Toàn Bộ Vị Diện Quỳ Cầu Nhân Vật Phản Diện Nữ Chính Làm Người
3: Ai Cũng Không Thể Cướp Đi Giang Sơn Của Nàng


Nụ cười trên khuôn mặt Tuân Tử
Hoài, ngoài cười nhưng trong không cười nói: " Chỉ cần ngươi đành lòng.

"
" Cũng không phải ta đau, có cái gì mà không đành lòng? Không phải ngươi đã nói muốn báo đáp ta sao? "
Tuân Tử Hoài: " Tỷ tỷ, bản lĩnh của ta rất nhiều, không nhất định phải là chắn đao, tỷ tỷ cứ từ từ mà khai thác.

"
" Nha.........Rửa mắt mong chờ.

" Thiên Nhạn lãnh đạm bày tỏ.

Hệ thống 666 bày tỏ, đây đúng là thao tác thông thường của đại nhân nha, thiếu niên, đành chịu thôi, còn muốn đi con đường trang bức, xem đại nhân làm sao xé nát mặt nạ của ngươi.

Ngày kế tiếp, Thiên Nhạn vừa mới tỉnh dậy, đầu tiên là ngửi được mùi thuốc và cơm chín, mở mắt ra thì nhìn thấy thiếu niên đang ngồi bên đầu giường.

Tuân Tử Hoài vẫn một thân áo trắng như cũ, cũng không biết là lấy được từ đâu, trông tốt hơn tối qua nhiều.

Đôi mắt kia vẫn to tròn như cũ, trong veo như nước, không khác gì với hôm qua, cái miệng giảo hoạt vẫn còn đó.

" Ăn một chút đi, lúc đầu còn muốn châm cứu cho ngươi, nhưng mà mấy người khác không cho, còn cử người giám sát ta.

" Tuân Tử Hoài liếc mắt sang ngoài cửa, không có người nào chú ý đến hắn, biểu lộ rất ủy khuất.

Thiên Nhạn không đụng đến cháo trong chén.

Tuân Tử Hoài hỏi: " Tiểu tỷ tỷ không thích? "
" Ngươi nếm một ngụm trước đi.

"
Tuân Tử Hoài nháy mắt hiểu rõ nguyên nhân, ánh mắt biểu lộ đã thụ thương nghiêm trọng, nhưng Thiên Nhạn vẫn không hề bị lay động.

Hệ thống 666 âm thầm nhổ nước bọt, nhân loại nông cạn lúc nào mới có thể hiểu được, đại nhân sẽ không bị sắc đẹp mê hoặc, không biết nàng ấy đã tay không xé nát bao nhiêu người muốn dùng sắc đẹp mê hoặc nàng.

Tuân Tử Hoài bĩu môi, nhận mệnh ăn một muỗng cháo, hắn có thể có ý đồ xấu gì được? Thế mà còn phòng bị hắn, không tín nhiệm hắn.

Tuân Tử Hoài hắn mà muốn hạ dược, đâu cần rõ ràng như vậy?

Thấy Thiên Nhạn đang dùng cháo, Tuân Tử Hoài không nhịn được nữa, nói: " Những người kia đến chỗ ta cầu thuốc, dập đầu một năm chưa chắc ta đã đáp ứng, ngươi thế mà lại hoài nghi ta.

"
Quá không có lương tâm.

" Tuân công tử, ngươi nói quá nhiều rồi, sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của tướng quân, nàng cần được yên tĩnh.

" Tiểu tướng canh cửa có chút nhìn không nổi nữa.

Nếu không phải tướng quân đã dặn hắn trước, hắn thật sự muốn một quyền đập bay cái tên gia hỏa yếu không ra gió này.

" Ngươi có thể điều dưỡng thân thể của ta? " Thiên Nhạn không quản tới động tĩnh của hai người, thiếu niên này thật sự không có võ công, nếu hắn dám làm yêu, nàng liền dùng một chưởng vỗ chết hắn.

Nếu như hắn có thể điều dưỡng tốt thân thể này của nguyên chủ thì không còn gì tốt hơn.

Cho dù cơ thể này không phải của mình, nàng cũng không muốn lết cái thân thể chồng chất vết thương đi làm việc.

Trên mặt Tuân Tử Hoài nở một nụ cười tự tin: " Có thể.

"
" Được.

"
" Tỷ tỷ thân là nữ nhi, sao lại không biết tự quan tâm bản thân? Nếu như ngươi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hài tử của ngươi làm sao bây giờ? Phu quân của ngươi đâu? Cũng không đau lòng ngươi, xem ra hắn không hề để ý tới tỷ tỷ lúc nào.

"
Thiên Nhạn cảm thấy lời này có điểm là lạ, giống như phi tử nói lời chết tâm với Hoàng đế, nghĩ như vậy, ánh mắt của nàng trở nên sáng tỏ.

" Ngươi biết đoán mệnh? "
" Làm sao ngươi biết? " Tuân Tử Hoài kinh ngạc: " Ngươi thế mà lại biết rõ bản lĩnh giữ nhà của ta.

Xác thực ta biết coi tướng mệnh.

"
Thiên Nhạn bừng tỉnh đại ngộ, có phải cái gia hỏa này tính được sau này nàng sẽ trở thành Hoàng đế hay không?
Cho nên trước dỗ nàng, sau đó lại thượng vị?
Không biết là có mưu đồ làm hoàng phu, hay là muốn làm phi quân.


Trong lòng Tuân Tử Hoài nghi hoặc, tướng mạo của tỷ tỷ này rất kì quái, rõ ràng là đoản mệnh, sao lại có thể nối liền? Chỗ giáp nhau cũng vô cùng kì quái, giống như có thể tùy thời đứt đoạn.

Trên đời này thật sự có loại tướng mạo này? Hắn rút ngắn khoảng cách, đến gần quan sát.

" Khoảng thời gian này ta giữ ngươi lại bên mình để ngươi giúp ta điều dưỡng thân thể.

"
Ngày thứ hai, Thiên Nhạn dẫn đầu đại quân trở về thành, dưới yêu cầu vô cùng mãnh liệt của Tuân Tử Hoài, nàng nằm trong xe ngựa.

" Báo - - tướng quân dẫn đầu đại quân về thành.

"
" Nha! Nha! Nha! Tướng quân đánh thắng trận, quay về rồi.

"
" Tướng quân mang theo các chiến lợi phẩm trở về.

"
Tiếng quân sĩ hò hét hô to, chấn động đến lỗ tai của Lăng Thi Nhi, khiến nàng ta chỉ có thể nghe ong ong ong, hiện tại nàng đang nằm trong ngực của Hạ Thanh Sơn.

Tiếng la hét vừa vang lên, nàng ta còn chưa kịp phản ứng, đã bị Hạ Thanh Sơn đẩy sang một bên.

Nếu như không phải nàng ta đã sớm quen thuộc với người nam nhân này, sợ là sẽ té xuống dưới đất.

Nụ cười trên khuôn mặt Tuân Tử Hoài, ngoài cười nhưng trong không cười nói: " Chỉ cần ngươi đành lòng.

"
" Cũng không phải ta đau, có cái gì mà không đành lòng? Không phải ngươi đã nói muốn báo đáp ta sao? "
Tuân Tử Hoài: " Tỷ tỷ, bản lĩnh của ta rất nhiều, không nhất định phải là chắn đao, tỷ tỷ cứ từ từ mà khai thác.

"
" Nha.........Rửa mắt mong chờ.

" Thiên Nhạn lãnh đạm bày tỏ.


Hệ thống 666 bày tỏ, đây đúng là thao tác thông thường của đại nhân nha, thiếu niên, đành chịu thôi, còn muốn đi con đường trang bức, xem đại nhân làm sao xé nát mặt nạ của ngươi.

Ngày kế tiếp, Thiên Nhạn vừa mới tỉnh dậy, đầu tiên là ngửi được mùi thuốc và cơm chín, mở mắt ra thì nhìn thấy thiếu niên đang ngồi bên đầu giường.

Tuân Tử Hoài vẫn một thân áo trắng như cũ, cũng không biết là lấy được từ đâu, trông tốt hơn tối qua nhiều.

Đôi mắt kia vẫn to tròn như cũ, trong veo như nước, không khác gì với hôm qua, cái miệng giảo hoạt vẫn còn đó.

" Ăn một chút đi, lúc đầu còn muốn châm cứu cho ngươi, nhưng mà mấy người khác không cho, còn cử người giám sát ta.

" Tuân Tử Hoài liếc mắt sang ngoài cửa, không có người nào chú ý đến hắn, biểu lộ rất ủy khuất.

Thiên Nhạn không đụng đến cháo trong chén.

Tuân Tử Hoài hỏi: " Tiểu tỷ tỷ không thích? "
" Ngươi nếm một ngụm trước đi.

"
Tuân Tử Hoài nháy mắt hiểu rõ nguyên nhân, ánh mắt biểu lộ đã thụ thương nghiêm trọng, nhưng Thiên Nhạn vẫn không hề bị lay động.

Hệ thống 666 âm thầm nhổ nước bọt, nhân loại nông cạn lúc nào mới có thể hiểu được, đại nhân sẽ không bị sắc đẹp mê hoặc, không biết nàng ấy đã tay không xé nát bao nhiêu người muốn dùng sắc đẹp mê hoặc nàng.

Tuân Tử Hoài bĩu môi, nhận mệnh ăn một muỗng cháo, hắn có thể có ý đồ xấu gì được? Thế mà còn phòng bị hắn, không tín nhiệm hắn.

Tuân Tử Hoài hắn mà muốn hạ dược, đâu cần rõ ràng như vậy?
Thấy Thiên Nhạn đang dùng cháo, Tuân Tử Hoài không nhịn được nữa, nói: " Những người kia đến chỗ ta cầu thuốc, dập đầu một năm chưa chắc ta đã đáp ứng, ngươi thế mà lại hoài nghi ta.

"
Quá không có lương tâm.

" Tuân công tử, ngươi nói quá nhiều rồi, sẽ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của tướng quân, nàng cần được yên tĩnh.

" Tiểu tướng canh cửa có chút nhìn không nổi nữa.

Nếu không phải tướng quân đã dặn hắn trước, hắn thật sự muốn một quyền đập bay cái tên gia hỏa yếu không ra gió này.

" Ngươi có thể điều dưỡng thân thể của ta? " Thiên Nhạn không quản tới động tĩnh của hai người, thiếu niên này thật sự không có võ công, nếu hắn dám làm yêu, nàng liền dùng một chưởng vỗ chết hắn.

Nếu như hắn có thể điều dưỡng tốt thân thể này của nguyên chủ thì không còn gì tốt hơn.

Cho dù cơ thể này không phải của mình, nàng cũng không muốn lết cái thân thể chồng chất vết thương đi làm việc.

Trên mặt Tuân Tử Hoài nở một nụ cười tự tin: " Có thể.


"
" Được.

"
" Tỷ tỷ thân là nữ nhi, sao lại không biết tự quan tâm bản thân? Nếu như ngươi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hài tử của ngươi làm sao bây giờ? Phu quân của ngươi đâu? Cũng không đau lòng ngươi, xem ra hắn không hề để ý tới tỷ tỷ lúc nào.

"
Thiên Nhạn cảm thấy lời này có điểm là lạ, giống như phi tử nói lời chết tâm với Hoàng đế, nghĩ như vậy, ánh mắt của nàng trở nên sáng tỏ.

" Ngươi biết đoán mệnh? "
" Làm sao ngươi biết? " Tuân Tử Hoài kinh ngạc: " Ngươi thế mà lại biết rõ bản lĩnh giữ nhà của ta.

Xác thực ta biết coi tướng mệnh.

"
Thiên Nhạn bừng tỉnh đại ngộ, có phải cái gia hỏa này tính được sau này nàng sẽ trở thành Hoàng đế hay không?
Cho nên trước dỗ nàng, sau đó lại thượng vị?
Không biết là có mưu đồ làm hoàng phu, hay là muốn làm phi quân.

Trong lòng Tuân Tử Hoài nghi hoặc, tướng mạo của tỷ tỷ này rất kì quái, rõ ràng là đoản mệnh, sao lại có thể nối liền? Chỗ giáp nhau cũng vô cùng kì quái, giống như có thể tùy thời đứt đoạn.

Trên đời này thật sự có loại tướng mạo này? Hắn rút ngắn khoảng cách, đến gần quan sát.

" Khoảng thời gian này ta giữ ngươi lại bên mình để ngươi giúp ta điều dưỡng thân thể.

"
Ngày thứ hai, Thiên Nhạn dẫn đầu đại quân trở về thành, dưới yêu cầu vô cùng mãnh liệt của Tuân Tử Hoài, nàng nằm trong xe ngựa.

" Báo - - tướng quân dẫn đầu đại quân về thành.

"
" Nha! Nha! Nha! Tướng quân đánh thắng trận, quay về rồi.

"
" Tướng quân mang theo các chiến lợi phẩm trở về.

"
Tiếng quân sĩ hò hét hô to, chấn động đến lỗ tai của Lăng Thi Nhi, khiến nàng ta chỉ có thể nghe ong ong ong, hiện tại nàng đang nằm trong ngực của Hạ Thanh Sơn.

Tiếng la hét vừa vang lên, nàng ta còn chưa kịp phản ứng, đã bị Hạ Thanh Sơn đẩy sang một bên.

Nếu như không phải nàng ta đã sớm quen thuộc với người nam nhân này, sợ là sẽ té xuống dưới đất..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương