Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Bản Dịch)
-
Chương 57
“Đây là cái gì?”
Dương Phong dùng tin nhắn hỏi Sở Cuồng.
Lâm Uyên cơm nước xong mới nhìn thấy thông báo, trả lời: "Không phải công ty các ngươi xin bản thảo sao, người xin bản thảo kêu là Vưu Vinh, hắn nói là Tổng biên tập tạp chí «Thú Độc», chẳng lẽ ta gặp phải tên lừa đảo rồi?"
Lâm Uyên có chút vui mừng.
May chính mình rất cơ trí, đem bản thảo gửi cho Ngân Lam Thư Khố phụ trách «Võng Vương» biên tập Dương Phong, nếu như gia hỏa tự xưng Vưu Vinh kia không phải người của Ngân Lam Thư Khố, vậy mình cũng sẽ không có tổn thất gì.
"Hắn không phải lừa đảo."
Dương Phong biểu tình phức tạp nhắn lại một câu.
Thấy bên kia Sở Cuồng không có ý muốn nhắn tiếp, Dương Phong xoạch một phát từ ghế đứng lên. Gọi điện thoại cho Tổng biên tập:
"Tổng biên tập, chuyện này phải ngài ra mặt, Vưu Vinh kia lại ở sau lưng chúng ta xin bản thảo của Sở Cuồng!"
"Cái gì?"
Bên đầu điện thoại Tổng biên tập giật mình một cái, giọng tràn đầy phẫn nộ: "Ngày phòng Đêm phòng cướp nhà khó phòng, Vưu Vinh hắn dám ở sau lưng ban thanh xuân ảo tưởng chúng ta, xin bản thảo của Sở Cuồng, còn coi chúng ta ra gì không! Bây giờ ta đang ở công ty, ta đi ban tạp chí tìm hắn tính sổ!"
Rất nhiều công ty cho nghỉ lễ cuối năm.
Nhưng Ngân Lam Thư Khố bên này hết năm cũng có người trực, đi làm đều là người địa phương Tô Thành, tiền lương gấp năm lần bình thường, dưới loại trọng thưởng này vẫn là rất nhiều người tình nguyện Xuân Tiết đi làm.
Cúp điện thoại.
Ban Thanh xuân ảo tưởng Tổng biên tập lão Hùng trực tiếp giết tới ban tạp chí, liếc mắt liền thấy được người phụ trách ban tạp chí Vưu Vinh:
"Lão Vưu! Các ngươi có phải hay không làm chuyện không thể nói, lại ở sau lưng chúng ta xin Sở Cuồng bản thảo?"
"Lão Hùng, lời này thật khó nghe."
Từ lúc Sở Cuồng nói đem bản thảo gửi cho Dương Phong bắt đầu, Vưu Vinh cũng biết chuyện không tốt. Cho nên đã chuẩn bị tâm tư từ trước:
"Ta đang chuẩn bị đi thông báo cho các ngươi đây, kết quả ngươi đã tới rồi, ngồi xuống uống ly trà đi, mọi người đều là đồng nghiệp."
"Ngươi đừng có giả ngây giả dại."
Lão Hùng cũng không lo lắng nhân viên xung quanh ánh mắt khác thường, tức giận nói: "Sở Cuồng mỗi tháng giao bản thảo « Võng Vương » cũng 20 vạn chữ, quyển sách này bây giờ lượng tiêu thụ cao bao nhiêu không cần ta tới giới thiệu cho ngươi, kết quả các ngươi còn muốn tìm hắn xin bản thảo, đây không phải ảnh hưởng hắn sáng tác sao?"
"Này đúng là trách ta."
Vưu Vinh cũng gấp: "Nhưng coi như ta không liên lạc với Sở Cuồng xin bản thảo, chính hắn cũng sẽ ở trên Bộ lạc đăng truyện ngắn. Hắn viết truyện ngắn, chất lượng ta phi thường coi trọng. Thay vì đặt ở trên Bộ lạc miễn phí phát hành, tại sao không đăng trên tạp chí «Thú Độc» của chúng ta, đây dù gì cũng là tạp chí vương bài của công ty."
"Hắn là nhất thời nổi hứng!" - Lão Hùng lửa giận bộc phát thịnh vượng:
"Ngươi sao lại có thể cổ vũ cho hắn hứng thú viết truyện ngắn! Tinh lực con người dù sao cũng có hạn, hắn viết truyện ngắn cho tạp chí các ngươi, còn có bao nhiêu tinh lực đi cập nhật «Võng Vương»?"
"Hắn tự nguyện."
Vưu Vinh khụ một cái.
Loại chuyện xin bản thảo này quả thật phải trước thời hạn chào hỏi, nhưng Vưu Vinh biết lão Hùng vì bảo đảm «Võng Vương» ổn định cập nhật, hơn phân nửa không đồng ý. Cho nên mới suy nghĩ tiền trảm hậu tấu, không nghĩ tới kết quả còn khéo quá hóa vụng.
"Ngươi là cố tình cướp người rồi hả?"
"Cùng một công ty, gọi cướp thế nào được?"
"Ta xem ngươi chính là ghen tị công trạng của chúng ta!"
"Lão Hùng ngươi nói lời này coi như quá phận a."
Lần này hai cái Tổng biên tập đều động tới chân hỏa, lại ngay trước mặt nhân viên rùm beng, cuối cùng vẫn là có người đem Giám đốc gọi đến, hai bên mới tạm thời yên tĩnh một ít.
Nhưng Giám đốc cũng nhức đầu: "Trước đừng tranh chấp nữa, đem bản thảo cho ta xem một chút."
Rất nhanh Dương Phong đem bản thảo gửi cho Giám Đốc.
Đầu đề câu chuyện tên là: «Món Quà Giáng Sinh».
Chỉ có ngắn ngủi 3000 chữ, cho nên rất nhanh Giám Đốc có thể đọc xong.
Nhưng để cho lão Hùng cùng Vưu Vinh kỳ quái là.
Giám Đốc đọc xong cái bản thảo này, sau đó lại trầm mặc lạ thường.
Nhìn kỹ lại.
Cả hai đều sợ ngây người.
Bởi vì từ trước đến giờ, người nói năng thận trọng, lấy uy nghiêm đến như Giám Đốc, giờ phút này hốc mắt lại có chút phiếm hồng. Thậm chí còn nhẹ nhàng lấy tay gạt nước mắt.
Giám Đốc bị tức khóc?
Lần này hai người cũng bị hù dọa rồi!
Vưu Vinh thấp thỏm nói: "Giám Đốc ngươi làm sao, cuối năm, hai ta không phải là náo loạn chút mâu thuẫn nhỏ mà, ngài cũng không cần thương tâm thành như vậy đi."
"Đúng vậy."
Lão Hùng lần này cũng không dám so đo: "Không phải là xin bản thảo sao, nếu Sở Cuồng đều đồng ý, vậy bên ta cũng không thể nói gì rồi. Hắn dám nhận nói rõ hắn có lòng tin hai bên đều lo được."
Hai người cho tới bây giờ chưa từng thấy Giám Đốc như vậy.
Giám Đốc đứng lên không để ý tới hai người, thanh âm hơi lộ ra khàn khàn gọi điện thoại: "Lập tức đặt cho ta một tấm vé máy bay về nhà, ta muốn chuyến sớm nhất."
"Giám Đốc..."
Lão Hùng cùng Vưu Vinh hoàn toàn luống cuống.
Giám Đốc vốn là nói năm nay Xuân Tiết không trở về nhà, kết quả bởi vì hai người cãi nhau chút chuyện nháo sự này liền bị tức khóc!
Liền công việc cũng bất kể!
Giám Đốc dùng hốc mắt phiếm hồng nhìn hai người một cái nói: "Các ngươi có biết thời điểm ta lúc đầu mới vừa gây dựng sự nghiệp, khổ thế nào sao?"
"À?"
Giám Đốc không để ý tới hai người mờ mịt, lẩm bẩm nói: "Nhớ thời điểm thảm nhất, ta cùng vợ của mình dùng bánh bao ngâm nước sôi cũng có thể qua một ngày. Sau đó vợ của ta ở phòng ăn trường học xin được công việc quét dọn vệ sinh, vì vậy vào buổi trưa mỗi ngày, ta đều lấy lý do đi gặp nàng, vào phòng ăn trường học cùng nàng ăn cơm chùa, xin canh miễn phí chia nhau uống, mùi vị đó, thật là thơm ..."
Lão Hùng theo bản năng hỏi: "Sau đó thì sao?"
Giám Đốc nhẹ nhàng cười cười: "Sau đó vợ của ta tiến vào biệt thự lớn sang trọng, ăn đủ loại mỹ thực, có được những bộ quần áo mà nàng thích —— nhưng nàng muốn ở trong biệt thự chăm sóc cha mẹ ta. Thời điểm ăn sơn hào hải vị, cũng thường thường chỉ có thể một người —— các ngươi nói chúng ta là trước kia hay bây giờ hạnh phúc hơn?
Bước sang năm mới rồi, ta muốn gặp vợ mình, ta phải về với người nhà một chút, những người bản địa các ngươi, xin khổ cực nhiều thêm, kính nhờ."
Nói xong, Giám Đốc nhẹ nhàng cúi người, liền sau đó xoay người rời đi.
Vưu Vinh kinh ngạc kêu lên: "Giám Đốc..."
Giám Đốc bỗng nhiên bước chân dừng lại: "Ừ, thuận tiện giúp ta xin một phần chữ ký của Sở Cuồng lão sư. Nói cho hắn biết, ta là người hâm mộ của hắn."
Lần này, Giám Đốc đi thật.
Nhưng lão Hùng cùng Vưu Vinh trố mắt nhìn nhau lúc này, mơ hồ ý thức được đây cũng không phải là do hai người nháo mâu thuẫn.
Bởi vì Giám Đốc ở Ngân Lam Thư Khố nhiều năm như vậy, lần đầu tiên công khai thừa nhận mình là người hâm mộ sách truyện của một tác gia dưới cờ công ty.
Tiểu thuyết!
Là truyện ngắn!
Hai người bỗng nhiên lấy lại tinh thần, không tranh cãi nữa, chỉ là mỗi người để cho Dương Phong gửi một phần «Món Quà Giáng Sinh».
Đây có lẽ là nguyên nhân Giám đốc thay đổi quyết định ban đầu.
Sau khi lão Hùng rời đi, Vưu Vinh không kịp chờ đợi, mở ra «Món Quà Giáng Sinh», hắn muốn nhìn một chút trong truyện ngắn này viết cái gì, lại để cho Giám Đốc liền công việc cũng không để ý.
Tiểu thuyết rất ngắn.
Trong quá trình đọc tiểu thuyết, Vưu Vinh ngược lại không có phản ứng gì đặc biệt.
Nhưng khi thấy kết thúc, Vưu Vinh bỗng nhiên không nhịn được đưa tay nâng trán, day huyệt thái dương, phát ra âm thanh thống khổ bi thương:
"A...!"
Lần này hắn hoàn toàn hiểu sự dị thường của Giám đốc.
Lực lượng ngôn từ rất đáng sợ!
Khi người ta xem cố sự của người khác, bản thân lại từng có ký ức trải qua tương tự, sẽ đồng cảm tự mình rơi lệ. Nhất là khi đối mặt với bộ tiểu thuyết mang đoạn kết nổ tung như « Món Quà Giáng Sinh »!
"Sếp, thế nào?"
Có nhân viên không nhịn được quan tâm một câu.
Vưu Vinh tê liệt trên ghế ngồi:
"Sở Cuồng nói cho ta xem xong tiểu thuyết lại ra giá... Tiểu thuyết như vậy, ta dám ra giá sao..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook