Sáng sớm!

Lâm Phong sớm rời giường.

Bởi vì Mộng Yểm quấy nhiễu, hắn đêm qua gần ba giờ mới có thể miễn cưỡng ngủ.

Mất máu quá nhiều cộng với thiếu ngủ dẫn đến trạng thái tinh thần của hắn rất kém.

"Con mẹ nó!"

Trong phòng vệ sinh, nhìn thấy mình trong gương, Lâm Phong cũng giật nảy mình.

Khuôn mặt trắng bệch đến mức không có lấy một giọt máu, mắt thâm quầng, không có sức sống, dáng vẻ trông như túng dục quá độ dẫn đến bị "hút khô" vậy.

Người nào không biết, còn tưởng rằng mình đã phải chịu đả kích quá lớn.

Quả nhiên, khi Lâm Phong đi ra từ phòng vệ sinh, Lâm Phương từ phòng bếp đi tới giật nảy mình, kém chút ném luôn bát cơm trong tay.

"Con không sao, chỉ là ban đêm có chút mất ngủ."

Lâm Phong lúng túng giải thích, bất quá tất nhiên là không có ai tin tưởng cả ánh mắt tất cả mọi người nhìn hắn đều rất lo lắng.

Nhìn thấy sắc mặt Lâm Phong tái nhợt như vậy, Lâm Phương vốn đã chuẩn bị xong bữa sáng vội vàng đi vào phòng bếp nấu một nồi Lão Nha Trư kho tàu.

"Ăn nhiều một chút, sắc mặt khó coi như vậy."

Trên bàn cơm, thấy Lâm Phong đang ăn ngon miệng, Lâm Phương có chút muốn nói lại thôi, sắc mặt thay đổi, cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng.

Dưới ánh mắt lo lắng của người nhà, Lâm Phong nhanh chóng ăn xong bữa sáng, sau đó liền dẫn muội muội xuống lầu.

"Phong ca, chào buổi sáng a."

Vừa xuống dưới lầu, giống như ngày thường, Cao Hải đã đợi sẵn dưới đó.

Nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Phong, hắn hiển nhiên cũng giật nảy mình, nhưng hắn tựa hồ như hiểu ra điều gì đó, không có hỏi nhiều.

"Chào buổi sáng."

Lâm Phong gật đầu nhẹ, hắn ăn sáng xong, mặc dù khí huyết có khôi phục một chút, nhưng lại càng thêm uể oải, lúc này hắn toàn thân suy nhược, đầu có chút mê man, trạng thái cực kỳ tệ.

"Đại Hải ca."

Nhạc Nhạc lên tiếng chào Cao Hải, khi đi ngang qua một tòa nhà, Cao Hải cùng Nhạc Nhạc đều vô ý thức nhìn về phía đó.

Kia là hướng nhà Nhã Ca.

Trước kia, bọn hắn đều là bốn người cùng nhau đến trường, bây giờ thiếu mất một người, Lâm Phong không có cảm giác gì, nhưng Cao Hải cùng Nhạc Nhạc lại rất không quen. Bất quá hai người đều lý trí né tránh nói về cái tên đó.

"Đừng có chen lấn!"

"Chen cái quỷ gì, chen nữa ta đánh chết ngươi."

Giống như ngày thường, đoàn tàu đông đúc chật kín người, ba người Lâm Phong vất vả đi vào một góc, ba người co đầu rút cổ đứng cùng một chỗ.

Trong thời đại ngày nay, mặc dù khoa học kỹ thuật phát triển nhanh chóng, nhưng các phương tiện giao thông tiện lợi như máy bay hay tàu điện ngầm lại đã biến mất, nguyên nhân chính là bởi vì yêu thú.

Cả dưới lòng đất lẫn trên không trung đều có quá nhiều yếu tố không ổn định, vì để đảm bảo an toàn, phương tiện giao thông chính trong các thành phố là tàu điện trên không.

"Hô. . ."

Cao Hải thở phào nhẹ nhõm, muốn chỉnh lý quần áo, nhưng bởi vì có quá nhiều người, ngay cả tay cũng khó mà nhấc lên được, lúc này mới không bao lâu, quần áo của hắn đều đã ướt đẫm mồ hôi.

"Nhạc Nhạc, lại gần đây một chút."

Lâm Phong kéo muội muội đến trước mặt mình, dùng thân thể mình để che chắn.

Trong hoàn cảnh chen chúc như này, con gái rất dễ gặp nguy hiểm, cho dù bị chiếm tiện nghi cũng rất khó truy cứu, dù sao nhiều người như vậy, việc tiếp xúc cơ thể là điều rất bình thường.

"Phong ca, không biết bao giờ chúng ta mới có thể chuyển vào nội thành, mỗi ngày phải chen chúc như này thật sự là rất mệt mỏi."

"Sớm thôi, không bao lâu nữa thôi." Đối với lời phàn nàn của Cao Hải, Lâm Phong cười một cái nói.

Đây chính là phiền toái của việc ở tại ngoại thành, so với người sống ở nội thành, bọn hắn trời còn chưa sáng đã phải rời giường đi học, cho dù có tàu điện trên không, cũng phải tốn hơn một giờ.

"Đang nhìn cái gì vậy?"

Vị trí của ba người Lâm Phong vừa vặn có một cái cửa sổ nhỏ, thấy muội muội đang nhìn chằm chằm ra bên ngoài, Lâm Phong hiếu kì hỏi.

"Ngắm phong cảnh nha." Nhạc Nhạc cười hì hì nói.

Lâm Phong thuận theo ánh mắt Nhạc Nhạc khóa chặt một chiếc ô tô màu đỏ.

Kia là một chiếc xe hơi hoa lệ cao cấp, Lâm Phong không hiểu biết quá nhiều về ô tô, bất quá chiếc xe kia hẳn là một chiếc Phi Dực, hắn ít nhiều đã từng nghe đến, nghe nói giá thấp nhất cũng phải đến 500 vạn tân tệ một chiếc.

Lái xe chính là một nam tử trung niên, ở ghế sau là một cô bé mặc đồng phục màu đỏ tím vừa ăn sáng, vừa lướt điện thoại di động, nhìn qua cực kì nhàn nhã.

Lâm Phong có thể nhìn thấy trong mắt muội muội lộ ra vẻ ao ước, cô bé kia có vẻ cùng tuổi với muội muội, thế nhưng cuộc sống lại khác biệt như ngày và đêm.

"Đã đến ga Lâm Lập, người xuống xe xin hãy chuẩn bị."

Sau 1h20p, khi trạm dừng được thông báo, ba người nhanh chóng đứng lên, thuận theo dòng người pha lẫn các loại mùi hôi khác nhau mà xuống xe.

"Hô. . ."

Sau khi xuống xe, ba người cùng nhau thở dài một hơi, đồng loạt chỉnh trang lại quần áo, sau đó nhìn nhau, gật đầu nhẹ rồi chạy thật nhanh về hướng trường học.

Nửa giờ sau, ba người lúc này mới đến nơi.

Lâm Phong lấy điện thoại di động ra xem xét, lúc này đã bảy giờ năm mươi, còn có mười phút là vào giờ học.

Hắn từ năm giờ rưỡi rời giường, ăn sáng xong, liền ngựa không dừng vó chạy tới trường học, mất gần hai tiếng đồng hồ.

"Ca, ta nhìn thấy bạn cùng lớp, ta đi trước." Nhạc Nhạc lên tiếng chào hỏi, sau đó đuổi về hướng bạn cùng lớp.

"Tan học đừng đi chơi lung tung, nhớ về nhà sớm."

Lâm Phong hô, hắn cũng không học cùng trường với muội muội, Nhạc Nhạc học Tử Vi nhất trung ngay bên cạnh Giang Tâm trung học.

"Lâm Phong, đầu to."

"Lâm Phong, sắc mặt ngươi sao lại khó coi như vậy?"

"Nghe nói ngươi bị thương trong ngày thức tỉnh, đừng nói là nghiêm trọng như thế a."

Vừa tới cửa trường học, thỉnh thoảng có đồng học tiến tới chào hỏi.

Nếu là lúc trước, các bạn học phần lớn đều là bắt chuyện với Lâm Phong, dù sao thành tích của Lâm Phong có thể xếp trong top 500, sức chiến đấu càng là có thể xếp trong 200 người đứng đầu, thế nào cũng coi như là có chút danh tiếng.

Mà Cao Hải xem như tiểu đệ thì không có tiếng tăm gì.

Ấn tượng của các bạn học với hắn phần lớn là: tùy tùng Lâm Phong, bạn ngồi cùng bàn của Lâm Phong, huynh đệ tốt nhất của Lâm Phong.

Bất quá hôm nay, Lâm Phong ngược lại lại bị phớt lờ, tất cả mọi người đều cùng Cao Hải nhiệt tình hàn huyên.

"Đầu to, nghe nói ngươi trở thành yêu linh sư a, không hổ là ngươi."

"Nhị phẩm đại lực ma ngưu a, mặc dù chỉ là đê cấp yêu linh, chỉ có thuộc tính sức mạnh, không có kèm theo kĩ năng tấn công, bất quá để trở thành yêu linh sư đã rất không dễ dàng rồi."

"Đầu to, phụ thể yêu linh cho chúng ta xem đi."

Cao Hải có chút không quen với sự nhiệt tình của các bạn cùng lớp, cười xấu hổ, bất quá nhìn ra được hắn vẫn là rất thích thú.

Không có cự tuyệt hảo ý của các bạn học, Cao Hải nhắm mắt ngưng thần, qua hơn mười giây, mũi của hắn bắt đầu hóa lớn, hai bên trán mọc ra hai chiếc sừng trâu nhọn hoắt, cánh tay trở nên tráng kiện, thân thể cũng trở nên cường tráng hơn một chút.

Đồng phục bắt đầu có chút không chịu nổi, bắt đầu rách ra, lộ ra cái bụng trắng bóng.

"Oa!"

Có một ít nữ sinh hét lên âm thanh kinh ngạc, có một nữ sinh tóc ngắn, càng là to gan tiến lên sờ sờ sừng trâu của đầu to, cuối cùng nhéo nhéo cái bụng trắng kia, làm Cao Hải sợ đến mức vội vàng lui về sau, kém chút thì ngã xuống.

"Ha ha."

Sau một tràng cười, không bao lâu, Cao Hải liền rời khỏi trạng thái yêu linh phụ thể.

Lấy hồn lực của hắn, yêu linh phụ thể cũng chỉ có thể duy trì trong thời gian trên dưới một hai phút.

Mặc dù luyện hóa yêu linh, nhưng cũng không có nghĩa là có thể lập tức nhờ vào đó để chiến đấu.

Yêu linh lúc này mới chỉ ở giai đoạn sơ khai, tựa như hài nhi vừa ra đời, rất yếu đuối, cũng không hề có sức chiến đấu, cần nuôi dưỡng bằng linh lực cùng hồn lực.

Mà cái này cần hao phí không ít tài nguyên cùng thời gian, cho nên cho dù có thể trở thành yêu linh sư, cũng chưa chắc có thể ngay lập tức trở thành cao thủ.

Nhưng cho dù là như vậy, so với võ giả, yêu linh sư mới là nhân vật chính, bên cạnh mỗi một thiếu niên thiếu nữ trở thành yêu linh sư, đều được vây quanh bởi không ít đồng học. Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy có học sinh phụ thể yêu linh, sau đó truyền đến một trận tiếng kinh hô.

Khi Lâm Phong cùng Cao Hải đến lớp, chỉ thấy một nửa lớp đều đang vây quanh một vị trí, đó là chỗ ngồi của Nhã Ca.

Bây giờ Nhã Ca hoàn toàn chính là minh tinh của lớp 12 ban 7.

Cho dù là trong Giang Tâm trung học có ba mươi vạn người, nàng cũng là nhân vật nổi tiếng.

Bát phẩm Mị Hoặc Chi Điệp, có thể so với cửu phẩm yêu linh, đã có được tư cách tiến vào chín đại tinh anh học viện.

Lại thêm ký kết hợp đồng với Tụ Tinh câu lạc bộ, có tài nguyên phụ trợ, chỉ cần có thể đạt tới thể tu bát đoạn trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, tam đại anh hùng học viện cũng chưa chắc không có khả năng.

"Nhã Ca, ngươi đã đến Tụ Tinh câu lạc bộ chưa? Thế nào, có thấy Diệp Tân không, ta là fan hâm mộ của hắn."

"Nói nhảm, Diệp Tân là chủ lực của Tụ Tinh chiến đội, làm sao có thể ở Giang Thành chúng ta."

"Nhã Ca phí ký kết của ngươi là bao nhiêu, nghe nói ngươi mua nhà mới, ở đâu vậy?"

Mọi người vây quanh Nhã Ca, không ngừng hỏi thăm, có chút học sinh thậm chí lộ ra ngữ khí xu nịnh.

Nhưng khi Lâm Phong tới gần, bầu không khí vốn đang náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh, không khí tựa hồ như trong nháy mắt đông cứng lại.

Tất cả mọi người quay người, dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn hắn, ánh mắt kia lộ ra: Đồng cảm, khinh thường, hả hê, còn có thương hại.

Đúng vậy, thương hại.

Giống như kiếp trước a!

Lâm Phong trong lòng cảm thán!

Trong lớp 12 ban 7 của hắn, đại khái có hơn 600 người.

Bởi vì buổi sáng nói chuyện phiếm với Cao Hải, Lâm Phong biết, số người trong ban bọn hắn có thể đạt tới thể tu ngũ đoạn, tham gia ngày thức tỉnh chỉ có 83 người.

Có thể luyện hóa yêu linh, trở thành yêu linh sư chỉ có 23 người, nói cách khác, trong một lớp gần 40 người mới có thể có một yêu linh sư, xác xuất gần như là 1 trên 40.

Yêu linh sư dù sao cũng chỉ là thiểu số, không thành công mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng cũng không đến nỗi mất đi hi vọng với tương lai.

Kỳ thật rất nhiều người, thậm chí đã xác định phương hướng tương lai.

Võ đạo thiên phú quá kém, thành tích học tập tốt, tương lai có thể làm nhân viên làm công ăn lương bình thường, hoặc là tham gia kiểm tra công chức.

Võ đạo thiên phú không tốt, thành tích cũng không tốt, tương lai dự định sẽ tự mình khởi nghiệp

Có võ đạo thiên phú, nhưng thiên phú cũng có quy hoạch chức nghiệp riêng, ví dụ như dược sĩ, luyện khí sư, luyện đan sư, dù không thể trở thành yêu linh sư với bọn hắn cũng không có vấn đề gì lớn.

Nhưng vì giữa Lâm Phong và Nhã Ca là quan hệ tình lữ, bởi vậy khi Nhã Ca trở thành yêu linh sư, thành ra Lâm Phong vốn có thành tích tương đối tốt cũng bị coi như một kẻ thất bại.

Trong trí nhớ của Lâm Phong, ở kiếp trước Nhã Ca luyện hóa thất phẩm Băng Lộ, suốt ba tháng sau đó, mọi người đều nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại.

Đối với một học sinh mà nói, thống khổ nhất cũng không phải là bị kỳ thị hay chế giễu, mà là thương hại.

Hắn cũng không phải thiếu tay thiếu chân, thương hại cái gì?

Lúc này cách thời điểm thi đại học còn có ba tháng!

Ba tháng, chín mươi ngày!

Mỗi một ngày với hắn mà nói cảm giác như một năm, tất cả mọi thứ đều tẻ nhạt vô vị, bầu trời thì xám xịt.

Lúc mọi ngườiác bạn học nhỏ giọng đàm tiếu, hắn đều sẽ nghĩ là đang nói mình, mỗi một ánh mắt tùy ý, đều sẽ cho rằng người khác đang chế giễu mình.

Hắn nguyên bản tự tin lạc quan trở nên tự ti mẫn cảm.

Bởi vì khi tất cả đều cho rằng ngươi là thằng thất bại, dần dà, chính ngươi cũng sẽ phủ định chính mình.

Kiếp trước Nhã Ca luyện hóa chỉ là thất phẩm Băng Lộ, bây giờ lại là bát phẩm Mị Hoặc Chi Điệp hiếm thấy, còn gia nhập Tụ Tinh câu lạc bộ, có thể nói là nhất phi trùng thiên.

Bây giờ, loại cảm giác thương hại này lại càng lớn hơn.

Cho dù là hiện tại, mặc dù không thèm để ý, nhưng tâm tình vẫn rất là rất khó chịu!

Thật muốn sớm luyện hóa Mộng Yểm, sau đó sáng mù mắt chó của đám gia hỏa này.

Nhiều năm như vậy, Lâm Phong đã quên vị trí của mình, cũng may ba năm cao trung, hắn đều ngồi cùng bàn với Cao Hải, sau khi thấy Cao Hải ngồi xuống, hắn đi tới ngồi vào chỗ bên cạnh.

"Vẫn cứ như một giấc mộng vậy. . . ."

Ngồi trên ghế, nhìn gương mặt thanh xuân dạt dào và tiếng cười vô lo vô nghĩ của đồng học, Lâm Phong nhất thời có chút cảm thán.

Bao nhiêu lần bừng tỉnh khỏi giấc mộng giữa đêm, chính mình cũng đã mơ tới màn này, bây giờ dù là mình ngồi ở chỗ này, vẫn còn có chút khó mà tin nổi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương