Toàn Chức Cao Thủ
-
Chương 1745: Tiền truyện (17): Thời khắc quyết chiến (4)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lại qua ba ngày.
Giới Vinh Quang nghênh đón trận quyết chiến cuối cùng của mùa giải.
Màn soán vị máu lửa của hắc mã Bách Hoa mà người người mong đợi đã tan thành mây khói, nhưng Bá Đồ cũng là một đối thủ đầy tiềm năng. Ở hiệp hai tứ kết, pha lấy một chấp hai cuối game khi Hàn Văn Thanh tát chết cặp át chủ bài Bách Hoa đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng mọi người. Từ tấm vé hạng bảy bảng tổng sắp giành được từ lượt cuối vòng bảng, chiến đội Bá Đồ bắt đầu chiến thắng liên miên. Quy chế loại trực tiếp của vòng chung kết không hạn chế hay bó buộc họ mà còn khiến họ càng thêm dũng mãnh.
Lúc này người ta mới nhớ lại mùa giải trước, kẻ đã K.O Bá Đồ ở vòng chung kết chẳng phải ai khác mà chính là Gia Thế. Nếu vậy, chung kết năm nay là cơ hội cho Bá Đồ báo thù. Chuyện Diệp Thu và Hàn Văn Thanh đối đầu nhau trong game hồi xửa hồi xưa lập tức được báo chí kể lại. Từ đấy về sau, đề tài Đấu Thần vs Quyền Hoàng không lúc nào thiếu nhiệt.
Có người đặt niềm tin vững chắc vào thực lực Đấu Thần, cũng có kẻ kỳ vọng Quyền Hoàng lật đổ ngôi vương cũ kỹ. Trong bối cảnh đó, cuộc chiến giành cúp vô địch diễn ra.
“Xuất phát.” Hàn Văn Thanh đứng dậy, dẫn đội viên Bá Đồ ra khỏi phòng chờ. Ở phía đối diện, đội viên Gia Thế cũng đang rủ nhau lên sân. Hàn Văn Thanh biết rằng sẽ không gặp Diệp Thu tại đây. Hắn luôn thích chơi trò giấu mặt, nhân lúc không ai để ý mà lén lút chui lên phòng thi đấu, chuyện dẫn đội giao hết cho Ngô Tuyết Phong.
Hàn Văn Thanh gật đầu với Ngô Tuyết Phong đi đầu hàng ngũ Gia Thế coi như chào hỏi. Hai người cũng tính là quen nhau từ thời game Vinh Quang mới mở. Nghe Ngô Tuyết Phong kể, lần đầu tiên Hàn Văn Thanh và Diệp Thu PvP, hắn là một trong số những người đứng xem. Lúc đó Hàn Văn Thanh không để ý ai khác thật, chỉ biết về sau hay thấy khí công sư Khí Xung Vân Thủy đi cùng Nhất Diệp Chi Thu, xem ra đã đánh phối hợp và hiểu ý nhau từ tận thời này.
Còn một người khác nữa, không phải dạng người chơi game lương thiện nhưng cái trình đáng sợ không kém. Hàn Văn Thanh nhớ hắn là một thiện xạ, hồi còn trong game gặp hoài, nhưng đến khi Liên minh Vinh Quang thành lập thì chẳng thấy ghi danh vào chiến đội chuyên nghiệp nào như Diệp Thu, Ngô Tuyết Phong, Hàn Văn Thanh hay các cao thủ thành danh khác.
Người này không nổi tiếng như bọn họ, nhưng nếu đã là đồng bọn của Diệp Thu, Hàn Văn Thanh không cho rằng Diệp Thu sẽ không đề cử bạn mình với chiến đội. Có lần Hàn Văn Thanh hỏi Diệp Thu, và...
“Cậu ta chết rồi.”
Câu trả lời khiến hắn không bao giờ hỏi lại nữa.
Đi dọc hành lang tuyển thủ ra sân, Hàn Văn Thanh nhớ tới không ít chuyện đã qua. Mấy năm nay, hắn không đếm xuể số lần PvP với Diệp Thu, từ game cho tới giải đấu chuyên nghiệp.
Hắn từng thắng, nhưng thua nhiều hơn.
Đáy lòng hắn đã sớm thừa nhận, so với Diệp Thu, hắn có phần không bằng. Trong đám cao thủ nổi danh cùng thời, hắn chỉ chịu nhận thua kém tên này. Ngoài ra, cho dù là Ngô Tuyết Phong hiện đang dẫn Gia Thế lên sân hay Ngụy Sâm hiện đã tuyên bố giải nghệ và rời khỏi Lam Vũ, Lữ Lương từng tranh ngôi vô địch trong chung kết với Diệp Thu mùa trước hay kể cả vị thiện xạ thiên tài đã tạ thế kia, Hàn Văn Thanh đều không cảm thấy họ có cái trình đàn áp được mình.
Chỉ mỗi Diệp Thu mà thôi.
Thế nên, Diệp Thu thật sự là một đối thủ hiếm có khó tìm.
Đúng, hắn chỉ coi Diệp Thu là đối thủ, chứ không vì mình hơi kém hơn mà đặt bản thân ở vị trí kẻ khiêu chiến.
Bởi vì trong lòng Hàn Văn Thanh nghĩ, thực lực không nói lên thắng bại. Mỗi một trận đấu là một bước khởi đầu hoàn toàn mới trên con đường truy cầu thắng lợi. Ngã xuống thì đứng dậy đi tiếp, chiến thắng cũng vững bước đi tiếp, trước sau như một, trăm lần như một.
Lần này, hắn đứng ở một vị thế bị rất nhiều người đánh giá là điểm kết thúc.
Hắn không nghĩ nhiều như họ.
Như mỗi một trận đã qua, cháy trong lòng hắn chỉ có niềm khao khát chiến thắng. Mà hễ chiến thắng vào tay, hắn lại bắt đầu khát vọng thắng lợi kế tiếp. Chức vô địch cũng vậy. Nó không phải điểm cuối của con đường truy đuổi chiến thắng tối thượng, Hàn Văn Thanh luôn mong muốn mình có thể mặc sức đi mãi, đi mãi trên con đường này.
Tuyển thủ hai đội tuần tự lên sân, vì sự vắng mặt của Diệp Thu nên không xảy ra cảnh kèn cựa nhau trước trận. Ngô Tuyết Phong vốn tốt tính, chẳng bao giờ xung đột với ai. Bắt tay chào hỏi xong, hai đội chia nhau vào phòng đấu.
Thể thức trận tổng chung kết khác với bán kết và tứ kết, không phải ba trận thắng hai mà chỉ một hiệp duy nhất, buộc hai đội đánh với tất cả những gì mình có chứ không được giữ sức hay giấu nghề. Solo 3 điểm, lôi đài 2 điểm, đoàn đội 5 điểm, nếu hòa 5:5 thì thêm hiệp phụ. Tuy nhiên vì hai hạng mục cá nhân chia điểm rất lẻ nên ít khi nào có đội giành trọn 5 điểm, mà nếu không đủ 5 điểm thì chắc chắn sẽ thua chung cuộc nếu tạch đoàn đội. Do đó, thể thức phân phối điểm này khá vô nghĩa cho hạng mục cá nhân. Đã có các kiến nghị về việc cải cách quy chế nhưng Liên minh chưa tìm ra hướng khác hợp lý hơn, đành tiếp tục theo lề lối cũ.
Sự đã vậy, solo và lôi đài biến thành món khai vị để hai phe thăm dò hư thực lẫn nhau. Điểm số là vô nghĩa, nhưng sáu tuyển thủ lên sân cho hai mục này lại đánh rất hăng, vả nhau bôm bốp để rồi kết thúc với tỉ số khá cân sức ngang tài 3:2. Ai hơn ai kém không phải vấn đề, mấu chốt là trong quá trình ai đã để lộ khuyết điểm cho đội bạn có cái bắt thóp.
Cơ mà vì đây đã là trận cuối mùa giải, hai đội nghiên cứu về nhau nát cả rồi, khó thể phát hiện thêm điều gì mới mẻ ở phút chót. Thứ mà họ cần quan sát và đánh giá là phong độ của nhau. Ai thọt trong solo, người đó sẽ trở thành miếng mồi thơm để đội bạn nhắm tới trong đoàn đội. Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, trường hợp diễn sâu dụ tình cũng rất có khả năng xảy ra.
Do vậy, trong hai hạng mục cá nhân, các đội không phải thi thố nhau ở cái trình. Đây là cuộc chơi của trí tuệ và âm mưu.
Có điều, tỉ số 3:2 giữa Gia Thế và Bá Đồ hình như là đánh thật mà ra, vì khán giả soi không thấy ai gài hàng ai. Lôi đài kết thúc, cả nhà thi đấu rạo rực hẳn lên. Kế tiếp mới là màn đặc sắc nhất đêm nay: cuộc chiến quyết định thắng bại thực thụ.
Ngồi trên khán đài không chỉ có fan Vinh Quang, các chiến đội lớn cũng đến xem trực tiếp. Mỗi tội, tự thân chứng kiến cuộc chiến tranh cúp vô địch không còn phần mình, cảm giác mất mát là không thể tránh khỏi.
“Sang năm, chúng ta phải đứng trên đó.” Nơi chiến đội Bách Hoa tập trung cùng ngồi, Tôn Triết Bình chỉ tay lên sàn đấu, tuyên bố.
Trải qua mấy ngày, bầu không khí nặng nề của việc bị loại ở tứ kết đã tan đi không ít. Trận đấu cuối cùng diễn ra giữa chiến đội họ muốn đánh bại và chiến đội đã đánh bại họ, dĩ nhiên Bách Hoa phải tới xem tận mắt.
“Sang năm, bất kể là ai, chúng ta cũng phải dốc hết toàn lực đánh bại.” Tôn Triết Bình nói. Hắn đã triệt để thay đổi cách nhìn chỉ chú ý vào Diệp Thu và Gia Thế. Trên sàn đấu chuyên nghiệp không có kẻ yếu, tất cả đều là cường địch, cần nghiêm túc đánh và chiến thắng.
“Nói hay lắm.” Có người cất tiếng khen ngợi. Tôn Triết Bình nhìn qua, thấy chiến đội Vi Thảo được dẫn dắt bởi đội trưởng Lâm Kiệt, cũng chính là người đã tiếp lời hắn.
Nếu hỏi thật, Tôn Triết Bình cảm thấy trình của vị đội trưởng này rất bình thường, nhưng hắn hôm nay đã không còn xem nhẹ bất kỳ người nào nữa.
“Cám ơn.” Hắn gật đầu với Lâm Kiệt.
“Các cậu cũng phải cố gắng lên đó!” Lâm Kiệt nhìn hai thiếu niên bên cạnh mình, nói.
“Vâng.” Vương Kiệt Hi gật đầu. Phương Sĩ Khiêm đứng kế cậu tuy cũng gật đầu, nhưng trên mặt lại thấp thoáng vẻ buồn đau.
“Mùa giải sau sẽ cho các cậu lĩnh giáo sự lợi hại của Vi Thảo chúng tôi.” Lâm Kiệt nhìn Tôn Triết Bình, cười. Mùa này họ từng đụng độ Bách Hoa hai trận vòng bảng, kết cục đều thê thảm.
“Vậy sao? Thật đáng mong chờ.” Tôn Triết Bình cười. Hắn nhìn hai thiếu niên bên cạnh Lâm Kiệt, trông có vẻ rất được chiến đội kỳ vọng. Hắn nhận ra Phương Sĩ Khiêm vì cùng là tân binh mùa hai như mình, trình bá vô cùng, được săn đón tới tấp. Còn cậu kia... Tôn Triết Bình chưa từng gặp, chẳng lẽ là tân binh mùa giải sau?
Trương Giai Lạc ở kế bên nghe thấy bọn họ nói chuyện, cũng nhìn qua phía Vi Thảo và bắt gặp thiếu niên lạ mặt nọ. Trương Giai Lạc lịch sự mỉm cười, không quá để tâm. Cậu làm sao ngờ rằng, thiếu niên không quen biết ấy sẽ trở thành ác mộng lớn nhất cuộc đời đánh giải về sau của mình?
Lại qua ba ngày.
Giới Vinh Quang nghênh đón trận quyết chiến cuối cùng của mùa giải.
Màn soán vị máu lửa của hắc mã Bách Hoa mà người người mong đợi đã tan thành mây khói, nhưng Bá Đồ cũng là một đối thủ đầy tiềm năng. Ở hiệp hai tứ kết, pha lấy một chấp hai cuối game khi Hàn Văn Thanh tát chết cặp át chủ bài Bách Hoa đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng mọi người. Từ tấm vé hạng bảy bảng tổng sắp giành được từ lượt cuối vòng bảng, chiến đội Bá Đồ bắt đầu chiến thắng liên miên. Quy chế loại trực tiếp của vòng chung kết không hạn chế hay bó buộc họ mà còn khiến họ càng thêm dũng mãnh.
Lúc này người ta mới nhớ lại mùa giải trước, kẻ đã K.O Bá Đồ ở vòng chung kết chẳng phải ai khác mà chính là Gia Thế. Nếu vậy, chung kết năm nay là cơ hội cho Bá Đồ báo thù. Chuyện Diệp Thu và Hàn Văn Thanh đối đầu nhau trong game hồi xửa hồi xưa lập tức được báo chí kể lại. Từ đấy về sau, đề tài Đấu Thần vs Quyền Hoàng không lúc nào thiếu nhiệt.
Có người đặt niềm tin vững chắc vào thực lực Đấu Thần, cũng có kẻ kỳ vọng Quyền Hoàng lật đổ ngôi vương cũ kỹ. Trong bối cảnh đó, cuộc chiến giành cúp vô địch diễn ra.
“Xuất phát.” Hàn Văn Thanh đứng dậy, dẫn đội viên Bá Đồ ra khỏi phòng chờ. Ở phía đối diện, đội viên Gia Thế cũng đang rủ nhau lên sân. Hàn Văn Thanh biết rằng sẽ không gặp Diệp Thu tại đây. Hắn luôn thích chơi trò giấu mặt, nhân lúc không ai để ý mà lén lút chui lên phòng thi đấu, chuyện dẫn đội giao hết cho Ngô Tuyết Phong.
Hàn Văn Thanh gật đầu với Ngô Tuyết Phong đi đầu hàng ngũ Gia Thế coi như chào hỏi. Hai người cũng tính là quen nhau từ thời game Vinh Quang mới mở. Nghe Ngô Tuyết Phong kể, lần đầu tiên Hàn Văn Thanh và Diệp Thu PvP, hắn là một trong số những người đứng xem. Lúc đó Hàn Văn Thanh không để ý ai khác thật, chỉ biết về sau hay thấy khí công sư Khí Xung Vân Thủy đi cùng Nhất Diệp Chi Thu, xem ra đã đánh phối hợp và hiểu ý nhau từ tận thời này.
Còn một người khác nữa, không phải dạng người chơi game lương thiện nhưng cái trình đáng sợ không kém. Hàn Văn Thanh nhớ hắn là một thiện xạ, hồi còn trong game gặp hoài, nhưng đến khi Liên minh Vinh Quang thành lập thì chẳng thấy ghi danh vào chiến đội chuyên nghiệp nào như Diệp Thu, Ngô Tuyết Phong, Hàn Văn Thanh hay các cao thủ thành danh khác.
Người này không nổi tiếng như bọn họ, nhưng nếu đã là đồng bọn của Diệp Thu, Hàn Văn Thanh không cho rằng Diệp Thu sẽ không đề cử bạn mình với chiến đội. Có lần Hàn Văn Thanh hỏi Diệp Thu, và...
“Cậu ta chết rồi.”
Câu trả lời khiến hắn không bao giờ hỏi lại nữa.
Đi dọc hành lang tuyển thủ ra sân, Hàn Văn Thanh nhớ tới không ít chuyện đã qua. Mấy năm nay, hắn không đếm xuể số lần PvP với Diệp Thu, từ game cho tới giải đấu chuyên nghiệp.
Hắn từng thắng, nhưng thua nhiều hơn.
Đáy lòng hắn đã sớm thừa nhận, so với Diệp Thu, hắn có phần không bằng. Trong đám cao thủ nổi danh cùng thời, hắn chỉ chịu nhận thua kém tên này. Ngoài ra, cho dù là Ngô Tuyết Phong hiện đang dẫn Gia Thế lên sân hay Ngụy Sâm hiện đã tuyên bố giải nghệ và rời khỏi Lam Vũ, Lữ Lương từng tranh ngôi vô địch trong chung kết với Diệp Thu mùa trước hay kể cả vị thiện xạ thiên tài đã tạ thế kia, Hàn Văn Thanh đều không cảm thấy họ có cái trình đàn áp được mình.
Chỉ mỗi Diệp Thu mà thôi.
Thế nên, Diệp Thu thật sự là một đối thủ hiếm có khó tìm.
Đúng, hắn chỉ coi Diệp Thu là đối thủ, chứ không vì mình hơi kém hơn mà đặt bản thân ở vị trí kẻ khiêu chiến.
Bởi vì trong lòng Hàn Văn Thanh nghĩ, thực lực không nói lên thắng bại. Mỗi một trận đấu là một bước khởi đầu hoàn toàn mới trên con đường truy cầu thắng lợi. Ngã xuống thì đứng dậy đi tiếp, chiến thắng cũng vững bước đi tiếp, trước sau như một, trăm lần như một.
Lần này, hắn đứng ở một vị thế bị rất nhiều người đánh giá là điểm kết thúc.
Hắn không nghĩ nhiều như họ.
Như mỗi một trận đã qua, cháy trong lòng hắn chỉ có niềm khao khát chiến thắng. Mà hễ chiến thắng vào tay, hắn lại bắt đầu khát vọng thắng lợi kế tiếp. Chức vô địch cũng vậy. Nó không phải điểm cuối của con đường truy đuổi chiến thắng tối thượng, Hàn Văn Thanh luôn mong muốn mình có thể mặc sức đi mãi, đi mãi trên con đường này.
Tuyển thủ hai đội tuần tự lên sân, vì sự vắng mặt của Diệp Thu nên không xảy ra cảnh kèn cựa nhau trước trận. Ngô Tuyết Phong vốn tốt tính, chẳng bao giờ xung đột với ai. Bắt tay chào hỏi xong, hai đội chia nhau vào phòng đấu.
Thể thức trận tổng chung kết khác với bán kết và tứ kết, không phải ba trận thắng hai mà chỉ một hiệp duy nhất, buộc hai đội đánh với tất cả những gì mình có chứ không được giữ sức hay giấu nghề. Solo 3 điểm, lôi đài 2 điểm, đoàn đội 5 điểm, nếu hòa 5:5 thì thêm hiệp phụ. Tuy nhiên vì hai hạng mục cá nhân chia điểm rất lẻ nên ít khi nào có đội giành trọn 5 điểm, mà nếu không đủ 5 điểm thì chắc chắn sẽ thua chung cuộc nếu tạch đoàn đội. Do đó, thể thức phân phối điểm này khá vô nghĩa cho hạng mục cá nhân. Đã có các kiến nghị về việc cải cách quy chế nhưng Liên minh chưa tìm ra hướng khác hợp lý hơn, đành tiếp tục theo lề lối cũ.
Sự đã vậy, solo và lôi đài biến thành món khai vị để hai phe thăm dò hư thực lẫn nhau. Điểm số là vô nghĩa, nhưng sáu tuyển thủ lên sân cho hai mục này lại đánh rất hăng, vả nhau bôm bốp để rồi kết thúc với tỉ số khá cân sức ngang tài 3:2. Ai hơn ai kém không phải vấn đề, mấu chốt là trong quá trình ai đã để lộ khuyết điểm cho đội bạn có cái bắt thóp.
Cơ mà vì đây đã là trận cuối mùa giải, hai đội nghiên cứu về nhau nát cả rồi, khó thể phát hiện thêm điều gì mới mẻ ở phút chót. Thứ mà họ cần quan sát và đánh giá là phong độ của nhau. Ai thọt trong solo, người đó sẽ trở thành miếng mồi thơm để đội bạn nhắm tới trong đoàn đội. Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, trường hợp diễn sâu dụ tình cũng rất có khả năng xảy ra.
Do vậy, trong hai hạng mục cá nhân, các đội không phải thi thố nhau ở cái trình. Đây là cuộc chơi của trí tuệ và âm mưu.
Có điều, tỉ số 3:2 giữa Gia Thế và Bá Đồ hình như là đánh thật mà ra, vì khán giả soi không thấy ai gài hàng ai. Lôi đài kết thúc, cả nhà thi đấu rạo rực hẳn lên. Kế tiếp mới là màn đặc sắc nhất đêm nay: cuộc chiến quyết định thắng bại thực thụ.
Ngồi trên khán đài không chỉ có fan Vinh Quang, các chiến đội lớn cũng đến xem trực tiếp. Mỗi tội, tự thân chứng kiến cuộc chiến tranh cúp vô địch không còn phần mình, cảm giác mất mát là không thể tránh khỏi.
“Sang năm, chúng ta phải đứng trên đó.” Nơi chiến đội Bách Hoa tập trung cùng ngồi, Tôn Triết Bình chỉ tay lên sàn đấu, tuyên bố.
Trải qua mấy ngày, bầu không khí nặng nề của việc bị loại ở tứ kết đã tan đi không ít. Trận đấu cuối cùng diễn ra giữa chiến đội họ muốn đánh bại và chiến đội đã đánh bại họ, dĩ nhiên Bách Hoa phải tới xem tận mắt.
“Sang năm, bất kể là ai, chúng ta cũng phải dốc hết toàn lực đánh bại.” Tôn Triết Bình nói. Hắn đã triệt để thay đổi cách nhìn chỉ chú ý vào Diệp Thu và Gia Thế. Trên sàn đấu chuyên nghiệp không có kẻ yếu, tất cả đều là cường địch, cần nghiêm túc đánh và chiến thắng.
“Nói hay lắm.” Có người cất tiếng khen ngợi. Tôn Triết Bình nhìn qua, thấy chiến đội Vi Thảo được dẫn dắt bởi đội trưởng Lâm Kiệt, cũng chính là người đã tiếp lời hắn.
Nếu hỏi thật, Tôn Triết Bình cảm thấy trình của vị đội trưởng này rất bình thường, nhưng hắn hôm nay đã không còn xem nhẹ bất kỳ người nào nữa.
“Cám ơn.” Hắn gật đầu với Lâm Kiệt.
“Các cậu cũng phải cố gắng lên đó!” Lâm Kiệt nhìn hai thiếu niên bên cạnh mình, nói.
“Vâng.” Vương Kiệt Hi gật đầu. Phương Sĩ Khiêm đứng kế cậu tuy cũng gật đầu, nhưng trên mặt lại thấp thoáng vẻ buồn đau.
“Mùa giải sau sẽ cho các cậu lĩnh giáo sự lợi hại của Vi Thảo chúng tôi.” Lâm Kiệt nhìn Tôn Triết Bình, cười. Mùa này họ từng đụng độ Bách Hoa hai trận vòng bảng, kết cục đều thê thảm.
“Vậy sao? Thật đáng mong chờ.” Tôn Triết Bình cười. Hắn nhìn hai thiếu niên bên cạnh Lâm Kiệt, trông có vẻ rất được chiến đội kỳ vọng. Hắn nhận ra Phương Sĩ Khiêm vì cùng là tân binh mùa hai như mình, trình bá vô cùng, được săn đón tới tấp. Còn cậu kia... Tôn Triết Bình chưa từng gặp, chẳng lẽ là tân binh mùa giải sau?
Trương Giai Lạc ở kế bên nghe thấy bọn họ nói chuyện, cũng nhìn qua phía Vi Thảo và bắt gặp thiếu niên lạ mặt nọ. Trương Giai Lạc lịch sự mỉm cười, không quá để tâm. Cậu làm sao ngờ rằng, thiếu niên không quen biết ấy sẽ trở thành ác mộng lớn nhất cuộc đời đánh giải về sau của mình?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook