Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Bản Dịch)
-
Chương 3
"Khi gặp phải một ca khúc có phần lời tương đối dài, mọi người có thể phân chia nó thành vài trường đoạn, mỗi đoạn mang một loại cảm xúc. Cũng chính như câu nói vui mà chúng tôi thường nói, mỗi một câu vui vẻ được nói ra, mỗi lúc cũng sẽ hơi có chút khác biệt."
Buổi sáng hôm sau.
Tại lớp chuyên ngành hệ Soạn nhạc.
Lâm Uyên vừa nghe lão sư giảng giải, vừa ghi chép ở trên quyển sổ bài tập.
Mặc dù Nguyên chủ là từ hệ thanh nhạc chuyển đến hệ Soạn nhạc, thiên phú Soạn nhạc lại không cao lắm. Nhưng lĩnh vực liên quan tới âm nhạc, đều trong phạm vi hứng thú của hắn.
Bây giờ Lâm Uyên cũng giống như nguyên chủ, có hứng thú dồi dào đối với âm nhạc.
Tuy hắn không hi vọng sau này mình sẽ làm ra một nhóm ca khúc Hit, bởi vì ngay cả khuôn nhạc hắn cũng chưa nhận thức thuần thục.
Chỉ là Lâm Uyên không nghĩ tới, khi mình nghiêm túc làm bài chuyên ngành vẫn còn có thu hoạch ngoài ý muốn ——
Bên tai hắn bỗng nhiên vang lên một đạo âm thanh nhắc nhở: "Đinh, kiểm tra kí chủ đang học kiến thức Soạn nhạc, kích phát nhiệm vụ tân thủ."
Ngay sau đó.
Trước mắt Lâm Uyên hiện ra mấy hàng phụ đề nhạt lam sắc.
【 Tên nhiệm vụ: Nhiệm vụ của Học sinh chính là học tập 】
【 Nội dung nhiệm vụ: Tiến vào top 25 của lớp học trong cuộc thi chuyên ngành tiếp theo do học viện tổ chức 】
【 Phần thưởng: Đạt được một Thanh Đồng bảo rương 】
Nhiệm vụ này tới thật đột ngột, nhưng Lâm Uyên lại không có cảm thấy quá ngoài ý muốn.
Hệ thống không phát hành nhiệm vụ thì còn gọi là hệ thống sao?
Ngay sau đó hắn liền suy tính tới nhiệm vụ khó khăn này:
Học Viện âm Nhạc Tần Châu có mười ban Hệ Soạn nhạc, mỗi một ban có trên dưới 50 người, mà ở lớp học của Lâm Uyên vừa đúng 50 người.
Tuy nhiên chuyện này không có quan hệ gì với Lâm Uyên.
Bởi vì hắn không cần so với những học sinh lớp khác.
Nhiệm vụ tân thủ chỉ yêu cầu Lâm Uyên có thể tiến vào top 25 của lớp học trong cuộc thi môn chuyên ngành mà thôi.
Đây đối với Lâm Uyên mà nói là vấn đề không lớn.
Bởi vì bình thường Lâm Uyên đã bài danh trên dưới 30 ở lớp học chuyên ngành, chỉ cần hơi chút gia tăng sức lực thì liền có thể tiến vào top 25.
"Nhiệm vụ thất bại sẽ như thế nào?"
Tại nội tâm Lâm Uyên hiếu kỳ hỏi hệ thống: "Sẽ bị hệ thống điện giật sao? Hay sẽ bị hệ thống xóa bỏ? v.v!"
Lâm Uyên hơi biến sắc mặt hỏi: "Chẳng lẽ sẽ bị trừ tiền chăng? Không thể nào! Không thể nào! Không thể nào!"
【 Hệ thống có quy tắc thứ nhất: Vĩnh viễn không thể gây tổn thương cho kí chủ 】
【 Ngoài ra có nhắc nhở chân thành: Điện giật, xóa bỏ, mỗi một dạng đều đáng sợ hơn so với trừ tiền, mời kí chủ phân rõ chủ thứ 】
"Không trừ tiền là được."
Lâm Uyên thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn đột nhiên ý thức được gì đó, coi như hệ thống muốn trừ tiền thì hắn cũng không có tiền cho hệ thống trừ a.
Sự phát hiện này để cho hắn có chút mất hết hứng thú rồi.
…
Sau khi tan lớp.
Lâm Uyên chưa trở về nhà trọ, mà là tìm một địa phương an tĩnh, sau đó hắn lấy từ trong danh bạ điện thoại di động ra một cái mã số gọi tới, dãy số chú thích là:
"Người đại diện Triệu Ngọc" .
Điện thoại vang lên hai tiếng liền bắt máy.
Bên đầu điện thoại kia là một đạo âm thanh có chút mệt mỏi của nữ nhân: "Lâm Uyên? Ngươi có chuyện gì không?"
Lâm Uyên nói: "Ta có bài hát muốn phát."
Âm thanh bên đầu điện thoại kia thoáng cái đã trở nên có chút phấn chấn: "Muốn phát bài hát sao? Cuống họng của ngươi đã bình phục rồi à? Lại có thể ca hát rồi sao?"
"Không phải."
Lâm Uyên nói: "Bây giờ ta từ hệ thanh nhạc chuyển đến Hệ Soạn nhạc, gần đây trên tay có bài hát, muốn nhìn một chút công ty bên này có thể giúp ta tìm một ca sĩ để biểu diễn nó được hay không?"
"Như vậy a."
Triệu Ngọc có chút thất vọng, âm thanh trở nên trầm thấp lần nữa: "Ngươi đang muốn tham gia Ca Đàn Tân Nhân Quý vào tháng mười một phải không?"
" Ừ."
"Ta phải nhắc nhở ngươi, ngươi là ca sĩ mà công ty giải trí chúng ta đã ký hợp đồng, chứ không phải công ty ký hợp đồng về nhạc sĩ, nội bộ công ty có liên kết đặc biệt giữa ca sĩ với nhạc sĩ, phần lớn ca sĩ đã có hợp tác với nhạc sĩ cho riêng mình." - Triệu Ngọc cự tuyệt rất uyển chuyển.
Lâm Uyên lại không hề từ bỏ: "Bây giờ ta có thể chuyển tới ngành sáng tác ca khúc không?"
Hắn yêu cầu công ty phát ra con đường mới.
Không có công ty cung cấp tài nguyên để phổ biến rộng rãi, thì cho dù là một bài hát rất ưu tú thì cũng rất dễ trở thành đá chìm đáy biển. Những người mới bộc lộ tài năng ở Ca Đàn Tân Nhân Quý năm trước, phía sau tất cả đều có tài nguyên của Công ty Entertainment (công ty giải trí) chống đỡ.
"Không thể!"
Triệu Ngọc một tiếng cự tuyệt.
Không khí trầm tĩnh trên dưới mười giây đồng hồ, Triệu Ngọc bỗng nhiên thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: "Được rồi, ngươi dùng đường link mã hóa trong nội bộ công ty để gửi bài hát cho ta đi, lời nhạc có chất lượng tạm được thì ta sẽ tìm người giúp ngươi phát, dĩ nhiên nếu như chất lượng không được gì thì ta sẽ coi như chuyện này chưa có phát sinh qua."
"Cám ơn."
Lâm Uyên nghiêm túc nói cám ơn.
Triệu Ngọc là người ban đầu ký hợp đồng với Lâm Uyên, cô đã từng cấp ra kỳ vọng rất lớn đối với Lâm Uyên, đáng tiếc cuống họng của Lâm Uyên lại xảy ra ngoài ý muốn, mất đi giá trị.
Dưới tình huống như vậy mà Triệu Ngọc vẫn nguyện ý giúp Lâm Uyên một tay, đã coi như là tình cảm rất lớn rồi.
"Cứ như vậy đi, ta cúp máy đây."
Triệu Ngọc có chút phiền não chấm dứt cuộc gọi.
…
Triệu Ngọc phiền não cũng không phải là nhằm vào Lâm Uyên, nhưng nguyên nhân chính là vì Lâm Uyên.
Cũng bởi vì tháng sau là Ca Đàn Tân Nhân Quý, sự tình mà Triệu Ngọc phải làm thật sự là quá nhiều.
Dưới tay cô còn có mấy cái người mới vừa ký hợp đồng muốn mượn Tân Nhân Quý mỗi năm một lần để thử xông lên.
Lâm Uyên vốn cũng là một vị trong nhóm người mới này.
Trước đây Triệu Ngọc thậm chí còn muốn mời công ty nhờ đại lão xuất thủ, chế tạo riêng vài bài hát cho Lâm Uyên, để cho Lâm Uyên ở Tân Nhân Quý vừa hót lên một tiếng sẽ làm kinh người. Bởi vì giọng hát thiên phú của Lâm Uyên thật sự rất tươi đẹp.
Kết quả là trời không vừa lòng người.
"Con đường ca sĩ đi không thông cho nên muốn chuyển qua con đường sáng tác ca khúc sao?"
Triệu Ngọc cười khổ lắc đầu một cái, nếu như việc sáng tác đơn giản như vậy, tại sao có nhiều ca sĩ cấp Thiên Vương Thiên Hậu lại không tự viết cho mình bài hát, mà còn phải mời đại lão viết ca khúc chuyên nghiệp để viết cho mình chứ?
Là bọn họ không muốn sao?
Bởi vì bọn họ không viết ra được các bài hát tốt mà thính giả thích nghe.
Ở cái thời đại bây giờ, địa vị của một Lão sư viết nhạc có thể còn cao hơn ca sĩ rất nhiều, nhất là loại nghề thiết thực ngay lập tức này.
Nhạc sĩ chính là bố già a!
Ở một cái công ty, nếu như nắm giữ một vị Nhạc sĩ ngưu bức, đó là có thể nuôi được một nhóm ca sĩ.
Trên thực tế mấy năm này, những người nghe nhạc cũng đã bắt đầu càng ngày càng chú ý đến tên tuổi của Nhạc sĩ.
Hiển nhiên đại chúng cũng bắt đầu ý thức được, nhạc sĩ mới là linh hồn của ca khúc, còn biểu diễn chỉ là thứ hai!
Các phân đoạn như viết lời, soạn nhạc, là vô cùng trọng yếu, chính là hạch tâm, tuyệt đối là trọng yếu hơn so với biểu diễn ——
Bài hát tốt, tùy tiện phối chút nhạc khí đều có thể nghe tốt!
Dù cậu muốn lên Đàn ghi-ta hay lại là Đàn dương cầm hoặc là Guitar bass, acoustic, hay thật gặp phải người thích chơi kèn Xô-na đều có thể mượn bài hát để chơi đùa ra phong cách khác nhau.
"Đứa nhỏ này cũng là một người đáng thương."
Nhớ lại đến một ít chuyện cũ, Triệu Ngọc có chút thổn thức.
Lúc trước Lâm Uyên nằm viện, Triệu Ngọc làm người đại diện để ký hợp đồng với Lâm Uyên, thực ra cô đã đi xem qua hắn, nhưng cô cuối cùng ngừng lại ở cửa phòng bệnh.
Bởi vì khi cô ở cách cửa phòng, nghe được bên trong phòng bệnh không ngừng truyền ra tiếng khóc khàn khàn mà nghẹn ngào, cái loại âm thanh này giống như là một con chó nhỏ bị thương vậy.
Người nào cũng đều có lòng trắc ẩn mà.
Đây là nguyên nhân khiến cho Triệu Ngọc nguyện ý giúp Lâm Uyên một tay.
Không nói thành công hay không, ít nhất phải cho đứa bé kia một cái cơ hội, cũng tốt để cho đứa bé kia biết, trên cái thế giới này, rất nhiều chuyện là không phải chỉ cần đi làm thì liền có thể thành công.
"Tuy nhiên, ngươi đã hại chết ta rồi."
Triệu Ngọc thở dài, vẻ ưu sầu treo lên gương mặt, đây chính là căn nguyên phiền não của cô.
——
Hàng năm tổ chức Ca Đàn Tân Nhân Quý một lần, đều là thời điểm các công ty lớn ra sức đẩy các người mới.
Khoảng thời gian này, có thể nói các công ty lớn như là đao quang kiếm ảnh, giao phong nhau rất kịch liệt.
Dù là ở tám Đại Châu, Công ty giải trí Tinh Mang cũng là công ty có uy tín danh dự.
Mà ở Ma Đô, Công ty giải trí Tinh Mang có thực lực tổng hợp có thể xếp hạng thứ ba!
Nhưng Công ty giải trí Tinh Mang đã biểu hiện kém liên tục ba năm tại Ca Đàn Tân Nhân Quý.
Ba năm này, công ty có một lần thành tích tốt nhất lại là đẩy ra hai cái người mới chen vào top 10 ở năm trước, nhưng đều là cái đuôi thứ 9 thứ 10 ở bên trên bảng danh sách.
So với các công ty đồng cấp bậc quả thực là quá thấp một chút.
Trong đó việc để cho công ty Tinh Mang tức giận chính là, công ty đối đầu Văn Hóa Biển Cát, năm ngoái đã chiếm suốt bốn chỗ top 10 ở bảng danh sách Tân Nhân Quý.
Bốn chỗ này còn bao gồm chất lượng rất cao là thứ hai cùng thứ ba.
Cái này làm cho tập thể cao tầng của công ty Tinh Mang không ngóc đầu lên được. Dù sao mấy công ty đại giải trí ở Tần Châu rất không hợp nhau, vì vậy các cao tầng đương nhiên sẽ hướng người đại diện chịu trách nhiệm là Triệu Ngọc gây áp lực.
Triệu Ngọc bị buộc bất đắc dĩ phải lập ra quân lệnh trạng trước toàn bộ cao tầng công ty:
Tân Nhân Quý năm nay nhất định ra một cái top ba!
Nếu như không làm được thì cô liền xin giáng chức.
Mà nguyên nhân Triệu Ngọc dám lập ra quân lệnh trạng không chỉ là bởi vì cao tầng ép rất gắt gao, càng bởi vì Triệu Ngọc lúc ấy vừa mới ký xuống giọng hát thiên tài để cho cô đặt trọn niềm tin: thiếu niên Lâm Uyên, chính là lúc lên tinh thần để chuẩn bị làm một trận lớn đây ——
Cô cảm thấy Lâm Uyên có thể giúp cho mình hoàn thành nhiệm vụ này.
Nhưng bây giờ Lâm Uyên đã bị phế cuống họng, mệnh lệnh của lãnh đạo lại không thể hủy bỏ.
Cao tầng chỉ cần kết quả, sẽ không quản ngươi xảy ra biến cố gì.
Cho nên Triệu Ngọc gần đây đang điên cuồng đi tìm người có thể thay thế Lâm Uyên giúp mình hoàn thành mệnh lệnh của lãnh đạo, vì thế cô đã liên tục cử lên chín người mới.
Nhưng nội tâm của Triệu Ngọc cũng rất rõ ràng.
Cô đã cử lên chín người mới, đánh vào hai mươi người đứng đầu còn có hi vọng, chứ đánh vào top 10 thì liền phải xem vận khí rồi.
Còn muốn đánh vào Top 5 hay thậm chí Top 3 sao?
Hay là đi tắm một cái rồi đi ngủ đi, vì trong mộng cái gì cũng đều có.
Tài nguyên của Công ty có thể phân phối ra mười vị trí, bây giờ chỉ còn một chỗ, Triệu Ngọc lại vẫn không có tìm được người có thể thay thế Lâm Uyên.
Cô đã đem mình thuộc về trạng thái từ bỏ một nửa.
Cho nên cuối cùng cô mới chịu đáp ứng Lâm Uyên.
Ngược lại chỉ là người cuối cùng, nếu như ca khúc mà Lâm Uyên viết có chất lượng miễn cưỡng hợp cách, vậy tại sao không thỏa mãn một chút hài tử đáng thương kia chứ?
Ngay vào lúc này.
Điện thoại di động của cô reo lên.
Đây là âm thanh nhắc nhở từ Email, thông qua con đường mã hóa của nội bộ công ty gửi tới, người phát tới chính là Lâm Uyên.
Mở ra Email.
Triệu Ngọc nhập mật mã, sau đó thấy được bản ghi âm mà Lâm Uyên gửi tới, tựa đề ca khúc là: « Sinh Như Hạ Hoa ».
Sinh Như Hạ Hoa?
Triệu Ngọc không hiểu rõ những lời này, nhưng lại mơ hồ có chút ý tưởng. Cô đeo tai nghe lên rồi click phát bài hát.
Rất nhanh, một ca khúc đã nghe xong.
Triệu Ngọc biểu tình có chút ngoài ý muốn, lại có chút giật mình.
Cùng những tiểu tử kia rất bất đồng, Lâm Uyên phát tới ca khúc rất hoàn chỉnh, ngoại trừ nhịp điệu đã phi thường hoàn chỉnh bên ngoài ra, ngay cả bộ phận soạn nhạc cũng đã làm xong ——
Chuyện này không phải có thể làm xong trong thời gian ngắn.
Mà bộ phận bài hát đều là giai điệu thuần túy, do âm thanh điện tử hợp thành.
Chỉ là âm thanh này cũng không cứng ngắc so với các giọng hát điện tử, lộ ra có vẻ rất tự nhiên.
Tuy nhiên Triệu Ngọc thông qua kinh nghiệm để phán đoán, đoạn nhạc không tình cảm gì này, nếu như thay đổi thành người hát thì hẳn sẽ có thể tốt hơn.
"Có chút ý tứ."
Triệu Ngọc là một người đại diện.
Có lẽ cô chỉ hiểu biết lơ mơ đối với soạn nhạc, nhưng Triệu Ngọc đã lăn lộn trong nghề nhiều năm, phán đoán cơ bản không hề kém.
Cô cảm thấy « Sinh Như Hạ Hoa » sẽ là một bài hát rất không tồi, bởi vì cô đã có chút bị hấp dẫn, dù bài hát này trước mắt chỉ có nhịp điệu cùng âm thanh của máy móc điện tử.
"Người này thật sự có thiên phú Soạn nhạc sao?"
Nhíu mày, Triệu Ngọc liên tục gọi ba cuộc điện thoại.
Cuộc điện thoại đầu tiên gọi cho bên kiểm duyệt ca khúc: "Ở chỗ ta có bài hát, các ngươi thẩm tra một chút, gấp nhé, buổi tối phải cho ta kết quả."
Đây là quy trình cần phải có.
Kiểm duyệt là bước cần có phòng ngừa bài hát « Sinh Như Hạ Hoa » của Lâm Uyên đạo nhạc từ ca khúc đã phát hành trên thị trường âm nhạc, nếu như xảy ra vấn đề này sẽ là đả kích vô cùng nghiêm trọng đối với tên tuổi của công ty.
Cú điện thoại thứ 2 gọi cho người đại diện bên dưới.
Làm người đại diện đứng đầu, tiếng nói của Triệu Ngọc lộ ra vẻ quả quyết nhanh gọn: "Tối nay có tác phẩm mới tham gia Tân Nhân Quý, đưa tới một ca sĩ mới đáng tin chút, đừng quá làm khó người thu âm."
Đối với Triệu Ngọc mà nói, giọng hát của người mới không quá hoàn hảo cũng không sao.
Đơn giản chỉ là phòng kỹ thuật thu âm sẽ làm thêm giờ mà thôi.
Cuộc điện thoại thứ ba gọi cho Lâm Uyên, giọng điệu cô trở nên nhu hoà hơn rất nhiều, khác hẳn hai cuộc điện thoại cường thế lúc trước: "Tối nay ta sẽ tới trường học để đón ngươi, chúng ta đi thu âm bài hát."
"Được."
Lâm Uyên trả lời.
Giọng điệu này dường như…
Thật không nghĩ tới Triệu Ngọc lại có thể ôn nhu như vậy đấy!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook