Rất nhanh Hàn Tể Mỹ phát hiện suy đoán của mình quá tầm thường. Sở Cuồng dĩ nhiên sẽ không viết thể loại trào phúng với lý do khiên cưỡng như vậy.

‘Trong căn nhà không có gì giá trị này, vẫn còn hai thứ trân quý nhất. Đầu tiên là đồng hồ vàng bỏ túi đã truyền qua ba đời của A tiên sinh, một thứ khác là tóc của nàng.

Ở phía đối diện căn hộ là một phu nhân xinh đẹp lại có tiền, thi thoảng A phu nhân sẽ trải mái tóc vàng óng của mình bên cửa sổ, sau đó trang trí lên mái tóc những trang sức lộng lẫy đắt tiền giống như phu nhân ấy, sẽ không thua chị kém em.

Tiên sinh đối diện thì có một căn hầm chất đầy của cải, A tiên sinh mỗi lần qua chơi đôi lúc lại móc chiếc đồng hồ vàng của mình ra nhìn một chút, có lẽ sẽ làm đối phương đố kỵ dựng râu trừng mắt.’

Đây là một loại thủ pháp diễn tả cực kỳ đặc biệt.

Bởi vì Lam Tinh không có dạng văn phong chuyển ngữ từ tiếng Anh. Vậy nên khi lần đầu tiên nhìn loại giọng văn này Hàn Tể Mỹ cảm thấy khá khó đọc, nhưng sau đó lại cảm nhận được tính thú vị nồng đậm.

Được rồi, Hàn Tể Mỹ đã biết, A phu nhân dự định bán tóc.

Đây là một cái quyết định chật vật, bởi vì mái tóc là thứ A phu nhân cực kỳ yêu quý và lấy làm kiêu ngạo.

‘Nàng ta xõa mái tóc mỹ lệ bên người, giống như một cỗ ánh sáng màu vàng, tuôn trào lóe sáng.

Tóc của nàng dài đến đầu gối, phảng phất như đã thành một món y phục quý giá cho nàng.

Nàng lại nhẹ nhàng cẩn thận chải tóc.

Trù trừ trong chốc lát, bình ổn cảm xúc, có vài giọt nước nhỏ bé long lanh rơi xuống chiếc thảm đỏ cũ nát.’

Văn tự miêu tả mái tóc thật đẹp của A phu nhân.

Hàn Tể Mỹ càng có thể cảm nhận được sự tiếc nuối cùng chua cay.

Nhưng nữ nhân này rốt cục vẫn phải đem mái tóc mà mình vẫn lấy làm kiêu ngạo đi bán, cũng thành công đổi được hai mươi đồng.

Món quà mà nàng mua là một chiếc dây đồng hồ màu trắng, giá trị hai mươi ba đồng. Đây là thu hoạch lớn của nàng sau khi trả giá với ông chủ cửa tiệm đồng hồ suốt nửa giờ.

Mang theo 8 xu tiền còn sót lại trên người về nhà, A phu nhân mừng rỡ tung tăng.

Thì ra...

‘Chiếc đồng hồ vàng kia của tiên sinh mặc dù trân quý, nhưng chỉ dùng dây nịt da cũ nát để làm dây đồng hồ. Lúc lấy ra xem giờ, hắn chỉ là len lén liếc mắt.

Về đến nhà, nàng liên tục soi gương, lặp đi lặp lại.

Nàng đeo băng đô lên mái tóc ngắn, giống như kiểu tóc cúp của học sinh tiểu học.

Nàng lúc này mới bắt đầu lo lắng.

Tiên sinh sẽ tức giận chứ?

Sẽ hung hăng mắng ta một trận chứ?

Dù sao hắn đã từng vô số lần tán dương mái tóc của mình, nay mình không còn mái tóc dài, liệu có còn xinh đẹp như thế ở trong mắt hắn không?

Nàng trù trừ, nàng thấp thỏm.’

Nhìn đến đây, Hàn Tể Mỹ không nhịn được thương tiếc cho nữ nhân này.

Nhưng mà chuyện gì nên tới cuối cùng cũng phải tới.

Câu chuyện vẫn mượn góc nhìn của A phu nhân tiếp tục:

‘Cửa mở ra, chồng nàng đi vào, tiện tay đóng cửa lại. Hắn có thân hình thon gầy, vẻ mặt phi thường nghiêm túc già dặn. Người đáng thương, hắn chỉ có hai mươi hai tuổi đã phải gánh vác gánh nặng gia đình trên vai. Hắn còn cần một chiếc áo khoác ngoài mới, bây giờ đến bao tay cũng không có...’

Nàng thật sự rất yêu chồng mình.

Không phải Sở Cuồng dùng văn tự đi miêu tả ái tình của nàng có bao nhiêu chân thành sâu sắc, mà là xuyên thấu qua những tình tiết suy nghĩ và quan tâm, có thể thấy rất nhiều tâm tình trong đó.

Tiên sinh có tức giận không?

Hàn Tể Mỹ lại có chút không dám nhìn xuống, nhưng nàng cuối cùng vẫn tiếp tục đọc tiếp:

‘Tiên sinh hơi ngừng lại, cố hết sức hỏi: “Ngươi cắt bỏ mái tóc sao?"

Phảng phất như hắn không tin vào mắt mình, nghĩ mãi không rõ, còn hỏi ra một câu sự thật hiển nhiên vậy.’

Đây coi như tức giận sao?

Hàn Tể Mỹ tâm tình giống như A phu nhân, đều hiếu kỳ với suy nghĩ trong lòng tiên sinh. Nàng không biết một khắc tiếp theo, có phải hay không sẽ đón nhận một cái tát mạnh tới ——

Cặn bã nam mới làm như vậy!

Nếu như thế, nàng sau này cũng sẽ không đọc tiểu thuyết của Sở Cuồng nữa.

"Không những cắt, hơn nữa ta còn bán rồi."

A phu nhân hỏi: "Dù thế nào, ngươi sẽ vẫn yêu thích ta chứ? Mặc dù không có tóc... Nhưng ta vẫn là ta, không phải sao?"

Nàng cẩn thận từng li từng tí, thể hiện ra có chút hèn mọn.’

Lúc này cố sự đã tới phần kết rồi.

Hàn Tể Mỹ không nghĩ ra câu chuyện này sẽ kết thúc như thế nào, cho đến khi nàng nhìn đoạn văn tự tiếp theo:

‘Tiên sinh từ trong túi áo lớn móc ra một bọc đồ, đem nó đặt lên bàn.

"Đừng hiểu nhầm ý ta, vợ yêu." - Hắn nói:

"Cho dù là nàng cắt ngắn, sửa mặt, hay là không còn tóc nữa... Tình yêu ta dành cho phu nhân của ta sẽ không bao giờ giảm đi. Nhưng chỉ cần mở ra túi đồ kia, nàng sẽ rõ ràng ngay thôi... lý do tại sao mới vừa rồi nàng lại khiến cho ta ngây ngẩn."

Ngón tay trắng nõn bẽn lẽn gỡ ra dây buộc cùng từng lớp giấy bọc. Tiếp theo là một tiếng kêu lên biểu hiện mừng rỡ, rồi ngay sau đó, là bi ai.

A phu nhân đột nhiên khóc nấc lên, tiếng gào khóc vang vọng trong căn nhà khiến chồng nàng phải dùng mọi biện pháp để an ủi nàng.

Là một chiếc lược!

Trước mắt nàng, đồ vật mà tiên sinh gói cẩn thận mang về, là chiếc lược trang sức để cài lên mái tóc.

Đây vốn là chiếc lược đặt tại tủ trưng bày ở cửa hàng trang sức nằm trên con phố xa hoa nhất trong thành phố. Món đồ này A phu nhân khát vọng thật lâu, nhưng quá đắt, nàng không nỡ quên nó đi, nhưng cũng không có tiền đi mua.

Đây là chiếc lược cài tóc được làm hoàn toàn từ đồi mồi, bên trên khảm các loại châu báu mỹ lệ.

Nếu phối với mái tóc mà A phu nhân đã mất đi kia, màu sắc thật sự không thể nào thích hợp hơn được nữa.

Phu nhân biết chiếc lược cài tóc này rất quý trọng, nàng yêu thích nó đã lâu, nhưng cho tới bây giờ nàng không có quá nhiều hi vọng có thể sở hữu nó, chỉ là thích mà thôi.

Bây giờ, thứ trang sức mà nàng thích đã lâu lại đang ở trước mắt nàng, mà mái tóc nàng lại không còn nữa.’

"..."

Hàn Tể Mỹ há to miệng.

Nàng không cách nào hình dung tâm tình mình.

Nhưng văn tự dùng chi tiết đúng sự thật, thuật lại tâm tình của A phu nhân lúc này:

‘Nàng đem chiếc lược cài tóc ôm vào trong ngực không buông. Qua thật lâu, nàng mới có thể nâng lên đôi mắt mờ mịt ngấn lệ, cười chúm chím nói với tiên sinh: "Tóc ta sẽ mọc rất nhanh!"

Sau đó a phu nhân lấy ra dây đồng hồ.

Nàng mong đợi nhìn tiên sinh nói: "Đẹp không, Jim? Ta đi khắp thành phố mới tìm được. Bây giờ ngươi lúc nào muốn, có thể lấy đồng hồ vàng quý giá của mình ra xem đường đường chính chính. Đưa đồng hồ của ngươi cho ta, ta muốn nhìn dáng vẻ của nó khi phối với chiếc dây đeo này."

Hàn Tể Mỹ dần dần thư thái, cũng lộ ra nụ cười nhẹ nhàng.

Mặc dù A phu nhân bán hết tóc, nhưng tiên sinh cũng không tức giận, chỉ là thở dài với cái lược mình mua tạm thời mất đi tác dụng của nó ——

Thật tốt.

Cố sự kết thúc như vậy thật tràn đầy ý nghĩa tốt đẹp, để cho người đọc gần như không nhịn được nghĩ muốn yêu thương người thân, huống chi Hàn Tể Mỹ còn là một nữ nhân đã có gia đình, nàng có chút đồng cảm.

Uống một hớp trà.

Hàn Tể Mỹ nhìn về phía câu cuối cùng, nàng cho rằng lúc này là đoạn văn tự mang tính tổng kết. Truyện ngắn rất thích ở câu cuối cùng tiến hành một cái tổng kết.

Ví dụ như ‘Đây là một đoạn ái tình thật đẹp’...

Nhưng khi đọc nội dung tiếp theo, ngụm trà trong miệng nàng gần như muốn phun trà lên trang tạp chí:

‘Tiên sinh cũng không làm theo lời của nàng.

Hắn chỉ là nằm ngả ra giường, hai tay gối đầu nở nụ cười nói:

"Chúng ta đặt mấy món quà Giáng Sinh này sang một bên đi, tạm thời chưa dùng tới. Chúng quá đẹp rồi, bây giờ dùng không khỏi đáng tiếc —— ta đã bán đồng hồ vàng để lấy tiền mua chiếc lược kia tặng cho nàng.”

Cố sự đến đây là kết thúc.

Giờ khắc này, Hàn Tể Mỹ trợn mắt há hốc mồm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương