Toàn Năng Khí Thiếu
-
Chương 477: Lý do duy nhất
Ban đầu Liễu Hàn Yên nghi ngờ tên Ryugasaki này cũng giống những người đàn ông khác muốn theo đuổi cô, cho nên cô chặn trước luôn để anh ta khỏi nghĩ lung tung.
Nhưng hôm nay thấy anh ta bị từ chối lại tỏ vẻ rất vui sướng, Liễu Hàn Yên cảm thấy hình như mình đoán sai rồi.
Xem ra người này chỉ muốn giúp cô hoặc do sống ở nước ngoài lâu năm, tiếp xúc cơ thể nhiều nhưng không hề có ý khác.
Nhưng câu hỏi của Ryugasaki khiến Liễu Hàn Yên nhận ra mình đã rất lâu rồi không gặp Tần Xuyên.
Có thể vì hai người này rất giống nhau nên cô mới nhanh chóng tin tưởng Ryugasaki như thế.
Liễu Hàn Yên thầm thở dài, không biết lần này có thuận lợi về được nhà hay không nữa, nếu nhìn thấy mình Tần Xuyên có tức giận không…
….
Xế chiều hôm đó, trong một khách sạn ở khu cảng Tokyo.
Ryugasaki thuê hai phòng, ở tách khỏi Liễu Hàn Yên, cô cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Nhưng Liễu Hàn Yên khăng khăng đòi Ryugasaki lưu lại một số tài khoản ngân hàng, nếu cô còn sống sẽ hoàn trả kinh phí cho anh ta.
Ryugasaki dở khóc dở cười, cô gái này chuyện gì cũng phải theo phép tắc, không muốn thiếu nợ bất kỳ ai, anh ta cũng tùy tiện đưa cho cô một số tài khoản.
Sau khi Liễu Hàn Yên về phòng đi nghỉ, Ryugasaki cũng về phòng.
Anh ta đi vào phòng tắm, đứng trước gương, lấy từ trong túi áo ở bên hông ra một cái túi nhỏ, trong đó là ba chiếc kim châm cứu.
Anh ta đặt ba chiếc kim lên ba huyệt đạo trên mặt mình, vận chân khí, khuôn mặt lập tức thay đổi.
- Ha… Mặt mình vẫn đẹp trai hơn, ừm, thảo nào cô ấy lại thích mình hơn.
Người đang lầm bầm cười ngây ngô trước gương chính là Tần Xuyên.
Sau khi đến Yokohama, đánh lén tên cảnh sát Ryugasaki Ikuo, giả trang thành Ryugasaki, âm thầm bảo vệ Liễu Hàn Yên, một loạt kế hoạch này đều là hắn tạm thời nghĩ đến.
Liễu Hàn Yên không hi vọng hắn tham gia lần báo thù này, không hy vọng mình mạo hiểm tính mạng bảo vệ cô.
Tần Xuyên cũng có thể hiểu được năm đó mẹ cô Kỷ Niệm Tình vì bảo vệ cô mới chết thảm, để lại ám ảnh tâm lý trong lòng cô, muốn thay đổi gánh nặng tâm lý này trong thời gian ngắn là rất khó.
So với việc không ngừng tranh chấp với Liễu Hàn Yên, khiến cô nói những lời lạnh nhạt với mình, chiến tranh lạnh không ngừng nghỉ thì chi bằng dùng thân phận Kiếm Ma cùng hành động với cô.
Thật ra Tần Xuyên cũng có chút thấp thỏm không yên, không biết Liễu Hàn Yên có phát hiện chuyện hắn chính là Kiếm Ma không, vì lúc đầu khi Nataliya ở nhà hắn hình như cũng có nói lỡ miệng.
Nhưng cũng may là Nataliya nói tiếng Anh, người bình thường không thể nghe rõ là gì, Liễu Hàn Yên cũng chưa từng hỏi hắn về chuyện liên quan đến “Kiếm Ma” nên Tần Xuyên đại khái đoán được Liễu Hàn Yên không hề biết gì.
Dù sao thì ngay cả An ninh quốc gia trong thời gian ngắn cũng không thể phát hiện hắn chính là Kiếm Ma thì Liễu Hàn Yên không biết cũng là chuyện thường.
Sự việc tiến triển đến bây giờ, tất cả đều rất thuận lợi, Liễu Hàn Yên quả nhiên nguyện ý hợp tác với “người xa lạ”.
Thật ra Liễu Hàn Yên cũng không phải đồ ngốc khinh suất, nếu không cô cũng chẳng thể làm tướng quân, chỉ là mối hận giết mẹ, tâm bệnh hơn chục năm khiến lý trí của cô rất khó khống chế.
Nếu có cách báo thù tốt hơn, có trợ thủ tốt thì đương nhiên Liễu Hàn Yên sẽ không từ chối.
Điều hiện tại khiến Tần Xuyên bất an nhất là tên Hắc La Sát, Thi Ma Môn kia quá thần bí, không rõ thực lực của Hắc La Sát đến mức nào, hắn đành mò đá qua sông vậy.
Tắm nước nóng xong, Tần Xuyên liền mở máy vi tính trong phòng, bắt đầu bận rộn.
Hắn cố ý dùng nhiều tiền hơn, ở phòng thương vụ để tiện sử dụng máy tính ở đây.
Sau khi thuần thục thao tác trên máy tính một lát, Tần Xuyên liên hệ được với Nạp Lan Thấm ở Đông Hoa.
- Này! Anh lại thiếu bản tiểu thư một đại nhân tình nữa! Tôi đã giúp anh qua cửa chỗ An ninh quốc gia rồi! Đây chính là lừa gạt quốc gia ah! Anh muốn báo đáp tôi thế nào?
Nạp Lan Thấm thông qua văn tự nói.
Tần Xuyên trả lời:
- Nhân tình này càng nợ càng lớn, hay là tôi về nước rồi sẽ ngủ cùng Nạp Lan tiểu thư một đêm nhé.
- Cút! Tôi không thèm ngủ với mộc tảo!
Tần Xuyên hỏi:
- Mộc tảo là gì?
- Đồ đần! Con rệp anh nghe rồi chứ!
- Nạp Lan đại tiểu thư, sao cô quen nhiều côn trùng thế.
Tần Xuyên ngồi trước máy vi tính sắp cười đến phát khóc rồi.
Nạp Lan Thấm đắc ý nói:
- Cũng không nhìn một chút tôi là ai. Thế này đi, chẳng phải anh rất có tiền sao? Người nhà tôi không mua du thuyền cho tôi, anh mua một chiếc cho tôi! Ít nhất cũng phải bằng nửa giá du thuyền của anh chứ, tôi cũng không tham lam.
Tần Xuyên cảm giác dạ dày co rút, cười khổ đáp:
- Đợi tôi còn sống quay về được thì tất cả đều dễ nói.
Nạp Lan Thấm trầm mặc một lát, nói:
- Anh tìm thấy Liễu Hàn Yên rồi à? Không thể trực tiếp đưa cô ta về sao? Tính cách thối của cô ta, làm chuyện gì cũng không trải qua đại não, cũng chỉ anh mới chịu được.
Tần Xuyên trợn trắng mắt:
- Chẳng phải cô cũng liên tục hỏi tôi chuyện của Thanh Liên Môn?
- Đi chết đi! Con mọt đen này! Bà đây dùng đầu óc làm việc đấy! Anh muốn còn vợ mình cùng đi chịu chết thì tôi cũng không ngăn cản, nhưng trước khi chết nhớ viết bí mật của Thanh Liên Môn anh biết viết hết vào di ngôn, coi như trả nợ nhân tình của tôi.
Tần Xuyên im lặng, nói:
- Tôi vẫn chưa muốn chết nên cô phải giúp tôi ngụy tạo một tin tức.
- Anh lại muốn làm gì?
Nạp Lan Thấm hỏi.
- Tôi muốn cô giả làm vợ của tôi, đến Luân Đôn một chuyến, xuất nhập cảnh rồi dùng thẻ tiêu phí. Đương nhiên rồi, những thứ như hộ chiếu và thẻ ngân hàng đều cần kỹ thuật của cô đi làm giả, nhưng đối với cô mà nói đây đều là chuyện vặt vãnh.
Nạp Lan Thấm trực tiếp đánh một câu:
- Anh bị thần kinh à! Dựa vào đâu mà muốn tôi làm loại chuyện nguy hiểm này! Nhỡ bị An ninh quốc gia điều tra ra thì chẳng phải tôi trở thành đồng phạm trợ giúp Liễu Hàn Yên chơi trò mất tích sao?
Tần Xuyên sững sờ, ngồi ngây ngốc rất lâu trước máy vi tính mới đáp:
- Nguyên nhân đầu tiên là vì tôi cảm thấy chiều cao, hình thể của cô giống với vợ tôi nhất.
Nguyên nhân thứ hai là cô có khả năng giúp tôi chuyện này, dù là thay đổi số liệu khi qua cửa hải quan hay là trình độ tư duy kín đáo, cô đều là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng… tôi cũng biết dựa vào đâu mà đòi cô giúp tôi như vậy, lý do duy nhất, chắc là… tôi tin cô.
Nạp Lan Thấm không trả lời, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Tần Xuyên cũng hiểu được thật ra chuyện này hơi nguy hiểm, nếu Nạp Lan Thấm không thể xử lý giải quyết tốt hậu quả, bị An ninh quốc gia phát hiện cô giả mạo Liễu Hàn Yên thì chắc chắn sẽ rất bất lợi cho cô, thậm chí Thi Ma Môn còn đến gây phiền phức cho cô.
- Nếu cô không nguyện ý thì tôi đổi kế hoạch khác, thế này đúng là có chút ép buộc.
Tần Xuyên nói.
Nhưng không lâu sau, Nạp Lan Thấm đột nhiên trả lời một câu:
- Giúp tôi khống chế cổ phần của một công ty Anime của Nhật, tôi sẽ giúp anh.
Tần Xuyên ngạc nhiên, một lúc sau mới hiểu ý cười nói:
- Không vấn đề, tôi lập tức bảo người đi xử lý, nhanh chóng để cô trở thành cổ đông lớn nhất.
Chỉ là thu mua cổ phần công ty mà thôi, đối với Tần Xuyên mà nói, điều này thực tế hơn nhiều mua du thuyền gì đó.
Nói cho cùng, Nạp Lan Thấm chỉ tìm một cái cớ để giúp hắn, điều này khiến trong lòng Tần Xuyên cảm thấy rất ấm áp, càng ngày càng cảm thấy thật ra cô nàng trạch nữ này là người tốt.
Sau khi dặn dò một số chi tiết với Nạp Lan Thấm, Tần Xuyên lại liên lạc với Bạch Dạ, nhờ cô đi thu mua cổ phần công ty Anime.
Bạch Dạ ở nhà nghe thấy lời của Tần Xuyên, như là lọt vào sương mù nhưng vẫn đồng ý sẽ nhanh chóng làm xong việc.
Ban đêm, toàn bộ Tokyo đèn sáng lóng lánh như biển sao sáng chói.
Tần Xuyên lại biến mặt mình thành dáng vẻ anh tuấn, đưa Liễu Hàn Yên ra ngoài ăn cơm tối, tiện thể mua chút quần áo cần mặc trong những ngày ở Nhật.
Tìm một nhà quán đồ nướng, Tần Xuyên bắt tay nướng thịt bò tốt nhất, ân cần gắp cho Liễu Hàn Yên thưởng thức.
Chỉ có điều Liễu Hàn Yên có chút không yên lòng, cô cũng không để ý nhiều đến việc ăn uống, ăn vài miếng là không động đũa nữa.
- Cô Liễu, đây là bò A5, không hợp khẩu vị của cô à? Có phải cô thấy quá nhiều dầu mỡ không?
Tần Xuyên hỏi.
Liễu Hàn Yên lắc đầu:
- Tôi ăn no rồi, tối nay chúng ta đến Roppongi điều tra tổng bộ Inagawa à?
Tần Xuyên cười nói:
- Không nên nóng lòng, hai ngày này là thời gian chúng cảnh giác nhất. Hơn nữa nếu Hắc La Sát có cảnh giới tông sư thì rất có khả năng cô vừa đến gần ở khoảng cách hơn trăm mét đã bị phát hiện rồi, điều tra tuyệt đối không thể trực tiếp đến tổng bộ của chúng.
- Vậy làm sao chúng ta nắm được hành tung của chúng đây?
Liễu Hàn Yên tò mò hỏi.
Tần Xuyên chỉ chỉ vào thịt trên vỉ nướng:
- Bọn Hắc La Sát cũng là người, là người thì phải ăn uống, trực tiếp tìm chúng có rủi ro nhưng điều tra những người phục vụ xung quanh chúng thì dễ hơn nhiều, bất cứ ai cũng có thói quen sống, đến nhà hàng nào, quán bar nào, nhà tắm nào.
Chỉ cần có thể biết rõ Hắc La Sát ra vào ở chỗ nào của Tokyo, tiếp xúc với những ai là chúng ta có thể chuẩn bị mai phục ám sát trước.
Trong mắt Liễu Hàn Yên hiện lên dị sắc, người đàn ông này vừa nói vậy cô cảm thấy mạch suy nghĩ trong đầu rõ ràng hơn nhiều. Điều khiến cô thấy kỳ lạ là ngữ khí nói chuyện của người đàn ông trước mặt này rất giống Tần Xuyên.
Chỉ có điều, Tần Xuyên luôn nghiêm túc nói những lời chẳng hợp gì cả, trêu đùa cô, còn Kiếm Ma lại luôn lý tính đưa ra mấu chốt vấn đề.
- Nếu chồng tôi giống anh, trưởng thành một chút thì có thể tôi sẽ không luôn xảy ra tranh chấp với hắn.
Liễu Hàn Yên nhẹ giọng thì thào.
- Khụ! Khụ khụ…
Tần Xuyên vừa uống một hớp nước, nghe thấy lời này của Liễu Hàn Yên, sửng sốt đến sặc nước.
Nhưng hôm nay thấy anh ta bị từ chối lại tỏ vẻ rất vui sướng, Liễu Hàn Yên cảm thấy hình như mình đoán sai rồi.
Xem ra người này chỉ muốn giúp cô hoặc do sống ở nước ngoài lâu năm, tiếp xúc cơ thể nhiều nhưng không hề có ý khác.
Nhưng câu hỏi của Ryugasaki khiến Liễu Hàn Yên nhận ra mình đã rất lâu rồi không gặp Tần Xuyên.
Có thể vì hai người này rất giống nhau nên cô mới nhanh chóng tin tưởng Ryugasaki như thế.
Liễu Hàn Yên thầm thở dài, không biết lần này có thuận lợi về được nhà hay không nữa, nếu nhìn thấy mình Tần Xuyên có tức giận không…
….
Xế chiều hôm đó, trong một khách sạn ở khu cảng Tokyo.
Ryugasaki thuê hai phòng, ở tách khỏi Liễu Hàn Yên, cô cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Nhưng Liễu Hàn Yên khăng khăng đòi Ryugasaki lưu lại một số tài khoản ngân hàng, nếu cô còn sống sẽ hoàn trả kinh phí cho anh ta.
Ryugasaki dở khóc dở cười, cô gái này chuyện gì cũng phải theo phép tắc, không muốn thiếu nợ bất kỳ ai, anh ta cũng tùy tiện đưa cho cô một số tài khoản.
Sau khi Liễu Hàn Yên về phòng đi nghỉ, Ryugasaki cũng về phòng.
Anh ta đi vào phòng tắm, đứng trước gương, lấy từ trong túi áo ở bên hông ra một cái túi nhỏ, trong đó là ba chiếc kim châm cứu.
Anh ta đặt ba chiếc kim lên ba huyệt đạo trên mặt mình, vận chân khí, khuôn mặt lập tức thay đổi.
- Ha… Mặt mình vẫn đẹp trai hơn, ừm, thảo nào cô ấy lại thích mình hơn.
Người đang lầm bầm cười ngây ngô trước gương chính là Tần Xuyên.
Sau khi đến Yokohama, đánh lén tên cảnh sát Ryugasaki Ikuo, giả trang thành Ryugasaki, âm thầm bảo vệ Liễu Hàn Yên, một loạt kế hoạch này đều là hắn tạm thời nghĩ đến.
Liễu Hàn Yên không hi vọng hắn tham gia lần báo thù này, không hy vọng mình mạo hiểm tính mạng bảo vệ cô.
Tần Xuyên cũng có thể hiểu được năm đó mẹ cô Kỷ Niệm Tình vì bảo vệ cô mới chết thảm, để lại ám ảnh tâm lý trong lòng cô, muốn thay đổi gánh nặng tâm lý này trong thời gian ngắn là rất khó.
So với việc không ngừng tranh chấp với Liễu Hàn Yên, khiến cô nói những lời lạnh nhạt với mình, chiến tranh lạnh không ngừng nghỉ thì chi bằng dùng thân phận Kiếm Ma cùng hành động với cô.
Thật ra Tần Xuyên cũng có chút thấp thỏm không yên, không biết Liễu Hàn Yên có phát hiện chuyện hắn chính là Kiếm Ma không, vì lúc đầu khi Nataliya ở nhà hắn hình như cũng có nói lỡ miệng.
Nhưng cũng may là Nataliya nói tiếng Anh, người bình thường không thể nghe rõ là gì, Liễu Hàn Yên cũng chưa từng hỏi hắn về chuyện liên quan đến “Kiếm Ma” nên Tần Xuyên đại khái đoán được Liễu Hàn Yên không hề biết gì.
Dù sao thì ngay cả An ninh quốc gia trong thời gian ngắn cũng không thể phát hiện hắn chính là Kiếm Ma thì Liễu Hàn Yên không biết cũng là chuyện thường.
Sự việc tiến triển đến bây giờ, tất cả đều rất thuận lợi, Liễu Hàn Yên quả nhiên nguyện ý hợp tác với “người xa lạ”.
Thật ra Liễu Hàn Yên cũng không phải đồ ngốc khinh suất, nếu không cô cũng chẳng thể làm tướng quân, chỉ là mối hận giết mẹ, tâm bệnh hơn chục năm khiến lý trí của cô rất khó khống chế.
Nếu có cách báo thù tốt hơn, có trợ thủ tốt thì đương nhiên Liễu Hàn Yên sẽ không từ chối.
Điều hiện tại khiến Tần Xuyên bất an nhất là tên Hắc La Sát, Thi Ma Môn kia quá thần bí, không rõ thực lực của Hắc La Sát đến mức nào, hắn đành mò đá qua sông vậy.
Tắm nước nóng xong, Tần Xuyên liền mở máy vi tính trong phòng, bắt đầu bận rộn.
Hắn cố ý dùng nhiều tiền hơn, ở phòng thương vụ để tiện sử dụng máy tính ở đây.
Sau khi thuần thục thao tác trên máy tính một lát, Tần Xuyên liên hệ được với Nạp Lan Thấm ở Đông Hoa.
- Này! Anh lại thiếu bản tiểu thư một đại nhân tình nữa! Tôi đã giúp anh qua cửa chỗ An ninh quốc gia rồi! Đây chính là lừa gạt quốc gia ah! Anh muốn báo đáp tôi thế nào?
Nạp Lan Thấm thông qua văn tự nói.
Tần Xuyên trả lời:
- Nhân tình này càng nợ càng lớn, hay là tôi về nước rồi sẽ ngủ cùng Nạp Lan tiểu thư một đêm nhé.
- Cút! Tôi không thèm ngủ với mộc tảo!
Tần Xuyên hỏi:
- Mộc tảo là gì?
- Đồ đần! Con rệp anh nghe rồi chứ!
- Nạp Lan đại tiểu thư, sao cô quen nhiều côn trùng thế.
Tần Xuyên ngồi trước máy vi tính sắp cười đến phát khóc rồi.
Nạp Lan Thấm đắc ý nói:
- Cũng không nhìn một chút tôi là ai. Thế này đi, chẳng phải anh rất có tiền sao? Người nhà tôi không mua du thuyền cho tôi, anh mua một chiếc cho tôi! Ít nhất cũng phải bằng nửa giá du thuyền của anh chứ, tôi cũng không tham lam.
Tần Xuyên cảm giác dạ dày co rút, cười khổ đáp:
- Đợi tôi còn sống quay về được thì tất cả đều dễ nói.
Nạp Lan Thấm trầm mặc một lát, nói:
- Anh tìm thấy Liễu Hàn Yên rồi à? Không thể trực tiếp đưa cô ta về sao? Tính cách thối của cô ta, làm chuyện gì cũng không trải qua đại não, cũng chỉ anh mới chịu được.
Tần Xuyên trợn trắng mắt:
- Chẳng phải cô cũng liên tục hỏi tôi chuyện của Thanh Liên Môn?
- Đi chết đi! Con mọt đen này! Bà đây dùng đầu óc làm việc đấy! Anh muốn còn vợ mình cùng đi chịu chết thì tôi cũng không ngăn cản, nhưng trước khi chết nhớ viết bí mật của Thanh Liên Môn anh biết viết hết vào di ngôn, coi như trả nợ nhân tình của tôi.
Tần Xuyên im lặng, nói:
- Tôi vẫn chưa muốn chết nên cô phải giúp tôi ngụy tạo một tin tức.
- Anh lại muốn làm gì?
Nạp Lan Thấm hỏi.
- Tôi muốn cô giả làm vợ của tôi, đến Luân Đôn một chuyến, xuất nhập cảnh rồi dùng thẻ tiêu phí. Đương nhiên rồi, những thứ như hộ chiếu và thẻ ngân hàng đều cần kỹ thuật của cô đi làm giả, nhưng đối với cô mà nói đây đều là chuyện vặt vãnh.
Nạp Lan Thấm trực tiếp đánh một câu:
- Anh bị thần kinh à! Dựa vào đâu mà muốn tôi làm loại chuyện nguy hiểm này! Nhỡ bị An ninh quốc gia điều tra ra thì chẳng phải tôi trở thành đồng phạm trợ giúp Liễu Hàn Yên chơi trò mất tích sao?
Tần Xuyên sững sờ, ngồi ngây ngốc rất lâu trước máy vi tính mới đáp:
- Nguyên nhân đầu tiên là vì tôi cảm thấy chiều cao, hình thể của cô giống với vợ tôi nhất.
Nguyên nhân thứ hai là cô có khả năng giúp tôi chuyện này, dù là thay đổi số liệu khi qua cửa hải quan hay là trình độ tư duy kín đáo, cô đều là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng… tôi cũng biết dựa vào đâu mà đòi cô giúp tôi như vậy, lý do duy nhất, chắc là… tôi tin cô.
Nạp Lan Thấm không trả lời, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Tần Xuyên cũng hiểu được thật ra chuyện này hơi nguy hiểm, nếu Nạp Lan Thấm không thể xử lý giải quyết tốt hậu quả, bị An ninh quốc gia phát hiện cô giả mạo Liễu Hàn Yên thì chắc chắn sẽ rất bất lợi cho cô, thậm chí Thi Ma Môn còn đến gây phiền phức cho cô.
- Nếu cô không nguyện ý thì tôi đổi kế hoạch khác, thế này đúng là có chút ép buộc.
Tần Xuyên nói.
Nhưng không lâu sau, Nạp Lan Thấm đột nhiên trả lời một câu:
- Giúp tôi khống chế cổ phần của một công ty Anime của Nhật, tôi sẽ giúp anh.
Tần Xuyên ngạc nhiên, một lúc sau mới hiểu ý cười nói:
- Không vấn đề, tôi lập tức bảo người đi xử lý, nhanh chóng để cô trở thành cổ đông lớn nhất.
Chỉ là thu mua cổ phần công ty mà thôi, đối với Tần Xuyên mà nói, điều này thực tế hơn nhiều mua du thuyền gì đó.
Nói cho cùng, Nạp Lan Thấm chỉ tìm một cái cớ để giúp hắn, điều này khiến trong lòng Tần Xuyên cảm thấy rất ấm áp, càng ngày càng cảm thấy thật ra cô nàng trạch nữ này là người tốt.
Sau khi dặn dò một số chi tiết với Nạp Lan Thấm, Tần Xuyên lại liên lạc với Bạch Dạ, nhờ cô đi thu mua cổ phần công ty Anime.
Bạch Dạ ở nhà nghe thấy lời của Tần Xuyên, như là lọt vào sương mù nhưng vẫn đồng ý sẽ nhanh chóng làm xong việc.
Ban đêm, toàn bộ Tokyo đèn sáng lóng lánh như biển sao sáng chói.
Tần Xuyên lại biến mặt mình thành dáng vẻ anh tuấn, đưa Liễu Hàn Yên ra ngoài ăn cơm tối, tiện thể mua chút quần áo cần mặc trong những ngày ở Nhật.
Tìm một nhà quán đồ nướng, Tần Xuyên bắt tay nướng thịt bò tốt nhất, ân cần gắp cho Liễu Hàn Yên thưởng thức.
Chỉ có điều Liễu Hàn Yên có chút không yên lòng, cô cũng không để ý nhiều đến việc ăn uống, ăn vài miếng là không động đũa nữa.
- Cô Liễu, đây là bò A5, không hợp khẩu vị của cô à? Có phải cô thấy quá nhiều dầu mỡ không?
Tần Xuyên hỏi.
Liễu Hàn Yên lắc đầu:
- Tôi ăn no rồi, tối nay chúng ta đến Roppongi điều tra tổng bộ Inagawa à?
Tần Xuyên cười nói:
- Không nên nóng lòng, hai ngày này là thời gian chúng cảnh giác nhất. Hơn nữa nếu Hắc La Sát có cảnh giới tông sư thì rất có khả năng cô vừa đến gần ở khoảng cách hơn trăm mét đã bị phát hiện rồi, điều tra tuyệt đối không thể trực tiếp đến tổng bộ của chúng.
- Vậy làm sao chúng ta nắm được hành tung của chúng đây?
Liễu Hàn Yên tò mò hỏi.
Tần Xuyên chỉ chỉ vào thịt trên vỉ nướng:
- Bọn Hắc La Sát cũng là người, là người thì phải ăn uống, trực tiếp tìm chúng có rủi ro nhưng điều tra những người phục vụ xung quanh chúng thì dễ hơn nhiều, bất cứ ai cũng có thói quen sống, đến nhà hàng nào, quán bar nào, nhà tắm nào.
Chỉ cần có thể biết rõ Hắc La Sát ra vào ở chỗ nào của Tokyo, tiếp xúc với những ai là chúng ta có thể chuẩn bị mai phục ám sát trước.
Trong mắt Liễu Hàn Yên hiện lên dị sắc, người đàn ông này vừa nói vậy cô cảm thấy mạch suy nghĩ trong đầu rõ ràng hơn nhiều. Điều khiến cô thấy kỳ lạ là ngữ khí nói chuyện của người đàn ông trước mặt này rất giống Tần Xuyên.
Chỉ có điều, Tần Xuyên luôn nghiêm túc nói những lời chẳng hợp gì cả, trêu đùa cô, còn Kiếm Ma lại luôn lý tính đưa ra mấu chốt vấn đề.
- Nếu chồng tôi giống anh, trưởng thành một chút thì có thể tôi sẽ không luôn xảy ra tranh chấp với hắn.
Liễu Hàn Yên nhẹ giọng thì thào.
- Khụ! Khụ khụ…
Tần Xuyên vừa uống một hớp nước, nghe thấy lời này của Liễu Hàn Yên, sửng sốt đến sặc nước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook