Toàn Chức Nghệ Thuật Gia (Bản Dịch)
-
Chương 278
Người dịch: GIANG THƯỢNG NGUYỆT MINH
Dịch và đăng tải các chương mới nhất tại TruyenYY.vip
-----------------
Bù thêm 2 chương cho ngày hôm qua nha.
-----------------
Kết quả là cha của Souma thắng.
Thì ra cách một đoạn thời gian Souma sẽ so tài nấu ăn với cha, thực khách làm trọng tài. Bọn họ đã đấu gần 500 lần nhưng Souma chưa thắng được lần nào.
Điều khiến Lô Vĩ dở khóc dở cười là Souma và cha mình lại bắt đầu thi xem ai làm món ăn khó nuốt hơn.
Souma cảm thấy món râu mực nướng bơ đậu phộng của mình đã đủ gớm, nào ngờ cha hắn lại làm món cá mòi kho mứt dâu còn kinh khủng hơn.
Thật, mịa nó chứ cá mòi kho mứt dâu?!
Hai cha con lại cãi nhau ỏm tỏi, Lô Vĩ bật cười một tiếng.
Những bộ manga ẩm thực khác đều so xem ai nấu ngon hơn, mà bộ manga này chẳng những so tài nấu ăn mà còn có thể so xem ai làm món khó nuốt hơn.
Lại nghĩ tới phản ứng của thực khách sau khi ăn, Lô Vĩ đột nhiên sinh lòng hứng thú với bộ manga này.
Đương nhiên hắn chỉ là có chút tò mò, bởi vì tài nấu ăn của nhân vật chính chưa ra hình ra dáng gì, lại thua cha mình nhiều lần như vậy, trong khi cha nhân vật chính chỉ là một ông chủ quán ăn nhỏ.
Tuy có hơi dung tục một tí nhưng Lô Vĩ cảm thấy nếu tài năng của nhân vật chính không đủ lớn thì nội dung cốt truyện sẽ không khiến người xem yêu thích.
Ai mà thích nhân vật chính là con gà con tập sự chứ?
Ôm tâm tình thản nhiên, Lô Vĩ tiếp tục đọc.
Tối hôm đó, quán ăn đóng cửa nghỉ ngơi. Đúng lúc này có một nữ nhân đeo kính mát cùng đám vệ sĩ nghênh ngang đi vào tiệm.
Thì ra nữ nhân này là người của cục quản lý đô thị, bọn hắn có một dự án xây dựng khu chung cư cao cấp nên muốn thu mua lại đất đai khu này, vì thế muốn bức ép quán ăn nhỏ của cha Souma đóng cửa.
Souma lập tức từ chối với lý do sẽ không làm các thực khách thất vọng.
Nào ngờ ngày hôm sau, kho thức ăn trong phòng bếp nhỏ biến thành một mảnh hỗn độn, kể cả đồ ăn trong tủ lạnh cũng bị đập phá không thương tiếc, toàn bộ thịt đều bị người ta phá hỏng.
Xem đến đây, Lô Vĩ cảm thấy có hơi tức giận.
Đám thương nhân này vì muốn tiệm ăn phải đóng cửa mà không từ một thủ đoạn nào, hệt như trong thực tế có rất nhiều doanh nghiệp vì muốn xây dựng khu phức hợp mà cưỡng ép đuổi dân bản xứ đi.
Quá bá đạo!
Souma cũng nổi giận. Hắn lao ra khỏi quán ăn, nhìn thấy bảng hiệu của quán đã bị sơn trắng phun lên che đi toàn bộ.
Đúng lúc này, nữ nhân kia lại xuất hiện.
Nàng ta đi Limousine tới, xung quanh toàn là vệ sĩ, dáng vẻ cao cao tại thượng: “Không biết tại sao ta lại muốn ăn thịt rồi, ta nhớ lần trước đi vào trung tâm thành phố được ăn một đĩa bò bít tết ngon vô cùng.”
Vừa nói nữ nhân vừa đi vào trong tiệm, bắt chéo chân nói: “Chàng trai, làm cho ta một đĩa thịt mọng nước cực phẩm đi nào.”
Souma lạnh lùng không nói một lời.
Nữ nhân cười chế nhạo: “Hôm qua không phải ngươi đã nói nếu không làm ra được món ăn khiến thực khách hài lòng thì sẽ đóng cửa sao? Bây giờ thịt đều bị huỷ rồi, chẳng bằng thừa dịp này đóng cửa luôn đi, ta có thể trả cho ngươi một khoản tiền bồi thường cực lớn.” Nói xong nàng cười to.
Lô Vĩ khó chịu thật sự.
Nhưng đúng lúc này, Souma bỗng lên tiếng: “Thịt mọng nước có hương vị cực phẩm, ngươi chỉ cần thứ này thôi đúng không?”
Hắn đột nhiên cởi băng vải quấn trên tay ra, băng vải tựa như vật sống uốn lượn tung bay, biểu tình của Souma trở nên nghiêm túc: “Ngươi hãy thề vĩnh viễn sẽ không đến đây gây rối nữa. Chỉ cần ngươi dám thề, ta sẽ làm ra món ăn khiến cho đầu lưỡi của ngươi cũng phải run rẩy.”
Nữ nhân ngẩn ra, đám vệ sĩ cũng giật mình.
Những phân cảnh kế tiếp không có lời thoại, chỉ có hình ảnh nam chính nhìn chằm chằm vào nữ nhân.
Giờ khắc này, Lô Vĩ đột nhiên cảm thấy nhiệt tình hừng hực.
Chờ đã… manga ẩm thực sao lại khiến hắn bừng bừng lửa nóng? Làm như đang xem manga chiến đấu vậy?
Hơn nữa… Souma chỉ là một đầu bếp thiếu niên bị cha mình đánh bại mấy trăm lần, tự tin của hắn từ đâu mà ra?
Giờ khắc này, Lô Vĩ vô cùng tò mò và mong đợi!
Những hình ảnh sau đó tiến vào giai đoạn rút ngắn. Rõ ràng nam chính chỉ làm đồ ăn rất đơn giản, nhưng từ tốc độ xắt thức ăn hay xử lý nguyên vật liệu đều để lộ biểu tình bình tĩnh thản nhiên.
“Sao có thể…”
Nữ nhân kia biến sắc, lạnh lùng nhìn vệ sĩ: “Không phải ngươi nói đã phá huỷ toàn bộ thịt trong kho rồi sao?”
Tên vệ sĩ đổ mồ hôi lạnh nói: “Ta đã phá nát hết thịt rồi mà…”
Lô Vĩ cũng cau mày. Hắn tin rằng thịt đã bị phá nát hết, nhưng không có thì nam chính lấy thịt ở đâu ra?
Rất nhanh sau đó, nội dung cốt truyện đã giải thích cho câu hỏi này.
Thì ra Souma đúng là không có thịt, nhưng hắn dùng chân nấm và khoai tây để xử lý, khiến khoai tây bốc hết hơi nước, sau đó phối với chân nấm băm nhuyễn và các loại gia vị để điều chế ra một loại “thịt giả”!
Nam chính không phải là gà con tập sự? Vì sao người không thắng nổi cha mình một lần lại có thể thao tác ngầu như vậy?
Nữ nhân cảm thấy như mình đang bị hạ nhục: “Ta chỉ có thói quen ăn món thịt ngon nhất ở nhà hàng cao cấp nhất, loại tiệm cơm vừa nhỏ vừa rẻ tiền như các ngươi chẳng có lý do gì để tồn tại nữa!”
Phanh.
Souma đặt đĩa thịt lên bàn, bình tĩnh nhìn đối phương: “Trước khi nói tiệm cơm này có giá trị tồn tại hay không, ngươi ăn món này trước đã.”
Nữ nhân không nói gì nữa, nhưng vẫn cầm dao nĩa lên ăn một miếng.
Nhưng trong nháy mắt khi món ăn tiến vào miệng, nàng bỗng trở nên bối rối.
Khi nhai món “thịt” kia, mùi thơm của nấm tràn đầy khoang miệng, nước “thịt” cũng trào ra ngọt ngào thơm phức.
Biểu tình của nữ nhân trở nên kỳ quái, tựa như cả người không còn chút sức lực nào.
Nét vẽ sống động như thật, dường như mùi thơm của đĩa “thịt” đang ngập tràn trong quán, ngay cả đám vệ sĩ cũng nhịn không được mà nuốt nước miếng.
Đây không phải là thịt, nhưng mùi vị và khẩu vị lại ngon hơn cả một miếng thịt thật!
Nữ nhân cảm thấy mình không phải đang ăn thức ăn, mà là… xuân dược.
Hình dung thật kỳ quái, nhưng đúng thật là một kiểu xuân dược khiến thực khách bay lên chín tầng mây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook