Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Bản Dịch)
-
Chương 40
Dựa theo phương thức liên lạc lúc gửi bản thảo, Dương Phong liền liên lạc với Lâm Uyên ngay tối hôm đó: “Xin chào, ngươi là Sở Cuồng đúng không? Ta là biên tập viên của Ngân Lam Thư Khố, phụ trách khảo hạch cuộc thi Siêu Tân Tinh – Dương Phong.”
“Xin chào, là ta.”
Lâm Uyên lúc này đang ở nhà trọ, tiếp điện thoại. Dương Phong cười nói: “Chúc mừng ngươi, sau khi thẩm duyệt, tổ phụ trách cuộc thi Siêu Tân Tinh chúng ta quyết định lựa chọn xếp bộ tiểu thuyết «Võng Vương» của ngươi hạng 5. Nói cách khác, «Võng Vương» sẽ được cơ hội xuất bản, hợp đồng chi tiết ta có thể gửi qua email cho ngươi, đầu tiên có thể thêm bạn chứ?”
Lâm Uyên cao hứng nói: “Được.”
Mặc dù hệ thống xuất phẩm khá xuất sắc, nhưng hắn cũng không nắm chắc bộ tiểu thuyết «Võng Vương» này nhất định có thể thông qua cuộc thi người mới. Cuộc điện thoại này để cho hắn yên tâm rồi, xem ra hệ thống vẫn đáng giá tín nhiệm.
Sau khi cúp điện thoại, hai người thêm bạn bằng địa chỉ email.
Dương Phong rất nhanh gửi tới phần hợp đồng, trong nội dung ghi rõ: «Võng Vương» kỳ đầu số lượng ấn bản một trăm nghìn bản, giá niêm yết 20 đồng một bản, bản thuế 5%, đây là con số bản thuế tiêu chuẩn dành cho người mới.
Giải thích ở đây một chút.
Cái gọi là bản thuế, không phải như bình thường hiểu là số tiền thuế phí phải nộp. Đây là phí dụng mà công ty phải trả cho người nắm tác quyền, sở hữu trí tuệ. Là cách mà các tác giả đạt được thu nhập.
Lâm Uyên cũng không cảm thấy thua thiệt. Nếu nói thị trường tiểu thuyết tại Địa Cầu, tác phẩm đầu tay của tác giả mới trên căn bản sẽ bị nhà xuất bản mua đứt bản quyền, sau này sẽ không còn được phân chia thu nhập xuất bản nữa. Đến khi người mới có một tích lũy nhất định, tình huống mới có thể tốt hơn một chút, trừ phi người mới có phương pháp xuất bản riêng. Cho nên ở phương diện phân chia lợi nhuận mà nói, các nhà xuất bản tại Lam Tinh coi như tương đối có lương tâm.
Đọc xong hợp đồng, Lâm Uyên đồng ý ký.
Thuận tiện hắn còn đem trên dưới một vạn chữ nội dung cốt truyện tiếp theo của «Võng Vương» gửi cho đối phương. Nhà xuất bản cũng cần thời gian nhất định tiến hành chỉnh lý bản thảo, tỷ như một số câu từ không thích hợp, hoặc là có lỗi chính tả các loại.
Cái này Lâm Uyên rất hiểu. Đáng tiếc bọn họ sẽ không có cơ hội tìm ra cái gì cần chỉnh sửa, bởi vì hệ thống đã biên tập đủ kỹ càng, dù là cách dùng từ đặt câu cũng đều dùng chuẩn Lam tinh.
Nhận được bản thảo, Dương Phong không ngoài ý muốn.
Nếu đã gửi bản thảo đi dự thi, vậy khẳng định làm xong chuẩn bị trường hợp sẽ được thông qua, nội dung cốt truyện kỳ đầu chắc chắn đã viết tốt cũng là sự tình bình thường. Nhưng lúc hắn muốn trò chuyện thêm đôi câu vài lời cùng Sở Cuồng, lại ngạc nhiên nhận ra bên kia đã offline!
Dương Phong: “...”
Ở trong nghề này, cũng có người mới sẽ muốn thân cận nịnh nọt biên tập. Dù là một vài tiểu thuyết gia nổi tiếng, cũng vì muốn biên tập viên đặc thù chiếu cố mà hạ rất thấp tư thái. Đối với biên tập viên thúc giục bản thảo, bọn họ chỉ biết khóa mình trong phòng kín, run cầm cập vội vàng ngoan ngoãn gõ chữ.
Nhưng loại này cùng Sở Cuồng hoàn toàn không giống. Hắn đối với chuyện hợp đồng trò chuyện cùng mình lễ phép lịch sự, cũng chẳng hỏi thêm nói thừa một chữ, sau đó trực tiếp logout. Cái này làm cho Dương Phong mộng bức, hắn ngược lại không hi vọng Sở Cuồng có thể quỳ liếm chính mình, thậm chí hắn còn không phải loại biên tập viên thích hiện tượng tiểu thuyết gia quỳ liếm này.
Nhưng vấn đề là, chính mình còn muốn trò chuyện với hắn một phen thật tốt đấy. Dù sao Dương Phong rất coi trọng Sở Cuồng, muốn cùng hắn nói chuyện một chút về xu thế thị trường, đề tài thú vị, thuận tiện đưa ra chút đóng góp ý kiến chuyên nghiệp.
Giờ phút này nhìn tới hình ảnh đại diện của Sở Cuồng xám ngắt, hắn đem lời muốn nói gắng gượng ép trở lại.
Cân nhắc đến đối phương còn đang đi học, đại khái không có kinh nghiệm xã giao, Dương Phong cũng không nổi lên tức giận, chẳng qua cảm thấy buồn cười. Nếu như còn muốn phát triển trong nghề mà nói, sau này đứa nhỏ sẽ biết chỗ đáng sợ của biên tập viên rồi.
.
Lâm Uyên không phải là không muốn để ý tới Dương Phong, mà là bây giờ hắn chuẩn bị đi ngủ. Hệ thống mặc dù tăng thêm tuổi thọ cho hắn, nhưng cũng không hề đem thể chất thuận tiện tăng lên. Vì vậy hiện tại cỗ thân thể này của hắn hết sức yếu đuối, không đi ngủ sớm đúng giờ, hậu quả rất nghiêm trọng.
Lâm Uyên là bệnh nhân.
Hắn lấy được khả năng chữa trị tuyệt chứng từ hệ thống, không có nghĩa bệnh nhân Lâm Uyên có thân thể khỏe mạnh, so với người bình thường, hắn vẫn là con ma bệnh hai mươi năm kinh nghiệm.
Điểm này thực ra thật phiền toái. Lâm Uyên cân nhắc việc luyện tập. Nhưng loại thân thể của hắn, luyện tập cũng phải có sự theo dõi của bác sĩ, không cẩn thận có thể đem chính mình luyện hỏng.
“Đinh Đông!”
Hệ thống tựa như cảm nhận được phiền não của Lâm Uyên, lại bất ngờ ném tới một nhiệm vụ:
“Cảm ứng được ký chủ có khát vọng đối với sức khỏe, kích phát nhiệm vụ đặc thù. Nếu có thể hoàn thành, hệ thống có thể đảm bảo giúp ký chủ sống đến ba mươi tuổi vô bệnh vô tai, thân thể khỏe mạnh.”
【 Tên nhiệm vụ: Thân thể mới là vốn liếng cách mạng 】
【 Nội dung nhiệm vụ: Văn học cùng âm nhạc hai loại danh vọng mỗi loại đột phá một triệu 】
【 Thưởng nhiệm vụ: Kí chủ có thể Vô Bệnh Vô Tai, thân thể khỏe mạnh sống đến ba mươi tuổi 】
【 Chú thích nhiệm vụ: Cái gọi là thân thể khỏe mạnh tiêu chuẩn, chỉ kí chủ sẽ được hệ thống tiến hành điều chỉnh, tư chất vượt xa người thường. Ngoài ra nhiệm vụ này vụ sẽ kéo dài đến khi ký chủ 27 tuổi sẽ mất hiệu lực. 】
Xem ra nhiệm vụ này kéo dài rất lâu.
Về phần nguyên nhân nhiệm vụ kết thúc khi hắn 27 tuổi, là vì tuổi thọ hiện tại của hắn chỉ có 27. Đến lúc đó còn chưa hoàn thành, Lâm Uyên cơ bản có thể giữ lại thể chất này mãi mãi tuổi 27 rồi.
“Tiếp nhận.”
Đối với nhiệm vụ, Lâm Uyên trước giờ cái nào đến cũng tiếp, ngược lại có thất bại cũng chẳng kèm thêm hình phạt. Chỉ là hắn không nghĩ tới còn có loại nhiệm vụ đặc thù giúp thân thể khỏe mạnh này. Vô bệnh vô tai sống tới ba mươi tuổi, đồng nghĩa với việc Lâm Uyên mua được cho bản thân một cái bảo hiểm cấp bậc ‘Hệ thống’.
Nhưng cũng phải nói. Danh vọng âm nhạc cùng văn học để đột phá một triệu không phải chuyện dễ dàng. Từ chính tốc độ phát triển danh vọng âm nhạc của hắn có thể thấy đại khái:
“Ta làm nhiệm vụ rất khổ cực, hệ thống ngươi nhất định phải chiến thắng ma bệnh!”
Hệ thống: “...”
“Chỉ cần ký chủ có thể hoàn thành chuỗi nhiệm vụ của hệ thống đưa ra, hệ thống sẽ có thể chữa trị dứt điểm cho ký chủ. Đối với hệ thống ký chủ là duy nhất, ký chủ tử vong sẽ dẫn đến hệ thống tự hủy.”
Có vẻ trung thành đấy, tốt rồi, không hố mình là được.
Lâm Uyên an tâm, đi ngủ.
Trong phòng trọ mấy người bạn thấy Lâm Uyên muốn ngủ, tự giác tắt đèn, gọi điện thoại thì yên lặng ra ngoài hành lang, chơi máy tính tự giác đeo lên tai nghe, không mang đến âm thanh quấy rầy cho Lâm Uyên.
Nếu không có chuyện gì đặc biệt như gọi điện thoại về cho gia đình, hắn mỗi ngày đều sẽ đi ngủ trước 9h tối.
Ở các phòng trọ khác, 9h tối là thời gian rất sớm. Nhưng tại phòng trọ của Lâm Uyên, sau 9h cơ bản sẽ không có người phát ra âm thanh. Bởi vì các bạn cùng phòng đều biết, thân thể Lâm Uyên không phải rất tốt, cho nên một mực chiếu cố hắn.
“Xem ra cần phải ra ngoài ở rồi.”
Các bạn cùng phòng chiếu cố, Lâm Uyên không thể coi đó là chuyện đương nhiên. Hắn không phải một người suy nghĩ kiểu ta yếu ta có lý. Bây giờ đã có tiền, hắn liền cân nhắc thuê phòng riêng, sẽ không làm phiền đến mọi người trong phòng nữa. Cũng giúp cho họ có thể giống như sinh viên đại học bình thường, có thể có cuộc sống về đêm phong phú.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook