Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Dịch)
Chương 315: Cọ Nhiệt Độ

Đương nhiên điều này không được người Sở tỉnh công nhận, bọn họ cảm thấy mình không hề kém hơn Tần tỉnh. Cho nên chuyện này mới xảy ra.

Sở tỉnh muốn mượn cơ hội ba châu thống nhất để vả mặt Tần tỉnh, vừa vặn lựa chọn Tiện Ngư làm đá kê chân căn bản chỉ là vì tháng trước Tiện Ngư mới đánh bại hai vị khúc phụ, lại tình cờ đứng hạng năm trong bảng xếp hạng lần này mà thôi.

“Tần tỉnh và Sở tỉnh định đại chiến âm nhạc?”

Đây là lần đầu tiên có địa phương dám khiêu chiến vị trí quê hương của âm nhạc. Ban đầu khi Tề tỉnh thống nhất cũng chỉ dám nói nền điện ảnh của mình trâu nhất, không hề tranh đấu với nền âm nhạc của Tần tỉnh. Cho nên khi thấy sắp có kịch vui diễn ra, mặc dù trong lòng đều đứng về phía Tần tỉnh nhưng đám người Tề tỉnh cũng rất vui vẻ xem kịch.

Đúng như dự đoán.

Khi Sở tỉnh liên tiếp gây hấn, mấy ngày tiếp theo liên tục có ca vương và khúc phụ của Tần tỉnh lên tiếng thông báo sẽ giành lại bảng xếp hạng âm nhạc trong tháng 2, lấy lại danh dự cho Tần tỉnh.

Trong số đó thậm chí còn có bản tôn của thẻ nhân vật mà Lâm Uyên yêu thích nhất: khúc phụ mạnh nhất của Tinh Mang Dương Chung Minh!

Không biết có phải là đám người Sở tỉnh đã chọc giận vị khúc phụ này không mà Dương Chung Minh lại quyết định ra tay.

Các đại lão bắt đầu ra sân, internet lập tức trở nên náo nhiệt. Đại chiến âm nhạc Tần Sở lập tức lên hot search.

“Sở tỉnh uy vũ!”

“Mọi người đều nói Tần tỉnh là quê hương âm nhạc của Lam Tinh, ta cảm thấy âm nhạc của Sở tỉnh chúng ta cũng tốt vô cùng, chỉ là Tần tỉnh có danh tiếng lớn hơn mà thôi. Lại thêm lúc trước có tường văn hoá cô lập nên ngoại giới không hiểu về âm nhạc của chúng ta, thật ra chúng ta không hề kém hơn Tần tỉnh chút nào!”

“Các ngươi hãy nghe thử nhạc của Sở tỉnh đi!”

“Sở tỉnh vừa gia nhập đã giành hết top 3 mà còn chưa nói rõ được vấn đề ư? Đừng nói cái gì mà khúc phụ Tần tỉnh chưa ra tay, bên phía Sở tỉnh chúng ta cũng có rất nhiều cao thủ chưa xuất động đây này!”

“Sở tỉnh chúng ta còn có rất nhiều lĩnh vực hàng đầu Lam Tinh, chẳng hạn như truyện tranh, phim hoạt hình, đồ điện tử, xe hơi… mà nền âm nhạc của chúng ta cũng không thể khinh thường.”



Xem ra không chỉ có người trong nghề ở Sở tỉnh có lòng tin về nền âm nhạc của bọn họ mà ngay cả người bình thường cũng nghĩ thế, cho nên trận đại chiến này mới xảy ra. Nhưng đương nhiên người Tần tỉnh sẽ không chịu phục.

“Chúng ta được xưng tụng là quê hương âm nhạc cũng có lý do của nó.”

“Toàn bộ Lam Tinh công nhận điều này, chỉ có mình người Sở tỉnh các ngươi không đồng ý. Vậy thì cứ chống mắt lên mà xem thôi. Hơn nữa cũng đừng có lấy Tiện Ngư lão sư ra làm đá kê chân, các ngươi khoa môi múa mép cả ngày cũng chỉ là đang so kè với một sinh viên trường nhạc còn chưa tốt nghiệp của Tần tỉnh mà thôi.”

“Đúng là múa rìu qua mắt thợ.”

“Giới âm nhạc đỉnh cao của Lam Tinh đa phần xuất thân từ Tần tỉnh, hơn nữa dù là số lượng khúc phụ hay nhạc sĩ kim bài thì ở Tần tỉnh cũng là cao nhất, nếu thật muốn so sánh thì người Sở tỉnh các ngươi sẽ chẳng có cơ hội đâu.”

Đám cư dân mạng Sở tỉnh Tần tỉnh không ngừng đấu võ mồm, Tề tỉnh thì rất vui vẻ thêm dầu vào lửa, vừa thừa nhận địa vị âm nhạc của Tần tỉnh vừa khích lệ Sở tỉnh hãy cố gắng tiêu diệt uy phong của đối phương.

Trên trang mạng xã hội của Tiện Ngư.

Rất nhiều fan bắt đầu hô hào kêu gọi tiểu khúc phụ xuất chinh, trong xương bọn hắn đều có sự kiêu ngạo. Trong mắt người Tần tỉnh, nền âm nhạc của Sở tỉnh chỉ có thể xưng là em trai em gái, bây giờ bọn hắn lại cứ lấy Tiện Ngư ra để đề cao mình, Tiện Ngư mà không lên tiếng thì cứ như là sợ bọn họ.

“Đừng mãi làm điện ảnh mà.”

“Tiện Ngư lão sư mau ra tay trả đũa!”

“Gần đây đám người Sở tỉnh thật là phách lối.”

“Tiện Ngư lão sư lấy ra một bài tương tự Mặt Trời Đỏ tuyệt đối sẽ khiến đám người Sở tỉnh ngậm miệng lại. Việc sáng tác cần có thời gian, tháng 2 không kịp thì tháng 3 cũng được, tóm lại phải lên tiếng nói gì đó nếu không ta sẽ tức chết!”

Không chỉ có fan.

Giới âm nhạc Tần tỉnh cũng đang suy đoán liệu Tiện Ngư có xuất thủ hay không. Nếu không có Cuộc Chiến Chư Thần hồi tháng trước thì giới âm nhạc Tần tỉnh đã không mong đợi nhiều ở Tiện Ngư như vậy. Nhưng hiện tại Tiện Ngư chính là người có thể thắng cả khúc phụ!



“Chẳng lẽ phải ra tay sao?”

Đám cư dân mạng Tần Sở đã náo nhiệt đến hết cỡ, ngay cả người không để ý chút nào như Lâm Uyên cũng mơ hồ cảm nhận được trong này có cơ hội làm ăn!

Đúng vậy, chính là cơ hội làm ăn.

Đại chiến âm nhạc Tần Sở khiến người các tỉnh đoàn kết lại, bọn hắn đang dâng cơ hội này tới trước mặt Lâm Uyên. Nếu nắm chắc được cơ hội lần này, Lâm Uyên chắc chắn sẽ giành được một lượng lớn điểm danh vọng!

Nếu hắn đại biểu cho Tần tỉnh mà xuất chinh, danh vọng của hắn trong lòng người Tần tỉnh sẽ tăng cao chót vót, mà Lâm Uyên thì chẳng cần phải mất công sáng tác cái gì, vì hắn đã có sẵn tác phẩm rồi.

Mấy bản đàn dương cầm trong phim Andhadhun!

Đây là cơ hội để gia tăng độ hot, Lâm Uyên hoàn toàn có thể mượn nhờ trận chiến này để tuyên truyền cho phim Andhadhun. Nên biết việc tuyên truyền quảng bá đối với một bộ phim có tầm quan trọng cỡ nào!

Vậy còn chờ gì nữa?

Lần này Lâm Uyên không do dự gì, trực tiếp lấy tài khoản của Tiện Ngư để đăng poster phim Nghệ Sĩ Dương Cầm (Andhadhun), đồng thời viết status:

“Bộ phim điện ảnh mới sắp ra tên là Nghệ Sĩ Dương Cầm, tên như ý nghĩa, trong bộ phim này ta đã sáng tác mấy ca khúc, trong đó có mấy bản nhạc dương cầm, mọi người sẽ có được câu trả lời mà mình muốn.”

Rõ ràng là Tiện Ngư giới thiệu phim điện ảnh nhưng phần bình luận của hắn lại trực tiếp nổ tung, vô số cư dân mạng diên cuồng nhắn lại:

“Tiện Ngư muốn ra tay rồi?”

“Nhạc phim điện ảnh sao?”

“Không nói nhiều, ta chắc chắn sẽ mua vé xem phim!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương