Toàn giới giải trí đang chờ chúng ta ly hôn
-
Chương 108:
Cầu thang bộ trong khách sạn từ trước đến nay vẫn ít người qua lại, Lương Yên cố gắng bình phục tâm trạng kích động tựa như đang nằm mơ của mình, ngồi xổm dưới đất vẽ vòng tròn.
Những lời của Lục Lâm Thành lúc nãy vẫn còn vang vọng bên tai cô.
Sau khi Lục Lâm Thành biết Lương Yên cho là anh bảo cô làm tình nhân của mình nên mới từ chối lời tỏ tình của anh đã tức giận đến mặt mày xám xịt, nghiên răng nghiến lợi nói:
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ai bảo em làm tình nhân…Ý anh là… Bạn gái.’’
Lục Lâm Thành vừa dứt lời, đại não Lương Yên lập tức rơi vào tình trạng đứng máy, đợi đến khi cô phục hồi lại tinh thần một lần nữa thì phát hiện mình đã chạy đến cầu trang bộ không người ngẩn ngơ ngồi ở đây.
Cô véo mu bàn tay mình một cái.
A… Đau.
Cô lấy điện thoại di động ra, cuối cùng chọn số của Khương Mộc, gọi đi.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
Lương Yên: "A lô, Khương Mộc."
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Mộc nói một tràng: “Lương Yên bây giờ cô đang ở đây, tiền thuê nhà của cô đến kỳ hạn rồi đúng không, tối hôm qua phải ngủ ở đầu đường xó chợ sao? Tại sao lại không đến tìm tôi, bên này tôi có thể cho cô thuê nhà mà, mấy ngày nữa có đoàn làm phim mới sắp khởi quay, để tôi đi xem thử một chút xem có thể tìm cho cô một nhân vật có lời thoại được không?’’
“Không phải ngủ ở đầu đường, anh đừng lo lắng.” Khác với Khương Mộc đang gấp gáp, Lương Yên lại có vẻ hơi ấp a ấp úng: “Khương Mộc, tôi muốn nói với anh một vấn đề.’’
Khương Mộc: “À, không phải ngủ ở đầu đường là được rồi, có chuyện gì, cô nói đi.’’
Lương Yên: “Lục Lâm Thành vừa mới… Hỏi tôi có đồng ý ở bên cạnh anh ấy không, bảo tôi làm bạn gái của anh ấy.’’
Khương Mộc nghe xong im lặng một lúc: “Cô nói ai cơ?’’
Lương Yên nuốt một ngụm nước bọt, ngay cả chính bản thân cô cũng không thể tin: “Lục Lâm Thành.”
Khương Mộc: "... . . ."
"Cũng đã mười giờ sáng rồi mà cô còn chưa tỉnh ngủ sao, đừng nằm mơ nữa được không?’’
Lương Yên: “Tôi tỉnh ngủ rồi! Tỉnh ngủ rồi! Vừa nãy chính miệng anh ấy nói với tôi!’’
Cô nghĩ đến chuyện tối qua, đột nhiên cảm thấy hơi mất mát: “Khương Mộc, lần đầu tiên của tôi không còn nữa rồi.’’
Lúc này Khương Mộc mới nghiêm túc: “Cô nói cái gì? Cái gì…Lần đầu tiên?’’
Đầu ngón tay Lương Yên vẫn tiếp tục vẽ vòng tròn trên mặt đất: “Chính là cái đó đó, lần đầu tiên, tối hôm qua, với anh ấy.’’
Đầu giây bên kia điện thoại, một lúc lâu sau Khương Mộc cũng không nói nên lời.
Lục Lâm Thành đi theo ra, nhìn thấy Lương Yên đang ngồi chổm hổm dưới đất trong cầu thang bộ.
Cô đang nói chuyện điện thoại với người khác, nói lần đầu tiên của mình đã không còn nữa rồi, giọng điệu hơi mất mát.
Lục Lâm Thành nghe xong cảm thấy rất rất không vui.
Con mẹ nó không phải anh đây cũng là lần đầu tiên sao.
Lương Yên cúp điện thoại, chống đỡ đôi chân đã tê rần đứng lên.
Khương Mộc nói chuyện này để cô tự mình quyết định.
Để cô tự mình quyết định, ngoại trừ đồng ý ra chẳng lẽ còn có lựa chọn nào khác nữa sao?
Lương Yên cảm thấy thế giới này quả thực quá thế sự vô thường, rõ ràng ngày hôm qua cô vẫn còn đang quyết định muốn buông tay, nhưng hôm nay đã phải cân nhắc xem có nên làm bạn gái của anh hay không.
Lương Yên đột nhiên hơi lo lắng, cô cứ lỗ mãng chạy ra ngoài như thế này, ngộ nhỡ Lục Lâm Thành đổi ý thì phải làm sao bây giờ.
Cô vội vàng xoay người đi tìm anh, nhưng lại nhìn thấy Lục Lâm Thành đang đứng sau lưng mình.
Lục Lâm Thành mặt không cảm xúc, lạnh lùng nói: “Anh đổi ý rồi, em cứ coi như chưa từng nghe thấy gì là được.’’
Lương Yên: “……..”
Mẹ kiếp!
Vừa dứt lời, Lục Lâm Thành đã muốn quay người rời đi, Lương Yên vội vàng nhào qua ôm chặt lấy cánh tay anh: “Không muốn!’’
“Rõ ràng anh đã nói không thể đổi ý!” Lương Yên mặt mày ủ rủ: “Nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy, anh không thể đối ý nha nha nha.’’
Lục Lâm Thành cúi đầu liếc nhìn Lương Yên đang chơi xỏ lá ôm chặt cánh tay mình không chịu buông tay: “Pháp luật có quy định không thể đổi ý sao?’’
Lương Yên bày ra dáng vẻ điềm đạm đáng yêu: “Xin lỗi, bây giờ em lập tức đồng ý, lập tức đồng ý, anh đứng đổi ý mà!’’
Lục Lâm Thành vẫn ngạo kiều quay mặt đi chỗ khác, không để ý đến cô.
Anh không biết lúc nãy cô gọi điện thoại cho ai, chỉ biết âm thanh lúc ở trên giường của cô tối qua không hề tỏ ra ỏn en ngại ngừng như vậy.
Trong lòng Lương Yên sốt ruột muốn chết, chuyện này điển hình cho việc qua thôn này không có cửa hàng nọ, cuối cùng cũng không biết mình đã làm sai chỗ nào, vẫn nhanh trí tìm một bước đi thông minh, đột nhiên kéo đầu ngón tay Lục Lâm Thành, một chân quỳ trên mặt đất, làm ra vẻ giống như đang muốn cầu hôn.
Lục Lâm Thành nhìn thấy Lương Yên đột nhiên cúi người xuống: ? ? ? ?
“Lục Lâm Thành tiên sinh,” Lương Yên nghiêm túc, “Anh có đồng ý để tiểu thư Lương Yên chịu trách nhiệm với những việc mình đã làm với anh tối qua không?’’
“Nói cách khác.” Lương Yên nghiêm túc nắm đầu ngón tay Lục Lâm Thành, chỉ hận bây giờ trên người không có nhẫn kim cương, ngay cả cái gì hình tròn cũng không có, “Anh đồng ý đển tiểu thư Lương Yên làm bạn gái mình không?’’
Lục Lâm Thành nhìn dáng cầu hôn của cô, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, bật cười thành tiếng.
Lương Yên nhìn thấy anh cười, biết rõ mọi chuyện đã trở nên dễ dàng, vui tươi hớn hở đứng lên, nắm tay anh: “Vậy anh đã đồng ý với em rồi nhé.”
“Ai nói anh đồng ý?’’ Lục Lâm Thành cười.
Lương Yên nghe anh nói xong cái miệng vễnh lên tật cao: “Xin lỗi mà, em quá kích động mới chạy đến đây, anh muốn thế nào mới được chứ.’’
Lục Lâm Thành không nói chuyện, chỉ áp chặt cô vào vách tường phía sau.
Lương Yên ngẩng đầu tủi thân nhìn anh.
Lục Lâm Thành đặt tay lên eo cô, cúi người, nhẹ nhàng hôn lên môi.
Lương Yên cảm nhận được sự ẩm ướt trên môi, đàu óc lốp đốp lốp đốp chập điện nổ tung, lại đứng máy.
** ** ** ** **
Trong khu vực phim trường thời Đường Tống, buổi chiều mùa hè rất nóng nực oi bức, trên người Lương Yên mặc một bô cổ trang màu xanh da trời, giơ quạt điện nhỏ trong tay quạt mát.
Trang phục diễn trên người cô hôm nay rất tinh xảo, kiểu tóc cũng được chải vô cùng xinh đẹp gọn gàng, nếu không phải trên mặt không có lớp trang điểm nào, người không biết còn tưởng rằng cô là một tiểu hoa mới thăng chức nào đó.
Thông cáo của Lương Yên hôm nay là một diễn viên đống thế.
Cô sở hữu dung mạo xinh đẹp và ngoại hình chuẩn mực, được chọn làm diễn viên đóng thế của nữ chính trong bộ phim thuộc thể loại thần tượng cổ trang, cát –sê cao hơn rất nhiều so với thời kỳ còn làm diễn viên quần chúng.
Một nhóm diễn viên không ngừng cười nói bạn tán đi ngang qua, Lương Yên loáng thoáng nghe được trong miệng các cô ấy có nhắc đến Lục Lâm Thành.
Lương Yên lắc lắc đầu.
Tin tức hôm nay đoàn làm phim của Lục Lâm Thành sẽ quay phim ở khu vực phim trường thời Đường Tống đúng là lan truyền nhanh thật.
Không biết anh quay ở cung nhào nhỉ?
Lương Yên đột nhiên mím môi nở nụ cười, trong lòng vô cùng ngọt ngào..
Hôm nay đoàn làm phim của hai người bọn họ đều quay phim ở khu vực này, bốn bỏ lên năm chính thì chẳng khác nào cô và người bạn trai mới của mình đang làm việc chung một chỗ.
A a a a a!
Lúc này bỗng nhiên có người gọi cô: “Lương Yên đến đây!’’
“Đến ngay!’’ Lương Yên xách váy chạy đến.
Làm một diễnBên kia đột nhiên có người hô: "Lương Yên tới!"
"Đến rồi!" Lương Yên dẫn theo váy chạy tới.
Làm một diễn viên đóng thế, tính chất công việc phức tập hơn nhiều so với những gì mọ người tưởng tượng, không chỉ phải thay diễn viên chính không được lộ mặt ra ống kính, bình thường còn phải đóng thế đủ các loại, thế thoại thế võ được chia ra rất nhỏ.
Cảnh quay hôm nay là một cảnh quay đã đi vào khuôn sáo cũ trong các bộ phim thần tượng cổ trang- Sự xuất hiện kinh diễm tuyệt đẹp của nữ chính với hình ảnh chậm rãi bay từ trên nóc nhà xuống cùng với những cánh hoa lả tả bay trong không trung. Nữ diễn viên đảm nhận nhân vật này yêu cầu rất cao về bối cảnh của cảnh quay này, từ ánh sáng và đạo cụ đều lại thử đi thử lại cho đến khi đạt được hiệu ứng tốt nhất, nhưng rõ ràng cô ấy lại không thể cứ đi theo thử mãi như thế được, vì thế diễn viên thế thân mới có đất dụng võ.
Lương Yên được nhân viên phụ trách treo dây cáp vào người, sau đó từ từ treo lên không trung.
Cả người Lương Yên được treo lên cao, tầm mắt cũng dần dần trở nên khoáng đạt, đầu tiên là nhìn thấy các tấy cả nhân viên công tác phía dưới càng lúc càng nhỏ, sau đó đứng trên nhóc nhà lại nhìn thấy đoàn làm phim bên cạnh cũng bắt đầu làm việc.
Nhân viên phụ trách dây cáp không ngừng điều chỉnh vị trí, Lương Yên tiếp tục xem đoàn làm phim bên cạnh, lúc đầu cảm thấy chẳng có gì thú vị cho đến khi người nào đó được đám đông vây xung quanh xuất hiện.
Ánh mắt Lương Yên lập tức tập trung vào một chỗ, vốn dĩ trong người còn có chút mệt mỏi nhất thời được lên tinh thần không ít.
Đó không phải là Lục Lâm Thành sao!
Hôn nay anh không chỉ quay phim ở cùng khu vực thời Đường Tống và còn trùng hợp quay ngay bên cạnh đoàn làm phim của cô a a a !
Lương Yên kích động đến mức thiếu chút nữa đã vẫy tay chào hỏi với Lục Lâm Thành, nhưng vừa nghĩ đến con đường tình cảm của hai người bọn họ vẫn còn ở trong giai đoạn giữ kín, vội vàng kiếm chế kích động đang trào dâng trong lòng.
Hình như đoàn làm phim của anh cũng đã bắt đầu làm việc.
Lương Yên bị treo lơ lửng trên không trung, tập trung tinh thần xem.
Lục Lâm Thành mặc trên người một bộ quân trang, sải bước từ cổng lớn đi vào trong viện, đúng lúc này một nữ diễn viên khác cũng chạy từ trong phòng ra, bổ nhào lên người Lục Lâm Thành.
Lục Lâm Thành ôm lại, hai người ôm nhau thật chặt.
Ôm chặt như thế làm gì không biệt, Lương Yên bĩu mỗi.
Quên đi quên đi, cứ nhắm mắt làm ngơ là được rồi, cô quay đầu sang chỗ khác, không nhìn về phía đoàn làm phim bên cạnh nữa.
Các nhân viên ánh sáng phía dưới vẫn còn đang bận rộn điều chính ánh sáng, mấy người chịu trách nhiệm về đạo cụ cũng đi tới đi lui, có vẻ như đã quên mất cô vẫn còn bị treo trên này rồi.
Lương Yên cảm thấy phần xương hông của mình bị dây cáp siết chặt hơi đau.
Cô rất muốn hỏi nếu không có việc gì thì có thể thả cô xuống nghỉ ngơi một chút được không?
“Này, anh gì ơi…’’
“Này, chào anh…’’
Lương Yên thử thăm dò gọi hai tiếng, nhưng dường như bọn họ cũng không nghe thấy.
Lương Yên khó chịu uốn éo người ở trên không trung, tầm mắt không nhịn được lại liếc sang nhìn đoàn làm phim bên cạnh.
Kết quả thậm chí còn tệ hơn.
Lương Yên nghẹn họng nhìn trân trối.
Lục Lục Lục Lục Lâm Thành…
Ánh ấy và nữ diễn viên vừa rồi đang đang đang…
Lương Yên nhìn hai người đang ôm hôn thắm thiết không buông tay, lập tức đau lòng đến mức không cách nào chấp nhận được.
Mấy máy quay phim xung quanh đang chỉa ống kính về phía hai người đang ôm hôn.
Nụ hôn này của Lục Lâm Thành dịu dáng quá nha.
Lương Yên nhìn thấy một tay anh ôm eo nữ diễn viên, một tay nhẹ nhàng vuốt ve vành tai của cô ấy, nhắm mắt lại, tiếp tục hôn.
Lương Yên nhớ đến bản thân mình tối qua, sau khi cô chơi trò hôn trộm bị Lục Lâm Thành bắt được đã bị dạy dỗ một trận nhớ đời.
Từ trước đến nay anh chưa từng hôn cô một cách thâm tình đến thế!
Mỗi lần đều là cô chu miệng muốn hôn thì Lục Lâm Thành mới qua loa lấy lệ hôn lên môi cô một cái.
Lương Yên ép mình không nhìn đến, thế nhưng ánh mắt vẫn không thể dứt ra, trong lòng khó chịu muốn chết.
Một lúc lâu sau, hai người đang cuồng nhiệt hôn môi khó rời dưới ống kính máy quay mới tách ra.
Lương Yên đã thở phào nhẹ nhõm một hơi, kết quả lại nhìn thấy đạo diễn đi lên nói gì đó với hai người, chẳng bao lâu sau hai người kia lại bắt đầu ôm hôn nồng nàn.
Lúc này Lương Yên đã quên mất bản thân mình bị treo lơ lửng trên không trung khó chịu đến nhường nào, chỉ chăm chú nhìn vào đoàn làm phim bên cạnh, không chỉ có đau lòng mà thậm chí hốc mắt cũng ửng đỏ.
Nhưng ngay cả lý do để tức giận cô cũng không có, anh đang quay phim, là công việc của anh, là tình tiết cần có trong kịch bản.
Nhân viên của đoàn làm phim đã chuẩn bị đạo cụ và ánh đèn sẵn sang, đang muốn mở miệng hỏi diễn viên đóng thế đi đâu rồi, kết quả ngẩng đầu nhìn lên một cái thì phát hiện diễn viên đóng thế vẫn còn treo lơ lửng trên không trung, đã bị bọn họ bỏ quên rồi.
Tất cả mọi người giật nảy mình, nhân viên phụ trách giây cáp vội vàng thả Lương Yên xuống, mấy người cho rằng diễn viên đóng thế này bị treo lâu như thế cho dù có tốt tính như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ than phiền đôi câu, nhưng sau khi Lương Yên xuống mặt đất lại giống như mất hồn mất vía, không nói câu nào, ngơ ngác đứng đó, hình như đã bị treo đến choáng váng rồi.
“Lương Yên, cô không sao….’’
Nhân viên phụ trách dây cáp còn chưa kíp nói xong thì Lương Yên được đưa xuống mặt đất đột nhiên dùng tay áo hung hăng lau mắt một cái: “Tôi không sao!’’
Mọi người: “…… Vậy thì tốt.”
** ** ***
Hôm nay Lương Yên kết thúc công việc sớm hơn cả Lục Lâm Thành.
Cô nhìn thấy Lục Lâm Thành và trợ lý tạm biệt nhau, sau đó mỗi người chia nhau ra đi về phía phòng mình.
Lương Yên siết chặt nắm đấm.
Khí thế hùng hổ vọt đến.
Cô không thể tức giận, nhưng có thể ăn dấm, cô là bạn gái của anh, dựa vào cái gì mà không thể ăn.
Lục Lâm Thành bị một ngươi phụ nữ nào đó đột nhiên chui ra bất ngờ bổ nhào về phía mình.
“Lương…’’ Lục Lâm Thành bị cô thô lỗ kéo cổ áo xuống, dùng môi ngăn lại những lời nói chưa kịp phát ra.
Nụ hôn của cô không thể xem là hôn được, chỉ có thể gọi là gặm cắn, không theo một kết cấu trình tự gì cả, ngay cả đầu lưỡi cũng không duỗi ra, nhưng những nụ hôn trúc trắc không lưu loát như thế này con mẹ nó mới hấp dẫn động lòng người.
Trên người nữ diên viên đóng cặp với anh lúc chiều đều tràn ngập mùi nước hoa son phấn, nồng nặc đến choáng váng, còn người trong ngực lúc này mãi mãi thoang thoảng hương chanh tươi mát, anh không nhịn được nếm quá nhiều, rất sợ phá hỏng sự ngọt ngào tốt đẹp này.
Nhưng nhìn vẻ mặt hôm nay của Lương Yên, hình như cô đang rất rất không vui.
Ngay cả lúc ăn dấm cũng đáng yêu dễ thương như thế này, còn có vẻ ngọt ngào nữa.
Ngay khi Lục Lâm Thành đang chuẩn bị đảo khách thành chủ khiến nụ hôn này càng thêm sâu hơn thì Lương Yên lại cảm thấy mình gặm đủ rồi, buông Lục Lâm Thành ra, thở hổn hển, không biết được giọng điệu của mình lúc này chua lè đến nhường nào: “Mặc kệ Lục Lâm Thành quay hay không quay, người phụ nữ của Lục Lâm Thành chắc chắn sẽ không bao giờ đóng cảnh hôn!’’
Cô nói xong những lời quyết tâm này, mục đích mình đến đây hôm nay cũng đã đạt được, chuẩn bị xoay người rời đi thì Lục Lâm Thành lại đột nhiên bắt lấy cổ tay cô kéo trở về, đặt cô trên vách tường, hung hăng hôn xuống.
Lương Yên bị hôn đến choáng váng.
Cô phát hiện kỹ thuật hôn của Lục Lâm Thành rất tốt, thậm chí bị anh mang vào phòng lúc này cũng không hay biết.
Cho đến khi trên đùi truyền đến cảm giác đau nhức.
Nửa người trên Lục Lâm Thành đã trần truồng, nhìn thấy dấu vết trên bắp đùi Lương Yên, giống như bị cây cáp siết chặt tạo thành.
Lương Yên tỏ vẻ đáng thương điều chỉnh tư thế cho anh nhìn, tựa như đang nũng nịu: “Đau lắm đấy!’’ Anh nhanh khen em chuyên nghiệp trong công việc an ủi đi nào.
Đôi chân thon dài trắng nõn lắc lư trước mặt mình, Lục Lâm Thành vẫn bày ra vẻ mặt chững chạc đàng hoàng nhưng yết hầu nơi cổ họng lại nhẹ nhàng chuyển động lên xuống: “Để anh xoa cho em nhé.’’
Lương Yên đột nhiên có một dự cảm không tốt, khép chân lại, rụt người vào trong, gượng cười: “Chuyện đó, không cần làm phiền anh.’’
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook