Tần Xuyên nhìn dãy số lạ, hình như gọi từ Nhật Bản đến thì phải, hắn do dự một lúc rồi cũng bắt máy.

Ngày trước hắn có đọc tiểu thuyết Nhật Bản nên biết tiếng Nhật, hắn bắt máy rồi nói một tràng chào hỏi lưu loát:

- Xin chào, xin hỏi tìm ai?

Không ngờ đầu dây bên kia là một cô gái nói tiếng Trung:

- A, cảm ơn trời đất, Tần tiên sinh, cuối cùng tôi cũng liên lạc được với ngài rồi.

Tần Xuyên nhận ra giọng nói này, lừng khừng hỏi:

- Y Phi? À không, Iga Hisakura?

- Đúng là tôi đây, ngài gọi tôi là Y Phi cũng được, không dài dòng nữa, e tướng quân biết tôi lén gọi điện cho ngài…

- Hả!? Cô nói Liễu Hàn Yên đang ở chỗ cô!? Ở Nhật Bản á!? – Tần Xuyên kinh ngạc, cô ấy nhập cư trái phép vào Nhật sao!?

Iga Hisakura nói vẻ sốt ruột:

- Ngài nhanh đến đây đi, tôi không khuyên được tướng quân nữa rồi, sợ sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn…

- Ngoài ý muốn? Cái gì ngoài ý muốn? – Tần Xuyên sầm mặt.

- Không nói rõ trong điện thoại được, tôi sẽ gửi email cho ngài, tốt hơn hết là ngài mau đến đây đi… - Iga Hisakura giục.

Tần Xuyên cố dằn sự tức giận trong lòng xuống hỏi:

- Hai người đang ở đâu?

- Yokohama tỉnh Kanagawa, tôi đã gửi địa chỉ trong mail rồi, đến sân bay Haneda của Yokohama thì gọi cho tôi, tôi cho người ra đón…



Yokohama. Khu Tsuzuki.

Tầng cao nhất trong tòa cao ốc chung cư cao cấp là bất động sản của nhà Iga.

Liễu Hàn Yên mặc áo cổ tròn màu xanh da trời, quần dài màu trắng, tóc buộc đuôi ngựa đứng trong một gian phòng khách lắp đặt đầy đủ thiết bị tiện nghi, nhìn không khác gì một người phụ nữ Nhật Bản bình thường đang ở nhà.

Nhưng ngũ quan tinh xảo, khí chất trong trẻo mà lạnh lùng như núi tuyết ngàn năm của cô khiến người khác phải e ngại mà giữ khoảng cách.

Đôi chân mày cong cong của cô chau lại nhìn tập tài liệu trên bàn, tất cả đều là hồ sơ liên quan đến rất nhiều người, đa số là những người đàn ông Nhật Bản tướng mạo hung dữ.

Cửa phòng mở ra, Iga Hisakura mặc kimono đen thêu hoa hồng, đi guốc gỗ, mái tóc dài được vấn lại cẩn thận bước vào.

- Y… Hisakura, em đến đây chị có chuyện muốn hỏi – Liễu Hàn Yên không nhìn đến vẻ mặt của Iga Hisakura, toàn bộ sự tập trung của cô đều đặt trên tập tài liệu.

Iga Hisakura hít một hơ thật sâu, vờ như không có chuyện gì xảy ra, đi đến ngồi xuống ghế sofa.

- Tướng quân cứ gọi em là Y Phi là được rồi, không sao đâu.

Liễu Hàn Yên ngẩng lên nhìn cô:

- Hisakura là Hisakura, em không mặc quân phục mà khoác lên người bộ kimono, dũng cảm trở lại làm chính mình, chị phải gọi cái tên đúng nhất với em.

Hisakura cười đầy cảm kích:

- Tướng quân muốn hỏi gì?

Liễu Hàn Yên cầm một tập hồ sơ lên nói:

- Em nói Kiyota Jiro là hội trưởng hội Inagawa, vậy ông ta chắc chắn biết Hắc La Sát ở đâu đúng không?

Hisakura thở dài:

- Tướng quân muốn truy tìm Thi Ma Môn, Hắc La Sát là chưởng môn của họ, địa vị rất cao, hơn nữa hội trưởng hội Inagawa cùng lắm cũng chỉ quen biết con cái của Hắc La Sát, cũng là đệ tử của hắn là Kurozuka và Tuyết Nữ thôi.

Trước khi về, tướng quân lệnh cho em truy tìm Thi Ma Môn, vốn dĩ không có bất cứ manh mối gì, em chưa bao giờ nghe nói đến môn phái này ở Nhật Bản.

Nếu không phải ba năm trước vì hội Inagawa buôn bán thuốc phiện, xuất nhập cảnh bất hợp pháp ở Bắc Mỹ, sau này người Mỹ phát hiện, định trừng phạt hội Inagawa, Kiyota Jiro mời Thi Ma Môn ra mặt thương lượng để người Mỹ nhượng bộ thì em cũng không tra ra được chuyện Inagawa có quan hệ với Thi Ma Môn.

Liễu Hàn Yên gật đầu:

- Lúc đầu nhờ em điều tra chị cũng không hi vọng gì nhiều, không ngờ Thi Ma Môn tự lòi đuôi chuột, bị em phát hiện ra, xem ra đây là ý trời để chị đến đây…

Hisakura vẻ mặt âu sầu nói:

- Tướng quân nghe em khuyên một câu, tuy đã xác nhận sự tồn tại của Thi Ma Môn và mối quan hệ giữa con cái của Hắc La Sát với Kiyota Jiro nhưng vẫn còn nhiều thời gian, chúng ta có thể tranh thủ tìm hiểu thêm nhiều thông tin để tìm cách đối phó với Thi Ma Môn.

Tuy em không biết vì sao chị lại căm hận Thi Ma Môn như thế, nhưng họ có thể khiến người Mỹ nhượng bộ, bảo vệ được hội Inagawa, tuyệt đối không đơn giản đâu… Hội Inagawa đã nằm trong top 3 hội đoàn hùng mạnh nhất Nhật Bản rồi, địa vị của Thi Ma Môn chỉ có thể cao hơn Inagawa, lại ẩn mình sau màn, chắc chắn thực lực vô cùng đáng sợ.

Liễu Hàn Yên im lặng một lúc lâu mới nói:

- Thi Ma Môn không vì chúng ta chờ đợi mà ngừng phát triển, bọn chúng càng mạnh lên thì càng có nhiều người bị giết hại, chị không thể chờ lâu được…

- Nhưng cũng không nên vội vàng quá! – [[T  T T T  R R UYỆN F F FUL LLL ...... VV V V V V V NNNNNNNNNN]] Hisakura sốt ruột nói – Chị lệnh cho em giúp chị nhập cư trái phép vào vùng biển quốc tế rồi đưa máy bay đến đón chị về đây, em không thể chỉ đứng nhìn chị một mình dấn thân vào chốn nguy hiểm trùng trùng được!

Liễu Hàn Yên vỗ vai Hisakura, nói:

- Em yên tâm, chị sẽ đi thăm dò Kiyota Jiro trước xem có dò la được thông tin gì không rồi mới tính tiếp. Trong thời gian này tốt nhất em nên tránh mặt, dù sao bây giờ em cũng đại diện cho nhà Iga rồi.

- Tướng quân! Em không lo liên lụy đến gia tộc mình, em lo cho sự an nguy của chị kia! Nhỡ may có gì xảy đến với chị thì cả đời này em không thể tha thứ cho mình… Nói thế nào thì em cũng là người tìm ra thông tin rồi đưa chị đến đây.

Liễu Hàn Yên lắc đầu:

- Em không nên tự trách mình, chị rất cảm ơn sự giúp đỡ của em, không có em chắc chị còn lâu mới tra ra được thông tin cụ thể liên quan đến Thi Ma Môn.

Mắt Hisakura đỏ lên:

- Tướng quân đừng làm chuyện dại dột, bây giờ em rất sợ, hay là em mời Tần tiên sinh đến đây? Anh ấy là chồng chị…

- Không được!

Nghe đến tên Tần Xuyên, khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Hàn Yên lập tức sầm xuống, cô thẳng thừng gạt bỏ ngay:

- Hisakura, đây là chuyện riêng của chị, không liên quan gì đến anh ấy cả!

Bất luận kết quả cuối cùng thế nào chị cũng sẽ tự mình gánh chịu, nếu em dám nói việc chị đang ở đây cho anh ấy thì duyên phận chị em mình đến đây chấm dứt.

- Tướng quân… - Vẻ mặt Iga Hisakura đắng chát, nếu biết Liễu Hàn Yên lại có thể không lý trí như thế, cô thà tuyệt giao còn hơn giúp Liễu Hàn Yên chuyện này.

Cô không hiểu vì sao Liễu Hàn Yên luôn muốn tự mình dấn thân vào nguy hiểm, không muốn người khác bảo vệ cũng không muốn người khác đi cùng.

Lúc này chị ấy không phải một nữ tướng quân trưởng thành mà là một cô bé con không chịu nghe lời.

- Được rồi, tối mai Kiyota Jiro sẽ tham gia bữa tiệc các ngân hàng địa phương, chị nhân cơ hội lẻn vào điều tra, em không phải bận tâm, cứ về Tokyo trước đi – Liễu Hàn Yên nói.

Hisakura lắc đầu nói:

- Không, chị đã nói thế thì em cũng phải đi, họ gửi giấy mời cho em, nếu em không đi mà chị đi với tư cách khách mời cũng không khỏi gợi nên nghi ngờ.

Liễu Hàn Yên nghĩ lại thấy có lý, không nói gì nữa mà tiếp tục chăm chú nghiên cứu tài liệu của hội Inagawa.

Sáng ngày hôm sau, Hisakura sai người đưa đến một bộ lễ phục màu đen và một số đồ trang sức kim cương.

Cô biết Liễu Hàn Yên tính cách cương cường, cố ý bắt ép chỉ có phản tác dụng, cô đành trông chờ Tần Xuyên mau đến đây, trước đó đành ngoan ngoãn làm theo lời Liễu Hàn Yên.

Bình thường Liễu Hàn Yên không chịu mặc những chiếc váy gợi cảm, càng không thích đeo đồ trang sức, nhưng vì muốn tiếp cận Kiyota Jiro để tìm kiếm manh mối nên cô đành chấp nhận mang chúng lên người.

Màn đem buông xuống.

Khách sạn Công viên Hoàng gia Yokohama rực rỡ ánh đèn.

Từng đoàn xe hơi sang trọng đưa đón các khách mời cao cấp đến tham gia bữa tiệc đêm nay.

Bữa tiệc kiểu này không hiếm, nói đơn giản, đây là cơ hội để những người có tiền gặp mặt tán chuyện phiếm, nhận thức cảm giác ưu việt.

Khi một chiếc Rolls-Royce dừng lại trước cửa khách sạn, từ trong xe bước ra hai cô gái trẻ, không ít khách mời nam xung quanh đều tròn mắt ngạc nhiên thèm muốn.

Iga Hisakura mặc váy dạ hội đỏ chói lọi đã khiến người khác không thể rời mắt, nhưng Liễu Hàn Yên mặc váy dạ hội đen, đeo vòng cổ kim cương, tóc dài buông nhẹ đứng bên giống như một vầng trăng sáng, biến tất cả các cô gái xung quanh thành những ngôi sao phụ họa.

Tuy là một người đẹp lạ mặt nhưng ở những tiệc rượu kiểm này thiếu gì người lạ, nếu không đã chẳng còn thú vị gì nữa.

Rất nhiều người để ý thấy cô gái xinh đẹp này đeo nhẫn cưới, ai nấy đều nuối tiếc vô cùng.

- Tiểu thư Iga, vị phu nhân lạ mặt này là bạn của tiểu thư ư? – Một người đàn ông mặc vest trắng thắt nơ đỏ ra đón.

- Gohara tiên sinh, đây là Liễu tiểu thư, là bạn rất thân với tôi, cũng là con gái một gia đình danh giá ở Trung Quốc, chị ấy đang đi du lịch, vừa hay đến đây nên tôi dẫn chị ấy theo cùng.

Hisakura tươi cười giới thiệu:

- Vị này là Gohara tiên sinh, phó Tổng giám đốc ngân hàng Kanagawa, chủ nhân bữa tiệc tối hôm nay.

Liễu Hàn Yên chỉ gật đầu với Gohara, cô không biết tiếng Nhật, giả vờ cũng không biết tiếng Anh nên tránh được khá nhiều vấn đề giao tiếp.

Gohara nhiệt tình mời hai cô gái vào trong, hết sức tán tụng vẻ đẹp của Liễu Hàn Yên, tiếc là Liễu Hàn Yên không có hứng nghe, cũng không để ý đến.

Hisakura không đừng được thi thoảng lại nhìn ra ngoài cửa khách sạn, cô rất không yên tâm, đến bây giờ vẫn chưa nhận được tin tức gì của Tần Xuyên, không biết lúc nào Tần Xuyên mới đến được Yokohama.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương