Toàn Năng Khí Thiếu
-
Chương 1: Anh Restart
Thành phố Đông Hoa, tháng sáu, thời tiết nóng ẩm, trời mưa đã ba ngày liên tiếp.
Trên đường Hồng Phong, một con phố cũ kỹ đường đi gồ ghề, khắp nơi là các vũng nước đọng đục ngầu.
Một chiếc xe taxi phóng nhanh qua, khi đi qua một cửa hàng lại đột nhiên giảm ga hạ tốc độ, chậm rãi chạy qua một vũng nước.
Lái xe già không phải lo lắng vũng nước quá sâu, mà không đành lòng khiến nước bẩn bắn tung tóe vào một thiếu nữ bung ô đang đi trên ven đường.
Cô bé một tay cầm chiếc ô màu tím nhạt, một tay mang theo một chiếc túi nilon căng hồng, đeo một chiếc balo lệch vai màu vàng sáng, phía dưới mặc quần bảy phân màu xanh da trời, lộ ra hai bắp chân trắng như bạch ngọc, thuần phác tươi mát.
Mái tóc đen nhanh được buộc đuôi ngựa, từ phía sau nhìn lại có thể trông thấy phần da thịt ở cổ mịn màng, trắng ngầng, khiến người khác không khỏi muốn nhìn gương mặt cô.
Khi xe chạy qua bên người cô bé, cũng là lúc cô bé nhìn về phía chiếc taxi.
Biết được lái xe giảm tốc độ chính là vì mình, cô gái lộ ra một nụ cười ngại ngùng và khả ái, gật đầu biểu thị cho lòng cảm ơn.
Gương mặt trái xoan tiêu chuẩn, không hề được trang điểm, lông mày thanh tú, đôi mắt lớn, trong veo, chớp chớp như những vì sao, mũi ngọc ngạo nghễ ưỡn lên, bờ môi mỏng màu hồng phớt. Có thể nói ngũ quan tinh xảo vô cùng.
Đúng là một mỹ nữ thoát tục lại tỉ mỉ lễ phép, khiến lái xe taxi không khỏi thầm khen trong lòng.
Rất nhanh, cô bé đi vào một tiệm Internet tên là Diệp Phong.
Tiệm Internet không lớn, mặt tiền của quán đã dần mất đi màu sơn, nhìn qua có chút cũ kỹ, đang lúc giữa trưa, người chơi cũng không nhiều.
Một người trẻ tuổi gầy teo đứng quầy trong tiệm chứng kiến cô bé tới, bất đắc dĩ nói:
- Chị tiểu Nhu, cơm trưa chúng ta tự giải quyết là được, sao chị còn chạy từ trường học tới đây vậy. Trời đang mưa, đi đường không an toàn.
Cô bé Diệp Tiểu Nhu tuy vẫn còn học đại học, nhưng vì cha cô quen với ông chủ quán Net này, tín nhiệm lẫn nhau, cho nên đã chủ quản quán Net này được hai năm.
Nam sinh này gọi là Khâu Húc, là con của ông chủ, sau khi tốt nghiệp trung học đã tới đây làm việc.
Diệp Tiểu Nhu đặt túi nhựa chứa hộp cơm lên quầy, mỉm cười.
- Tôi cũng không phải đứa nhỏ, sẽ chú ý an toàn. Tiểu Húc, sao cậu lại ở đây, anh Tần Xuyên đâu?
- Ai… Nói như nào thì em cũng là thiếu đông gia của tiệm Internet này, sao đãi ngộ lại chênh lệch lớn đến mức vậy.
Khâu Húc tỏ dáng vẻ không công bằng.
Trên mặt Diệp Tiểu Nhu hơi đỏ lên, nhưng con mắt sáng ngời rất nhanh liền tìm kiếm ai đó ở phía trong quán.
Đúng lúc đó, vài tiếng nói chuyện lớn từ trong một góc của quán truyền ra.
- Ha ha! Đúng là anh Restart! Anh làm sao làm được?!
- Có nói e là chúng ta cũng không hiểu, dù sao thì máy tính có vấn đề gì, anh Restart ngồi xuống gõ bàn phím lạch cạch vài cái, Restart một lần là lập tức sẽ tốt! Thần cmnr!
Mấy người khách quen trong quán đang vây quanh một người trẻ tuổi tóc ngắn.
Người trẻ tuổi này cao chừng 1m8, mặc một chiếc T-shirt mà tiệm bánh ngọt nào đó tặng kèm, phía dưới là một chiếc quần jean thủng lỗ, đi một đôi xỏ ngón bằng nhựa màu xanh da trời.
Nhìn qua có chút lếch thếch, nhưng nhìn kỹ thì da mặt trắng nõn, ngũ quan đoan chính, lớt phớt vài sợi râu, khá là có mùi vị con trai.
Hắn ta gọi là Tần Xuyên, là một trong những người trông Net của quán này, bình thường còn phụ trách trực ca đêm cùng sửa một số máy tính xảy ra vấn đề.
Nghe nói một năm trước Tần Xuyên vừa vào quán, không chỉ người không có đồng nào, không có văn bằng mà cơ bản còn không hiểu máy tính.
Diệp Tiểu Nhu cảm thấy hắn đáng thương, xin ông chủ chọn hắn, còn kiên nhẫn dạy hắn một chút tri thức trụ cột về máy tính.
Ai ngờ Tần Xuyên học được rất nhanh, không biết từ khi nào lại trở thành một cao thủ sửa máy tính, được mọi người phong cho ngoại hiệu ‘Anh Restart’.
- Anh Tần Xuyên, đồ ăn mang tới rồi nè, hôm nay có đậu phụ khô với bắp cải mà anh thích ăn nè.
Diệp Tiểu Nhu chạy đến bên người Tần Xuyên, gương mặt ngọt ngào vui vẻ.
Cả đám con trai bên cạnh đều hâm mộ nhìn Tần Xuyên, dù sao thì Diệp Tiểu Nhu cũng là một trong số các hoa hậu giảng đường ở đại học Đông Hoa, không ít công tử trong trường đều theo đuổi, chỉ tiếc đều tốn công mà rút lui.
Ngược lại một gã trông net như Tần Xuyên lại được mỹ nữ ngày ngày đưa cơm, hạnh phúc đến mức nào chứ.
Tần Xuyên có chút ngạc nhiên quay người, buồn bực nói:
- Tiểu Nhu, không phải đã bảo em trời mưa thì đừng đưa cơm sao, bọn anh mua cơm hộp ở gần đây là được.
- Đừng ăn cơm hộp, rất mất vệ sinh, lại còn tốn tiền. Anh Tần Xuyên vốn không dư dả, tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó.
Trên mặt Diệp Tiểu Nhu tràn ngập vẻ quan tâm.
Tần Xuyên lập tức lộ ra vẻ mặt thâm trầm, vuốt tóc, cảm khái hỏi:
- Tiểu Nhu ngoan, có phải là anh đã đẹp trai tới mức khiến em không thể tự kiềm chế được, cho nên em mới đối tốt với anh như vậy?
Khách trong tiệm đều không ngừng phỉ nhổ, thằng này quá tự cmn kỷ!
Diệp Tiểu Nhu cũng im lặng một chút, chỉ có điều ở chung đã lâu, đã quen việc Tần Xuyên thường xuyên trêu chọc cô như vậy, do đó tru cái miệng nhỏ:
- Anh Tần Xuyên đừng đùa nữa, mau đi ăn đi!
- He he, được rồi được rồi, vậy thì đi ăn.
Tần Xuyên tươi cười hớn hở, lộ ra hàm răng trắng nõn.
Mà khi hắn đi qua người Diệp Tiểu Nhu, lại đột nhiên dừng bước, không nhịn được đi đến, ngửi ngủi đầu cô bé.
Tần Xuyên hít một hơi sâu, nói:
- Tiểu Nhu, có phải là em xịt nước hoa không? Sao đầu em thơm vậy.
Diệp Tiểu Nhu lập tức quay đầu lại, xấu hổ đến mức có thể rớt ra nước. Nhưng khi nghe Tần Xuyên nói thơm, trong lòng có chút vui vẻ.
- Em… em không dùng nước hoa, có thể là dầu gội đầu.
Cô bé thấp giọng nói, buổi sáng cô từng gội đầu.
Gương mặt Tần Xuyên giật giật, cười xấu xa nói:
- Nhất định là lẫn lộn với mùi hương cơ thể của Tiểu Nhu, cho nên mới dễ ngửi như vậy.
- Ai nha, anh mau đi ăn đi!
Diệp Tiểu Nhu không thể chịu được nữa, ngay cả mùi hương cơ thể đều nói ra, khuôn mặt cô như bị bỏng vậy.
Đám khách hàng xung quanh không khỏi cảm khái, quả nhiên đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu.
Người bình thường nhìn thấy mỹ nữ như Tiểu Nhu, khẳng định cẩn thận đối đãi, muốn lưu lại một ấn tượng tốt, nào ai dám tùy tiện dí mũi ngửi mùi thơm trên người đối phương.
Chỉ có điều nhắc tới cũng kỳ, người sáng suốt đều nhìn ra được Diệp Tiểu Nhu có ý với Tần Xuyên, cho nên mới cho phép hắn thân cận như vậy. Nhưng Tần Xuyên vẫn không trở thành couple với Diệp Tiểu Nhu.
Cho dù thường xuyên trêu chọc Diệp Tiểu Nhu tới gương mặt đỏ bừng, nhưng cũng chưa ‘ăn’ cô bé.
Tần Xuyên đi tới quầy, chứng kiến Khâu húc đã lấy cặp lồng ra, gọi hắn tới ăn.
- Khà khà, anh Xuyên, nhờ phúc của anh, đồ ăn nửa năm nay của em được cải thiện sâu sắc. Sau này nếu anh đối xử không tốt với chị tiểu Nhu, em sẽ không tha cho anh.
Khâu Húc vừa ăn cơm vừa cười nói.
Tần Xuyên trước tiên giúp một người khách tính tiền, sau đó cầm lấy phần cơm của mình, vừa ăn vừa nói:
- Nói nhảm, đừng nói anh đây. Thằng khốn nào dám đối xử không tốt với tiểu Nhu, anh là người đầu tiên lái xe tông chết nó.
- Ha ha, anh Xuyên chớ đùa, chiếc Phượng Hoàng cổ của anh có thể đâm chết người sao?
- Sao lại không thể? Chẳng phải cậu nói so với Bugatti Veyron thì chỉ thiếu hai bánh sao?
Tần Xuyên tràn ngập tự tin.
- Ma dờ phắc cơ, có người so sánh xe như vậy sao?! Anh bị tâm thần hả? Ai, thật không biết chị tiểu Nhu thích điểm nào ở anh.
Vẻ mặt Khâu Húc dở khóc dở cười.
Diệp Tiểu Nhu đi tới bên quầy, nghe được cuộc đối thoại của hai người họ, trừng mắt nhìn hai người, lại lấy cô ra nói đùa rồi.
Chỉ có điều trong lòng lại có chút ủy khuất, cũng không biết vì cái gì, tâm ý của cô đã rõ ràng như vậy, Tần Xuyên lại chưa từng nói chuyện yêu thương với cô.
Không biết qua bao lâu, cửa vào xuất hiện mấy người, khiến cho Diệp Tiểu Nhu đang rối như tơ vò lại nhíu mày thật chặt.
Một thanh niên mặc áo T-shirt hoa hòe hoa sói, đeo sợi dây chuyền vàng to tổ bố, được hai tên tiểu đệ đứng cạnh che dù, cùng đi vào quán Net.
Phía sau gã còn có một thanh niên trẻ tuổi đeo kính gọng vàng, áo sơ mi trắng quần âu đen, ôm một chiếc Laptop.
- Vương Đại Hải, anh tới đây làm gì?
Diệp Tiểu Nhu cảnh giác mà lo lắng hỏi.
Tần Xuyên và Khâu Húc cũng ngẩng đầu lên, điều khác nhau là Khâu Húc bị dọa tới rơi đũa, Tần Xuyên thì tiếp tục gắp đồ ăn.
Thanh niên tóc vàng Vương Đại Hải ngậm thuốc lá, chân đi chữ bát đi tới bên quầy, mắt nhìn nhìn đồ ăn, hừ lạnh một tiếng, phun một hơi khói vào mặt Tần Xuyên.
- Đây là đồ ăn tiểu Nhu mang cho mày sao, thằng hai lúa Tần Xuyên như mày, ăn cơm mềm con gái mà còn ăn rất ngon miệng!
Vừa dứt lời, Vương Đại Hải vứt đầu mẩu thuốc lá vào hộp đậu phụ phơi khô, khiến đậu phụ dính đầy bụi.
Tần Xuyên phiền muộn, con mẹ nó! Hắn vừa mới ăn được mấy miếng!
- Vương Đại Hải! Anh quá đáng!
Diệp Tiểu Nhu đau lòng Tần Xuyên, tức giận đến sắp rơi nước mắt, một hộp đậu phụ phơi khô đã bị thằng khốn này phá hủy.
- Diệp Tiểu Nhu, anh thích em đã hơn một năm, tặng em hoa tặng em trang sức em đều không nhận, anh tôn trọng em nên vẫn luôn không ép buộc em!
Nhưng em lại dám thích một thằng hai lúa như vậy, còn mỗi ngày từ trường đại học mang thức ăn tới cho hắn ăn, điều này chẳng phải là quá phận sao?!
Vương Đại Hải trừng mắt chất vấn.
- Tôi thích ai, mang cơm cho ai đều là tự do của tôi.
Trên gương mặt dịu dàng của Diệp Tiểu Nhu lộ ra vẻ quật cường.
- Đây không phải là tự do, đây là em giả vờ ngớ ngẩn!
Ngón tay Vương Đại Hải chỉ vào Tần Xuyên, nhe răng cười nói:
- Em nhìn xem, thằng này chính là một quả trứng mềm!
Đồ ăn mà em vất vả mang tới bị làm bẩn, hắn cũng không dám lên tiếng! Có tin anh đánh cho nó một trận, ngay cả một quả rắm nó cũng không dám đánh không?!
- Anh…
Tần Xuyên thấy Diệp Tiểu Nhu muốn tiếp tục tranh cãi, vội vàng đưa tay ngăn cản, nháy mắt mấy cái, nói:
- Không có chuyện gì đâu, đồ ăn tiểu Nhu mang tới, dù ăn cơm trắng cũng thơm!
Khâu Húc ở bên cũng vội vàng khuyên can, không phải là gã không tức giận mà do Vương Đại Hải là người không thể dây vào.
Đám khách trong quán cũng nhìn ra, nhao nhao nghị luận.
- Gã đó là ai, quá đáng quá rồi, vứt thuốc lá vào trong đồ ăn của người khác.
- Ngay cả Vương Đại Hải ông cũng không biết? Con trai nhỏ của Vương Chấn Thiên, bang chủ bang Tứ Hải trong thành phố Đông Hoa. Tuy rằng gã không phải là con ruột, chỉ là con của chồng trước, nhưng ở vùng này ai dám đụng tới gã?
- Nghe nói Vương Đại Hải thích Diệp Tiểu Nhu lâu rồi, bởi vì Diệp Tiểu Du làm công ở đây mới miễn đi phí bảo hộ của tiệm này, hiện giờ mỹ nữ vừa ý người khác, đương nhiên gã thấy khó chịu.
Những nghị luận của mọi người khiến Vương Đại Hải cảm thấy mất mặt, trừng lớn mắt quét qua mọi người, tất cả đều vội vàng câm miệng lại.
Lúc này, ông chủ Khâu Minh của quán, một người đàn ông trung niên gầy tong teo từ cửa hàng bên cạnh vội vã trở về.
Ông ta nghe động tĩnh, biết rõ mọi chuyện không ổn, vừa vào cửa liền tươi cười cúi người hỏi:
- Vương thiếu gia, tới đây làm gì vậy? Có chuyện gì cần thì nói với tôi.
Vương Đại Hải không để ý tới y, gã chỉ vào mũi Tần Xuyên nói:
- Không phải mày được xưng là ‘anh Restart’ sao? Không phải máy tính nào mày chỉ cần sửa chút rồi restart là tốt sao?
Máy tính của tao dính virus rồi, đúng lúc muốn tìm mày sửa. Mày sửa tốt cho tao, bằng không thì tiệm Net sẽ bắt đầu phải thu phí bảo hộ từ hôm nay! Hơn nữa phải bổ sung đầy đủ cho thời gian trước!
Trên đường Hồng Phong, một con phố cũ kỹ đường đi gồ ghề, khắp nơi là các vũng nước đọng đục ngầu.
Một chiếc xe taxi phóng nhanh qua, khi đi qua một cửa hàng lại đột nhiên giảm ga hạ tốc độ, chậm rãi chạy qua một vũng nước.
Lái xe già không phải lo lắng vũng nước quá sâu, mà không đành lòng khiến nước bẩn bắn tung tóe vào một thiếu nữ bung ô đang đi trên ven đường.
Cô bé một tay cầm chiếc ô màu tím nhạt, một tay mang theo một chiếc túi nilon căng hồng, đeo một chiếc balo lệch vai màu vàng sáng, phía dưới mặc quần bảy phân màu xanh da trời, lộ ra hai bắp chân trắng như bạch ngọc, thuần phác tươi mát.
Mái tóc đen nhanh được buộc đuôi ngựa, từ phía sau nhìn lại có thể trông thấy phần da thịt ở cổ mịn màng, trắng ngầng, khiến người khác không khỏi muốn nhìn gương mặt cô.
Khi xe chạy qua bên người cô bé, cũng là lúc cô bé nhìn về phía chiếc taxi.
Biết được lái xe giảm tốc độ chính là vì mình, cô gái lộ ra một nụ cười ngại ngùng và khả ái, gật đầu biểu thị cho lòng cảm ơn.
Gương mặt trái xoan tiêu chuẩn, không hề được trang điểm, lông mày thanh tú, đôi mắt lớn, trong veo, chớp chớp như những vì sao, mũi ngọc ngạo nghễ ưỡn lên, bờ môi mỏng màu hồng phớt. Có thể nói ngũ quan tinh xảo vô cùng.
Đúng là một mỹ nữ thoát tục lại tỉ mỉ lễ phép, khiến lái xe taxi không khỏi thầm khen trong lòng.
Rất nhanh, cô bé đi vào một tiệm Internet tên là Diệp Phong.
Tiệm Internet không lớn, mặt tiền của quán đã dần mất đi màu sơn, nhìn qua có chút cũ kỹ, đang lúc giữa trưa, người chơi cũng không nhiều.
Một người trẻ tuổi gầy teo đứng quầy trong tiệm chứng kiến cô bé tới, bất đắc dĩ nói:
- Chị tiểu Nhu, cơm trưa chúng ta tự giải quyết là được, sao chị còn chạy từ trường học tới đây vậy. Trời đang mưa, đi đường không an toàn.
Cô bé Diệp Tiểu Nhu tuy vẫn còn học đại học, nhưng vì cha cô quen với ông chủ quán Net này, tín nhiệm lẫn nhau, cho nên đã chủ quản quán Net này được hai năm.
Nam sinh này gọi là Khâu Húc, là con của ông chủ, sau khi tốt nghiệp trung học đã tới đây làm việc.
Diệp Tiểu Nhu đặt túi nhựa chứa hộp cơm lên quầy, mỉm cười.
- Tôi cũng không phải đứa nhỏ, sẽ chú ý an toàn. Tiểu Húc, sao cậu lại ở đây, anh Tần Xuyên đâu?
- Ai… Nói như nào thì em cũng là thiếu đông gia của tiệm Internet này, sao đãi ngộ lại chênh lệch lớn đến mức vậy.
Khâu Húc tỏ dáng vẻ không công bằng.
Trên mặt Diệp Tiểu Nhu hơi đỏ lên, nhưng con mắt sáng ngời rất nhanh liền tìm kiếm ai đó ở phía trong quán.
Đúng lúc đó, vài tiếng nói chuyện lớn từ trong một góc của quán truyền ra.
- Ha ha! Đúng là anh Restart! Anh làm sao làm được?!
- Có nói e là chúng ta cũng không hiểu, dù sao thì máy tính có vấn đề gì, anh Restart ngồi xuống gõ bàn phím lạch cạch vài cái, Restart một lần là lập tức sẽ tốt! Thần cmnr!
Mấy người khách quen trong quán đang vây quanh một người trẻ tuổi tóc ngắn.
Người trẻ tuổi này cao chừng 1m8, mặc một chiếc T-shirt mà tiệm bánh ngọt nào đó tặng kèm, phía dưới là một chiếc quần jean thủng lỗ, đi một đôi xỏ ngón bằng nhựa màu xanh da trời.
Nhìn qua có chút lếch thếch, nhưng nhìn kỹ thì da mặt trắng nõn, ngũ quan đoan chính, lớt phớt vài sợi râu, khá là có mùi vị con trai.
Hắn ta gọi là Tần Xuyên, là một trong những người trông Net của quán này, bình thường còn phụ trách trực ca đêm cùng sửa một số máy tính xảy ra vấn đề.
Nghe nói một năm trước Tần Xuyên vừa vào quán, không chỉ người không có đồng nào, không có văn bằng mà cơ bản còn không hiểu máy tính.
Diệp Tiểu Nhu cảm thấy hắn đáng thương, xin ông chủ chọn hắn, còn kiên nhẫn dạy hắn một chút tri thức trụ cột về máy tính.
Ai ngờ Tần Xuyên học được rất nhanh, không biết từ khi nào lại trở thành một cao thủ sửa máy tính, được mọi người phong cho ngoại hiệu ‘Anh Restart’.
- Anh Tần Xuyên, đồ ăn mang tới rồi nè, hôm nay có đậu phụ khô với bắp cải mà anh thích ăn nè.
Diệp Tiểu Nhu chạy đến bên người Tần Xuyên, gương mặt ngọt ngào vui vẻ.
Cả đám con trai bên cạnh đều hâm mộ nhìn Tần Xuyên, dù sao thì Diệp Tiểu Nhu cũng là một trong số các hoa hậu giảng đường ở đại học Đông Hoa, không ít công tử trong trường đều theo đuổi, chỉ tiếc đều tốn công mà rút lui.
Ngược lại một gã trông net như Tần Xuyên lại được mỹ nữ ngày ngày đưa cơm, hạnh phúc đến mức nào chứ.
Tần Xuyên có chút ngạc nhiên quay người, buồn bực nói:
- Tiểu Nhu, không phải đã bảo em trời mưa thì đừng đưa cơm sao, bọn anh mua cơm hộp ở gần đây là được.
- Đừng ăn cơm hộp, rất mất vệ sinh, lại còn tốn tiền. Anh Tần Xuyên vốn không dư dả, tiết kiệm được đồng nào hay đồng đó.
Trên mặt Diệp Tiểu Nhu tràn ngập vẻ quan tâm.
Tần Xuyên lập tức lộ ra vẻ mặt thâm trầm, vuốt tóc, cảm khái hỏi:
- Tiểu Nhu ngoan, có phải là anh đã đẹp trai tới mức khiến em không thể tự kiềm chế được, cho nên em mới đối tốt với anh như vậy?
Khách trong tiệm đều không ngừng phỉ nhổ, thằng này quá tự cmn kỷ!
Diệp Tiểu Nhu cũng im lặng một chút, chỉ có điều ở chung đã lâu, đã quen việc Tần Xuyên thường xuyên trêu chọc cô như vậy, do đó tru cái miệng nhỏ:
- Anh Tần Xuyên đừng đùa nữa, mau đi ăn đi!
- He he, được rồi được rồi, vậy thì đi ăn.
Tần Xuyên tươi cười hớn hở, lộ ra hàm răng trắng nõn.
Mà khi hắn đi qua người Diệp Tiểu Nhu, lại đột nhiên dừng bước, không nhịn được đi đến, ngửi ngủi đầu cô bé.
Tần Xuyên hít một hơi sâu, nói:
- Tiểu Nhu, có phải là em xịt nước hoa không? Sao đầu em thơm vậy.
Diệp Tiểu Nhu lập tức quay đầu lại, xấu hổ đến mức có thể rớt ra nước. Nhưng khi nghe Tần Xuyên nói thơm, trong lòng có chút vui vẻ.
- Em… em không dùng nước hoa, có thể là dầu gội đầu.
Cô bé thấp giọng nói, buổi sáng cô từng gội đầu.
Gương mặt Tần Xuyên giật giật, cười xấu xa nói:
- Nhất định là lẫn lộn với mùi hương cơ thể của Tiểu Nhu, cho nên mới dễ ngửi như vậy.
- Ai nha, anh mau đi ăn đi!
Diệp Tiểu Nhu không thể chịu được nữa, ngay cả mùi hương cơ thể đều nói ra, khuôn mặt cô như bị bỏng vậy.
Đám khách hàng xung quanh không khỏi cảm khái, quả nhiên đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu.
Người bình thường nhìn thấy mỹ nữ như Tiểu Nhu, khẳng định cẩn thận đối đãi, muốn lưu lại một ấn tượng tốt, nào ai dám tùy tiện dí mũi ngửi mùi thơm trên người đối phương.
Chỉ có điều nhắc tới cũng kỳ, người sáng suốt đều nhìn ra được Diệp Tiểu Nhu có ý với Tần Xuyên, cho nên mới cho phép hắn thân cận như vậy. Nhưng Tần Xuyên vẫn không trở thành couple với Diệp Tiểu Nhu.
Cho dù thường xuyên trêu chọc Diệp Tiểu Nhu tới gương mặt đỏ bừng, nhưng cũng chưa ‘ăn’ cô bé.
Tần Xuyên đi tới quầy, chứng kiến Khâu húc đã lấy cặp lồng ra, gọi hắn tới ăn.
- Khà khà, anh Xuyên, nhờ phúc của anh, đồ ăn nửa năm nay của em được cải thiện sâu sắc. Sau này nếu anh đối xử không tốt với chị tiểu Nhu, em sẽ không tha cho anh.
Khâu Húc vừa ăn cơm vừa cười nói.
Tần Xuyên trước tiên giúp một người khách tính tiền, sau đó cầm lấy phần cơm của mình, vừa ăn vừa nói:
- Nói nhảm, đừng nói anh đây. Thằng khốn nào dám đối xử không tốt với tiểu Nhu, anh là người đầu tiên lái xe tông chết nó.
- Ha ha, anh Xuyên chớ đùa, chiếc Phượng Hoàng cổ của anh có thể đâm chết người sao?
- Sao lại không thể? Chẳng phải cậu nói so với Bugatti Veyron thì chỉ thiếu hai bánh sao?
Tần Xuyên tràn ngập tự tin.
- Ma dờ phắc cơ, có người so sánh xe như vậy sao?! Anh bị tâm thần hả? Ai, thật không biết chị tiểu Nhu thích điểm nào ở anh.
Vẻ mặt Khâu Húc dở khóc dở cười.
Diệp Tiểu Nhu đi tới bên quầy, nghe được cuộc đối thoại của hai người họ, trừng mắt nhìn hai người, lại lấy cô ra nói đùa rồi.
Chỉ có điều trong lòng lại có chút ủy khuất, cũng không biết vì cái gì, tâm ý của cô đã rõ ràng như vậy, Tần Xuyên lại chưa từng nói chuyện yêu thương với cô.
Không biết qua bao lâu, cửa vào xuất hiện mấy người, khiến cho Diệp Tiểu Nhu đang rối như tơ vò lại nhíu mày thật chặt.
Một thanh niên mặc áo T-shirt hoa hòe hoa sói, đeo sợi dây chuyền vàng to tổ bố, được hai tên tiểu đệ đứng cạnh che dù, cùng đi vào quán Net.
Phía sau gã còn có một thanh niên trẻ tuổi đeo kính gọng vàng, áo sơ mi trắng quần âu đen, ôm một chiếc Laptop.
- Vương Đại Hải, anh tới đây làm gì?
Diệp Tiểu Nhu cảnh giác mà lo lắng hỏi.
Tần Xuyên và Khâu Húc cũng ngẩng đầu lên, điều khác nhau là Khâu Húc bị dọa tới rơi đũa, Tần Xuyên thì tiếp tục gắp đồ ăn.
Thanh niên tóc vàng Vương Đại Hải ngậm thuốc lá, chân đi chữ bát đi tới bên quầy, mắt nhìn nhìn đồ ăn, hừ lạnh một tiếng, phun một hơi khói vào mặt Tần Xuyên.
- Đây là đồ ăn tiểu Nhu mang cho mày sao, thằng hai lúa Tần Xuyên như mày, ăn cơm mềm con gái mà còn ăn rất ngon miệng!
Vừa dứt lời, Vương Đại Hải vứt đầu mẩu thuốc lá vào hộp đậu phụ phơi khô, khiến đậu phụ dính đầy bụi.
Tần Xuyên phiền muộn, con mẹ nó! Hắn vừa mới ăn được mấy miếng!
- Vương Đại Hải! Anh quá đáng!
Diệp Tiểu Nhu đau lòng Tần Xuyên, tức giận đến sắp rơi nước mắt, một hộp đậu phụ phơi khô đã bị thằng khốn này phá hủy.
- Diệp Tiểu Nhu, anh thích em đã hơn một năm, tặng em hoa tặng em trang sức em đều không nhận, anh tôn trọng em nên vẫn luôn không ép buộc em!
Nhưng em lại dám thích một thằng hai lúa như vậy, còn mỗi ngày từ trường đại học mang thức ăn tới cho hắn ăn, điều này chẳng phải là quá phận sao?!
Vương Đại Hải trừng mắt chất vấn.
- Tôi thích ai, mang cơm cho ai đều là tự do của tôi.
Trên gương mặt dịu dàng của Diệp Tiểu Nhu lộ ra vẻ quật cường.
- Đây không phải là tự do, đây là em giả vờ ngớ ngẩn!
Ngón tay Vương Đại Hải chỉ vào Tần Xuyên, nhe răng cười nói:
- Em nhìn xem, thằng này chính là một quả trứng mềm!
Đồ ăn mà em vất vả mang tới bị làm bẩn, hắn cũng không dám lên tiếng! Có tin anh đánh cho nó một trận, ngay cả một quả rắm nó cũng không dám đánh không?!
- Anh…
Tần Xuyên thấy Diệp Tiểu Nhu muốn tiếp tục tranh cãi, vội vàng đưa tay ngăn cản, nháy mắt mấy cái, nói:
- Không có chuyện gì đâu, đồ ăn tiểu Nhu mang tới, dù ăn cơm trắng cũng thơm!
Khâu Húc ở bên cũng vội vàng khuyên can, không phải là gã không tức giận mà do Vương Đại Hải là người không thể dây vào.
Đám khách trong quán cũng nhìn ra, nhao nhao nghị luận.
- Gã đó là ai, quá đáng quá rồi, vứt thuốc lá vào trong đồ ăn của người khác.
- Ngay cả Vương Đại Hải ông cũng không biết? Con trai nhỏ của Vương Chấn Thiên, bang chủ bang Tứ Hải trong thành phố Đông Hoa. Tuy rằng gã không phải là con ruột, chỉ là con của chồng trước, nhưng ở vùng này ai dám đụng tới gã?
- Nghe nói Vương Đại Hải thích Diệp Tiểu Nhu lâu rồi, bởi vì Diệp Tiểu Du làm công ở đây mới miễn đi phí bảo hộ của tiệm này, hiện giờ mỹ nữ vừa ý người khác, đương nhiên gã thấy khó chịu.
Những nghị luận của mọi người khiến Vương Đại Hải cảm thấy mất mặt, trừng lớn mắt quét qua mọi người, tất cả đều vội vàng câm miệng lại.
Lúc này, ông chủ Khâu Minh của quán, một người đàn ông trung niên gầy tong teo từ cửa hàng bên cạnh vội vã trở về.
Ông ta nghe động tĩnh, biết rõ mọi chuyện không ổn, vừa vào cửa liền tươi cười cúi người hỏi:
- Vương thiếu gia, tới đây làm gì vậy? Có chuyện gì cần thì nói với tôi.
Vương Đại Hải không để ý tới y, gã chỉ vào mũi Tần Xuyên nói:
- Không phải mày được xưng là ‘anh Restart’ sao? Không phải máy tính nào mày chỉ cần sửa chút rồi restart là tốt sao?
Máy tính của tao dính virus rồi, đúng lúc muốn tìm mày sửa. Mày sửa tốt cho tao, bằng không thì tiệm Net sẽ bắt đầu phải thu phí bảo hộ từ hôm nay! Hơn nữa phải bổ sung đầy đủ cho thời gian trước!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook