"Nghe nói gì chưa? Lâm Phong chia tay với Nhã Ca rồi."

"Không thể nào, bọn hắn không phải thanh mai trúc mã sao? Suốt ngày diễn ân ái, sao giờ lại chia tay."

"Ha ha, lũ yêu nhau chết hết đi!"

"Ngươi ngớ ngẩn a, Nhã Ca hiện tại có thân phận gì, bát phẩm yêu linh sư tương lai, còn ký kết Tụ Tinh câu lạc bộ, tương lai cực kỳ xán lạn, Lâm Phong mặc dù thực lực không tệ, nhưng cũng chỉ là không tệ mà thôi, không thể trở thành yêu linh sư, chú định không theo kịp bước chân Nhã Ca."

"Nhã Ca không khỏi quá thực dụng đi, vứt Lâm Phong đi nhanh như vậy."

"Nghe nói Kỷ Ngư nói muốn theo đuổi Nhã Ca, không biết có phải là bởi vì chuyện này hay không?"

"Nhỏ giọng một chút, để Kỷ Ngư nghe được là thảm. Tên kia không chỉ có thực lực mạnh, còn là công tử tập đoàn Hải Vân, bị hắn để mắt tới là xong đời."

"Bất quá, nghe nói là Lâm Phong nói lời chia tay?"

Lúc Lâm Phong xuyên qua thao trường, chuẩn bị đến chỗ phòng ăn, hắn phát hiện chuyện của mình với Nhã Ca đã bay đầy trời, truyền đi xôn xao.

Lâm Phong núp trong một góc, cẩn thận nghe ngóng một hồi, cho dù là hắn cũng không khỏi không bội phục tốc độ truyền bá tin tức này.

Lúc này mới bao lâu, không đến mười phút đi!

Làm sao cảm giác mọi người đều biết hết rồi.

Đối với mấy cái chuyện nhàm chán này, Lâm Phong vốn không thèm để tâm, chỉ là khiến hắn tò mò chính là, sự tình của hắn và Nhã Ca sao lại được truyền đi?

Nhã Ca chắc chắn sẽ không nói!

Cho dù là cùng tiểu tỷ muội thân thiết, cũng không có khả năng nói ra loại lời nói như "Ta bỏ hắn", cái này chẳng phải chuyện gì tốt, không cần phải công khai với người khác.

"Lúc nãy ở đó làm gì có người nào khác!"

Lâm Phong hơi nghi hoặc một chút, vì để tránh cho người khác quấy nhiễu, Nhã Ca cố ý lựa chọn sau núi, phía sau núi vốn không có bao nhiêu người qua lại, chớ nói chi là bọn hắn cố ý lựa chọn một chỗ vắng vẻ.

Làm võ giả, tính cảnh giác và sức quan sát là tố chất cơ bản, khuyết thiếu hai loại tố chất này, ngươi chết lúc nào cũng không biết.

Mặc dù trong trường học sẽ không có gì nguy hiểm, nhưng làm võ giả thường xuyên đứng trên ranh giới sinh tử, cấp tốc quan sát cảnh vật chung quanh đã là bản năng của Lâm Phong.

Lâm Phong có thể khẳng định, lúc hắn cùng Nhã Ca nói chuyện chia tay, xung quanh chắc chắn không có người, tối thiểu trong phạm vi trăm thước không có ai cả, thậm chí ngay cả một con động vật cũng không có.

Thế thì chuyện này lại có chút kỳ quái.

Nghi hoặc thật lâu, thẳng đến khi Lâm Phong nghe thấy cái tên Dương Phàm, lúc này mới chợt hiểu.

"Nguyên lai là tên kia."

Đối với các bạn học, thời gian trôi qua lâu như vậy, Lâm Phong hầu như đều đã quên hết, gần như không thể nhớ được tên của bất kì ai.

Nhưng Dương Phàm này, Lâm Phong ngược lại là khắc sâu ấn tượng.

Võ đạo thiên phú của tiểu tử Dương Phàm này chỉ ở mức trung bình, thực lực chắc cũng chỉ đến thể tu ngũ đoạn, thành tích văn hóa cũng y như vậy, ưu điểm duy nhất đó là linh thông tin tức.

Hắn tự xưng giang hồ Bách Hiểu Sinh, mật thám, giải trí minh chủ, bất quá các bạn học đều gọi hắn là miệng rộng.

Ở Giang Tâm nhất trung nếu có chuyện xấu gì xuất hiện, tám chín phần mười là cái miệng rộng này truyền ra.

Cho dù không phải, ngươi đi hỏi hắn, hắn nhất định sẽ nói cho ngươi một hai điều.

Nghe nói vì để thu thập tin đồn, gia hỏa này dù thính lực và thị lực không có vấn đề gì nhưng vẫn cố ý đi học khẩu ngữ cùng ngôn ngữ kí hiệu, mặc dù rất nhiều người không ưa gia hỏa này, nhưng nếu có tin đồn gì xuất hiện trong trường, người đầu tiên ngươi sẽ muốn tìm chính là hắn.

Chỉ cần là tin tức mà hắn truyền ra, đối với tính chân thực của nó lại không có người nào chất vấn.

Đây là kết quả có được từ trong hàng trăm trường hợp khác nhau.

Đối với Dương Phàm kia, Lâm Phong ngược lại là có chút hứng thú.

Gia hỏa này, mặc dù võ đạo thiên phú không tốt, nhưng dù sao cũng có thực lực thể tu ngũ đoạn, có tư cách tham gia ngày thức tỉnh.

Ngày thức tỉnh hôm qua vận khí của hắn không tệ, luyện hóa một con Tầm Âm Thú, Tầm Âm Thú là nhị phẩm yêu linh, cơ hồ không có chút lực công kích gì, năng lực thiên phú duy nhất chính là thị lực và thính lực vượt xa người bình thường.

Theo lý mà nói đó chỉ là một con nhị phẩm yêu linh thôi, loại yêu linh phụ trợ này cũng không phải hiếm thấy.

Biết đọc môi với ngôn ngữ ký hiệu cũng không quá kỳ quái, người biết kỹ năng này ở Giang Tâm nhất trung hẳn là cũng có một chút, nhưng đã biết khẩu ngữ, còn luyện hóa Tầm Âm Thú, còn tự xưng giang hồ Bách Hiểu Sinh, thích buôn chuyện, vậy tiểu tử này tuyệt đối là một nhân tài.

Là nhân tài có thể tự xác định phương hướng chức nghiệp tương lai cho bản thân.

Từ một khía cạnh khác, nói là thiên tài cũng không quá đáng.

Lâm Phong quyết định, phải làm quen với hắn một chút.

Kế hoạch của hắn, chính là cần một nhân vật như vậy.

Khi Lâm Phong đến phòng ăn số 5, Cao Hải đang đứng ở cửa vào liền vội vàng tiến đến, nhịn không được hỏi.

"Phong ca, ngươi thật sự chia tay với Nhã Ca sao?"

"Ừm, sớm muộn gì cũng phải làm rõ, không có gì ngoài ý muốn." Lâm Phong gật đầu nhẹ.

Cao Hải trầm mặc một hồi, nắm chặt hai bàn tay, thần sắc có chút phẫn nộ, cuối cùng hắn phảng phất hạ quyết tâm, nói: "Chia tay thì chia tay a, nữ nhân như thế không cần cũng được, từ hôm nay trở đi, nàng không còn là bằng hữu của chúng ta nữa."

Giữa Lâm Phong và Nhã Ca, Cao Hải trong nháy mắt đưa ra lựa chọn.

"Không cần thiết, nàng có quyền lựa chọn, bất kể thế nào, cứ coi như là một bằng hữu bình thường đi."

Lâm Phong vỗ vỗ vai Cao Hải, an ủi.

Mặc dù đây là vấn đề của hắn với Nhã Ca, nhưng Lâm Phong hiểu cảm giác của Cao Hải.

Khi Nhã Ca phản bội hắn, cũng đồng thời phá hủy mối quan hệ của ba người.

Bọn hắn không còn có khả năng trở thành bằng hữu.

Trong trí nhớ của hắn, đúng như Cao Hải mới nói, dù là Nhã Ca thi đậu chín đại tinh anh liên học viện, nhất phi trùng thiên, hắn đều không thèm nói một câu gì với Nhã Ca.

Cho dù hắn bị thương nằm liệt giường, cũng chưa từng xin sự trợ giúp của Nhã Ca.

Đối với phần quan hệ này, hắn so với Lâm Phong còn coi trọng hơn.

"Huống hồ, là Phong ca ta bỏ nàng!"

"Ngươi bỏ nàng?"

Nghe được câu trả lời của Lâm Phong, Cao Hải một mặt hoài nghi, hiển nhiên là không tin, Lâm Phong cũng không có ý định giải thích, hắn đã đói dẹp bụng rồi, sau khi gọi món xong, liền bắt đầu ăn như chết đói.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Cao Hải, Lâm Phong đi gọi món ba lần, hết thảy ăn bảy chén cơm, sáu đữa thức ăn, cộng thêm hai cân thịt nướng, tiêu hết 120 tân tệ.

"Phong ca, ngươi ăn như thế không có sao chứ?"

Cao Hải có chút lo lắng, hoài nghi Lâm Phong như vậy có phải là bởi vì chia tay với Nhã Ca hay không.

"Có thể có chuyện gì chứ?"

Lâm Phong dừng đôi đũa trong tay lại, ăn nhiều đồ ăn như vậy trong thời gian ngắn, bụng phồng lên rất khó chịu, đúng là phải tạm dừng một chút.

Nhưng dù vậy, Lâm Phong vẫn không có cảm giác ăn no, vẫn còn cảm thấy rất đói.

Lâm Phong minh bạch, đây là di chứng do thâm hụt khí huyết quá nhiều.

Đồ ăn thông thường, chỉ có thể cho cảm giác no bụng, nhưng lại không cách nào thỏa mãn nhu cầu khí huyết của hắn.

Võ giả càng cường đại, lượng cơm ăn càng lớn, đối với võ giả mà nói, càng ăn nhiều thân thể càng cường hãn, đạo lý có thể ăn là phúc cũng không phải là không có căn cứ.

"Sắp hết tiền rồi, phải mau chóng kiếm tiền thôi." Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng.

Cho dù là món ăn bình thường nhất cũng không rẻ hơn là bao, tốn hắn 120 tân tệ, đây là tiền cơm một tuần của hắn, lúc này trong túi hắn chỉ còn có 300 tân tệ.

Đây là tiền cơm nửa tháng còn lại của hắn, nếu như không phải trong nhà đều là một lần cho luôn tiền cơm một tháng của hắn, ngày mai hắn phải đói bụng mất.

Cũng may mắn đây là trường học, đồ ăn đều khá là rẻ.

Nếu ăn như thế ở ngoài, không có hai ba trăm tân tệ căn bản là không thể nào.

Trong lúc đang nghỉ ngơi, Lâm Phong nhìn thấy một nam sinh cách đó không xa, hắn đã ăn no rồi, bàn ăn trước mặt trống không, bất quá sau khi hắn ăn một viên đan dược, không bao lâu sau, liền lại bắt đầu ăn liên tục.

Lâm Phong biết kia là tiêu thực đan, một viên giá trị 1300 tân tệ.

Chỉ cần ăn một viên là sẽ có hiệu quả gia tăng tốc độ tiêu hóa thức ăn, trong khối lớp mười hai, trước kì thi đại học chỉ còn cách ba tháng, rất nhiều gia đình gia đình giàu có mỗi ngày đều sẽ chuẩn bị một viên cho con cái.

"Nếu có cơ hội, nhất định phải luyện hóa Đại Vị Vương." Cảm thấy đồ ăn trong cơ thể chậm chạp tiêu hóa, Lâm Phong thầm nghĩ trong lòng.

Đại Vị Vương trong kỳ trân dị thú bảng xếp thứ 17, giống con Mộng Yểm trong cơ thể Lâm Phong, không có năng lực công kích, là phụ trợ yêu linh.

Luyện hóa yêu linh Đại Vị Vương, năng lực tiêu hóa hơn người bình thường gấp mấy chục lần, có thể ăn uống gần như vô hạn, đương nhiên điều kiện tiên quyết là thân thể có thể tiếp nhận.

"Hai tháng sau, nếu như luyện hóa con Mộng Yểm kia, thu được siêu cường thiên phú, đồng thời cũng sẽ bị thôn phệ sinh mệnh lực và linh hồn lực, nếu như ta luyện hóa Đại Vị Vương, chỉ cần có tiền, cơ thể tràn đầy khí huyết hoàn toàn có thể bù đắp cho phần sinh mệnh lực bị thôn phệ."

Lâm Phong có một ý nghĩ, nếu như hắn có thể luyện hóa Đại Vị Vương, di chứng luyện hóa Mộng Yểm tối thiểu có thể làm dịu một nửa.

Hai loại yêu linh phối hợp bổ sung, với hắn mà nói cực kì phù hợp với hắn.

Đáng tiếc, yêu linh trên kỳ trân dị thú bảng, đều là có thể ngộ nhưng không thể cầu, muốn tìm kiếm, như là mò kim đáy biển.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương