Ngày thứ hai – Buổi sáng tám giờ.

Lâm Uyên vừa mới đi tới công ty liền bị lão Chu gọi vào phòng làm việc:

“Đơn đặt hàng của «Ngư Long Vũ» bên Tề Châu đã chấp nhận rồi, bên kia quyết định chính thức sử dụng tác phẩm của ngươi. Ngoài ra, bản điện ảnh còn ấn định ngày chiếu vào cuối tuần này.”

“Cuối tuần?” – Có phải quá nhanh rồi không?

Lão Chu giải thích: “Vốn là không cần vội vã như vậy, nhưng bên Tề Châu cạnh tranh tại trị trường điện ảnh quá khốc liệt. Có thể là để tránh lịch công chiếu của một bom tấn khác, đành phải chuyển dời lịch chiếu tránh thua lỗ. Bất quá dựa theo ý tứ bên kia, bản dựng hậu kỳ của họ cũng đã hoàn thiện từ sớm rồi, cũng một mực tuyên truyền. Toàn bộ hạng mục chỉ thiếu một ca khúc chủ đề xuyên suốt mà thôi. Bây giờ có bài hát của chúng ta, bọn họ lập tức bắt tay vào công chiếu cũng là chuyện bình thường.”

“Ồ.”

“Chờ công chiếu phim hết thúc, công ty cũng sẽ chính thức an bài phát hành «Cá Lớn», đến lúc đó ta sẽ sang bên tài nguyên chào hỏi một chút, an bài đề cử tốt hơn cho ngươi. Bất kể bộ phim kia nội dung thế nào, ta cảm thấy được bài hát này của ngươi nhất định sẽ thành HIT.”

“Cảm ơn.” – Lâm Uyên đi ra khỏi phòng làm việc.

Mười phút sau, lão Chu cũng đi ra khỏi phòng làm việc, dùng sức vỗ tay một cái, thu hút sự chú ý của các nhân viên trong ban.

Có người lên tiếng hỏi: “Sếp, có chuyện gì?”

Lão Chu mặt đầy vui vẻ thông báo: “Hợp đồng «Ngư Long Vũ» bên Tề Châu đã được bên kia chấp nhận, cho nên mọi người không cần ép mình viết bài hát nữa.”

“Hoàn thành?” – Mọi người trố mắt nhìn nhau, sau đó sôi nổi nghị luận:

“Ai vậy?”

“Mạnh như vậy?”

“Lại giải quyết được hợp đồng mười mấy nhạc sĩ vương bài bó tay?”

“Hơn nữa tốc độ sáng tác cũng không khỏi quá nhanh rồi, hôm nay mới qua bao lâu?”

“Có phải là đại ngưu nhân trong ban soạn nhạc chúng ta hay không?”

“Sẽ không phải là Khúc phụ nào xuất thủ chứ?”

“...”

Còn có người vui vẻ quay qua trêu chọc Lâm Uyên: “Tiện Ngư đồng học, năm triệu của ngươi bay mất rồi, xem ra hợp đồng «Ngư Long Vũ» với ngươi không có duyên phận.”

“Ha ha...”

Ngô Dũng cũng vỗ vai Lâm Uyên một cái, vẻ mặt không nhìn ra là khích lệ hay trêu chọc: “Tiếp tục cố gắng nha.”

Mọi người nhất thời cười to.

Ngay sau đó tất cả đều cùng nhau nhìn về phía lão Chu, hi vọng có thể từ chỗ lão nhận được câu trả lời: “Rốt cuộc là ai trong ban soạn nhạc của chúng ta trâu như vậy? Sếp, đừng thừa nước đục thả câu.”

“Là...” – Lão Chu hơi dừng lại một chút, như vậy mới có thể đem bầu không khí nhấc lên, nhưng không chờ hắn nói nốt, bên ngoài liền truyền tới một giọng nói:

“Ai gọi cafe?” – Lâm Uyên nhấc tay: “Ta!”

Hắn lúc từ phòng làm việc lão Chu đi ra đã tiện tay order. Nhiều shipper cùng đi vào, mỗi người trên tay đều đầy cafe. Một người trong số shipper nói với Lâm Uyên: “Tổng cộng là tám mươi sáu cốc, anh kiểm đi.”

Tám mươi sáu cốc – Cũng là số người hôm nay đi làm tại tầng 10 ban soạn nhạc.

Lâm Uyên gật đầu: “Cảm ơn.”

Nhìn nhiều cafe như vậy, Ngô Dũng kinh ngạc nói: “Lâm Uyên, ngươi gọi nhiều cafe như vậy làm gì? Nhà mở tiệm cafe sao?”

“Không phải” – Lâm Uyên lời ít ý nhiều: “Là mời mọi người uống.”

Ngô Dũng nhất thời vui vẻ, cười to nói: “Thế nào bỗng nhiên hào phóng như vậy, còn mời chúng ta uống cafe...?!”

Như là chợt nghĩ tới điều gì, tiếng cười của Ngô Dũng hơi ngừng lại.

Mọi người trong phòng cũng thu liễm nụ cười, kinh ngạc nghi ngờ nhìn về phía Lâm Uyên.

Hiển nhiên, bọn họ cũng nhớ lại, dường như trước có người trêu chọc Lâm Uyên nói, nếu như Lâm Uyên hoàn thành được đơn đặt hàng với bên Tề Châu liền mời mọi người uống cafe, chẳng lẽ...”

“Trước đã đáp ứng” – Lâm Uyên lên tiếng giải đáp nghi ngờ của mọi người. Sự tình đã đáp ứng liền muốn thực hiện, đây là nguyên tắc của Lâm Uyên, mặc dù cafe này mua nhiều cũng thực sự rất tốn tiền.

Ai?

Ai?

Tầng 10 ban soạn nhạc giờ này yên lặng như tờ, toàn bộ thành viên nhìn nhau.

“Chia nhau uống a” – Lão Chu lên tiếng: “Cũng đừng ngớ ra vậy.”

Mặc dù bầu không khí được hắn kéo lên lại bị mấy tiểu ca shipper phá hư, nhưng một màn trước mắt, tựa như phá lệ thú vị.

“Mịa!” – Cực hạn an tĩnh sau đó, thay bằng cực hạn huyên náo. Lâm Uyên dĩ nhiên thành tiêu điểm, toàn bộ ban soạn nhạc tầng 10 tràn đầy tiếng hô:

“Thật là Lâm Uyên?”

“Người bấm bàn tính tới phát sáng?”

“Đây đâu phải người mới, đây là thần tiên rồi!”

“Lâm Uyên, không đúng, Tiện Ngư lão sư, xin nhận của ta một vái!”

“Trước ai mẹ nó nói Lâm Uyên là Thiết hàm hàm? Đứng ra cho ta, đây rõ ràng là Tân thần của ban soạn nhạc chúng ta!”

“Đừng giả bộ, lão Vương, là ngươi nói.”

“Ta không có. Ngươi người này, thế nào vô căn cứ bôi bẩn cho người thuần khiết. Các ngươi mới là Thiết hàm hàm, cả nhà các ngươi đều là Thiết hàm hàm!”

“Tiện Ngư, Thần tích vĩnh viễn!”

Mọi người đều nhìn Lâm Uyên, lúc này ánh mắt đã không giống trước. Ai cũng không có cách nào lại coi Lâm Uyên thành một người mới chỉ có chút vận khí nữa.

Người mới như vậy quá mạnh mẽ rồi!

Dĩ nhiên mọi người cũng không chậm trễ chia cafe. Lâm Uyên nhức nách, số cafe này đã tiêu sạch số dư trong tài khoản ngân hàng của hắn. Tháng này sống tiếp như thế nào là câu hỏi lớn. Lúc này hắn đang nghiêm túc cân nhắc chuyện hỏi bằng hữu vấn đề vay tiền.

.

Nhiệm vụ đơn đặt hàng «Ngư Long Vũ» của bên Tề Châu, đối với cả tầng 10 ban soạn nhạc mà nói cũng là khối xương khó gặm. Nếu như cái hợp đồng này một mực không thể giải quyết thì làm sao bây giờ?

Rất hiển nhiên, dù lão Chu không nghĩ đến tìm công ty khác hỗ trợ, nhưng cuối cùng vẫn sẽ phải để các tầng khác tham dự vào. Dù sao lão cũng không phải là sếp của riêng tầng 10, còn là sếp tổng của cả ban soạn nhạc.

Mà đó là điều toàn bộ tầng 10 không muốn thấy nhất.

Dù ban soạn nhạc của công ty là một chỉnh thể, lão Chu cũng là người lãnh đạo chung, nhưng ở giữa mỗi tầng, cũng có quan hệ cạnh tranh.

Tề Châu «Ngư Long Vũ», là đơn hàng thuộc về tầng 10, nếu để các tầng khác hoàn thành, không phải lộ ra tầng 10 vô dụng sao.

Thời điểm đó, những người ở tầng 10 ban soạn nhạc khi gặp các tầng khác sẽ không ngẩng đầu lên được.

Từ góc độ này mà nói, Lâm Uyên thực sự là công thần của tầng 10.

Vì thế, buổi tối lúc hết giờ làm, người tốt nghiệp cùng trường, lại trong buổi họp bày tỏ hảo ý với Lâm Uyên kia – học trưởng Trịnh Hàm mời hắn ăn tối. Sau đó còn đích thân lái xe đưa hắn về phòng trọ.

“Cảm ơn.” – Lúc Lâm Uyên sắp xuống xe, Trịnh Hàm bỗng nhiên mở miệng. Lâm Uyên hơi ngạc nhiên một chút.

Trịnh Hàm cười một tiếng: “Lần trước trong buổi họp, ta đã nói với ngươi, tầng 10 chúng ta có mười bốn nhạc sĩ vương bài gửi bài hát đều bị trả về, nhưng có một chuyện ta chưa nói ngươi biết.”

“Chuyện gì?”

“Ta chính là một trong mười bốn người đấy.”

“Ta đoạt hợp đồng của ngươi.”

“Đơn ta nhận mà ngươi lại lấy đi vậy kêu là đoạt, ta không làm được bị ngươi lấy đi, đấy là do chính ta không đủ bản lĩnh. Ta cũng không hi vọng đơn hàng của tầng 10 lại bị các tầng khác hoàn thành, cho nên ta vì mọi người tại tầng 10 cảm ơn ngươi.”

Lâm Uyên thành thật nói: “Ta vì chính mình.”

Trịnh Hàm vẫn nở nụ cười như cũ: “Mọi người đều là vì chính mình, nhưng nếu như đơn hàng này thất bại, sau này số đơn hàng được phân đến tầng 10 sẽ có giảm bớt, đến lúc đấy tất cả đều sẽ khó khăn vượt qua.”

“Ồ.” – Nguyên lai đây mới là lý do tầng 10 không muốn dễ dàng buông tha cái đơn hàng «Ngư Long Vũ». Mọi người không chỉ vì vinh dự cùng mặt mũi của tầng, cũng là vì chỗ tốt thực tế.

Nói cách khác, mỗi tầng khi nhận được hợp đồng càng nhiều, nhạc sĩ trong tầng sẽ có càng nhiều cơ hội. Nếu như ngay từ đầu hợp đồng «Ngư Long Vũ» được chia đến tầng khác, Lâm Uyên cũng không có cơ hội quá lớn để bắt được cái đơn hàng này. Trừ khi tầng khác cũng không giải quyết được.

Nhưng tại ban soạn nhạc, nhân tài đông đảo.

Mỗi một tầng khi được phân hợp đồng, cơ bản đều có thể hoàn thành, rất ít trường hợp cả tầng không xử lý được.

Trịnh Hàm nói: “Đây chính là nguyên nhân các tầng đều có Khúc phụ tọa trấn. Trong đó có vài tầng không có Khúc phụ, nhưng họ lại sở hữu số đông nhạc sĩ vương bài. Cho nên tính thực lực trung bình, các tầng đều không sai khác bao nhiêu.”

Lâm Uyên gật đầu. Nhìn thấy tính cạnh tranh trong công ty thật lớn.

Trịnh Hàm tựa hồ xem thấu suy nghĩ của Lâm Uyên, mở miệng nói: “Đây không phải tính cạnh tranh trong công ty lớn, là toàn bộ mọi người trong nghề cạnh tranh. Ở Tần Châu người làm âm nhạc quá nhiều, mong đợi sau này ngươi cũng sẽ trở thành một trong những vương bài của tầng 10 chúng ta.”

“Ừm.”

Lâm Uyên lần nữa gật đầu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương