm tay tớ đi, bất cứ lúc nào cũng không được cách tớ quá xa."
...
Tiếng chuông điện thoại lanh lảnh vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Thẩm Băng Đàn.
Cô buông tay ra, không nhìn hai người kia nữa mà lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
Là Mẫn Phong gọi.
Thẩm Băng Đàn nhận máy.
Vừa đặt bên tai, giọng nói của Mẫn Phong bên kia đã truyền đến: "Anh chọn cho em được mấy căn nhà khá ổn, thông tin chi tiết đã gửi cho em qua WeChat rồi đấy, em chọn một căn đi. Một cô gái xa nhà ra ngoài sinh sống thế mà lại ở cái chốn xô bồ hỗn loạn thế kia, tranh thủ thời gian thu dọn đồ đạc rồi chuyển đi càng sớm càng tốt đi."
Sau khi nghe máy, Thẩm Băng Đàn ra khỏi ký túc xá, đi lên nóc chung cư.
Cô vịn vào lan can, gió rít bên tai, lúc nói chuyện âm lượng cũng vô thức tăng lên: "Không cần anh tìm nhà giúp em đâu, tiền thuê nhà của em còn chưa đến hạn."
"Thẩm Băng Đàn, có phải em cho rằng ở đấy với giá 600 tệ một tháng là rất hời, không muốn chuyển đi nữa đúng không?"
Thẩm Băng Đàn cúi đầu vén mái tóc loà xoà ra sau tai, nhỏ giọng nói: "Đúng là rất hời, có thể tiết kiệm được kha khá tiền đấy."
Mẫn Phong bị cô chọc tức đến suýt sặc: "Em muốn mua lại nhà của bà ngoại, anh có thể hiểu được tính tiết kiệm, nhưng đồng thời em cũng phải bảo đảm chất lượng cuộc sống của chính mình chứ. Em nhìn hoàn cảnh ầm ĩ hỗn loạn của em đi, mỗi lần gọi điện cho em anh đều nghe thấy tiếng ầm ầm bên đó. Một cô gái như em sống ở nơi như thế rất đáng lo ngại, nếu bị người ta bắt nạt thì phải làm sao?"
"Không ai có thể bắt nạt được em cả, huống chi đã ở đây lâu như vậy rồi, chẳng phải em vẫn luôn rất ổn sao?"
"Đừng nói nhiều như thế với anh làm gì, sau khi hết hạn tiền thuê nhà tháng này em lập tức chuyển đi ngay đi, nếu không anh sẽ đích thân đến Trường Hoàn lôi em về đấy."
Thẩm Băng Đàn ngẩng đầu nhìn những vì sao rải rác ở nơi xa, trầm mặc một lát, thuận miệng nói: "Để sau lại nói nhé."
Sau khi cùng Mẫn Phong hàn huyên thêm vài câu, Thẩm Băng Đàn cất điện thoại vào túi, cũng không vội quay về ký túc xá mà đứng trước lan can lặng lẽ hóng gió đêm.
Tiếng ồn ào ở tầng dưới truyền đến đây đã nhỏ hơn rất nhiều, cũng không khiến người ta bực bội nữa, tâm trạng cũng dần dần bình tĩnh lại.
Đứng một lúc, cô lấy điện thoại ra xem giờ, định quay về, nhưng không ngờ lại phát hiện trong nhật ký cuộc gọi nhận được vài cuộc gọi nhỡ.
Dãy số lạ thuộc về Trường Hoàn.
Cô do dự có nên gọi lại hay không, thì cuộc gọi kia lại vang lên lần nữa.
Thẩm Băng Đàn nghi ngờ nhấc máy: "Xin chào."
Trong điện thoại yên tĩnh, chỉ có âm thanh dòng điện yếu ớt chạy qua tai cùng với tiếng gió.
"Alo?"
Bên kia vẫn không có phản ứng.
Đột nhiên đoán được điều gì đó, tim cô khẽ loạn nhịp, lưng bất giác cứng đờ, cô siết chặt điện thoại.
Cùng lúc đó, một giọng nói quen thuộc mát lạnh cuối cùng cũng truyền đến từ bên kia: "Là tôi, Tần Hoài Sơ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook