Toàn Năng Khí Thiếu
-
Chương 442: Sói Siberia
Thành phố St. Petersburg của Nga, sân bay quốc tế Pulkovo.
Nhiệt độ ở đây vào tháng 10 chênh lệch tương đối lớn, có không ít khách du lịch nước ngoài mặc áo khoác lông dày xụ, tránh để vừa đến đây đã bị cảm lạnh.
Lúc xế chiều, có một nam một nữ bước ra từ sân bay, hai người tay nắm tay, đi về phía điểm đỗ của taxi.
- Tiểu Vi Vi, thật ra em không cần đến đâu, một mình anh cũng có thể làm xong nhiệm vụ lần này.
Tần Xuyên tay xách vali đen nói.
Đường Vi đeo kính râm, mặc áo nhung cổ màu cà phê, tóc xoăn đuôi, phong thái xinh đẹp, nụ cười trên khuôn mặt có tâm trạng không tệ thu hút ánh mắt của rất nhiều người đàn ông.
Nghe thấy lời nói của người đàn ông, cô khẽ tiến sát má lại gần cánh tay hắn:
- Được rồi, em biết anh lợi hại, nhưng dù sao anh ít hoạt động ở nước ngoài, rất nhiều phong tục tập quán và phương thức liên hệ anh chắc chắn không quen thuộc bằng em.
Anh có thể coi em là hướng dẫn viên du lịch nhỏ, cùng anh đến hoàn thành chút công việc, tiện thể du lịch luôn. Đến lúc đó cần giết người hay phóng hỏa gì đó em sẽ không tranh với anh đâu.
Từ khi công hội Phoenix nhận được ủy thác nặng nề kia đã qua ba bốn ngày rồi.
Đúng như những gì Tần Xuyên đoán trước, từ chỗ Nataliya, hắn biết không ít thành viên của gia tộc Romanov đã bắt đầu tụ tập ở trang viên cổ xưa còn sót lại từ thời Sa Hoàng ở St. Petersburg, tổ chức hội nghị gia tộc.
Hắn cảm thấy đến lúc rồi nên định đến đây tùy cơ hành sự. Đương nhiên, thông tin thân phận dùng khi ra nước ngoài đều là giả, đây cũng là để ngăn ngừa bị Cục an ninh quốc gia biết mình đến đâu.
Không ngờ là Đường Vi cũng chạy về Đông Hoa, còn muốn cùng hắn đến đây.
Dù Đường Vi nói đã lâu không gặp hắn, muốn ở cùng hắn nhiều hơn nhưng Tần Xuyên biết là cô không yên tâm về hắn.
Chắc chắn có rất nhiều người phụ nữ nguyện ý cùng hắn ăn chơi nhảy múa nhưng người nguyện ý chủ động muốn vào sinh ra tử với hắn không biết có được mấy người, hiển nhiên Đường Vi là một trong số đó.
Tần Xuyên dùng tay khẽ vuốt tóc người phụ nữ, bất đắc dĩ cười cười, kỳ thật, nếu không phải thực lực Đường Vi tiến bộ không ít, lại có công pháp cường đại như Huyết Hoàng công bên người thì Tần Xuyên sẽ kiên quyết không để cô đến.
Dù sao thì Tần Xuyên cũng không rõ rốt cục đối phương có cao thủ như thế nào trấn giữ, khó bảo toàn không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Sau khi ngồi vào trong một chiếc taxi, Đường Vi dùng tiếng Anh nói với lái xe một địa chỉ.
Lái xe cười toe toét miệng, dùng tiếng Nga nói mấy câu.
Khi Đường Vi tưởng lái xe nghe không hiểu tên khách sạn bằng tiếng Anh, định mở hướng dẫn trên điện thoại thì đột nhiên Tần Xuyên khoát khoát tay, nói:
- Không phải anh ta không biết khách sạn đó, anh ta đang nói giá với chúng ta.
- Sao anh biết?
Đường Vi nháy mắt mấy cái.
Tần Xuyên cũng không trả lời, mà đột nhiên dùng tiếng Nga lưu loát bắt đầu nói chuyện với lái xe.
- Từ đây đến khách sạn Belmond Europa chắc chỉ cần 3000 Rúp là đủ.
Tần Xuyên cười nói với lái xe.
Lái xe sững sờ, dường như không ngờ tiếng Nga của người Trung Quốc trẻ tuổi này lại rõ ràng như vậy, tưởng gặp được người thông hiểu nước Nga, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Anh bạn à, bây giờ buôn bán khó khăn, nếu không thu 4000 Rúp thì lái xe chúng tôi đều không chịu đâu. Nếu không tin thì anh có thể hỏi lái xe khác.
Thật ra Tần Xuyên thế nào cũng được, cũng không quan tâm đến chút tiền này nên đồng ý.
Lúc này Đường Vi ngồi bên cạnh có chút buồn bực:
- Hóa ra anh học cả tiếng Nga rồi, sao không nói sớm?
Tần Xuyên ranh mãnh cười nói:
- Ai bảo anh ít sống ở nước ngoài, không có kinh nghiệm ấy nhỉ, chẳng phải em nói muốn làm hướng dẫn du lịch nhỏ của anh à?
Đường Vi đỏ mặt, đánh vào đùi người đàn ông một cái:
- Anh chỉ nhìn em xấu mặt thôi! Đúng là người đàn ông đầy tâm cơ, xem ra ở nhà anh đã tìm hiểu không ít về Nga rồi nhỉ?
Tần Xuyên cười gật gật đầu, hắn không thích đánh trận không chuẩn bị trước, nếu đã quyết định đến đại bản doanh của địch chế tiên cơ thì cũng không thể chẳng biết gì về môi trường và văn hóa bên này được.
Cho nên, Tần Xuyên cố ý học tiếng Nga, lại nhớ bản đồ và phong tục tập quán của toàn bộ St. Petersburg.
…
Tại một trang viên riêng xa hoa của vùng duyên hải St. Petersburg, từ trong ra ngoài có mấy chục vệ sĩ mặc đồ đen đeo kính đen canh giữ.
Trong một lâu đài cổ của trang viên tràn ngập sắc thái cung điện thời kì Ekaterina, cách bài trí đồ gia dụng nạm vàng, những bức tranh trang nghiêm được giữ sạch sẽ một cách tỉ mỉ, tấm thảm Ba Tư thủ công khiến cả đại sảnh thoạt nhìn tràn đầy hơi thở quý tộc.
Hơn hai mươi thành viên trung tâm của gia tộc Romanov đang ngồi trên những chiếc ghế viền vàng da đỏ tinh xảo.
Bầu không khí có chút vi diệu, dù đều là người thân cùng huyết thống nhưng giữa hơn hai mươi người này như cách nhau vô số bức tường.
Một gã râu ria ngồi ở trên nhất, một người đàn ông khôi ngô chính là tộc trưởng của gia tộc Romanov đương đại, Phil VI.
Anh ta cầm một chiếc điện thoại cũ nạm vàng, sau khi kết thúc một cuộc nói chuyện rất dài mới cúp máy.
- Anh cả, Cục trưởng Nemtsov nói thế nào?
Người hỏi là em trai thứ ba của Phil, Lavezzi.
Đôi đồng tử trong đôi măt sâu của Phil quét quanh những người có mặt, nói:
- Từ tháng trước tổng thống Vladimir đã quyết định sẽ đả kích quân sự với tổ chức khủng bố YS. Vì thế nội bộ KGB đã phái đi rất nhiều cao thủ lén vào châu Phi và tầng lớp cấp cao chủ yếu như bảo vệ tổng thống… Hiện nay nhân thủ có chút giật gấu vá vai.
Chỉ có điều cũng may là phân bộ của bọn họ ở St. Petersburg còn có một tiểu đội tinh nhuệ do thượng tá Bychkov dẫn đầu, sẽ đến giúp chúng ta, làm tốt công tác bảo an.
- Hừ, đả kích YS cần phái KGB sao? Bên kia sớm đã bị Mossad của Israel và đặc công của Cục tình báo trung ương Mỹ chia cắt rồi, đây là không muốn phái thêm người đến giúp chúng ta!
Một người phụ nữ trung niên mặc áo màu đỏ, dáng người mập mạp cười lạnh.
Người phụ nữ này là chị họ Lukyanova của Phil, là một trong số ba bốn thành viên nữ trong hơn hai mươi người có mặt.
- Lukyanova, đừng dùng suy nghĩ thiển cận của mình để võ đoán tâm tư của tổng thống, truyền ra ngoài chẳng có ích gì với gia tộc Romanov chúng ta đâu.
Người nói với giọng trầm thấp là một anh họ khác là Markin.
Lukyanova tính tình không tốt khinh thường nói:
- Anh Markin, ở đây đều là người của gia tộc Romanov, anh không cần nịnh bợ tổng thống nữa. Anh nhường đi hai mỏ dầu và một nhà máy đóng tàu cũng chẳng thấy anh ta đáp lại bao nhiêu.
Tên Vladimir kia trước khi lên làm tổng thống xưng anh gọi em với gia tộc Romanov chúng ta, để chúng ta thay ông ta dọn dẹp không biết bao nhiêu đầu sỏ, hiện tại cánh cứng cáp rồi, lại hận không thể khiến gia tộc Romanov chúng ta mau xong đời toàn bộ! Em sớm đã nhìn ra lòng lang dạ thú của anh ta rồi!
- Huyết mạch của gia tộc Romanov còn ngoan cường hơn sói Siberia, cho dù Vladimir có cầm quyền thêm hai mươi năm, thì cũng chỉ là khói mây nhất thời trước mặt gia tộc chúng ta. Thu lại tính khí nóng nảy của mình đi, cùng đối phó với tình cảnh hiện giờ, em gái Lukyanova của anh.
Phil vẻ mặt vô cảm nói.
Lukyanova vẻ mặt không cho là đúng, nói qua loa:
- Vâng, tộc trưởng tôn kính của chúng ta, xin hỏi ngài đã điều tra rõ xem con hồ ly đáng chết nào đã phản bội chúng ta, để lộ thông tin của tất cả chúng ta cho công hội Phoenix chưa?
Câu hỏi này hiển nhiên cũng là điều các thành viên có mặt khác quan tâm, cả đám đều sắc mặt âm trầm, chờ Phil giải đáp.
Nên biết là, là một trong những gia tộc của đồng minh Tulip, ở bên ngoài, các thành viên trung tâm gần như không dùng tên của gia tộc để hoạt động, nơi sống và thông tin thân phận của mỗi người đều giữ bí mật với bên ngoài.
Lần này lại có ủy thác chỉ ra thông tín chính xác của bọn chúng, tiến hành ám sát, không hề nghi ngờ là trong gia tộc có kẻ phản bội.
- Yên tâm, hai ngày trước tôi đã bảo người quen trong giới sát thủ mua chuộc một quan viên trong tổ chức sát thủ rồi, chắc chưa đến hai ngày sẽ có câu trả lời.
Phil nói.
- Còn tận hai ngày nữa? Chết tiệt, chậm quá đi! Ủy thác sớm đã được nhận, chỉ sợ tên Kiếm Ma kia đã đến St. Petersburg, đang uống Vodka ở trên con phố nào gần trang viên của chúng ta rồi, chẳng khác nào diều hầu nhìn chằm chằm thỏ chờ hạ móng vuốt với chúng ta đấy!
Lavezzi vỗ cái ghế phiền muộn nói.
Markin thở dài:
- Tất cả đều tại lão khốn kiếp Rodolfo của Habsburg kia! Lúc đầu nói cái gì mà tranh đoạt thần vật, kết quả thần vật là cái quái gì chúng ta còn chưa nhìn thấy!
Chính con trai ngu xuẩn của ông ta là Maximilian đã quá khinh thường Kiếm Ma, không giết được đối phương mà còn mất mạng, giờ lại muốn chúng ta chịu nguy hiểm thay chúng.
- Yên tâm đừng vội, ít nhất hiện tại chúng ta đều an toàn ở đây, có đại sư Mikhail dẫn theo thần phạt giả đến bảo vệ, chỉ cần chúng ta không phân tán thì chắc Kiếm Ma cũng không thể gây uy hiếp đối với chúng ta.
Phil chậm rãi nói.
Mọi người nghe được cái tên Mikhail mới lộ ra chút vẻ hòa hoãn.
- May mà tên ngốc tuyên bố nhiệm vụ ám sát kia không lập tức đưa thông tin của chúng ta đến tay Kiếm Ma, nếu không chắc chúng ta không kịp hội tụ ở đây.
Một gã thành viên cảm khái.
- Đúng thế, nếu chúng ta kéo dài vài ngày thì e là chính bản thân Kiếm Ma sẽ có vấn đề, một khi thần phạt giả của gia tộc Habsburg bắt người thân của hắn ở Trung Quốc thì chắc hắn cũng sẽ lùi bước. Đến lúc đó sẽ biến thành chúng ta nắm quyền chủ động.
Lavezzi nói.
Markin nhớ tới điều gì đó, lên tiếng hỏi:
- Gia chủ, đến hơn một ngày rồi sao chưa thấy đại sư Mikhail, ông ấy ở phòng nào?
Nhiệt độ ở đây vào tháng 10 chênh lệch tương đối lớn, có không ít khách du lịch nước ngoài mặc áo khoác lông dày xụ, tránh để vừa đến đây đã bị cảm lạnh.
Lúc xế chiều, có một nam một nữ bước ra từ sân bay, hai người tay nắm tay, đi về phía điểm đỗ của taxi.
- Tiểu Vi Vi, thật ra em không cần đến đâu, một mình anh cũng có thể làm xong nhiệm vụ lần này.
Tần Xuyên tay xách vali đen nói.
Đường Vi đeo kính râm, mặc áo nhung cổ màu cà phê, tóc xoăn đuôi, phong thái xinh đẹp, nụ cười trên khuôn mặt có tâm trạng không tệ thu hút ánh mắt của rất nhiều người đàn ông.
Nghe thấy lời nói của người đàn ông, cô khẽ tiến sát má lại gần cánh tay hắn:
- Được rồi, em biết anh lợi hại, nhưng dù sao anh ít hoạt động ở nước ngoài, rất nhiều phong tục tập quán và phương thức liên hệ anh chắc chắn không quen thuộc bằng em.
Anh có thể coi em là hướng dẫn viên du lịch nhỏ, cùng anh đến hoàn thành chút công việc, tiện thể du lịch luôn. Đến lúc đó cần giết người hay phóng hỏa gì đó em sẽ không tranh với anh đâu.
Từ khi công hội Phoenix nhận được ủy thác nặng nề kia đã qua ba bốn ngày rồi.
Đúng như những gì Tần Xuyên đoán trước, từ chỗ Nataliya, hắn biết không ít thành viên của gia tộc Romanov đã bắt đầu tụ tập ở trang viên cổ xưa còn sót lại từ thời Sa Hoàng ở St. Petersburg, tổ chức hội nghị gia tộc.
Hắn cảm thấy đến lúc rồi nên định đến đây tùy cơ hành sự. Đương nhiên, thông tin thân phận dùng khi ra nước ngoài đều là giả, đây cũng là để ngăn ngừa bị Cục an ninh quốc gia biết mình đến đâu.
Không ngờ là Đường Vi cũng chạy về Đông Hoa, còn muốn cùng hắn đến đây.
Dù Đường Vi nói đã lâu không gặp hắn, muốn ở cùng hắn nhiều hơn nhưng Tần Xuyên biết là cô không yên tâm về hắn.
Chắc chắn có rất nhiều người phụ nữ nguyện ý cùng hắn ăn chơi nhảy múa nhưng người nguyện ý chủ động muốn vào sinh ra tử với hắn không biết có được mấy người, hiển nhiên Đường Vi là một trong số đó.
Tần Xuyên dùng tay khẽ vuốt tóc người phụ nữ, bất đắc dĩ cười cười, kỳ thật, nếu không phải thực lực Đường Vi tiến bộ không ít, lại có công pháp cường đại như Huyết Hoàng công bên người thì Tần Xuyên sẽ kiên quyết không để cô đến.
Dù sao thì Tần Xuyên cũng không rõ rốt cục đối phương có cao thủ như thế nào trấn giữ, khó bảo toàn không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Sau khi ngồi vào trong một chiếc taxi, Đường Vi dùng tiếng Anh nói với lái xe một địa chỉ.
Lái xe cười toe toét miệng, dùng tiếng Nga nói mấy câu.
Khi Đường Vi tưởng lái xe nghe không hiểu tên khách sạn bằng tiếng Anh, định mở hướng dẫn trên điện thoại thì đột nhiên Tần Xuyên khoát khoát tay, nói:
- Không phải anh ta không biết khách sạn đó, anh ta đang nói giá với chúng ta.
- Sao anh biết?
Đường Vi nháy mắt mấy cái.
Tần Xuyên cũng không trả lời, mà đột nhiên dùng tiếng Nga lưu loát bắt đầu nói chuyện với lái xe.
- Từ đây đến khách sạn Belmond Europa chắc chỉ cần 3000 Rúp là đủ.
Tần Xuyên cười nói với lái xe.
Lái xe sững sờ, dường như không ngờ tiếng Nga của người Trung Quốc trẻ tuổi này lại rõ ràng như vậy, tưởng gặp được người thông hiểu nước Nga, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Anh bạn à, bây giờ buôn bán khó khăn, nếu không thu 4000 Rúp thì lái xe chúng tôi đều không chịu đâu. Nếu không tin thì anh có thể hỏi lái xe khác.
Thật ra Tần Xuyên thế nào cũng được, cũng không quan tâm đến chút tiền này nên đồng ý.
Lúc này Đường Vi ngồi bên cạnh có chút buồn bực:
- Hóa ra anh học cả tiếng Nga rồi, sao không nói sớm?
Tần Xuyên ranh mãnh cười nói:
- Ai bảo anh ít sống ở nước ngoài, không có kinh nghiệm ấy nhỉ, chẳng phải em nói muốn làm hướng dẫn du lịch nhỏ của anh à?
Đường Vi đỏ mặt, đánh vào đùi người đàn ông một cái:
- Anh chỉ nhìn em xấu mặt thôi! Đúng là người đàn ông đầy tâm cơ, xem ra ở nhà anh đã tìm hiểu không ít về Nga rồi nhỉ?
Tần Xuyên cười gật gật đầu, hắn không thích đánh trận không chuẩn bị trước, nếu đã quyết định đến đại bản doanh của địch chế tiên cơ thì cũng không thể chẳng biết gì về môi trường và văn hóa bên này được.
Cho nên, Tần Xuyên cố ý học tiếng Nga, lại nhớ bản đồ và phong tục tập quán của toàn bộ St. Petersburg.
…
Tại một trang viên riêng xa hoa của vùng duyên hải St. Petersburg, từ trong ra ngoài có mấy chục vệ sĩ mặc đồ đen đeo kính đen canh giữ.
Trong một lâu đài cổ của trang viên tràn ngập sắc thái cung điện thời kì Ekaterina, cách bài trí đồ gia dụng nạm vàng, những bức tranh trang nghiêm được giữ sạch sẽ một cách tỉ mỉ, tấm thảm Ba Tư thủ công khiến cả đại sảnh thoạt nhìn tràn đầy hơi thở quý tộc.
Hơn hai mươi thành viên trung tâm của gia tộc Romanov đang ngồi trên những chiếc ghế viền vàng da đỏ tinh xảo.
Bầu không khí có chút vi diệu, dù đều là người thân cùng huyết thống nhưng giữa hơn hai mươi người này như cách nhau vô số bức tường.
Một gã râu ria ngồi ở trên nhất, một người đàn ông khôi ngô chính là tộc trưởng của gia tộc Romanov đương đại, Phil VI.
Anh ta cầm một chiếc điện thoại cũ nạm vàng, sau khi kết thúc một cuộc nói chuyện rất dài mới cúp máy.
- Anh cả, Cục trưởng Nemtsov nói thế nào?
Người hỏi là em trai thứ ba của Phil, Lavezzi.
Đôi đồng tử trong đôi măt sâu của Phil quét quanh những người có mặt, nói:
- Từ tháng trước tổng thống Vladimir đã quyết định sẽ đả kích quân sự với tổ chức khủng bố YS. Vì thế nội bộ KGB đã phái đi rất nhiều cao thủ lén vào châu Phi và tầng lớp cấp cao chủ yếu như bảo vệ tổng thống… Hiện nay nhân thủ có chút giật gấu vá vai.
Chỉ có điều cũng may là phân bộ của bọn họ ở St. Petersburg còn có một tiểu đội tinh nhuệ do thượng tá Bychkov dẫn đầu, sẽ đến giúp chúng ta, làm tốt công tác bảo an.
- Hừ, đả kích YS cần phái KGB sao? Bên kia sớm đã bị Mossad của Israel và đặc công của Cục tình báo trung ương Mỹ chia cắt rồi, đây là không muốn phái thêm người đến giúp chúng ta!
Một người phụ nữ trung niên mặc áo màu đỏ, dáng người mập mạp cười lạnh.
Người phụ nữ này là chị họ Lukyanova của Phil, là một trong số ba bốn thành viên nữ trong hơn hai mươi người có mặt.
- Lukyanova, đừng dùng suy nghĩ thiển cận của mình để võ đoán tâm tư của tổng thống, truyền ra ngoài chẳng có ích gì với gia tộc Romanov chúng ta đâu.
Người nói với giọng trầm thấp là một anh họ khác là Markin.
Lukyanova tính tình không tốt khinh thường nói:
- Anh Markin, ở đây đều là người của gia tộc Romanov, anh không cần nịnh bợ tổng thống nữa. Anh nhường đi hai mỏ dầu và một nhà máy đóng tàu cũng chẳng thấy anh ta đáp lại bao nhiêu.
Tên Vladimir kia trước khi lên làm tổng thống xưng anh gọi em với gia tộc Romanov chúng ta, để chúng ta thay ông ta dọn dẹp không biết bao nhiêu đầu sỏ, hiện tại cánh cứng cáp rồi, lại hận không thể khiến gia tộc Romanov chúng ta mau xong đời toàn bộ! Em sớm đã nhìn ra lòng lang dạ thú của anh ta rồi!
- Huyết mạch của gia tộc Romanov còn ngoan cường hơn sói Siberia, cho dù Vladimir có cầm quyền thêm hai mươi năm, thì cũng chỉ là khói mây nhất thời trước mặt gia tộc chúng ta. Thu lại tính khí nóng nảy của mình đi, cùng đối phó với tình cảnh hiện giờ, em gái Lukyanova của anh.
Phil vẻ mặt vô cảm nói.
Lukyanova vẻ mặt không cho là đúng, nói qua loa:
- Vâng, tộc trưởng tôn kính của chúng ta, xin hỏi ngài đã điều tra rõ xem con hồ ly đáng chết nào đã phản bội chúng ta, để lộ thông tin của tất cả chúng ta cho công hội Phoenix chưa?
Câu hỏi này hiển nhiên cũng là điều các thành viên có mặt khác quan tâm, cả đám đều sắc mặt âm trầm, chờ Phil giải đáp.
Nên biết là, là một trong những gia tộc của đồng minh Tulip, ở bên ngoài, các thành viên trung tâm gần như không dùng tên của gia tộc để hoạt động, nơi sống và thông tin thân phận của mỗi người đều giữ bí mật với bên ngoài.
Lần này lại có ủy thác chỉ ra thông tín chính xác của bọn chúng, tiến hành ám sát, không hề nghi ngờ là trong gia tộc có kẻ phản bội.
- Yên tâm, hai ngày trước tôi đã bảo người quen trong giới sát thủ mua chuộc một quan viên trong tổ chức sát thủ rồi, chắc chưa đến hai ngày sẽ có câu trả lời.
Phil nói.
- Còn tận hai ngày nữa? Chết tiệt, chậm quá đi! Ủy thác sớm đã được nhận, chỉ sợ tên Kiếm Ma kia đã đến St. Petersburg, đang uống Vodka ở trên con phố nào gần trang viên của chúng ta rồi, chẳng khác nào diều hầu nhìn chằm chằm thỏ chờ hạ móng vuốt với chúng ta đấy!
Lavezzi vỗ cái ghế phiền muộn nói.
Markin thở dài:
- Tất cả đều tại lão khốn kiếp Rodolfo của Habsburg kia! Lúc đầu nói cái gì mà tranh đoạt thần vật, kết quả thần vật là cái quái gì chúng ta còn chưa nhìn thấy!
Chính con trai ngu xuẩn của ông ta là Maximilian đã quá khinh thường Kiếm Ma, không giết được đối phương mà còn mất mạng, giờ lại muốn chúng ta chịu nguy hiểm thay chúng.
- Yên tâm đừng vội, ít nhất hiện tại chúng ta đều an toàn ở đây, có đại sư Mikhail dẫn theo thần phạt giả đến bảo vệ, chỉ cần chúng ta không phân tán thì chắc Kiếm Ma cũng không thể gây uy hiếp đối với chúng ta.
Phil chậm rãi nói.
Mọi người nghe được cái tên Mikhail mới lộ ra chút vẻ hòa hoãn.
- May mà tên ngốc tuyên bố nhiệm vụ ám sát kia không lập tức đưa thông tin của chúng ta đến tay Kiếm Ma, nếu không chắc chúng ta không kịp hội tụ ở đây.
Một gã thành viên cảm khái.
- Đúng thế, nếu chúng ta kéo dài vài ngày thì e là chính bản thân Kiếm Ma sẽ có vấn đề, một khi thần phạt giả của gia tộc Habsburg bắt người thân của hắn ở Trung Quốc thì chắc hắn cũng sẽ lùi bước. Đến lúc đó sẽ biến thành chúng ta nắm quyền chủ động.
Lavezzi nói.
Markin nhớ tới điều gì đó, lên tiếng hỏi:
- Gia chủ, đến hơn một ngày rồi sao chưa thấy đại sư Mikhail, ông ấy ở phòng nào?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook