Toái Phong Thiên
Chương 33: Cấp bách

Thật sự ấm áp.

Đây là cảm giác trong lòng Lãnh Phong Lam, không đúng không đúng, đây là cảm giác của Lục Vũ Hạo đang chôn mình trong lòng Lãnh Phong Lam.

Lục Vũ Hạo từ nhỏ thiếu thốn tình yêu thương, bởi vậy nên hắn rất ít khi được ôm, vì thế…… Này xem như lần đầu tiên hắn chân chính được ôm đi. Mẹ cũng không ôm mình như vậy, các adi ở cô nhi viện cũng không như vậy…… Nguyên lai được người khác ôm có cảm giác như vậy, thực ấm áp…… Hảo thoải mái……

Di, không đúng, có vấn đề……

Hắn, giống như, là cùng, Lãnh Phong Lam ôm nhau……

Hiện tại làm sao bây giờ, đẩy ra? – Hảo xấu hổ.

Không đẩy ra? – mặt đã hồng, đầu óc nóng quá, trái tim đập thật nhanh……

“…… Hạo…… Ta, ta……” Lãnh Phong Lam luôn luôn bình tĩnh giờ phút này ở Lục Vũ Hạo muốn nói cái gì đó, kết quả lại giống như cái gì mắc ở yết hầu, lời nói không thốt lên được……Tiến thoái lưỡng nan.

” Ngươi ôm thật là chặt muốn chết!” Lục Vũ Hạo dùng hết sức đẩy, hai người tách ra, hắn há mồm thở dốc, tận lực đem biểu tình không thể khống chế được,” Ta với ngươi nói chuyện nghiêm chỉnh đi! Ta nói, ngươi có đối sách gì không có?”

Đại khái, Xích Phượng Cung đột nhiên im lặng một lúc lâu.

Không biết bởi vì Lãnh Phong Lam bị Lục Vũ Hạo đẩy ra mà tâm tình trở lại bình thường, hay là hắn tự hỏi. Tóm lại tất cả đều im lặng.

“…… Không có.”

Phun ra hai chữ, Lãnh Phong Lam biểu tình có chút ngưng trọng, cũng nói nguyên nhân hắn lo lắng Lục Vũ Hạo,” Sa Trầm Thanh tuy rằng là bí mật hành động, nhưng hắn cũng không ngại ta biết chuyện, bởi vì hắn có mười phần chắc chắn. Mẫu hậu bên kia ta cũng không thể khống chế, bởi vì theo như Kim Thành phỏng chừng Kim Nhật quốc có liên thủ với Địa Hỏa quốc, Tứ đệ là người chỉ điểm. Lúc này đây, ta bốn bề bị cô lập. Huống hồ với cá tính của Sa Trầm Thanh, thích thứ gì nhất định phải cướp về tay, hắn không cho phép mình thất bại.”

Lục Vũ Hạo nuốt nuốt nước miếng.

Nói thật, đại não hắn phản ứng duy nhất — ta ngàn vạn lần không thể chết tại thế giới này a a a!

Bất quá rất nhanh hắn liền khinh bỉ mình một chút, vội vàng điều chỉnh suy nghĩ của bản thân, Lục Vũ Hạo khó có được thái binh lực như thế nào?”

” Chênh lệch rất lớn, hai mươi vạn với năm vạn.”

” Tê……” Lục Vũ Hạo hấp một ngụm khí lạnh, trái tim khẽ run. Chuyện này thực sự rất nguy hiểm, bất quá trí thông minh của hắn không có bị thoái hóa, hắn lại nuốt nuốt nước miếng ổn định tâm tình, nghiêm mặt nói,” Khái, Lam, kỳ thật chúng ta có thể dùng hiểm chiêu. Vốn từ đầu, lấy ít thắng nhiều chính là có thể phát sinh, mặc dù tỉ lệ có vẻ thấp. Cứ theo “Ba mươi giương đông kích tây a, ngầm vượt bến trần thương a, mượn lửa cướp của a, bắt giặc phải bắt tướng a…… Vân vân..Nói thực, đều hữu dụng……” Hồn nhiên như một đứa nhỏ nói ra một loạt, bất quá……

Lục Vũ Hạo tiếp tục nói,” Kỳ thật ta nghĩ thấy ba mươi sáu kế thì kế chuồn là thượng sách, hắc hắc, tuy nhiên lúc này đây chuồn cũng không xong.”

” Ngươi……” Lãnh Phong Lam nhíu mày, người này đang nói chính sự?

“……” Bất quá không biết vì sao, vốn đang nói chuyện cả hai người đều dừng lại, giống như có ước định với nhau.

Tiếng sáo mềm mại nhẹ nhàng vang lên, trầm bổng xa xăm, lan tỏa trong bóng tối. Thế nhưng tiếng sáo đột ngột chuyển đổi, trở nên kịch liệt thống khổ, như dòng nham thạch cuồn cuộn chờ đợi tuôn ra……

” Nói như vậy, chúng ta đích xác không có đủ binh lực chống lại Địa Hỏa quốc, lần này làm sao bây giờ?”

” Ta cũng không có biện pháp…… Chính là không biết Địa Hỏa quốc vì cái gì đột nhiên muốn tấn công Thiên Phong?”

” Có thể là Tứ đệ thấy các vị Hoàng thân quốc thích của Thiên Phong đang khẩn trương, cho nên muốn mượn cơ hội cho ta bị thiệt hại nặng mà soán vị.”

” Chúng ta bây giờ nên làm gì?”

” Ta sớm đã cùng Đỗ Thừa tướng, Triệu Thượng Thư hảo hảo thảo luận một phen, Hạo, ngươi mấy ngày nay cũng mệt mỏi, cũng không cần phải vất vả. Đỗ Thừa Tướng tuy đã lớn tuổi, nhưng lại là Nguyên lão thứ ba, ta tin tưởng kinh nghiệm và năng lực của hắn.”

” Ân, ngủ đi.”

Ánh trăng yếu ớt.

Tiếng sao kịch liệt cũng trở nên mềm mỏng, chậm rãi biến mất.

” Cáp, tên kia lại tới nữa, trời ạ, lần sau ta cho hắn xem ai mới khinh không giỏi.” Lục Vũ Hạo khoe khoang.

” Lạc cô nương cung cấp thông tin ngươi nên cảm ơn mới đúng, nếu không Sa Trầm Thanh không phải sẽ biết rất nhiều sự tình?” Lãnh Phong Lam bất đắc dĩ lắc đầu,” Ta nghĩ thấy kỳ quái chính là nàng cư nhiên nhận thức ta, tuy rằng ta đối của nàng không có ấn tượng gì.”

“Ôi chao? Ngươi nhận thức nàng? Thật là buồn cười?” Lục Vũ Hạo khóe miệng run rẩy.

” A a, bất luận ta có nhận thức hay không thức nàng, nàng đều nhận thức ngươi. Vậy có cái gì khác nhau? Bóng đen kia trong thời gian ngắn sẽ không trở lại, bất quá ta nên khen ngợi ngươi phối hợp với ta rất tốt.” Lãnh Phong Lam gật gật đầu, nhìn Lục Vũ Hạo, ánh mắt vừa ôn nhu cùng sủng nịch.

Bất quá trong bóng tối nên hài tử nào đó không nhận ra, hắn tự nói với mình,” Hừ hừ, hoàn hảo ngươi không làm nên những chuyện nguy hiểm, bằng không ta tuyệt đối không phối hợp.”

” Chuyện nguy hiểm? Ngươi thực hy vọng?” Lãnh Phong Lam ánh mắt tà mị trêu ghẹo.

” Uy, ngươi rất có kinh nghiệm cũng không nên khoe ra a! Ta, ta, lần đầu tiên ngươi đột nhiên, đột nhiên làm như vậy hại ta khẩn trương thiếu chút nữa không thở nổi! Ngươi đều không biết ta còn tưởng rằng ngươi muốn ‘phùng trường tác diễn’! Sợ tới mức ta nắm chặt chăn đến mức toát mồ hôi.” Lục Vũ Hạo nói chuyện rất hồn nhiên chẳng biết chính mình mặt đỏ tai hồng.

(Phùng trường tác diễn: kiểu như diễn giả thành thật =’’=)

” Nói như vậy ngươi không chán ghét “phùng trường tác diễn”.” Lãnh Phong Lam biểu tình có chút vui vẻ.

” Khái, ta không muốn tiếp tục đề tài này. Vừa mới bị ngắt lời thật sự là không thích! Hứ. Đồ Thừa Tướng với Triệu Thương Thư không phải người của Thái hậu sao, ngươi lừa Sa Trầm Thanh như vậy không sợ hắn phát hiện?” Lục Vũ Hạo chuyển đề tài, trong đêm có chút chột dạ, ngữ khí lại cố gắng trấn định.

” Giả cũng thực thì thực cũng giả, thực cũng giả thì giả cũng thực.” Lãnh Phong Lam cao thâm khó lường nói,” Chúng ta trước mắt xem biểu hiện của Sa Trầm Thanh có vẻ cho rằng ta không phát hiện ra mật thám của hắn, cho nên lúc này đây hắn cũng sẽ không phát hiện. Huống hồ ta cùng đỗ Thừa Tướng cũng không có xung đột, duy trì quan hệ quân thần, ngươi yên tâm đi. Đúng rồi, còn chuyện này, ta đối với điều ngươi vừa nói cảm thấy rất hứng thú. Không bằng kể lại rồi giải thích cho ta.”

“…… Ba–!”

Đột nhiên của mở rộng, Lạc Tiểu Mặc một cước bước vào đại môn, đường mà hoàng nơi đi đến trước giường hai người.

Thiêu mi, lung lay thứ gì đó trong tay,” Ba mươi sáu kế”? Ta có sách ở đây, không có biện pháp, lúc xuyên không tiện mang theo.”

” Hắc? Ngươi còn dám nói ngươi mang ta tới nơi này không phải dự tính trước! Uy, bổn đại gia vừa định khoe ra một chút học thức của mình ngươi xuất hiện ở đây làm gì hả?” Người nào đó đứng ở trên giường rống to. Thật sự là tổn hại hình tượng. Lãnh Phong Lam đã lấy quyển sách nhìn – không để ý đến tạp âm xung quanh.

Lạc Tiểu Mặc một chút cũng không chịu yếu thế,” Như vậy làm một cái mỹ nhân kế đi, ngươi dự định tặng ai cho Sa Trầm Thanh chà đạp?”

” Ách……” Lục Vũ Hạo nghẹn lời, chà đạp?

“Ta van ngươi, ngươi nghĩ rằng chiến tranh chỉ cần dùng mấy cái kế này có thể giải quyết xong, binh lực hai mươi so với năm, nguy hiểm thật sự a! Nếu ngươi có khả năng giải quyết mấy vấn đề này, kia chẳng phải là người người đều xuyên không?” Lạc Tiểu Mặc nhấc chân đạp Lục Vũ Hạo một cước, người nào đó quỳ gối trên giường, bĩu môi,” Nhận thức ngươi thật sự là chuyện bất hạnh nhất của bổn đại gia.”

” Mặc kệ ngươi. Ta xem các ngươi tốt nhất là nên lo lắng về chuyện hiện tại, ngày mai chính ngọ ba van quân tiên phong của Sa Trầm Thanh có thể vô thanh vô tức tiếp cận ba trăm dặm Thiên Phong hoàng cung, các ngươi không muốn chết thì nhanh tìm biện pháp đi.” Lạc Tiểu Mặc chỉ vào mảnh giấy trên tay,” Lúc các ngươi trên đương trở về, một con bồ câu bay qua, Sa Trầm Thanh quả nhiên không phải loại ngươi bình thường, một chiêu xuất ra khi ngươi ta không đề phòng, nếu không nghĩ được đối sách ngày mai chúng ta sẽ chết a!”

” A a a a a công thành a, không phải là chơi công thành trong võng du a, ta chết làm sao bây giờ?” Lục Vũ Hạo ngốc sửng sốt.

“…… Uy, ngươi tự xưng là thông minh? Ta vào đây quấy rầy ngươi không phải để nghe câu nói này!” Lạc Tiểu Mặc túm lấy vạt áo Lục Vũ Hạo,” Xem ra lúc này đây ngươi phải diễn kịch tiếp.”

” Ta?” Lục Vũ Hạo chỉa chỉa chính mình, thẫn thờ nói,” Ngươi sẽ không nghĩ muốn đem ta đi cho hắn chà đạp đi?”

“…… Thất bại ngươi rất có thể sẽ bị Sa Trầm Thanh mang về giải phẩu, cá nhân ta cho rằng cũng là một loại chà đạp đi.” Lạc Tiểu Mặc ý tứ không rõ ràng, ánh mắt liếc nhìn Lãnh Phong Lam,” Tóm lại, nguy hiểm bây giờ mới bắt đầu.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương